Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 32: Nói kinh nghiệm sinh hoạt cùng trưởng bối
Sơ Vẫn Giang Hồ
21/05/2021
Thôn trưởng vẫn luôn đánh giá Mạc Thiên Hàm, tiểu tử này lần đầu nhìn thấy là mặc một thân đồ tân lang đỏ như lửa, ngồi trên lưng ngựa đến đón dâu, lúc này là lần thứ hai gặp mặt, là mặc một bộ đồ gọn gàng màu xám đậm, bên hông treo một cây đao săn, trên đầu dùng dây tóc cùng màu cột lại, anh khí bừng bừng, người này tuyệt đối không phải vật trong ao a!
Quay đầu nhìn Thu Nghiên, đứa nhỏ này cũng là có phúc, tuổi nhỏ ăn nhiều khổ, hiện tại cuối cùng cũng đi đến cuối.
Nghe một già một trẻ hỏi đáp, thôn trưởng âm thầm tính toán, lễ hồi môn lần này ít gì cũng giá trị ba trăm lượng bạc! Lập tức liền bị dọa sợ, cũng quá nhiều đi? Dù có chút của để dành, thời gian trôi qua bốn năm, cộng thêm việc đón dâu cùng quần áo trâm vàng của Thu Nghiên, thêm chiếc xe ngựa kia, bên trong đều trải da lông, có phải là quá nhiều hay không?
"Mạc tiểu tử, nói thật với ta, ngươi tốn bao nhiêu bạc?" Thôn trưởng không thể không hỏi, Thu Nghiên sống tốt ông nhìn cũng vui, nhưng tiểu tử này xài tiền như vậy, tuy nói là được quân đội ban thưởng, ông lại có chút hoài nghi, có phải tiền này có lai lịch không chính đáng hay không.
"A, không nhiều lắm, không đến một trăm lượng."
"Ít như vậy?" Hai thanh âm đồng thời vang lên, thôn trưởng cùng Cổ sao sao đều kinh ngạc thốt ra, trong mắt bọn họ, nhiều đồ vật như vậy, không phải thịt cũng là vàng bạc, chỉ đệm da sói liền có hai cái, thế nhưng lại xài không tới một trăm lượng?
"Đúng vậy, bên ngoài giá đệm da sói rất mắc, nhưng ngài đã quên, ta là một thợ săn, đi săn vài lần con mồi gì cũng có, gà cùng thỏ đều là tự mình săn, thịt khô cũng là từ trên người con mồi săn được cắt xuống ướp lại, những món còn lại chỉ có trâm vàng trâm bạc đáng giá chút, cái khác không tốn bao nhiêu, tiểu tử tuy bất tài nhưng công phu vẫn tạm xem được, lúc săn thú, da của con mồi đều còn nguyên vẹn, có thể bán được giá cao, hơn nữa lúc đặt mua đồ, Nghiên nhi cũng nói, muốn đồ vật thực dụng, không cho ta dùng nhiều tiền, nói nếu là đồ có hoa không quả, sao sao sẽ không vui."
Nghe đến đó, hai ông lão đều cười, tướng công thật tốt a, có năng lực còn nghe lời phu lang, không tồi không tồi.
Bốn người ngồi nói chuyện phiếm, trên cơ bản là hai ông lão hỏi, Mạc Thiên Hàm đáp lại, đều là chút việc vặt trong cuộc sống, Mạc Thiên Hàm ngẫu nhiên nói xong còn cố ý hỏi Thu Nghiên: "Nghiên nhi lúc ấy là nói như vậy phải không?", còn "mách lẻo" việc Thu Nghiên lén sau lưng mình chạy tới bên dòng suối nhỏ múc nước, rõ ràng là đang mách tội, lại dùng ngữ khí cưng chiều, chọc Thu Nghiên biến thành con tôm đã luộc chín, chỉ có thể chui vào trong ngực Cổ sao sao, thôn trưởng ở bên cạnh cười ha ha.
Thu Nghiên vùi trong ngực Cổ sao sao, xung quanh là không khí ấm áp ngọt ngào, tim của y cũng bởi vậy mà ấm áp lên, nghe Mạc Thiên Hàm cùng hai ông lão nói chuyện, mới phát hiện, thì ra mỗi một ngày, xảy ra chuyện gì, tướng công đều nhớ rõ, đặc biệt là những lời y nói ra, ngay cả chính y cũng không nhớ rõ mình đã nói gì, nhưng tướng công lại nhớ rõ, y cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bốn người tán gẫu hồi lâu, mãi cho đến khi có người đến gặp Thu Nghiên, bọn họ mới tan, Mạc Thiên Hàm đi theo thôn trưởng gặp gỡ người khác, chừa lại Cổ sao sao cùng Thu Nghiên ở trong phòng nói chuyện với các ca nhi ca tử khác.
Chờ thôn trưởng mang Mạc Thiên Hàm đi chào hỏi một vòng xong cũng vừa lúc mở tiệc, nơi này là đầu mùa đông, thời gian ban ngày trở nên ngắn, nhà nông lại vào mùa nông nhàn, cho nên hiện tại bọn họ chỉ ăn hai bữa cơm, cơm sáng cơm chiều, cơm chiều ăn sớm một chút, vào trời tối, mọi người liền lên giường ngủ.
Quay đầu nhìn Thu Nghiên, đứa nhỏ này cũng là có phúc, tuổi nhỏ ăn nhiều khổ, hiện tại cuối cùng cũng đi đến cuối.
Nghe một già một trẻ hỏi đáp, thôn trưởng âm thầm tính toán, lễ hồi môn lần này ít gì cũng giá trị ba trăm lượng bạc! Lập tức liền bị dọa sợ, cũng quá nhiều đi? Dù có chút của để dành, thời gian trôi qua bốn năm, cộng thêm việc đón dâu cùng quần áo trâm vàng của Thu Nghiên, thêm chiếc xe ngựa kia, bên trong đều trải da lông, có phải là quá nhiều hay không?
"Mạc tiểu tử, nói thật với ta, ngươi tốn bao nhiêu bạc?" Thôn trưởng không thể không hỏi, Thu Nghiên sống tốt ông nhìn cũng vui, nhưng tiểu tử này xài tiền như vậy, tuy nói là được quân đội ban thưởng, ông lại có chút hoài nghi, có phải tiền này có lai lịch không chính đáng hay không.
"A, không nhiều lắm, không đến một trăm lượng."
"Ít như vậy?" Hai thanh âm đồng thời vang lên, thôn trưởng cùng Cổ sao sao đều kinh ngạc thốt ra, trong mắt bọn họ, nhiều đồ vật như vậy, không phải thịt cũng là vàng bạc, chỉ đệm da sói liền có hai cái, thế nhưng lại xài không tới một trăm lượng?
"Đúng vậy, bên ngoài giá đệm da sói rất mắc, nhưng ngài đã quên, ta là một thợ săn, đi săn vài lần con mồi gì cũng có, gà cùng thỏ đều là tự mình săn, thịt khô cũng là từ trên người con mồi săn được cắt xuống ướp lại, những món còn lại chỉ có trâm vàng trâm bạc đáng giá chút, cái khác không tốn bao nhiêu, tiểu tử tuy bất tài nhưng công phu vẫn tạm xem được, lúc săn thú, da của con mồi đều còn nguyên vẹn, có thể bán được giá cao, hơn nữa lúc đặt mua đồ, Nghiên nhi cũng nói, muốn đồ vật thực dụng, không cho ta dùng nhiều tiền, nói nếu là đồ có hoa không quả, sao sao sẽ không vui."
Nghe đến đó, hai ông lão đều cười, tướng công thật tốt a, có năng lực còn nghe lời phu lang, không tồi không tồi.
Bốn người ngồi nói chuyện phiếm, trên cơ bản là hai ông lão hỏi, Mạc Thiên Hàm đáp lại, đều là chút việc vặt trong cuộc sống, Mạc Thiên Hàm ngẫu nhiên nói xong còn cố ý hỏi Thu Nghiên: "Nghiên nhi lúc ấy là nói như vậy phải không?", còn "mách lẻo" việc Thu Nghiên lén sau lưng mình chạy tới bên dòng suối nhỏ múc nước, rõ ràng là đang mách tội, lại dùng ngữ khí cưng chiều, chọc Thu Nghiên biến thành con tôm đã luộc chín, chỉ có thể chui vào trong ngực Cổ sao sao, thôn trưởng ở bên cạnh cười ha ha.
Thu Nghiên vùi trong ngực Cổ sao sao, xung quanh là không khí ấm áp ngọt ngào, tim của y cũng bởi vậy mà ấm áp lên, nghe Mạc Thiên Hàm cùng hai ông lão nói chuyện, mới phát hiện, thì ra mỗi một ngày, xảy ra chuyện gì, tướng công đều nhớ rõ, đặc biệt là những lời y nói ra, ngay cả chính y cũng không nhớ rõ mình đã nói gì, nhưng tướng công lại nhớ rõ, y cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bốn người tán gẫu hồi lâu, mãi cho đến khi có người đến gặp Thu Nghiên, bọn họ mới tan, Mạc Thiên Hàm đi theo thôn trưởng gặp gỡ người khác, chừa lại Cổ sao sao cùng Thu Nghiên ở trong phòng nói chuyện với các ca nhi ca tử khác.
Chờ thôn trưởng mang Mạc Thiên Hàm đi chào hỏi một vòng xong cũng vừa lúc mở tiệc, nơi này là đầu mùa đông, thời gian ban ngày trở nên ngắn, nhà nông lại vào mùa nông nhàn, cho nên hiện tại bọn họ chỉ ăn hai bữa cơm, cơm sáng cơm chiều, cơm chiều ăn sớm một chút, vào trời tối, mọi người liền lên giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.