Chương 54: Sóng ngầm
Mạnh Cầm
18/08/2014
Mở cửa gian phòng hảo hạng bên ngoài cùng tầng ba, đẩy Liệt Minh Dã vào, tôi lấy song giản trong tay cậu ta đặt lên trên bàn, cầm tay cậu ta nhìn. . . . . . Gan bàn tay đã bị thiếu niên đánh rách tả tơi, rơm rớm tơ máu. Cả bàn tay đỏ ửng, cuộn tay áo lên, trên cánh tay cũng đỏ bừng! Tay cậu ta hơi run run, tim tôi siết lại, đau quá!
“Tê rồi đúng không?” Tôi vuốt lòng bàn tay đỏ rực của cậu ta, ngẩng đầu cắn môi hỏi. Rút cuộc thiếu niên dùng bao nhiêu sức? Sao có thể khiến cậu ta bị thương đến mức này!
Cậu ta không nói tiếng nào, lạnh mặt rụt tay nhìn sang bên cạnh. Mặc dù cậu ta không nói nhưng hai tay lúc này nhất định không dễ chịu! Tôi buông tay cậu ta ra, đi gọi tiểu nhị bảo họ mang nước ấm tới, lấy thuốc trị thương ra. Tôi thấm ướt khăn vải lau cánh tay và lòng bàn tay cho Liệt Minh Dã, sau đó rắc thuốc bột lên gan bàn tay nứt nẻ xước xát. Tôi đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay xoa xoa, xoa bóp lưu thông máu giúp cậu ta.
Từ đầu đến cuối cậu ta nắm tay không nói gì. Chờ tôi xoa bóp xong liền tự buông tay áo, đứng dậy đi ra cửa. Thấy thế, tôi kéo áo cậu ta hạ giọng hỏi, “Cậu làm gì vậy?”
“Đi tạ tội với Hoàng thượng.” Bỏ lại sáu chữ, cậu ta mở cửa phòng quẹo trái. Đứng trước gian phòng hảo hạng trong cùng cậu ta nâng tay khẽ gõ cửa phòng, kính cẩn gọi, “Chủ tử.”
Trong phòng không tiếng động, cậu ta gọi lần thứ hai, vẫn không có ai đáp. Sau lần thứ ba, cậu ta trực tiếp vén vạt áo quỳ trên sàn gỗ.
Thấy thế, tôi che miệng lại giật lùi về phòng, dựa vào vách tường cố gắng nín khóc. Giây phút cậu ta quỳ xuống tim tôi như bị cái gì đó đâm vào, vô cùng đau đớn! Cậu ta biết không thể đánh bại thiếu niên là phụ thánh ý, nhưng cậu ta đã dốc hết sức rồi. Dù Hoàng thượng giận cậu ta không đuổi được thiếu niên ra khỏi khách sạn này, thì cũng không nên hờ hững khi cậu ta chủ động thỉnh tội chứ! Làm vậy thật khiến người ta đau lòng!
Tôi cố gắng kiềm chế, nhưng dù cố đến mức nào tôi cũng không nhịn được nức nở một tiếng rơi nước mắt. Đúng rồi, đây chỉ là suy nghĩ của tôi mà tôi, đế vương sao có thể như vậy? Đế vương chỉ phân biệt rõ ràng công và tội. Nhiều công đương nhiên được thưởng, nhưng nếu phạm phải một sai lầm lớn thì cho dù có nhiều công lao đến mức nào cũng chỉ uổng phí mà thôi!
Hiện giờ đúng là lúc biên quan căng thẳng cần dùng người, tôi không tin Hoàng thượng sẽ trừng phạt Liệt Minh Dã quá nặng. Liệt gia đời đời trung liệt, ai có mắt đều thấy. Nhưng vô lý như vậy quả thực làm tổn thương Liệt Minh Dã!
Tôi ló đầu nhìn về phía Liệt Minh Dã, cậu ta cúi đầu lặng lẽ quỳ. Nước mắt thi nhau chảy ra, tôi che miệng lại rụt đầu về. Ít nhất một nén hương qua đi mới có động tĩnh. Cửa mở, ngay sau đó giọng nói êm ái của Trang phi truyền vào tai, “Đứng lên đi nghỉ đi, chủ tử mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Dứt lời xung quanh lặng ngắt như tờ, cửa phòng khép lại. Khoảng một phút sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân Liệt Minh Dã đứng dậy trở về. Tôi vội lau nước mắt trên mặt, khịt mũi. Cậu ta trở về phòng nằm trên giường không buồn hé răng, tôi đóng cửa phòng đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta, khẽ đẩy cánh tay cậu ta dịu dàng khuyên nhủ, “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên [*], hôm nay bất phân thắng bại đổi lại nền tảng kiên cố cho cậu sau này.”
[*] Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Nghe vậy, thân thể cậu ta run lên một chút, sau đó cúi đầu thấp, lí nhí hỏi, “Nàng có xem thường ta không?”
Câu hỏi của cậu ta càng khiến tôi đau lòng hơn. Cậu ta luôn cao ngạo đã bao giờ bị đánh bại, vừa rồi đánh hòa và bị Hoàng thượng thờ ơ đã khiến cậu ta không dễ chịu, thế nên mới có thể hỏi những lời vô nghĩa như vậy.
Tôi nâng mặt cậu ta lên, nói, “Không có xem thường hay không xem thường gì hết. Tôi chỉ biết quá khứ tương lai ngoại trừ cậu không có ai mười bốn tuổi đã làm phó soái quân doanh, chỉ huy ba ngàn quân! Mặc kệ người ta lợi hại đến mức nào, cậu chỉ cần nhớ kỹ, chịu được cái khổ cùng cực mới là kẻ vượt trên mọi người, đại trượng phu co được dãn được, đừng vì thất bại nhất thời mà đánh mất hùng tâm tráng chí của mình! Muốn đứng trên người nhất định phải chịu đựng gian khổ, hiểu không?” Nói xong, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Cậu ta bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng chói lòa, tất cả chán nản đã được gột sạch! Một lát sau cậu ta nở cười yếu ớt, nắm tay tôi lấy gò má cọ xát, khàn khàn thì thào nói, “Lăng Tiêu Lạc, nàng thật tốt. . . . . .”
Nghe vậy, tôi sửng sốt, lập tức tức giận lườm cậu ta một cái, bĩu môi, trong lòng thầm mắng ‘Oắt con, giờ mới biết tôi tốt!’ Tôi rút tay về, cởi quần áo cho cậu ta, “Hoàng thượng đã nghỉ, cậu cũng ngủ một giấc đi. Ba mươi hiệp vừa rồi khiến cậu tiêu hao không ít thể lực. Mấy ngày gần đây cậu vì dư nghiệt và tuần tra cũng đã không ngủ ngon rồi.” Tôi vừa cởi áo ngoài vừa nói. Nói xong lại cởi tất và giày cho cậu ta, “Tôi đi bảo tiểu nhị mang bồn nước tới cho cậu rửa chân.”
Tôi xoay người định ra ngoài, cậu ta lại giữ chặt tay tôi dùng lực kéo tôi vào trong lòng, cũng vùi mặt vào cổ tôi, cười nhẹ nói, “Ngủ với ta.”
Nghe vậy, tôi vội đẩy cậu ta ra, trách mắng: “Lúc trước ngủ trong lều không có cách nào khác mới phải ngủ cùng giường. Bây giờ khách sạn có rất nhiều phòng, sao còn phải ngủ chung?” Cậu ta quả đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, trèo lên đầu lên cổ tôi!
“Vậy ta không rửa chân, cũng không ngủ!” Cậu ta buông tôi ra, biến sắc còn nhanh hơn lật sách. Mà lật sách có thể thấy tiếng, cậu ta lại lặng lẽ xị mặt.
Tôi suýt nữa tức chết, nghẹn họng nhìn trân trối. Cậu ta còn dám đe dọa tôi! Mới bao lâu mà cậu ta không chỉ học được giả vờ, còn biết cả đe dọa! Đáng chết, học ai thế hả? !
Thấy tôi bất động không nói, cậu ta xuống giường, chân trần đi tới bên bàn ngồi xuống, âm khí nặng nề tự rót trà.
Tôi biết rõ không nên dung túng, nhưng nhìn thấy cánh tay cậu ta còn đỏ thì lại mềm lồng. Tôi cắn môi, đi đến bên cạnh cậu ta, giật chung trà trong tay cậu ta dùng sức đập lên bàn khiến nước trà bắn tung tóe. Kéo cậu ta dậy đẩy lên giường, oán hận nói, “Ngốc không được nhúc nhích, tôi ngủ cùng là được chứ gì!” Nói xong, tôi căm tức xoay người ra khỏi phòng, phân phó tiểu nhị nấu nước.
Lau mặt, rửa sạch chân, Liệt Minh Dã nằm ở trên giường vẫy tay với tôi, vừa vẫy vười cười hớn hở.
Tôi cài then cửa, cởi áo khoác, từ cuối giường trèo lên giường, không chút do dự nhét gối đầu vào giữa, cảnh cáo cậu ta, “Không được hất gối đầu ra, ngủ đi!”
Thấy thế, nụ cười của cậu ta cứng đờ, đôi mắt cong cong dần biến trở về như lúc không cười. Không để ý tới cậu ta tỏ vẻ không vui, tôi gối tay nằm xuống, quay lưng về phía cậu ta.
Cậu ta chưa nằm, ánh mắt chứ nhìn chằm chằm vào lưng tôi như keo dán, nhìn đến mức toàn thân tôi bắt đầu nóng lên. Không chịu nổi ánh mắt trần trụi của cậu ta, tôi bật dậy, cầm gối đập lên đầu cậu ta. Vừa đập vừa mắng, “Còn không ngủ là tôi đi đấy!”
Cậu ta không hé răng, cào cào mái tóc bị tôi đập rối rồi nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, nhắm mắt. Tôi đặt gối đầu về chỗ cỗ, kéo chăn mỏng đắp cho cả hai rồi mới nằm xuống.
Biết rõ gối đầu không có tác dụng với cậu ta, lại vẫn cố giãy dụa. Quả nhiên, lúc ngủ dậy tôi lại đang nằm trong vòng tay ấm áp của cậu ta. . . . . .
Cậu ta còn tại ngủ, hô hấp khe khẽ đều đều lọt vào tai.”Ai. . . . . .” Tôi nhìn cậu ta ngủ say thở dài, không nhịn được vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của cậu ta. Cậu ta làm như thế, càng ngày càng ỷ lại tôi, thậm chí càng ngày càng không buông tay được, tôi nên làm gì với cậu ta bây giờ?
◇
Bữa tối, chúng tôi xuống tầng một dùng bữa. Hoàng thượng, Trang phi, Đức Thân Vương ngồi một bàn, tôi cùng với Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ một bàn khác, tướng sĩ ngồi kín những bàn còn lại, chỉ để lại đúng một bàn.
Chưởng quầy không dám chậm trễ, rượu và thức ăn đưa lên đều là những thứ tốt nhất trong tiệm. Ông ta cầm một túi vàng và một túi vàng lá, đương nhiên không dám qua loa.
Thiếu niên và tùy tùng đi theo ngay sau lưng chúng tôi. Bọn họ ít người, một bàn có thể ngồi năm người.
Thiếu niên ăn vài miếng thức ăn, vài miếng cơm, cầm bầu rượu rót đầy chén, sau đó nâng chén đi về phía chúng tôi. . . . . . Tới bên cạnh Liệt Minh Dã, anh ta chống một tay lên bàn cúi người, cười nói, “Nhóc, ta thưởng thức cậu!” Nói xong, đưa chén rượu đến trước mặt Liệt Minh Dã.
Thấy thế, tôi và Mục Liễu Nhứ lập tức ngừng ăn cơm. Tôi lén liếc về phía Hoàng thượng, anh ta và Trang phi, Đức Thân Vương đều ngừng ăn nhìn về phía này. Trong lòng tôi căng thẳng, chuyển tầm mắt nhìn về phía Liệt Minh Dã, không biết cậu ta sẽ ứng đối như thế nào.
Liệt Minh Dã ăn một nửa liền dừng lại, mày rõ ràng nhăn lại. Cậu ta không nhìn Hoàng thượng, càng không nhìn thiếu niên kia, ba giây sau lại tiếp tục ăn, làm như thiếu niên hoàn toàn không tồn tại.
Thiếu niên nhướn mày, ngồi xuống bên phải cậu ta, đặt chung rượu trên bàn, chống má nói, “Cậu như thế lạnh lùng là sợ chủ tử cậu tức giận sao?” Anh ta vừa nói vừa liếc về phía Hoàng thượng.
Anh ta vừa dứt lời ngay cả các tướng sĩ đang ăn cơm cũng dừng lại, không biết ai đó còn phát ra tiếng hít vào rất nhỏ!
Lời này của thiếu niên làm tôi sợ hãi, rõ ràng anh ta cố ý nói như vậy. Biết Liệt Minh Dã không thể đánh thắng anh ta đã làm Hoàng thượng không vui, giờ còn dồn Liệt Minh Dã vào thế khó xử! Tôi muốn nói đỡ, lại kìm xuống, xem Liệt Minh Dã phản ứng ra sao.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liệt Minh Dã. Cậu ta nuốt đồ ăn trong miệng nhưng không ăn nữa. Nhìn đồ ăn trước mặt không nói không động, mày càng nhíu chặt hơn.
Thiếu niên không lùi, Liệt Minh Dã không tiến, sắc mặt Hoàng thượng càng khó coi. Anh ta là quân vương, khi vi hành lại bị thần tử lấn lướt. Chắc chắn trong lòng anh ta đang rất tức giận, khiến quân thần hai người vốn hòa hợp lại sinh ra khúc mắc!
Bỗng dưng, một luồng sáng lóe lên trong đầu, tôi giật mình, hay đó cũng là ý đồ của thiếu niên kia? ! Có ý nghĩ này dẫn đầu những suy đoán khác liền thi nhau hiện lên …hay thiếu niên đó là hoàng tử Kim La, giả vờ nghỉ cùng một khách sạn để châm ngòi ly gián? !
Tôi không biết suy nghĩ của mình chính xác hay không, nhưng gần đây nhiều chuyện chồng chất với nhau làm tôi buộc lòng phải nghĩ đến điều này!
Hai bên giằng co thật lâu mà không ai tiến hành bước tiếp theo, không khí càng lúc càng nặng nề khiến người ta hô hấp không khoái. Tôi nghĩ sở dĩ Liệt Minh Dã không nói không động là muốn để thiếu niên biết khó mà lui, không hứng thú với cậu ta nữa. Nhưng mặt thiếu niên kia cũng thật dày, không đạt mục đích quyết không bỏ qua!
Tiếp tục giằng co nữa chỉ khiến sắc mặt Hoàng thượng càng khó coi. Liệt Minh Dã đột nhiên đứng lên, nhìn thiếu niên nói, “Một khách sạn hai chủ đã là rất bất kính với chủ tử ta, chén rượu này tôi tuyệt đối sẽ không uống!” Dứt lời, cậu ta đi thẳng về phía Hoàng thượng, quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh. Cậu ta giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu mới từ từ đứng thẳng lên, xoay người kiên định bước lên tầng.
Hành động này của cậu ta hết sức rõ ràng, thứ nhất là tạ tội với Hoàng thượng, thứ hai cho thấy lòng trung thành, ba là tự tìm lối thoát không để không khí xảy ra dị biến. Cậu ta làm gì cũng vì nghĩ cho Hoàng thượng! Sắc mặt khó coi của Hoàng thượng đã bớt đi nhiều, trong mắt không còn vẻ khó chịu nữa.
Thiếu niên nhìn bóng lưng Liệt Minh Dã lên tần ba giận quá hóa cười, khóe miệng cong lên thành một độ cong ý vị sâu xa. Anh ta bưng chung rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu nhìn tôi một cái. Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, tôi ngớ ra, đây là. . . . . . Ý gì? !
“Chủ tử việc gì phải phí sức hao tổn tinh thần vì thằng oắt không biết tốt xấu kia.” Một chàng trai trẻ tuổi nhất trong đám tùy tùng của thiếu niên rót đầy rượu cho anh ta, khi buông chung rượu còn nửa kia xuống mới nửa bất bình nửa khó hiểu hỏi chủ tử.
“Bốp” một tiếng, thiếu niên dùng đũa đánh vào mu bàn tay cậu ta, nói như lưu manh, “Ngươi biết cái gì, gia thưởng thức tài ba phi phàm của cậu ta, còn nhỏ đã lợi hại như vậy, các ngươi ai có thể?” Nghe giọng điệu biểu cảm của anh ta thì hình như không hề coi bốn gã tùy tùng là hạ nhân, mà hơi giống bạn bè cùng chơi đùa với nhau ở đầu đường phố từ nhỏ đến lớn!
Anh ta dứt lời, chàng trai kia bĩu môi không nói nữa, bộ dáng nghẹn lại của cậu ta khiến ba người kia cười vang.
Cuộc nói chuyện của thiếu niên làm sắc mặt tối tăm của Hoàng thượng trở nên đắc ý, tiếp tục ăn cơm.
Sóng ngầm làm lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, muốn về phòng xem Liệt Minh Dã lại thấy không ổn. Tôi có ngồi thêm một lát, chờ không khí ổn định mới đứng dậy nhún người hành lễ với Hoàng thượng, lên tầng.
Vào phòng, chỉ thấy Liệt Minh Dã ngồi ở bên bàn đăm chiêu. Tôi khẽ đóng cửa rồi đi về phía cậu ta, ngồi xuống ở bên cạnh. Không chờ tôi mở miệng, cậu ta đã khẽ hỏi, “Nàng có biết vì sao ta không nhạn chén rượu đó không?”
Nghe vậy, tôi sửng sốt, nghiêng đầu suy tư, sau đó dùng âm lượng chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy trả lời, “Không phải vì Hoàng thượng sao?”
“Đây là một lý do.” Ánh mắt thâm trầm của cậu ta nhìn thẳng vào mắt, dừng một chút mới nói tiếp, “Thứ hai, roi Trì Kinh thiếu niên kia dùng không phải của Long Triều. Nếu ta phán đoán không lầm, có lẽ là ở địa khu ‘Kim Cương Mặc Thạch’ phía Tây Bắc, Đông Nam, Đông Bắc!” Nói xong, cậu ta nheo mắt lại.
Bốn Tây Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, do bốn chủng tộc là: người Ô, người Oa Tắc, người Ngọc Chân, người Kim La. Trong đó, Ngọc Chân và Kim La đều bị Long Triều tiêu diệt, Ngọc Chân diệt vong trước.
“Nói như vậy. . . . . . thiếu niên kia là người phiên bang? ! Người Ô hay người Oa Tắc? Thậm chí là Kim La? !” Sắc mặt tôi chợt thay đổi, vội hỏi.
“Không phải Kim La, võ công không giống!” Liệt Minh Dã vô cùng khẳng định loại bỏ Kim La, “Về phần là người Ô hay người Oa Tắc. . . . . . Ta không chắc lắm, ta chưa giao đấu với họ bao giờ.”
Nói đến đây tôi đã hiểu lý do thứ hai của cậu ta, đó là do dự vì thân phận thiếu niên kia. Cậu ta được thiếu niên kia coi trọng. Nếu nói cho Hoàng thượng phán đoán của cậu ta, vậy Hoàng thượng chắc chắn sẽ đề phòng cậu ta. Cái này giống như một chuyện vốn chẳng quan trọng, bị người ta bàn tán nhiều sẽ trở thành sự thật! Huống hồ, đế vương vốn đa nghi, thà rằng giết lầm một vạn, chứ không bỏ sót một người! Liệt Minh Dã nghĩ đến điểm này mới không lên tiếng, để tránh rơi vào tội danh thông đồng với địch! Không thể không thừa nhận cậu ta mưu tính sâu xa, bây giờ gặp chuyện không lỗ mãng mà đã biết phân tích lợi – hại trong đó!
Nghĩ đến đây, tôi mở miệng muốn nói lại tôi, bởi khi Đức Thân Vương xem cuộc chiến dường như có đăm chiêu! Hay là hắn ta cũng nhìn ra manh mối từ chiếc roi gai ấy? ! Không phải không có khả năng này. Tôi nắm tay Liệt Minh Dã lo lắng nói, “Đức Thân Vương có phải. . . . . .” Tôi chỉ nói đến đây nhưng cậu ta vẫn hiểu ý của tôi.
“Sẽ không!” Cậu ta quyết đoán lắc đầu, không hề do dự.
Tôi vỗ ngực, nghĩ mình thật ngốc! Đức Thân Vương là con hồ ly gian xảo, hắn ta đương nhiên sẽ không, dù biết được cũng sẽ giả vờ như không biết! Đột nhiên, tôi cảm thấy tình thế đã phát triển vượt qua sức tưởng tượng, vốn cho rằng đây là cuộc chiến vì giang sơn, không ngờ có thể thấy được những âm mưu khác, đâu đâu cũng là những kẻ lòng dạ khó lường!
“Thiếu gia, hãy tự bảo vệ mình, đừng quá trung thành mù quáng!” Tôi nắm chặt tay Liệt Minh Dã , đây là lời khuyên duy nhất tôi có thể nói với cậu ta!
Cậu ta nắm chặt tay tôi, dùng sức gật đầu, đôi mắt sâu xa, sắc bén.
★
Hành động tạ tội và lòng trung thành của Liệt Minh Dã làm Hoàng thượng cực kỳ vui mừng. Đến lúc này tôi mới biết người vui buồn thất thường không phải cậu ta, mà là vị đế vương này! Nếu không có chuyến đi lần này, tôi sẽ không phát hiện lòng dạ đế vương khó nắm lấy nhất, người xưa nói quả không sai “Gần vua như gần cọp”!
Lệ Hồ Triêu Dương chính là điểm ngắm cảnh thứ hai của chúng tôi. Triêu Dương vốn có được gọi là ‘Thiên đường của nhân gian’, Lệ Hồ chính là một viên minh châu lộng lẫy khảm giữa thiên đường!
Vọng mắt trông về phía xa, ba phía nam, bắc, tây Lệ Hồ là tầng tầng lớp lớp đồi núi nhấp nhô chập chùng. Núi xanh nhạt đậm khác nhau như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, một đàn cò trắng bay qua mặt hồ, dưới ánh mặt trời chớp lóe, trông rất đẹp mắt!
Bên hồ liễu rủ như những dây lụa màu xanh dịu dàng quấn quanh Lệ Hồ. Giữa hồ là một hòn đào đảo, ba đình, hai nhà gỗ, thuyền như những chấm nhỏ bập bềnh trên mặt hồ trong vắt, làm cho cảnh tượng xinh đẹp tuyệt trần này càng thêm quyến rũ!
Ngồi ở mũi thuyền phóng mắt nhìn non sông tươi đẹp Long Triều, tôi không nhịn được ngâm bốn câu thơ, “Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không mông vũ diệc kỳ. Dục bả lệ hồ bỉ Chiêu Phượng, nồng trang đạm mạt tổng tương nghi [1].” Khóe môi khẽ cười, Chiêu Phượng là một cô gái tài sắc vẹn toàn nổi tiếng tại cổ đại không có trong lịch sử này. Tôi đã dùng tên cô ấy thay cho ‘Tây Tử’ trong câu thơ này.
[1] Tây Tử: Tây Thi. Bài thơ trên được sửa từ bài “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ” (Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh, sau mưa) – Tô Đông Pha
“Sơn ngoại thanh sơn trọng ngoại trọng, lệ hồ ca vũ kỷ thì hưu, noãn phong huân đắc du nhân túy, trực bả Triêu Dương tác thiên đường.[2]” Mục Liễu Nhứ cảm xúc dâng trào, cũng theo tôi ngâm một bài.
[2] Sửa từ bài “Đề Lâm An để” (Đề nhà trạm Lâm An) – Lâm Thăng
Hai chúng tôi ngâm xong đều quay đầu nhìn về phía Liệt Minh Dã. Vẻ mặt cậu ta, môi khẽ cười, nhẹ nhàng đưa mái chèo chầm chậm đi về phía trước. Thấy thế, tôi chúng tôi nhìn nhau cười, trăm miệng một lời nói với cậu ta, “Đến lượt cậu rồi.”
Ý cười trên môi cậu ta càng rõ hơn, vừa chèo vừa ngâm, “Vị năng phao đắc triêu dương khứ, nhất bán câu lưu thị Lệ Hồ.” [3] Chỉ hai câu ngắn gọn, lại bộc lộ trọn vẹn sự quyến luyến với Lệ Hồ. Hai câu đã hơn hẳn hai bài thơ mà tôi và Mục Liễu Nhứ ngâm lúc trước.
[3] Sửa từ hai câu cuối bài “Xuân đề hồ thượng” (Đề thơ xuân trên hồ) – Bạch Cư Dị
Tôi quay đầu nhìn phía trước, hai chân đưa ra ngoài đầu đung đưa, nở nụ cười. Lần này đi chơi khiến tôi khám phá ra một mặt khác của cậu ta. Cậu ta như vậy khiến tôi cảm thấy vui từ tận đáy lòng!
Tôi chuyển mắt nhìn về phía chiếc thuyền đi đầu. Hoàng thượng và Trang phi ngồi ở mũi thuyền thoải mái cười nói, Đức Thân Vương đứng ở đuôi thuyền khua mái chèo. Bởi vì vị trí Trang phi và Đức Thân Vương đều đưa lưng về phía tôi, chỉ có thể thấy được một ít mặt. Dường như tôi thấy được Trang phi đang cười, còn Đức Thân Vương thì không rõ. Nhưng vẻ mặt tươi cười của Hoàng thượng thì rất rõ ràng. Anh ta ngồi ôm người con gái em trai mình yêu vừa cười vừa nói, lại sai em trai chèo thuyền, quả là độc ác, tàn nhẫn!
Bỗng có tiếng đàn du dương dễ nghe truyền tới, hấp dẫn sự chú ý của tôi. Tôi nhìn sang trái. . . . . . Chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi ngồi ở đầu thuyền cách đó không xa, phía trước đặt một cây đàn cổ, tiếng đàn kia bay ra từ mười đầu ngón gian anh ta! Không chỉ tôi, ngay cả du khách xung quanh dường như cũng bị hấp dẫn. Liệt Minh Dã đình ngừng chèo, thuyền dừng lại.
Tôi không biết tên khúc này, chỉ biết chàng trai kia đã truyền sức mạnh dồi dào ngoan cường vào khúc nhạc, giống như một cây xanh cao lớn đang không ngừng vươn lên! Tiếng nhạc linh động khiến nhiệt huyết sôi trào, chí khí trào dâng, khi cao khi thấp, dạt dào bồng bột! Hết một khúc, xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Chàng trai ngẩng đàu lên, gió nhẹ lướt qua khiến mái tóc dài đen như tơ của anh ta khẽ tung bay, dưới ánh mặt trời hơi lấp lánh. Anh ta có khuôn mặt dịu dàng như ngọc, mặc dù không quá tuấn tú, lại làm cho người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt. Hai hàng lông mày dày mỏng vừa phải, mắt sáng như sao, môi đỏ mọng khẽ cười lộ ra hàm răng trắng noãn. Làm người ta không thể không khen ngợi, quả đúng là một vị công tử phóng khoáng nho nhã!
“Đàn rất hay, hay cho một khúc ‘Phượng đề ngâm’ khí thế hào hùng!” Một câu khen ngợi từ phía sau vang lên, cắt đứt sự tán thưởng trong lòng tôi. Giọng nói này làm lông tơ trên người tôi dựng đứng, vội quay đầu. Người nói quả nhiên là thiếu niên dùng roi kia!
Hắn là người như vậy. Khi không thèm để ý, ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không muốn cho ngươi. Đến khi để ý, dù đào tâm đào phế vẫn sợ chưa cho ngươi được thứ tốt nhất.
[1] Bài “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ” (Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh, sau mưa) – Tô Đông Pha
Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Dịch:
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử (trong truyện thay bằng Chiêu Phượng)
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời
[2] “Đề Lâm An để” (Đề nhà trạm Lâm An) – Lâm Thăng
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu,
Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu?
Noãn phong huân đắc du nhân tuý,
Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.
Dịch
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Tây Hồ múa hát đến bao lâu ?
Gió êm đã ngấm say lòng khách
Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu
[3] “Xuân đề hồ thượng” (Đề thơ xuân trên hồ) – Bạch Cư Dị
Xuân đề hồ thượng
Hồ thượng xuân lai tự hoạ đồ,
Loạn phong vi nhiễu thuỷ bình phô
Tùng bài sơn diện thiên trùng thúy
Nguyệt điểm ba tâm nhất khoả châu
Bích thảm tuyến đầu trừu tảo đạo,
Thanh la quần đới triển tân bồ.
Vị năng phao đắc Hàng Châu khứ,
Nhất bán câu lưu thị thử hồ.
Dịch
Xuân đến mặt hồ tựa bức tranh,
Nước trong lặng lẽ núi vây quanh
Thông đan lưng núi, nghìn trùng thắm,
Trăng dọi mặt hồ, hạt ngọc xanh.
Lúa sớm đầu đường như trải thảm,
Cỏ non cuối bãi tựạ dăng mành.
Vì chưa dứt bỏ Hàng Châu được,
Một nửa hồ đây đi chẳng đành.
“Tê rồi đúng không?” Tôi vuốt lòng bàn tay đỏ rực của cậu ta, ngẩng đầu cắn môi hỏi. Rút cuộc thiếu niên dùng bao nhiêu sức? Sao có thể khiến cậu ta bị thương đến mức này!
Cậu ta không nói tiếng nào, lạnh mặt rụt tay nhìn sang bên cạnh. Mặc dù cậu ta không nói nhưng hai tay lúc này nhất định không dễ chịu! Tôi buông tay cậu ta ra, đi gọi tiểu nhị bảo họ mang nước ấm tới, lấy thuốc trị thương ra. Tôi thấm ướt khăn vải lau cánh tay và lòng bàn tay cho Liệt Minh Dã, sau đó rắc thuốc bột lên gan bàn tay nứt nẻ xước xát. Tôi đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay xoa xoa, xoa bóp lưu thông máu giúp cậu ta.
Từ đầu đến cuối cậu ta nắm tay không nói gì. Chờ tôi xoa bóp xong liền tự buông tay áo, đứng dậy đi ra cửa. Thấy thế, tôi kéo áo cậu ta hạ giọng hỏi, “Cậu làm gì vậy?”
“Đi tạ tội với Hoàng thượng.” Bỏ lại sáu chữ, cậu ta mở cửa phòng quẹo trái. Đứng trước gian phòng hảo hạng trong cùng cậu ta nâng tay khẽ gõ cửa phòng, kính cẩn gọi, “Chủ tử.”
Trong phòng không tiếng động, cậu ta gọi lần thứ hai, vẫn không có ai đáp. Sau lần thứ ba, cậu ta trực tiếp vén vạt áo quỳ trên sàn gỗ.
Thấy thế, tôi che miệng lại giật lùi về phòng, dựa vào vách tường cố gắng nín khóc. Giây phút cậu ta quỳ xuống tim tôi như bị cái gì đó đâm vào, vô cùng đau đớn! Cậu ta biết không thể đánh bại thiếu niên là phụ thánh ý, nhưng cậu ta đã dốc hết sức rồi. Dù Hoàng thượng giận cậu ta không đuổi được thiếu niên ra khỏi khách sạn này, thì cũng không nên hờ hững khi cậu ta chủ động thỉnh tội chứ! Làm vậy thật khiến người ta đau lòng!
Tôi cố gắng kiềm chế, nhưng dù cố đến mức nào tôi cũng không nhịn được nức nở một tiếng rơi nước mắt. Đúng rồi, đây chỉ là suy nghĩ của tôi mà tôi, đế vương sao có thể như vậy? Đế vương chỉ phân biệt rõ ràng công và tội. Nhiều công đương nhiên được thưởng, nhưng nếu phạm phải một sai lầm lớn thì cho dù có nhiều công lao đến mức nào cũng chỉ uổng phí mà thôi!
Hiện giờ đúng là lúc biên quan căng thẳng cần dùng người, tôi không tin Hoàng thượng sẽ trừng phạt Liệt Minh Dã quá nặng. Liệt gia đời đời trung liệt, ai có mắt đều thấy. Nhưng vô lý như vậy quả thực làm tổn thương Liệt Minh Dã!
Tôi ló đầu nhìn về phía Liệt Minh Dã, cậu ta cúi đầu lặng lẽ quỳ. Nước mắt thi nhau chảy ra, tôi che miệng lại rụt đầu về. Ít nhất một nén hương qua đi mới có động tĩnh. Cửa mở, ngay sau đó giọng nói êm ái của Trang phi truyền vào tai, “Đứng lên đi nghỉ đi, chủ tử mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Dứt lời xung quanh lặng ngắt như tờ, cửa phòng khép lại. Khoảng một phút sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân Liệt Minh Dã đứng dậy trở về. Tôi vội lau nước mắt trên mặt, khịt mũi. Cậu ta trở về phòng nằm trên giường không buồn hé răng, tôi đóng cửa phòng đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta, khẽ đẩy cánh tay cậu ta dịu dàng khuyên nhủ, “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên [*], hôm nay bất phân thắng bại đổi lại nền tảng kiên cố cho cậu sau này.”
[*] Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Nghe vậy, thân thể cậu ta run lên một chút, sau đó cúi đầu thấp, lí nhí hỏi, “Nàng có xem thường ta không?”
Câu hỏi của cậu ta càng khiến tôi đau lòng hơn. Cậu ta luôn cao ngạo đã bao giờ bị đánh bại, vừa rồi đánh hòa và bị Hoàng thượng thờ ơ đã khiến cậu ta không dễ chịu, thế nên mới có thể hỏi những lời vô nghĩa như vậy.
Tôi nâng mặt cậu ta lên, nói, “Không có xem thường hay không xem thường gì hết. Tôi chỉ biết quá khứ tương lai ngoại trừ cậu không có ai mười bốn tuổi đã làm phó soái quân doanh, chỉ huy ba ngàn quân! Mặc kệ người ta lợi hại đến mức nào, cậu chỉ cần nhớ kỹ, chịu được cái khổ cùng cực mới là kẻ vượt trên mọi người, đại trượng phu co được dãn được, đừng vì thất bại nhất thời mà đánh mất hùng tâm tráng chí của mình! Muốn đứng trên người nhất định phải chịu đựng gian khổ, hiểu không?” Nói xong, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Cậu ta bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng chói lòa, tất cả chán nản đã được gột sạch! Một lát sau cậu ta nở cười yếu ớt, nắm tay tôi lấy gò má cọ xát, khàn khàn thì thào nói, “Lăng Tiêu Lạc, nàng thật tốt. . . . . .”
Nghe vậy, tôi sửng sốt, lập tức tức giận lườm cậu ta một cái, bĩu môi, trong lòng thầm mắng ‘Oắt con, giờ mới biết tôi tốt!’ Tôi rút tay về, cởi quần áo cho cậu ta, “Hoàng thượng đã nghỉ, cậu cũng ngủ một giấc đi. Ba mươi hiệp vừa rồi khiến cậu tiêu hao không ít thể lực. Mấy ngày gần đây cậu vì dư nghiệt và tuần tra cũng đã không ngủ ngon rồi.” Tôi vừa cởi áo ngoài vừa nói. Nói xong lại cởi tất và giày cho cậu ta, “Tôi đi bảo tiểu nhị mang bồn nước tới cho cậu rửa chân.”
Tôi xoay người định ra ngoài, cậu ta lại giữ chặt tay tôi dùng lực kéo tôi vào trong lòng, cũng vùi mặt vào cổ tôi, cười nhẹ nói, “Ngủ với ta.”
Nghe vậy, tôi vội đẩy cậu ta ra, trách mắng: “Lúc trước ngủ trong lều không có cách nào khác mới phải ngủ cùng giường. Bây giờ khách sạn có rất nhiều phòng, sao còn phải ngủ chung?” Cậu ta quả đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, trèo lên đầu lên cổ tôi!
“Vậy ta không rửa chân, cũng không ngủ!” Cậu ta buông tôi ra, biến sắc còn nhanh hơn lật sách. Mà lật sách có thể thấy tiếng, cậu ta lại lặng lẽ xị mặt.
Tôi suýt nữa tức chết, nghẹn họng nhìn trân trối. Cậu ta còn dám đe dọa tôi! Mới bao lâu mà cậu ta không chỉ học được giả vờ, còn biết cả đe dọa! Đáng chết, học ai thế hả? !
Thấy tôi bất động không nói, cậu ta xuống giường, chân trần đi tới bên bàn ngồi xuống, âm khí nặng nề tự rót trà.
Tôi biết rõ không nên dung túng, nhưng nhìn thấy cánh tay cậu ta còn đỏ thì lại mềm lồng. Tôi cắn môi, đi đến bên cạnh cậu ta, giật chung trà trong tay cậu ta dùng sức đập lên bàn khiến nước trà bắn tung tóe. Kéo cậu ta dậy đẩy lên giường, oán hận nói, “Ngốc không được nhúc nhích, tôi ngủ cùng là được chứ gì!” Nói xong, tôi căm tức xoay người ra khỏi phòng, phân phó tiểu nhị nấu nước.
Lau mặt, rửa sạch chân, Liệt Minh Dã nằm ở trên giường vẫy tay với tôi, vừa vẫy vười cười hớn hở.
Tôi cài then cửa, cởi áo khoác, từ cuối giường trèo lên giường, không chút do dự nhét gối đầu vào giữa, cảnh cáo cậu ta, “Không được hất gối đầu ra, ngủ đi!”
Thấy thế, nụ cười của cậu ta cứng đờ, đôi mắt cong cong dần biến trở về như lúc không cười. Không để ý tới cậu ta tỏ vẻ không vui, tôi gối tay nằm xuống, quay lưng về phía cậu ta.
Cậu ta chưa nằm, ánh mắt chứ nhìn chằm chằm vào lưng tôi như keo dán, nhìn đến mức toàn thân tôi bắt đầu nóng lên. Không chịu nổi ánh mắt trần trụi của cậu ta, tôi bật dậy, cầm gối đập lên đầu cậu ta. Vừa đập vừa mắng, “Còn không ngủ là tôi đi đấy!”
Cậu ta không hé răng, cào cào mái tóc bị tôi đập rối rồi nằm xuống, hai tay gối lên sau đầu, nhắm mắt. Tôi đặt gối đầu về chỗ cỗ, kéo chăn mỏng đắp cho cả hai rồi mới nằm xuống.
Biết rõ gối đầu không có tác dụng với cậu ta, lại vẫn cố giãy dụa. Quả nhiên, lúc ngủ dậy tôi lại đang nằm trong vòng tay ấm áp của cậu ta. . . . . .
Cậu ta còn tại ngủ, hô hấp khe khẽ đều đều lọt vào tai.”Ai. . . . . .” Tôi nhìn cậu ta ngủ say thở dài, không nhịn được vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của cậu ta. Cậu ta làm như thế, càng ngày càng ỷ lại tôi, thậm chí càng ngày càng không buông tay được, tôi nên làm gì với cậu ta bây giờ?
◇
Bữa tối, chúng tôi xuống tầng một dùng bữa. Hoàng thượng, Trang phi, Đức Thân Vương ngồi một bàn, tôi cùng với Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ một bàn khác, tướng sĩ ngồi kín những bàn còn lại, chỉ để lại đúng một bàn.
Chưởng quầy không dám chậm trễ, rượu và thức ăn đưa lên đều là những thứ tốt nhất trong tiệm. Ông ta cầm một túi vàng và một túi vàng lá, đương nhiên không dám qua loa.
Thiếu niên và tùy tùng đi theo ngay sau lưng chúng tôi. Bọn họ ít người, một bàn có thể ngồi năm người.
Thiếu niên ăn vài miếng thức ăn, vài miếng cơm, cầm bầu rượu rót đầy chén, sau đó nâng chén đi về phía chúng tôi. . . . . . Tới bên cạnh Liệt Minh Dã, anh ta chống một tay lên bàn cúi người, cười nói, “Nhóc, ta thưởng thức cậu!” Nói xong, đưa chén rượu đến trước mặt Liệt Minh Dã.
Thấy thế, tôi và Mục Liễu Nhứ lập tức ngừng ăn cơm. Tôi lén liếc về phía Hoàng thượng, anh ta và Trang phi, Đức Thân Vương đều ngừng ăn nhìn về phía này. Trong lòng tôi căng thẳng, chuyển tầm mắt nhìn về phía Liệt Minh Dã, không biết cậu ta sẽ ứng đối như thế nào.
Liệt Minh Dã ăn một nửa liền dừng lại, mày rõ ràng nhăn lại. Cậu ta không nhìn Hoàng thượng, càng không nhìn thiếu niên kia, ba giây sau lại tiếp tục ăn, làm như thiếu niên hoàn toàn không tồn tại.
Thiếu niên nhướn mày, ngồi xuống bên phải cậu ta, đặt chung rượu trên bàn, chống má nói, “Cậu như thế lạnh lùng là sợ chủ tử cậu tức giận sao?” Anh ta vừa nói vừa liếc về phía Hoàng thượng.
Anh ta vừa dứt lời ngay cả các tướng sĩ đang ăn cơm cũng dừng lại, không biết ai đó còn phát ra tiếng hít vào rất nhỏ!
Lời này của thiếu niên làm tôi sợ hãi, rõ ràng anh ta cố ý nói như vậy. Biết Liệt Minh Dã không thể đánh thắng anh ta đã làm Hoàng thượng không vui, giờ còn dồn Liệt Minh Dã vào thế khó xử! Tôi muốn nói đỡ, lại kìm xuống, xem Liệt Minh Dã phản ứng ra sao.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liệt Minh Dã. Cậu ta nuốt đồ ăn trong miệng nhưng không ăn nữa. Nhìn đồ ăn trước mặt không nói không động, mày càng nhíu chặt hơn.
Thiếu niên không lùi, Liệt Minh Dã không tiến, sắc mặt Hoàng thượng càng khó coi. Anh ta là quân vương, khi vi hành lại bị thần tử lấn lướt. Chắc chắn trong lòng anh ta đang rất tức giận, khiến quân thần hai người vốn hòa hợp lại sinh ra khúc mắc!
Bỗng dưng, một luồng sáng lóe lên trong đầu, tôi giật mình, hay đó cũng là ý đồ của thiếu niên kia? ! Có ý nghĩ này dẫn đầu những suy đoán khác liền thi nhau hiện lên …hay thiếu niên đó là hoàng tử Kim La, giả vờ nghỉ cùng một khách sạn để châm ngòi ly gián? !
Tôi không biết suy nghĩ của mình chính xác hay không, nhưng gần đây nhiều chuyện chồng chất với nhau làm tôi buộc lòng phải nghĩ đến điều này!
Hai bên giằng co thật lâu mà không ai tiến hành bước tiếp theo, không khí càng lúc càng nặng nề khiến người ta hô hấp không khoái. Tôi nghĩ sở dĩ Liệt Minh Dã không nói không động là muốn để thiếu niên biết khó mà lui, không hứng thú với cậu ta nữa. Nhưng mặt thiếu niên kia cũng thật dày, không đạt mục đích quyết không bỏ qua!
Tiếp tục giằng co nữa chỉ khiến sắc mặt Hoàng thượng càng khó coi. Liệt Minh Dã đột nhiên đứng lên, nhìn thiếu niên nói, “Một khách sạn hai chủ đã là rất bất kính với chủ tử ta, chén rượu này tôi tuyệt đối sẽ không uống!” Dứt lời, cậu ta đi thẳng về phía Hoàng thượng, quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh. Cậu ta giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu mới từ từ đứng thẳng lên, xoay người kiên định bước lên tầng.
Hành động này của cậu ta hết sức rõ ràng, thứ nhất là tạ tội với Hoàng thượng, thứ hai cho thấy lòng trung thành, ba là tự tìm lối thoát không để không khí xảy ra dị biến. Cậu ta làm gì cũng vì nghĩ cho Hoàng thượng! Sắc mặt khó coi của Hoàng thượng đã bớt đi nhiều, trong mắt không còn vẻ khó chịu nữa.
Thiếu niên nhìn bóng lưng Liệt Minh Dã lên tần ba giận quá hóa cười, khóe miệng cong lên thành một độ cong ý vị sâu xa. Anh ta bưng chung rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu nhìn tôi một cái. Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, tôi ngớ ra, đây là. . . . . . Ý gì? !
“Chủ tử việc gì phải phí sức hao tổn tinh thần vì thằng oắt không biết tốt xấu kia.” Một chàng trai trẻ tuổi nhất trong đám tùy tùng của thiếu niên rót đầy rượu cho anh ta, khi buông chung rượu còn nửa kia xuống mới nửa bất bình nửa khó hiểu hỏi chủ tử.
“Bốp” một tiếng, thiếu niên dùng đũa đánh vào mu bàn tay cậu ta, nói như lưu manh, “Ngươi biết cái gì, gia thưởng thức tài ba phi phàm của cậu ta, còn nhỏ đã lợi hại như vậy, các ngươi ai có thể?” Nghe giọng điệu biểu cảm của anh ta thì hình như không hề coi bốn gã tùy tùng là hạ nhân, mà hơi giống bạn bè cùng chơi đùa với nhau ở đầu đường phố từ nhỏ đến lớn!
Anh ta dứt lời, chàng trai kia bĩu môi không nói nữa, bộ dáng nghẹn lại của cậu ta khiến ba người kia cười vang.
Cuộc nói chuyện của thiếu niên làm sắc mặt tối tăm của Hoàng thượng trở nên đắc ý, tiếp tục ăn cơm.
Sóng ngầm làm lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, muốn về phòng xem Liệt Minh Dã lại thấy không ổn. Tôi có ngồi thêm một lát, chờ không khí ổn định mới đứng dậy nhún người hành lễ với Hoàng thượng, lên tầng.
Vào phòng, chỉ thấy Liệt Minh Dã ngồi ở bên bàn đăm chiêu. Tôi khẽ đóng cửa rồi đi về phía cậu ta, ngồi xuống ở bên cạnh. Không chờ tôi mở miệng, cậu ta đã khẽ hỏi, “Nàng có biết vì sao ta không nhạn chén rượu đó không?”
Nghe vậy, tôi sửng sốt, nghiêng đầu suy tư, sau đó dùng âm lượng chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy trả lời, “Không phải vì Hoàng thượng sao?”
“Đây là một lý do.” Ánh mắt thâm trầm của cậu ta nhìn thẳng vào mắt, dừng một chút mới nói tiếp, “Thứ hai, roi Trì Kinh thiếu niên kia dùng không phải của Long Triều. Nếu ta phán đoán không lầm, có lẽ là ở địa khu ‘Kim Cương Mặc Thạch’ phía Tây Bắc, Đông Nam, Đông Bắc!” Nói xong, cậu ta nheo mắt lại.
Bốn Tây Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, do bốn chủng tộc là: người Ô, người Oa Tắc, người Ngọc Chân, người Kim La. Trong đó, Ngọc Chân và Kim La đều bị Long Triều tiêu diệt, Ngọc Chân diệt vong trước.
“Nói như vậy. . . . . . thiếu niên kia là người phiên bang? ! Người Ô hay người Oa Tắc? Thậm chí là Kim La? !” Sắc mặt tôi chợt thay đổi, vội hỏi.
“Không phải Kim La, võ công không giống!” Liệt Minh Dã vô cùng khẳng định loại bỏ Kim La, “Về phần là người Ô hay người Oa Tắc. . . . . . Ta không chắc lắm, ta chưa giao đấu với họ bao giờ.”
Nói đến đây tôi đã hiểu lý do thứ hai của cậu ta, đó là do dự vì thân phận thiếu niên kia. Cậu ta được thiếu niên kia coi trọng. Nếu nói cho Hoàng thượng phán đoán của cậu ta, vậy Hoàng thượng chắc chắn sẽ đề phòng cậu ta. Cái này giống như một chuyện vốn chẳng quan trọng, bị người ta bàn tán nhiều sẽ trở thành sự thật! Huống hồ, đế vương vốn đa nghi, thà rằng giết lầm một vạn, chứ không bỏ sót một người! Liệt Minh Dã nghĩ đến điểm này mới không lên tiếng, để tránh rơi vào tội danh thông đồng với địch! Không thể không thừa nhận cậu ta mưu tính sâu xa, bây giờ gặp chuyện không lỗ mãng mà đã biết phân tích lợi – hại trong đó!
Nghĩ đến đây, tôi mở miệng muốn nói lại tôi, bởi khi Đức Thân Vương xem cuộc chiến dường như có đăm chiêu! Hay là hắn ta cũng nhìn ra manh mối từ chiếc roi gai ấy? ! Không phải không có khả năng này. Tôi nắm tay Liệt Minh Dã lo lắng nói, “Đức Thân Vương có phải. . . . . .” Tôi chỉ nói đến đây nhưng cậu ta vẫn hiểu ý của tôi.
“Sẽ không!” Cậu ta quyết đoán lắc đầu, không hề do dự.
Tôi vỗ ngực, nghĩ mình thật ngốc! Đức Thân Vương là con hồ ly gian xảo, hắn ta đương nhiên sẽ không, dù biết được cũng sẽ giả vờ như không biết! Đột nhiên, tôi cảm thấy tình thế đã phát triển vượt qua sức tưởng tượng, vốn cho rằng đây là cuộc chiến vì giang sơn, không ngờ có thể thấy được những âm mưu khác, đâu đâu cũng là những kẻ lòng dạ khó lường!
“Thiếu gia, hãy tự bảo vệ mình, đừng quá trung thành mù quáng!” Tôi nắm chặt tay Liệt Minh Dã , đây là lời khuyên duy nhất tôi có thể nói với cậu ta!
Cậu ta nắm chặt tay tôi, dùng sức gật đầu, đôi mắt sâu xa, sắc bén.
★
Hành động tạ tội và lòng trung thành của Liệt Minh Dã làm Hoàng thượng cực kỳ vui mừng. Đến lúc này tôi mới biết người vui buồn thất thường không phải cậu ta, mà là vị đế vương này! Nếu không có chuyến đi lần này, tôi sẽ không phát hiện lòng dạ đế vương khó nắm lấy nhất, người xưa nói quả không sai “Gần vua như gần cọp”!
Lệ Hồ Triêu Dương chính là điểm ngắm cảnh thứ hai của chúng tôi. Triêu Dương vốn có được gọi là ‘Thiên đường của nhân gian’, Lệ Hồ chính là một viên minh châu lộng lẫy khảm giữa thiên đường!
Vọng mắt trông về phía xa, ba phía nam, bắc, tây Lệ Hồ là tầng tầng lớp lớp đồi núi nhấp nhô chập chùng. Núi xanh nhạt đậm khác nhau như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ, một đàn cò trắng bay qua mặt hồ, dưới ánh mặt trời chớp lóe, trông rất đẹp mắt!
Bên hồ liễu rủ như những dây lụa màu xanh dịu dàng quấn quanh Lệ Hồ. Giữa hồ là một hòn đào đảo, ba đình, hai nhà gỗ, thuyền như những chấm nhỏ bập bềnh trên mặt hồ trong vắt, làm cho cảnh tượng xinh đẹp tuyệt trần này càng thêm quyến rũ!
Ngồi ở mũi thuyền phóng mắt nhìn non sông tươi đẹp Long Triều, tôi không nhịn được ngâm bốn câu thơ, “Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc không mông vũ diệc kỳ. Dục bả lệ hồ bỉ Chiêu Phượng, nồng trang đạm mạt tổng tương nghi [1].” Khóe môi khẽ cười, Chiêu Phượng là một cô gái tài sắc vẹn toàn nổi tiếng tại cổ đại không có trong lịch sử này. Tôi đã dùng tên cô ấy thay cho ‘Tây Tử’ trong câu thơ này.
[1] Tây Tử: Tây Thi. Bài thơ trên được sửa từ bài “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ” (Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh, sau mưa) – Tô Đông Pha
“Sơn ngoại thanh sơn trọng ngoại trọng, lệ hồ ca vũ kỷ thì hưu, noãn phong huân đắc du nhân túy, trực bả Triêu Dương tác thiên đường.[2]” Mục Liễu Nhứ cảm xúc dâng trào, cũng theo tôi ngâm một bài.
[2] Sửa từ bài “Đề Lâm An để” (Đề nhà trạm Lâm An) – Lâm Thăng
Hai chúng tôi ngâm xong đều quay đầu nhìn về phía Liệt Minh Dã. Vẻ mặt cậu ta, môi khẽ cười, nhẹ nhàng đưa mái chèo chầm chậm đi về phía trước. Thấy thế, tôi chúng tôi nhìn nhau cười, trăm miệng một lời nói với cậu ta, “Đến lượt cậu rồi.”
Ý cười trên môi cậu ta càng rõ hơn, vừa chèo vừa ngâm, “Vị năng phao đắc triêu dương khứ, nhất bán câu lưu thị Lệ Hồ.” [3] Chỉ hai câu ngắn gọn, lại bộc lộ trọn vẹn sự quyến luyến với Lệ Hồ. Hai câu đã hơn hẳn hai bài thơ mà tôi và Mục Liễu Nhứ ngâm lúc trước.
[3] Sửa từ hai câu cuối bài “Xuân đề hồ thượng” (Đề thơ xuân trên hồ) – Bạch Cư Dị
Tôi quay đầu nhìn phía trước, hai chân đưa ra ngoài đầu đung đưa, nở nụ cười. Lần này đi chơi khiến tôi khám phá ra một mặt khác của cậu ta. Cậu ta như vậy khiến tôi cảm thấy vui từ tận đáy lòng!
Tôi chuyển mắt nhìn về phía chiếc thuyền đi đầu. Hoàng thượng và Trang phi ngồi ở mũi thuyền thoải mái cười nói, Đức Thân Vương đứng ở đuôi thuyền khua mái chèo. Bởi vì vị trí Trang phi và Đức Thân Vương đều đưa lưng về phía tôi, chỉ có thể thấy được một ít mặt. Dường như tôi thấy được Trang phi đang cười, còn Đức Thân Vương thì không rõ. Nhưng vẻ mặt tươi cười của Hoàng thượng thì rất rõ ràng. Anh ta ngồi ôm người con gái em trai mình yêu vừa cười vừa nói, lại sai em trai chèo thuyền, quả là độc ác, tàn nhẫn!
Bỗng có tiếng đàn du dương dễ nghe truyền tới, hấp dẫn sự chú ý của tôi. Tôi nhìn sang trái. . . . . . Chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi ngồi ở đầu thuyền cách đó không xa, phía trước đặt một cây đàn cổ, tiếng đàn kia bay ra từ mười đầu ngón gian anh ta! Không chỉ tôi, ngay cả du khách xung quanh dường như cũng bị hấp dẫn. Liệt Minh Dã đình ngừng chèo, thuyền dừng lại.
Tôi không biết tên khúc này, chỉ biết chàng trai kia đã truyền sức mạnh dồi dào ngoan cường vào khúc nhạc, giống như một cây xanh cao lớn đang không ngừng vươn lên! Tiếng nhạc linh động khiến nhiệt huyết sôi trào, chí khí trào dâng, khi cao khi thấp, dạt dào bồng bột! Hết một khúc, xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Chàng trai ngẩng đàu lên, gió nhẹ lướt qua khiến mái tóc dài đen như tơ của anh ta khẽ tung bay, dưới ánh mặt trời hơi lấp lánh. Anh ta có khuôn mặt dịu dàng như ngọc, mặc dù không quá tuấn tú, lại làm cho người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt. Hai hàng lông mày dày mỏng vừa phải, mắt sáng như sao, môi đỏ mọng khẽ cười lộ ra hàm răng trắng noãn. Làm người ta không thể không khen ngợi, quả đúng là một vị công tử phóng khoáng nho nhã!
“Đàn rất hay, hay cho một khúc ‘Phượng đề ngâm’ khí thế hào hùng!” Một câu khen ngợi từ phía sau vang lên, cắt đứt sự tán thưởng trong lòng tôi. Giọng nói này làm lông tơ trên người tôi dựng đứng, vội quay đầu. Người nói quả nhiên là thiếu niên dùng roi kia!
Hắn là người như vậy. Khi không thèm để ý, ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không muốn cho ngươi. Đến khi để ý, dù đào tâm đào phế vẫn sợ chưa cho ngươi được thứ tốt nhất.
[1] Bài “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ” (Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh, sau mưa) – Tô Đông Pha
Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Dịch:
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử (trong truyện thay bằng Chiêu Phượng)
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời
[2] “Đề Lâm An để” (Đề nhà trạm Lâm An) – Lâm Thăng
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu,
Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu?
Noãn phong huân đắc du nhân tuý,
Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.
Dịch
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Tây Hồ múa hát đến bao lâu ?
Gió êm đã ngấm say lòng khách
Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu
[3] “Xuân đề hồ thượng” (Đề thơ xuân trên hồ) – Bạch Cư Dị
Xuân đề hồ thượng
Hồ thượng xuân lai tự hoạ đồ,
Loạn phong vi nhiễu thuỷ bình phô
Tùng bài sơn diện thiên trùng thúy
Nguyệt điểm ba tâm nhất khoả châu
Bích thảm tuyến đầu trừu tảo đạo,
Thanh la quần đới triển tân bồ.
Vị năng phao đắc Hàng Châu khứ,
Nhất bán câu lưu thị thử hồ.
Dịch
Xuân đến mặt hồ tựa bức tranh,
Nước trong lặng lẽ núi vây quanh
Thông đan lưng núi, nghìn trùng thắm,
Trăng dọi mặt hồ, hạt ngọc xanh.
Lúa sớm đầu đường như trải thảm,
Cỏ non cuối bãi tựạ dăng mành.
Vì chưa dứt bỏ Hàng Châu được,
Một nửa hồ đây đi chẳng đành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.