Quyển 2 - Chương 103: Thân phận thật của Lạc Vũ
Phi Yên
19/09/2016
Trai tuấn trai tài của Tử Nguyệt vương triều ngày đêm trông ngóng,
mong mình được công chúa chọn trúng, một bước lên tiên. Từng ngày trôi
qua, công chúa Nhược Hàm lại không hề đả động gì đến chuyện chọn rể
khiến dân tình lần nữa xôn xao, nóng nảy.
Thời gian trôi rất mau, đã một tháng.
Trong ngự thư phòng.
“Tử Hạo, ta bảo ngươi hạ thánh chỉ sao ngươi mãi chưa hạ?” Lạc Vũ gọi thẳng tên đương kim thánh thượng, cau mày thăm dò. Theo y biết thì Tử Hạo là một tên vua cao ngạo. Giả như thật không bị y hạ cổ điều khiển, bị gọi thẳng tên thế này chắc chắn sẽ sửng cồ lên. Song giờ phút này Tử Hạo chẳng hề có phản ứng gì, đờ đẫn hỏi lại: “Thánh chỉ gì cơ?”
“Tháng sau diệt Nguyệt gia bảo. Hiện đã qua một tháng rồi mà sao chưa có động tĩnh gì?” Ánh mắt nghi hoặc của Lạc Vũ quét lên quét xuống Tử Hạo.
“Tử Ngạo bảo đoạn này công chúa Khải quốc đến kén rể, đương chuyện vui, không nên đại khai sát giới, để công chúa kén rể xong sẽ tính toán kỹ sau.” Tử Hạo ngây ngốc đáp, nắm tay trên gối lặng lẽ siết chặt. Mình phải nhịn! Không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn.
Mặt đần đần, mắt dại dại không đổi nhưng Lạc Vũ cứ không yên. Rốt cuộc vướng chỗ nào?
Lạc Vũ ngó trái ngó phải hồi lâu vẫn chẳng phát hiện gì, thuận miệng hỏi: “Mà gần đây sao không thấy Tiểu Lộ Tử? Có phải trốn việc không? Muốn bị lôi ra đánh ư?”
Vừa dứt lời thì Tiểu Lộ Tử bê mâm điểm tâm đến, thấy Lạc Vũ mắt thoáng ý lạnh nhưng rất nhanh vụt tắt. Y lập tức khom lưng, cung kính chào hỏi: “Tham kiến Lạc Tể tướng.”
“Gần đây bệ hạ có gì khác lạ không?” Lạc Vũ hỏi.
“Không ạ. Vẫn như thường ngày.” Tiểu Lộ Tử đáp.
“Tử Ngạo có hay đến không?” Lạc Vũ cau mày hỏi. Chẳng phải tên Tử Ngạo đó bị nhốt ư?
“Thỉnh thoảng ạ.”
Lạc Vũ trầm tư chốc lát rồi phất tay. “Không cần ngươi nữa. Đưa trà đây ta tự dâng cho bệ hạ.”
Lạc Vũ nâng chén trà, ngón tay miết dọc miệng chén rắc gì đó vào rồi lắc nhẹ, sau đó xoay người đặt chén trà trước mặt Tử Hạo, cười bảo: “Vất vả cho ngươi rồi. Uống chén trà cho đỡ khô họng.”
Tử Hạo gật cầm chén trà lên, đáy mắt loé sáng uống một hơi cạn sạch chén, nói máy móc như báo cáo: “Uống xong.”
Lạc Vũ hài lòng gật đầu. “Vậy ta cáo lui.”
Lạc Vũ đi ra rồi nên không thấy dưới long án có một vũng nước, dĩ nhiên đó là nước trà bị Tử Hạo vận công ép ra. Y đã bị hại một lần, còn ngu để bị lần hai sao?
Trở lại Lạc phủ, kiệu mềm vừa dừng, Lạc Vũ đã thấy Lạc Tiêu đứng chờ trước cửa. Thấy Lạc Vũ về, y lập tức ra nghênh đón. Lạc Vũ hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại nhân, ngài có thư ạ.” Lạc Tiêu đề phòng nói nhỏ.
“Đưa đây.” Lạc Vũ nói thẳng, tư thái tôn quý.
Lạc Tiêu ngẩn ra, nhận thấy ánh mắt không vui của chủ tâm run lên, lập tức dâng thư.
Lạc Vũ mở ra, vừa đọc mặt mày vừa trầm trọng hẳn lên, quay ra sai Lạc Tiêu: “Chuẩn bị ngựa, lương khô và ngân lượng. Mấy ngày tới ta không về phủ.”
Lạc Tiêu nhận ra chủ có chuyện gấp, tức khắc gật lấy gật để. “Thuộc hạ chuẩn bị ngay ạ.”
Không lâu sau mọi thứ đã xong xuôi. Lạc Vũ lên ngựa, nói với Lạc Tiêu: “Nếu có ai đến hỏi thì bảo ta bệnh, không tiếp khách được.”
“Vâng.” Lạc Tiêu dù rất tò mò nhưng không dám nhiều lời.
Lạc Vũ lập tức thúc ngựa phóng đi.
Không rõ tình cờ hay sắp đặt, ngay sau hôm Lạc Vũ rời đi, công chúa Nhược Hàm thông báo một tin chấn động Tử Nguyệt vương triều: nàng muốn làm vị hôn thê của Lạc Tể tướng Tử Nguyệt vương triều, ngày hai tháng chín năm Tử Khải thành thân.
Ngày hai tháng chín là nửa tháng sau, rất nhanh.
Điều này khiến chúng nam tử mặt mày rầu rĩ nhưng không thể làm gì. Họ làm gì được? Tiền không, tài không, tướng mạo tầm thường, sao so nổi Lạc Tể tướng. Y có thể một tay che trời, giết người tuỳ ý, còn có thể sống sung sướng tiêu pha, cưới đàn đàn mỹ nữ, ai so nổi với y? Từ đó ngày càng nhiều người đố kỵ với Lạc Vũ.
Ở Lạc phủ thì khác, người làm đều ngẩn ra chủ mình sắp thành thân sao họ chả biết gì. Nhưng ngẩn một hồi thì họ cũng chỉ nhún vai. Chủ họ vốn hỉ nộ bất thường, muốn gì làm đó mà.
Nghĩ thông rồi, họ liền bắt tay vào chuẩn bị lễ thành thân: sắp xếp tân phòng, mua đồ dùng mới, không dám qua loa. Chủ họ thành thân với một cô công chúa cơ mà, có phúc lắm mới thế, làm người làm họ cũng sung sướng, vinh dự lây.
Còn Diệp Khê Thiến thì đã mang thai đến tháng thứ chín, bụng nặng đến mức đi hai bước cũng thấy mệt nên hầu như toàn ở trong phòng không ra ngoài. Giờ thì nàng dám cá mình không sinh một. An Nguyệt Quân tất nhiên sắp xếp mọi thứ chu toàn, nửa bước không rời nàng, lúc nào cũng vây lấy nàng hầu hạ, canh chừng, dù lảm nhảm liên tục nhưng không dám nói to sợ kinh đến nàng.
Thời gian luôn trôi mau, mười hai ngày chớp mắt qua. Tôi tớ Lạc phủ từ hưng phấn chuyển sang thấp thỏm. Ngày thành thân sắp đến rồi, sao chủ của họ vẫn chưa thấy bóng dáng?
Rốt cuộc Lạc Tể tướng đi đâu? Mọi người lòng nóng như lửa đốt, không có chú rể lễ thành thân sao tiến hành? Chuyện lớn đấy! Công chúa mất mặt chưa tính, nhỡ trở thành trò cười cho thiên hạ, huỷ thanh danh của công chúa, họ bị giáng tội thì trốn cách nào? Chuyện này liên quan tới tính mạng! Cả đồ cưới của công chúa cũng đã đưa đến, quý giá lắm.
Hơn nữa mấy ngày trước còn nhận được tin Hoàng thượng sẽ đích thân giá đáo Lạc phủ chủ hôn, vinh dự lớn lao này giờ trở thành lời nguyền treo cổ.
Càng nghĩ càng hãi nhưng hạ nhân không ai dám trốn, vừa lo bạc tóc vừa gò lưng sắm sửa tiếp. Thêm năm ngày qua đi.
Ngày hai tháng chín năm Tử Khải.
Sáng sớm, trong Hoàng cung chiêng trống tưng bừng, kèn nhạc ồn ã náo nhiệt. Vì Nhược Hàm ở đây không có phụ mẫu nên Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn nàng có thể từ Vũ Tâm điện đến Lạc phủ.
Chủ vẫn chưa trở lại khiến đám tôi tớ lòng nóng như lửa đốt. Kiệu hoa sắp tới mà chú rể vẫn biệt tăm biệt tích, quan khách đã đến hết, dân chúng mặt mày hớn hở bu đầy ngoài phủ, chỉ có hạ nhân bọn họ mặt mày đưa đám. Vui nỗi gì! Chết đến nơi vui cái nỗi gì!
Lúc bấy giờ từ đằng xa vọng tiếng vó ngựa, chốc sau một con tuấn mã hí dài trước cửa. Là Lạc Vũ, Lạc Tể tướng! Chủ của họ!
Hạ nhân lập tức kéo Lạc Vũ vừa xuống ngựa vào, sốt sắng chuẩn bị cho tân lang. Vội nên họ đã bỏ qua biểu cảm ôn hoà, ánh mắt đong đầy gió xuân, bầu không khí ấm ấp lạ lùng xung quanh chủ. Nhưng giờ ai còn tâm trí mà quan tâm!
Điện Vũ Tâm ồn ã từ sáng đến chiều, tỳ nữ người tô son người điểm phấn, ai cũng luôn chân luôn tay. Nhược Hàm vận một bộ hỷ phục đỏ thắm đối với nước da trắng nõn, bội phần xinh đẹp. Cặp mắt nâu lanh lợi giờ đây đầy ngượng ngùng.
Đội mũ phượng, trùm khăn, Nhược Hàm được hỷ nương đỡ ra ngoài, lên kiệu hoa.
*hỷ nương: bà mối
Chú rể Lạc Vũ tuấn tú giấu giếm chút tâm tư trong mình nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sắc thắm của hỷ phục, đoá hoa hỷ đỏ tươi vắt trước ngực rực rỡ.
Đoàn rước dâu dài dằng dặc. Công chúa đúng là công chúa, thành thân long trọng cũng rắc rối gấp trăm lần người thường.
Dân chúng chen chúc trên phố xem. Sáo, trống, kèn vang dội một đường tới Lạc phủ.
Nhược Hàm được Lạc Vũ đỡ vào phủ, Tử Hạo thần thanh khí sảng vận trường sam đỏ nâng chén trà ngồi giữa sảnh, chẳng hề giống kẻ bị cổ làm cho mụ mẫm.
Sau một chuỗi nghi thức lê thê, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, trong tiếng chúc mừng và trêu chọc của khách khứa, tân lang tân nương được đưa vào động phòng. Lúc này Tử Hạo nhếch môi vui sướng trông toàn cục, y không cần giả vờ nữa! Giờ y có thể đường hoàng trở lại làm Hoàng đế Tử Nguyệt vương triều! Trò hay sắp bắt đầu.
Hai canh giờ sau, một bóng dáng phong trần vào phủ, trên mặt là tức tối, tuyệt vọng và mệt mỏi không cách nào giấu nổi. Y vận y phục xanh, bề ngoài tuấn mỹ bao bọc trong cái vẻ tính toán âm hiểm.
Y là Lạc Vũ!
Không phải Lạc Vũ đang động phòng ư? Không phải y đang cởi từng lớp hỷ phục hưởng thụ mỹ nhân ư? Sao đột nhiên chuyển qua mặc trường sam còn đi từ ngoài vào?
Chúng tân khách thấy y, một người nhịn không được hỏi: “Lạc Tể tướng, sao ngài lại đi từ ngoài đó vào? Không phải bây giờ là lúc ngài tận hưởng đêm xuân với công chúa Nhược Hàm ư?”
Sắc mặt Lạc Vũ trắng nhợt, lao đến chộp vai người vừa nói gằn hỏi: “Ngươi nói cái gì cơ?”
Vị khách đó dĩ nhiên bị vẻ mặt dữ dằn trước mặt doạ. Lần đầu tiên Lạc Tể tướng lộ ra biểu cảm quá khích như vậy, bình thường lúc nào y cũng lạnh nhạt, nhìn người một cách bí ẩn. Vị khách lắp bắp: “Ngài… ngài mới… mới thành thân với… với công chúa Nhược Hàm mà.”
Tay Lạc Vũ rơi thõng. Khuôn mặt kinh hoàng của y khiến hỷ khí ngập phòng thoáng cái bay sạch. Chẳng rõ ai là người chạy đầu tiên, lần lượt khách khứa đều biến hết.
Chốc sau, sảnh vắng tanh. Sự ồn ào náo nhiệt vừa xong tưởng là ảo ảnh.
Lạc Vũ liếc Tử Hạo ngồi giữa cặp mắt tỉnh táo ẩn chứa một đầm sâu không đáy, khoé mắt thấp thoáng thích thú.
Y sai ở đâu? Từ lúc xung quanh Tử Hạo có gì đó khác? Nhưng rốt cuộc khác từ lúc nào? Tới trước Tử Hạo, Lạc Vũ không hỏi mà khẳng định: “Ngươi vẫn luôn giả vờ!”
“Không thì thế nào?” Tử Hạo nhấc mắt sắc bén nhìn về phía Lạc Vũ, rành rọt từng chữ: “Hả Nhị Hoàng tử Khải quốc?”
Thời gian trôi rất mau, đã một tháng.
Trong ngự thư phòng.
“Tử Hạo, ta bảo ngươi hạ thánh chỉ sao ngươi mãi chưa hạ?” Lạc Vũ gọi thẳng tên đương kim thánh thượng, cau mày thăm dò. Theo y biết thì Tử Hạo là một tên vua cao ngạo. Giả như thật không bị y hạ cổ điều khiển, bị gọi thẳng tên thế này chắc chắn sẽ sửng cồ lên. Song giờ phút này Tử Hạo chẳng hề có phản ứng gì, đờ đẫn hỏi lại: “Thánh chỉ gì cơ?”
“Tháng sau diệt Nguyệt gia bảo. Hiện đã qua một tháng rồi mà sao chưa có động tĩnh gì?” Ánh mắt nghi hoặc của Lạc Vũ quét lên quét xuống Tử Hạo.
“Tử Ngạo bảo đoạn này công chúa Khải quốc đến kén rể, đương chuyện vui, không nên đại khai sát giới, để công chúa kén rể xong sẽ tính toán kỹ sau.” Tử Hạo ngây ngốc đáp, nắm tay trên gối lặng lẽ siết chặt. Mình phải nhịn! Không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn.
Mặt đần đần, mắt dại dại không đổi nhưng Lạc Vũ cứ không yên. Rốt cuộc vướng chỗ nào?
Lạc Vũ ngó trái ngó phải hồi lâu vẫn chẳng phát hiện gì, thuận miệng hỏi: “Mà gần đây sao không thấy Tiểu Lộ Tử? Có phải trốn việc không? Muốn bị lôi ra đánh ư?”
Vừa dứt lời thì Tiểu Lộ Tử bê mâm điểm tâm đến, thấy Lạc Vũ mắt thoáng ý lạnh nhưng rất nhanh vụt tắt. Y lập tức khom lưng, cung kính chào hỏi: “Tham kiến Lạc Tể tướng.”
“Gần đây bệ hạ có gì khác lạ không?” Lạc Vũ hỏi.
“Không ạ. Vẫn như thường ngày.” Tiểu Lộ Tử đáp.
“Tử Ngạo có hay đến không?” Lạc Vũ cau mày hỏi. Chẳng phải tên Tử Ngạo đó bị nhốt ư?
“Thỉnh thoảng ạ.”
Lạc Vũ trầm tư chốc lát rồi phất tay. “Không cần ngươi nữa. Đưa trà đây ta tự dâng cho bệ hạ.”
Lạc Vũ nâng chén trà, ngón tay miết dọc miệng chén rắc gì đó vào rồi lắc nhẹ, sau đó xoay người đặt chén trà trước mặt Tử Hạo, cười bảo: “Vất vả cho ngươi rồi. Uống chén trà cho đỡ khô họng.”
Tử Hạo gật cầm chén trà lên, đáy mắt loé sáng uống một hơi cạn sạch chén, nói máy móc như báo cáo: “Uống xong.”
Lạc Vũ hài lòng gật đầu. “Vậy ta cáo lui.”
Lạc Vũ đi ra rồi nên không thấy dưới long án có một vũng nước, dĩ nhiên đó là nước trà bị Tử Hạo vận công ép ra. Y đã bị hại một lần, còn ngu để bị lần hai sao?
Trở lại Lạc phủ, kiệu mềm vừa dừng, Lạc Vũ đã thấy Lạc Tiêu đứng chờ trước cửa. Thấy Lạc Vũ về, y lập tức ra nghênh đón. Lạc Vũ hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đại nhân, ngài có thư ạ.” Lạc Tiêu đề phòng nói nhỏ.
“Đưa đây.” Lạc Vũ nói thẳng, tư thái tôn quý.
Lạc Tiêu ngẩn ra, nhận thấy ánh mắt không vui của chủ tâm run lên, lập tức dâng thư.
Lạc Vũ mở ra, vừa đọc mặt mày vừa trầm trọng hẳn lên, quay ra sai Lạc Tiêu: “Chuẩn bị ngựa, lương khô và ngân lượng. Mấy ngày tới ta không về phủ.”
Lạc Tiêu nhận ra chủ có chuyện gấp, tức khắc gật lấy gật để. “Thuộc hạ chuẩn bị ngay ạ.”
Không lâu sau mọi thứ đã xong xuôi. Lạc Vũ lên ngựa, nói với Lạc Tiêu: “Nếu có ai đến hỏi thì bảo ta bệnh, không tiếp khách được.”
“Vâng.” Lạc Tiêu dù rất tò mò nhưng không dám nhiều lời.
Lạc Vũ lập tức thúc ngựa phóng đi.
Không rõ tình cờ hay sắp đặt, ngay sau hôm Lạc Vũ rời đi, công chúa Nhược Hàm thông báo một tin chấn động Tử Nguyệt vương triều: nàng muốn làm vị hôn thê của Lạc Tể tướng Tử Nguyệt vương triều, ngày hai tháng chín năm Tử Khải thành thân.
Ngày hai tháng chín là nửa tháng sau, rất nhanh.
Điều này khiến chúng nam tử mặt mày rầu rĩ nhưng không thể làm gì. Họ làm gì được? Tiền không, tài không, tướng mạo tầm thường, sao so nổi Lạc Tể tướng. Y có thể một tay che trời, giết người tuỳ ý, còn có thể sống sung sướng tiêu pha, cưới đàn đàn mỹ nữ, ai so nổi với y? Từ đó ngày càng nhiều người đố kỵ với Lạc Vũ.
Ở Lạc phủ thì khác, người làm đều ngẩn ra chủ mình sắp thành thân sao họ chả biết gì. Nhưng ngẩn một hồi thì họ cũng chỉ nhún vai. Chủ họ vốn hỉ nộ bất thường, muốn gì làm đó mà.
Nghĩ thông rồi, họ liền bắt tay vào chuẩn bị lễ thành thân: sắp xếp tân phòng, mua đồ dùng mới, không dám qua loa. Chủ họ thành thân với một cô công chúa cơ mà, có phúc lắm mới thế, làm người làm họ cũng sung sướng, vinh dự lây.
Còn Diệp Khê Thiến thì đã mang thai đến tháng thứ chín, bụng nặng đến mức đi hai bước cũng thấy mệt nên hầu như toàn ở trong phòng không ra ngoài. Giờ thì nàng dám cá mình không sinh một. An Nguyệt Quân tất nhiên sắp xếp mọi thứ chu toàn, nửa bước không rời nàng, lúc nào cũng vây lấy nàng hầu hạ, canh chừng, dù lảm nhảm liên tục nhưng không dám nói to sợ kinh đến nàng.
Thời gian luôn trôi mau, mười hai ngày chớp mắt qua. Tôi tớ Lạc phủ từ hưng phấn chuyển sang thấp thỏm. Ngày thành thân sắp đến rồi, sao chủ của họ vẫn chưa thấy bóng dáng?
Rốt cuộc Lạc Tể tướng đi đâu? Mọi người lòng nóng như lửa đốt, không có chú rể lễ thành thân sao tiến hành? Chuyện lớn đấy! Công chúa mất mặt chưa tính, nhỡ trở thành trò cười cho thiên hạ, huỷ thanh danh của công chúa, họ bị giáng tội thì trốn cách nào? Chuyện này liên quan tới tính mạng! Cả đồ cưới của công chúa cũng đã đưa đến, quý giá lắm.
Hơn nữa mấy ngày trước còn nhận được tin Hoàng thượng sẽ đích thân giá đáo Lạc phủ chủ hôn, vinh dự lớn lao này giờ trở thành lời nguyền treo cổ.
Càng nghĩ càng hãi nhưng hạ nhân không ai dám trốn, vừa lo bạc tóc vừa gò lưng sắm sửa tiếp. Thêm năm ngày qua đi.
Ngày hai tháng chín năm Tử Khải.
Sáng sớm, trong Hoàng cung chiêng trống tưng bừng, kèn nhạc ồn ã náo nhiệt. Vì Nhược Hàm ở đây không có phụ mẫu nên Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn nàng có thể từ Vũ Tâm điện đến Lạc phủ.
Chủ vẫn chưa trở lại khiến đám tôi tớ lòng nóng như lửa đốt. Kiệu hoa sắp tới mà chú rể vẫn biệt tăm biệt tích, quan khách đã đến hết, dân chúng mặt mày hớn hở bu đầy ngoài phủ, chỉ có hạ nhân bọn họ mặt mày đưa đám. Vui nỗi gì! Chết đến nơi vui cái nỗi gì!
Lúc bấy giờ từ đằng xa vọng tiếng vó ngựa, chốc sau một con tuấn mã hí dài trước cửa. Là Lạc Vũ, Lạc Tể tướng! Chủ của họ!
Hạ nhân lập tức kéo Lạc Vũ vừa xuống ngựa vào, sốt sắng chuẩn bị cho tân lang. Vội nên họ đã bỏ qua biểu cảm ôn hoà, ánh mắt đong đầy gió xuân, bầu không khí ấm ấp lạ lùng xung quanh chủ. Nhưng giờ ai còn tâm trí mà quan tâm!
Điện Vũ Tâm ồn ã từ sáng đến chiều, tỳ nữ người tô son người điểm phấn, ai cũng luôn chân luôn tay. Nhược Hàm vận một bộ hỷ phục đỏ thắm đối với nước da trắng nõn, bội phần xinh đẹp. Cặp mắt nâu lanh lợi giờ đây đầy ngượng ngùng.
Đội mũ phượng, trùm khăn, Nhược Hàm được hỷ nương đỡ ra ngoài, lên kiệu hoa.
*hỷ nương: bà mối
Chú rể Lạc Vũ tuấn tú giấu giếm chút tâm tư trong mình nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sắc thắm của hỷ phục, đoá hoa hỷ đỏ tươi vắt trước ngực rực rỡ.
Đoàn rước dâu dài dằng dặc. Công chúa đúng là công chúa, thành thân long trọng cũng rắc rối gấp trăm lần người thường.
Dân chúng chen chúc trên phố xem. Sáo, trống, kèn vang dội một đường tới Lạc phủ.
Nhược Hàm được Lạc Vũ đỡ vào phủ, Tử Hạo thần thanh khí sảng vận trường sam đỏ nâng chén trà ngồi giữa sảnh, chẳng hề giống kẻ bị cổ làm cho mụ mẫm.
Sau một chuỗi nghi thức lê thê, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, trong tiếng chúc mừng và trêu chọc của khách khứa, tân lang tân nương được đưa vào động phòng. Lúc này Tử Hạo nhếch môi vui sướng trông toàn cục, y không cần giả vờ nữa! Giờ y có thể đường hoàng trở lại làm Hoàng đế Tử Nguyệt vương triều! Trò hay sắp bắt đầu.
Hai canh giờ sau, một bóng dáng phong trần vào phủ, trên mặt là tức tối, tuyệt vọng và mệt mỏi không cách nào giấu nổi. Y vận y phục xanh, bề ngoài tuấn mỹ bao bọc trong cái vẻ tính toán âm hiểm.
Y là Lạc Vũ!
Không phải Lạc Vũ đang động phòng ư? Không phải y đang cởi từng lớp hỷ phục hưởng thụ mỹ nhân ư? Sao đột nhiên chuyển qua mặc trường sam còn đi từ ngoài vào?
Chúng tân khách thấy y, một người nhịn không được hỏi: “Lạc Tể tướng, sao ngài lại đi từ ngoài đó vào? Không phải bây giờ là lúc ngài tận hưởng đêm xuân với công chúa Nhược Hàm ư?”
Sắc mặt Lạc Vũ trắng nhợt, lao đến chộp vai người vừa nói gằn hỏi: “Ngươi nói cái gì cơ?”
Vị khách đó dĩ nhiên bị vẻ mặt dữ dằn trước mặt doạ. Lần đầu tiên Lạc Tể tướng lộ ra biểu cảm quá khích như vậy, bình thường lúc nào y cũng lạnh nhạt, nhìn người một cách bí ẩn. Vị khách lắp bắp: “Ngài… ngài mới… mới thành thân với… với công chúa Nhược Hàm mà.”
Tay Lạc Vũ rơi thõng. Khuôn mặt kinh hoàng của y khiến hỷ khí ngập phòng thoáng cái bay sạch. Chẳng rõ ai là người chạy đầu tiên, lần lượt khách khứa đều biến hết.
Chốc sau, sảnh vắng tanh. Sự ồn ào náo nhiệt vừa xong tưởng là ảo ảnh.
Lạc Vũ liếc Tử Hạo ngồi giữa cặp mắt tỉnh táo ẩn chứa một đầm sâu không đáy, khoé mắt thấp thoáng thích thú.
Y sai ở đâu? Từ lúc xung quanh Tử Hạo có gì đó khác? Nhưng rốt cuộc khác từ lúc nào? Tới trước Tử Hạo, Lạc Vũ không hỏi mà khẳng định: “Ngươi vẫn luôn giả vờ!”
“Không thì thế nào?” Tử Hạo nhấc mắt sắc bén nhìn về phía Lạc Vũ, rành rọt từng chữ: “Hả Nhị Hoàng tử Khải quốc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.