Quyển 1 - Chương 69: Ngươi không đơn giản
Phi Yên
09/10/2014
“Cô dịch dung?” Diệp Khê Thiến bình tĩnh hỏi: “Thu nhi đâu?”
*dịch dung: hoá trang
“Con bé đó ư? Chết rồi.” Nghiên Tịch nhàn nhạt trả lời. Dường như giết người đối với nàng ta chỉ là chuyện bé như con kiến.
“Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy?! Còn nhỏ thế… sao ngươi nỡ xuống tay chứ?!” Đông nhi đứng bên kích động lao đến trước mặt Nghiên Tịch, túm nàng ta, đau lòng truy vấn.
“Vì đại cuộc, vài người phải hy sinh.” Nghiên Tịch lạnh lùng đáp.
“Rốt cuộc cô là ai?” Diệp Khê Thiến nghiêm giọng hỏi.
“Ta là hữu hộ pháp Tà Y giáo.” Đồng tử Nghiên Tịch loé sáng, tiếp: “Ngươi phát hiện ra ta từ bao giờ?”
“Mấy ngày trước, lúc cô nói đang đi thì đột nhiên bị ai đánh ngất, tuy vẻ mặt thì bình thường nhưng mắt lại có sát ý. Tôi cho rằng, với một cô bé mới mười hai, mười ba tuổi chưa trải mùi đời, loại ánh mắt ấy hoàn toàn không hợp lý.” Diệp Khê Thiến dõi mắt xa xăm, nhẹ lắc đầu, thoáng chút khổ sở, thán: “Khi đó tôi đã biết cô chẳng đơn giản gì.”
“Ngươi cũng không đơn giản đâu. Nhưng chỉ có vậy mà ngươi phát hiện ra ta ư?” Nghiên Tịch cười cười hỏi lại.
“Mùi, là mùi thơm.” Diệp Khê Thiến nhẹ nhàng giải thích: “Cô không biết hôm ấy trên người mình có mùi gì à?”
“Cái gì?!” Sắc mặt Nghiên Tịch đại biến, đáy mắt xẹt tia kinh hoàng, nhưng chỉ giây lát sau đã tự trấn định, hỏi: “Mùi gì?”
“Tối hôm đó, tôi có bỏ ít Thu Tâm Thảo trong phòng cô và Đông nhi. Nó là thảo dược giải độc, cũng là thảo dược an thần. Mùi của nó rất nhạt, phải tinh lắm mới ngửi thấy. Hôm ấy, lúc cô đánh tôi bất tỉnh, tôi đã ngửi thấy mùi thơm này.” Diệp Khê Thiến nói rõ từng câu từng chữ.
“Ngươi…” Nghiên Tịch lườm Diệp Khê Thiến. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, nàng ta trở về cũng bằng chết. Thôi thì liều một lần! Lập tức, Nghiên Tịch gian trá nhếch khoé môi, hỏi: “Ngươi không sợ ta giết người diệt khẩu ư?”
“Cô có hối hận không?” Diệp Khê Thiến làm như chẳng nghe Nghiên Tịch.
Nghiên Tịch trước sửng sốt, sau đó bình tĩnh trả lời: “Ta không bao giờ làm chuyện mà mình hối hận.” Bởi dù có hối hận cũng vô dụng.
“Tôi vẫn luôn xem cô như chị em thân thiết. Đến tận giờ phút này, tôi cũng như cô, không hối hận.” Diệp Khê Thiến thở dài vừa như tiếc nuối, vừa như bất lực. Nàng nhẹ nhàng khép mắt, ưu sầu.
Nghiên Tịch im lặng, cánh tay run rẩy. Nàng ta phải nhắm mắt hồi lâu để khôi phục sự bình tĩnh. Khi mở mắt, chẳng biết từ lúc nào mà một cây roi mạ bạc loé sáng đã sẵn trên tay, nàng ta gằn: “Nói nhiều vô nghĩa, chịu chết đi!”
“Vì sao phải giết tôi?” Diệp Khê Thiến không sợ hãi, chỉ mở to mắt nhìn Nghiên Tịch.
“Bởi vì ngươi là nữ nhân An Nguyệt Quân yêu, là tình yêu đích thực của bảo chủ Nguyệt gia bảo, cho nên ngươi phải chết!” Nghiên Tịch nói một cách âm hiểm.
“Anh nấp ngoài đó đủ rồi đấy. Không mệt à?” Diệp Khê Thiến buồn cười ngó cái bóng ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tên ngốc này… cuối cùng vẫn không yên tâm.
Từ ngoài, bóng trắng lao vào, trề môi, vẻ mặt uất ức, lấy lòng nói: “Nương tử, sao nàng phát hiện ra ta hay thế?”
“Phát hiện từ lâu rồi!” Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân, vờ bực bảo: “Có phải nếu em không gọi thì anh định chẳng ló mặt luôn không hả?”
“Nương tử đại nhân thật là anh minh, cơ trí, thông tuệ, hiền thục, xinh đẹp, dịu dàng, là đệ nhất mỹ nhân…” An Nguyệt Quân càng nói càng hăng say, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt hồng hào sáng bừng chói loá, đôi môi nhỏ đỏ như anh đào nhấp nha nhấp nháy rất đáng yêu.
“Được rồi, được rồi, dừng ở đây là được rồi đấy.” Diệp Khê Thiến buồn cười xua tay. Dịu dàng? Hiền thục? Đệ nhất mỹ nhân? Chỉ mình hắn nói nổi như thế.
“Nương tử, ta nói thật chứ bộ!” An Nguyệt Quân đáng thương sụt sịt mũi, tuy nhiên ánh mắt lại thoáng liếc sang Nghiên Tịch gần đó. Ánh mắt lạnh lẽo, tàn độc, không chút nhân tình. Ngay cả không khí xung quanh cũng chìm xuống. Hình ảnh Diêm La nơi địa ngục ấy chợt làm Nghiên Tịch run lập cập.
“Anh đó, chỉ giỏi khua môi múa mép thôi.” Diệp Khê Thiến hạnh phúc nheo mắt, nhìn An Nguyệt Quân cười.
An Nguyệt Quân cũng cười. Cười như đang có được toàn thế gian, như si như dại.
Rồi hắn xoay người, từng bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Nghiên Tịch, lạnh giọng bảo: “Hôm nay, ta tha mạng cho ngươi. Trở về báo hắn biết, trong vòng năm ngày tới, ta nhất định sẽ diệt sạch Tà Y giáo!”
Nghiên Tịch nghe mà toàn thân lạnh như băng, cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tuỷ.
An Nguyệt Quân hạ mắt nhìn Nghiên Tịch, khoé môi nhếch nhẹ, nụ cười lạnh lùng chứa đầy sát ý: “Ngươi cũng không thoát đâu!”
Nghiên Tịch bị hơi thở băng giá của An Nguyệt Quân làm cho cứng đờ. Nàng ta đã từng trải biết bao chuyện kinh khủng, giết bao biết bao nhiêu mạng người, nhưng đây là lần đầu tiên tận đáy lòng nàng ta dâng trào sợ hãi thực sự thế này. Nàng ta chỉ biết ngây ngốc chôn chân ở đó, không tài nào nhúc nhích nổi.
“Cút!” Con chữ rít qua làn môi đỏ, ám ảnh con người ta như rắn như rết.
Chốc sau Nghiên Tịch mới kịp phản ứng, mắt lướt về phía Diệp Khê Thiến lần cuối rồi vụt mất.
“Sao anh phát hiện được?” Diệp Khê Thiến tò mò hỏi An Nguyệt Quân.
“Lúc ta cứu nàng đêm đó.” An Nguyệt Quân vừa thành thật trả lời, trái tim vừa đau nhói. Hắn vô dụng quá, luôn để nàng gặp nguy hiểm. Hắn rầu rầu cúi nhìn nàng, thì thào: “Nương tử, nàng có trách ta không?”
“Ngốc ạ!” Diệp Khê Thiến cười cười, giọng điệu hung hăng hỏi ngược lại: “Anh hao tổn bao nhiêu nội lực rồi hả?”
“Nương tử nói gì cơ?” An Nguyệt Quân giả ngây giả ngốc, đáy mắt loé lên u quang. Lão già Dương Hoà lắm chuyện! Ngày nào đó hắn phải khâu miệng lão ta lại mới được!
“Tên ngốc kia, có giả ngu cũng vô dụng thôi. Về sau đừng làm những chuyện như thế nữa, nghe chưa?” Diệp Khê Thiến vuốt ve bàn tay An Nguyệt Quân, dặn dò.
Hồi lâu, chẳng có lời đáp.
“Nương tử, không có nàng, ta còn cần nội lực làm gì.” An Nguyệt Quân thâm sâu nhìn nàng, thì thầm: “Không có nàng, mọi thứ đều vô nghĩa. Không có nàng, ta chẳng thiết sống nữa.”
“Anh…” Đôi mắt Diệp Khê Thiến ngân ngấn lệ, lồng ngực nóng rực.
“Nương tử, ta quên mua bánh hạt sen cho nàng rồi, nàng không trách ta chứ?” An Nguyệt Quân lảng vội sang chuyện khác.
“Đi mua lại đi!” Từng giọt từng giọt hạnh phúc nhỏ vào trái tim Diệp Khê Thiến. Hắn không muốn làm nàng lo, nàng hiểu chứ.
“Nương tử…”
*dịch dung: hoá trang
“Con bé đó ư? Chết rồi.” Nghiên Tịch nhàn nhạt trả lời. Dường như giết người đối với nàng ta chỉ là chuyện bé như con kiến.
“Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy?! Còn nhỏ thế… sao ngươi nỡ xuống tay chứ?!” Đông nhi đứng bên kích động lao đến trước mặt Nghiên Tịch, túm nàng ta, đau lòng truy vấn.
“Vì đại cuộc, vài người phải hy sinh.” Nghiên Tịch lạnh lùng đáp.
“Rốt cuộc cô là ai?” Diệp Khê Thiến nghiêm giọng hỏi.
“Ta là hữu hộ pháp Tà Y giáo.” Đồng tử Nghiên Tịch loé sáng, tiếp: “Ngươi phát hiện ra ta từ bao giờ?”
“Mấy ngày trước, lúc cô nói đang đi thì đột nhiên bị ai đánh ngất, tuy vẻ mặt thì bình thường nhưng mắt lại có sát ý. Tôi cho rằng, với một cô bé mới mười hai, mười ba tuổi chưa trải mùi đời, loại ánh mắt ấy hoàn toàn không hợp lý.” Diệp Khê Thiến dõi mắt xa xăm, nhẹ lắc đầu, thoáng chút khổ sở, thán: “Khi đó tôi đã biết cô chẳng đơn giản gì.”
“Ngươi cũng không đơn giản đâu. Nhưng chỉ có vậy mà ngươi phát hiện ra ta ư?” Nghiên Tịch cười cười hỏi lại.
“Mùi, là mùi thơm.” Diệp Khê Thiến nhẹ nhàng giải thích: “Cô không biết hôm ấy trên người mình có mùi gì à?”
“Cái gì?!” Sắc mặt Nghiên Tịch đại biến, đáy mắt xẹt tia kinh hoàng, nhưng chỉ giây lát sau đã tự trấn định, hỏi: “Mùi gì?”
“Tối hôm đó, tôi có bỏ ít Thu Tâm Thảo trong phòng cô và Đông nhi. Nó là thảo dược giải độc, cũng là thảo dược an thần. Mùi của nó rất nhạt, phải tinh lắm mới ngửi thấy. Hôm ấy, lúc cô đánh tôi bất tỉnh, tôi đã ngửi thấy mùi thơm này.” Diệp Khê Thiến nói rõ từng câu từng chữ.
“Ngươi…” Nghiên Tịch lườm Diệp Khê Thiến. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, nàng ta trở về cũng bằng chết. Thôi thì liều một lần! Lập tức, Nghiên Tịch gian trá nhếch khoé môi, hỏi: “Ngươi không sợ ta giết người diệt khẩu ư?”
“Cô có hối hận không?” Diệp Khê Thiến làm như chẳng nghe Nghiên Tịch.
Nghiên Tịch trước sửng sốt, sau đó bình tĩnh trả lời: “Ta không bao giờ làm chuyện mà mình hối hận.” Bởi dù có hối hận cũng vô dụng.
“Tôi vẫn luôn xem cô như chị em thân thiết. Đến tận giờ phút này, tôi cũng như cô, không hối hận.” Diệp Khê Thiến thở dài vừa như tiếc nuối, vừa như bất lực. Nàng nhẹ nhàng khép mắt, ưu sầu.
Nghiên Tịch im lặng, cánh tay run rẩy. Nàng ta phải nhắm mắt hồi lâu để khôi phục sự bình tĩnh. Khi mở mắt, chẳng biết từ lúc nào mà một cây roi mạ bạc loé sáng đã sẵn trên tay, nàng ta gằn: “Nói nhiều vô nghĩa, chịu chết đi!”
“Vì sao phải giết tôi?” Diệp Khê Thiến không sợ hãi, chỉ mở to mắt nhìn Nghiên Tịch.
“Bởi vì ngươi là nữ nhân An Nguyệt Quân yêu, là tình yêu đích thực của bảo chủ Nguyệt gia bảo, cho nên ngươi phải chết!” Nghiên Tịch nói một cách âm hiểm.
“Anh nấp ngoài đó đủ rồi đấy. Không mệt à?” Diệp Khê Thiến buồn cười ngó cái bóng ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tên ngốc này… cuối cùng vẫn không yên tâm.
Từ ngoài, bóng trắng lao vào, trề môi, vẻ mặt uất ức, lấy lòng nói: “Nương tử, sao nàng phát hiện ra ta hay thế?”
“Phát hiện từ lâu rồi!” Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân, vờ bực bảo: “Có phải nếu em không gọi thì anh định chẳng ló mặt luôn không hả?”
“Nương tử đại nhân thật là anh minh, cơ trí, thông tuệ, hiền thục, xinh đẹp, dịu dàng, là đệ nhất mỹ nhân…” An Nguyệt Quân càng nói càng hăng say, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt hồng hào sáng bừng chói loá, đôi môi nhỏ đỏ như anh đào nhấp nha nhấp nháy rất đáng yêu.
“Được rồi, được rồi, dừng ở đây là được rồi đấy.” Diệp Khê Thiến buồn cười xua tay. Dịu dàng? Hiền thục? Đệ nhất mỹ nhân? Chỉ mình hắn nói nổi như thế.
“Nương tử, ta nói thật chứ bộ!” An Nguyệt Quân đáng thương sụt sịt mũi, tuy nhiên ánh mắt lại thoáng liếc sang Nghiên Tịch gần đó. Ánh mắt lạnh lẽo, tàn độc, không chút nhân tình. Ngay cả không khí xung quanh cũng chìm xuống. Hình ảnh Diêm La nơi địa ngục ấy chợt làm Nghiên Tịch run lập cập.
“Anh đó, chỉ giỏi khua môi múa mép thôi.” Diệp Khê Thiến hạnh phúc nheo mắt, nhìn An Nguyệt Quân cười.
An Nguyệt Quân cũng cười. Cười như đang có được toàn thế gian, như si như dại.
Rồi hắn xoay người, từng bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Nghiên Tịch, lạnh giọng bảo: “Hôm nay, ta tha mạng cho ngươi. Trở về báo hắn biết, trong vòng năm ngày tới, ta nhất định sẽ diệt sạch Tà Y giáo!”
Nghiên Tịch nghe mà toàn thân lạnh như băng, cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tuỷ.
An Nguyệt Quân hạ mắt nhìn Nghiên Tịch, khoé môi nhếch nhẹ, nụ cười lạnh lùng chứa đầy sát ý: “Ngươi cũng không thoát đâu!”
Nghiên Tịch bị hơi thở băng giá của An Nguyệt Quân làm cho cứng đờ. Nàng ta đã từng trải biết bao chuyện kinh khủng, giết bao biết bao nhiêu mạng người, nhưng đây là lần đầu tiên tận đáy lòng nàng ta dâng trào sợ hãi thực sự thế này. Nàng ta chỉ biết ngây ngốc chôn chân ở đó, không tài nào nhúc nhích nổi.
“Cút!” Con chữ rít qua làn môi đỏ, ám ảnh con người ta như rắn như rết.
Chốc sau Nghiên Tịch mới kịp phản ứng, mắt lướt về phía Diệp Khê Thiến lần cuối rồi vụt mất.
“Sao anh phát hiện được?” Diệp Khê Thiến tò mò hỏi An Nguyệt Quân.
“Lúc ta cứu nàng đêm đó.” An Nguyệt Quân vừa thành thật trả lời, trái tim vừa đau nhói. Hắn vô dụng quá, luôn để nàng gặp nguy hiểm. Hắn rầu rầu cúi nhìn nàng, thì thào: “Nương tử, nàng có trách ta không?”
“Ngốc ạ!” Diệp Khê Thiến cười cười, giọng điệu hung hăng hỏi ngược lại: “Anh hao tổn bao nhiêu nội lực rồi hả?”
“Nương tử nói gì cơ?” An Nguyệt Quân giả ngây giả ngốc, đáy mắt loé lên u quang. Lão già Dương Hoà lắm chuyện! Ngày nào đó hắn phải khâu miệng lão ta lại mới được!
“Tên ngốc kia, có giả ngu cũng vô dụng thôi. Về sau đừng làm những chuyện như thế nữa, nghe chưa?” Diệp Khê Thiến vuốt ve bàn tay An Nguyệt Quân, dặn dò.
Hồi lâu, chẳng có lời đáp.
“Nương tử, không có nàng, ta còn cần nội lực làm gì.” An Nguyệt Quân thâm sâu nhìn nàng, thì thầm: “Không có nàng, mọi thứ đều vô nghĩa. Không có nàng, ta chẳng thiết sống nữa.”
“Anh…” Đôi mắt Diệp Khê Thiến ngân ngấn lệ, lồng ngực nóng rực.
“Nương tử, ta quên mua bánh hạt sen cho nàng rồi, nàng không trách ta chứ?” An Nguyệt Quân lảng vội sang chuyện khác.
“Đi mua lại đi!” Từng giọt từng giọt hạnh phúc nhỏ vào trái tim Diệp Khê Thiến. Hắn không muốn làm nàng lo, nàng hiểu chứ.
“Nương tử…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.