Quyển 2 - Chương 105: Sinh con (1)
Phi Yên
19/03/2017
Khoảng thời gian vui
vẻ luôn ngắn ngủi. Nháy mắt, một tháng đã qua, ngày Diệp Khê Thiến
chuyển dạ càng gần. Bà đỡ đã sớm mời, mọi người trong bảo hiện vô cùng
cẩn thận, thời thời khắc khắc chú ý bảo chủ phu nhân.
Đêm hôm đó.
“Nương tử, hôm nay nàng thấy thế nào?” An Nguyệt Quân nhẹ vuốt lưng cho Diệp Khê Thiến, ánh mắt đắm đuối, động tác dịu dàng tựa cánh bướm.
Diệp Khê Thiến ừm ừ thoải mái đáp, đột nhiên sực nhớ hắn thời gian này đều vây quanh mình liền nhạo báng: “Mấy tháng nay anh ngày ngày chơi bời lêu lổng, Nguyệt gia bảo sẽ không sụp chứ?”
An Nguyệt Quân nhíu mày uất ức, dung nhan tuyệt thế lộ vẻ chỉ trích, buồn rầu ngó thê tử chằm chằm: “Nương tử, ta nào chơi bời lêu lổng, ta bận nhất ấy!” Càng về cuối giọng hắn càng cao.
Diệp Khê Thiến nghi ngờ liếc hắn. “Anh bận cái gì chứ?”
An Nguyệt Quân hất cằm ưỡn ngực cao tăng dần đều, chỉ kém không vểnh đuôi, mặt mày đắc ý, cặp mắt trắng đen rõ ràng vụt sáng, tự hào liệt kê: “Ta luôn phải trông chừng nương tử, nên là dĩ nhiên bận đấm lưng, bóp chân, rót trà, bón cơm cho nàng rồi.” Đến cuối hắn còn gật mạnh một cái như tâm đắc. “Nương tử à, ta rất bận đó.”
Nàng hồi tưởng từ khi mình mang thai tới nay, hắn chẳng chút nhàn rỗi, luôn quấn lấy mình thăm hỏi, mình muốn gì được nấy, hắn thì lo trong lo ngoài, nàng làm gì hắn cũng giành lấy, chỉ cần chuyện có liên quan tới nàng, hắn đều nhúng vào. Sao nàng lại may mắn thế cơ chứ, gặp được người đàn ông thế này! Lòng như được ướp mật, nàng nắm tay hắn nhỏ nhẹ: “Vất vả cho anh quá.”
An Nguyệt Quân lắc đầu, nụ cười dịu dàng lây chất ngọt từ nàng. “Không hề, nương tử mới vất vả.”
Diệp Khê Thiến không đáp, chỉ nhìn hắn một cách hạnh phúc, vu vơ: “Em vẫn chẳng hiểu sao anh lại thích em. Em không mặt mũi khuynh thành, không thân hình nóng bỏng, càng chẳng có tài cán gì, sao anh lại thích em?”
Không khí lắng đọng. Đồng tử An Nguyệt Quân như tan ra trong sóng tình dập dềnh trên hồ nước xuân. “Ta cũng từng tự hỏi vì sao, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có đáp án. Vì sao lần đầu tiên thấy nàng bên hồ tim lại trật nhịp, vì sao cứ quấn lấy nàng gọi nương tử, vì sao thích nàng. Rồi ta lại nghĩ, có khi nào mình đừng nghĩ nữa thì sẽ bớt thích nàng một chút, bớt yêu nàng một chút, sẽ không quá mức sợ hãi nàng một ngày bỏ đi, không sống trong khủng hoảng mỗi ngày nữa.”
Diệp Khê Thiến lập tức lắc đầu, đôi mắt rưng rưng. “Vậy thì khỏi cần nghĩ nữa, em cũng không muốn biết. Em biết anh yêu em là đủ rồi.”
“Nương tử, nàng nói cho ta biết đi, vì sao rõ ràng nàng đang ở ngay trong lòng ta, ta vẫn cứ lo hãi nàng sẽ rời ta, mãi mãi không thấy. Nương tử, nói cho ta biết đi, có cách gì không làm ta bớt yêu nàng một chút?” An Nguyệt Quân vòng tay ôm nàng từ sau, lệ nóng hổi lẳng lặng chảy sau gáy, nhói con tim nàng.
Diệp Khê Thiến siết chặt tay hắn, đang định nói thì mặt mày trắng bệch, mồ hôi ròng ròng, đau đớn kinh hoàng lay lay hắn: “Quân, Quân, đau quá, hình như em sắp sinh.”
Nàng dứt lời, vòng ôm đằng sau liền biến mất. Hắn vòng ngay lên trước, hốt hoảng chẳng biết để tay chỗ nào trên người nàng, sốt ruột: “Sớm vậy nương tử? Không phải còn mười ngày nữa ư? Sao lại sinh sớm vậy?” Hắn nhanh chóng gào to ra ngoài: “Người tới, mau tới! Kêu bà đỡ! Nương tử ta sắp sinh, mau tới!”
Bên ngoài rối loạn. An Nguyệt Quân cẩn thận đỡ nàng lên giường rồi thấm ướt khăn lau mồ hôi trên trán nàng, siết lấy tay nàng động viên: “Nương tử, nàng gắng chịu nhé. Ta sẽ luôn ở bên nàng. Nương tử, nàng đừng sợ.”
Con bà nó, sinh con đau dữ! Diệp Khê Thiến đã đau đến nói không ra hơi, khuôn mặt trắng bệch mồ hôi ướt nhẹp, tóc mai dính má, chỉ có thể ú ớ vài âm trong họng, tầm mắt ngày một mờ nhoè. Cuối cùng, trong tiếng kêu sợ hãi của An Nguyệt Quân, nàng mất ý thức.
Bà đỡ xông vào, thấy Diệp Khê Thiến ngất bèn căng thẳng hô hạ nhân bên ngoài: “Mau nấu nước, nhanh! Phu nhân gặp nguy hiểm, phải lập tức đỡ đẻ.”
An Nguyệt Quân nghe khuôn mặt tái xanh phút chốc trắng bệch, con ngươi căng ra khủng hoảng không dám tin, hỏi gấp: “Ngươi nói cái gì?”
“Trông phu nhân thế này, bụng lại lớn thế này, hơn nữa còn sinh sớm mười ngày, sợ là nguy.” Bà đỡ lo lắng bắt đầu chuẩn bị vật dụng, thấy An Nguyệt Quân vẫn ở nguyên chỗ bèn cung kính: “Bảo chủ, tình hình khẩn cấp, mời ngài ra ngoài, nam nhâm ở trong phòng sinh là điềm xấu.”
“Không, ta ở lại đây.” An Nguyệt Quân không chút suy nghĩ từ chối. Hắn muốn nhìn nàng, thấy nàng bình an hắn mới yên tâm.
“Chuyện này…”
Sắc mặt An Nguyệt Quân bỗng chốc khủng bố, ngũ quan vì lo lắng mà vặn vẹo, sát khí nặng nề gào: “Còn không mau!”
Bà đỡ sợ gật như gà mổ thóc. Bấy giờ nước nóng được đưa vào, nha hoàn lũ lượt nối đuôi nhau. Bà đỡ rửa tay, sau đó tới bên giường bắt đầu công việc.
An Nguyệt Quân giống bức tượng án ở đầu giường, mặt không đổi, tay nắm chặt thành quyền, không kềm được run run, mắt đong đầy lo sợ, tim đập lên từng nhịp đớn đau, cảm giác bất an nhỡ nàng rời đi cứ chập chờn. Sợ quá, nương tử, đừng gặp chuyện gì, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện…
Một canh giờ qua.
Hai canh giờ qua.
Vẫn chưa ai nghe được tiếng khóc con trẻ. Bà đỡ mồ hôi như tắm, gấp gáp nói với An Nguyệt Quân: “Phu nhân hôn mê không thể dùng sức, nếu cứ không sinh thì cả phu nhân lẫn đứa bé đều gặp nguy hiểm.”
Toàn thân An Nguyệt Quân run lên, lo lắng hốt hoảng hỏi lại: “Vậy phải làm thế nào?” Sau đó dường nghĩ tới cái gì, hắn cố giữ tỉnh táo dặn: “Bảo đảm an toàn của nương tử là quan trọng nhất.”
Nương tử, tha thứ cho ta, mất con chúng ta có thể sinh lại, dù rất đau. Nhưng không có nàng, ta sẽ không sống nổi.
Bà đỡ gật đầu, vẫn sốt sắng: “Cần có cách làm phu nhân tỉnh lại.”
An Nguyệt Quân môi trắng bệch ngắm Diệp Khê Thiến thiêm thiếp, tay chân càng run mạnh, van vỉ bên tai nàng: “Nương tử, nàng mau tỉnh, mau tỉnh lại đi được không? Nương tử, đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại đi, được không?” Từng tiếng kêu thâm tình chẳng thể lọt vào màng nhĩ nàng. Nỗi sợ gần như chiếm lĩnh hắn, hắn nắm tay nàng như thể đó là cọng rơm cứu mạng.
“Bảo chủ, vậy không ổn, gọi nhỏ quá, gọi vậy phu nhân không tỉnh đâu ạ.” Bà đỡ mồ hôi tuôn càng mau. Phu nhân mà không sinh nở bình an bà cũng đừng mong sống qua ngày mai.
An Nguyệt Quân ghé sát tai nàng rù rì: “Nương tử, xin lỗi, xin lỗi.” Đoạn, hắn vung cao tay tát nàng. Chưa tỉnh, hắn dùng sức tát thêm cái nữa. Liên tiếp mười cái tát, nàng vẫn mê man. Hắn dần tuyệt vọng, con mắt nai rưng rưng hãi hùng, môi lập cập, da dẻ trắng hếu như tờ giấy, bất lực hỏi lại bà đỡ: “Sao bây giờ?”
“Cần…” Vừa định đưa giải pháp khác, bà đỡ đột nhiên mừng rỡ hô: “Bảo chủ, phu nhân tỉnh kìa! Phu nhân tỉnh rồi!”
Diệp Khê Thiến mờ mịt mở mắt, cơn đau thấu xương liền tập kích khiến nàng suýt không chịu nổi ngất thêm lần nữa. Bà đỡ nhanh nhanh giải thích tình huống: “Phu nhân, ta muốn đỡ đẻ cho ngài. Sẽ đau lắm, ngài nhất định phải gắng sức. Bảo chủ, ngài lấy cái gì cho phu nhân ngậm, khéo tí phu nhân đau cắn nhầm lưỡi.”
Diệp Khê Thiến run rẩy gật, giọng chồng ngay sát: “Nương tử, nàng cắn ta này.” An Nguyệt Quân thấy nàng tỉnh mừng như điên, vén tay áo lên kề sát môi nàng.
Nàng định từ chối nhưng cơn đau không cho phép nàng buông lơi, nàng cắn phập luôn lên cánh tay trước mặt.
Đau… đau lắm… đau mà nàng sợ luôn. Tuy nhiên nàng không muốn Quân cô đơn nữa, nàng muốn cho hắn cảm giác có nhà. Bất kể, nàng phải kiên trì! Có hắn, khổ mấy cũng được!
Diệp Khê Thiến đau bao nhiêu thì cắn mạnh bấy nhiêu. Song dù nàng cắn cỡ nào, mặt An Nguyệt Quân cũng không biến, chỉ dịu dàng động viên ngắm nàng.
“Phu nhân, gắng lên, dùng sức!” Bà đỡ từng câu cổ vũ. “Phu nhân, thấy đầu rồi, nhanh, nhanh…”
Trong phòng loạn thành đoàn.
Ngoài phòng, đám Tề Thiên Phóng loay hoay chờ đợi lẫn lo lắng, cầu nguyện với trăng sao, mong mỏi mẹ tròn con vuông. Những đôi chân như con thoi đi qua đi lại. Ai cũng mong phu nhân và tiểu chủ tử bình an.
*tiểu chủ tử: cậu chủ nhỏ
Im ắng đang bao trùm thì một tiếng khóc lanh lảnh vang dội giữa đêm khuya: “Oa oa oa…”
Người bên ngoài đồng loạt thở phào, vui khóc kêu: “Sinh, sinh! Rốt cuộc sinh!”
Trong phòng một tỳ nữ đón lấy đứa bé từ bà đỡ, cười nói: “Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ, là con trai ạ.”
An Nguyệt Quân cười hồn nhiên, mừng rỡ định đón con từ trong tay nha hoàn thì nghe bà đỡ gấp gáp kêu lên: “Bảo chủ, vẫn còn!”
Hắn lập tức lại ngồi ghé bên nàng, siết tay nàng không buông, thủ thỉ: “Nương tử, con không ngoan, làm nương tử đau như vậy, sau này ta sẽ dạy chúng một bài học.”
“Phu nhân, gắng lên nào, dùng sức, dùng hết sức!”
Diệp Khê Thiến đã kiệt lực, mắt ngày càng tối, nhưng nhiệm vụ dang dở làm nàng cố vớt chút hơi tàn.
Hồi lâu, thêm một tiếng khóc: “Oa oa oa…” vang dội khiến mọi người thở phào lần hai. May quá, bình an vô sự.
“Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ, lại là con trai.” Nô tỳ lau sạch máu trên thân trẻ sơ sinh bèn cười.
Diệp Khê Thiến từ xa ngắm con, yên lòng nhoẻn miệng, thả lỏng, lập tức hôn mê.
Vẫn là bà đỡ kêu tiếp: “Phu nhân, dùng sức, vẫn còn… Phu nhân? Phu nhân, ngài mau tỉnh!” Bà đỡ la toáng mà nàng không phản ứng, lòng bà nóng như lửa đốt. “Bảo chủ, vẫn còn một đứa kẹt ở trong, làm sao đây? Phu nhân kiệt sức rồi, cứ để vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Đêm hôm đó.
“Nương tử, hôm nay nàng thấy thế nào?” An Nguyệt Quân nhẹ vuốt lưng cho Diệp Khê Thiến, ánh mắt đắm đuối, động tác dịu dàng tựa cánh bướm.
Diệp Khê Thiến ừm ừ thoải mái đáp, đột nhiên sực nhớ hắn thời gian này đều vây quanh mình liền nhạo báng: “Mấy tháng nay anh ngày ngày chơi bời lêu lổng, Nguyệt gia bảo sẽ không sụp chứ?”
An Nguyệt Quân nhíu mày uất ức, dung nhan tuyệt thế lộ vẻ chỉ trích, buồn rầu ngó thê tử chằm chằm: “Nương tử, ta nào chơi bời lêu lổng, ta bận nhất ấy!” Càng về cuối giọng hắn càng cao.
Diệp Khê Thiến nghi ngờ liếc hắn. “Anh bận cái gì chứ?”
An Nguyệt Quân hất cằm ưỡn ngực cao tăng dần đều, chỉ kém không vểnh đuôi, mặt mày đắc ý, cặp mắt trắng đen rõ ràng vụt sáng, tự hào liệt kê: “Ta luôn phải trông chừng nương tử, nên là dĩ nhiên bận đấm lưng, bóp chân, rót trà, bón cơm cho nàng rồi.” Đến cuối hắn còn gật mạnh một cái như tâm đắc. “Nương tử à, ta rất bận đó.”
Nàng hồi tưởng từ khi mình mang thai tới nay, hắn chẳng chút nhàn rỗi, luôn quấn lấy mình thăm hỏi, mình muốn gì được nấy, hắn thì lo trong lo ngoài, nàng làm gì hắn cũng giành lấy, chỉ cần chuyện có liên quan tới nàng, hắn đều nhúng vào. Sao nàng lại may mắn thế cơ chứ, gặp được người đàn ông thế này! Lòng như được ướp mật, nàng nắm tay hắn nhỏ nhẹ: “Vất vả cho anh quá.”
An Nguyệt Quân lắc đầu, nụ cười dịu dàng lây chất ngọt từ nàng. “Không hề, nương tử mới vất vả.”
Diệp Khê Thiến không đáp, chỉ nhìn hắn một cách hạnh phúc, vu vơ: “Em vẫn chẳng hiểu sao anh lại thích em. Em không mặt mũi khuynh thành, không thân hình nóng bỏng, càng chẳng có tài cán gì, sao anh lại thích em?”
Không khí lắng đọng. Đồng tử An Nguyệt Quân như tan ra trong sóng tình dập dềnh trên hồ nước xuân. “Ta cũng từng tự hỏi vì sao, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có đáp án. Vì sao lần đầu tiên thấy nàng bên hồ tim lại trật nhịp, vì sao cứ quấn lấy nàng gọi nương tử, vì sao thích nàng. Rồi ta lại nghĩ, có khi nào mình đừng nghĩ nữa thì sẽ bớt thích nàng một chút, bớt yêu nàng một chút, sẽ không quá mức sợ hãi nàng một ngày bỏ đi, không sống trong khủng hoảng mỗi ngày nữa.”
Diệp Khê Thiến lập tức lắc đầu, đôi mắt rưng rưng. “Vậy thì khỏi cần nghĩ nữa, em cũng không muốn biết. Em biết anh yêu em là đủ rồi.”
“Nương tử, nàng nói cho ta biết đi, vì sao rõ ràng nàng đang ở ngay trong lòng ta, ta vẫn cứ lo hãi nàng sẽ rời ta, mãi mãi không thấy. Nương tử, nói cho ta biết đi, có cách gì không làm ta bớt yêu nàng một chút?” An Nguyệt Quân vòng tay ôm nàng từ sau, lệ nóng hổi lẳng lặng chảy sau gáy, nhói con tim nàng.
Diệp Khê Thiến siết chặt tay hắn, đang định nói thì mặt mày trắng bệch, mồ hôi ròng ròng, đau đớn kinh hoàng lay lay hắn: “Quân, Quân, đau quá, hình như em sắp sinh.”
Nàng dứt lời, vòng ôm đằng sau liền biến mất. Hắn vòng ngay lên trước, hốt hoảng chẳng biết để tay chỗ nào trên người nàng, sốt ruột: “Sớm vậy nương tử? Không phải còn mười ngày nữa ư? Sao lại sinh sớm vậy?” Hắn nhanh chóng gào to ra ngoài: “Người tới, mau tới! Kêu bà đỡ! Nương tử ta sắp sinh, mau tới!”
Bên ngoài rối loạn. An Nguyệt Quân cẩn thận đỡ nàng lên giường rồi thấm ướt khăn lau mồ hôi trên trán nàng, siết lấy tay nàng động viên: “Nương tử, nàng gắng chịu nhé. Ta sẽ luôn ở bên nàng. Nương tử, nàng đừng sợ.”
Con bà nó, sinh con đau dữ! Diệp Khê Thiến đã đau đến nói không ra hơi, khuôn mặt trắng bệch mồ hôi ướt nhẹp, tóc mai dính má, chỉ có thể ú ớ vài âm trong họng, tầm mắt ngày một mờ nhoè. Cuối cùng, trong tiếng kêu sợ hãi của An Nguyệt Quân, nàng mất ý thức.
Bà đỡ xông vào, thấy Diệp Khê Thiến ngất bèn căng thẳng hô hạ nhân bên ngoài: “Mau nấu nước, nhanh! Phu nhân gặp nguy hiểm, phải lập tức đỡ đẻ.”
An Nguyệt Quân nghe khuôn mặt tái xanh phút chốc trắng bệch, con ngươi căng ra khủng hoảng không dám tin, hỏi gấp: “Ngươi nói cái gì?”
“Trông phu nhân thế này, bụng lại lớn thế này, hơn nữa còn sinh sớm mười ngày, sợ là nguy.” Bà đỡ lo lắng bắt đầu chuẩn bị vật dụng, thấy An Nguyệt Quân vẫn ở nguyên chỗ bèn cung kính: “Bảo chủ, tình hình khẩn cấp, mời ngài ra ngoài, nam nhâm ở trong phòng sinh là điềm xấu.”
“Không, ta ở lại đây.” An Nguyệt Quân không chút suy nghĩ từ chối. Hắn muốn nhìn nàng, thấy nàng bình an hắn mới yên tâm.
“Chuyện này…”
Sắc mặt An Nguyệt Quân bỗng chốc khủng bố, ngũ quan vì lo lắng mà vặn vẹo, sát khí nặng nề gào: “Còn không mau!”
Bà đỡ sợ gật như gà mổ thóc. Bấy giờ nước nóng được đưa vào, nha hoàn lũ lượt nối đuôi nhau. Bà đỡ rửa tay, sau đó tới bên giường bắt đầu công việc.
An Nguyệt Quân giống bức tượng án ở đầu giường, mặt không đổi, tay nắm chặt thành quyền, không kềm được run run, mắt đong đầy lo sợ, tim đập lên từng nhịp đớn đau, cảm giác bất an nhỡ nàng rời đi cứ chập chờn. Sợ quá, nương tử, đừng gặp chuyện gì, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện…
Một canh giờ qua.
Hai canh giờ qua.
Vẫn chưa ai nghe được tiếng khóc con trẻ. Bà đỡ mồ hôi như tắm, gấp gáp nói với An Nguyệt Quân: “Phu nhân hôn mê không thể dùng sức, nếu cứ không sinh thì cả phu nhân lẫn đứa bé đều gặp nguy hiểm.”
Toàn thân An Nguyệt Quân run lên, lo lắng hốt hoảng hỏi lại: “Vậy phải làm thế nào?” Sau đó dường nghĩ tới cái gì, hắn cố giữ tỉnh táo dặn: “Bảo đảm an toàn của nương tử là quan trọng nhất.”
Nương tử, tha thứ cho ta, mất con chúng ta có thể sinh lại, dù rất đau. Nhưng không có nàng, ta sẽ không sống nổi.
Bà đỡ gật đầu, vẫn sốt sắng: “Cần có cách làm phu nhân tỉnh lại.”
An Nguyệt Quân môi trắng bệch ngắm Diệp Khê Thiến thiêm thiếp, tay chân càng run mạnh, van vỉ bên tai nàng: “Nương tử, nàng mau tỉnh, mau tỉnh lại đi được không? Nương tử, đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại đi, được không?” Từng tiếng kêu thâm tình chẳng thể lọt vào màng nhĩ nàng. Nỗi sợ gần như chiếm lĩnh hắn, hắn nắm tay nàng như thể đó là cọng rơm cứu mạng.
“Bảo chủ, vậy không ổn, gọi nhỏ quá, gọi vậy phu nhân không tỉnh đâu ạ.” Bà đỡ mồ hôi tuôn càng mau. Phu nhân mà không sinh nở bình an bà cũng đừng mong sống qua ngày mai.
An Nguyệt Quân ghé sát tai nàng rù rì: “Nương tử, xin lỗi, xin lỗi.” Đoạn, hắn vung cao tay tát nàng. Chưa tỉnh, hắn dùng sức tát thêm cái nữa. Liên tiếp mười cái tát, nàng vẫn mê man. Hắn dần tuyệt vọng, con mắt nai rưng rưng hãi hùng, môi lập cập, da dẻ trắng hếu như tờ giấy, bất lực hỏi lại bà đỡ: “Sao bây giờ?”
“Cần…” Vừa định đưa giải pháp khác, bà đỡ đột nhiên mừng rỡ hô: “Bảo chủ, phu nhân tỉnh kìa! Phu nhân tỉnh rồi!”
Diệp Khê Thiến mờ mịt mở mắt, cơn đau thấu xương liền tập kích khiến nàng suýt không chịu nổi ngất thêm lần nữa. Bà đỡ nhanh nhanh giải thích tình huống: “Phu nhân, ta muốn đỡ đẻ cho ngài. Sẽ đau lắm, ngài nhất định phải gắng sức. Bảo chủ, ngài lấy cái gì cho phu nhân ngậm, khéo tí phu nhân đau cắn nhầm lưỡi.”
Diệp Khê Thiến run rẩy gật, giọng chồng ngay sát: “Nương tử, nàng cắn ta này.” An Nguyệt Quân thấy nàng tỉnh mừng như điên, vén tay áo lên kề sát môi nàng.
Nàng định từ chối nhưng cơn đau không cho phép nàng buông lơi, nàng cắn phập luôn lên cánh tay trước mặt.
Đau… đau lắm… đau mà nàng sợ luôn. Tuy nhiên nàng không muốn Quân cô đơn nữa, nàng muốn cho hắn cảm giác có nhà. Bất kể, nàng phải kiên trì! Có hắn, khổ mấy cũng được!
Diệp Khê Thiến đau bao nhiêu thì cắn mạnh bấy nhiêu. Song dù nàng cắn cỡ nào, mặt An Nguyệt Quân cũng không biến, chỉ dịu dàng động viên ngắm nàng.
“Phu nhân, gắng lên, dùng sức!” Bà đỡ từng câu cổ vũ. “Phu nhân, thấy đầu rồi, nhanh, nhanh…”
Trong phòng loạn thành đoàn.
Ngoài phòng, đám Tề Thiên Phóng loay hoay chờ đợi lẫn lo lắng, cầu nguyện với trăng sao, mong mỏi mẹ tròn con vuông. Những đôi chân như con thoi đi qua đi lại. Ai cũng mong phu nhân và tiểu chủ tử bình an.
*tiểu chủ tử: cậu chủ nhỏ
Im ắng đang bao trùm thì một tiếng khóc lanh lảnh vang dội giữa đêm khuya: “Oa oa oa…”
Người bên ngoài đồng loạt thở phào, vui khóc kêu: “Sinh, sinh! Rốt cuộc sinh!”
Trong phòng một tỳ nữ đón lấy đứa bé từ bà đỡ, cười nói: “Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ, là con trai ạ.”
An Nguyệt Quân cười hồn nhiên, mừng rỡ định đón con từ trong tay nha hoàn thì nghe bà đỡ gấp gáp kêu lên: “Bảo chủ, vẫn còn!”
Hắn lập tức lại ngồi ghé bên nàng, siết tay nàng không buông, thủ thỉ: “Nương tử, con không ngoan, làm nương tử đau như vậy, sau này ta sẽ dạy chúng một bài học.”
“Phu nhân, gắng lên nào, dùng sức, dùng hết sức!”
Diệp Khê Thiến đã kiệt lực, mắt ngày càng tối, nhưng nhiệm vụ dang dở làm nàng cố vớt chút hơi tàn.
Hồi lâu, thêm một tiếng khóc: “Oa oa oa…” vang dội khiến mọi người thở phào lần hai. May quá, bình an vô sự.
“Chúc mừng bảo chủ, chúc mừng bảo chủ, lại là con trai.” Nô tỳ lau sạch máu trên thân trẻ sơ sinh bèn cười.
Diệp Khê Thiến từ xa ngắm con, yên lòng nhoẻn miệng, thả lỏng, lập tức hôn mê.
Vẫn là bà đỡ kêu tiếp: “Phu nhân, dùng sức, vẫn còn… Phu nhân? Phu nhân, ngài mau tỉnh!” Bà đỡ la toáng mà nàng không phản ứng, lòng bà nóng như lửa đốt. “Bảo chủ, vẫn còn một đứa kẹt ở trong, làm sao đây? Phu nhân kiệt sức rồi, cứ để vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.