Chương 5
Nguyên Nhu
07/03/2016
Tại phủ tướng quân ——
“Keng! Loảng xoảng! Bộp! Rạt!” Từng đợt thanh âm vỡ vụn của vật phẩm không ngừng phát ra từ phía tây phủ tướng quân.
Trong phòng, tỳ nữ và bọn người hầu toàn bộ co rúm lại vào một góc, mặt hoảng sợ nhìn chủ tử đang nổi cơn thịnh nộ.
Một cô nương vốn nên là dịu dàng thướt tha, toàn bộ ngũ quan mĩ lệ lúc này bởi vì tức giận mà trở nên xấu xí dữ tợn, trong phòng hoàn toàn bừa bãi, cốc chén, đồ sứ quý giá đều vỡ vụn trên mặt đất, cái bàn cũng bị lật đổ.
“Đủ rồi, Đồng Nhi, con đang náo loạn cái gì!” Một đạo thanh âm trách móc uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào.
Vừa thấy được người tới, Vũ Thu Đồng miễn cưỡng thu hết chút lửa giận, “Cha.”
Vũ Huệ Ân* đi vào trong phòng rồi nhìn cảnh bừa bộn xung quanh rồi phất phất tay, “Toàn bộ lui hết xuống.”
*: e đoán thế
“Vâng!” tất cả nô bộc giống như được lệnh đặc xá, liên tục bước nhanh không ngừng rời đi.
Đợi cho mọi người đi hết, Vũ Huệ Ân mới lộ ra một tia không đành lòng, “Nữ nhi bảo bối, ngươi là làm sao vậy? Tại sao lại nóng nảy như thế, cẩn thận tổn hại đến bản thân.”
Vừa nhắc tới điều này, lông mày tinh tế của Vũ Thu Đồng lại nhíu chặt vào một chỗ, “Cha! Con không chịu đâu! Cái Đỗ Phi Hồng kia không biết từ đâu xuất hiện dựa vào gì mà lấy được Sở Bạch Ngọc, cha phải nhanh chút tìm người diệt trừ con tiện nhân kia! Sở Bạch Ngọc phải là của con mới đúng!” Nàng ghen ghét gầm nhẹ .
Vũ Huệ Ân biết tâm tư của con gái, nhưng tình cảm nam nữ hắn cũng không thể điều khiển, “Đồng nhi, trên đời này không phải chỉ có một người nam nhân là Sở Bạch Ngọc, trong kinh thành còn rất nhiều vương công quý tộc hướng con cầu hôn, sao con lại chỉ coi trọng Sở Bạch Ngọc?” Vũ gia hắn tuy rằng nhờ ơn của hoàng hậu mà một bước lên mây, nhưng trước mắt hắn không nghĩ trở mặt với Sở gia, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng muốn hắn cùng Sở gia tạo quan hệ tốt, hắn sao dám cãi lời ý chỉ nương nương.
“Con không chịu, con không chịu! Cha —— cha phải nghĩ cho con biện pháp, con chỉ muốn Sở Bạch Ngọc!”
Vũ Thu Đồng mắt đỏ lên, vừa khóc vừa kêu gào “Con so với cái Đỗ Phi Hồng kia làm sao thua kém được, nàng ta bộ dạng xấu như vậy, lại chỉ là nữ nhi của người bình thường, dựa vào gì dám ở cùng một chỗ với Sở Bạch Ngọc?” Nàng nghiến răng nghiến lợi không cam lòng, trên mặt nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tình cảm của nàng đã hơn một năm, đâu có thể chỉ đơn giản như vậy hủy ở trong tay một nữ nhân mới tới thành đô không đến mười ngày, nàng làm sao cam tâm được.
Một đống tỷ muội của nàng đều chờ đến lúc Sở Bạch Ngọc thất bại mà ngã xuống dưới váy của nàng, hiện tại chuyện hai nhà Sở Đỗ đính hôn vừa truyền ra ngoài, nàng trở thành trò cười cho không biết bao nhiêu người trong thành, nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện như vậy? Không! Không được! Nữ nhân bên cạnh Sở Bạch Ngọc chỉ có thể là nàng! (Haiz, sao ta ghét nữ nhân này ghê, đọc mà muốn chém cho vài nhát thui, hix sao ta bạo lực thế này !! P:Không sao, em cũng thế n.n)
Nữ nhi bảo bối Vũ Huệ Ân là một người như thế, ông ta nhìn nữ nhi tức đến phát khóc, đau lòng muốn chết, vội vàng nói trấn an, “Hảo hảo hảo, cha biết, cha biết, cha sẽ tìm biện pháp, con đừng tức giận.”
Vũ Thu Đồng vừa nghe, lập tức nín khóc mỉm cười, làm nũng lôi kéo cánh tay phụ thân, “Đúng thôi, cha là Kiếm Nam Đô Đốc tướng quân, nhất định có biện pháp rất tốt rồi?” Hừ! Nàng không tin Sở Bạch Ngọc thật sự có can đảm đắc tội Vũ gia bọn họ. (Mơ hả em để rồi koi Ngọc ca có dám không!! Tức quá đi)
Vũ Huệ Ân biểu tình khó xử, nhưng thấy nữ nhi nũng nịu, cũng chỉ có thể nuốt thở dài vừa ra tới miệng vào lòng, “Cha sẽ tận lực nghĩ biện pháp, con trăm ngàn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta còn phải nhờ Sở gia giúp đỡ rất nhiều.”
Kiểm tra vũ khí mỗi năm một lần cũng sắp đến rồi, Sở gia cùng Gia Luật gia đã độc bá chế tạo vũ khí nhiều năm, nếu là thật có thể tạo được việc hôn nhân này, có thêm sức mạnh này thì thế lực của Vũ gia chắc chắn sẽ được mở rộng, Hoàng hậu nương nương hẳn là cũng sẽ cao hứng. (Thằng cha này ăn dưa bở nhiều quá, đọc mà thấy ghét nằm mơ đi nhá!!)
Vũ Thu Đồng mặt ngoài cười yếu ớt, nhưng đáy mắt lại lóe lên quang mang ghen ghét, “Con đã biết, cha.” Hành động thiếu suy nghĩ? Nàng sao phải làm chuyện vụn vặt ấy, nàng muốn cái xấu nữ nhân họ Đỗ kia hối hận đã đi vào thành đô!
Đỗ Phi Hồng cảm giác mình gần đây thật sự là quá xui xẻo rồi, tuy rằng nàng từ nhỏ đến lớn bị thương không ít, nhưng thời gian này, thật giống như xui xẻo đang phát uy lực, đi đường té ngã, uống nước thì sặc, ăn cơm lại nghẹn, mặc quần áo thì bị kim đâm, đi giày nhỏ thì bị đinh đâm vào, chẳng đến mười ngày, trên người nàng tất cả miệng vết thương lớn nhỏ đều nhiều đến dọa người!
Như hôm nay chẳng hạn, nàng đang đi trên đường tính mua chỉ thêu mà thôi, ngay ở trên đường cái, nóc nhà chủ quán bên đường đột nhiên sụp xuống, một nửa chỗ mái ngói đó đều rơi xuống trên người nàng! Nếu không phải bên cạnh có người nhanh tay kéo nàng một cái, thì hiện tại nàng hẳn là còn bị chôn ở dưới gạch ngói vụn.
Chẳng qua nàng cũng không biết rằng lúc mái ngói rơi xuống làm nàng bị thương ở đầu, trên đỉnh đầu nàng quấn lấy một vòng vải thật dày.
“Phi Hồng, ngươi có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Muốn nương lại thỉnh đại phu đến xem không?” Đỗ phu nhân lo lắng nhìn khuôn mặt nữ nhi tiều tụy, nhìn trên đầu nàng có thương tích, cả trên tay và trên đùi cũng có, rốt cuộc sao lại thế này? Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy nàng bị thương tới mức này.
Đỗ Phi Hồng bị mái ngói nện vào đầu đến hoa mắt chóng mặt, chảy không ít máu, bây giờ đầu còn choáng váng, nhưng nghe thấy giọng điệu lo lắng của nương, miễn cưỡng gắng gượng tinh thần, hơi hơi mở mắt ra, suy yếu cười.”Nương, con không sao, người đừng lo lắng.”
Bên cạnh là Đỗ Tri Thư cùng Đỗ Tri Họa cũng đỏ tròng mắt, hôm nay trên đường các nàng cũng cùng theo một lúc, bị tình cảnh lúc ấy làm cho sợ hãi, vết thương mà lớn hơn nữa, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ không còn ở trước mắt nữa.
Sở Bạch Ngọc nhận được tin tức, vội vội vàng vàng tới Đỗ gia, gần đến trong phòng Đỗ Phi Hồng, đã thấy nàng suy yếu nằm ở trên giường, ngực nhất thời căng thẳng, bước dài đi đến bên giường, còn đẩy Đỗ phu nhân ra mà cũng không phát hiện, bởi vì trong mắt hắn hiện tại chỉ nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Đỗ Phi Hồng.
“Hồng, Hồng nhi, nàng có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Ta lập tức cho người đi mời đại phu nổi tiếng nhất thành đô đến đây!” Sở Bạch Ngọc đau lòng cầm tay nàng, không hiểu nàng làm sao có thể bị thương thành như vậy.
Đỗ phu nhân bị bỏ sang một bên cũng không tức giận, ngược lại thấy bộ dáng hắn lo lắng cho nữ nhi như thế cũng cảm thấy vui mừng.
Nghe thấy lời nói quen thuộc, Đỗ Phi Hồng cảm thấy buồn cười, cong môi cười, “Mới vừa rồi nương cũng đã nói lời giống như chàng với ta” Hắn bộ dáng hoảng sợ khiến nàng có điểm luyến tiếc, xoa bóp tay hắn trấn an.
Nâng niu tay mềm thực suy yếu trong lòng bàn tay, sức lực kia so với con muỗi còn không bằng, làm cho Sở Bạch Ngọc hoảng sợ, hắn biết hai phúc thần bám vào trên người Đỗ gia đã ly khai, nhưng hắn không ngờ rằng sức mạnh của suy thần lớn như vậy, còn lại hai phúc thần căn bản không khắc chế được thần lực suy thần.
Chỉ mới mười ngày, hắn mỗi ngày đều được nghe tin nàng bị thương, hôm nay nếu tệ hơn thì ngay cả mạng sống cũng không còn, may mắn hắn có tính trước, đem Sở Lôi an bài đến bên người nàng, cũng nhờ Sở Lôi kịp lôi nàng ra mới tránh được một kiếp.
Không được! Tiếp tục như vậy không được, hắn không có thời gian bồi Đỗ lão gia chơi, nửa tháng nữa, phúc thần thứ tư sẽ rời đi, chỉ còn lại suy thần, hắn không dám nghĩ đến lúc đó nàng còn có thể chống đỡ dược bao lâu.
“Nhạc mẫu đại nhân, phiền người đem thiếp canh của Hồng nhi giao ra đây.” Sở Bạch Ngọc quay đầu nhìn về phía Đỗ phu nhân, giọng điệu nghiêm khắc không chấp nhận cự tuyệt, hắn nhất định phải làm cho hai người nhanh chóng định ra hôn ước, như vậy hắn có thể bảo vệ nàng tốt hơn.
Đỗ phu nhân có chút không vui nhướn lông mày lên, nữ nhi ốm yếu còn nằm ở trên giường bệnh, hắn lại vội vã muốn thiếp canh? Chẳng lẽ đau lòng mới vừa rồi đều là diễn cho nàng xem ?
“Bạch Ngọc. . . . . .” Đỗ Phi Hồng khẽ kéo kéo tay hắn, hi vọng hắn có thể khắc chế một chút cảm xúc, bình thường nàng bị hắn tức giận cũng không sao, nhưng là hắn tức giận nương của nàng lại không được.
Sở Bạch Ngọc quay đầu giúp nàng kéo cao chăn gấm đắp kín người nàng, tay nhẹ vỗ về gương mặt của nàng, “Ngoan, nàng hảo hảo nghỉ ngơi, ta có việc muốn nói cùng nương nàng.” Ôn nhu ở nàng bên tai khẽ lẩm bẩm.
Đỗ Phi Hồng vì không muốn cho người nhà lo lắng mới miễn cưỡng giữ tinh táo, nhưng kỳ thật miệng vết thương đau đớn đã khiến thân thể nàng không thể chống đỡ, khẽ thở nhẹ, nhìn ánh mắt hắn kiên định, đột nhiên cảm thấy thực an tâm, nhếch miệng, đầu trở nên nhẹ bẫng, cứ như vậy nhắm mắt lại, thả mình rơi vào trong bóng đêm nàng chờ đợi từ lâu.
Sở Bạch Ngọc ngồi ở bên giường một hồi lâu, sau khi xác định nàng thật sự ngủ say, mới chậm rãi ngước mắt nhìn qua Đỗ phu nhân cùng với tỷ muội sinh đôi.
Ba người đều bị ánh mắt của hắn làm kinh sợ, các nàng vẫn cho rằng hắn là một quý công tử ôn hòa tuấn mỹ, không nghĩ tới hắn cũng có thể âm trầm, sắc bén như thế. . . . . .
“Phúc Quế.” Sở Bạch Ngọc thản nhiên hô.
Vẫn đứng ở ngoài cửa, Phúc Quế nghe thấy chủ Nhân gọi, liền rất nhanh đi tới, “Tiểu nhân ở đây.”
“Ngươi trước trở về cho người dọn dẹp Linh Lung tiểu lâu, thuận đường thông báo cho Phúc tổng quản, nói hắn chuẩn bị một cái kiệu tốt, tối nay đón thiếu phu nhân hồi phủ nghỉ ngơi, chọn hai tỳ nữ linh hoạt, cho các nàng thành nha hoàn ở bên người thiếu phu nhân.”
Phúc quế cung kính mà gật đầu, “Dạ, tiểu nhân đi ngay.” Oa oa wow, Linh Lung tiểu lâu nha, không phải là tiểu lâu ở sân sau mà đại thiếu gia tự giữ cho mình sao? Vụng trộm giương mắt liếc về phía Đỗ Phi Hồng còn nằm ở trên giường, xem ra nàng chính là nữ chủ nhân tương lai rồi!
“Sở đại thiếu gia, ngươi là đã quên Phi Hồng còn có cha mẹ, Đỗ gia cũng không suy sụp,vậy ngươi có ý gì?”
Đỗ Tri Thư đối với mệnh lệnh liên tiếp của hắn có chút tức giận.
Sở Bạch Ngọc không để ý nàng, chỉ bình tĩnh nhìn Đỗ phu nhân, “Ta nói ngắn gọn, chỉ có ta, mới có thể cứu Hồng nhi, nàng bị suy thần đeo bám trên người chắc mọi người ở Đỗ gia cũng biết, nay vốn các phúc thần che chở cho Đỗ gia dần dần rời đi, pháp lực suy thần không hề bị kiềm chế, nếu nàng tiếp tục ở chỗ này, chỉ có thể bị chết oan uổng.”
“Cái gì?” Đỗ phu nhân hoảng sợ không đoán được hắn sẽ nói lời này.
Đỗ Tri Thư luôn luôn là người tỉnh táo nhất trong ba tỷ muội, cũng không tin tưởng, hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi có thể cứu tỷ của ta? Ngươi định cứu như thế nào? Ngươi không phải là tiên cũng không phải thần, có biện pháp để đuổi đi suy thần trên người nàng sao?”
Sở Bạch Ngọc lạnh lùng nhìn nàng. Hắn chính là tiên cũng là thần, còn là thụy thú a! Nếu nàng ta không phải là muội muội Hồng nhi, hắn sẽ đánh chết nàng* (câu này khủng khiếp chút, có gì chị sửa nha)!
“Chỉ cần đính hôn, nàng sẽ là người Sở gia, cả đời chịu phúc ấm của Sở gia, cho dù có đại kiếp nạn cũng không chết.”
Sở Bạch Ngọc lựa chọn lời đơn giản nhất để nói ra.
Trên thực tế, chỉ cần Đỗ Phi Hồng cùng hắn có danh phận chắc chắn, tính mạng của nàng sẽ vì hắn ảnh hưởng mà có thay đổi, suy thần tuy rằng lợi hại, nhưng làm sao có thể địch nổi hắn, với thần khí của hắn, có thể xua tan sát khí trong mạng của nàng, đây cũng là nguyên nhân phúc thần cầu xin hắn cứu người .
Kỳ thật cũng không phải không trao đổi thiếp canh là không thể thành thân, chỉ là trao đổi thiếp canh qua tay nguời mai mối, sẽ báo cáo cho triều đình biết, cũng chẳng khác gì là hoàng thượng đồng ý chuyện cưới xin của bọn họ, còn có phương pháp trực tiếp hơn, chính là da thịt chi thân, nhưng phương pháp này cho dù hắn nghĩ thử, cũng phải được người kia phối hợp.
Từ xưa đến nay, Kỳ Lân chính là tượng trưng cho thụy thú, khỏi nói hắn là Bạch Kì Lân càng khó gặp, chỉ khi có hắn ở bên người, thời điểm phúc thần mãn nhiệm, Đỗ Phi Hồng có thể một đời yên bình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu phúc thần đưa Đỗ gia bọn họ mang đến thành đô.
“Nhưng là. . . . . .” Đỗ Tri Thư còn muốn nói nhiều cái gì, nhưng ánh mắt Đỗ phu nhân ngăn cản, lại nuốt trở về.
“Nương?” Nương sẽ không phải tin những lời nói đùa này đi?
Đỗ Tri Thư không hiểu tâm ý của nương, Đỗ phu nhân tuy rằng đọc đủ thứ thi thư, đối với mấy cái việc thần linh lộn xộn kì quái này còn có điều còn nghi vấn, nhưng biết thì biết, ý tưởng trong lòng cũng không chịu khống chế, mắt thấy nữ nhi thời gian này vết thương lớn, vết thương nhỏ không ngừng, nàng cho dù không tin cũng không được rồi, chỉ cần có thể bảo trụ mạng nữ nhi, nàng cái gì cũng đều nguyện ý thử một lần.
“Cho ngươi.” Đỗ phu nhân từ trong lòng ngực lấy ra bái thiếp màu đỏ cũng sớm đã chuẩn bị tốt, ở trên viết ngày sinh tháng đẻ của Đỗ Phi Hồng, “Ta muốn nữ nhi của ta bình an.” Nàng cùng trượng phu không giống nhau, trượng phu là luyến tiếc nữ nhi mới mười sáu tuổi đã xuất giá, nhưng nàng làm nương lại nhìn ra được, ánh mắt người nam nhân này nhìn nữ nhi, không phải đơn thuần trêu đùa, còn có một loại ôn nhu mà bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
“Nương, ngươi thực tin những lời nói dối của hắn?” Hai tỷ muội song sinh không dám tin, trăm miệng một lời hỏi.
“Đem nàng giao cho ta.” Sở Bạch Ngọc đem thiếp canh tiếp nhận trong tay, thận trọng nói ra hứa hẹn, không phải bởi vì phúc thần hắn nhờ làm hộ, mà là bởi vì lòng của hắn, bởi vì, nàng chính là vợ của hắn.
Đỗ phu nhân chăm chú nhìn hai mắt của hắn, thật lâu sau mới mở miệng, “Hết thảy. . . . . . Cầu xin ngươi . . . . . .”
Ngủ một giấc, Đỗ Phi Hồng vừa mở mắt, liền thấy nóc giường xa lạ, có chút không tin nháy mắt mấy cái, đầu còn mê man, một tay chống giường, nghĩ muốn đứng lên.
Nàng mới vươn tay mềm nhũn muốn vén chăn lên, cũng cảm giác được một cách tay mạnh mẽ mà ôn nhu, nhẹ nhàng ôm eo của nàng, thật cẩn thận giúp đỡ nàng nửa ngồi dậy.
“Bạch Ngọc?” Đỗ Phi Hồng thực kinh ngạc nhìn Sở Bạch Ngọc có chút tiều tụy, trên mặt hắn luôn luôn sạch sẽ giờ mọc ra vài cọng râu, trên mắt còn có vết thâm quầng, quần áo có phần bụi bặm, bộ mặt bình thường tuấn mỹ không tỳ vết, bộ dáng quý công tử ngọc thụ lâm phong cũng bị mất.
Nàng không biết là, sau khi Sở Bạch Ngọc đem nàng mang về Sở phủ, nàng ngủ mê suốt ba ngày, đêm hôm đầu tiên, hắn liền phát hiện có điều không bình thường, bất luận hắn kêu to như thế nào, nàng cũng không tỉnh, hắn sợ tới mức bảo vệ chặt ở trước giường một tấc cũng không rời, thậm chí sai người đem đại phu y thuật tốt nhất thành đô buộc trở về để khám và chữa bệnh, cứ như vậy lo lắng đề phòng ba ngày, nàng rốt cục đã tỉnh!
Nàng tỉnh, nàng tỉnh! Tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng ít nhất mắt mở là được! Sở Bạch Ngọc có chút kích động ôm chặt lấy nàng, “Nàng dọa ta sợ chết đi được.” Cái nữ nhân này! Ba ngày qua này hắn cực nhọc cả ngày lẫn đêm canh giữ ở bên giường, chỉ sợ nàng chợt đột nhiên xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng cảm giác được thân thể của hắn hơi run rẩy, Đỗ Phi Hồng vội vàng lấy tay ôm chặt hắn, “Ta ở đây, ta ở đây. . . . . .” lời nói trấn an nhẹ nhàng thốt ra.
“Ăn ngon không?” Sở Bạch Ngọc bưng bát sứ cầm thìa, tỉ mỉ từng miếng từng miếng uy nàng ăn.
Đỗ Phi Hồng trên mặt có điểm xấu hổ, có chút ngượng ngùng, bởi vì trong phòng cũng không chỉ có hai người bọn họ, Phúc quế cùng bốn nàng nô tỳ lạ đều đứng một bên ở đằng sau .
“Mau ăn.” Sở Bạch Ngọc nhẹ giọng thúc giục.
Đôi mắt to đẹp đẽ nhìn đến khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của hắn, cánh môi xinh xắn khẽ mở, tuy là uống chén thuốc đắng nghét, nhưng đáy lòng vẫn thấy ngọt ngào, khóe môi cong lên hiện ra lúm đồng tiền đáng yêu trên má, cười đến ngọt ngào.
Sở Bạch Ngọc cẩn thận che chở, cầm lấy khăn thỉnh thoảng giúp nàng lau đi vụn thuốc lưu lại bên môi, uy nàng uống xong thuốc, lại cẩn thận để nàng nằm lại trên giường.
“Đại phu nói, nàng đụng phải đầu, có ứ máu, cho nên mới phải mê man ba ngày, đã nhiều ngày nhưng vẫn có thể bị choáng váng, hảo nghỉ ngơi tốt.” Vỗ về khuôn mặt non mềm của nàng, Sở Bạch Ngọc đáy mắt còn có một tia bất an, muốn nàng nghỉ ngơi, sau lại sợ nàng nhắm mắt thì sẽ không tỉnh lại.
“Hảo, ” Đỗ Phi Hồng nhu thuận gật đầu, chủ động cầm bàn tay bên má lên, quay lại nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào. Nàng biết hắn thực sự lo lắng cho nàng, lúc nàng bắt đầu tỉnh lại, kia đôi mắt sâu kín chuyển động quang mang chính là chỉ nhìn nàng chăm chú, hắn như vậy, làm nàng có chút đau lòng.
Sở Bạch Ngọc lúc này mới có thể hơi an tâm một chút, tiếp theo hắn nghiêng đầu vẫy vẫy tay, trong phòng bốn tỳ nữ bộ dạng xinh đẹp đồng thời đi đến bên giường, Đỗ Phi Hồng có chút tò mò nhìn xem các nàng, ánh mắt khó hiểu lại quay lại nhìn Sở Bạch Ngọc.
Sở Bạch Ngọc hơi lùi lại một chút, cầm tay nhỏ bé của nàng đặt ở mép giường, “Đây là bốn tỳ nữ ta an bài đưa cho nàng, về sau mặc kệ đi đâu, đều phải có các nàng ấy đi cùng, còn không mau hướng thiếu phu nhân hành lễ.”
Bốn hầu gái xinh đẹp nhẹ nhàng xoay người thi lễ, “Nô tỳ Thanh Trúc, Tử Yến, Sở Văn, Sở Vụ ra mắt thiếu phu nhân.” Bốn người từ trái đến phải tự giới thiệu, vừa nói, còn ngạc nhiên nhịn không được vụng trộm đánh giá nữ tử trên giường.
Nhất là Sở Văn cùng Sở Vụ, các nàng là người từ nhỏ nhận huấn luyện, gánh vác nhiệm vụ bảo hộ nữ chủ tử tương lai, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên các nàng nhìn thấy đại thiếu gia đối với nữ nhân lại có vẻ mặt ôn nhu như vậy.
Đừng nói các nàng thực bị hù dọa rồi, vẫn đi theo bên người Sở Bạch Ngọc là Phúc Quế cũng chưa từng nhìn thấy. Trong ấn tượng của hắn thì đại thiếu gia có bộ dạng đẹp, nhưng tính tình có thể coi là không tốt lắm, ở bên ngoài tuy rằng một bộ dáng công tử tao nhã, nhưng thực ra là một chủ tử xấu tính, chỉ có hắn cùng Sở Lôi biết, đại thiếu gia chán ghét nữ nhân tới gần hắn chừng nào, nhưng không nghĩ tới đại thiếu gia sẽ như vậy, có thể đối với một nữ nhân ôn nhu như thế, nếu hắn không nhìn tận mắt, đánh chết hắn cũng không tin.
Đỗ Phi Hồng hoảng sợ, “Bốn, bốn hầu gái? Ta cũng không cần đến một người đâu!” Trước kia ở nhà, nàng cũng còn không có một nha hoàn thân cận, hiện tại một hơi đến bốn người, nàng thật sự không cần.
Sở Bạch Ngọc cười cười xoa bóp tay nàng, “Nàng không biết nàng là Họa Tinh chuyển thế sao? Nếu không an bài vài nha hoàn trông nom nàng, ta như thế nào yên tâm được” Bốn người này là hắn cố ý chọn lựa , Thanh Trúc cùng Tử Yến phản ứng mau lẹ, cũng rất linh hoạt , về phần Sở Văn cùng Sở Vụ đều có võ, có đầy đủ năng lực bảo hộ nàng.
Bất mãn mặt nhăn mặt nhăn mũi, “Ta mới không phải Họa Tinh đâu!” Nàng chỉ là bị xui xẻo một chút, được rồi, nàng thừa nhận là thực xui xẻo.”Nhưng không cần phải nhiều người như vậy đi. . . . . .”
“Chớ cùng ta tranh cãi” Sở Bạch Ngọc không chấp nhận nàng cự tuyệt.
Tính tính ngày, nhiệm kỳ Suy thần cũng sắp hết, thời gian này hắn một tấc cũng không rời việc coi chừng nàng mới được, nhưng vừa vặn lại gặp kỳ thẩm tra vũ khí, hơn nữa phương pháp năm nay có thay đổi, làm cho các thương nhân đúc ra mười tám loại vũ khí, rồi mang ra góp ý cho nhau, một mình Sở Nhạn xác định bận không thở nổi, nếu hắn không hỗ trợ, chỉ sợ Sở Nhạn không bao lâu sẽ chết trẻ, liền đổi cho hắn tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này.
Đỗ Phi Hồng nhếch miệng nhỏ “Đúng rồi, ta tại sao lại ở chỗ này?” Cha làm sao có thể đáp ứng cho nàng vào ở Sở phủ?
“Nhạc mẫu đáp ứng” muốn đem nàng đi, trước tiên phải được đồng ý, hắn chẳng muốn đi ứng phó nhạc phụ đại nhân tính tình trẻ con, nhạc mẫu trực tiếp giao cho hắn là được, ban đầu nhạc phụ còn thở phì phì mắng chửi người, nhưng nhạc mẫu mặt đóng băng, trừng mắt, nhạc phụ đại nhân cũng không dám lên tiếng nữa .
“Ha ha, trách không được cha tại sao đáp ứng.” Nương bề ngoài tuy rằng nhu nhược, nhưng chẳng biết tại sao, cha sợ nương.
Nhớ tới nhạc phụ bộ dáng kinh ngạc, Sở Bạch Ngọc cũng nở nụ cười, ngồi ở bên giường bồi nàng nói chuyện phiếm, khi nàng mệt mỏi xoa xoa đôi mắt thì hắn sẽ xoa bóp tay nàng, giúp nàng thanh tỉnh, sợ nàng vừa nhắm mắt sẽ không lại tỉnh lại.
Đỗ Phi Hồng tuy rằng mệt chết đi, cũng biết hắn cố ý khiến nàng bảo trì thanh tỉnh, nghĩ đến nguyên nhân hắn phải làm như vậy, lòng mền nhũn, cố gắng mở mí mắt cùng hắn nói chuyện.
“Bạch Ngọc, chàng muốn hay không đi nghỉ ngơi một chút?” Hắn đáy mắt mệt mỏi cũng không suy chuyển, vẫn là kiên trì canh giữ ở bên người nàng, khiến lòng nàng xót xa.
“Ta không phiền, ta muốn bồi nàng.” Hắn đây là trợn mắt nói dối.
Đỗ Phi Hồng khẽ thở dài, mới vừa nghe đến hắn nói nàng ngủ ba ngày, sẽ không phải hắn cũng trông nàng ba ngày đi? Tiếp tục như vậy sao được? Suy nghĩ lòng vòng sau lại thở sâu, dùng khí lực còn lại làm cho mình nằm lui vào bên trong giường.
Sở Bạch Ngọc khó hiểu vì sao nàng làm như vậy, “Sao thế?”
“Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.” Nàng vẫy vẫy tay làm cho bốn tỳ nữ lui xuống trước.
Bốn tỳ nữ cùng Phúc Quế đồng thời ngước mắt nhìn về phía Sở Bạch Ngọc, sau khi hắn nhẹ gật đầu mới dám rời đi.
Đợi cho mọi người đi rồi, Đỗ Phi Hồng mới nhẹ giơ lên một tay, vỗ vỗ chỗ trống trên giường ngủ, “Bạch Ngọc, vậy chàng ngủ cùng ta đi.” Nàng tuy rằng ngượng ngùng, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Nếu hắn nghĩ bồi nàng, vậy bồi đi, dù sao, dù sao đậu hủ của nàng bị ăn cũng không mất, huống chi. . . . . . Hắn là vị hôn phu của nàng rồi, hai người cùng giường chung gối, vậy cũng không sao đi. . . . . .
Sở Bạch Ngọc sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, lông mày nhăn lại cuối cùng buông ra, lập tức một chút ý cười bỡn cợt quen thuộc hiện lên “Nàng như vậy khẩn cấp muốn cùng ta cùng giường chung gối a?” Nàng lo lắng hắn như vậy, làm cho hắn cực kỳ sung sướng.
Biết ngay hắn sẽ nói như vậy! Đỗ Phi Hồng trợn mắt liếc hắn một cái, “Chàng đừng nói lung tung, bảo chàng đi nghỉ ngơi chàng lại không chịu, thực ra chàng cũng muốn đi ngủ, biện pháp tốt nhất chính là chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi thôi!” Việc này càng giải thích càng mập mờ, hai gò má của nàng cũng càng ngày càng nóng.
Sở Bạch Ngọc tươi cười rạng rỡ, cuối cùng cũng thấy nha đầu kia có chút sức sống rồi, tảng đá lớn đè ở ngực cũng nhẹ hơn một chút, “Ta biết, nếu nương tử phân phó, vi phu cũng chỉ hảo theo ý chỉ của nàng”
Lại đùa nàng! Đỗ Phi Hồng vừa xấu hổ vừa buồn cười, thấy cái bộ dáng đắc ý kia, trong đầu nổi lên ý nghĩ tinh nghịch, dùng sức lôi kéo tay hắn, chủ động kéo hắn lên giường.”Vậy còn không nhanh lên trên giường, ta muốn nghỉ ngơi, nhanh chút hầu hạ.” Ra vẻ cao ngạo nâng cằm lên, liếc xéo biểu tình của hắn có chút giật mình, nhịn không được buột miệng cười.
Nàng cười đến vui vẻ, Sở Bạch Ngọc cũng vui vẻ phối hợp với nàng, lông mày xoay lên giả trang ra một bộ dáng thẹn thùng, “Tuân mệnh, nương tử đại nhân!” Bò lên giường, nằm chết dí bên cạnh người nàng, bàn tay to nhẹ xoa lên lưng mảnh khảnh của nàng gãi ngứa.
Đỗ Phi Hồng né ra, tiếng cười như chuông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phát sáng, bên môi lại cười như đóa hoa mới nở, Sở Bạch Ngọc nhìn thấy tâm động vạn phần, nhất thời không kìm được lòng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, thật sâu cùng nàng môi lưỡi đùa giỡn, nếm trong miệng nàng vị thuốc nhàn nhạt, đáy mắt đen nhánh lóe lên tia không đành lòng, thương yêu hôn nhẹ nàng, nâng mặt của nàng, từ bên môi chậm rãi hôn lên mũi của nàng, mắt của nàng, lông mày của nàng, rồi sau đó dừng ở khăn vải còn quấn gần vết thương của nàng.
“Có đau hay không?” Hi vọng hắn là người bị thương, cũng không biết vì sao thấy vết thương trên người nàng làm hắn đau lòng như vậy.
Đỗ Phi Hồng cả người dựa vào trong lồng ngực vừa ấm lại thoải mái của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọn sát vào lồng ngực của hắn, “Không đau.” Hắn cũng đã thay nàng chịu đau, nàng như thế nào còn có thể đau?
Sở Bạch Ngọc tròng mắt thật sâu ngóng nhìn nàng, nàng cho hắn một cái cười ngọt để an tâm, còn chủ động hôn cằm của hắn, kết quả bị mấy sợi râu nhỏ đâm vào ngứa ngáy, ở trong lồng ngực của hắn cười duyên .
Hắn bị hành động buồn cười của nàng làm cho tức cười, ôm nàng, an lòng, mệt mỏi cũng tăng lên, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, bất tri bất giác, hai người cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, trên mặt hai người vẫn còn ý cười, dường như là có mộng đẹp, làm cho người ta nhìn vào cũng không nhịn được mà cười trong lòng.
“Keng! Loảng xoảng! Bộp! Rạt!” Từng đợt thanh âm vỡ vụn của vật phẩm không ngừng phát ra từ phía tây phủ tướng quân.
Trong phòng, tỳ nữ và bọn người hầu toàn bộ co rúm lại vào một góc, mặt hoảng sợ nhìn chủ tử đang nổi cơn thịnh nộ.
Một cô nương vốn nên là dịu dàng thướt tha, toàn bộ ngũ quan mĩ lệ lúc này bởi vì tức giận mà trở nên xấu xí dữ tợn, trong phòng hoàn toàn bừa bãi, cốc chén, đồ sứ quý giá đều vỡ vụn trên mặt đất, cái bàn cũng bị lật đổ.
“Đủ rồi, Đồng Nhi, con đang náo loạn cái gì!” Một đạo thanh âm trách móc uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào.
Vừa thấy được người tới, Vũ Thu Đồng miễn cưỡng thu hết chút lửa giận, “Cha.”
Vũ Huệ Ân* đi vào trong phòng rồi nhìn cảnh bừa bộn xung quanh rồi phất phất tay, “Toàn bộ lui hết xuống.”
*: e đoán thế
“Vâng!” tất cả nô bộc giống như được lệnh đặc xá, liên tục bước nhanh không ngừng rời đi.
Đợi cho mọi người đi hết, Vũ Huệ Ân mới lộ ra một tia không đành lòng, “Nữ nhi bảo bối, ngươi là làm sao vậy? Tại sao lại nóng nảy như thế, cẩn thận tổn hại đến bản thân.”
Vừa nhắc tới điều này, lông mày tinh tế của Vũ Thu Đồng lại nhíu chặt vào một chỗ, “Cha! Con không chịu đâu! Cái Đỗ Phi Hồng kia không biết từ đâu xuất hiện dựa vào gì mà lấy được Sở Bạch Ngọc, cha phải nhanh chút tìm người diệt trừ con tiện nhân kia! Sở Bạch Ngọc phải là của con mới đúng!” Nàng ghen ghét gầm nhẹ .
Vũ Huệ Ân biết tâm tư của con gái, nhưng tình cảm nam nữ hắn cũng không thể điều khiển, “Đồng nhi, trên đời này không phải chỉ có một người nam nhân là Sở Bạch Ngọc, trong kinh thành còn rất nhiều vương công quý tộc hướng con cầu hôn, sao con lại chỉ coi trọng Sở Bạch Ngọc?” Vũ gia hắn tuy rằng nhờ ơn của hoàng hậu mà một bước lên mây, nhưng trước mắt hắn không nghĩ trở mặt với Sở gia, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng muốn hắn cùng Sở gia tạo quan hệ tốt, hắn sao dám cãi lời ý chỉ nương nương.
“Con không chịu, con không chịu! Cha —— cha phải nghĩ cho con biện pháp, con chỉ muốn Sở Bạch Ngọc!”
Vũ Thu Đồng mắt đỏ lên, vừa khóc vừa kêu gào “Con so với cái Đỗ Phi Hồng kia làm sao thua kém được, nàng ta bộ dạng xấu như vậy, lại chỉ là nữ nhi của người bình thường, dựa vào gì dám ở cùng một chỗ với Sở Bạch Ngọc?” Nàng nghiến răng nghiến lợi không cam lòng, trên mặt nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tình cảm của nàng đã hơn một năm, đâu có thể chỉ đơn giản như vậy hủy ở trong tay một nữ nhân mới tới thành đô không đến mười ngày, nàng làm sao cam tâm được.
Một đống tỷ muội của nàng đều chờ đến lúc Sở Bạch Ngọc thất bại mà ngã xuống dưới váy của nàng, hiện tại chuyện hai nhà Sở Đỗ đính hôn vừa truyền ra ngoài, nàng trở thành trò cười cho không biết bao nhiêu người trong thành, nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện như vậy? Không! Không được! Nữ nhân bên cạnh Sở Bạch Ngọc chỉ có thể là nàng! (Haiz, sao ta ghét nữ nhân này ghê, đọc mà muốn chém cho vài nhát thui, hix sao ta bạo lực thế này !! P:Không sao, em cũng thế n.n)
Nữ nhi bảo bối Vũ Huệ Ân là một người như thế, ông ta nhìn nữ nhi tức đến phát khóc, đau lòng muốn chết, vội vàng nói trấn an, “Hảo hảo hảo, cha biết, cha biết, cha sẽ tìm biện pháp, con đừng tức giận.”
Vũ Thu Đồng vừa nghe, lập tức nín khóc mỉm cười, làm nũng lôi kéo cánh tay phụ thân, “Đúng thôi, cha là Kiếm Nam Đô Đốc tướng quân, nhất định có biện pháp rất tốt rồi?” Hừ! Nàng không tin Sở Bạch Ngọc thật sự có can đảm đắc tội Vũ gia bọn họ. (Mơ hả em để rồi koi Ngọc ca có dám không!! Tức quá đi)
Vũ Huệ Ân biểu tình khó xử, nhưng thấy nữ nhi nũng nịu, cũng chỉ có thể nuốt thở dài vừa ra tới miệng vào lòng, “Cha sẽ tận lực nghĩ biện pháp, con trăm ngàn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta còn phải nhờ Sở gia giúp đỡ rất nhiều.”
Kiểm tra vũ khí mỗi năm một lần cũng sắp đến rồi, Sở gia cùng Gia Luật gia đã độc bá chế tạo vũ khí nhiều năm, nếu là thật có thể tạo được việc hôn nhân này, có thêm sức mạnh này thì thế lực của Vũ gia chắc chắn sẽ được mở rộng, Hoàng hậu nương nương hẳn là cũng sẽ cao hứng. (Thằng cha này ăn dưa bở nhiều quá, đọc mà thấy ghét nằm mơ đi nhá!!)
Vũ Thu Đồng mặt ngoài cười yếu ớt, nhưng đáy mắt lại lóe lên quang mang ghen ghét, “Con đã biết, cha.” Hành động thiếu suy nghĩ? Nàng sao phải làm chuyện vụn vặt ấy, nàng muốn cái xấu nữ nhân họ Đỗ kia hối hận đã đi vào thành đô!
Đỗ Phi Hồng cảm giác mình gần đây thật sự là quá xui xẻo rồi, tuy rằng nàng từ nhỏ đến lớn bị thương không ít, nhưng thời gian này, thật giống như xui xẻo đang phát uy lực, đi đường té ngã, uống nước thì sặc, ăn cơm lại nghẹn, mặc quần áo thì bị kim đâm, đi giày nhỏ thì bị đinh đâm vào, chẳng đến mười ngày, trên người nàng tất cả miệng vết thương lớn nhỏ đều nhiều đến dọa người!
Như hôm nay chẳng hạn, nàng đang đi trên đường tính mua chỉ thêu mà thôi, ngay ở trên đường cái, nóc nhà chủ quán bên đường đột nhiên sụp xuống, một nửa chỗ mái ngói đó đều rơi xuống trên người nàng! Nếu không phải bên cạnh có người nhanh tay kéo nàng một cái, thì hiện tại nàng hẳn là còn bị chôn ở dưới gạch ngói vụn.
Chẳng qua nàng cũng không biết rằng lúc mái ngói rơi xuống làm nàng bị thương ở đầu, trên đỉnh đầu nàng quấn lấy một vòng vải thật dày.
“Phi Hồng, ngươi có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Muốn nương lại thỉnh đại phu đến xem không?” Đỗ phu nhân lo lắng nhìn khuôn mặt nữ nhi tiều tụy, nhìn trên đầu nàng có thương tích, cả trên tay và trên đùi cũng có, rốt cuộc sao lại thế này? Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy nàng bị thương tới mức này.
Đỗ Phi Hồng bị mái ngói nện vào đầu đến hoa mắt chóng mặt, chảy không ít máu, bây giờ đầu còn choáng váng, nhưng nghe thấy giọng điệu lo lắng của nương, miễn cưỡng gắng gượng tinh thần, hơi hơi mở mắt ra, suy yếu cười.”Nương, con không sao, người đừng lo lắng.”
Bên cạnh là Đỗ Tri Thư cùng Đỗ Tri Họa cũng đỏ tròng mắt, hôm nay trên đường các nàng cũng cùng theo một lúc, bị tình cảnh lúc ấy làm cho sợ hãi, vết thương mà lớn hơn nữa, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ không còn ở trước mắt nữa.
Sở Bạch Ngọc nhận được tin tức, vội vội vàng vàng tới Đỗ gia, gần đến trong phòng Đỗ Phi Hồng, đã thấy nàng suy yếu nằm ở trên giường, ngực nhất thời căng thẳng, bước dài đi đến bên giường, còn đẩy Đỗ phu nhân ra mà cũng không phát hiện, bởi vì trong mắt hắn hiện tại chỉ nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Đỗ Phi Hồng.
“Hồng, Hồng nhi, nàng có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Ta lập tức cho người đi mời đại phu nổi tiếng nhất thành đô đến đây!” Sở Bạch Ngọc đau lòng cầm tay nàng, không hiểu nàng làm sao có thể bị thương thành như vậy.
Đỗ phu nhân bị bỏ sang một bên cũng không tức giận, ngược lại thấy bộ dáng hắn lo lắng cho nữ nhi như thế cũng cảm thấy vui mừng.
Nghe thấy lời nói quen thuộc, Đỗ Phi Hồng cảm thấy buồn cười, cong môi cười, “Mới vừa rồi nương cũng đã nói lời giống như chàng với ta” Hắn bộ dáng hoảng sợ khiến nàng có điểm luyến tiếc, xoa bóp tay hắn trấn an.
Nâng niu tay mềm thực suy yếu trong lòng bàn tay, sức lực kia so với con muỗi còn không bằng, làm cho Sở Bạch Ngọc hoảng sợ, hắn biết hai phúc thần bám vào trên người Đỗ gia đã ly khai, nhưng hắn không ngờ rằng sức mạnh của suy thần lớn như vậy, còn lại hai phúc thần căn bản không khắc chế được thần lực suy thần.
Chỉ mới mười ngày, hắn mỗi ngày đều được nghe tin nàng bị thương, hôm nay nếu tệ hơn thì ngay cả mạng sống cũng không còn, may mắn hắn có tính trước, đem Sở Lôi an bài đến bên người nàng, cũng nhờ Sở Lôi kịp lôi nàng ra mới tránh được một kiếp.
Không được! Tiếp tục như vậy không được, hắn không có thời gian bồi Đỗ lão gia chơi, nửa tháng nữa, phúc thần thứ tư sẽ rời đi, chỉ còn lại suy thần, hắn không dám nghĩ đến lúc đó nàng còn có thể chống đỡ dược bao lâu.
“Nhạc mẫu đại nhân, phiền người đem thiếp canh của Hồng nhi giao ra đây.” Sở Bạch Ngọc quay đầu nhìn về phía Đỗ phu nhân, giọng điệu nghiêm khắc không chấp nhận cự tuyệt, hắn nhất định phải làm cho hai người nhanh chóng định ra hôn ước, như vậy hắn có thể bảo vệ nàng tốt hơn.
Đỗ phu nhân có chút không vui nhướn lông mày lên, nữ nhi ốm yếu còn nằm ở trên giường bệnh, hắn lại vội vã muốn thiếp canh? Chẳng lẽ đau lòng mới vừa rồi đều là diễn cho nàng xem ?
“Bạch Ngọc. . . . . .” Đỗ Phi Hồng khẽ kéo kéo tay hắn, hi vọng hắn có thể khắc chế một chút cảm xúc, bình thường nàng bị hắn tức giận cũng không sao, nhưng là hắn tức giận nương của nàng lại không được.
Sở Bạch Ngọc quay đầu giúp nàng kéo cao chăn gấm đắp kín người nàng, tay nhẹ vỗ về gương mặt của nàng, “Ngoan, nàng hảo hảo nghỉ ngơi, ta có việc muốn nói cùng nương nàng.” Ôn nhu ở nàng bên tai khẽ lẩm bẩm.
Đỗ Phi Hồng vì không muốn cho người nhà lo lắng mới miễn cưỡng giữ tinh táo, nhưng kỳ thật miệng vết thương đau đớn đã khiến thân thể nàng không thể chống đỡ, khẽ thở nhẹ, nhìn ánh mắt hắn kiên định, đột nhiên cảm thấy thực an tâm, nhếch miệng, đầu trở nên nhẹ bẫng, cứ như vậy nhắm mắt lại, thả mình rơi vào trong bóng đêm nàng chờ đợi từ lâu.
Sở Bạch Ngọc ngồi ở bên giường một hồi lâu, sau khi xác định nàng thật sự ngủ say, mới chậm rãi ngước mắt nhìn qua Đỗ phu nhân cùng với tỷ muội sinh đôi.
Ba người đều bị ánh mắt của hắn làm kinh sợ, các nàng vẫn cho rằng hắn là một quý công tử ôn hòa tuấn mỹ, không nghĩ tới hắn cũng có thể âm trầm, sắc bén như thế. . . . . .
“Phúc Quế.” Sở Bạch Ngọc thản nhiên hô.
Vẫn đứng ở ngoài cửa, Phúc Quế nghe thấy chủ Nhân gọi, liền rất nhanh đi tới, “Tiểu nhân ở đây.”
“Ngươi trước trở về cho người dọn dẹp Linh Lung tiểu lâu, thuận đường thông báo cho Phúc tổng quản, nói hắn chuẩn bị một cái kiệu tốt, tối nay đón thiếu phu nhân hồi phủ nghỉ ngơi, chọn hai tỳ nữ linh hoạt, cho các nàng thành nha hoàn ở bên người thiếu phu nhân.”
Phúc quế cung kính mà gật đầu, “Dạ, tiểu nhân đi ngay.” Oa oa wow, Linh Lung tiểu lâu nha, không phải là tiểu lâu ở sân sau mà đại thiếu gia tự giữ cho mình sao? Vụng trộm giương mắt liếc về phía Đỗ Phi Hồng còn nằm ở trên giường, xem ra nàng chính là nữ chủ nhân tương lai rồi!
“Sở đại thiếu gia, ngươi là đã quên Phi Hồng còn có cha mẹ, Đỗ gia cũng không suy sụp,vậy ngươi có ý gì?”
Đỗ Tri Thư đối với mệnh lệnh liên tiếp của hắn có chút tức giận.
Sở Bạch Ngọc không để ý nàng, chỉ bình tĩnh nhìn Đỗ phu nhân, “Ta nói ngắn gọn, chỉ có ta, mới có thể cứu Hồng nhi, nàng bị suy thần đeo bám trên người chắc mọi người ở Đỗ gia cũng biết, nay vốn các phúc thần che chở cho Đỗ gia dần dần rời đi, pháp lực suy thần không hề bị kiềm chế, nếu nàng tiếp tục ở chỗ này, chỉ có thể bị chết oan uổng.”
“Cái gì?” Đỗ phu nhân hoảng sợ không đoán được hắn sẽ nói lời này.
Đỗ Tri Thư luôn luôn là người tỉnh táo nhất trong ba tỷ muội, cũng không tin tưởng, hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi có thể cứu tỷ của ta? Ngươi định cứu như thế nào? Ngươi không phải là tiên cũng không phải thần, có biện pháp để đuổi đi suy thần trên người nàng sao?”
Sở Bạch Ngọc lạnh lùng nhìn nàng. Hắn chính là tiên cũng là thần, còn là thụy thú a! Nếu nàng ta không phải là muội muội Hồng nhi, hắn sẽ đánh chết nàng* (câu này khủng khiếp chút, có gì chị sửa nha)!
“Chỉ cần đính hôn, nàng sẽ là người Sở gia, cả đời chịu phúc ấm của Sở gia, cho dù có đại kiếp nạn cũng không chết.”
Sở Bạch Ngọc lựa chọn lời đơn giản nhất để nói ra.
Trên thực tế, chỉ cần Đỗ Phi Hồng cùng hắn có danh phận chắc chắn, tính mạng của nàng sẽ vì hắn ảnh hưởng mà có thay đổi, suy thần tuy rằng lợi hại, nhưng làm sao có thể địch nổi hắn, với thần khí của hắn, có thể xua tan sát khí trong mạng của nàng, đây cũng là nguyên nhân phúc thần cầu xin hắn cứu người .
Kỳ thật cũng không phải không trao đổi thiếp canh là không thể thành thân, chỉ là trao đổi thiếp canh qua tay nguời mai mối, sẽ báo cáo cho triều đình biết, cũng chẳng khác gì là hoàng thượng đồng ý chuyện cưới xin của bọn họ, còn có phương pháp trực tiếp hơn, chính là da thịt chi thân, nhưng phương pháp này cho dù hắn nghĩ thử, cũng phải được người kia phối hợp.
Từ xưa đến nay, Kỳ Lân chính là tượng trưng cho thụy thú, khỏi nói hắn là Bạch Kì Lân càng khó gặp, chỉ khi có hắn ở bên người, thời điểm phúc thần mãn nhiệm, Đỗ Phi Hồng có thể một đời yên bình, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu phúc thần đưa Đỗ gia bọn họ mang đến thành đô.
“Nhưng là. . . . . .” Đỗ Tri Thư còn muốn nói nhiều cái gì, nhưng ánh mắt Đỗ phu nhân ngăn cản, lại nuốt trở về.
“Nương?” Nương sẽ không phải tin những lời nói đùa này đi?
Đỗ Tri Thư không hiểu tâm ý của nương, Đỗ phu nhân tuy rằng đọc đủ thứ thi thư, đối với mấy cái việc thần linh lộn xộn kì quái này còn có điều còn nghi vấn, nhưng biết thì biết, ý tưởng trong lòng cũng không chịu khống chế, mắt thấy nữ nhi thời gian này vết thương lớn, vết thương nhỏ không ngừng, nàng cho dù không tin cũng không được rồi, chỉ cần có thể bảo trụ mạng nữ nhi, nàng cái gì cũng đều nguyện ý thử một lần.
“Cho ngươi.” Đỗ phu nhân từ trong lòng ngực lấy ra bái thiếp màu đỏ cũng sớm đã chuẩn bị tốt, ở trên viết ngày sinh tháng đẻ của Đỗ Phi Hồng, “Ta muốn nữ nhi của ta bình an.” Nàng cùng trượng phu không giống nhau, trượng phu là luyến tiếc nữ nhi mới mười sáu tuổi đã xuất giá, nhưng nàng làm nương lại nhìn ra được, ánh mắt người nam nhân này nhìn nữ nhi, không phải đơn thuần trêu đùa, còn có một loại ôn nhu mà bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
“Nương, ngươi thực tin những lời nói dối của hắn?” Hai tỷ muội song sinh không dám tin, trăm miệng một lời hỏi.
“Đem nàng giao cho ta.” Sở Bạch Ngọc đem thiếp canh tiếp nhận trong tay, thận trọng nói ra hứa hẹn, không phải bởi vì phúc thần hắn nhờ làm hộ, mà là bởi vì lòng của hắn, bởi vì, nàng chính là vợ của hắn.
Đỗ phu nhân chăm chú nhìn hai mắt của hắn, thật lâu sau mới mở miệng, “Hết thảy. . . . . . Cầu xin ngươi . . . . . .”
Ngủ một giấc, Đỗ Phi Hồng vừa mở mắt, liền thấy nóc giường xa lạ, có chút không tin nháy mắt mấy cái, đầu còn mê man, một tay chống giường, nghĩ muốn đứng lên.
Nàng mới vươn tay mềm nhũn muốn vén chăn lên, cũng cảm giác được một cách tay mạnh mẽ mà ôn nhu, nhẹ nhàng ôm eo của nàng, thật cẩn thận giúp đỡ nàng nửa ngồi dậy.
“Bạch Ngọc?” Đỗ Phi Hồng thực kinh ngạc nhìn Sở Bạch Ngọc có chút tiều tụy, trên mặt hắn luôn luôn sạch sẽ giờ mọc ra vài cọng râu, trên mắt còn có vết thâm quầng, quần áo có phần bụi bặm, bộ mặt bình thường tuấn mỹ không tỳ vết, bộ dáng quý công tử ngọc thụ lâm phong cũng bị mất.
Nàng không biết là, sau khi Sở Bạch Ngọc đem nàng mang về Sở phủ, nàng ngủ mê suốt ba ngày, đêm hôm đầu tiên, hắn liền phát hiện có điều không bình thường, bất luận hắn kêu to như thế nào, nàng cũng không tỉnh, hắn sợ tới mức bảo vệ chặt ở trước giường một tấc cũng không rời, thậm chí sai người đem đại phu y thuật tốt nhất thành đô buộc trở về để khám và chữa bệnh, cứ như vậy lo lắng đề phòng ba ngày, nàng rốt cục đã tỉnh!
Nàng tỉnh, nàng tỉnh! Tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng ít nhất mắt mở là được! Sở Bạch Ngọc có chút kích động ôm chặt lấy nàng, “Nàng dọa ta sợ chết đi được.” Cái nữ nhân này! Ba ngày qua này hắn cực nhọc cả ngày lẫn đêm canh giữ ở bên giường, chỉ sợ nàng chợt đột nhiên xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng cảm giác được thân thể của hắn hơi run rẩy, Đỗ Phi Hồng vội vàng lấy tay ôm chặt hắn, “Ta ở đây, ta ở đây. . . . . .” lời nói trấn an nhẹ nhàng thốt ra.
“Ăn ngon không?” Sở Bạch Ngọc bưng bát sứ cầm thìa, tỉ mỉ từng miếng từng miếng uy nàng ăn.
Đỗ Phi Hồng trên mặt có điểm xấu hổ, có chút ngượng ngùng, bởi vì trong phòng cũng không chỉ có hai người bọn họ, Phúc quế cùng bốn nàng nô tỳ lạ đều đứng một bên ở đằng sau .
“Mau ăn.” Sở Bạch Ngọc nhẹ giọng thúc giục.
Đôi mắt to đẹp đẽ nhìn đến khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của hắn, cánh môi xinh xắn khẽ mở, tuy là uống chén thuốc đắng nghét, nhưng đáy lòng vẫn thấy ngọt ngào, khóe môi cong lên hiện ra lúm đồng tiền đáng yêu trên má, cười đến ngọt ngào.
Sở Bạch Ngọc cẩn thận che chở, cầm lấy khăn thỉnh thoảng giúp nàng lau đi vụn thuốc lưu lại bên môi, uy nàng uống xong thuốc, lại cẩn thận để nàng nằm lại trên giường.
“Đại phu nói, nàng đụng phải đầu, có ứ máu, cho nên mới phải mê man ba ngày, đã nhiều ngày nhưng vẫn có thể bị choáng váng, hảo nghỉ ngơi tốt.” Vỗ về khuôn mặt non mềm của nàng, Sở Bạch Ngọc đáy mắt còn có một tia bất an, muốn nàng nghỉ ngơi, sau lại sợ nàng nhắm mắt thì sẽ không tỉnh lại.
“Hảo, ” Đỗ Phi Hồng nhu thuận gật đầu, chủ động cầm bàn tay bên má lên, quay lại nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào. Nàng biết hắn thực sự lo lắng cho nàng, lúc nàng bắt đầu tỉnh lại, kia đôi mắt sâu kín chuyển động quang mang chính là chỉ nhìn nàng chăm chú, hắn như vậy, làm nàng có chút đau lòng.
Sở Bạch Ngọc lúc này mới có thể hơi an tâm một chút, tiếp theo hắn nghiêng đầu vẫy vẫy tay, trong phòng bốn tỳ nữ bộ dạng xinh đẹp đồng thời đi đến bên giường, Đỗ Phi Hồng có chút tò mò nhìn xem các nàng, ánh mắt khó hiểu lại quay lại nhìn Sở Bạch Ngọc.
Sở Bạch Ngọc hơi lùi lại một chút, cầm tay nhỏ bé của nàng đặt ở mép giường, “Đây là bốn tỳ nữ ta an bài đưa cho nàng, về sau mặc kệ đi đâu, đều phải có các nàng ấy đi cùng, còn không mau hướng thiếu phu nhân hành lễ.”
Bốn hầu gái xinh đẹp nhẹ nhàng xoay người thi lễ, “Nô tỳ Thanh Trúc, Tử Yến, Sở Văn, Sở Vụ ra mắt thiếu phu nhân.” Bốn người từ trái đến phải tự giới thiệu, vừa nói, còn ngạc nhiên nhịn không được vụng trộm đánh giá nữ tử trên giường.
Nhất là Sở Văn cùng Sở Vụ, các nàng là người từ nhỏ nhận huấn luyện, gánh vác nhiệm vụ bảo hộ nữ chủ tử tương lai, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên các nàng nhìn thấy đại thiếu gia đối với nữ nhân lại có vẻ mặt ôn nhu như vậy.
Đừng nói các nàng thực bị hù dọa rồi, vẫn đi theo bên người Sở Bạch Ngọc là Phúc Quế cũng chưa từng nhìn thấy. Trong ấn tượng của hắn thì đại thiếu gia có bộ dạng đẹp, nhưng tính tình có thể coi là không tốt lắm, ở bên ngoài tuy rằng một bộ dáng công tử tao nhã, nhưng thực ra là một chủ tử xấu tính, chỉ có hắn cùng Sở Lôi biết, đại thiếu gia chán ghét nữ nhân tới gần hắn chừng nào, nhưng không nghĩ tới đại thiếu gia sẽ như vậy, có thể đối với một nữ nhân ôn nhu như thế, nếu hắn không nhìn tận mắt, đánh chết hắn cũng không tin.
Đỗ Phi Hồng hoảng sợ, “Bốn, bốn hầu gái? Ta cũng không cần đến một người đâu!” Trước kia ở nhà, nàng cũng còn không có một nha hoàn thân cận, hiện tại một hơi đến bốn người, nàng thật sự không cần.
Sở Bạch Ngọc cười cười xoa bóp tay nàng, “Nàng không biết nàng là Họa Tinh chuyển thế sao? Nếu không an bài vài nha hoàn trông nom nàng, ta như thế nào yên tâm được” Bốn người này là hắn cố ý chọn lựa , Thanh Trúc cùng Tử Yến phản ứng mau lẹ, cũng rất linh hoạt , về phần Sở Văn cùng Sở Vụ đều có võ, có đầy đủ năng lực bảo hộ nàng.
Bất mãn mặt nhăn mặt nhăn mũi, “Ta mới không phải Họa Tinh đâu!” Nàng chỉ là bị xui xẻo một chút, được rồi, nàng thừa nhận là thực xui xẻo.”Nhưng không cần phải nhiều người như vậy đi. . . . . .”
“Chớ cùng ta tranh cãi” Sở Bạch Ngọc không chấp nhận nàng cự tuyệt.
Tính tính ngày, nhiệm kỳ Suy thần cũng sắp hết, thời gian này hắn một tấc cũng không rời việc coi chừng nàng mới được, nhưng vừa vặn lại gặp kỳ thẩm tra vũ khí, hơn nữa phương pháp năm nay có thay đổi, làm cho các thương nhân đúc ra mười tám loại vũ khí, rồi mang ra góp ý cho nhau, một mình Sở Nhạn xác định bận không thở nổi, nếu hắn không hỗ trợ, chỉ sợ Sở Nhạn không bao lâu sẽ chết trẻ, liền đổi cho hắn tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này.
Đỗ Phi Hồng nhếch miệng nhỏ “Đúng rồi, ta tại sao lại ở chỗ này?” Cha làm sao có thể đáp ứng cho nàng vào ở Sở phủ?
“Nhạc mẫu đáp ứng” muốn đem nàng đi, trước tiên phải được đồng ý, hắn chẳng muốn đi ứng phó nhạc phụ đại nhân tính tình trẻ con, nhạc mẫu trực tiếp giao cho hắn là được, ban đầu nhạc phụ còn thở phì phì mắng chửi người, nhưng nhạc mẫu mặt đóng băng, trừng mắt, nhạc phụ đại nhân cũng không dám lên tiếng nữa .
“Ha ha, trách không được cha tại sao đáp ứng.” Nương bề ngoài tuy rằng nhu nhược, nhưng chẳng biết tại sao, cha sợ nương.
Nhớ tới nhạc phụ bộ dáng kinh ngạc, Sở Bạch Ngọc cũng nở nụ cười, ngồi ở bên giường bồi nàng nói chuyện phiếm, khi nàng mệt mỏi xoa xoa đôi mắt thì hắn sẽ xoa bóp tay nàng, giúp nàng thanh tỉnh, sợ nàng vừa nhắm mắt sẽ không lại tỉnh lại.
Đỗ Phi Hồng tuy rằng mệt chết đi, cũng biết hắn cố ý khiến nàng bảo trì thanh tỉnh, nghĩ đến nguyên nhân hắn phải làm như vậy, lòng mền nhũn, cố gắng mở mí mắt cùng hắn nói chuyện.
“Bạch Ngọc, chàng muốn hay không đi nghỉ ngơi một chút?” Hắn đáy mắt mệt mỏi cũng không suy chuyển, vẫn là kiên trì canh giữ ở bên người nàng, khiến lòng nàng xót xa.
“Ta không phiền, ta muốn bồi nàng.” Hắn đây là trợn mắt nói dối.
Đỗ Phi Hồng khẽ thở dài, mới vừa nghe đến hắn nói nàng ngủ ba ngày, sẽ không phải hắn cũng trông nàng ba ngày đi? Tiếp tục như vậy sao được? Suy nghĩ lòng vòng sau lại thở sâu, dùng khí lực còn lại làm cho mình nằm lui vào bên trong giường.
Sở Bạch Ngọc khó hiểu vì sao nàng làm như vậy, “Sao thế?”
“Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.” Nàng vẫy vẫy tay làm cho bốn tỳ nữ lui xuống trước.
Bốn tỳ nữ cùng Phúc Quế đồng thời ngước mắt nhìn về phía Sở Bạch Ngọc, sau khi hắn nhẹ gật đầu mới dám rời đi.
Đợi cho mọi người đi rồi, Đỗ Phi Hồng mới nhẹ giơ lên một tay, vỗ vỗ chỗ trống trên giường ngủ, “Bạch Ngọc, vậy chàng ngủ cùng ta đi.” Nàng tuy rằng ngượng ngùng, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Nếu hắn nghĩ bồi nàng, vậy bồi đi, dù sao, dù sao đậu hủ của nàng bị ăn cũng không mất, huống chi. . . . . . Hắn là vị hôn phu của nàng rồi, hai người cùng giường chung gối, vậy cũng không sao đi. . . . . .
Sở Bạch Ngọc sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, lông mày nhăn lại cuối cùng buông ra, lập tức một chút ý cười bỡn cợt quen thuộc hiện lên “Nàng như vậy khẩn cấp muốn cùng ta cùng giường chung gối a?” Nàng lo lắng hắn như vậy, làm cho hắn cực kỳ sung sướng.
Biết ngay hắn sẽ nói như vậy! Đỗ Phi Hồng trợn mắt liếc hắn một cái, “Chàng đừng nói lung tung, bảo chàng đi nghỉ ngơi chàng lại không chịu, thực ra chàng cũng muốn đi ngủ, biện pháp tốt nhất chính là chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi thôi!” Việc này càng giải thích càng mập mờ, hai gò má của nàng cũng càng ngày càng nóng.
Sở Bạch Ngọc tươi cười rạng rỡ, cuối cùng cũng thấy nha đầu kia có chút sức sống rồi, tảng đá lớn đè ở ngực cũng nhẹ hơn một chút, “Ta biết, nếu nương tử phân phó, vi phu cũng chỉ hảo theo ý chỉ của nàng”
Lại đùa nàng! Đỗ Phi Hồng vừa xấu hổ vừa buồn cười, thấy cái bộ dáng đắc ý kia, trong đầu nổi lên ý nghĩ tinh nghịch, dùng sức lôi kéo tay hắn, chủ động kéo hắn lên giường.”Vậy còn không nhanh lên trên giường, ta muốn nghỉ ngơi, nhanh chút hầu hạ.” Ra vẻ cao ngạo nâng cằm lên, liếc xéo biểu tình của hắn có chút giật mình, nhịn không được buột miệng cười.
Nàng cười đến vui vẻ, Sở Bạch Ngọc cũng vui vẻ phối hợp với nàng, lông mày xoay lên giả trang ra một bộ dáng thẹn thùng, “Tuân mệnh, nương tử đại nhân!” Bò lên giường, nằm chết dí bên cạnh người nàng, bàn tay to nhẹ xoa lên lưng mảnh khảnh của nàng gãi ngứa.
Đỗ Phi Hồng né ra, tiếng cười như chuông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phát sáng, bên môi lại cười như đóa hoa mới nở, Sở Bạch Ngọc nhìn thấy tâm động vạn phần, nhất thời không kìm được lòng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, thật sâu cùng nàng môi lưỡi đùa giỡn, nếm trong miệng nàng vị thuốc nhàn nhạt, đáy mắt đen nhánh lóe lên tia không đành lòng, thương yêu hôn nhẹ nàng, nâng mặt của nàng, từ bên môi chậm rãi hôn lên mũi của nàng, mắt của nàng, lông mày của nàng, rồi sau đó dừng ở khăn vải còn quấn gần vết thương của nàng.
“Có đau hay không?” Hi vọng hắn là người bị thương, cũng không biết vì sao thấy vết thương trên người nàng làm hắn đau lòng như vậy.
Đỗ Phi Hồng cả người dựa vào trong lồng ngực vừa ấm lại thoải mái của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọn sát vào lồng ngực của hắn, “Không đau.” Hắn cũng đã thay nàng chịu đau, nàng như thế nào còn có thể đau?
Sở Bạch Ngọc tròng mắt thật sâu ngóng nhìn nàng, nàng cho hắn một cái cười ngọt để an tâm, còn chủ động hôn cằm của hắn, kết quả bị mấy sợi râu nhỏ đâm vào ngứa ngáy, ở trong lồng ngực của hắn cười duyên .
Hắn bị hành động buồn cười của nàng làm cho tức cười, ôm nàng, an lòng, mệt mỏi cũng tăng lên, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, bất tri bất giác, hai người cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, trên mặt hai người vẫn còn ý cười, dường như là có mộng đẹp, làm cho người ta nhìn vào cũng không nhịn được mà cười trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.