Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 100: Vật kia không phải ai cũng có thể đeo
Sơ Vẫn Giang Hồ
21/05/2021
Lý Hồng ma ma có mang theo xe đến đón người, bốn chiếc xe ngựa to rộng, mỗi ca nhi một chiếc, ngoài ra nếu có người nhà đi theo ca nhi cũng có thể ngồi đủ.
Thu Thủy nhìn về phía các ca nhi cùng người nhà, không có ai mặc đồ tốt, đặc biệt là những ca nhi kia, tuy rằng gương mặt không kém cạnh Nguyên ca nhi, nhưng không có ai đeo trâm vàng, như thế liền hiện ra Nguyên ca nhi nhà y khác hẳn người bình thường!
Vào thành đi thẳng đến nhà lớn của Điền gia, xuống xe nhìn thấy ngôi nhà to lớn của Điền gia, cả nhà Thu Thủy liền vừa lòng, nhà này chỉ cánh cửa thôi đã khí phái phi phàm như vậy, đi vào viện bên trong, a!
Sân đã lớn muốn bằng đồng ruộng của bọn họ, hai bên đứng từng hàng người hầu, mỗi người cung kính có lễ, khi đến thiên viện tổ chức thân cận, bên trong càng là trang trí rực rỡ sắc màu, các ca nhi ở các thôn khác đều tới, mọi người là nối đuôi nhau mà đến.
Mục đích của những người này chỉ có một, cho nên ngay từ đầu liền đánh giá lẫn nhau, đủ loại ánh mắt bay loạn, cả nhà Thu Thủy cũng giống như vậy, thậm chí càng nặng nề, ai kêu quần áo của cả nhà bọn họ quá mức nổi bật làm chi, mọi người đều là ca nhi đàng hoàng xuất thân nhà nông, làm sao có được quần áo xa xỉ như bọn họ a.
Thu Thủy cũng là kẻ chuyên môn cùng các ca tử trong thôn cấu véo nhau, lúc này biểu hiện cũng đặc biệt hung hãn, đây là liên quan đến chuyện hôn nhân cả đời của Nghiên ca nhi, y sao có thể không dốc hết sức?
Vì thế hiện trường ánh mắt như tia sét bắn nhau đùng đùng, các loại đề tài đều được dọn ra, nhà này nói ca nhi của mình thêu giỏi, nhà kia liền nói ca nhi của ta biết chữ nhiều, Thu Thủy nói chuyện đặc biệt bén nhọn, cũng vô cùng khắc nghiệt: "Thêu giỏi thì đi làm thợ thêu a, tiền kiếm được cũng không ít đâu!", "Biết chữ có ích lợi gì? Lại không thể coi thành cơm để ăn!"
Tóm lại, chính là có thể hạ thấp đối phương bao nhiêu liền hạ thấp bấy nhiêu! Không khí kia, chả khác gì cái chợ.
Ngay lúc không khí vô cùng náo nhiệt, lão quản gia của Điền phủ ra tới, nhìn thấy biểu hiện của các ca tử ca nhi như vậy, lão quản gia xuất thân nhà cao cửa rộng liền nhíu mày, cất cao giọng nói: "Lão gia tới, mòi mọi người ngồi xuống!"
Vì không khiến những người này xấu hổ, Điền gia cố ý chuẩn bị mấy bàn đồ ăn cùng rượu, để cho bọn họ dùng ăn, nhưng những người nông dân này lại chưa từng biết những việc này, cũng không hiểu yến hội của nhà có tiền là hình thức như thế nào, cho nên chưa thấy chủ nhân đến liền không có ai ngồi vào bàn.
Chờ đám người này ba chân bốn cẳng ồn ào ngồi xong, Điền Kim Tùng mới từ từ tiến vào.
Buỗi trình diễn hôm nay, hắn là vai phụ rất quan trọng!
Tuy Điền Kim Tùng đã 30 tuổi, nhưng biết cách chăm sóc tỉ mỉ, thoạt nhìn không hề giống một người đã 30 tuổi, hơn nữa hắn xuất thân gia đình giàu có, khí độ tự nhiên không giống người thường, mấy câu mở màn, nói kính cẩn có lễ, trình bày rõ ràng của cải bản thân, làm cho các ca nhi trẻ tuổi liên tiếp mặt đỏ, rồi lại không nhịn được mà nhìn chăm chú vị hán tử họ muốn coi mắt này.
Điền Kim Tùng tổng cộng thuê sáu Hồng ma ma làm việc, một Hồng ma ma mang bốn ca nhi, tổng là 24 ca nhi, còn có người nhà của bọn họ.
Sáu vị Hồng ma ma thay phiên giới thiệu người do mình mang đến, khi giới thiệu đến thôn Thượng Thủy, ánh mắt Điền Kim Tùng sáng một chút, đặc biệt khi giới thiệu tới Nguyên ca nhi, Vu Nguyên Nguyên của Vu gia, còn mỉm cười với Vu Nguyên Nguyên, Vu Nguyên Nguyên cũng ngượng ngùng đáp lễ lại, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Đến khi giới thiệu xong, Điền Kim Tùng mới giới thiệu những người ngồi cùng hàng với mình, chính giữa là một ông lão, mọi người nhìn kĩ, thế nhưng lại là Dương lão huyện lệnh của huyện này, bên cạnh là sư gia của huyện nha, còn có kém gia phụ trách hộ tịch, cùng với hai vị trưởng bối của Điền gia từ Phủ Thiện Thủy tới.
Hai bên giới thiệu xong, người ra tiếng đầu tiên không phải Điền Kim Tùng mà là Dương lão huyện lệnh, đừng nhìn vị huyện lệnh này có râu đều đã trắng một nữa nhưng ánh mắt vẫn còn vô cùng lợi hại, lúc nhìn thấy Vu Nguyên Nguyên đứng lên hành lễ liền theo dõi y: "Nguyên ca nhi của Vu gia ở thôn Thượng Thủy? Ngươi đứng lên!"
Vu Nguyên Nguyên không rõ nguyên do, nhưng vị này là huyện lệnh của huyện này, là quan cha mẹ, ở trong mắt bọn họ chính là tồn tại lớn nhất, lập tức nghe lời đứng dậy.
"Đến gần một chút để lão phu nhìn xem xem!"
Vu Nguyên Nguyên nhìn Thu Thủy, Thu Thủy vui sướng gật đầu, trong mắt y, ca nhi nhà mình khẳng định được coi trọng, không chừng là Dương lão huyện lệnh muốn Nguyên ca nhi đến gần chút để xem kĩ hơn.
Vu Nguyên Nguyên nghe lời đi qua, trong lúc này những ca nhi có mặt đều ghen ghét nhìn Vu Nguyên Nguyên, Vu Nguyên Nguyên thấy loại tình hình này, lập tức ưỡn ưỡn ngực, cảm giác kiêu ngạo cũng đột nhiên sinh ra.
"Nguyên Nguyên bái kiến Huyện lệnh đại nhân." Đi đến trước bàn hơi cúi người, Vu Nguyên Nguyên vốn là hơi béo, trang phục hôm nay phối hợp với cây trâm trên đầu nhìn qua có chút quý khí, cho nên cả nhà Thu Thủy đều tự nhận làm hoàn mỹ vô cùng.
"Trên đầu ngươi mang cái gì?" Dương lão huyện lệnh không thèm nhìn y một cái, chỉ nhìn chằm chằm đồ vật trên đầu y, mà mấy nha dịch mặc đồ bình thường đi theo cũng bị gia sư dùng động tác ngầm chỉ huy ngăn chặn cửa viện.
"Là trâm vàng."
"Trâm vàng?"
"Vâng, vâng, là trâm vàng." Vu Nguyên Nguyên cảm thấy có chút không ổn.
"Cha ngươi là Vu Đại Tráng?"
"Vâng, phụ là Vu Đại Tráng, cha là Thu Thủy, đệ đệ là Vu Nguyệt Nguyệt." Không biết huyện lệnh đại nhân hỏi như vậy là có ý gì?
"Những người đến cùng ngươi đang ngồi chung bàn kia là bọn họ phải không?"
"Đúng vậy."
Nâng tách trà lên uống một ngụm trà: "Người đâu, bắt bốn người này lại cho bổn lão gia!" Buông tách trà, Dương lão huyện lệnh ra lệnh.
Vu Nguyên Nguyên ngạc nhiên, ba người Vu Đại Tráng, Thu Thủy cùng Vu Nguyệt Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn khiếp sợ hơn những người xung quanh! Mà các nha dịch cũng mặc kệ này đó, lão gia hạ lệnh bắt người, bọn họ liền nghe lệnh làm việc, chốc lát liền đem ba người áp giải đến trước bàn đầu, bao gồm cả Vu Nguyên Nguyên cũng bị dây thừng trói lại.
"Đại nhân! Đại nhân làm gì vậy?" Bốn người Vu gia đã choáng váng! Bọn họ lại thế nào cũng chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, ngày thường ngay cả huyện thành cũng ít tới, nói chuyện với thôn trưởng mấy câu đã không tệ, huống chi là gặp Huyện lệnh đại nhân? Càng là bị bắt lại!
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Điền Kim Tùng ra mặt hỏi, kỳ thật là hắn biết rõ mà vẫn cố ý hỏi!
"Làm gì? Y mang đồ trên đầu là thứ mà y không được mang, trên đầu cha y cùng đệ đệ của y cũng mang đồ giống như vậy! Quả thực đại nghịch bất đạo!" Dương lão huyện lệnh vỗ vỗ cái bàn: "Người tới, lấy trâm trên đầu ba người kia xuống!"
"Vâng!"
Mấy cây trâm lấy xuống để trước mặt Dương lão huyện lệnh, Dương lão huyện lệnh cầm một cây lên: "Thứ này là của nhà ngươi?"
"Đương nhiên là của nhà chúng ta!" Thu Thủy gấp gáp trả lời.
"Ồ? Nhà ngươi?" Dương lão huyện lệnh cười cười: "Vu đại tráng, ngươi có từng tòng quân?"
"Chưa, chưa từng." Đừng nhìn Vu Đại Tráng có cái tên rắn chắc cùng dáng vẻ mạnh mẽ liền nghĩ hắn cũng như vậy, kỳ thật lá gan của hắn đặc biệt nhỏ, thuộc về loại thích bắt nạt kẻ yếu, ngày thường cũng chỉ giương oai với người trong nhà, lúc này liền không hề có tự tin, Dương lão huyện lệnh có quan uy vô cùng, hỏi gì hắn liền đáp nấy.
"Vậy có công danh trong người?" Dương lão huyện lệnh lại hỏi.
"Không có!" Lắc đầu, nếu hắn có công danh trong người, đã sớm không ở lại trong thôn trồng trọt.
"Có từng làm quan?" Lại hỏi một câu.
"Không có!"
"Hừ!" Vỗ bàn một cái: "Chưa từng tòng quân, không có công danh càng chưa từng làm quan, lại dám cho gia quyến mang trâm vàng khảm ngọc khắc hải văn!"
"..."
Vu Đại Tráng ngây ngốc nhìn Dương lão huyện lệnh, hắn nghe không hiểu a!
"Dương lão huyện lệnh, ngài xem rõ ràng sao? Đây là trang sức khảm ngọc?" Điền Kim Tùng dò hỏi, trong mắt cũng giả vờ mang theo nghi hoặc.
Dương lão huyện lệnh nói thầm trong lòng: Không phải là ngươi làm ta nói sao! Biết rõ còn cố hỏi! Thật là một con hồ ly! Hừ hừ!
Trong lòng mắng thầm, nhưng buỗi diễn này ông vẫn phải tiếp tục: "Quốc pháp có ghi: Người không có công danh, không được đeo trang sức có ngọc; Không có chức quan, không được đeo trang sức từ biển; Không phải hoàng thân quốc thích, không được đeo trang sức có kim cương. Ngươi xem trên trâm vàng này điêu khắc là hải văn, đầu trâm có khối xanh đậm, chính là tụ ngọc tốt nhất, ruột bằng tụ ngọc vỏ là hoàng kim, đây là đồ vật quân đội Tây Bắc thưởng cho người có công, là tay nghề của thợ thủ công Tây Bắc – Kim ôm ngọc – vô cùng nổi tiếng, ngay cả hoa văn đều là hải văn chỉ có người có chức quan trong quân mới được sử dụng. Mà bọn họ chỉ là bá tánh bình thường, thế nhưng mang trang sức bằng ngọc khắc hải văn, là trái pháp luật!"
"Oan uổng!" Thu Thủy nghe xong lời này, lập tức lớn tiếng kêu oan: "Ta, chúng ta cũng không biết thứ này không mang được a!"
"Oan uổng? Ngươi nói, thứ này, các ngươi làm sao mà có được?"
"Là, là người khác tặng!" Vu Nguyên Nguyên lập tức nóng nảy, thứ này là bọn họ lấy từ nhà Thu Nghiên, không hề biết còn có cách nói như vậy, lập tức chối bỏ.
"Tặng?" Dương lão huyện lệnh cười khinh miệt: "Ngươi có biết, lai lịch của vật này?"
"Không, không biết." Y là một ca nhi ở nông thôn, liền là trâm vàng hay trang sức bằng ngọc cũng không phân chia được, sao có thể biết lai lịch của đồ vật này?
"Cách nói Kim ôm ngọc này, là vào năm Kim Thượng ngự giá thân chinh, Thái Tử điện hạ làm tiên phong lãnh binh, liền ban thưởng cho tất cả các tướng sĩ, đặc biệt mệnh lệnh thợ giỏi nhất ở Tây Bắc chế tạo! Là vật ngự tứ, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác? Trừ khi là song thân, huynh đệ ruột thịt hoặc là phu lang, ít nhất cũng là có quan hệ ruột thịt! Đừng nói đến các ngươi chỉ là bình dân áo vải, cho dù là người đứng đầu một huyện như bản quan, có chức quan trong người, cũng không nhận nổi quà tặng này!"
"Còn không khai thật ra, các ngươi từ nơi nào có được?"
"Là, là.." Vu Nguyên Nguyên ậm ừ nói không nên lời, Thu Thủy cũng cắn răng gắng gượng, Vu Đại Tráng đã không còn chủ ý, Vu Nguyệt Nguyệt từ sớm đã bị dọa choáng váng nên lão huyện lệnh vừa quát hỏi, đầu óc chưa nghĩ kĩ liền khai: "Là từ nhà Thu người què lấy tới!"
Chờ chính là câu này!
Điền Kim Tùng cùng Dương lão huyện lệnh đồng thời nhẹ nhàng thở ra, chuyện còn lại liền dễ làm, Dương lão huyện lệnh bắt giam người lại, phái người gọi hai phu phu Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên đến, mặt đối mặt tra hỏi.
Điền Kim Tùng thì gửi lời xin lỗi cho các ca nhi còn lại, cũng phái người đưa các ca nhi cùng người nhà đi về, mỗi nhà đều tặng quà nhận lỗi.
Thu Thủy nhìn về phía các ca nhi cùng người nhà, không có ai mặc đồ tốt, đặc biệt là những ca nhi kia, tuy rằng gương mặt không kém cạnh Nguyên ca nhi, nhưng không có ai đeo trâm vàng, như thế liền hiện ra Nguyên ca nhi nhà y khác hẳn người bình thường!
Vào thành đi thẳng đến nhà lớn của Điền gia, xuống xe nhìn thấy ngôi nhà to lớn của Điền gia, cả nhà Thu Thủy liền vừa lòng, nhà này chỉ cánh cửa thôi đã khí phái phi phàm như vậy, đi vào viện bên trong, a!
Sân đã lớn muốn bằng đồng ruộng của bọn họ, hai bên đứng từng hàng người hầu, mỗi người cung kính có lễ, khi đến thiên viện tổ chức thân cận, bên trong càng là trang trí rực rỡ sắc màu, các ca nhi ở các thôn khác đều tới, mọi người là nối đuôi nhau mà đến.
Mục đích của những người này chỉ có một, cho nên ngay từ đầu liền đánh giá lẫn nhau, đủ loại ánh mắt bay loạn, cả nhà Thu Thủy cũng giống như vậy, thậm chí càng nặng nề, ai kêu quần áo của cả nhà bọn họ quá mức nổi bật làm chi, mọi người đều là ca nhi đàng hoàng xuất thân nhà nông, làm sao có được quần áo xa xỉ như bọn họ a.
Thu Thủy cũng là kẻ chuyên môn cùng các ca tử trong thôn cấu véo nhau, lúc này biểu hiện cũng đặc biệt hung hãn, đây là liên quan đến chuyện hôn nhân cả đời của Nghiên ca nhi, y sao có thể không dốc hết sức?
Vì thế hiện trường ánh mắt như tia sét bắn nhau đùng đùng, các loại đề tài đều được dọn ra, nhà này nói ca nhi của mình thêu giỏi, nhà kia liền nói ca nhi của ta biết chữ nhiều, Thu Thủy nói chuyện đặc biệt bén nhọn, cũng vô cùng khắc nghiệt: "Thêu giỏi thì đi làm thợ thêu a, tiền kiếm được cũng không ít đâu!", "Biết chữ có ích lợi gì? Lại không thể coi thành cơm để ăn!"
Tóm lại, chính là có thể hạ thấp đối phương bao nhiêu liền hạ thấp bấy nhiêu! Không khí kia, chả khác gì cái chợ.
Ngay lúc không khí vô cùng náo nhiệt, lão quản gia của Điền phủ ra tới, nhìn thấy biểu hiện của các ca tử ca nhi như vậy, lão quản gia xuất thân nhà cao cửa rộng liền nhíu mày, cất cao giọng nói: "Lão gia tới, mòi mọi người ngồi xuống!"
Vì không khiến những người này xấu hổ, Điền gia cố ý chuẩn bị mấy bàn đồ ăn cùng rượu, để cho bọn họ dùng ăn, nhưng những người nông dân này lại chưa từng biết những việc này, cũng không hiểu yến hội của nhà có tiền là hình thức như thế nào, cho nên chưa thấy chủ nhân đến liền không có ai ngồi vào bàn.
Chờ đám người này ba chân bốn cẳng ồn ào ngồi xong, Điền Kim Tùng mới từ từ tiến vào.
Buỗi trình diễn hôm nay, hắn là vai phụ rất quan trọng!
Tuy Điền Kim Tùng đã 30 tuổi, nhưng biết cách chăm sóc tỉ mỉ, thoạt nhìn không hề giống một người đã 30 tuổi, hơn nữa hắn xuất thân gia đình giàu có, khí độ tự nhiên không giống người thường, mấy câu mở màn, nói kính cẩn có lễ, trình bày rõ ràng của cải bản thân, làm cho các ca nhi trẻ tuổi liên tiếp mặt đỏ, rồi lại không nhịn được mà nhìn chăm chú vị hán tử họ muốn coi mắt này.
Điền Kim Tùng tổng cộng thuê sáu Hồng ma ma làm việc, một Hồng ma ma mang bốn ca nhi, tổng là 24 ca nhi, còn có người nhà của bọn họ.
Sáu vị Hồng ma ma thay phiên giới thiệu người do mình mang đến, khi giới thiệu đến thôn Thượng Thủy, ánh mắt Điền Kim Tùng sáng một chút, đặc biệt khi giới thiệu tới Nguyên ca nhi, Vu Nguyên Nguyên của Vu gia, còn mỉm cười với Vu Nguyên Nguyên, Vu Nguyên Nguyên cũng ngượng ngùng đáp lễ lại, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Đến khi giới thiệu xong, Điền Kim Tùng mới giới thiệu những người ngồi cùng hàng với mình, chính giữa là một ông lão, mọi người nhìn kĩ, thế nhưng lại là Dương lão huyện lệnh của huyện này, bên cạnh là sư gia của huyện nha, còn có kém gia phụ trách hộ tịch, cùng với hai vị trưởng bối của Điền gia từ Phủ Thiện Thủy tới.
Hai bên giới thiệu xong, người ra tiếng đầu tiên không phải Điền Kim Tùng mà là Dương lão huyện lệnh, đừng nhìn vị huyện lệnh này có râu đều đã trắng một nữa nhưng ánh mắt vẫn còn vô cùng lợi hại, lúc nhìn thấy Vu Nguyên Nguyên đứng lên hành lễ liền theo dõi y: "Nguyên ca nhi của Vu gia ở thôn Thượng Thủy? Ngươi đứng lên!"
Vu Nguyên Nguyên không rõ nguyên do, nhưng vị này là huyện lệnh của huyện này, là quan cha mẹ, ở trong mắt bọn họ chính là tồn tại lớn nhất, lập tức nghe lời đứng dậy.
"Đến gần một chút để lão phu nhìn xem xem!"
Vu Nguyên Nguyên nhìn Thu Thủy, Thu Thủy vui sướng gật đầu, trong mắt y, ca nhi nhà mình khẳng định được coi trọng, không chừng là Dương lão huyện lệnh muốn Nguyên ca nhi đến gần chút để xem kĩ hơn.
Vu Nguyên Nguyên nghe lời đi qua, trong lúc này những ca nhi có mặt đều ghen ghét nhìn Vu Nguyên Nguyên, Vu Nguyên Nguyên thấy loại tình hình này, lập tức ưỡn ưỡn ngực, cảm giác kiêu ngạo cũng đột nhiên sinh ra.
"Nguyên Nguyên bái kiến Huyện lệnh đại nhân." Đi đến trước bàn hơi cúi người, Vu Nguyên Nguyên vốn là hơi béo, trang phục hôm nay phối hợp với cây trâm trên đầu nhìn qua có chút quý khí, cho nên cả nhà Thu Thủy đều tự nhận làm hoàn mỹ vô cùng.
"Trên đầu ngươi mang cái gì?" Dương lão huyện lệnh không thèm nhìn y một cái, chỉ nhìn chằm chằm đồ vật trên đầu y, mà mấy nha dịch mặc đồ bình thường đi theo cũng bị gia sư dùng động tác ngầm chỉ huy ngăn chặn cửa viện.
"Là trâm vàng."
"Trâm vàng?"
"Vâng, vâng, là trâm vàng." Vu Nguyên Nguyên cảm thấy có chút không ổn.
"Cha ngươi là Vu Đại Tráng?"
"Vâng, phụ là Vu Đại Tráng, cha là Thu Thủy, đệ đệ là Vu Nguyệt Nguyệt." Không biết huyện lệnh đại nhân hỏi như vậy là có ý gì?
"Những người đến cùng ngươi đang ngồi chung bàn kia là bọn họ phải không?"
"Đúng vậy."
Nâng tách trà lên uống một ngụm trà: "Người đâu, bắt bốn người này lại cho bổn lão gia!" Buông tách trà, Dương lão huyện lệnh ra lệnh.
Vu Nguyên Nguyên ngạc nhiên, ba người Vu Đại Tráng, Thu Thủy cùng Vu Nguyệt Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn khiếp sợ hơn những người xung quanh! Mà các nha dịch cũng mặc kệ này đó, lão gia hạ lệnh bắt người, bọn họ liền nghe lệnh làm việc, chốc lát liền đem ba người áp giải đến trước bàn đầu, bao gồm cả Vu Nguyên Nguyên cũng bị dây thừng trói lại.
"Đại nhân! Đại nhân làm gì vậy?" Bốn người Vu gia đã choáng váng! Bọn họ lại thế nào cũng chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, ngày thường ngay cả huyện thành cũng ít tới, nói chuyện với thôn trưởng mấy câu đã không tệ, huống chi là gặp Huyện lệnh đại nhân? Càng là bị bắt lại!
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Điền Kim Tùng ra mặt hỏi, kỳ thật là hắn biết rõ mà vẫn cố ý hỏi!
"Làm gì? Y mang đồ trên đầu là thứ mà y không được mang, trên đầu cha y cùng đệ đệ của y cũng mang đồ giống như vậy! Quả thực đại nghịch bất đạo!" Dương lão huyện lệnh vỗ vỗ cái bàn: "Người tới, lấy trâm trên đầu ba người kia xuống!"
"Vâng!"
Mấy cây trâm lấy xuống để trước mặt Dương lão huyện lệnh, Dương lão huyện lệnh cầm một cây lên: "Thứ này là của nhà ngươi?"
"Đương nhiên là của nhà chúng ta!" Thu Thủy gấp gáp trả lời.
"Ồ? Nhà ngươi?" Dương lão huyện lệnh cười cười: "Vu đại tráng, ngươi có từng tòng quân?"
"Chưa, chưa từng." Đừng nhìn Vu Đại Tráng có cái tên rắn chắc cùng dáng vẻ mạnh mẽ liền nghĩ hắn cũng như vậy, kỳ thật lá gan của hắn đặc biệt nhỏ, thuộc về loại thích bắt nạt kẻ yếu, ngày thường cũng chỉ giương oai với người trong nhà, lúc này liền không hề có tự tin, Dương lão huyện lệnh có quan uy vô cùng, hỏi gì hắn liền đáp nấy.
"Vậy có công danh trong người?" Dương lão huyện lệnh lại hỏi.
"Không có!" Lắc đầu, nếu hắn có công danh trong người, đã sớm không ở lại trong thôn trồng trọt.
"Có từng làm quan?" Lại hỏi một câu.
"Không có!"
"Hừ!" Vỗ bàn một cái: "Chưa từng tòng quân, không có công danh càng chưa từng làm quan, lại dám cho gia quyến mang trâm vàng khảm ngọc khắc hải văn!"
"..."
Vu Đại Tráng ngây ngốc nhìn Dương lão huyện lệnh, hắn nghe không hiểu a!
"Dương lão huyện lệnh, ngài xem rõ ràng sao? Đây là trang sức khảm ngọc?" Điền Kim Tùng dò hỏi, trong mắt cũng giả vờ mang theo nghi hoặc.
Dương lão huyện lệnh nói thầm trong lòng: Không phải là ngươi làm ta nói sao! Biết rõ còn cố hỏi! Thật là một con hồ ly! Hừ hừ!
Trong lòng mắng thầm, nhưng buỗi diễn này ông vẫn phải tiếp tục: "Quốc pháp có ghi: Người không có công danh, không được đeo trang sức có ngọc; Không có chức quan, không được đeo trang sức từ biển; Không phải hoàng thân quốc thích, không được đeo trang sức có kim cương. Ngươi xem trên trâm vàng này điêu khắc là hải văn, đầu trâm có khối xanh đậm, chính là tụ ngọc tốt nhất, ruột bằng tụ ngọc vỏ là hoàng kim, đây là đồ vật quân đội Tây Bắc thưởng cho người có công, là tay nghề của thợ thủ công Tây Bắc – Kim ôm ngọc – vô cùng nổi tiếng, ngay cả hoa văn đều là hải văn chỉ có người có chức quan trong quân mới được sử dụng. Mà bọn họ chỉ là bá tánh bình thường, thế nhưng mang trang sức bằng ngọc khắc hải văn, là trái pháp luật!"
"Oan uổng!" Thu Thủy nghe xong lời này, lập tức lớn tiếng kêu oan: "Ta, chúng ta cũng không biết thứ này không mang được a!"
"Oan uổng? Ngươi nói, thứ này, các ngươi làm sao mà có được?"
"Là, là người khác tặng!" Vu Nguyên Nguyên lập tức nóng nảy, thứ này là bọn họ lấy từ nhà Thu Nghiên, không hề biết còn có cách nói như vậy, lập tức chối bỏ.
"Tặng?" Dương lão huyện lệnh cười khinh miệt: "Ngươi có biết, lai lịch của vật này?"
"Không, không biết." Y là một ca nhi ở nông thôn, liền là trâm vàng hay trang sức bằng ngọc cũng không phân chia được, sao có thể biết lai lịch của đồ vật này?
"Cách nói Kim ôm ngọc này, là vào năm Kim Thượng ngự giá thân chinh, Thái Tử điện hạ làm tiên phong lãnh binh, liền ban thưởng cho tất cả các tướng sĩ, đặc biệt mệnh lệnh thợ giỏi nhất ở Tây Bắc chế tạo! Là vật ngự tứ, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác? Trừ khi là song thân, huynh đệ ruột thịt hoặc là phu lang, ít nhất cũng là có quan hệ ruột thịt! Đừng nói đến các ngươi chỉ là bình dân áo vải, cho dù là người đứng đầu một huyện như bản quan, có chức quan trong người, cũng không nhận nổi quà tặng này!"
"Còn không khai thật ra, các ngươi từ nơi nào có được?"
"Là, là.." Vu Nguyên Nguyên ậm ừ nói không nên lời, Thu Thủy cũng cắn răng gắng gượng, Vu Đại Tráng đã không còn chủ ý, Vu Nguyệt Nguyệt từ sớm đã bị dọa choáng váng nên lão huyện lệnh vừa quát hỏi, đầu óc chưa nghĩ kĩ liền khai: "Là từ nhà Thu người què lấy tới!"
Chờ chính là câu này!
Điền Kim Tùng cùng Dương lão huyện lệnh đồng thời nhẹ nhàng thở ra, chuyện còn lại liền dễ làm, Dương lão huyện lệnh bắt giam người lại, phái người gọi hai phu phu Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên đến, mặt đối mặt tra hỏi.
Điền Kim Tùng thì gửi lời xin lỗi cho các ca nhi còn lại, cũng phái người đưa các ca nhi cùng người nhà đi về, mỗi nhà đều tặng quà nhận lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.