Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 28: Mang phu lang đi hồi môn
Sơ Vẫn Giang Hồ
21/05/2021
Tuy rằng vàng bạc nơi này cũng quý trọng lại cũng thường thấy, nhà người thường cũng có chút đồ trang sức, bình dân đều có một vàng, cũng chính là trên đầu mang một cây trâm vàng, người giàu sẽ có vòng tay hoặc là nhẫn, mà trang sức bằng ngọc là quan to hiển quý sử dụng, pháp luật có quy định rõ ràng: Người không có công danh, không được đeo trang sức bằng ngọc; người không có chức quan, không được đeo trang sức từ biển; người không phải hoàng thân quốc thích, không được đeo trang sức đá quý. Trang sức bằng ngọc bao gồm ngọc thạch, phỉ thủy, mã não.. mà trang sức từ biển là trân châu, san hô, đồi mồi.. trang sức đá quý liền không cần phải nói, nghe nói trên vương miện được khảm đều là kim cương. Đây là những điều mà Mạc Thiên Hàm đọc sách biết được.
Lúc hai người ra cửa, trời đã sáng hẳn.
Lái phương tiện giao thông duy nhất trong nhà – chiếc xe ngựa được cải tạo vô cùng thoải mái, bên trong ngoại trừ Thu Nghiên liền đầy một xe lễ hồi môn.
Thôn Thượng Hồ
Lúc này đúng là thời tiết đầu mùa đông, không khí se lạnh, cũng là vào mùa nông nhàn, xe ngựa đặc biệt của Mạc Thiên Hàm vừa vào thôn liền đã bị phát hiện, hắn không hề dừng lại, dù sao lần trước đi đón thân đã biết từ đường ở đâu, liền trực tiếp vội vàng lái xe đi từ đường.
Một đường an ổn đến từ đường, Mạc Thiên Hàm nhảy xuống xe ngựa, ông lão làm trưởng bối ngày thành thân đã cùng trưởng thôn đứng chờ ở cửa từ đường.
"Tiểu tử bái kiến hai vị trưởng bối." Dựa theo cách nói của nơi này, tiểu bối ở trước mặt trưởng bối, bất luận thành hôn hay không, vĩnh viển đều là trẻ con, cho nên Mạc Thiên Hàm tự xưng là "Tiểu tử", là sự tôn kính đối với hai vị trưởng bối, làm cho hai người vô cùng vui vẻ không ngừng gật đầu.
Mạc Thiên Hàm xốc màn xe lên, ôm Thu Nghiên xuống, nhẹ nhàng đặt xuống đất, thuận tay chải vuốt nhẹ nhàng tóc bên tai cho y.
Xung quanh bắt đầu có thôn dân tụ tập xem náo nhiệt, đa số bọn họ đều biết chuyện của Thu Nghiên, biết y là ca nhi duy nhất trong mấy năm nay bị quan xứng, ngay cả lúc thành thân đều là ở từ đường gả đi, vốn dĩ những người này vẫn là thực lo lắng Thu Nghiên sống không tốt, có người tốt cũng có ý xấu, cũng có những ca nhi tuổi trẻ, ghen ghét Thu Nhi giỏi giang cùng có dung nhan thanh lệ liền tiến đến muốn nhìn y để chê cười, khuôn mặt xinh đẹp thì sao cuối cùng cũng là bị quan xứng thôi.
Lòng tốt lòng xầu, đều ở ngày Thu Nghiên hồi môn tụ lại xem náo nhiệt, nhưng ở lúc Thu Nghiên được ôm xuống xe, cũng chỉ dư lại hâm mộ cùng ghen ghét.
Nhìn xem quần áo trên người Thu Nghiên, lăng la tơ lụa.
Nhìn xem trang sức trên tóc Thu Nghiên, trâm vàng ghim tóc.
Nhìn xem quanh vai Thu Nghiên, áo choàng thêu hoa.
Nhìn xem dưới chân Thu Nghiên, giày dày đế cao.
"Nghiên, Nghiên nhi?" Ông lão dùng sức xoa xoa mắt, không dám tin tưởng đứa bé trước mắt là Thu Nghiên mạng khổ đáng thương trước kia.
"Cổ sao sao!" Giống như chim nhỏ về rừng mà nhào vào trong ngực Cổ sao sao.
Theo truyền thống, ngày đó Cổ sao sao là người làm trưởng bối của Thu Nghiên trong ngày bái đường đưa gả y, ông là trưởng bối trực tiếp của Thu Nghiên, vai trò giống như là nghĩa cha.
"Tốt tốt!" Đôi mắt có chút ẩm ướt, Cổ sao sao đã kích động đến mức không biết nói gì, đứa nhỏ này sống tốt đến mức ông không thể tưởng được, chỉ cần nhìn trang phục trên người và áo choàng quấn trên vai, đủ để cho thân già này mỉm cười nhắm mắt.
"Đứa bé tốt!" Thôn trưởng thân thiết vỗ vỗ bả vai Mạc Thiên Hàm, ông lão chất phác cũng không biết phải nói gì.
Lúc hai người ra cửa, trời đã sáng hẳn.
Lái phương tiện giao thông duy nhất trong nhà – chiếc xe ngựa được cải tạo vô cùng thoải mái, bên trong ngoại trừ Thu Nghiên liền đầy một xe lễ hồi môn.
Thôn Thượng Hồ
Lúc này đúng là thời tiết đầu mùa đông, không khí se lạnh, cũng là vào mùa nông nhàn, xe ngựa đặc biệt của Mạc Thiên Hàm vừa vào thôn liền đã bị phát hiện, hắn không hề dừng lại, dù sao lần trước đi đón thân đã biết từ đường ở đâu, liền trực tiếp vội vàng lái xe đi từ đường.
Một đường an ổn đến từ đường, Mạc Thiên Hàm nhảy xuống xe ngựa, ông lão làm trưởng bối ngày thành thân đã cùng trưởng thôn đứng chờ ở cửa từ đường.
"Tiểu tử bái kiến hai vị trưởng bối." Dựa theo cách nói của nơi này, tiểu bối ở trước mặt trưởng bối, bất luận thành hôn hay không, vĩnh viển đều là trẻ con, cho nên Mạc Thiên Hàm tự xưng là "Tiểu tử", là sự tôn kính đối với hai vị trưởng bối, làm cho hai người vô cùng vui vẻ không ngừng gật đầu.
Mạc Thiên Hàm xốc màn xe lên, ôm Thu Nghiên xuống, nhẹ nhàng đặt xuống đất, thuận tay chải vuốt nhẹ nhàng tóc bên tai cho y.
Xung quanh bắt đầu có thôn dân tụ tập xem náo nhiệt, đa số bọn họ đều biết chuyện của Thu Nghiên, biết y là ca nhi duy nhất trong mấy năm nay bị quan xứng, ngay cả lúc thành thân đều là ở từ đường gả đi, vốn dĩ những người này vẫn là thực lo lắng Thu Nghiên sống không tốt, có người tốt cũng có ý xấu, cũng có những ca nhi tuổi trẻ, ghen ghét Thu Nhi giỏi giang cùng có dung nhan thanh lệ liền tiến đến muốn nhìn y để chê cười, khuôn mặt xinh đẹp thì sao cuối cùng cũng là bị quan xứng thôi.
Lòng tốt lòng xầu, đều ở ngày Thu Nghiên hồi môn tụ lại xem náo nhiệt, nhưng ở lúc Thu Nghiên được ôm xuống xe, cũng chỉ dư lại hâm mộ cùng ghen ghét.
Nhìn xem quần áo trên người Thu Nghiên, lăng la tơ lụa.
Nhìn xem trang sức trên tóc Thu Nghiên, trâm vàng ghim tóc.
Nhìn xem quanh vai Thu Nghiên, áo choàng thêu hoa.
Nhìn xem dưới chân Thu Nghiên, giày dày đế cao.
"Nghiên, Nghiên nhi?" Ông lão dùng sức xoa xoa mắt, không dám tin tưởng đứa bé trước mắt là Thu Nghiên mạng khổ đáng thương trước kia.
"Cổ sao sao!" Giống như chim nhỏ về rừng mà nhào vào trong ngực Cổ sao sao.
Theo truyền thống, ngày đó Cổ sao sao là người làm trưởng bối của Thu Nghiên trong ngày bái đường đưa gả y, ông là trưởng bối trực tiếp của Thu Nghiên, vai trò giống như là nghĩa cha.
"Tốt tốt!" Đôi mắt có chút ẩm ướt, Cổ sao sao đã kích động đến mức không biết nói gì, đứa nhỏ này sống tốt đến mức ông không thể tưởng được, chỉ cần nhìn trang phục trên người và áo choàng quấn trên vai, đủ để cho thân già này mỉm cười nhắm mắt.
"Đứa bé tốt!" Thôn trưởng thân thiết vỗ vỗ bả vai Mạc Thiên Hàm, ông lão chất phác cũng không biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.