Chương 21
Sáng Rực Như Sao Trăng
18/12/2024
21
Tiếng sấm bên tai như sét đánh ngang trời, Tiết Nhạn bàng hoàng trước lời đề nghị của tỷ tỷ, muốn nàng vào vương phủ, ngày đêm bầu bạn bên phu quân của tỷ tỷ. Huống hồ, Ninh Vương Hoắc Ngọc đa nghi, khó mà qua mặt được, nàng làm sao có thể trụ vững mười ngày?
"Không được."
Tiết Ngưng cuống quýt đến đỏ hoe cả mắt, lệ tuôn rơi lã chã. "Ta biết yêu cầu này quá đáng với muội, nhưng nếu nhị biểu ca có mệnh hệ gì, tỷ tỷ cũng không sống nổi. Tỷ tỷ cầu xin muội! Muội muội, muội cũng ái mộ nhị biểu ca, chẳng lẽ muội muốn trơ mắt nhìn chàng thành phế nhân, hủy hoại cả đời chàng sao?"
Tiết Ngưng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, quỳ sụp xuống đất khẩn cầu. "Chàng vốn là thiên chi kiêu tử, chẳng lẽ muội muội nhẫn tâm nhìn chàng sa vào vũng lầy, uổng phí cả đời này hay sao?"
Mắt Tiết Ngưng ngấn lệ, nước mắt không ngừng rơi xuống, vẻ mặt thê lương. "Tỷ tỷ xin thề với muội, chờ biểu ca bình phục, ta nhất định sẽ cùng muội đổi lại. Ninh Vương căn bản không thích ta, chàng đã dọn ra thư phòng, tuyệt đối sẽ không bước vào phòng ngủ nửa bước. Hơn nữa, muội muội từng giả trang ta vào Trân Bảo Các tra án mà không ai hay biết. Muội vào vương phủ nhất định sẽ không bị phát hiện."
Tiết Nhạn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nửa ngày không nói nên lời. Nhìn vẻ mặt thê lương của tỷ tỷ, đủ thấy tình cảm tỷ tỷ dành cho nhị biểu ca sâu đậm đến nhường nào, thậm chí cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả.
Mà Tạ Ngọc Khanh cũng nguyện vì tỷ tỷ liều cả tính mạng, hai người tình chàng ý thiếp, tâm ý tương thông, bản thân nàng lại trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của họ.
"Muội muội, nếu muội không đồng ý, ta sẽ quỳ mãi ở đây."
Tiết Nhạn thần sắc lãnh đạm. "Để ta suy nghĩ vài ngày."
Tiết Ngưng thấy nàng đã xiêu lòng, nét mặt lo âu mấy ngày nay biến mất, vui mừng nói: "Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chỉ chờ muội muội vào vương phủ."
Ra khỏi Hải Đường viện, tâm tình Tiết Ngưng vô cùng tốt, bèn nói với Huệ Nhi: "Ngươi cho người báo tin này cho nhị biểu ca biết, ta chỉ mong chàng nghe được tin này có thể nhanh chóng khỏe lại."
Huệ Nhi do dự nói: "Vương phi, làm vậy có thật sự ổn không? Nếu để người khác biết người lén Vương gia làm ra chuyện to gan như vậy, e là sẽ phu thê ly tâm."
Tiết Ngưng lại nói: "Ta chỉ biết ta không thể sống thiếu nhị biểu ca, mà ta đã hiểu rõ trong lòng chàng chỉ có ta, ta không thể buông tay chàng."
Huệ Nhi còn muốn khuyên can. Tiết Ngưng lại thái độ kiên quyết, cắt ngang lời nàng. "Tối nay cứ về vương phủ trước. Rồi âm thầm tìm giúp ta vài phương thuốc, ta muốn bồi bổ thân thể cho nhị biểu ca. Chàng phải nhanh chóng khỏe lại mới được."
Tiết Nhạn trằn trọc cả đêm không ngủ, nhớ lại lần nàng suýt bị bắt cóc, chính Tạ Ngọc Khanh đã ra tay cứu giúp, tựa như thần tiên giáng thế, giúp nàng thoát khỏi tai ương.
Sau đó, nàng đến cảm tạ Tạ Ngọc Khanh, nhưng chàng lại nói thấy nàng liền nhớ đến một cố nhân.
Về sau, nàng mới biết cố nhân đó chính là tỷ tỷ.
Nhà họ Tạ gặp đại nạn, nàng ngày đêm tận tâm chăm sóc Tạ Ngọc Khanh và Tạ phu nhân. Từ khi Đổng Uyển tự vẫn, nàng liền tiếp quản việc nhà, quán xuyến mọi việc trong phủ, nô bộc trong nhà, mua sắm hàng ngày đều đến hỏi nàng, nàng bận rộn tối mặt tối mũi, nhưng lại sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.
Thế nhưng lúc Tạ Ngọc Khanh hôn mê, lại gọi tên tỷ tỷ, chàng chưa từng quên tỷ tỷ.
Trước đây, Tiết Nhạn vẫn ôm mộng tưởng hão huyền, cho rằng chỉ cần mình chân thành, nhất định sẽ được đáp lại bằng tấm chân tình tương tự, có thể sưởi ấm trái tim Tạ Ngọc Khanh.
Giờ đây nàng đã hiểu, trong lòng Tạ Ngọc Khanh tuyệt đối không có nàng, tuy trong lòng có chút đau buồn, nhưng cũng có thể thản nhiên buông bỏ.
Có lẽ nàng nên vào vương phủ, thành toàn cho Tạ Ngọc Khanh và tỷ tỷ.
Nàng mài mực, viết một bức thư, sai người đưa đến Tạ phủ. Tạ Ngọc Khanh liên tiếp bị ám sát, trong lòng nàng đã nghi ngờ vài người, chỉ tiếc là không có chứng cứ, nhưng thích khách chưa bị bắt, Tạ Ngọc Khanh vẫn còn gặp nguy hiểm. Bức thư này là để nhắc nhở Tạ Ngọc Khanh phải cẩn thận với thứ mẫu Đổng Uyển, sau khi Tạ Ngọc Kỳ xảy ra chuyện, Tạ Ngọc Khanh là người có khả năng kế thừa tước vị nhất, Đổng Uyển vì tước vị nhất định sẽ không buông tha cho Tạ Ngọc Khanh.
Một canh giờ sau khi thư được gửi đi, Phúc Bảo cũng từ Tạ phủ mang về tin tức của Tạ Ngọc Khanh.
Nhưng nàng ấp úng không chịu nói.
Tiết Nhạn hỏi: "Nhị biểu ca rốt cùng đã nói gì, khiến muội khó xử như vậy? Nói đi, ta sẽ không đau lòng nữa."
Trải qua chuyện này, nàng cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể buông bỏ, khi nàng không còn cố chấp muốn có được chân tình của nhị biểu ca, lại cảm thấy nhẹ nhõm tự tại chưa từng có, như trút được gánh nặng.
Mà bên Tiết Ngưng cũng có tin tức, nói là ngày mai sẽ phái người đến đón nàng vào phủ.
Phúc Bảo vừa giúp Tiết Nhạn thu dọn hành lý, vừa len lén nhìn sắc mặt Tiết Nhạn nói: "Tạ nhị công tử nói chàng c.h.ế.t đi sống lại một lần, mới biết đại tiểu thư là người quan trọng nhất với chàng, chàng tuyệt đối không thể phụ lòng đại tiểu thư."
Phúc Bảo thấy bất bình, tức giận nói: "Nếu không có nhị tiểu thư, chàng đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi! Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tốt xấu, tấm chân tình của nhị tiểu thư uổng phí rồi."
Tiết Nhạn không nói gì, chỉ cúi đầu bận rộn, đem toàn bộ son phấn dùng để dịch dung hóa trang bỏ vào trong hòm, dự định mang vào vương phủ.
Nếu nói vừa rồi trong lòng nàng còn chút vấn vương, thì giờ đây biết được thái độ của Tạ Ngọc Khanh lại hoàn toàn nguội lạnh, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ nếu nhị biểu ca vẫn không hồi đáp, chưa từng nói muốn cưới nàng, có lẽ nàng đã sớm buông bỏ rồi.
"Vậy thì xin nhị biểu ca trả lại hôn thư, sớm hủy hôn là được."
Nàng quay lưng đi, lặng lẽ lau nước mắt trên má.
Lại đem bản vẽ trên bàn đưa cho Phúc Bảo. "Bảo Trân Bảo Các làm cây trâm này theo bản vẽ, coi như là sản phẩm mới của mùa này, tiền bạc đều do ta chi trả."
Bản vẽ là một cây trâm bạc hết sức bình thường.
Phúc Bảo không hỏi nhiều, làm theo lời Tiết Nhạn dặn dò, giao cho tiểu tư đưa đến Trân Bảo Các.
"Nhị tiểu thư đừng buồn, hiện giờ cũng không cần phải hủy hôn, chỉ cần chờ Tạ nhị công tử khỏi bệnh, người lại cùng đại tiểu thư đổi lại là được."
Phúc Bảo thấy ánh mắt Tiết Nhạn kiên định, dường như đã hoàn toàn buông bỏ, nàng hầu hạ bên cạnh Tiết Nhạn nhiều năm, hiểu rõ tính tình của nhị tiểu thư nhất, một khi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Tạ nhị công tử không còn cơ hội nào nữa rồi.
Từ khi Tạ Ngọc Khanh bị thương, đây là lần đầu tiên chàng ngồi đề bút viết chữ trên bàn, tuy nằm liệt giường đã lâu, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt đã khôi phục lại vẻ tinh anh như ngày nào, biết Tiết Ngưng sắp đến phủ, chàng càng thêm nóng lòng, không thể ngồi yên được nữa.
"Nhị Lang."
Tạ Ngọc Khanh khẽ ngẩng đầu, thấy mẫu thân gắng gượng bệnh tật đến thư phòng của chàng, liền vội vàng tiến lên mời mẫu thân ngồi vào ghế trên.
"Nhị Lang gầy đi rồi, cũng tiều tụy hơn rồi." Tần thị quanh năm bệnh tật, triền miên trên giường bệnh, nói chuyện cũng có vẻ yếu ớt.
Tạ Ngọc Khanh đứng dậy, cung kính hành lễ với mẫu thân. "Con bất hiếu, khiến mẫu thân lo lắng rồi."
Tần thị lắc đầu. "Huynh trưởng con xảy ra chuyện lớn như vậy, vì con đang bệnh nên ta không cho người quấy rầy con, từ nay về sau Vũ Đức Hầu phủ phải dựa vào một mình con gánh vác rồi."
Nghĩ đến trưởng tử bị người hãm hại, mất đi tước vị, Tần thị vô cùng đau lòng, lau nước mắt nơi khóe mi, ánh mắt đầy thương xót nhìn đứa con thứ hai đang bị thương chưa khỏi.
Tạ Ngọc Khanh cung kính nói: "Con nhất định sẽ chấn hưng Vũ Đức Hầu phủ, xin mẫu thân yên tâm dưỡng bệnh."
Tần thị hài lòng cười nói: "Ta biết con luôn hiếu thuận, con phải nhanh chóng vực dậy tinh thần, hôn sự của con và Nhạn nhi cũng nên sớm định đoạt. Trong phủ xảy ra chuyện, may nhờ có con bé giúp đỡ quán xuyến, Nhạn nhi một lòng hướng về con, mấy ngày liền không ngủ không nghỉ chăm sóc con. Còn thường xuyên đến an ủi ta, trò chuyện cùng ta cho khuây khỏa, hầu hạ thuốc thang, con không được phụ lòng con bé."
Ánh mắt Tạ Ngọc Khanh lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt mẫu thân. "Mẫu thân, con c.h.ế.t đi sống lại một lần mới biết mình vẫn luôn không quên được Ngưng nhi, nàng ấy cũng có tình với con..."
Tần thị kích động đến mức ho dữ dội. "Nhị Lang, con hồ đồ rồi! Ngưng nhi đã là Ninh Vương phi, sao con còn có thể nghĩ đến nàng ấy! Nam tử hán đại trượng phu tối kỵ lằng nhằng, nên dứt khoát thì phải dứt khoát, nếu không sẽ hại cả Ngưng nhi lẫn Nhạn nhi."
Mẫu thân chưa từng nói nặng lời với chàng, hôm nay lại nghiêm nghị như vậy, có thể thấy là bà rất tức giận.
"Con có biết lúc con hôn mê bất tỉnh, con bé đã lau người hạ sốt cho con, bên giường con mấy ngày mấy đêm không rời, ban ngày tự tay sắc thuốc cho con, mọi việc đều tự mình làm, canh giữ suốt bốn canh giờ. Có một lần, cái ấm thuốc bị vỡ, nước thuốc b.ắ.n lên mặt con bé, bỏng đến sưng cả mấy ngày, nhưng vì lo lắng con sẽ bị người ta ám hại, nên không dám rời đi nửa bước. Con bé thay con canh giữ sân viện, thay con bày mưu tính kế bắt những tên thích khách đến ám sát con, ngày đêm vất vả chăm sóc con, con bé chưa từng than khổ, cũng chưa từng nói mình sợ hãi, nhưng con bé cũng chỉ là một nữ nhi chưa xuất giá thôi!"
Tạ phu nhân nói một hơi dài, kích động đến mức ho dữ dội, Tạ Ngọc Khanh vội vàng dâng trà cho bà.
Tạ phu nhân nắm lấy tay chàng, càng thêm đau lòng. "Đáng lẽ con bé phải được phu quân che chở, có người thay con bé che mưa chắn gió, nhưng con bé lại cam tâm tình nguyện vì con gánh vác cả gia đình, gánh trách nhiệm chăm sóc con, chăm sóc cả phủ, không rời bỏ con."
"Con chưa từng nghe nàng ấy nhắc đến." Tạ Ngọc Khanh cảm thán nói.
Không ngờ mấy ngày mình hôn mê, Tiết Nhạn lại làm nhiều việc như vậy vì chàng. Chăn nệm trong phòng chàng sạch sẽ gọn gàng, còn mang theo mùi nắng, có thể thấy là thường xuyên được thay giặt phơi nắng, trong bình lưu ly mỗi ngày đều được thay hoa tươi, trong phòng không có chút mùi thuốc nào.
Thấy nhi tử vẫn cố chấp như vậy, Tạ phu nhân sốt ruột nói: "Làm người phải có lương tâm, phải biết ơn, biết báo đáp. Chẳng lẽ chỉ vì con bé từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chưa từng được người thân yêu thương, mà con lại dựa vào việc con bé thích con, liền có thể tùy ý bắt nạt con bé sao? Nhạn nhi mong mỏi nhất là có người thương yêu, đối xử tốt với con bé, sao con lại không hiểu tâm tư của con bé?"
"Mẫu thân, con không phải..."
Đúng lúc này, Thanh Trúc đến bẩm báo: "Nhị công tử, Tiết nhị tiểu thư phái người đến lấy hôn thư. Còn nói muốn từ hôn."
Dù là Tần thị luôn hiền hòa cũng nổi trận lôi đình. "Con rốt cuộc đã làm gì! Mà khiến Nhạn nhi đau lòng đến mức muốn từ hôn. Ta chỉ nhận Nhạn nhi là con dâu của Tạ gia, trừ khi ta c.h.ế.t, nếu con vẫn cố chấp, mang đến tai họa ngập đầu cho Tạ gia, xem sau này con còn mặt mũi nào gặp tổ phụ và phụ thân con."
Tạ Ngọc Khanh không ngờ mẫu thân lại kiên quyết như vậy, càng không ngờ Tiết Nhạn đã âm thầm làm nhiều việc như vậy vì chàng, thấy mẫu thân suy yếu sắp ngất xỉu, chàng cố gắng đứng dậy đỡ bà, nhưng Tần thị lại nói: "Ta mặc kệ con dùng cách nào cũng phải đem Nhạn nhi về cho ta, nếu không thì đừng hòng ai bước vào cửa Tạ gia."
Tần thị tuy nhìn có vẻ ốm yếu, nhưng tính tình lại rất cứng cỏi, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Bà xuất thân trong gia đình võ tướng, năm đó bất chấp sự phản đối của phụ thân, gả cho Tạ Hiêu, Tạ Hiêu ra trận mười năm chưa về, bà liền một mình nuôi nấng hai đứa con, trong xương cốt mang theo sự kiên cường bất khuất, chỉ là sau này Tạ Hiêu mang về đứa nữ nhi mà người bạn chiến đấu gửi gắm, nạp Đổng Uyển, khi đó mới mười bốn tuổi, vào cửa, sau đó lại hết mực sủng ái Đổng Uyển, còn muốn nâng làm bình thê, Tạ phu nhân đã kề kiếm vào cổ mình và nhi tử, ép Tạ Hiêu từ bỏ ý định đó.
Sau đó Tạ Hiêu tuy không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng giữa phu thê lại nảy sinh khoảng cách. Về sau, Tạ Hiêu gặp nguy hiểm trên chiến trường, bà đã đích thân ra trận cứu trượng phu, bị thương nặng trên chiến trường, bảo vệ Tạ Hiêu rút lui, may mắn giữ được mạng sống, nhưng vì trúng tên độc, để lại bệnh căn, từ đó liền triền miên trên giường bệnh, không thể nào khỏi hẳn.
Lúc đầu, Tạ Hiêu còn nhớ đến ơn cứu mạng của bà, đối xử với bà rất kính trọng, nhưng thời gian trôi qua, chút ân tình đó cũng dần cạn kiệt, thậm chí không thèm nhìn bà lấy một lần.
Nằm liệt giường nhiều năm, tính cách cứng cỏi của Tạ phu nhân cũng dần mài mòn, vì lực bất tòng tâm, cũng không còn sức lực để quản chuyện trong phủ. Mà những năm này, Đổng Uyển cũng luôn an phận thủ thường, hành xử không vượt quá giới hạn, bà và Đổng Uyển cũng coi như hòa thuận, cho đến khi Tạ phủ gặp chuyện.
Bà giận Tạ Ngọc Khanh không phân biệt được phải trái, càng lo lắng chàng bỏ lỡ Tiết Nhạn rồi sau này sẽ hối hận, nên mới phải dùng thái độ cứng rắn để cảnh tỉnh chàng.
Lúc này, vì hao tâm tổn sức, bà mệt mỏi đến toát mồ hôi lạnh, thở dài một tiếng, không để ý đến Tạ Ngọc Khanh nữa, để người dìu ra khỏi Nguyệt Huy Đường.
Tạ Ngọc Khanh vâng mệnh mẫu thân, phái Thanh Trúc đến Tiết phủ một chuyến, kỳ thực trong lòng chàng cũng rất rối rắm, một mặt không buông bỏ được tình cảm với Tiết Ngưng, một mặt lại cảm thấy có lỗi với sự hy sinh của Tiết Nhạn dành cho chàng. Liền định ngày mai sẽ an ủi Tiết Nhạn trước, khuyên nàng đừng vội từ hôn, chàng luôn rất hiếu thuận, làm như vậy cũng coi như là có lời giải thích với mẫu thân.
Ngày hôm sau, Thanh Trúc mang tin tức về, Tiết Nhạn đã vào vương phủ, Thanh Trúc đến Tiết phủ đón Tiết Ngưng về.
Lần này vào vương phủ, để tránh bị Ninh Vương phát hiện, Tiết Nhạn mặc y phục tỷ tỷ thường mặc, dịch dung thành bộ dạng của tỷ tỷ, cẩn thận che đi nốt ruồi lệ dưới mắt, kỹ thuật hóa trang dịch dung của nàng rất cao siêu, nếu không phải người cực kỳ thân thiết với nàng, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Mà tình hình trong vương phủ, đúng như tỷ tỷ đã nói, Hoắc Ngọc ngay đêm tân hôn đã chuyển về thư phòng, không ngủ lại phòng ngủ.
Để tránh Hoắc Ngọc nghi ngờ, nàng đặc biệt mang theo nha hoàn Huệ Nhi của tỷ tỷ, để Phúc Bảo lại cho tỷ tỷ.
Huệ Nhi quen thuộc vương phủ, cũng quen biết hạ nhân trong phủ, trên đường đi đã giới thiệu trước cho Tiết Nhạn quản gia Chu Toàn, đồ đệ Lý An, và một số hạ nhân quan trọng khác. Tiết Nhạn vốn đã quen biết thị vệ bên cạnh Hoắc Ngọc là Tân Vinh, và cả vị khách thường xuyên lui tới phủ là Ngôn Quan.
Những người khác nàng đều tìm hiểu trước từ Huệ Nhi về tướng mạo đặc điểm của họ. Tiết Nhạn buôn bán làm ăn, điều cơ bản nhất chính là nhớ kỹ tướng mạo, tên tuổi, tính tình đại khái của người khác, rất giỏi giao tiếp với mọi người.
Sau khi vào phủ, nàng nhớ tên của hạ nhân, chủ động chào hỏi, thậm chí gặp mặt còn hỏi han vài câu, những việc này đương nhiên không làm khó được nàng.
Khó đối phó nhất chính là Ninh Vương, nhưng nghe nói Ninh Vương bận rộn quân vụ, từ khi thành thân đều ngủ lại thư phòng, ban đêm sẽ không đến, nàng lại thấy thoải mái, định bụng sau mười ngày sẽ đổi lại với tỷ tỷ.
Chỉ là nàng sẽ không gả cho Tạ Ngọc Khanh nữa, sau mười ngày, nàng sẽ trở về Lư Châu, giúp nghĩa phụ quản lý mấy cửa tiệm đó, nửa đời sau làm một phú bà nhàn hạ.
Nhưng giấc mộng đẹp của nàng lại bị đánh tan ngay đêm đầu tiên vào phủ.
Nguyệt phi cuối cùng cũng đợi được Ninh Vương cưới vợ, lại nóng lòng muốn có cháu bồng, bù đắp cho những ngày tháng cô đơn lạnh lẽo trong thâm cung, ngay ngày Ninh Vương thành thân đã cài người vào Ninh vương phủ, chính là sợ chàng không muốn cưới vợ, hoặc cưới vợ rồi cũng bỏ bê vương phi.
Biết được Ninh Vương và vương phi chưa động phòng, bà càng thêm tức giận Ninh Vương không nên thân, bèn phái tâm phúc Quế ma ma, vốn là ma ma dạy dỗ cung nữ ở tẩm cung của thái tử, đến Ninh vương phủ.
Giao cho Quế ma ma nhiệm vụ trong vòng ba ngày phải để vương gia và vương phi động phòng.
Chỉ cần động phòng, Nguyệt phi sẽ có cơ hội sớm được bồng cháu. Bà nhìn rừng trúc tĩnh mịch sâu thẳm trong Minh Nguyệt cung, thầm nghĩ đêm dài đằng đẵng, nếu có cháu trai ở trong cung bầu bạn với bà, Minh Nguyệt cung từ nay sẽ có tiếng cười nói vui vẻ, không đến nỗi lạnh lẽo cô quạnh như vậy.
"Bế Tuyết Cầu lại đây."
Bà nhận lấy Tuyết Cầu từ tay Tĩnh Hòa, móng tay sơn màu đỏ tươi nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trắng muốt không một sợi tạp lông trong lòng, mèo con ngoan ngoãn nép vào lòng bà, ra chiều thích thú, kêu "meo" một tiếng.
"Nghe nói Tần Mật sắp hồi kinh."
Tĩnh Hòa đáp: "Phải, ở trang tử tĩnh dưỡng hơn nửa năm, nghe nói mắc chứng mộng yểm nghiêm trọng, đêm không thể nào ngủ yên."
"Đúng là đứa trẻ đáng thương."
Tĩnh Hòa nhìn Nguyệt phi, thấy bà hơi cụp mắt, không nhìn rõ thần sắc trong mắt.
"Nương nương muốn gặp nàng ấy sao?"
Nguyệt phi cười nói: "Không gặp nữa, gặp chỉ thêm đau buồn, nhìn thấy nàng ấy, ta lại nhớ đến Khải nhi của ta."
Có lẽ móng tay dài nhọn của Nguyệt phi vô tình cào trúng Tuyết Cầu, mèo con đột nhiên kêu lên một tiếng the thé, móng vuốt trước hung hăng cào lên tay Nguyệt phi một cái, lập tức trên cánh tay xuất hiện một vết cào rõ ràng, rỉ m.á.u.
"Nương nương, nó cào người rồi, con súc sinh này chắc chắn là chưa thuần, nô tỳ sẽ nhốt nó lại."
Nguyệt phi lắc đầu. "Thôi, đưa nó đến Ninh vương phủ, để Chu Toàn nuôi đi."
Bà hầu hạ hoàng thượng hai mươi lăm năm, nhưng hoàng thượng lại không biết bà không thích nuôi thú cưng, càng không thích mèo.
Mà lần nào cũng tặng bà mèo trắng giống nhau.
Bà nhìn thấy con mèo này liền thấy chướng mắt, hôm nay nó còn nổi điên cào bà nữa.
"Ngươi đi nói với Ngọc nhi, điều tra chuyện của tiên thái tử e là không đơn giản như vậy, bảo nó cẩn thận một chút, ám tiễn khó phòng."
Trong thư phòng Ninh vương phủ, Tân Vinh đến bẩm báo: "Phạm nhân bị bắt ở Lan Quế phường đã bị g.i.ế.t, toàn bộ bị diệt khẩu."
Ánh mắt Hoắc Ngọc lạnh lẽo, hỏi: "Đã tra được manh mối gì chưa?"
Tân Vinh đáp: "Là Tiết quý phi làm."
Hoắc Ngọc vừa về kinh, đã bị cuốn vào vụ án mạng ở Lan Quế phường, hôm đó hung thủ rõ ràng là nhắm vào chàng mà đến, có người muốn nhân lúc chàng về kinh để lấy mạng chàng, chàng âm thầm điều tra Tiết quý phi, Tiết quý phi tai mắt khắp nơi trong cung, nhất định cũng đã nhận ra.
Tên hung thủ đó cứng đầu cứng cổ, không chịu khai ra bất cứ điều gì, Tân Vinh bèn cho người đưa hắn từ ngục giam của Cẩm Y vệ ra, giao cho Hình bộ đại lao, để Triệu Khiêm thẩm vấn, nhà họ Triệu và nhà họ Tiết là kẻ thù không đội trời chung, nhất định sẽ giúp chàng canh chừng tên hung thủ, nghĩ mọi cách để thẩm vấn ra điều gì đó, hung thủ ở Hình bộ đại lao, chàng rất yên tâm.
Nhưng Tiết quý phi không ngồi yên được, phái người g.i.ế.t hung thủ, cũng tự vạch trần chính mình.
"Có để lại manh mối gì không?"
Tân Vinh lắc đầu. "Xem thủ pháp là cao thủ dùng độc, mỗi ngày cho người bỏ một lượng nhỏ thuốc độc vào thức ăn, bảy ngày sau, tên hung thủ đó mới trúng độc mà c.h.ế.t."
Hoắc Ngọc nói: "Là Thất Nhật độc."
Người trúng loại kịch độc này, bảy ngày sau sẽ hồn về chín suối. Thất Nhật độc sản xuất ở Vân Nam, Tiết quý phi từng gặp hoàng thượng ở lễ hội hoa tươi Đại Lý, người hạ độc chắc chắn là Tiết quý phi không sai.
Chàng lấy cây trâm bạc từ trong lòng ra, nghịch quả chuông bạc trên cây trâm, chuông va vào nhau, phát ra vài tiếng leng keng trong trẻo dễ nghe, giống như ngày đó ở Ngọc Lan viện Tạ phủ, nàng và chàng trốn trong chiếc tủ nhỏ hẹp, nàng ngồi trên đùi chàng, hai người gần như dính chặt vào nhau, tiếng rên rỉ khe khẽ bên tai chàng.
"Đã tra được lai lịch của cây trâm này chưa?"
Tân Vinh lấy ra một cây trâm bạc giống hệt đặt lên bàn. "Đây là sản phẩm mới của Trân Bảo Các. Hoa khôi Lan Quế phường, Như Yên cô nương từng đeo nó khi vào cung dâng vũ, hiện giờ tiểu thư khuê các trong kinh thành hầu như ai cũng có một cây."
Đã khắp nơi trên đường người người đều đeo cây trâm này, vậy thì biết điều tra từ đâu?
Hoắc Ngọc lại cười nói: "Không tra ra được mới đúng. Nàng ấy luôn xảo quyệt, thấy không đòi lại được trâm từ ta, tự nhiên sẽ nghĩ cách khác."
Chàng đặt hai cây trâm cạnh nhau, ngoại trừ cây trâm cũ có màu hơi cũ kỹ, hai cây trâm hầu như giống hệt nhau, căn bản không thể phân biệt được.
Chàng đột nhiên nghĩ đến Tiết Ngưng ngày tân hôn, khi đối mặt với chàng, lại e dè xa cách, không còn chút nào hoạt bát lanh lợi như ngày xưa.
Bỗng nhiên trong đầu chàng lóe lên một ý nghĩ, có phải Tiết Ngưng mà chàng gặp cũng giống như hai cây trâm này, cũng đã bị đánh tráo?
Tiếng sấm bên tai như sét đánh ngang trời, Tiết Nhạn bàng hoàng trước lời đề nghị của tỷ tỷ, muốn nàng vào vương phủ, ngày đêm bầu bạn bên phu quân của tỷ tỷ. Huống hồ, Ninh Vương Hoắc Ngọc đa nghi, khó mà qua mặt được, nàng làm sao có thể trụ vững mười ngày?
"Không được."
Tiết Ngưng cuống quýt đến đỏ hoe cả mắt, lệ tuôn rơi lã chã. "Ta biết yêu cầu này quá đáng với muội, nhưng nếu nhị biểu ca có mệnh hệ gì, tỷ tỷ cũng không sống nổi. Tỷ tỷ cầu xin muội! Muội muội, muội cũng ái mộ nhị biểu ca, chẳng lẽ muội muốn trơ mắt nhìn chàng thành phế nhân, hủy hoại cả đời chàng sao?"
Tiết Ngưng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, quỳ sụp xuống đất khẩn cầu. "Chàng vốn là thiên chi kiêu tử, chẳng lẽ muội muội nhẫn tâm nhìn chàng sa vào vũng lầy, uổng phí cả đời này hay sao?"
Mắt Tiết Ngưng ngấn lệ, nước mắt không ngừng rơi xuống, vẻ mặt thê lương. "Tỷ tỷ xin thề với muội, chờ biểu ca bình phục, ta nhất định sẽ cùng muội đổi lại. Ninh Vương căn bản không thích ta, chàng đã dọn ra thư phòng, tuyệt đối sẽ không bước vào phòng ngủ nửa bước. Hơn nữa, muội muội từng giả trang ta vào Trân Bảo Các tra án mà không ai hay biết. Muội vào vương phủ nhất định sẽ không bị phát hiện."
Tiết Nhạn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nửa ngày không nói nên lời. Nhìn vẻ mặt thê lương của tỷ tỷ, đủ thấy tình cảm tỷ tỷ dành cho nhị biểu ca sâu đậm đến nhường nào, thậm chí cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả.
Mà Tạ Ngọc Khanh cũng nguyện vì tỷ tỷ liều cả tính mạng, hai người tình chàng ý thiếp, tâm ý tương thông, bản thân nàng lại trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của họ.
"Muội muội, nếu muội không đồng ý, ta sẽ quỳ mãi ở đây."
Tiết Nhạn thần sắc lãnh đạm. "Để ta suy nghĩ vài ngày."
Tiết Ngưng thấy nàng đã xiêu lòng, nét mặt lo âu mấy ngày nay biến mất, vui mừng nói: "Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chỉ chờ muội muội vào vương phủ."
Ra khỏi Hải Đường viện, tâm tình Tiết Ngưng vô cùng tốt, bèn nói với Huệ Nhi: "Ngươi cho người báo tin này cho nhị biểu ca biết, ta chỉ mong chàng nghe được tin này có thể nhanh chóng khỏe lại."
Huệ Nhi do dự nói: "Vương phi, làm vậy có thật sự ổn không? Nếu để người khác biết người lén Vương gia làm ra chuyện to gan như vậy, e là sẽ phu thê ly tâm."
Tiết Ngưng lại nói: "Ta chỉ biết ta không thể sống thiếu nhị biểu ca, mà ta đã hiểu rõ trong lòng chàng chỉ có ta, ta không thể buông tay chàng."
Huệ Nhi còn muốn khuyên can. Tiết Ngưng lại thái độ kiên quyết, cắt ngang lời nàng. "Tối nay cứ về vương phủ trước. Rồi âm thầm tìm giúp ta vài phương thuốc, ta muốn bồi bổ thân thể cho nhị biểu ca. Chàng phải nhanh chóng khỏe lại mới được."
Tiết Nhạn trằn trọc cả đêm không ngủ, nhớ lại lần nàng suýt bị bắt cóc, chính Tạ Ngọc Khanh đã ra tay cứu giúp, tựa như thần tiên giáng thế, giúp nàng thoát khỏi tai ương.
Sau đó, nàng đến cảm tạ Tạ Ngọc Khanh, nhưng chàng lại nói thấy nàng liền nhớ đến một cố nhân.
Về sau, nàng mới biết cố nhân đó chính là tỷ tỷ.
Nhà họ Tạ gặp đại nạn, nàng ngày đêm tận tâm chăm sóc Tạ Ngọc Khanh và Tạ phu nhân. Từ khi Đổng Uyển tự vẫn, nàng liền tiếp quản việc nhà, quán xuyến mọi việc trong phủ, nô bộc trong nhà, mua sắm hàng ngày đều đến hỏi nàng, nàng bận rộn tối mặt tối mũi, nhưng lại sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.
Thế nhưng lúc Tạ Ngọc Khanh hôn mê, lại gọi tên tỷ tỷ, chàng chưa từng quên tỷ tỷ.
Trước đây, Tiết Nhạn vẫn ôm mộng tưởng hão huyền, cho rằng chỉ cần mình chân thành, nhất định sẽ được đáp lại bằng tấm chân tình tương tự, có thể sưởi ấm trái tim Tạ Ngọc Khanh.
Giờ đây nàng đã hiểu, trong lòng Tạ Ngọc Khanh tuyệt đối không có nàng, tuy trong lòng có chút đau buồn, nhưng cũng có thể thản nhiên buông bỏ.
Có lẽ nàng nên vào vương phủ, thành toàn cho Tạ Ngọc Khanh và tỷ tỷ.
Nàng mài mực, viết một bức thư, sai người đưa đến Tạ phủ. Tạ Ngọc Khanh liên tiếp bị ám sát, trong lòng nàng đã nghi ngờ vài người, chỉ tiếc là không có chứng cứ, nhưng thích khách chưa bị bắt, Tạ Ngọc Khanh vẫn còn gặp nguy hiểm. Bức thư này là để nhắc nhở Tạ Ngọc Khanh phải cẩn thận với thứ mẫu Đổng Uyển, sau khi Tạ Ngọc Kỳ xảy ra chuyện, Tạ Ngọc Khanh là người có khả năng kế thừa tước vị nhất, Đổng Uyển vì tước vị nhất định sẽ không buông tha cho Tạ Ngọc Khanh.
Một canh giờ sau khi thư được gửi đi, Phúc Bảo cũng từ Tạ phủ mang về tin tức của Tạ Ngọc Khanh.
Nhưng nàng ấp úng không chịu nói.
Tiết Nhạn hỏi: "Nhị biểu ca rốt cùng đã nói gì, khiến muội khó xử như vậy? Nói đi, ta sẽ không đau lòng nữa."
Trải qua chuyện này, nàng cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể buông bỏ, khi nàng không còn cố chấp muốn có được chân tình của nhị biểu ca, lại cảm thấy nhẹ nhõm tự tại chưa từng có, như trút được gánh nặng.
Mà bên Tiết Ngưng cũng có tin tức, nói là ngày mai sẽ phái người đến đón nàng vào phủ.
Phúc Bảo vừa giúp Tiết Nhạn thu dọn hành lý, vừa len lén nhìn sắc mặt Tiết Nhạn nói: "Tạ nhị công tử nói chàng c.h.ế.t đi sống lại một lần, mới biết đại tiểu thư là người quan trọng nhất với chàng, chàng tuyệt đối không thể phụ lòng đại tiểu thư."
Phúc Bảo thấy bất bình, tức giận nói: "Nếu không có nhị tiểu thư, chàng đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi! Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết tốt xấu, tấm chân tình của nhị tiểu thư uổng phí rồi."
Tiết Nhạn không nói gì, chỉ cúi đầu bận rộn, đem toàn bộ son phấn dùng để dịch dung hóa trang bỏ vào trong hòm, dự định mang vào vương phủ.
Nếu nói vừa rồi trong lòng nàng còn chút vấn vương, thì giờ đây biết được thái độ của Tạ Ngọc Khanh lại hoàn toàn nguội lạnh, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ nếu nhị biểu ca vẫn không hồi đáp, chưa từng nói muốn cưới nàng, có lẽ nàng đã sớm buông bỏ rồi.
"Vậy thì xin nhị biểu ca trả lại hôn thư, sớm hủy hôn là được."
Nàng quay lưng đi, lặng lẽ lau nước mắt trên má.
Lại đem bản vẽ trên bàn đưa cho Phúc Bảo. "Bảo Trân Bảo Các làm cây trâm này theo bản vẽ, coi như là sản phẩm mới của mùa này, tiền bạc đều do ta chi trả."
Bản vẽ là một cây trâm bạc hết sức bình thường.
Phúc Bảo không hỏi nhiều, làm theo lời Tiết Nhạn dặn dò, giao cho tiểu tư đưa đến Trân Bảo Các.
"Nhị tiểu thư đừng buồn, hiện giờ cũng không cần phải hủy hôn, chỉ cần chờ Tạ nhị công tử khỏi bệnh, người lại cùng đại tiểu thư đổi lại là được."
Phúc Bảo thấy ánh mắt Tiết Nhạn kiên định, dường như đã hoàn toàn buông bỏ, nàng hầu hạ bên cạnh Tiết Nhạn nhiều năm, hiểu rõ tính tình của nhị tiểu thư nhất, một khi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.
Tạ nhị công tử không còn cơ hội nào nữa rồi.
Từ khi Tạ Ngọc Khanh bị thương, đây là lần đầu tiên chàng ngồi đề bút viết chữ trên bàn, tuy nằm liệt giường đã lâu, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt đã khôi phục lại vẻ tinh anh như ngày nào, biết Tiết Ngưng sắp đến phủ, chàng càng thêm nóng lòng, không thể ngồi yên được nữa.
"Nhị Lang."
Tạ Ngọc Khanh khẽ ngẩng đầu, thấy mẫu thân gắng gượng bệnh tật đến thư phòng của chàng, liền vội vàng tiến lên mời mẫu thân ngồi vào ghế trên.
"Nhị Lang gầy đi rồi, cũng tiều tụy hơn rồi." Tần thị quanh năm bệnh tật, triền miên trên giường bệnh, nói chuyện cũng có vẻ yếu ớt.
Tạ Ngọc Khanh đứng dậy, cung kính hành lễ với mẫu thân. "Con bất hiếu, khiến mẫu thân lo lắng rồi."
Tần thị lắc đầu. "Huynh trưởng con xảy ra chuyện lớn như vậy, vì con đang bệnh nên ta không cho người quấy rầy con, từ nay về sau Vũ Đức Hầu phủ phải dựa vào một mình con gánh vác rồi."
Nghĩ đến trưởng tử bị người hãm hại, mất đi tước vị, Tần thị vô cùng đau lòng, lau nước mắt nơi khóe mi, ánh mắt đầy thương xót nhìn đứa con thứ hai đang bị thương chưa khỏi.
Tạ Ngọc Khanh cung kính nói: "Con nhất định sẽ chấn hưng Vũ Đức Hầu phủ, xin mẫu thân yên tâm dưỡng bệnh."
Tần thị hài lòng cười nói: "Ta biết con luôn hiếu thuận, con phải nhanh chóng vực dậy tinh thần, hôn sự của con và Nhạn nhi cũng nên sớm định đoạt. Trong phủ xảy ra chuyện, may nhờ có con bé giúp đỡ quán xuyến, Nhạn nhi một lòng hướng về con, mấy ngày liền không ngủ không nghỉ chăm sóc con. Còn thường xuyên đến an ủi ta, trò chuyện cùng ta cho khuây khỏa, hầu hạ thuốc thang, con không được phụ lòng con bé."
Ánh mắt Tạ Ngọc Khanh lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt mẫu thân. "Mẫu thân, con c.h.ế.t đi sống lại một lần mới biết mình vẫn luôn không quên được Ngưng nhi, nàng ấy cũng có tình với con..."
Tần thị kích động đến mức ho dữ dội. "Nhị Lang, con hồ đồ rồi! Ngưng nhi đã là Ninh Vương phi, sao con còn có thể nghĩ đến nàng ấy! Nam tử hán đại trượng phu tối kỵ lằng nhằng, nên dứt khoát thì phải dứt khoát, nếu không sẽ hại cả Ngưng nhi lẫn Nhạn nhi."
Mẫu thân chưa từng nói nặng lời với chàng, hôm nay lại nghiêm nghị như vậy, có thể thấy là bà rất tức giận.
"Con có biết lúc con hôn mê bất tỉnh, con bé đã lau người hạ sốt cho con, bên giường con mấy ngày mấy đêm không rời, ban ngày tự tay sắc thuốc cho con, mọi việc đều tự mình làm, canh giữ suốt bốn canh giờ. Có một lần, cái ấm thuốc bị vỡ, nước thuốc b.ắ.n lên mặt con bé, bỏng đến sưng cả mấy ngày, nhưng vì lo lắng con sẽ bị người ta ám hại, nên không dám rời đi nửa bước. Con bé thay con canh giữ sân viện, thay con bày mưu tính kế bắt những tên thích khách đến ám sát con, ngày đêm vất vả chăm sóc con, con bé chưa từng than khổ, cũng chưa từng nói mình sợ hãi, nhưng con bé cũng chỉ là một nữ nhi chưa xuất giá thôi!"
Tạ phu nhân nói một hơi dài, kích động đến mức ho dữ dội, Tạ Ngọc Khanh vội vàng dâng trà cho bà.
Tạ phu nhân nắm lấy tay chàng, càng thêm đau lòng. "Đáng lẽ con bé phải được phu quân che chở, có người thay con bé che mưa chắn gió, nhưng con bé lại cam tâm tình nguyện vì con gánh vác cả gia đình, gánh trách nhiệm chăm sóc con, chăm sóc cả phủ, không rời bỏ con."
"Con chưa từng nghe nàng ấy nhắc đến." Tạ Ngọc Khanh cảm thán nói.
Không ngờ mấy ngày mình hôn mê, Tiết Nhạn lại làm nhiều việc như vậy vì chàng. Chăn nệm trong phòng chàng sạch sẽ gọn gàng, còn mang theo mùi nắng, có thể thấy là thường xuyên được thay giặt phơi nắng, trong bình lưu ly mỗi ngày đều được thay hoa tươi, trong phòng không có chút mùi thuốc nào.
Thấy nhi tử vẫn cố chấp như vậy, Tạ phu nhân sốt ruột nói: "Làm người phải có lương tâm, phải biết ơn, biết báo đáp. Chẳng lẽ chỉ vì con bé từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chưa từng được người thân yêu thương, mà con lại dựa vào việc con bé thích con, liền có thể tùy ý bắt nạt con bé sao? Nhạn nhi mong mỏi nhất là có người thương yêu, đối xử tốt với con bé, sao con lại không hiểu tâm tư của con bé?"
"Mẫu thân, con không phải..."
Đúng lúc này, Thanh Trúc đến bẩm báo: "Nhị công tử, Tiết nhị tiểu thư phái người đến lấy hôn thư. Còn nói muốn từ hôn."
Dù là Tần thị luôn hiền hòa cũng nổi trận lôi đình. "Con rốt cuộc đã làm gì! Mà khiến Nhạn nhi đau lòng đến mức muốn từ hôn. Ta chỉ nhận Nhạn nhi là con dâu của Tạ gia, trừ khi ta c.h.ế.t, nếu con vẫn cố chấp, mang đến tai họa ngập đầu cho Tạ gia, xem sau này con còn mặt mũi nào gặp tổ phụ và phụ thân con."
Tạ Ngọc Khanh không ngờ mẫu thân lại kiên quyết như vậy, càng không ngờ Tiết Nhạn đã âm thầm làm nhiều việc như vậy vì chàng, thấy mẫu thân suy yếu sắp ngất xỉu, chàng cố gắng đứng dậy đỡ bà, nhưng Tần thị lại nói: "Ta mặc kệ con dùng cách nào cũng phải đem Nhạn nhi về cho ta, nếu không thì đừng hòng ai bước vào cửa Tạ gia."
Tần thị tuy nhìn có vẻ ốm yếu, nhưng tính tình lại rất cứng cỏi, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Bà xuất thân trong gia đình võ tướng, năm đó bất chấp sự phản đối của phụ thân, gả cho Tạ Hiêu, Tạ Hiêu ra trận mười năm chưa về, bà liền một mình nuôi nấng hai đứa con, trong xương cốt mang theo sự kiên cường bất khuất, chỉ là sau này Tạ Hiêu mang về đứa nữ nhi mà người bạn chiến đấu gửi gắm, nạp Đổng Uyển, khi đó mới mười bốn tuổi, vào cửa, sau đó lại hết mực sủng ái Đổng Uyển, còn muốn nâng làm bình thê, Tạ phu nhân đã kề kiếm vào cổ mình và nhi tử, ép Tạ Hiêu từ bỏ ý định đó.
Sau đó Tạ Hiêu tuy không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng giữa phu thê lại nảy sinh khoảng cách. Về sau, Tạ Hiêu gặp nguy hiểm trên chiến trường, bà đã đích thân ra trận cứu trượng phu, bị thương nặng trên chiến trường, bảo vệ Tạ Hiêu rút lui, may mắn giữ được mạng sống, nhưng vì trúng tên độc, để lại bệnh căn, từ đó liền triền miên trên giường bệnh, không thể nào khỏi hẳn.
Lúc đầu, Tạ Hiêu còn nhớ đến ơn cứu mạng của bà, đối xử với bà rất kính trọng, nhưng thời gian trôi qua, chút ân tình đó cũng dần cạn kiệt, thậm chí không thèm nhìn bà lấy một lần.
Nằm liệt giường nhiều năm, tính cách cứng cỏi của Tạ phu nhân cũng dần mài mòn, vì lực bất tòng tâm, cũng không còn sức lực để quản chuyện trong phủ. Mà những năm này, Đổng Uyển cũng luôn an phận thủ thường, hành xử không vượt quá giới hạn, bà và Đổng Uyển cũng coi như hòa thuận, cho đến khi Tạ phủ gặp chuyện.
Bà giận Tạ Ngọc Khanh không phân biệt được phải trái, càng lo lắng chàng bỏ lỡ Tiết Nhạn rồi sau này sẽ hối hận, nên mới phải dùng thái độ cứng rắn để cảnh tỉnh chàng.
Lúc này, vì hao tâm tổn sức, bà mệt mỏi đến toát mồ hôi lạnh, thở dài một tiếng, không để ý đến Tạ Ngọc Khanh nữa, để người dìu ra khỏi Nguyệt Huy Đường.
Tạ Ngọc Khanh vâng mệnh mẫu thân, phái Thanh Trúc đến Tiết phủ một chuyến, kỳ thực trong lòng chàng cũng rất rối rắm, một mặt không buông bỏ được tình cảm với Tiết Ngưng, một mặt lại cảm thấy có lỗi với sự hy sinh của Tiết Nhạn dành cho chàng. Liền định ngày mai sẽ an ủi Tiết Nhạn trước, khuyên nàng đừng vội từ hôn, chàng luôn rất hiếu thuận, làm như vậy cũng coi như là có lời giải thích với mẫu thân.
Ngày hôm sau, Thanh Trúc mang tin tức về, Tiết Nhạn đã vào vương phủ, Thanh Trúc đến Tiết phủ đón Tiết Ngưng về.
Lần này vào vương phủ, để tránh bị Ninh Vương phát hiện, Tiết Nhạn mặc y phục tỷ tỷ thường mặc, dịch dung thành bộ dạng của tỷ tỷ, cẩn thận che đi nốt ruồi lệ dưới mắt, kỹ thuật hóa trang dịch dung của nàng rất cao siêu, nếu không phải người cực kỳ thân thiết với nàng, người ngoài tuyệt đối không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Mà tình hình trong vương phủ, đúng như tỷ tỷ đã nói, Hoắc Ngọc ngay đêm tân hôn đã chuyển về thư phòng, không ngủ lại phòng ngủ.
Để tránh Hoắc Ngọc nghi ngờ, nàng đặc biệt mang theo nha hoàn Huệ Nhi của tỷ tỷ, để Phúc Bảo lại cho tỷ tỷ.
Huệ Nhi quen thuộc vương phủ, cũng quen biết hạ nhân trong phủ, trên đường đi đã giới thiệu trước cho Tiết Nhạn quản gia Chu Toàn, đồ đệ Lý An, và một số hạ nhân quan trọng khác. Tiết Nhạn vốn đã quen biết thị vệ bên cạnh Hoắc Ngọc là Tân Vinh, và cả vị khách thường xuyên lui tới phủ là Ngôn Quan.
Những người khác nàng đều tìm hiểu trước từ Huệ Nhi về tướng mạo đặc điểm của họ. Tiết Nhạn buôn bán làm ăn, điều cơ bản nhất chính là nhớ kỹ tướng mạo, tên tuổi, tính tình đại khái của người khác, rất giỏi giao tiếp với mọi người.
Sau khi vào phủ, nàng nhớ tên của hạ nhân, chủ động chào hỏi, thậm chí gặp mặt còn hỏi han vài câu, những việc này đương nhiên không làm khó được nàng.
Khó đối phó nhất chính là Ninh Vương, nhưng nghe nói Ninh Vương bận rộn quân vụ, từ khi thành thân đều ngủ lại thư phòng, ban đêm sẽ không đến, nàng lại thấy thoải mái, định bụng sau mười ngày sẽ đổi lại với tỷ tỷ.
Chỉ là nàng sẽ không gả cho Tạ Ngọc Khanh nữa, sau mười ngày, nàng sẽ trở về Lư Châu, giúp nghĩa phụ quản lý mấy cửa tiệm đó, nửa đời sau làm một phú bà nhàn hạ.
Nhưng giấc mộng đẹp của nàng lại bị đánh tan ngay đêm đầu tiên vào phủ.
Nguyệt phi cuối cùng cũng đợi được Ninh Vương cưới vợ, lại nóng lòng muốn có cháu bồng, bù đắp cho những ngày tháng cô đơn lạnh lẽo trong thâm cung, ngay ngày Ninh Vương thành thân đã cài người vào Ninh vương phủ, chính là sợ chàng không muốn cưới vợ, hoặc cưới vợ rồi cũng bỏ bê vương phi.
Biết được Ninh Vương và vương phi chưa động phòng, bà càng thêm tức giận Ninh Vương không nên thân, bèn phái tâm phúc Quế ma ma, vốn là ma ma dạy dỗ cung nữ ở tẩm cung của thái tử, đến Ninh vương phủ.
Giao cho Quế ma ma nhiệm vụ trong vòng ba ngày phải để vương gia và vương phi động phòng.
Chỉ cần động phòng, Nguyệt phi sẽ có cơ hội sớm được bồng cháu. Bà nhìn rừng trúc tĩnh mịch sâu thẳm trong Minh Nguyệt cung, thầm nghĩ đêm dài đằng đẵng, nếu có cháu trai ở trong cung bầu bạn với bà, Minh Nguyệt cung từ nay sẽ có tiếng cười nói vui vẻ, không đến nỗi lạnh lẽo cô quạnh như vậy.
"Bế Tuyết Cầu lại đây."
Bà nhận lấy Tuyết Cầu từ tay Tĩnh Hòa, móng tay sơn màu đỏ tươi nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trắng muốt không một sợi tạp lông trong lòng, mèo con ngoan ngoãn nép vào lòng bà, ra chiều thích thú, kêu "meo" một tiếng.
"Nghe nói Tần Mật sắp hồi kinh."
Tĩnh Hòa đáp: "Phải, ở trang tử tĩnh dưỡng hơn nửa năm, nghe nói mắc chứng mộng yểm nghiêm trọng, đêm không thể nào ngủ yên."
"Đúng là đứa trẻ đáng thương."
Tĩnh Hòa nhìn Nguyệt phi, thấy bà hơi cụp mắt, không nhìn rõ thần sắc trong mắt.
"Nương nương muốn gặp nàng ấy sao?"
Nguyệt phi cười nói: "Không gặp nữa, gặp chỉ thêm đau buồn, nhìn thấy nàng ấy, ta lại nhớ đến Khải nhi của ta."
Có lẽ móng tay dài nhọn của Nguyệt phi vô tình cào trúng Tuyết Cầu, mèo con đột nhiên kêu lên một tiếng the thé, móng vuốt trước hung hăng cào lên tay Nguyệt phi một cái, lập tức trên cánh tay xuất hiện một vết cào rõ ràng, rỉ m.á.u.
"Nương nương, nó cào người rồi, con súc sinh này chắc chắn là chưa thuần, nô tỳ sẽ nhốt nó lại."
Nguyệt phi lắc đầu. "Thôi, đưa nó đến Ninh vương phủ, để Chu Toàn nuôi đi."
Bà hầu hạ hoàng thượng hai mươi lăm năm, nhưng hoàng thượng lại không biết bà không thích nuôi thú cưng, càng không thích mèo.
Mà lần nào cũng tặng bà mèo trắng giống nhau.
Bà nhìn thấy con mèo này liền thấy chướng mắt, hôm nay nó còn nổi điên cào bà nữa.
"Ngươi đi nói với Ngọc nhi, điều tra chuyện của tiên thái tử e là không đơn giản như vậy, bảo nó cẩn thận một chút, ám tiễn khó phòng."
Trong thư phòng Ninh vương phủ, Tân Vinh đến bẩm báo: "Phạm nhân bị bắt ở Lan Quế phường đã bị g.i.ế.t, toàn bộ bị diệt khẩu."
Ánh mắt Hoắc Ngọc lạnh lẽo, hỏi: "Đã tra được manh mối gì chưa?"
Tân Vinh đáp: "Là Tiết quý phi làm."
Hoắc Ngọc vừa về kinh, đã bị cuốn vào vụ án mạng ở Lan Quế phường, hôm đó hung thủ rõ ràng là nhắm vào chàng mà đến, có người muốn nhân lúc chàng về kinh để lấy mạng chàng, chàng âm thầm điều tra Tiết quý phi, Tiết quý phi tai mắt khắp nơi trong cung, nhất định cũng đã nhận ra.
Tên hung thủ đó cứng đầu cứng cổ, không chịu khai ra bất cứ điều gì, Tân Vinh bèn cho người đưa hắn từ ngục giam của Cẩm Y vệ ra, giao cho Hình bộ đại lao, để Triệu Khiêm thẩm vấn, nhà họ Triệu và nhà họ Tiết là kẻ thù không đội trời chung, nhất định sẽ giúp chàng canh chừng tên hung thủ, nghĩ mọi cách để thẩm vấn ra điều gì đó, hung thủ ở Hình bộ đại lao, chàng rất yên tâm.
Nhưng Tiết quý phi không ngồi yên được, phái người g.i.ế.t hung thủ, cũng tự vạch trần chính mình.
"Có để lại manh mối gì không?"
Tân Vinh lắc đầu. "Xem thủ pháp là cao thủ dùng độc, mỗi ngày cho người bỏ một lượng nhỏ thuốc độc vào thức ăn, bảy ngày sau, tên hung thủ đó mới trúng độc mà c.h.ế.t."
Hoắc Ngọc nói: "Là Thất Nhật độc."
Người trúng loại kịch độc này, bảy ngày sau sẽ hồn về chín suối. Thất Nhật độc sản xuất ở Vân Nam, Tiết quý phi từng gặp hoàng thượng ở lễ hội hoa tươi Đại Lý, người hạ độc chắc chắn là Tiết quý phi không sai.
Chàng lấy cây trâm bạc từ trong lòng ra, nghịch quả chuông bạc trên cây trâm, chuông va vào nhau, phát ra vài tiếng leng keng trong trẻo dễ nghe, giống như ngày đó ở Ngọc Lan viện Tạ phủ, nàng và chàng trốn trong chiếc tủ nhỏ hẹp, nàng ngồi trên đùi chàng, hai người gần như dính chặt vào nhau, tiếng rên rỉ khe khẽ bên tai chàng.
"Đã tra được lai lịch của cây trâm này chưa?"
Tân Vinh lấy ra một cây trâm bạc giống hệt đặt lên bàn. "Đây là sản phẩm mới của Trân Bảo Các. Hoa khôi Lan Quế phường, Như Yên cô nương từng đeo nó khi vào cung dâng vũ, hiện giờ tiểu thư khuê các trong kinh thành hầu như ai cũng có một cây."
Đã khắp nơi trên đường người người đều đeo cây trâm này, vậy thì biết điều tra từ đâu?
Hoắc Ngọc lại cười nói: "Không tra ra được mới đúng. Nàng ấy luôn xảo quyệt, thấy không đòi lại được trâm từ ta, tự nhiên sẽ nghĩ cách khác."
Chàng đặt hai cây trâm cạnh nhau, ngoại trừ cây trâm cũ có màu hơi cũ kỹ, hai cây trâm hầu như giống hệt nhau, căn bản không thể phân biệt được.
Chàng đột nhiên nghĩ đến Tiết Ngưng ngày tân hôn, khi đối mặt với chàng, lại e dè xa cách, không còn chút nào hoạt bát lanh lợi như ngày xưa.
Bỗng nhiên trong đầu chàng lóe lên một ý nghĩ, có phải Tiết Ngưng mà chàng gặp cũng giống như hai cây trâm này, cũng đã bị đánh tráo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.