Quyển 2 - Chương 101: Tăm tiếng lụi tàn
Phi Yên
19/09/2016
Từ rừng trúc, một nam tử vận trường sam đen, vóc người gầy gò, ngũ
quan bình thường bước ra. Trông y chẳng có gì đặc biệt, ngoài cặp mắt
sâu không thấy đáy kia. Dù bị phát hiện y vẫn tới trước An Nguyệt Quân
bằng vẻ đứng đắn, tỉnh táo nói chuyện: “Không biết bảo chủ có chuyện
gì?”
“Nếu ta cho Lạc Vũ biết mấy chuyện này, hắn sẽ nghĩ gì?” An Nguyệt Quân nhìn đối phương bình tĩnh, bản thân càng bình tĩnh thản nhiên.
Vương Thiên sửng sốt, che giấu nỗi căm hận tiếp tục giả ngu: “Chẳng hay ý bảo chủ là gì?”
“Đồ của ngươi?” Ánh trăng chiếu rọi dung nhan tuyệt lệ của An Nguyệt Quân và thứ trong tay hắn, con ngươi đen sáng rực, bộ dạng thần bí khó lường.
Mặt Vương Thiên biến sắc. Y cứng ngắc vờ bình tĩnh hỏi lại: “Đồ gì cơ?”
“Nếu ta đưa nó cho Lạc Vũ…”
Một câu, Vương Thiên liền hiểu, mặt mũi sớm trắng bệch. Nếu lệnh bài của y bị An Nguyệt Quân đưa cho chủ tử thì với tính tình đa nghi của chủ, giết nhầm còn hơn bỏ sót, khẳng định y sẽ không có kết quả tốt. Hợp tác với hắn may ra còn cơ hội sống sót.
Suy nghĩ hồi lâu, vẻ hốt hoảng trở lại bình tĩnh, y hỏi: “Muốn ta làm gì?”
An Nguyệt Quân liếc xác Thi Tiêu An dưới đất nói mấy câu khiến Vương Thiên sinh lòng bội phục. Không hổ danh bảo chủ Nguyệt gia bảo tài trí hơn người, khó trách Nguyệt gia bảo phú khả địch quốc, khó trách Lạc Vũ cứ muốn diệt hắn.
“Chuyện thành, lệnh bài sẽ tự trở về với ngươi.” An Nguyệt Quân nói chuyện lạnh nhạt, ánh mắt thả về nơi xa xăm nào đó không biết nghĩ gì.
“Được.” Vương Thiên gật đầu, tuy chỉ hứa miệng nhưng khiến người ta tin tưởng.
Vương Thiên ôm xác Thi Tiêu An, nhặt cái đầu lăn lóc của ả lên lạnh lùng nhìn, trong lòng khoái trá. Rốt cuộc ả ta cũng chết. Nếu không vì ả thì y đâu vướng phải chuyện này, bị người ta sai khiến.
An Nguyệt Quân liếc Tề Thiên Phóng, y không tự nguyện gật đầu. “Trong vòng một ngày sẽ về tay hắn.” Sao y phải giúp tên lạnh lùng đến câu cảm ơn cũng chả thèm nói này!
Hai người nhún chân nhẹ phóng lên cao, biến mất.
Ba ngày sau, Lạc phủ lan truyền tin đồn rợn tóc gáy: Lạc Tể tướng say rượu đánh đập một nữ tử xong giết người diệt khẩu bị vài nô bộc chứng kiến. Xác cũng được tìm thấy, một đao chặt đứt đầu. Cũng không biết ai đồn rằng chính y hạ độc ông chủ Hứa ở Quân Duyệt lâu.
Lần này thật sự lớn chuyện. Dù say rượu không cố ý song giết người là thật. Trong mắt dân chúng bây giờ y từ một thanh quan người người kính trọng trở thành tội nhân giết người.
Lạc phủ.
“Ngươi nói gì?” Lạc Vũ một tay tựa bàn một tay giở sách, mắt ngước nhìn nam tử trước mặt, vừa lo lắng vừa suy nghĩ.
“Đại nhân, bên ngoài đang có những lời đồn không hay… Ngài giết người, còn…” Quản gia Lạc phủ Lạc Tiêu khom lưng kể vắn tin đồn. Dù hiện đang mùa thu mát mẻ nhưng lão mồ hôi ròng ròng, mắt dán xuống đất không dám ngẩng, chỉ sợ chủ không vui là mạng mình đi tong.
“Ai nói?” Tìm được bình tĩnh, Lạc Vũ hỏi ngược lại, có mùi nguy hiểm.
“Nô tài không rõ ạ.” Lạc Tiêu ngày càng hãi, tim sắp thót lên đến cổ.
Lạc Vũ trầm tư. Hồi lâu, môi y nhếch nhẹ. Trò này giống với cái chiêu trừng trị ả ngu kia. An Nguyệt Quân, lợi hại đấy. Vất vả lắm y mới gầy được tiếng tốt trong lòng dân, cuối cùng bị hắn phá sạch. “Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp dần cao to. An Nguyệt Quân xứng đáng là đối thủ của y, một đối thủ rất mạnh! Lần này hắn thắng, lần sau chuẩn bị bại trong tay y đi!
Lạc Tiêu giật mình, tự hỏi chả lẽ chủ tức quá hoá dại, lắp bắp: “Đại… đại nhân… ngài…?”
Nụ cười vụt tắt, ánh mắt sắc như dao, y nói lạnh: “Phủ tể tướng há để kẻ lạ đột nhập! Hộ vệ đang làm gì!” Càng nói càng tức, ánh mắt càng ngày càng lạnh, y quát: “Truyền tất cả hộ vệ trực đêm qua đến đây!”
Lạc Tiêu vội gật, xoay lưng rời đi, thầm mừng mình còn may. Đừng trách lão, người không vì mình trời tru đất diệt, lão chỉ giữ mạng thôi.
Không lâu sau, các hộ vệ đều bị gọi tới. Tổng cộng năm người xếp thành hàng, bề ngoài trông bình tĩnh song đáy mắt sợ hãi.
Lạc Vũ nhếch môi hỏi: “Các vị, đêm qua có gì khác thường không?”
Năm người không đáp một lời. Liếc Lạc Vũ mặt lạnh dần, mắt tối dần thì một người can đảm bước lên trước cà lăm: “Đại… đại nhân, không phát hiện… hiện gì… khác thường.” Dứt lời y liền lùi về vị trí cũ.
Nụ cười của Lạc Vũ thêm sâu. “Sao? Đêm qua xảy ra chuyện lớn vậy mà các ngươi không hay?”
Năm hộ vệ bắt đầu run lập cập. Mắt Lạc Vũ tối hẳn, sát ý vụt loé, đang định ra tay thì thấy xa xa Lạc Tiêu chạy vào.
“Đại nhân, Lý đại nhân bộ Hình cầu kiến, đang chờ ở tiền sảnh ạ.” Lạc Tiêu vội báo.
Xem ra là đến thăm dò chuyện đêm qua, Lạc Vũ nghĩ. “Nói ta đang ngủ trưa, lâu mới tỉnh.” Y cười, ngón tay miết mặt bàn tạo thành tiếng kít khiến các hộ vệ phập phồng lo sợ.
“Đại nhân, thế…” Lạc Tiêu chần chờ: “Đắc tội Lý đại nhân sợ không hay đâu. Ý đại nhân là gì ạ?”
Mắt lạnh buốt, Lạc Vũ trầm giọng: “Từ khi nào ngươi có quyền chất vấn ta?”
Lạc Tiêu gật như giã tỏi. “Dạ không, không, tất nhiên là không ạ.”
Sau khi Lạc Tiêu cuống quít rời đi, Lạc Vũ tiếp: “Còn chưa cút?”
Dứt lời, năm tên hộ vệ hành lễ rồi lập tức biến trong nháy mắt.
Phòng lặng yên không tiếng động. Lạc Vũ suy tư nhìn ra ngoài.
Một canh giờ sau, y đứng lên ra tiền sảnh, trông Lý Thì Vận đang thưởng trà. Hương trà nhàn nhạt, hơi nóng bốc từ chén trông mờ ảo.
“Lý đại nhân, để ngài chờ lâu rồi.” Lạc Vũ khẽ cười đi vào, nụ cười không đến mắt song trên mặt hoàn hảo một vẻ áy náy.
“Lạc Tể tướng trăm công nghìn việc, đợi là thường mà.” Lý Thì Vận bỏ chén trà đứng lên, khom lưng hành lễ, ánh mắt sâu xa.
Lạc Vũ quan sát hành động của y, mắt lạnh, nói như vô ý: “Mấy ngày nay thường phải giúp bệ hạ bàn mưu tính kế tới khuya nên Lạc mỗ có hơi mệt, để Lý đại nhân đợi lâu vậy thật không phải.” Lời nói lịch sự, thái độ đúng mực nhưng từng câu từng chữ của Lạc Vũ đang ngầm nhắc Lý Thì Vận rằng y là Tể tướng, quyền chủ động nằm trong tay y.
Mặt mày Lý Thì Vận cứng đờ, lập tức chuyển sang giả lả nịnh nọt: “Có gì đâu. Lạc Tể tướng vất vả rồi.”
Hai người nói qua nói lại một lát, Lý Thì Vận sớm đã chẳng còn gan tra dò Lạc Vũ thêm dù việc này do bệ hạ yêu cầu. Bây giờ Lạc Tể tướng vẫn đang một tay che trời, lòng dạ khó lường, y không chọc vào nổi. Lý Thì Vận khách sáo dăm câu rồi chuồn biến.
Ngày hôm sau, lại có tin đồn Lạc Vũ ỷ mình là Tể tướng, khi đại nhân bộ Hình đến tra hỏi thì chèn ép người ta hòng xoá tội. Vụ án giết người vẫn chưa được giải quyết.
Lần này thì danh tiếng Lạc Vũ thật sự mất sạch, ai cũng mắng y.
Mưa to gió lớn bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nguyệt gia bảo sóng êm biển lặng. Ở đây vẫn ấm áp hạnh phúc như thường. Thế giới của An Nguyệt Quân vẫn luôn xoay quanh nương tử của hắn, chưa từng thay đổi.
Sân trước Thấm Tuyết các, Diệp Khê Thiến đang ngồi trên xích đu, cạnh bàn là khay trà, đĩa bánh. Nàng thoải mái nheo mắt hưởng thụ trời thu trong lành. Gió thu se lạnh thổi tới. Sẽ càng tuyệt vời hơn nếu không có cái tên cứ dính lấy mình.
“Nương tử, còn ba tháng.” An Nguyệt Quân nheo mắt cười ngờ nghệch, miệng nhỏ kìm không được ngọt ngào nói.
“Ừ.”
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt chỉ còn ba tháng. Khoảng thời gian vui vẻ luôn qua mau. Không biết con có giống Quân? Diệp Khê Thiến thở dài. Đúng là nhanh thật.
Không khí nồng ấm ngọt ngào.
“Quân, mấy đêm nay anh ra ngoài làm gì?” Diệp Khê Thiến sực nhớ cau mày hỏi.
“Nương tử không ngủ à?” An Nguyệt Quân mở to mắt.
“Em đâu phải heo, sao không tỉnh?” Diệp Khê Thiến tức cãi.
An Nguyệt Quân liếc đĩa bánh mới nãy đầy ụ giờ còn có vài miếng rồi nhìn nương tử mình cùng cái cái bụng to hồi lâu, sau đó gật đầu hỏi lạ lùng: “Nương tử mà không phải heo á?”
Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi ngó điệu bộ của hắn. Ý hắn là gì! Giọng cáu kỉnh, nàng trợn mắt với hắn: “Anh nói đi.”
“Nương tử, dù là heo thì nàng cũng là của ta.” An Nguyệt Quân nói một cách rạo rực như thể đây là chuyện đáng khen lắm.
“Anh mới là heo, em…” Diệp Khê Thiến sực tỉnh trước cái bẫy của kẻ đối diện, tức tối trừng An Nguyệt Quân. “Anh vòng vo hay lắm, không để ý là bị anh dắt mũi ngay. Đừng có lảng sang chuyện khác!”
Nghe nàng, sự vui vẻ toát ra từ từng đường nét trên mặt hắn. Hắn dương dương đắc ý, miệng nhỏ toe toét, thiếu điều vẫy đuôi. “Đa tạ nương tử khích lệ.”
“Da mặt anh sao lại dày vậy, em…” Nói được nửa nàng dở khóc dở cười: “Lại bị anh dắt mũi! Mấy đêm nay anh làm gì hả?”
“Chỉ là nhúng tay vào tí việc tiện giết một kẻ. Ta muốn nương tử bình an sinh nở không gặp nguy hiểm. Không bất cứ nguy hiểm nào!” An Nguyệt Quân nghiêm mặt trả lời, óc nhớ lại từng lần nàng bị thương mà tim đau đớn. Kẻ nào dám làm nàng đau, hắn gặp thần giết thần, gặp ma sát ma!
Tiện giết? Giết người mà cũng tiện thể vậy được? Cong môi, Diệp Khê Thiến vô thức cầm một miếng bánh lên ăn. Vị ngọt của bánh không sánh nổi vị ngọt trong lòng.
“Tiểu Tuyết, lấy thêm đĩa bánh khác. Nương tử của ta ăn hết rồi.” Hắn oang oang như sợ người cách ba dặm không nghe, đặc biệt nhấn mạnh ở chữ “thêm”.
Vì vậy miếng bánh cắn dở bên môi Diệp Khê Thiến tức thì phóng về phía hắn.
“Nếu ta cho Lạc Vũ biết mấy chuyện này, hắn sẽ nghĩ gì?” An Nguyệt Quân nhìn đối phương bình tĩnh, bản thân càng bình tĩnh thản nhiên.
Vương Thiên sửng sốt, che giấu nỗi căm hận tiếp tục giả ngu: “Chẳng hay ý bảo chủ là gì?”
“Đồ của ngươi?” Ánh trăng chiếu rọi dung nhan tuyệt lệ của An Nguyệt Quân và thứ trong tay hắn, con ngươi đen sáng rực, bộ dạng thần bí khó lường.
Mặt Vương Thiên biến sắc. Y cứng ngắc vờ bình tĩnh hỏi lại: “Đồ gì cơ?”
“Nếu ta đưa nó cho Lạc Vũ…”
Một câu, Vương Thiên liền hiểu, mặt mũi sớm trắng bệch. Nếu lệnh bài của y bị An Nguyệt Quân đưa cho chủ tử thì với tính tình đa nghi của chủ, giết nhầm còn hơn bỏ sót, khẳng định y sẽ không có kết quả tốt. Hợp tác với hắn may ra còn cơ hội sống sót.
Suy nghĩ hồi lâu, vẻ hốt hoảng trở lại bình tĩnh, y hỏi: “Muốn ta làm gì?”
An Nguyệt Quân liếc xác Thi Tiêu An dưới đất nói mấy câu khiến Vương Thiên sinh lòng bội phục. Không hổ danh bảo chủ Nguyệt gia bảo tài trí hơn người, khó trách Nguyệt gia bảo phú khả địch quốc, khó trách Lạc Vũ cứ muốn diệt hắn.
“Chuyện thành, lệnh bài sẽ tự trở về với ngươi.” An Nguyệt Quân nói chuyện lạnh nhạt, ánh mắt thả về nơi xa xăm nào đó không biết nghĩ gì.
“Được.” Vương Thiên gật đầu, tuy chỉ hứa miệng nhưng khiến người ta tin tưởng.
Vương Thiên ôm xác Thi Tiêu An, nhặt cái đầu lăn lóc của ả lên lạnh lùng nhìn, trong lòng khoái trá. Rốt cuộc ả ta cũng chết. Nếu không vì ả thì y đâu vướng phải chuyện này, bị người ta sai khiến.
An Nguyệt Quân liếc Tề Thiên Phóng, y không tự nguyện gật đầu. “Trong vòng một ngày sẽ về tay hắn.” Sao y phải giúp tên lạnh lùng đến câu cảm ơn cũng chả thèm nói này!
Hai người nhún chân nhẹ phóng lên cao, biến mất.
Ba ngày sau, Lạc phủ lan truyền tin đồn rợn tóc gáy: Lạc Tể tướng say rượu đánh đập một nữ tử xong giết người diệt khẩu bị vài nô bộc chứng kiến. Xác cũng được tìm thấy, một đao chặt đứt đầu. Cũng không biết ai đồn rằng chính y hạ độc ông chủ Hứa ở Quân Duyệt lâu.
Lần này thật sự lớn chuyện. Dù say rượu không cố ý song giết người là thật. Trong mắt dân chúng bây giờ y từ một thanh quan người người kính trọng trở thành tội nhân giết người.
Lạc phủ.
“Ngươi nói gì?” Lạc Vũ một tay tựa bàn một tay giở sách, mắt ngước nhìn nam tử trước mặt, vừa lo lắng vừa suy nghĩ.
“Đại nhân, bên ngoài đang có những lời đồn không hay… Ngài giết người, còn…” Quản gia Lạc phủ Lạc Tiêu khom lưng kể vắn tin đồn. Dù hiện đang mùa thu mát mẻ nhưng lão mồ hôi ròng ròng, mắt dán xuống đất không dám ngẩng, chỉ sợ chủ không vui là mạng mình đi tong.
“Ai nói?” Tìm được bình tĩnh, Lạc Vũ hỏi ngược lại, có mùi nguy hiểm.
“Nô tài không rõ ạ.” Lạc Tiêu ngày càng hãi, tim sắp thót lên đến cổ.
Lạc Vũ trầm tư. Hồi lâu, môi y nhếch nhẹ. Trò này giống với cái chiêu trừng trị ả ngu kia. An Nguyệt Quân, lợi hại đấy. Vất vả lắm y mới gầy được tiếng tốt trong lòng dân, cuối cùng bị hắn phá sạch. “Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp dần cao to. An Nguyệt Quân xứng đáng là đối thủ của y, một đối thủ rất mạnh! Lần này hắn thắng, lần sau chuẩn bị bại trong tay y đi!
Lạc Tiêu giật mình, tự hỏi chả lẽ chủ tức quá hoá dại, lắp bắp: “Đại… đại nhân… ngài…?”
Nụ cười vụt tắt, ánh mắt sắc như dao, y nói lạnh: “Phủ tể tướng há để kẻ lạ đột nhập! Hộ vệ đang làm gì!” Càng nói càng tức, ánh mắt càng ngày càng lạnh, y quát: “Truyền tất cả hộ vệ trực đêm qua đến đây!”
Lạc Tiêu vội gật, xoay lưng rời đi, thầm mừng mình còn may. Đừng trách lão, người không vì mình trời tru đất diệt, lão chỉ giữ mạng thôi.
Không lâu sau, các hộ vệ đều bị gọi tới. Tổng cộng năm người xếp thành hàng, bề ngoài trông bình tĩnh song đáy mắt sợ hãi.
Lạc Vũ nhếch môi hỏi: “Các vị, đêm qua có gì khác thường không?”
Năm người không đáp một lời. Liếc Lạc Vũ mặt lạnh dần, mắt tối dần thì một người can đảm bước lên trước cà lăm: “Đại… đại nhân, không phát hiện… hiện gì… khác thường.” Dứt lời y liền lùi về vị trí cũ.
Nụ cười của Lạc Vũ thêm sâu. “Sao? Đêm qua xảy ra chuyện lớn vậy mà các ngươi không hay?”
Năm hộ vệ bắt đầu run lập cập. Mắt Lạc Vũ tối hẳn, sát ý vụt loé, đang định ra tay thì thấy xa xa Lạc Tiêu chạy vào.
“Đại nhân, Lý đại nhân bộ Hình cầu kiến, đang chờ ở tiền sảnh ạ.” Lạc Tiêu vội báo.
Xem ra là đến thăm dò chuyện đêm qua, Lạc Vũ nghĩ. “Nói ta đang ngủ trưa, lâu mới tỉnh.” Y cười, ngón tay miết mặt bàn tạo thành tiếng kít khiến các hộ vệ phập phồng lo sợ.
“Đại nhân, thế…” Lạc Tiêu chần chờ: “Đắc tội Lý đại nhân sợ không hay đâu. Ý đại nhân là gì ạ?”
Mắt lạnh buốt, Lạc Vũ trầm giọng: “Từ khi nào ngươi có quyền chất vấn ta?”
Lạc Tiêu gật như giã tỏi. “Dạ không, không, tất nhiên là không ạ.”
Sau khi Lạc Tiêu cuống quít rời đi, Lạc Vũ tiếp: “Còn chưa cút?”
Dứt lời, năm tên hộ vệ hành lễ rồi lập tức biến trong nháy mắt.
Phòng lặng yên không tiếng động. Lạc Vũ suy tư nhìn ra ngoài.
Một canh giờ sau, y đứng lên ra tiền sảnh, trông Lý Thì Vận đang thưởng trà. Hương trà nhàn nhạt, hơi nóng bốc từ chén trông mờ ảo.
“Lý đại nhân, để ngài chờ lâu rồi.” Lạc Vũ khẽ cười đi vào, nụ cười không đến mắt song trên mặt hoàn hảo một vẻ áy náy.
“Lạc Tể tướng trăm công nghìn việc, đợi là thường mà.” Lý Thì Vận bỏ chén trà đứng lên, khom lưng hành lễ, ánh mắt sâu xa.
Lạc Vũ quan sát hành động của y, mắt lạnh, nói như vô ý: “Mấy ngày nay thường phải giúp bệ hạ bàn mưu tính kế tới khuya nên Lạc mỗ có hơi mệt, để Lý đại nhân đợi lâu vậy thật không phải.” Lời nói lịch sự, thái độ đúng mực nhưng từng câu từng chữ của Lạc Vũ đang ngầm nhắc Lý Thì Vận rằng y là Tể tướng, quyền chủ động nằm trong tay y.
Mặt mày Lý Thì Vận cứng đờ, lập tức chuyển sang giả lả nịnh nọt: “Có gì đâu. Lạc Tể tướng vất vả rồi.”
Hai người nói qua nói lại một lát, Lý Thì Vận sớm đã chẳng còn gan tra dò Lạc Vũ thêm dù việc này do bệ hạ yêu cầu. Bây giờ Lạc Tể tướng vẫn đang một tay che trời, lòng dạ khó lường, y không chọc vào nổi. Lý Thì Vận khách sáo dăm câu rồi chuồn biến.
Ngày hôm sau, lại có tin đồn Lạc Vũ ỷ mình là Tể tướng, khi đại nhân bộ Hình đến tra hỏi thì chèn ép người ta hòng xoá tội. Vụ án giết người vẫn chưa được giải quyết.
Lần này thì danh tiếng Lạc Vũ thật sự mất sạch, ai cũng mắng y.
Mưa to gió lớn bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng đến Nguyệt gia bảo sóng êm biển lặng. Ở đây vẫn ấm áp hạnh phúc như thường. Thế giới của An Nguyệt Quân vẫn luôn xoay quanh nương tử của hắn, chưa từng thay đổi.
Sân trước Thấm Tuyết các, Diệp Khê Thiến đang ngồi trên xích đu, cạnh bàn là khay trà, đĩa bánh. Nàng thoải mái nheo mắt hưởng thụ trời thu trong lành. Gió thu se lạnh thổi tới. Sẽ càng tuyệt vời hơn nếu không có cái tên cứ dính lấy mình.
“Nương tử, còn ba tháng.” An Nguyệt Quân nheo mắt cười ngờ nghệch, miệng nhỏ kìm không được ngọt ngào nói.
“Ừ.”
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt chỉ còn ba tháng. Khoảng thời gian vui vẻ luôn qua mau. Không biết con có giống Quân? Diệp Khê Thiến thở dài. Đúng là nhanh thật.
Không khí nồng ấm ngọt ngào.
“Quân, mấy đêm nay anh ra ngoài làm gì?” Diệp Khê Thiến sực nhớ cau mày hỏi.
“Nương tử không ngủ à?” An Nguyệt Quân mở to mắt.
“Em đâu phải heo, sao không tỉnh?” Diệp Khê Thiến tức cãi.
An Nguyệt Quân liếc đĩa bánh mới nãy đầy ụ giờ còn có vài miếng rồi nhìn nương tử mình cùng cái cái bụng to hồi lâu, sau đó gật đầu hỏi lạ lùng: “Nương tử mà không phải heo á?”
Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi ngó điệu bộ của hắn. Ý hắn là gì! Giọng cáu kỉnh, nàng trợn mắt với hắn: “Anh nói đi.”
“Nương tử, dù là heo thì nàng cũng là của ta.” An Nguyệt Quân nói một cách rạo rực như thể đây là chuyện đáng khen lắm.
“Anh mới là heo, em…” Diệp Khê Thiến sực tỉnh trước cái bẫy của kẻ đối diện, tức tối trừng An Nguyệt Quân. “Anh vòng vo hay lắm, không để ý là bị anh dắt mũi ngay. Đừng có lảng sang chuyện khác!”
Nghe nàng, sự vui vẻ toát ra từ từng đường nét trên mặt hắn. Hắn dương dương đắc ý, miệng nhỏ toe toét, thiếu điều vẫy đuôi. “Đa tạ nương tử khích lệ.”
“Da mặt anh sao lại dày vậy, em…” Nói được nửa nàng dở khóc dở cười: “Lại bị anh dắt mũi! Mấy đêm nay anh làm gì hả?”
“Chỉ là nhúng tay vào tí việc tiện giết một kẻ. Ta muốn nương tử bình an sinh nở không gặp nguy hiểm. Không bất cứ nguy hiểm nào!” An Nguyệt Quân nghiêm mặt trả lời, óc nhớ lại từng lần nàng bị thương mà tim đau đớn. Kẻ nào dám làm nàng đau, hắn gặp thần giết thần, gặp ma sát ma!
Tiện giết? Giết người mà cũng tiện thể vậy được? Cong môi, Diệp Khê Thiến vô thức cầm một miếng bánh lên ăn. Vị ngọt của bánh không sánh nổi vị ngọt trong lòng.
“Tiểu Tuyết, lấy thêm đĩa bánh khác. Nương tử của ta ăn hết rồi.” Hắn oang oang như sợ người cách ba dặm không nghe, đặc biệt nhấn mạnh ở chữ “thêm”.
Vì vậy miếng bánh cắn dở bên môi Diệp Khê Thiến tức thì phóng về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.