Chương 5
Mạc Nhan
30/08/2014
Giữa trưa hôm sau, mưa vẫn đổ xối xả, mưa như vậy đã kéo dài từ tối hôm qua tới giờ.
Trong ngõ nhỏ, ngôi nhà to nhất đang hỗn loạn tiếng gõ cửa dồn dập, quản gia vội chạy ngay đến cửa, tháo then cài, mở ra liền nhìn thấy, “Ưng gia”
“Lão nhân gia đâu” Nói rồi, Độc Cô Thanh Ưng mạnh mẽ cước bộ hướng thẳng đến tiền viện, không nói lời nào, trong tay còn có ôm một nữ nhân. (BS: phòng khách)
Quản gia lẫn các người hầu đồng loạt đều kinh ngạc, trợn to mắt, hồi lâu sau mới tỉnh trí, vội đóng cửa lại, cầm ô đuổi theo che mưa cho Độc Cô Thanh Ưng
“Ưng gia, đây là….”
Mắt Đồng Thất quản gia thậm kinh ngạc chớp chớp, hắn thật sự không có nhìn lầm, Ưng gia đích thực là đang ôm trong lòng một nữ tử.
“Nàng đang bệnh, mau gọi lão nhân gia đến xem”
Lão nhân gia mà hắn nói đến nãy giờ là Ngô Văn Lễ đại phu, nơi đây chính là tư gia của Ngô đại phu, Ưng gia là khách quen, tất cả hạ nhân người trên kẻ dưới đều biết.
Cảm nhận được sự khẩn trương trong giọng nói của Ưng gia, biết tình hình nghiêm trọng, tuy rằng tò mò muốn chết, nhưng vẫn là không dám trì hoãn, hắn vội tiến vào trong, lập tức đi tìm lão gia.
Ngô Văn Lễ đại phu, tại Mai trấn này, cũng có thể coi như là một yếu nhân, được nhiều người biết đến.
Giờ phút này Ngô đại phu đang ở trà viện chiêu đãi khách quý, mọi người đang đàm luận, Đồng quản gia đột ngột tiến vào một cách vội vàng.
“Lão gia, lão gia!”
Mọi người im bặt, ánh mắt đều hướng thẳng về phía quản gia.
“Lão gia, không hay rồi!”
“Đồng Thất, có việc gì mà lại rối lên thế, ở đây đang có khách quý, không được thất lễ a.”
“Thật xin lỗi lão gia, nhưng là Ưng gia đến đây.”
“Cái gì? Hắn đến đây? Ở đâu” Ngô đại phu cao hứng đứng lên.
“Ưng gia tìm lão gia khẩn cấp lắm, Ưng gia còn có ôm theo một cô nương. Hình như là đang bệnh”
“Nha?”
Ngô đại phu thập phần sửng sốt, Ưng lão đệ này luôn luôn một lời như chém đinh chặt sắt, nói khi nào đến thì khi đó mới đến, không sớm không muộn bao giờ, nay so với ngày dự định sớm hơn tới 3 ngày, hơn nữa còn ôm trong lòng một cô nương, điều này làm lão thật hiếu kỳ nha.
Vừa nghĩ tới đó, người đã đứng trước cửa trà viện.
Trong lòng nóng như lửa đốt, không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa, Độc Cô Thanh Ưng trực tiếp ôm Quan Ngọc Nhi đi tìm Ngô Văn Lễ, tiến vào phòng, không mở miệng chào một tiếng, nói thẳng vào vấn đề ngay lập tức “Lão đại phu, xem bệnh cho nàng đi.”
Hai nam bốn nữ hiện trong phòng vừa thấy Độc Cô Thanh Ưng, cũng không khỏi bất ngờ.
“A, là hắn!” Hướng Tịnh Tuyết kêu lên
Hai huynh đệ Lí Mạo Duẫn cũng ngay lập tức nhận ra đối phương, cảm thấy kinh ngạc không ít, từ hôm ấy khi hai người biến mất, không thể tưởng tượng được sẽ nhìn thấy lại bọn họ tại quý phủ của Ngô đại phu như thế này.
Ngày ấy, sau khi chia tay, đoàn thương nhân của bọn họ tới thành, đưa hàng hóa tới Ngô phủ, vốn tiếp tục định ra đi. Nhưng trước tấm thịnh tình hiếu đãi của Ngô đại phu, nên đã đáp ứng ở lại nghỉ ngơi mấy ngày, không ngờ rằng, nguyên lai Ngô đại phu cùng người này lại có mối giao tình.
Độc Cô Thanh Ưng chỉ nóng lòng lo cho nương tử đang bệnh, không rảnh bận tâm những người khác, liên tục thúc giục Ngô đại phu.
“Nàng sốt cao lắm, ngươi mau cứu nàng đi”
Ngô đại phu liếc mắt nhìn Quan Ngọc Nhi hiện đang trong lòng hắn, liền phân phó “Đi theo ta.” Hắn dẫn Độc Cô Thanh Ưng hướng đến một gian phòng nhỏ, đồng thời phân phó phu nhân đi lấy hòm thuốc đem lại đây. Huynh đệ Lí Mạo Duẫn cùng nhóm người Hướng Tịnh Tuyết lẳng lặng đi theo.
“Hắn chính mà Ưng gia mà ngươi đã nói tới?” Lí Mạo Duẫn thấp giọng hỏi.
Đồng Thất hiểu ý, biết nhóm người Lí công tử đối với vị Ưng gia này rất ngạc nhiên, liền giải thích “Vị Ưng gia này, tên là Độc Cô Thanh Ưng, là khách quý của lão gia, cứ cách vài tháng lại đem kỳ hoa dị thảo đến cấp cho lão gia.”
Ngô Văn Lễ không chỉ chẩn trị bệnh, cả đời còn yêu thích thu thập dược thảo để nghiên cứu, Lí Mạo Duẫn lần này mang thương đội nam hạ, trong đó có nhiệm vụ chính là giao cho lão đại phu đông bắc dược liệu.
Trước đó vài ngày mặc dù chạm trán đạo phỉ, may mà hàng hóa cũng không bị tổn thất gì đáng kể, tất cả là nhờ vị cao thủ thần bí này giải vây.
“Nguyên lai hắn gọi là Độc Cô Thanh Ưng a, không biết thuộc môn phái nào?” Hướng Tịnh Tuyết hỏi.
Lý gia hai huynh đệ lắc đầu, phần đông cao thủ trên giang hồ, bọn họ biết được đại danh của không ít người, lại chưa từng nghe qua hào kiệt Độc Cô Thanh Ưng này, cũng không ít ngạc nhiên, người này vì sao mang Quan cô nương đi? Cùng nàng có quan hệ gì?
Độc Cô Thanh Ưng quen thuộc hướng vào nội phòng. Đem tiểu thê tử đặt ở trên giường, nhìn kiều thê tái nhợt thần sắc, vẻ mặt hắn cũng thập phần nghiêm trọng.
Tiểu thê tử nhắm nghiền đôi mắt, trán đổ mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ lạnh như băng, hắn vô cùng hốt hoảng, tuy rằng đã đem nội lực cấp cho nàng, nhưng vẫn là vô dụng.
Nhìn bộ dáng suy yếu của nàng, làm cho lòng hắn đau như cắt.
Những hạ nhân đã sớm chuẩn bị một cái ghế cạnh giường cho Ngô đại phu ngồi, đặt hai ngón tay lên cổ tay Quan Ngọc Nhi, tĩnh tâm bắt mạch.
Quan Ngọc Nhi nằm trên nệm, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, nhức như búa bổ, toàn thân vô lực.
Độc Cô Thanh Ưng thật sự chờ không kịp, mất kiên nhẫn hỏi “Có phải nàng trúng độc hay không?”
Ngô đại phu vẻ mặt sửng sốt, nâng mâu quang hỏi “Ưng lão đệ nói vậy là sao?”
“Bảy ngày trước, nàng bị nhện độc cắn.”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ, Lí gia huynh đệ cũng thực lo lắng.
Ngô đại phu gật gù, cẩn thận hỏi. “Sự việc thế nào? Ưng lão đệ kể lại đi, như vậy lão phu cũng dễ chẩn đúng bệnh hảo hốt thuốc hơn.”
Độc Cô Thanh Ưng tự trách nói “Đều do ta, không nên để nàng rời khỏi tầm mắt, núi rừng hoang dã, khó biết trong bụi cỏ ẩn dấu cái gì bất hảo”
Nguyên bản Quan Ngọc Nhi tứ chi vô lực, đột nhiên mở to mắt, nhướng đôi mi thanh tú, nhìn trừng vào Độc Cô Thanh Ưng, trong lòng có dự cảm bất hảo.
Chỉ thấy cái tên thô thiển nam tử này tiếp tục nói “Nàng đang đi ngoài, đột nhiên hét lên một tiếng, ta sợ tới mức hồn phi phách tán, cũng bất chấp nàng có lộ xuân quang hay không, liền cấp tốc phóng tới.”
Đi ngoài?
Xuân quang?
Hắn…hắn…hắn…tại sao có thể nói được được những lời trơ trẽn, trắng trợn, sỗ sàng như thế? Mà trên mặt lại không có chút ngượng ngùng nào.
“Khi ta tiếp cận được nàng, rõ ràng phát hiện nàng đã để lộ ra….”
“Câm mồm!” Quan Ngọc Nhi xấu hổ ra lệnh, ngăn hắn lại.
Độc Cô Thanh Ưng bị nàng nạt ngang, cũng ngây ngốc cả người.
“Khụ…khụ…khụ…” vốn yết hầu nàng vừa nóng lại vừa đau, nhất thời hô lớn nên phát ho không ngừng.
Mỗi tiếng ho của nàng, làm lòng hắn càng đau như xé, nhíu chặt mày, không rõ nương tử vì sao lại kích động như vậy?
“Nhìn nàng kìa, nói làm chi để ho như vậy.” Đại chưởng ôm chầm lấy nàng ôn nhu nói.
“Ngươi –– khụ…khụ –– ngươi không được nói ––”
“Nhưng là đại phu nói muốn nghe, để dễ kê đơn thuốc cho nàng.”
Hắn toàn tâm toàn ý lo lắng cho bệnh tình của nương tử, ngày thường việc gì hắn cũng nghe nàng, mọi việc đều theo lời nàng, nhưng hiện tại là thời khắc liên quan đến sinh mệnh, vì sức khỏe của nàng, cho dù nàng ba ngày không để ý tới hắn, hắn cũng phải cứng rắn mà nói ra.
“Rồi sao nữa?” Có người không nhịn được hỏi, đích thị là Hướng Tịnh Tuyết, nàng là người bộc trực, thẳng thắn, lại rất hiếu kỳ, những người khác nghiêng đầu, kéo dài lỗ tai ra để nghe cho rõ , còn có người hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch thình thịch.
Độc Cô Thanh Ưng nghiêm túc nói, “Kết quả là thấy nàng đã để lộ ra…chân”
A? Nguyên lai là chân.
Mọi người thu lỗ tai về, không biết sao có chút tiếc nuối.
“Ai ngờ, có con nhện độc đã thừa cơ cắn vào bàn chân trắng mịn non mềm một cái”
Trắng mịn non mềm bốn chữ, lại làm cho mọi người lần nữa kéo dài lỗ tai, ánh mắt nhất nhất hướng vào chân Quan Ngọc Nhi, làm hại Quan Ngọc Nhi không tự chủ được rụt chân lại, xấu hổ hụt hơi mắng.
“Chân thì là chân, sao ngươi còn thêm trắng mịn non mềm!”
Độc Cô Thanh Ưng thật thà thiệt tình thành ý trả lời, “Chân của nàng vừa nhỏ nhắn lại trắng nõn nà, giống như bạch ngọc, thật là trắng mịn non mềm mà.”
“Ngươi…”
Hướng Tịnh Tuyết nhịn không được ho nhẹ một tiếng, còn những người khác nghe xong đều cảm thấy ngượng ngùng, vài nha hoàn cắn chặt môi dưới, cố nén cười, Hướng Tịnh Tuyết càng thêm tò mò, trực tiếp hỏi, “Kết quả thế nào?”
Độc Cô Thanh Ưng căng thẳng mím môi “Kết quả là nhện độc đã cắn vào đầu ngón chân của nàng.”
Mọi người gật gù, thì ra là thế, nói vậy, Quan cô nương đương nhiên là trúng dộc.
Ngô đại phu lắc đầu. “Xem sắc mặt, xét mạch tượng này, vị cô nương này không có dấu hiệu gì là trúng độc.”
Sự tình tiến triển ly kỳ a, không phải trúng độc? Vậy là vì sao?
Độc Cô Thanh Ưng nghe xong, nét mặt nhẹ nhõm được đôi phần, cuối cùng thả lỏng lẩm bẩm nói, “Vậy là tốt rồi, thật may mắn là ta đã kịp thời hút hết độc chất ở chân nàng ra ngoài.”
Nghe vậy, mọi người lúc này chẳng những lỗ tay kéo dài, còn thốt nhiên hít một hơi, ánh mắt kinh ngạc cùng hướng về hướng Độc Cô Thanh Ưng và Quan Ngọc Nhi.
Hắn hút độc trên chân cô nương?
Đừng nói mọi người nghe xong kinh ngạc, ngay cả Ngô đại phu nghe xong cũng sửng sốt.
Quan Ngọc Nhi nguyên bản mặt mày tái nhợt, bị nam nhân quê mùa nhất thời phô bày sự thể, mặt đỏ bừng, mắt đổ hào quang, xấu hổ mắng xối xả -
“Ngươi…ngươi…tại sao ngay cả sự tình này cũng đều nói ra!”
“A, bởi vì như vậy đại phu mới hảo chẩn bệnh!”
“Ngươi…ngươi…” Nha, nàng hiện tại hận không có cái hố nào để nàng trốn vào, mắc cỡ chết người a.
Hướng Tịnh Tuyết kinh ngạc hỏi, “Ngươi thật sự hút độc trên chân nàng?”
Độc Cô Thanh Ưng không chút bối rối trả lời, “Đương nhiên.”
“Câm mồm, câm mồm, không cho phép nói nữa –– khụ...khụ –– ta….ta…thực sẽ bị ngươi làm tức chết!”
Đệ nhất mặt dày vẫn thản nhiên hỏi “Vì sao nàng tức giận?”
Hướng Tịnh Tuyết lắc đầu, thật sự không nhịn nổi nữa, ngắt lời nói, “Quan cô nương đương nhiên tức giận, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đã mạo phạm nàng lại còn ra trước mặt người lạ, cô nương hẳn nhiên là phải mắc cỡ chết được, ngươi đúng là đồ ngốc.”
Độc Cô Thanh Ưng nghiêm trang phản bác, “Nàng là nương tử của ta, không có gì phải xấu hổ.”
Lời vừa thốt, mọi người lại cả kinh.
Hướng Tịnh Tuyết kinh ngạc hỏi, “Quan cô nương là thê tử của ngươi?”
“Đối”
Mọi người kinh ngạc, nhìn qua nhìn lại hai người, Quan Ngọc Nhi hiện giờ đã sớm xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi gặp người nào nữa, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà trốn thôi.
Từ đó mọi người rốt cuộc hiểu được mối quan hệ của hai người, cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao lần ấy Độc Cô Thanh Ưng vừa xuất hiện đã mang Quan cô nương đi.
Độc Cô Thanh Ưng ngẩng đầu ưỡn ngực. Đại trượng phu dám làm dám nhận, “Vì thế cho nên, vì cứu nàng, đừng nói là chân, mà dù là mắt, mũi, miệng, mông gì ta cũng….” (BS: khửa….khửa…..ta lại nhận, ba cái bộ phận sau ta chế)
“Câm mồm!” Nguyên cái gối thêu bay vào mặt hắn, nhanh nhẹn tiếp được, kinh ngạc nhìn Ngọc Nhi.
“Nương tử?”
“Câm mồm…câm mồm…câm mồm…câm mồm –– khụ…khụ…khụ ––”
“Ay da, nàng đừng kích động quá, thấy không, lại ho nữa rồi.”
“Còn không phải tại ngươi gây ra –– đi ra ngoài –– khụ…khụ –– đi ra ngoài ––” Đồ đại quê mùa, thật tình muốn làm tức chết nàng mà, nắm một cái gối nữa định quăng vào người hắn, nhưng vừa mới giơ tay lên, đầu nàng choáng váng, mắt tối sầm, không gượng lại được mà xụi lơ đổ xuống giường, ho khan liên tục.
Gặp nương tử nổi giận lôi đình kinh khủng như vậy, hắn vội dỗ dành. “Hảo..hảo..hảo, nàng đừng tức giận.”
“Đi ra ngoài.”
“Hảo…hảo…hảo, ta đi ra ngoài, ta lập tức ra ngoài, nàng đừng kích động, hảo hảo nằm xuống đi.”
Hắn thật sự rất sợ nàng, vội vàng cấp tốc ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Ngô đại phu, mau chẩn bệnh viết đơn thuốc cho nàng, nếu không nương tử ho một tiếng, tâm hắn lại nhói một cái.
Ngô đại phu mời hắn ra ngoài trước, chỉ lưu lại phu nhân một bên để phụ giúp, mọi người thấy vậy đều lui ra.
Nguyên lai Quan cô nương đã có trượng phu, Lí Mạo Duẫn trầm mặc, nhìn không ra gì đang có tâm tư gì. Trong khi đó, mẫu thân Hướng Tịnh Tuyết cùng Lâm gia tỷ muội trong lòng không khỏi mừng thầm, vì đã bớt đi được một đối thủ cạnh tranh.
Lí MạoVinh nhún nhún vai, nhìn đại ca của hắn.
Hướng Tịnh Tuyết thì tuyệt không có chút cảm giác nào, bởi vì ngay từ đầu, nàng không có chủ tâm muốn gả cho Lí gia huynh đệ. Ngược lại vẫn một lòng nghĩ tới tình cảnh lúc nãy. Hai người đó thật xứng đôi nha! Độc Cô Thanh Ưng đối với thê tử vô cùng che chở, quan tâm, nhịn không được, trong lòng nàng có chút hâm mộ Quan Ngọc Nhi.
Lí Mạo Duẫn đứng ở hành lang, nhìn Độc Cô Thanh Ưng vẫn thủy chung hướng mắt vào nội phòng, tiến đến gần, chấp tay nói. “Độc Cô huynh.”
Độc Cô Thanh Ưng quay đầu, nhìn Lí Mạo Duẫn, ánh mắt liền thu hồi cảm xúc, khôi phục vẻ băng lãnh, cứng rắn.
“Tại hạ Lí Mạo Duẫn, ngày ấy hân hạnh được Độc Cô huynh tương trợ, đánh đuổi đạo phỉ, tại hạ còn chưa nói lời cảm tạ.”
Độc Cô Thanh Ưng chỉ là gật gật, rồi quay đầu lại, vẫn như cũ, nhìn vào nội phòng.
Lí Mạo Duẫn tiếp tục nói, “Không biết Độc Cô huynh nguyên thuộc môn phái nào? Bái sư tại đâu?”
“Không thuộc môn phái, độc lai độc vãng.” Nhướng mâu quang Thanh Ưng lãnh đạm nói.
“Tại hạ định mở một bàn tiệc rượu để tri ân Độc Cô huynh cứu giúp, chỉ cần sự có mặt của Độc Cô huynh, tại hạ tất sẽ…”
Độc Cô Thanh Ưng từ chối thẳng. “Không cần phiền toái.”
“Độc Cô huynh…”
“Thê tử bệnh nặng, vô tâm dự tiệc, huống hồ lúc ấy ta chỉ một lòng muốn cứu nội tử, cứu các ngươi chỉ là thuận tiện, cho nên không cần cảm kích ta.” (BS: Ack, Ưng ca nói chuyện thẳng thắn ghê, tạt nguyên xô nước vô mặt Mạo Duẫn luôn…..) Lời ít ý nhiều, cho thấy hắn không hề hứng thú, cũng không có tâm trạng nói lời đãi bôi.
Dứt lời, Độc Cô Thanh Ưng liền kéo ghế, ngồi ở trước cửa phòng, nhắm mắt dưỡng thần, tỏ ra ý không muốn trò chuyện.
Thấy nam nhân cố tình cự tuyệt, Lí Mạo Duẫn mím môi không nói thêm.
Người này phát ra khí chất cao ngạo, uy nghiêm, băng lãnh. Lí Mạo Duẫn chỉ biết hắn võ công cao cường, nhưng nhất thời không rõ hắn rốt cuộc là cao nhân phương nào, vẫn là … không muốn đắc tội, nét mặt cười nhẹ, chấp tay nói. (BS: cười nham hiểm nè)
“Quấy rầy.” Xoay người đi, bất chợt trong tích tắc, ánh mắt Lí Mạo Duẫn hiện lên một tia thâm hiểm rồi biến mất, không ai kịp nhìn thấy.
Lí Mạo Duẫn vừa cất bước, tùy tùng cũng các hạ nhân trong phủ cũng tiến bước theo sau.
Thực chất Quan Ngọc Nhi bị nhiễm phong hàn, Ngô đại phu bắt mạch chẩn bệnh xong, châm cứu trị hàn, ra toa hốt thuốc, phân phó hạ nhân hầu hạ nàng hảo uống thuốc, bởi vì tác dụng phụ của thuốc, sau khi uống xong, nàng ngủ say mê mệt cả buổi trời.
Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, hạ nhân bồi nàng dùng bữa, rồi uống thuốc, sau đó nàng lại tiếp tục ngủ.
Cứ như thế, tỉnh lại uống thuốc, uống xong lại ngủ, tĩnh dưỡng đến tận ngày thứ ba, tinh thần của nàng không còn hốt hoảng mà đã tốt lên rất nhiều rồi.
Nàng đang dùng bữa, chợt nhìn ra thấy Ngô phu nhân đến thăm, nha hoàn vội đỡ Quan Ngọc Nhi dậy.
“Phu nhân.” Ngọc Nhi nhỏm người lên tính nghênh đón, Ngô phu nhân đưa tay ngăn lại.
“Không vội, ngươi còn mệt, đừng quá chú trọng lễ nghi, ta tới thăm ngươi xem đã khỏe hẳn chưa chứ không phải để hại ngươi bệnh trở lại đâu”
“Phu nhân quá lời”
Ngô phu nhân cười, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, trong lúc đó nha hoàn khiêng đến cạnh giường một cái ghế tựa cho nàng.
“Cảm thấy trong người thế nào?”
“Tạ phu nhân quan tâm, nhờ sự chẩn trị của Ngô đại phu, được mọi người giúp uống thuốc đúng giờ, lại nghỉ ngơi đã nhiều ngày, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều –– khụ…khụ ––”
Ngô phu nhân vội hỏi “Ay da, vẫn còn ho, thôi hảo ăn bát cháo nóng, cả người ấm lên, cổ họng cũng sẽ thoải mái hơn.”
“Tạ phu nhân.”
Quan Ngọc Nhi trong lòng vô cùng cảm kích, từ lúc bước chân vào Ngô phủ. Mọi người từ trên xuống dưới, đều cẩn thận chiếu cố nàng rất nhiều, hảo giường, hảo gối, hảo chăn, có hạ nhân chăm sóc, làm cho nàng được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực cũng có vẻ mau chóng được phục hồi.
Nàng chậm rãi húp từng muỗng cháo nhỏ được phu nhân đút cho, cháo thơm ngon được bỏ thêm bát bửu, khó trách làm nàng ăn rất ngon miệng nha.
Nuốt mấy muỗng cháo, nàng giương mắt, chợt nhìn thấy phu nhân cùng bọn nha hoàn, đều trợn to mắt nhìn nàng, làm nàng cảm thấy thập phần quái lạ.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng nhìn mọi người khó hiểu, cảm thấy kỳ quái vì sao các nàng ấy lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.
“Ngon miệng không?” Ngô phu nhân hỏi.
Mỹ nhân diễm lệ nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười. “Dạ, ngon”
Không biết tại sao, nàng vừa đáp lời, phu nhân cùng bọn nha hoàn không hẹn mà cùng nở nụ cười, trong đó tựa hồ có chút ẩn tình làm nàng càng thêm phần nghi hoặc.
“Xin hỏi, có gì không đúng sao?”
Phu nhân cùng các nha hoàn nhìn nhau đầy hàm ý, một lát sau, phu nhân mới chịu tỏ rõ.
“Ngọc Nhi muội tử, cháo này là do người có tâm ý nấu cho ngươi”
“Ai?”
“Còn có thể là ai, đương nhiên là tướng công nhà ngươi rồi.”
Quan Ngọc Nhi trong lòng kinh ngạc, “Cháo bát bảo này là do hắn nấu?”
Ngô phu nhân cười, nói tiếp “Còn không phải sao, Ưng gia vì ngươi, mượn nhà bếp chúng ta để nấu cháo, hắn nói ngươi khẩu vị kém, phải bỏ nhiều công sức nấu cho ngon để ngươi ăn được nhiều.”
Nhìn bát cháo trên tay, hương vị thơm ngon thanh đạm, cư nhiên là do hắn tự tay nấu?
“Tâm ý Ưng gia không chỉ có bát cháo này, muội tử không biết chứ, ba ngày trời ngươi ở trên giường dưỡng bệnh, hắn đều thức trắng đêm, đến tận bây giờ vẫn chưa từng chợp mắt đâu.”
Quan Ngọc Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, “Đã ba ngày rồi hắn chưa ngủ?”
“Nha, Ưng gia là lo lắng cho bệnh tình của ngươi, ba ngày liền trấn thủ ở cửa, chúng ta đã khuyên hắn nghỉ ngơi, ở đây đã phân phó tiểu Thúy cùng tiểu Chi, hai nha đầu hội thay phiên gác đêm chăm sóc ngươi, nhưng Ưng gia không chịu, giống như thần giữ cửa, cứ án ngữ ngoài đó suốt ba ngày nay.”
Tiểu Chi ngắt lời nói, “Ưng gia biết phu nhân nhìn thấy hắn sẽ không vui, cho nên đều thừa dịp phu nhân ngủ, mới vụng trộm chạy vào thăm.”
Tiểu Thúy cũng nhịn không được, bổ sung, “Buổi đêm chúng nô tỳ thay phiên nhau trông chừng phu nhân, mỗi khi có gì cần, toàn Ưng gia cướp đi làm, hắn còn vụng trộm nói với chúng ta đừng cho phu nhân biết.”
Quan Ngọc Nhi sững sờ một hồi lâu, nửa ngày vẫn không thốt ra lời. Độc Cô Thanh Ưng thật tâm chiếu cố nàng nhiều đến như vậy, cả mấy ngày nay cũng chưa hề ngủ?
“Từ hồi xưa đến giờ, chúng ta chưa từng được gặp nam nhân nào si tình và chu đáo đến như vậy đâu.”
“Vậy đó, cả ba ngày không chợp mắt, mọi người nhìn thấy thật đau lòng a.”
“Ưng gia thật sự có dụng tâm tới ngươi, chúng ta ở một bên cũng thấy cảm động, muội tử à, người cũng đừng tức giận hắn nữa, tha thứ hắn đi.” Ngô phu nhân khuyên nhủ, hai nha hoàn cũng gật gật đầu liên tục, đều vì hắn cầu tình.
Quan Ngọc Nhi vẫn như cũ sửng sốt nhìn bát cháo trên tay.
Hắn vì nàng, ba ngày thức trắng?
Mỗi khi nàng say ngủ, hắn đều vào thăm nàng, chiếu cố nàng?
Vì nàng, hắn tỉ mỉ bỏ tâm sức nấu bát cháo này?
Bát cháo nóng nóng trên tay, hương vị vẫn còn lưu trên đầu lưỡi, cảm giác ấm áp, ngọt ngào, cảm động ngập tràn trong tâm.
Trước mặt nàng, Ngô phu nhân cùng các nha hoàn còn chớp chớp mắt nhìn nàng, chờ phúc đáp, nàng do dự hít một hơi vào, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa thấy nàng gật đầu, giống như là công thành cáo trạng, ba người lập tức vui sướng quay đầu nói vọng ra ––
“Ưng gia, phu nhân hết giận rồi.”
“Ưng gia, phu nhân nói cháo này ăn hảo ngon nha.”
“Ưng gia, ngài nghe xong có vui không?”
Quan Ngọc Nhi ngây ngốc nhìn ra, thuận theo hướng các nàng ấy đang nhìn.
Cửa nhẹ nhàng mở ra một chút, một cái đầu ló vào, là khuôn mặt Độc Cô Thanh Ưng, nhếch môi ngây ngốc nhìn nàng cười vui sướng.
Hai gò má Quan Ngọc Nhi bất giác ửng đỏ.
(hết chương 5)
Trong ngõ nhỏ, ngôi nhà to nhất đang hỗn loạn tiếng gõ cửa dồn dập, quản gia vội chạy ngay đến cửa, tháo then cài, mở ra liền nhìn thấy, “Ưng gia”
“Lão nhân gia đâu” Nói rồi, Độc Cô Thanh Ưng mạnh mẽ cước bộ hướng thẳng đến tiền viện, không nói lời nào, trong tay còn có ôm một nữ nhân. (BS: phòng khách)
Quản gia lẫn các người hầu đồng loạt đều kinh ngạc, trợn to mắt, hồi lâu sau mới tỉnh trí, vội đóng cửa lại, cầm ô đuổi theo che mưa cho Độc Cô Thanh Ưng
“Ưng gia, đây là….”
Mắt Đồng Thất quản gia thậm kinh ngạc chớp chớp, hắn thật sự không có nhìn lầm, Ưng gia đích thực là đang ôm trong lòng một nữ tử.
“Nàng đang bệnh, mau gọi lão nhân gia đến xem”
Lão nhân gia mà hắn nói đến nãy giờ là Ngô Văn Lễ đại phu, nơi đây chính là tư gia của Ngô đại phu, Ưng gia là khách quen, tất cả hạ nhân người trên kẻ dưới đều biết.
Cảm nhận được sự khẩn trương trong giọng nói của Ưng gia, biết tình hình nghiêm trọng, tuy rằng tò mò muốn chết, nhưng vẫn là không dám trì hoãn, hắn vội tiến vào trong, lập tức đi tìm lão gia.
Ngô Văn Lễ đại phu, tại Mai trấn này, cũng có thể coi như là một yếu nhân, được nhiều người biết đến.
Giờ phút này Ngô đại phu đang ở trà viện chiêu đãi khách quý, mọi người đang đàm luận, Đồng quản gia đột ngột tiến vào một cách vội vàng.
“Lão gia, lão gia!”
Mọi người im bặt, ánh mắt đều hướng thẳng về phía quản gia.
“Lão gia, không hay rồi!”
“Đồng Thất, có việc gì mà lại rối lên thế, ở đây đang có khách quý, không được thất lễ a.”
“Thật xin lỗi lão gia, nhưng là Ưng gia đến đây.”
“Cái gì? Hắn đến đây? Ở đâu” Ngô đại phu cao hứng đứng lên.
“Ưng gia tìm lão gia khẩn cấp lắm, Ưng gia còn có ôm theo một cô nương. Hình như là đang bệnh”
“Nha?”
Ngô đại phu thập phần sửng sốt, Ưng lão đệ này luôn luôn một lời như chém đinh chặt sắt, nói khi nào đến thì khi đó mới đến, không sớm không muộn bao giờ, nay so với ngày dự định sớm hơn tới 3 ngày, hơn nữa còn ôm trong lòng một cô nương, điều này làm lão thật hiếu kỳ nha.
Vừa nghĩ tới đó, người đã đứng trước cửa trà viện.
Trong lòng nóng như lửa đốt, không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa, Độc Cô Thanh Ưng trực tiếp ôm Quan Ngọc Nhi đi tìm Ngô Văn Lễ, tiến vào phòng, không mở miệng chào một tiếng, nói thẳng vào vấn đề ngay lập tức “Lão đại phu, xem bệnh cho nàng đi.”
Hai nam bốn nữ hiện trong phòng vừa thấy Độc Cô Thanh Ưng, cũng không khỏi bất ngờ.
“A, là hắn!” Hướng Tịnh Tuyết kêu lên
Hai huynh đệ Lí Mạo Duẫn cũng ngay lập tức nhận ra đối phương, cảm thấy kinh ngạc không ít, từ hôm ấy khi hai người biến mất, không thể tưởng tượng được sẽ nhìn thấy lại bọn họ tại quý phủ của Ngô đại phu như thế này.
Ngày ấy, sau khi chia tay, đoàn thương nhân của bọn họ tới thành, đưa hàng hóa tới Ngô phủ, vốn tiếp tục định ra đi. Nhưng trước tấm thịnh tình hiếu đãi của Ngô đại phu, nên đã đáp ứng ở lại nghỉ ngơi mấy ngày, không ngờ rằng, nguyên lai Ngô đại phu cùng người này lại có mối giao tình.
Độc Cô Thanh Ưng chỉ nóng lòng lo cho nương tử đang bệnh, không rảnh bận tâm những người khác, liên tục thúc giục Ngô đại phu.
“Nàng sốt cao lắm, ngươi mau cứu nàng đi”
Ngô đại phu liếc mắt nhìn Quan Ngọc Nhi hiện đang trong lòng hắn, liền phân phó “Đi theo ta.” Hắn dẫn Độc Cô Thanh Ưng hướng đến một gian phòng nhỏ, đồng thời phân phó phu nhân đi lấy hòm thuốc đem lại đây. Huynh đệ Lí Mạo Duẫn cùng nhóm người Hướng Tịnh Tuyết lẳng lặng đi theo.
“Hắn chính mà Ưng gia mà ngươi đã nói tới?” Lí Mạo Duẫn thấp giọng hỏi.
Đồng Thất hiểu ý, biết nhóm người Lí công tử đối với vị Ưng gia này rất ngạc nhiên, liền giải thích “Vị Ưng gia này, tên là Độc Cô Thanh Ưng, là khách quý của lão gia, cứ cách vài tháng lại đem kỳ hoa dị thảo đến cấp cho lão gia.”
Ngô Văn Lễ không chỉ chẩn trị bệnh, cả đời còn yêu thích thu thập dược thảo để nghiên cứu, Lí Mạo Duẫn lần này mang thương đội nam hạ, trong đó có nhiệm vụ chính là giao cho lão đại phu đông bắc dược liệu.
Trước đó vài ngày mặc dù chạm trán đạo phỉ, may mà hàng hóa cũng không bị tổn thất gì đáng kể, tất cả là nhờ vị cao thủ thần bí này giải vây.
“Nguyên lai hắn gọi là Độc Cô Thanh Ưng a, không biết thuộc môn phái nào?” Hướng Tịnh Tuyết hỏi.
Lý gia hai huynh đệ lắc đầu, phần đông cao thủ trên giang hồ, bọn họ biết được đại danh của không ít người, lại chưa từng nghe qua hào kiệt Độc Cô Thanh Ưng này, cũng không ít ngạc nhiên, người này vì sao mang Quan cô nương đi? Cùng nàng có quan hệ gì?
Độc Cô Thanh Ưng quen thuộc hướng vào nội phòng. Đem tiểu thê tử đặt ở trên giường, nhìn kiều thê tái nhợt thần sắc, vẻ mặt hắn cũng thập phần nghiêm trọng.
Tiểu thê tử nhắm nghiền đôi mắt, trán đổ mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ lạnh như băng, hắn vô cùng hốt hoảng, tuy rằng đã đem nội lực cấp cho nàng, nhưng vẫn là vô dụng.
Nhìn bộ dáng suy yếu của nàng, làm cho lòng hắn đau như cắt.
Những hạ nhân đã sớm chuẩn bị một cái ghế cạnh giường cho Ngô đại phu ngồi, đặt hai ngón tay lên cổ tay Quan Ngọc Nhi, tĩnh tâm bắt mạch.
Quan Ngọc Nhi nằm trên nệm, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, nhức như búa bổ, toàn thân vô lực.
Độc Cô Thanh Ưng thật sự chờ không kịp, mất kiên nhẫn hỏi “Có phải nàng trúng độc hay không?”
Ngô đại phu vẻ mặt sửng sốt, nâng mâu quang hỏi “Ưng lão đệ nói vậy là sao?”
“Bảy ngày trước, nàng bị nhện độc cắn.”
Lời vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ, Lí gia huynh đệ cũng thực lo lắng.
Ngô đại phu gật gù, cẩn thận hỏi. “Sự việc thế nào? Ưng lão đệ kể lại đi, như vậy lão phu cũng dễ chẩn đúng bệnh hảo hốt thuốc hơn.”
Độc Cô Thanh Ưng tự trách nói “Đều do ta, không nên để nàng rời khỏi tầm mắt, núi rừng hoang dã, khó biết trong bụi cỏ ẩn dấu cái gì bất hảo”
Nguyên bản Quan Ngọc Nhi tứ chi vô lực, đột nhiên mở to mắt, nhướng đôi mi thanh tú, nhìn trừng vào Độc Cô Thanh Ưng, trong lòng có dự cảm bất hảo.
Chỉ thấy cái tên thô thiển nam tử này tiếp tục nói “Nàng đang đi ngoài, đột nhiên hét lên một tiếng, ta sợ tới mức hồn phi phách tán, cũng bất chấp nàng có lộ xuân quang hay không, liền cấp tốc phóng tới.”
Đi ngoài?
Xuân quang?
Hắn…hắn…hắn…tại sao có thể nói được được những lời trơ trẽn, trắng trợn, sỗ sàng như thế? Mà trên mặt lại không có chút ngượng ngùng nào.
“Khi ta tiếp cận được nàng, rõ ràng phát hiện nàng đã để lộ ra….”
“Câm mồm!” Quan Ngọc Nhi xấu hổ ra lệnh, ngăn hắn lại.
Độc Cô Thanh Ưng bị nàng nạt ngang, cũng ngây ngốc cả người.
“Khụ…khụ…khụ…” vốn yết hầu nàng vừa nóng lại vừa đau, nhất thời hô lớn nên phát ho không ngừng.
Mỗi tiếng ho của nàng, làm lòng hắn càng đau như xé, nhíu chặt mày, không rõ nương tử vì sao lại kích động như vậy?
“Nhìn nàng kìa, nói làm chi để ho như vậy.” Đại chưởng ôm chầm lấy nàng ôn nhu nói.
“Ngươi –– khụ…khụ –– ngươi không được nói ––”
“Nhưng là đại phu nói muốn nghe, để dễ kê đơn thuốc cho nàng.”
Hắn toàn tâm toàn ý lo lắng cho bệnh tình của nương tử, ngày thường việc gì hắn cũng nghe nàng, mọi việc đều theo lời nàng, nhưng hiện tại là thời khắc liên quan đến sinh mệnh, vì sức khỏe của nàng, cho dù nàng ba ngày không để ý tới hắn, hắn cũng phải cứng rắn mà nói ra.
“Rồi sao nữa?” Có người không nhịn được hỏi, đích thị là Hướng Tịnh Tuyết, nàng là người bộc trực, thẳng thắn, lại rất hiếu kỳ, những người khác nghiêng đầu, kéo dài lỗ tai ra để nghe cho rõ , còn có người hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch thình thịch.
Độc Cô Thanh Ưng nghiêm túc nói, “Kết quả là thấy nàng đã để lộ ra…chân”
A? Nguyên lai là chân.
Mọi người thu lỗ tai về, không biết sao có chút tiếc nuối.
“Ai ngờ, có con nhện độc đã thừa cơ cắn vào bàn chân trắng mịn non mềm một cái”
Trắng mịn non mềm bốn chữ, lại làm cho mọi người lần nữa kéo dài lỗ tai, ánh mắt nhất nhất hướng vào chân Quan Ngọc Nhi, làm hại Quan Ngọc Nhi không tự chủ được rụt chân lại, xấu hổ hụt hơi mắng.
“Chân thì là chân, sao ngươi còn thêm trắng mịn non mềm!”
Độc Cô Thanh Ưng thật thà thiệt tình thành ý trả lời, “Chân của nàng vừa nhỏ nhắn lại trắng nõn nà, giống như bạch ngọc, thật là trắng mịn non mềm mà.”
“Ngươi…”
Hướng Tịnh Tuyết nhịn không được ho nhẹ một tiếng, còn những người khác nghe xong đều cảm thấy ngượng ngùng, vài nha hoàn cắn chặt môi dưới, cố nén cười, Hướng Tịnh Tuyết càng thêm tò mò, trực tiếp hỏi, “Kết quả thế nào?”
Độc Cô Thanh Ưng căng thẳng mím môi “Kết quả là nhện độc đã cắn vào đầu ngón chân của nàng.”
Mọi người gật gù, thì ra là thế, nói vậy, Quan cô nương đương nhiên là trúng dộc.
Ngô đại phu lắc đầu. “Xem sắc mặt, xét mạch tượng này, vị cô nương này không có dấu hiệu gì là trúng độc.”
Sự tình tiến triển ly kỳ a, không phải trúng độc? Vậy là vì sao?
Độc Cô Thanh Ưng nghe xong, nét mặt nhẹ nhõm được đôi phần, cuối cùng thả lỏng lẩm bẩm nói, “Vậy là tốt rồi, thật may mắn là ta đã kịp thời hút hết độc chất ở chân nàng ra ngoài.”
Nghe vậy, mọi người lúc này chẳng những lỗ tay kéo dài, còn thốt nhiên hít một hơi, ánh mắt kinh ngạc cùng hướng về hướng Độc Cô Thanh Ưng và Quan Ngọc Nhi.
Hắn hút độc trên chân cô nương?
Đừng nói mọi người nghe xong kinh ngạc, ngay cả Ngô đại phu nghe xong cũng sửng sốt.
Quan Ngọc Nhi nguyên bản mặt mày tái nhợt, bị nam nhân quê mùa nhất thời phô bày sự thể, mặt đỏ bừng, mắt đổ hào quang, xấu hổ mắng xối xả -
“Ngươi…ngươi…tại sao ngay cả sự tình này cũng đều nói ra!”
“A, bởi vì như vậy đại phu mới hảo chẩn bệnh!”
“Ngươi…ngươi…” Nha, nàng hiện tại hận không có cái hố nào để nàng trốn vào, mắc cỡ chết người a.
Hướng Tịnh Tuyết kinh ngạc hỏi, “Ngươi thật sự hút độc trên chân nàng?”
Độc Cô Thanh Ưng không chút bối rối trả lời, “Đương nhiên.”
“Câm mồm, câm mồm, không cho phép nói nữa –– khụ...khụ –– ta….ta…thực sẽ bị ngươi làm tức chết!”
Đệ nhất mặt dày vẫn thản nhiên hỏi “Vì sao nàng tức giận?”
Hướng Tịnh Tuyết lắc đầu, thật sự không nhịn nổi nữa, ngắt lời nói, “Quan cô nương đương nhiên tức giận, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đã mạo phạm nàng lại còn ra trước mặt người lạ, cô nương hẳn nhiên là phải mắc cỡ chết được, ngươi đúng là đồ ngốc.”
Độc Cô Thanh Ưng nghiêm trang phản bác, “Nàng là nương tử của ta, không có gì phải xấu hổ.”
Lời vừa thốt, mọi người lại cả kinh.
Hướng Tịnh Tuyết kinh ngạc hỏi, “Quan cô nương là thê tử của ngươi?”
“Đối”
Mọi người kinh ngạc, nhìn qua nhìn lại hai người, Quan Ngọc Nhi hiện giờ đã sớm xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi gặp người nào nữa, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà trốn thôi.
Từ đó mọi người rốt cuộc hiểu được mối quan hệ của hai người, cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao lần ấy Độc Cô Thanh Ưng vừa xuất hiện đã mang Quan cô nương đi.
Độc Cô Thanh Ưng ngẩng đầu ưỡn ngực. Đại trượng phu dám làm dám nhận, “Vì thế cho nên, vì cứu nàng, đừng nói là chân, mà dù là mắt, mũi, miệng, mông gì ta cũng….” (BS: khửa….khửa…..ta lại nhận, ba cái bộ phận sau ta chế)
“Câm mồm!” Nguyên cái gối thêu bay vào mặt hắn, nhanh nhẹn tiếp được, kinh ngạc nhìn Ngọc Nhi.
“Nương tử?”
“Câm mồm…câm mồm…câm mồm…câm mồm –– khụ…khụ…khụ ––”
“Ay da, nàng đừng kích động quá, thấy không, lại ho nữa rồi.”
“Còn không phải tại ngươi gây ra –– đi ra ngoài –– khụ…khụ –– đi ra ngoài ––” Đồ đại quê mùa, thật tình muốn làm tức chết nàng mà, nắm một cái gối nữa định quăng vào người hắn, nhưng vừa mới giơ tay lên, đầu nàng choáng váng, mắt tối sầm, không gượng lại được mà xụi lơ đổ xuống giường, ho khan liên tục.
Gặp nương tử nổi giận lôi đình kinh khủng như vậy, hắn vội dỗ dành. “Hảo..hảo..hảo, nàng đừng tức giận.”
“Đi ra ngoài.”
“Hảo…hảo…hảo, ta đi ra ngoài, ta lập tức ra ngoài, nàng đừng kích động, hảo hảo nằm xuống đi.”
Hắn thật sự rất sợ nàng, vội vàng cấp tốc ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Ngô đại phu, mau chẩn bệnh viết đơn thuốc cho nàng, nếu không nương tử ho một tiếng, tâm hắn lại nhói một cái.
Ngô đại phu mời hắn ra ngoài trước, chỉ lưu lại phu nhân một bên để phụ giúp, mọi người thấy vậy đều lui ra.
Nguyên lai Quan cô nương đã có trượng phu, Lí Mạo Duẫn trầm mặc, nhìn không ra gì đang có tâm tư gì. Trong khi đó, mẫu thân Hướng Tịnh Tuyết cùng Lâm gia tỷ muội trong lòng không khỏi mừng thầm, vì đã bớt đi được một đối thủ cạnh tranh.
Lí MạoVinh nhún nhún vai, nhìn đại ca của hắn.
Hướng Tịnh Tuyết thì tuyệt không có chút cảm giác nào, bởi vì ngay từ đầu, nàng không có chủ tâm muốn gả cho Lí gia huynh đệ. Ngược lại vẫn một lòng nghĩ tới tình cảnh lúc nãy. Hai người đó thật xứng đôi nha! Độc Cô Thanh Ưng đối với thê tử vô cùng che chở, quan tâm, nhịn không được, trong lòng nàng có chút hâm mộ Quan Ngọc Nhi.
Lí Mạo Duẫn đứng ở hành lang, nhìn Độc Cô Thanh Ưng vẫn thủy chung hướng mắt vào nội phòng, tiến đến gần, chấp tay nói. “Độc Cô huynh.”
Độc Cô Thanh Ưng quay đầu, nhìn Lí Mạo Duẫn, ánh mắt liền thu hồi cảm xúc, khôi phục vẻ băng lãnh, cứng rắn.
“Tại hạ Lí Mạo Duẫn, ngày ấy hân hạnh được Độc Cô huynh tương trợ, đánh đuổi đạo phỉ, tại hạ còn chưa nói lời cảm tạ.”
Độc Cô Thanh Ưng chỉ là gật gật, rồi quay đầu lại, vẫn như cũ, nhìn vào nội phòng.
Lí Mạo Duẫn tiếp tục nói, “Không biết Độc Cô huynh nguyên thuộc môn phái nào? Bái sư tại đâu?”
“Không thuộc môn phái, độc lai độc vãng.” Nhướng mâu quang Thanh Ưng lãnh đạm nói.
“Tại hạ định mở một bàn tiệc rượu để tri ân Độc Cô huynh cứu giúp, chỉ cần sự có mặt của Độc Cô huynh, tại hạ tất sẽ…”
Độc Cô Thanh Ưng từ chối thẳng. “Không cần phiền toái.”
“Độc Cô huynh…”
“Thê tử bệnh nặng, vô tâm dự tiệc, huống hồ lúc ấy ta chỉ một lòng muốn cứu nội tử, cứu các ngươi chỉ là thuận tiện, cho nên không cần cảm kích ta.” (BS: Ack, Ưng ca nói chuyện thẳng thắn ghê, tạt nguyên xô nước vô mặt Mạo Duẫn luôn…..) Lời ít ý nhiều, cho thấy hắn không hề hứng thú, cũng không có tâm trạng nói lời đãi bôi.
Dứt lời, Độc Cô Thanh Ưng liền kéo ghế, ngồi ở trước cửa phòng, nhắm mắt dưỡng thần, tỏ ra ý không muốn trò chuyện.
Thấy nam nhân cố tình cự tuyệt, Lí Mạo Duẫn mím môi không nói thêm.
Người này phát ra khí chất cao ngạo, uy nghiêm, băng lãnh. Lí Mạo Duẫn chỉ biết hắn võ công cao cường, nhưng nhất thời không rõ hắn rốt cuộc là cao nhân phương nào, vẫn là … không muốn đắc tội, nét mặt cười nhẹ, chấp tay nói. (BS: cười nham hiểm nè)
“Quấy rầy.” Xoay người đi, bất chợt trong tích tắc, ánh mắt Lí Mạo Duẫn hiện lên một tia thâm hiểm rồi biến mất, không ai kịp nhìn thấy.
Lí Mạo Duẫn vừa cất bước, tùy tùng cũng các hạ nhân trong phủ cũng tiến bước theo sau.
Thực chất Quan Ngọc Nhi bị nhiễm phong hàn, Ngô đại phu bắt mạch chẩn bệnh xong, châm cứu trị hàn, ra toa hốt thuốc, phân phó hạ nhân hầu hạ nàng hảo uống thuốc, bởi vì tác dụng phụ của thuốc, sau khi uống xong, nàng ngủ say mê mệt cả buổi trời.
Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, hạ nhân bồi nàng dùng bữa, rồi uống thuốc, sau đó nàng lại tiếp tục ngủ.
Cứ như thế, tỉnh lại uống thuốc, uống xong lại ngủ, tĩnh dưỡng đến tận ngày thứ ba, tinh thần của nàng không còn hốt hoảng mà đã tốt lên rất nhiều rồi.
Nàng đang dùng bữa, chợt nhìn ra thấy Ngô phu nhân đến thăm, nha hoàn vội đỡ Quan Ngọc Nhi dậy.
“Phu nhân.” Ngọc Nhi nhỏm người lên tính nghênh đón, Ngô phu nhân đưa tay ngăn lại.
“Không vội, ngươi còn mệt, đừng quá chú trọng lễ nghi, ta tới thăm ngươi xem đã khỏe hẳn chưa chứ không phải để hại ngươi bệnh trở lại đâu”
“Phu nhân quá lời”
Ngô phu nhân cười, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, trong lúc đó nha hoàn khiêng đến cạnh giường một cái ghế tựa cho nàng.
“Cảm thấy trong người thế nào?”
“Tạ phu nhân quan tâm, nhờ sự chẩn trị của Ngô đại phu, được mọi người giúp uống thuốc đúng giờ, lại nghỉ ngơi đã nhiều ngày, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều –– khụ…khụ ––”
Ngô phu nhân vội hỏi “Ay da, vẫn còn ho, thôi hảo ăn bát cháo nóng, cả người ấm lên, cổ họng cũng sẽ thoải mái hơn.”
“Tạ phu nhân.”
Quan Ngọc Nhi trong lòng vô cùng cảm kích, từ lúc bước chân vào Ngô phủ. Mọi người từ trên xuống dưới, đều cẩn thận chiếu cố nàng rất nhiều, hảo giường, hảo gối, hảo chăn, có hạ nhân chăm sóc, làm cho nàng được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực cũng có vẻ mau chóng được phục hồi.
Nàng chậm rãi húp từng muỗng cháo nhỏ được phu nhân đút cho, cháo thơm ngon được bỏ thêm bát bửu, khó trách làm nàng ăn rất ngon miệng nha.
Nuốt mấy muỗng cháo, nàng giương mắt, chợt nhìn thấy phu nhân cùng bọn nha hoàn, đều trợn to mắt nhìn nàng, làm nàng cảm thấy thập phần quái lạ.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng nhìn mọi người khó hiểu, cảm thấy kỳ quái vì sao các nàng ấy lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.
“Ngon miệng không?” Ngô phu nhân hỏi.
Mỹ nhân diễm lệ nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười. “Dạ, ngon”
Không biết tại sao, nàng vừa đáp lời, phu nhân cùng bọn nha hoàn không hẹn mà cùng nở nụ cười, trong đó tựa hồ có chút ẩn tình làm nàng càng thêm phần nghi hoặc.
“Xin hỏi, có gì không đúng sao?”
Phu nhân cùng các nha hoàn nhìn nhau đầy hàm ý, một lát sau, phu nhân mới chịu tỏ rõ.
“Ngọc Nhi muội tử, cháo này là do người có tâm ý nấu cho ngươi”
“Ai?”
“Còn có thể là ai, đương nhiên là tướng công nhà ngươi rồi.”
Quan Ngọc Nhi trong lòng kinh ngạc, “Cháo bát bảo này là do hắn nấu?”
Ngô phu nhân cười, nói tiếp “Còn không phải sao, Ưng gia vì ngươi, mượn nhà bếp chúng ta để nấu cháo, hắn nói ngươi khẩu vị kém, phải bỏ nhiều công sức nấu cho ngon để ngươi ăn được nhiều.”
Nhìn bát cháo trên tay, hương vị thơm ngon thanh đạm, cư nhiên là do hắn tự tay nấu?
“Tâm ý Ưng gia không chỉ có bát cháo này, muội tử không biết chứ, ba ngày trời ngươi ở trên giường dưỡng bệnh, hắn đều thức trắng đêm, đến tận bây giờ vẫn chưa từng chợp mắt đâu.”
Quan Ngọc Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, “Đã ba ngày rồi hắn chưa ngủ?”
“Nha, Ưng gia là lo lắng cho bệnh tình của ngươi, ba ngày liền trấn thủ ở cửa, chúng ta đã khuyên hắn nghỉ ngơi, ở đây đã phân phó tiểu Thúy cùng tiểu Chi, hai nha đầu hội thay phiên gác đêm chăm sóc ngươi, nhưng Ưng gia không chịu, giống như thần giữ cửa, cứ án ngữ ngoài đó suốt ba ngày nay.”
Tiểu Chi ngắt lời nói, “Ưng gia biết phu nhân nhìn thấy hắn sẽ không vui, cho nên đều thừa dịp phu nhân ngủ, mới vụng trộm chạy vào thăm.”
Tiểu Thúy cũng nhịn không được, bổ sung, “Buổi đêm chúng nô tỳ thay phiên nhau trông chừng phu nhân, mỗi khi có gì cần, toàn Ưng gia cướp đi làm, hắn còn vụng trộm nói với chúng ta đừng cho phu nhân biết.”
Quan Ngọc Nhi sững sờ một hồi lâu, nửa ngày vẫn không thốt ra lời. Độc Cô Thanh Ưng thật tâm chiếu cố nàng nhiều đến như vậy, cả mấy ngày nay cũng chưa hề ngủ?
“Từ hồi xưa đến giờ, chúng ta chưa từng được gặp nam nhân nào si tình và chu đáo đến như vậy đâu.”
“Vậy đó, cả ba ngày không chợp mắt, mọi người nhìn thấy thật đau lòng a.”
“Ưng gia thật sự có dụng tâm tới ngươi, chúng ta ở một bên cũng thấy cảm động, muội tử à, người cũng đừng tức giận hắn nữa, tha thứ hắn đi.” Ngô phu nhân khuyên nhủ, hai nha hoàn cũng gật gật đầu liên tục, đều vì hắn cầu tình.
Quan Ngọc Nhi vẫn như cũ sửng sốt nhìn bát cháo trên tay.
Hắn vì nàng, ba ngày thức trắng?
Mỗi khi nàng say ngủ, hắn đều vào thăm nàng, chiếu cố nàng?
Vì nàng, hắn tỉ mỉ bỏ tâm sức nấu bát cháo này?
Bát cháo nóng nóng trên tay, hương vị vẫn còn lưu trên đầu lưỡi, cảm giác ấm áp, ngọt ngào, cảm động ngập tràn trong tâm.
Trước mặt nàng, Ngô phu nhân cùng các nha hoàn còn chớp chớp mắt nhìn nàng, chờ phúc đáp, nàng do dự hít một hơi vào, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa thấy nàng gật đầu, giống như là công thành cáo trạng, ba người lập tức vui sướng quay đầu nói vọng ra ––
“Ưng gia, phu nhân hết giận rồi.”
“Ưng gia, phu nhân nói cháo này ăn hảo ngon nha.”
“Ưng gia, ngài nghe xong có vui không?”
Quan Ngọc Nhi ngây ngốc nhìn ra, thuận theo hướng các nàng ấy đang nhìn.
Cửa nhẹ nhàng mở ra một chút, một cái đầu ló vào, là khuôn mặt Độc Cô Thanh Ưng, nhếch môi ngây ngốc nhìn nàng cười vui sướng.
Hai gò má Quan Ngọc Nhi bất giác ửng đỏ.
(hết chương 5)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.