Chương 23
Sáng Rực Như Sao Trăng
18/12/2024
23
Liễu Nhi mặt đỏ bừng, từ trong n.g.ự.c móc ra một quyển sách nhỏ. Để một nữ nhi chưa xuất giá như nàng đi mua loại họa sách này, còn phải chịu đựng ánh mắt kỳ quái của ông chủ hiệu sách, thật sự quá mất mặt.
Nàng ném lại bạc vụn, ôm quyển họa sách chạy mất, dọc đường cứ như ăn trộm, sợ người ta phát hiện. Cũng bởi vì nàng hành tung lén lút, hốt hoảng, nên bị kiếm của Tân Vinh chặn lại.
Nàng vội vàng nhét quyển họa sách vào ngực, nhìn Tân Vinh mặt đầy lúng túng lại bất đắc dĩ, sợ hãi vội vàng chuồn mất.
Quế ma ma lại cực kỳ bình tĩnh, "Xem bộ dạng không ra gì của con kìa, thứ này các nương nương trong cung nghĩ đủ mọi cách để có được, dùng hết tài nghệ để lấy lòng Hoàng thượng. Nếu con học được một hai điều, nói không chừng sau này thành thân có thể giữ được trái tim của phu quân. Cũng nên học hỏi một chút đi."
Liễu Nhi có chút mũm mĩm, dung mạo tuy thanh tú nhưng cũng không đến nỗi xinh đẹp tuyệt trần, người cũng thật thà chất phác, tính tình còn có chút khép nép lấy lòng. Người nàng bội phục nhất chính là Quế ma ma làm việc trong cung, Quế ma ma cả đời ở trong cung, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Nguyệt phi nương nương, không con không cái, liền coi Liễu Nhi như nữ nhi ruột, mang theo bên người dạy dỗ.
Liễu Nhi tuy không thông minh lắm, nhưng lại coi lời Quế ma ma như vàng ngọc, lúc sau lại ra ngoài mua thêm một quyển họa sách, y như cũ giấu kỹ trong ngực.
Quả nhiên lại bị Tân Vinh chặn lại, "Ngươi lại giấu cái gì? Mau giao ra đây."
"Chỉ là một quyển sách thôi."
Tân Vinh không tin, "Sách thì có gì mà giấu. Ngươi rốt cuộc lén lút muốn làm gì, chẳng lẽ muốn bất lợi cho Vương phủ sao?"
Liễu Nhi vỗ vỗ ngực, "Quyển sách này ta sau này sẽ cùng phu quân xem, chẳng lẽ ngươi là phu quân của ta sao?"
"Ngươi..."
Tân Vinh á khẩu, Liễu Nhi nghênh ngang rời đi.
Quế ma ma mới đến một ngày, đã nắm rõ tất cả hạ nhân trong Vương phủ, Chu Toàn giao thiệp rộng, giỏi giao tiếp ứng biến, là quản gia của Vương phủ, nhưng là thái giám, không hiểu chuyện nam nữ, giao nhiệm vụ cho hắn không thích hợp.
Tân Vinh võ nghệ cao cường nhưng tính tình lạnh lùng, sợ nhất là giao tiếp với người khác, người càng đông hắn càng muốn tránh xa, quanh năm một thân hắc y, lúc ẩn lúc hiện, đối với nữ nhân càng tránh như tránh tà.
Còn tên gian thương Ngôn Quan kia thường xuyên ra vào Vương phủ, quanh năm một thân bạch y, hắn lão luyện thâm sâu, xử sự khéo léo, giao nhiệm vụ này cho hắn ngược lại khá thích hợp.
Vì vậy, khi Ngôn lão bản theo lệ hàng tháng nộp bạc kiếm được cho Ninh Vương phủ, Ninh Vương lại bảo hắn đem toàn bộ số bạc lời lãi giao cho Vương phi, còn bảo Chu Toàn đem sổ sách trong phủ giao hết cho Vương phi, nói là từ nay về sau việc nội trạch giao cho Vương phi quản lý.
Vì chuyện mua đàn ở Đại Nhã cầm hành trước đó, Ngôn Quan lo lắng Vương phi có ấn tượng không tốt về mình. Lần này đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua một cây đàn, cây đàn này mua được từ tay một vị thư sinh sa cơ lỡ vận với giá một trăm lượng bạc, hắn lại tự xưng đã bỏ ra bốn ngàn lượng bạc, để lấy lòng Vương phi.
Tiết Nhạn không thích đàn, càng không thể hiểu nổi vì sao một cây đàn có thể bán được với giá cao tới mấy ngàn lượng bạc, liền khéo léo từ chối hảo ý của Ngôn lão bản, còn uyển chuyển nhắc nhở hắn lấy hàng tối kỵ nguồn gốc không rõ ràng.
Thì ra, Tiết Nhạn tuy không hiểu đàn, nhưng thấy biểu ca rất mê đàn, cây cổ cầm tên Tương Tư kia càng lúc nào cũng không rời tay, thật sự yêu thích, vì thường xuyên chơi và lau chùi, thân đàn trở nên đặc biệt bóng loáng, có thể thấy chủ cũ của cây đàn này vô cùng quý trọng nó.
Với tính cách gian thương của Ngôn Quan, nhất định không chịu thiệt, cây đàn giá trị bốn ngàn lượng làm sao lại dễ dàng tặng người khác như vậy, nhưng tặng đàn để lấy lòng nàng, chắc chắn sẽ không tặng nàng cây đàn chất lượng kém, vậy chỉ có một khả năng, chính là cây đàn này hắn mua được với giá rẻ, đàn đích thực là trân phẩm.
Ngôn Quan ban đầu rất kinh ngạc, sau đó chuyển sang bội phục, cung kính đáp: "Lời của Vương phi, tại hạ ghi nhớ."
Ngôn Quan chưa từng bội phục ai như vậy, Ninh Vương sát phạt quyết đoán là một. Vương phi tâm tư tỉ mỉ, quan sát tinh tế, khiến hắn kính nể.
Xem ra Vương phi đã đoán được cây đàn này hắn mua được với giá rẻ, thật sự không gì có thể qua mắt được nàng.
Hơn nữa, Vương phi còn hiểu biết về buôn bán, không lấy hàng nguồn gốc không rõ ràng, tránh vì ham rẻ mà vướng vào thị phi kiện tụng. Nhưng hắn sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền, nên sau khi trở về, liền phái người đi điều tra vị thư sinh mua đàn kia, lại tra ra cả nhà hắn đều bị diệt môn, vì sinh kế gia đình, nên mới nhẫn tâm bán đi bảo vật.
Hắn liền nhờ Tân Vinh điều tra vị thư sinh họ Giang kia.
Phát hiện vị thư sinh họ Giang kia lại có liên quan đến một vụ án mạng gần đây trong kinh thành, vụ án mạng đó chính là vụ án công tử nhà Hầu thị lang bị g.i.ế.t đang gây xôn xao dư luận gần đây.
Hầu Phái vốn là vị hôn phu của Triệu Văn Tiệp, nào ngờ ba ngày trước hôn lễ lại c.h.ế.t trong một vụ án mạng. Chuyện vui biến thành chuyện buồn, Hầu thị lang vui quá hóa buồn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hầu Phái ngày thường không ra khỏi cửa, chỉ biết ru rú trong nhà đọc sách, lúc rảnh rỗi, thích rủ bằng hữu cùng nhau leo núi.
Vị thư sinh họ Giang kia là bạn học của Hầu Phái, hai người cùng nhau thi đỗ tiến sĩ, Giang Ly vốn nên vào triều làm quan, nhưng tổ mẫu qua đời, chỉ đành chịu tang ba năm, nhưng ba năm sau, trong triều nào còn chỗ cho hắn, đành phải làm quan dự khuyết, cả nhà chuyển đến kinh thành, chờ đợi vị trí quan trống.
Mấy ngày trước, Hầu Phái mời hắn cùng nhau leo núi, Hầu Phái lại vô tình bị người ta g.i.ế.t c.h.ế.t, Giang Ly bị chỉ là hung thủ bị giam vào ngục, phụ mẫu vì muốn minh oan cho hắn, tán gia bại sản, cây cổ cầm mà Giang Ly yêu thích nhất cũng bị bán đi.
Sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, người nhà của hắn bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi, rời khỏi ngôi nhà đó trong đêm, Tân Vinh điều tra được sau khi rời khỏi kinh thành, trên đường đến vùng Giang Chiết, người nhà họ Giang đã bị g.i.ế.t hại.
Thì ra cây đàn này lại dính líu đến án mạng, còn liên quan đến vị hôn phu đoản mệnh của Triệu Văn Tiệp, Ngôn Quan nói một tiếng xui xẻo, muốn tìm người bán đàn, trả lại đàn, lấy lại bạc, nhưng nhà họ Giang đã bị diệt môn, gia nhân tứ tán.
Cây đàn này trở thành củ khoai nóng bỏng tay, cuối cùng chỉ có thể sai người đem đến phủ Kinh Triệu Doãn, mất toi một trăm lượng bạc, Ngôn Quan đau lòng không thôi.
Hắn một đường thở dài than ngắn, định quay về cầm hành, lại bị Liễu Nhi chặn lại, "Ngôn lão bản, Quế ma ma có việc tìm ngài."
Tổ tiên Ngôn Quan đều là thương nhân, thường trú ở phương Bắc, khi đó phương Bắc quanh năm chiến loạn. Thời chiến, những người đầu tiên gặp nạn chính là những thương nhân giàu có, bị sơn tặc cướp, bị quân địch phá thành cướp bóc, thời chiến còn bị quan phủ vòi vĩnh, đánh thuế nặng.
Cả năm vất vả kiếm tiền lại không giữ được, sau đó hắn dứt khoát quyên góp bạc, cầu người che chở, đem toàn bộ số bạc quyên góp cho quân đội của Ninh Vương trấn giữ Nhạn Môn Quan, quân đội thiếu lương thảo, hắn liền đổi bạc thành lương thực, giải quyết một phần nhu cầu đánh giặc của binh sĩ, lập được đại công.
Sau đó Ninh Vương mang hắn về kinh, liền giao sản nghiệp của mình cho hắn quản lý.
Tuy nói hắn làm việc cho Ninh Vương, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thương nhân, xuất thân không cao, người khác nể mặt Ninh Vương, ngoài mặt gọi hắn một tiếng Ngôn lão bản, cho hắn chút mặt mũi, nhưng chưa chắc đã thật sự coi trọng hắn.
Hắn vẫn luôn muốn theo Ninh Vương làm nên nghiệp lớn, nhưng hắn tay trói gà không chặt, không thể ra trận g.i.ế.t địch lập công, khổ nỗi không có cơ hội, không thể thi triển hoài bão, làm nên đại sự kinh thiên động địa.
Nay cơ hội cuối cùng cũng đã đến. Quế ma ma là người của Nguyệt phi nương nương, nếu hắn có thể được Nguyệt phi nương nương coi trọng, sau này có cơ hội làm nên đại sự vang dội, nói không chừng còn có thể làm quan.
Khi Liễu Nhi đưa cho hắn một quyển họa sách, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm.
"Không biết Liễu Nhi cô nương đây là ý gì?"
Liễu Nhi cười nói: "Nguyệt phi nương nương đang mong mỏi có cháu bế, nếu Ngôn lão bản giúp nương nương đạt thành tâm nguyện, chính là lập đại công, nương nương nhất định sẽ trọng thưởng."
Ngôn Quan cũng là người thông minh, lập tức hiểu được tác dụng của quyển họa sách này, hắn cất kỹ họa sách bên mình, chắp tay thi lễ với Quế ma ma, nói: "Tại hạ nhất định không phụ sự nhờ vả của nương nương, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
Hắn tìm một góc nhỏ cẩn thận lật xem, tỉ mỉ xem hết quyển họa sách từ đầu đến cuối, nghĩ thầm Ninh Vương quanh năm chinh chiến bên ngoài, ngay cả nữ nhân cũng chưa từng chạm qua, chắc chắn cũng không hiểu những điều này, nếu nam nhân không hiểu, thì làm sao có thể khiến nữ nhân vui vẻ, Vương phi thật đáng thương.
Xem ra hắn còn phải dạy dỗ Vương gia cho tốt, để Vương gia học được những thứ này, hầu hạ Vương phi cho tốt.
Hắn chỉnh trang y phục, trong đầu đã nghĩ ra cả một bộ cách thức để cải tạo Ninh Vương, để Ninh Vương trên giường có thể lấy lòng Vương phi.
Dạy vị Ninh Vương cổ hủ cứng nhắc kia làm sao dùng hết tài nghệ để lấy lòng Vương phi, sớm ngày để Vương phi mang thai.
Để ứng phó Quế ma ma, mỗi tối Hoắc Ngọc đều ngủ lại phòng ngủ, chỉ là vẫn ngủ riêng.
Tuy Hoắc Ngọc cũng không làm ra hành động gì vượt quá giới hạn, thậm chí trước mặt Quế ma ma còn rất phối hợp giả vờ phu thê ân ái với nàng, nhưng Tiết Nhạn luôn cảm thấy Hoắc Ngọc có chút nhập tâm quá mức.
Cho dù Quế ma ma không có ở đây, hắn cũng rất ân cần gỡ trâm cài tóc cho nàng, chải tóc cho nàng, còn vẽ lông mày trang điểm cho nàng, mấy ngày nay thậm chí còn thích thú việc thoa son cho nàng.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn trên môi nàng, không biết có phải cố ý hay không, ngón tay hắn luôn dừng lại trên môi nàng lâu hơn một chút.
Mỗi ngày đều đúng giờ bế nàng lên giường, sáng sớm cũng bế nàng xuống giường, ngồi trước gương nhìn nàng trang điểm.
Mỗi lần ở riêng với Hoắc Ngọc, Tiết Nhạn đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Nhưng mỗi lần nàng muốn bày tỏ sự bất mãn của mình, Quế ma ma lại đúng lúc xuất hiện ở ngoài cửa, cứ như đã bàn bạc trước với Ninh Vương vậy.
Có một lần, nàng vừa nằm xuống, bóng dáng Quế ma ma liền xuất hiện ngoài cửa sổ, Hoắc Ngọc liền nhân cơ hội lên giường, ôm lấy nàng, còn để nàng gối lên cánh tay hắn, khiến Tiết Nhạn mặt đỏ tía tai.
Tiết Nhạn mỗi ngày đều đếm từng ngày, nàng luôn cảm thấy Hoắc Ngọc hoàn toàn không giống vị Diêm Vương mặt lạnh mà tỷ tỷ miêu tả, thậm chí còn cảm thấy hắn cả ngày quấn quýt triền miên, cho dù có đến quân doanh, buổi tối cũng luôn tìm cơ hội ở lại phòng ngủ, khiến nàng khổ sở không nói nên lời.
Từ khi nàng vào Vương phủ mới chỉ ba ngày, nàng lại cảm thấy như đã trải qua ba năm dài đằng đẵng.
Hôm nay, Tiết phủ phái người đến báo, nói là Tiết lão phu nhân bị bệnh, muốn Vương phi về phủ một chuyến, Hoàng thượng cũng truyền chỉ để Ninh Vương đến quân doanh, kiểm tra thành quả luyện tập của binh sĩ ba đại doanh. Chuẩn bị phòng thủ Bắc Địch liên kết với Đông Di quốc tấn công Đại Yến.
Tiết Nhạn lo lắng cho sức khỏe của tổ mẫu, sai người nhắn với Ninh Vương đang ở quân doanh Bắc Giao, chỉ nói là nàng về Tiết gia một chuyến, Vương gia quân vụ bận rộn, không cần phải đi cùng.
Ra khỏi Vương phủ, Tiết Nhạn mới cảm thấy dây cung căng thẳng trong lòng được thả lỏng, cảm thấy cảnh sắc bên ngoài tươi đẹp, gió mát trăng thanh, không cần phải gò bó trong Vương phủ nữa, có một loại cảm giác thoải mái tự tại không nói nên lời.
Một canh giờ sau, nàng về đến Tiết phủ, trên đường đi, nàng đã tìm hiểu rõ ngọn ngành sự việc với Tiết quản gia, mới biết tổ mẫu bị tức giận đến sinh bệnh.
Thì ra đại ca Tiết Nhiên trước đây vẫn luôn đòi bỏ nhà ra đi, cuối cùng vào một đêm tối trời ba ngày trước đã bỏ nhà ra đi, định cùng một nhóm hiệp khách giang hồ hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo.
Lúc đầu, Dư thị chỉ giấu gia đình, âm thầm phái hạ nhân đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Tiết Nhiên, nhưng đã ba ngày trôi qua, Tiết Nhiên vẫn biệt vô âm tín, Dư thị lo lắng cho trưởng tử, sợ hắn gặp chuyện không may, bất đắc dĩ mới nói sự thật cho tổ mẫu biết.
Tiết lão phu nhân linh mẫn cỡ nào, ban đầu Dư thị vì che giấu cho nhi tử, chỉ nói hắn đã sửa đổi lỗi lầm, đang ở thư viện chăm chỉ đọc sách. Tiết lão phu nhân biết trưởng tôn bỏ nhà ra đi, tức giận sai người đánh đòn tra khảo đám nha hoàn, tiểu đồng trong phòng hắn, lúc này mới biết được, Tiết Nhiên ngày thường kết giao với không ít kẻ lừa đảo giang hồ, vậy mà chỉ trong vòng một tháng, đã đưa cho chúng mấy ngàn vạn lượng bạc.
Tiết lão phu nhân mắng chửi Dư thị một trận, nói bà dạy dỗ con cái không nghiêm, mới gây ra đại họa ngày hôm nay, trong phủ lại một phen gà bay chó sủa.
Ngày thường, Tiết Nhiên chỉ hơi không vừa ý, liền đòi bỏ nhà ra đi, Dư thị không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa bạc để dỗ dành nhi tử.
Bà đã bán không ít của hồi môn của mình, chỉ để bù đắp cho nhi tử, mà Tạ phủ gặp chuyện, Tiết Ngưng lại mượn Dư thị ba ngàn lượng bạc, trong tay Dư thị vốn cũng không dư dả. Tiết Nhiên không xin được bạc nữa, liền giận dỗi bỏ nhà ra đi.
Dư thị cũng không dám nói chuyện đưa tiền cho Tiết Ngưng với Tiết lão phu nhân, liền sai người đi mời Tiết Nhạn về phủ, nghĩ cách tìm trưởng tử trở về.
Thấy Tiết Nhạn về phủ, Dư thị lúc này mới hết âu sầu, mặt mày hớn hở, nắm tay Tiết Nhạn, vội vàng nói: "Nhạn nhi, con cuối cùng cũng đã về, huynh trưởng của con bỏ nhà ra đi đã ba ngày không thấy trở về, mà tổ mẫu của con cũng đổ bệnh rồi, việc này phải làm sao bây giờ?"
Thấy Dư thị đỏ hoe mắt, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Tiết Nhạn lại nghe nói đại ca tùy hứng làm bậy như vậy, không khỏi cảm thấy đau đầu. Nhưng vẫn an ủi mẫu thân: "Mẫu thân đừng lo lắng, huynh trưởng từ nhỏ được nuông chiều, làm sao chịu được khổ sở phong trần mệt nhọc bên ngoài."
Tiền tiêu hết rồi, người tự nhiên sẽ trở về.
"Lần này không giống đâu, nó đã quyết tâm muốn đi rồi."
Dư thị trong lòng thấp thỏm, vẫn không yên lòng, "Nếu Nhiên nhi gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Nó tay trói gà không chặt, lại chưa từng chịu khổ."
Tiết Nhạn muốn nói chính vì chưa từng chịu khổ, không biết kiếm tiền khó khăn, mới tiêu xài như nước, đại ca từ nhỏ đã được nuông chiều, không biết sự đời gian khổ, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Thấy mẫu thân mắt đỏ hoe, Tiết Nhạn vẫn nhịn không nói, sợ nói ra mẫu thân sẽ càng buồn hơn.
Dư thị mấy ngày nay ngày đêm lo lắng cho trưởng tử, nhưng lại không dám nói với ai, sợ bị người ta chê cười, bây giờ nữ nhi duy nhất có thể dựa dẫm đang ở ngay trước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói sự thật với Tiết Nhạn: "Đại ca con còn trộm cả thư họa của phụ thân con nữa."
Phụ thân Tiết Viễn thích sưu tầm thư họa, những bức thư họa đó là niềm tự hào cả đời của phụ thân, thú vui ngày thường chính là mời đồng liêu đến nhà thưởng thức, thậm chí mỗi ngày đều ở trong thư phòng một canh giờ, lấy thư họa sưu tầm ra xem từng bức một.
Nhưng hôm trước tan triều về, theo lệ liền đến thư phòng xem những bức thư họa mà ông sưu tầm, trong đó có không ít trân phẩm độc bản thời trước, vậy mà đều không thấy đâu nữa, ông không khỏi run rẩy chân tay, vừa hỏi liền biết là bị trưởng tử trộm đi bán, ông suýt chút nữa tức đến thổ huyết, hô hào muốn bắt nghịch tử trở về, đánh gãy chân nó.
Tiết Nhạn cũng nhíu mày, "Phụ thân quý trọng nhất chính là những bức thư họa của ông ấy, coi trọng hơn cả mạng sống của mình, đại ca sao lại dám!"
Nàng đưa tay xoa trán, xem ra vị đại ca tùy hứng này của nàng là thật sự không định trở về rồi.
"Nhạn nhi, con có thể giúp ta tìm đại ca con trở về không? Con là người có chủ kiến nhất, nhất định có biện pháp đúng không, mẫu thân chỉ có thể trông cậy vào con thôi."
Tiết Nhạn nhìn mẫu thân khóc đến sưng cả mắt, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, gật đầu.
Nàng dặn dò Thúy Quả dìu mẫu thân về phòng nghỉ ngơi, mẫu thân ba ngày nay không ngủ ngon, ăn không ngon, thân thể suy nhược, tổ mẫu bị tức giận đến đổ bệnh, mẫu thân không thể xảy ra chuyện nữa.
"Mẫu thân yên tâm, con có cách rồi." Nàng dặn dò Thúy Quả vài câu, bảo nàng chăm sóc mẫu thân cho tốt.
Liền đến Thọ An Đường thăm tổ mẫu.
Cách ba ngày không gặp, tổ mẫu tiều tụy đi rất nhiều, mặt mày xanh xao, vì tuổi cao sức yếu, tóc bạc trắng, lúc này vì đang bệnh, trông càng già yếu, Tiết Nhạn cố nén nước mắt, nhỏ giọng hỏi Trần ma ma: "Tổ mẫu đã uống thuốc chưa ạ?"
"Đa tạ nhị tiểu thư quan tâm, vừa rồi thái y đã đến xem, lão phu nhân đã uống thuốc, đã ngủ rồi."
Tiết quý phi nghe nói Tiết lão phu nhân bệnh nặng, liền phái lão thái y giàu kinh nghiệm trong cung đến, thái y kê thuốc an thần cho lão phu nhân, uống thuốc xong, đã ngủ rồi.
Nghe nói Tiết lão phu nhân bị bệnh, cùng đến thăm hỏi còn có Tạ Ngọc Khanh và Tiết Ngưng.
Ba ngày không gặp, vết thương của Tạ Ngọc Khanh đã khá hơn nhiều, nhưng bị thương ở chân, chưa khỏi hẳn, đi lại có chút khập khiễng.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo tuấn tú của hắn, chỉ là trông có vẻ hơi buồn bã, đôi mắt đào hoa đa tình từ khi vào phòng đã không rời khỏi người Tiết Nhạn.
Có lẽ vì trong phòng còn có người khác, hắn trông có vẻ ấp úng, như có điều muốn nói.
Tiết Nhạn bận chăm sóc tổ mẫu, không chú ý đến sự khác thường của Tạ Ngọc Khanh, chỉ khẽ hành lễ với Tạ Ngọc Khanh, nói: "Biểu ca vạn phúc. Mấy ngày không gặp, sắc mặt biểu ca trông tốt hơn nhiều rồi."
Tạ Ngọc Khanh lại nhỏ giọng nói: "Ta... ta không tốt."
Tiết Nhạn như không nghe rõ lời hắn nói, có lẽ vì lo lắng chuyện nhà, vậy mà không hề chú ý đến hắn có gì khác thường.
Nàng dồn hết sự chú ý vào việc chăm sóc tổ mẫu và tìm cách đưa đại ca trở về, nói với Phúc Bảo: "Đi mời tam ca đến đây cho ta."
"Việc cấp bách bây giờ là tìm huynh trưởng trở về, tổ mẫu là bệnh tâm lý, nếu huynh trưởng về nhà, tổ mẫu hẳn là sẽ nhanh chóng bình phục."
Tạ Ngọc Khanh đột nhiên phát hiện Tiết Nhạn có một loại bình tĩnh, xử lý mọi việc đều rất điềm đạm.
Hắn nghĩ thầm có lẽ khi hắn hôn mê, nàng cũng bình tĩnh ứng phó như vậy, xử sự không hề kinh hoảng. Còn quản lý Hầu phủ trên dưới chu toàn, có nề có nếp, nhưng nàng mới rời đi ba ngày, Hầu phủ liền rối loạn, gà bay chó sủa, mọi thứ đều rối ren.
Từ lúc Tiết Nhạn vào phòng, Tạ Ngọc Khanh vẫn luôn nhìn Tiết Nhạn, thậm chí còn không để ý đến Tiết Ngưng đầy tâm sự bên cạnh.
Mấy ngày nay là Tiết Ngưng ở bên cạnh chăm sóc Tạ Ngọc Khanh, chăm sóc hắn uống thuốc, cổ vũ hắn nhanh chóng vực dậy tinh thần. Cùng hắn ngâm thơ, cùng hắn thưởng hoa dưới trăng. Nhưng Tạ Ngọc Khanh vẫn luôn u buồn, không hề hứng thú.
Tạ Ngọc Khanh bị đ.ứ.t ngón tay, không thể đánh đàn, vẽ tranh như trước nữa, sau khi bị thương tâm tình buồn bã, tính tình trở nên trầm lặng hơn rất nhiều.
Mà Tiết Ngưng từ tay Tiết Nhạn tiếp nhận quyền quản lý Tiết phủ, cả ngày bị vướng bận bởi những việc nhỏ nhặt, Tiết Ngưng mệt mỏi ứng phó, khổ sở không nói nên lời. Nhưng lại nhiều lần nghe thấy Tạ Ngọc Khanh trong mơ gọi tên Tiết Nhạn.
Hôm nay đến Tiết phủ, lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm Tiết Nhạn, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Không biết từ khi nào, trong mắt biểu ca không còn chỉ nhìn thấy một mình nàng nữa, còn thường xuyên nhắc đến tên của Tiết Nhạn, thậm chí nhiều lần còn nói với nàng, "Nếu Nhạn nhi ở đây, nàng ấy hẳn sẽ làm như vậy."
Lúc này thấy người mình yêu thương luôn nhắc đến muội muội, trong lòng Tiết Ngưng cảm thấy chua xót khó chịu, suýt chút nữa xé nát chiếc khăn tay trong tay.
Liễu Nhi mặt đỏ bừng, từ trong n.g.ự.c móc ra một quyển sách nhỏ. Để một nữ nhi chưa xuất giá như nàng đi mua loại họa sách này, còn phải chịu đựng ánh mắt kỳ quái của ông chủ hiệu sách, thật sự quá mất mặt.
Nàng ném lại bạc vụn, ôm quyển họa sách chạy mất, dọc đường cứ như ăn trộm, sợ người ta phát hiện. Cũng bởi vì nàng hành tung lén lút, hốt hoảng, nên bị kiếm của Tân Vinh chặn lại.
Nàng vội vàng nhét quyển họa sách vào ngực, nhìn Tân Vinh mặt đầy lúng túng lại bất đắc dĩ, sợ hãi vội vàng chuồn mất.
Quế ma ma lại cực kỳ bình tĩnh, "Xem bộ dạng không ra gì của con kìa, thứ này các nương nương trong cung nghĩ đủ mọi cách để có được, dùng hết tài nghệ để lấy lòng Hoàng thượng. Nếu con học được một hai điều, nói không chừng sau này thành thân có thể giữ được trái tim của phu quân. Cũng nên học hỏi một chút đi."
Liễu Nhi có chút mũm mĩm, dung mạo tuy thanh tú nhưng cũng không đến nỗi xinh đẹp tuyệt trần, người cũng thật thà chất phác, tính tình còn có chút khép nép lấy lòng. Người nàng bội phục nhất chính là Quế ma ma làm việc trong cung, Quế ma ma cả đời ở trong cung, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Nguyệt phi nương nương, không con không cái, liền coi Liễu Nhi như nữ nhi ruột, mang theo bên người dạy dỗ.
Liễu Nhi tuy không thông minh lắm, nhưng lại coi lời Quế ma ma như vàng ngọc, lúc sau lại ra ngoài mua thêm một quyển họa sách, y như cũ giấu kỹ trong ngực.
Quả nhiên lại bị Tân Vinh chặn lại, "Ngươi lại giấu cái gì? Mau giao ra đây."
"Chỉ là một quyển sách thôi."
Tân Vinh không tin, "Sách thì có gì mà giấu. Ngươi rốt cuộc lén lút muốn làm gì, chẳng lẽ muốn bất lợi cho Vương phủ sao?"
Liễu Nhi vỗ vỗ ngực, "Quyển sách này ta sau này sẽ cùng phu quân xem, chẳng lẽ ngươi là phu quân của ta sao?"
"Ngươi..."
Tân Vinh á khẩu, Liễu Nhi nghênh ngang rời đi.
Quế ma ma mới đến một ngày, đã nắm rõ tất cả hạ nhân trong Vương phủ, Chu Toàn giao thiệp rộng, giỏi giao tiếp ứng biến, là quản gia của Vương phủ, nhưng là thái giám, không hiểu chuyện nam nữ, giao nhiệm vụ cho hắn không thích hợp.
Tân Vinh võ nghệ cao cường nhưng tính tình lạnh lùng, sợ nhất là giao tiếp với người khác, người càng đông hắn càng muốn tránh xa, quanh năm một thân hắc y, lúc ẩn lúc hiện, đối với nữ nhân càng tránh như tránh tà.
Còn tên gian thương Ngôn Quan kia thường xuyên ra vào Vương phủ, quanh năm một thân bạch y, hắn lão luyện thâm sâu, xử sự khéo léo, giao nhiệm vụ này cho hắn ngược lại khá thích hợp.
Vì vậy, khi Ngôn lão bản theo lệ hàng tháng nộp bạc kiếm được cho Ninh Vương phủ, Ninh Vương lại bảo hắn đem toàn bộ số bạc lời lãi giao cho Vương phi, còn bảo Chu Toàn đem sổ sách trong phủ giao hết cho Vương phi, nói là từ nay về sau việc nội trạch giao cho Vương phi quản lý.
Vì chuyện mua đàn ở Đại Nhã cầm hành trước đó, Ngôn Quan lo lắng Vương phi có ấn tượng không tốt về mình. Lần này đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua một cây đàn, cây đàn này mua được từ tay một vị thư sinh sa cơ lỡ vận với giá một trăm lượng bạc, hắn lại tự xưng đã bỏ ra bốn ngàn lượng bạc, để lấy lòng Vương phi.
Tiết Nhạn không thích đàn, càng không thể hiểu nổi vì sao một cây đàn có thể bán được với giá cao tới mấy ngàn lượng bạc, liền khéo léo từ chối hảo ý của Ngôn lão bản, còn uyển chuyển nhắc nhở hắn lấy hàng tối kỵ nguồn gốc không rõ ràng.
Thì ra, Tiết Nhạn tuy không hiểu đàn, nhưng thấy biểu ca rất mê đàn, cây cổ cầm tên Tương Tư kia càng lúc nào cũng không rời tay, thật sự yêu thích, vì thường xuyên chơi và lau chùi, thân đàn trở nên đặc biệt bóng loáng, có thể thấy chủ cũ của cây đàn này vô cùng quý trọng nó.
Với tính cách gian thương của Ngôn Quan, nhất định không chịu thiệt, cây đàn giá trị bốn ngàn lượng làm sao lại dễ dàng tặng người khác như vậy, nhưng tặng đàn để lấy lòng nàng, chắc chắn sẽ không tặng nàng cây đàn chất lượng kém, vậy chỉ có một khả năng, chính là cây đàn này hắn mua được với giá rẻ, đàn đích thực là trân phẩm.
Ngôn Quan ban đầu rất kinh ngạc, sau đó chuyển sang bội phục, cung kính đáp: "Lời của Vương phi, tại hạ ghi nhớ."
Ngôn Quan chưa từng bội phục ai như vậy, Ninh Vương sát phạt quyết đoán là một. Vương phi tâm tư tỉ mỉ, quan sát tinh tế, khiến hắn kính nể.
Xem ra Vương phi đã đoán được cây đàn này hắn mua được với giá rẻ, thật sự không gì có thể qua mắt được nàng.
Hơn nữa, Vương phi còn hiểu biết về buôn bán, không lấy hàng nguồn gốc không rõ ràng, tránh vì ham rẻ mà vướng vào thị phi kiện tụng. Nhưng hắn sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền, nên sau khi trở về, liền phái người đi điều tra vị thư sinh mua đàn kia, lại tra ra cả nhà hắn đều bị diệt môn, vì sinh kế gia đình, nên mới nhẫn tâm bán đi bảo vật.
Hắn liền nhờ Tân Vinh điều tra vị thư sinh họ Giang kia.
Phát hiện vị thư sinh họ Giang kia lại có liên quan đến một vụ án mạng gần đây trong kinh thành, vụ án mạng đó chính là vụ án công tử nhà Hầu thị lang bị g.i.ế.t đang gây xôn xao dư luận gần đây.
Hầu Phái vốn là vị hôn phu của Triệu Văn Tiệp, nào ngờ ba ngày trước hôn lễ lại c.h.ế.t trong một vụ án mạng. Chuyện vui biến thành chuyện buồn, Hầu thị lang vui quá hóa buồn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hầu Phái ngày thường không ra khỏi cửa, chỉ biết ru rú trong nhà đọc sách, lúc rảnh rỗi, thích rủ bằng hữu cùng nhau leo núi.
Vị thư sinh họ Giang kia là bạn học của Hầu Phái, hai người cùng nhau thi đỗ tiến sĩ, Giang Ly vốn nên vào triều làm quan, nhưng tổ mẫu qua đời, chỉ đành chịu tang ba năm, nhưng ba năm sau, trong triều nào còn chỗ cho hắn, đành phải làm quan dự khuyết, cả nhà chuyển đến kinh thành, chờ đợi vị trí quan trống.
Mấy ngày trước, Hầu Phái mời hắn cùng nhau leo núi, Hầu Phái lại vô tình bị người ta g.i.ế.t c.h.ế.t, Giang Ly bị chỉ là hung thủ bị giam vào ngục, phụ mẫu vì muốn minh oan cho hắn, tán gia bại sản, cây cổ cầm mà Giang Ly yêu thích nhất cũng bị bán đi.
Sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, người nhà của hắn bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi, rời khỏi ngôi nhà đó trong đêm, Tân Vinh điều tra được sau khi rời khỏi kinh thành, trên đường đến vùng Giang Chiết, người nhà họ Giang đã bị g.i.ế.t hại.
Thì ra cây đàn này lại dính líu đến án mạng, còn liên quan đến vị hôn phu đoản mệnh của Triệu Văn Tiệp, Ngôn Quan nói một tiếng xui xẻo, muốn tìm người bán đàn, trả lại đàn, lấy lại bạc, nhưng nhà họ Giang đã bị diệt môn, gia nhân tứ tán.
Cây đàn này trở thành củ khoai nóng bỏng tay, cuối cùng chỉ có thể sai người đem đến phủ Kinh Triệu Doãn, mất toi một trăm lượng bạc, Ngôn Quan đau lòng không thôi.
Hắn một đường thở dài than ngắn, định quay về cầm hành, lại bị Liễu Nhi chặn lại, "Ngôn lão bản, Quế ma ma có việc tìm ngài."
Tổ tiên Ngôn Quan đều là thương nhân, thường trú ở phương Bắc, khi đó phương Bắc quanh năm chiến loạn. Thời chiến, những người đầu tiên gặp nạn chính là những thương nhân giàu có, bị sơn tặc cướp, bị quân địch phá thành cướp bóc, thời chiến còn bị quan phủ vòi vĩnh, đánh thuế nặng.
Cả năm vất vả kiếm tiền lại không giữ được, sau đó hắn dứt khoát quyên góp bạc, cầu người che chở, đem toàn bộ số bạc quyên góp cho quân đội của Ninh Vương trấn giữ Nhạn Môn Quan, quân đội thiếu lương thảo, hắn liền đổi bạc thành lương thực, giải quyết một phần nhu cầu đánh giặc của binh sĩ, lập được đại công.
Sau đó Ninh Vương mang hắn về kinh, liền giao sản nghiệp của mình cho hắn quản lý.
Tuy nói hắn làm việc cho Ninh Vương, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thương nhân, xuất thân không cao, người khác nể mặt Ninh Vương, ngoài mặt gọi hắn một tiếng Ngôn lão bản, cho hắn chút mặt mũi, nhưng chưa chắc đã thật sự coi trọng hắn.
Hắn vẫn luôn muốn theo Ninh Vương làm nên nghiệp lớn, nhưng hắn tay trói gà không chặt, không thể ra trận g.i.ế.t địch lập công, khổ nỗi không có cơ hội, không thể thi triển hoài bão, làm nên đại sự kinh thiên động địa.
Nay cơ hội cuối cùng cũng đã đến. Quế ma ma là người của Nguyệt phi nương nương, nếu hắn có thể được Nguyệt phi nương nương coi trọng, sau này có cơ hội làm nên đại sự vang dội, nói không chừng còn có thể làm quan.
Khi Liễu Nhi đưa cho hắn một quyển họa sách, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm.
"Không biết Liễu Nhi cô nương đây là ý gì?"
Liễu Nhi cười nói: "Nguyệt phi nương nương đang mong mỏi có cháu bế, nếu Ngôn lão bản giúp nương nương đạt thành tâm nguyện, chính là lập đại công, nương nương nhất định sẽ trọng thưởng."
Ngôn Quan cũng là người thông minh, lập tức hiểu được tác dụng của quyển họa sách này, hắn cất kỹ họa sách bên mình, chắp tay thi lễ với Quế ma ma, nói: "Tại hạ nhất định không phụ sự nhờ vả của nương nương, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
Hắn tìm một góc nhỏ cẩn thận lật xem, tỉ mỉ xem hết quyển họa sách từ đầu đến cuối, nghĩ thầm Ninh Vương quanh năm chinh chiến bên ngoài, ngay cả nữ nhân cũng chưa từng chạm qua, chắc chắn cũng không hiểu những điều này, nếu nam nhân không hiểu, thì làm sao có thể khiến nữ nhân vui vẻ, Vương phi thật đáng thương.
Xem ra hắn còn phải dạy dỗ Vương gia cho tốt, để Vương gia học được những thứ này, hầu hạ Vương phi cho tốt.
Hắn chỉnh trang y phục, trong đầu đã nghĩ ra cả một bộ cách thức để cải tạo Ninh Vương, để Ninh Vương trên giường có thể lấy lòng Vương phi.
Dạy vị Ninh Vương cổ hủ cứng nhắc kia làm sao dùng hết tài nghệ để lấy lòng Vương phi, sớm ngày để Vương phi mang thai.
Để ứng phó Quế ma ma, mỗi tối Hoắc Ngọc đều ngủ lại phòng ngủ, chỉ là vẫn ngủ riêng.
Tuy Hoắc Ngọc cũng không làm ra hành động gì vượt quá giới hạn, thậm chí trước mặt Quế ma ma còn rất phối hợp giả vờ phu thê ân ái với nàng, nhưng Tiết Nhạn luôn cảm thấy Hoắc Ngọc có chút nhập tâm quá mức.
Cho dù Quế ma ma không có ở đây, hắn cũng rất ân cần gỡ trâm cài tóc cho nàng, chải tóc cho nàng, còn vẽ lông mày trang điểm cho nàng, mấy ngày nay thậm chí còn thích thú việc thoa son cho nàng.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn trên môi nàng, không biết có phải cố ý hay không, ngón tay hắn luôn dừng lại trên môi nàng lâu hơn một chút.
Mỗi ngày đều đúng giờ bế nàng lên giường, sáng sớm cũng bế nàng xuống giường, ngồi trước gương nhìn nàng trang điểm.
Mỗi lần ở riêng với Hoắc Ngọc, Tiết Nhạn đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Nhưng mỗi lần nàng muốn bày tỏ sự bất mãn của mình, Quế ma ma lại đúng lúc xuất hiện ở ngoài cửa, cứ như đã bàn bạc trước với Ninh Vương vậy.
Có một lần, nàng vừa nằm xuống, bóng dáng Quế ma ma liền xuất hiện ngoài cửa sổ, Hoắc Ngọc liền nhân cơ hội lên giường, ôm lấy nàng, còn để nàng gối lên cánh tay hắn, khiến Tiết Nhạn mặt đỏ tía tai.
Tiết Nhạn mỗi ngày đều đếm từng ngày, nàng luôn cảm thấy Hoắc Ngọc hoàn toàn không giống vị Diêm Vương mặt lạnh mà tỷ tỷ miêu tả, thậm chí còn cảm thấy hắn cả ngày quấn quýt triền miên, cho dù có đến quân doanh, buổi tối cũng luôn tìm cơ hội ở lại phòng ngủ, khiến nàng khổ sở không nói nên lời.
Từ khi nàng vào Vương phủ mới chỉ ba ngày, nàng lại cảm thấy như đã trải qua ba năm dài đằng đẵng.
Hôm nay, Tiết phủ phái người đến báo, nói là Tiết lão phu nhân bị bệnh, muốn Vương phi về phủ một chuyến, Hoàng thượng cũng truyền chỉ để Ninh Vương đến quân doanh, kiểm tra thành quả luyện tập của binh sĩ ba đại doanh. Chuẩn bị phòng thủ Bắc Địch liên kết với Đông Di quốc tấn công Đại Yến.
Tiết Nhạn lo lắng cho sức khỏe của tổ mẫu, sai người nhắn với Ninh Vương đang ở quân doanh Bắc Giao, chỉ nói là nàng về Tiết gia một chuyến, Vương gia quân vụ bận rộn, không cần phải đi cùng.
Ra khỏi Vương phủ, Tiết Nhạn mới cảm thấy dây cung căng thẳng trong lòng được thả lỏng, cảm thấy cảnh sắc bên ngoài tươi đẹp, gió mát trăng thanh, không cần phải gò bó trong Vương phủ nữa, có một loại cảm giác thoải mái tự tại không nói nên lời.
Một canh giờ sau, nàng về đến Tiết phủ, trên đường đi, nàng đã tìm hiểu rõ ngọn ngành sự việc với Tiết quản gia, mới biết tổ mẫu bị tức giận đến sinh bệnh.
Thì ra đại ca Tiết Nhiên trước đây vẫn luôn đòi bỏ nhà ra đi, cuối cùng vào một đêm tối trời ba ngày trước đã bỏ nhà ra đi, định cùng một nhóm hiệp khách giang hồ hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt bạo.
Lúc đầu, Dư thị chỉ giấu gia đình, âm thầm phái hạ nhân đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Tiết Nhiên, nhưng đã ba ngày trôi qua, Tiết Nhiên vẫn biệt vô âm tín, Dư thị lo lắng cho trưởng tử, sợ hắn gặp chuyện không may, bất đắc dĩ mới nói sự thật cho tổ mẫu biết.
Tiết lão phu nhân linh mẫn cỡ nào, ban đầu Dư thị vì che giấu cho nhi tử, chỉ nói hắn đã sửa đổi lỗi lầm, đang ở thư viện chăm chỉ đọc sách. Tiết lão phu nhân biết trưởng tôn bỏ nhà ra đi, tức giận sai người đánh đòn tra khảo đám nha hoàn, tiểu đồng trong phòng hắn, lúc này mới biết được, Tiết Nhiên ngày thường kết giao với không ít kẻ lừa đảo giang hồ, vậy mà chỉ trong vòng một tháng, đã đưa cho chúng mấy ngàn vạn lượng bạc.
Tiết lão phu nhân mắng chửi Dư thị một trận, nói bà dạy dỗ con cái không nghiêm, mới gây ra đại họa ngày hôm nay, trong phủ lại một phen gà bay chó sủa.
Ngày thường, Tiết Nhiên chỉ hơi không vừa ý, liền đòi bỏ nhà ra đi, Dư thị không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa bạc để dỗ dành nhi tử.
Bà đã bán không ít của hồi môn của mình, chỉ để bù đắp cho nhi tử, mà Tạ phủ gặp chuyện, Tiết Ngưng lại mượn Dư thị ba ngàn lượng bạc, trong tay Dư thị vốn cũng không dư dả. Tiết Nhiên không xin được bạc nữa, liền giận dỗi bỏ nhà ra đi.
Dư thị cũng không dám nói chuyện đưa tiền cho Tiết Ngưng với Tiết lão phu nhân, liền sai người đi mời Tiết Nhạn về phủ, nghĩ cách tìm trưởng tử trở về.
Thấy Tiết Nhạn về phủ, Dư thị lúc này mới hết âu sầu, mặt mày hớn hở, nắm tay Tiết Nhạn, vội vàng nói: "Nhạn nhi, con cuối cùng cũng đã về, huynh trưởng của con bỏ nhà ra đi đã ba ngày không thấy trở về, mà tổ mẫu của con cũng đổ bệnh rồi, việc này phải làm sao bây giờ?"
Thấy Dư thị đỏ hoe mắt, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Tiết Nhạn lại nghe nói đại ca tùy hứng làm bậy như vậy, không khỏi cảm thấy đau đầu. Nhưng vẫn an ủi mẫu thân: "Mẫu thân đừng lo lắng, huynh trưởng từ nhỏ được nuông chiều, làm sao chịu được khổ sở phong trần mệt nhọc bên ngoài."
Tiền tiêu hết rồi, người tự nhiên sẽ trở về.
"Lần này không giống đâu, nó đã quyết tâm muốn đi rồi."
Dư thị trong lòng thấp thỏm, vẫn không yên lòng, "Nếu Nhiên nhi gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Nó tay trói gà không chặt, lại chưa từng chịu khổ."
Tiết Nhạn muốn nói chính vì chưa từng chịu khổ, không biết kiếm tiền khó khăn, mới tiêu xài như nước, đại ca từ nhỏ đã được nuông chiều, không biết sự đời gian khổ, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Thấy mẫu thân mắt đỏ hoe, Tiết Nhạn vẫn nhịn không nói, sợ nói ra mẫu thân sẽ càng buồn hơn.
Dư thị mấy ngày nay ngày đêm lo lắng cho trưởng tử, nhưng lại không dám nói với ai, sợ bị người ta chê cười, bây giờ nữ nhi duy nhất có thể dựa dẫm đang ở ngay trước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói sự thật với Tiết Nhạn: "Đại ca con còn trộm cả thư họa của phụ thân con nữa."
Phụ thân Tiết Viễn thích sưu tầm thư họa, những bức thư họa đó là niềm tự hào cả đời của phụ thân, thú vui ngày thường chính là mời đồng liêu đến nhà thưởng thức, thậm chí mỗi ngày đều ở trong thư phòng một canh giờ, lấy thư họa sưu tầm ra xem từng bức một.
Nhưng hôm trước tan triều về, theo lệ liền đến thư phòng xem những bức thư họa mà ông sưu tầm, trong đó có không ít trân phẩm độc bản thời trước, vậy mà đều không thấy đâu nữa, ông không khỏi run rẩy chân tay, vừa hỏi liền biết là bị trưởng tử trộm đi bán, ông suýt chút nữa tức đến thổ huyết, hô hào muốn bắt nghịch tử trở về, đánh gãy chân nó.
Tiết Nhạn cũng nhíu mày, "Phụ thân quý trọng nhất chính là những bức thư họa của ông ấy, coi trọng hơn cả mạng sống của mình, đại ca sao lại dám!"
Nàng đưa tay xoa trán, xem ra vị đại ca tùy hứng này của nàng là thật sự không định trở về rồi.
"Nhạn nhi, con có thể giúp ta tìm đại ca con trở về không? Con là người có chủ kiến nhất, nhất định có biện pháp đúng không, mẫu thân chỉ có thể trông cậy vào con thôi."
Tiết Nhạn nhìn mẫu thân khóc đến sưng cả mắt, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, gật đầu.
Nàng dặn dò Thúy Quả dìu mẫu thân về phòng nghỉ ngơi, mẫu thân ba ngày nay không ngủ ngon, ăn không ngon, thân thể suy nhược, tổ mẫu bị tức giận đến đổ bệnh, mẫu thân không thể xảy ra chuyện nữa.
"Mẫu thân yên tâm, con có cách rồi." Nàng dặn dò Thúy Quả vài câu, bảo nàng chăm sóc mẫu thân cho tốt.
Liền đến Thọ An Đường thăm tổ mẫu.
Cách ba ngày không gặp, tổ mẫu tiều tụy đi rất nhiều, mặt mày xanh xao, vì tuổi cao sức yếu, tóc bạc trắng, lúc này vì đang bệnh, trông càng già yếu, Tiết Nhạn cố nén nước mắt, nhỏ giọng hỏi Trần ma ma: "Tổ mẫu đã uống thuốc chưa ạ?"
"Đa tạ nhị tiểu thư quan tâm, vừa rồi thái y đã đến xem, lão phu nhân đã uống thuốc, đã ngủ rồi."
Tiết quý phi nghe nói Tiết lão phu nhân bệnh nặng, liền phái lão thái y giàu kinh nghiệm trong cung đến, thái y kê thuốc an thần cho lão phu nhân, uống thuốc xong, đã ngủ rồi.
Nghe nói Tiết lão phu nhân bị bệnh, cùng đến thăm hỏi còn có Tạ Ngọc Khanh và Tiết Ngưng.
Ba ngày không gặp, vết thương của Tạ Ngọc Khanh đã khá hơn nhiều, nhưng bị thương ở chân, chưa khỏi hẳn, đi lại có chút khập khiễng.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo tuấn tú của hắn, chỉ là trông có vẻ hơi buồn bã, đôi mắt đào hoa đa tình từ khi vào phòng đã không rời khỏi người Tiết Nhạn.
Có lẽ vì trong phòng còn có người khác, hắn trông có vẻ ấp úng, như có điều muốn nói.
Tiết Nhạn bận chăm sóc tổ mẫu, không chú ý đến sự khác thường của Tạ Ngọc Khanh, chỉ khẽ hành lễ với Tạ Ngọc Khanh, nói: "Biểu ca vạn phúc. Mấy ngày không gặp, sắc mặt biểu ca trông tốt hơn nhiều rồi."
Tạ Ngọc Khanh lại nhỏ giọng nói: "Ta... ta không tốt."
Tiết Nhạn như không nghe rõ lời hắn nói, có lẽ vì lo lắng chuyện nhà, vậy mà không hề chú ý đến hắn có gì khác thường.
Nàng dồn hết sự chú ý vào việc chăm sóc tổ mẫu và tìm cách đưa đại ca trở về, nói với Phúc Bảo: "Đi mời tam ca đến đây cho ta."
"Việc cấp bách bây giờ là tìm huynh trưởng trở về, tổ mẫu là bệnh tâm lý, nếu huynh trưởng về nhà, tổ mẫu hẳn là sẽ nhanh chóng bình phục."
Tạ Ngọc Khanh đột nhiên phát hiện Tiết Nhạn có một loại bình tĩnh, xử lý mọi việc đều rất điềm đạm.
Hắn nghĩ thầm có lẽ khi hắn hôn mê, nàng cũng bình tĩnh ứng phó như vậy, xử sự không hề kinh hoảng. Còn quản lý Hầu phủ trên dưới chu toàn, có nề có nếp, nhưng nàng mới rời đi ba ngày, Hầu phủ liền rối loạn, gà bay chó sủa, mọi thứ đều rối ren.
Từ lúc Tiết Nhạn vào phòng, Tạ Ngọc Khanh vẫn luôn nhìn Tiết Nhạn, thậm chí còn không để ý đến Tiết Ngưng đầy tâm sự bên cạnh.
Mấy ngày nay là Tiết Ngưng ở bên cạnh chăm sóc Tạ Ngọc Khanh, chăm sóc hắn uống thuốc, cổ vũ hắn nhanh chóng vực dậy tinh thần. Cùng hắn ngâm thơ, cùng hắn thưởng hoa dưới trăng. Nhưng Tạ Ngọc Khanh vẫn luôn u buồn, không hề hứng thú.
Tạ Ngọc Khanh bị đ.ứ.t ngón tay, không thể đánh đàn, vẽ tranh như trước nữa, sau khi bị thương tâm tình buồn bã, tính tình trở nên trầm lặng hơn rất nhiều.
Mà Tiết Ngưng từ tay Tiết Nhạn tiếp nhận quyền quản lý Tiết phủ, cả ngày bị vướng bận bởi những việc nhỏ nhặt, Tiết Ngưng mệt mỏi ứng phó, khổ sở không nói nên lời. Nhưng lại nhiều lần nghe thấy Tạ Ngọc Khanh trong mơ gọi tên Tiết Nhạn.
Hôm nay đến Tiết phủ, lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm Tiết Nhạn, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Không biết từ khi nào, trong mắt biểu ca không còn chỉ nhìn thấy một mình nàng nữa, còn thường xuyên nhắc đến tên của Tiết Nhạn, thậm chí nhiều lần còn nói với nàng, "Nếu Nhạn nhi ở đây, nàng ấy hẳn sẽ làm như vậy."
Lúc này thấy người mình yêu thương luôn nhắc đến muội muội, trong lòng Tiết Ngưng cảm thấy chua xót khó chịu, suýt chút nữa xé nát chiếc khăn tay trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.