Chương 27
Sáng Rực Như Sao Trăng
18/12/2024
27
Chỉ thấy một nữ tử mặt trái xoan, mắt hạnh nhân vén rèm xe lên, trong tay cầm một quyển sách, giữa mày tựa hồ có nỗi buồn không tan được, thấy Hoắc Ngọc, liền bảo người ta dừng xe ngựa lại, "Là Tử Tô ca ca sao?"
Đợi Hoắc Ngọc quay đầu lại, nàng nhìn rõ dung mạo của Hoắc Ngọc, không khỏi thở dài, cúi đầu ảm đạm thở dài, "Chàng không phải Tử Tô ca ca. Tử Tô ca ca đã không còn nữa!"
Nước mắt lưng tròng, một hàng lệ trong suốt lăn xuống khuôn mặt trắng nõn, quả thật là lê hoa đái vũ, ta thấy mà thương.
Chỉ thấy ánh mắt nữ tử kia thâm tình dịu dàng, nhưng dường như muốn nhìn xuyên qua Hoắc Ngọc để nhìn thấy một người khác.
Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Ngọc hơi cứng lại, "Tần Mật, gần đây khỏe không?"
Nhưng theo Tiết Nhạn được biết, Ninh vương Hoắc Ngọc tự Tử Lăng, là nhi tử thứ sáu của hoàng đế Đại Yến, do một cung nữ ở lãnh cung sinh ra, cung nữ sinh Hoắc Ngọc xong thì khó sinh mà chết. Hoắc Ngọc được một lão ma ma mù nuôi dưỡng, sau đó lão ma ma bệnh chết, Hoắc Ngọc liền sống một mình trong lãnh cung, từ nhỏ đã chịu đủ sự ức h.i.ế.p của cung nữ và thái giám.
Năm mười tuổi, hắn g.i.ế.c c.h.ế.t thái giám ức h.i.ế.p hắn trong lãnh cung, bỏ trốn, gặp được Hoàng thái tử Hoắc Khải, từ đó được đưa ra khỏi lãnh cung, sống ở Minh Nguyệt cung, được nuôi dưỡng bên cạnh Nguyệt phi.
Mà tiên Hoàng thái tử Hoắc Khải, tự Tử Tô, vì Hoàng hậu không có nhi tử, Hoàng đế Đại Yến liền lập trưởng tử Hoắc Khải làm Thái tử, lại vì mẫu tộc của Nguyệt phi là Hàn gia hiển hách, ngoại tổ phụ của Nguyệt phi là Thái sư, phụ thân là Hàn Quốc công, Hàn gia bốn đời thì có ba đời làm tể tướng, là nguyên lão ba triều.
Hoắc Khải dung mạo tuấn tú, ôn văn nho nhã, lễ hiền hạ sĩ, sau lưng có Hàn gia ủng hộ, sau khi Hoàng đế Đại Yến cùng bá quan thương nghị, lập nhi tử của Nguyệt phi là Hoắc Khải làm Hoàng thái tử.
Tiết Nhạn từng nghe nói tiên Thái tử có hôn ước với cháu gái của Tần các lão, mà nữ tử này tên là Tần Mật, hẳn là Thái tử phi do Hoàng đế Đại Yến chọn cho Hoàng thái tử.
Tần Mật đó là một nữ tử kỳ lạ, nghe nói năm đó đã làm một việc chấn động kinh thành, nàng lại giả nam trang cùng một đám nam tử vào Quốc Tử Giám học tập, còn thi đỗ tiến sĩ trong kỳ thi khoa cử năm đó, chỉ là Đại Yến chưa từng có tiền lệ nữ tử tham gia khoa cử, ở vòng thi điện, Hoàng thượng nhận ra Tần Mật, liền xóa tên nàng khỏi bảng vàng, lại vì tiếc tài không nỡ trách phạt nàng, từng khen Tần Mật nếu là nam tử, nhất định có tài kinh bang tế thế.
Tần Mật lập chí muốn làm một giáo sư, chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không muốn kết hôn, còn tự đặt cho mình một biệt hiệu là Tú Lâm cư sĩ.
Lấy ý nghĩa cây đẹp trong rừng.
Cũng ngụ ý phẩm vị cao quý, tài hoa hơn người.
Cho nên khi Tiết tướng cùng một nhóm đại thần nội các đề cử Tần Mật xuất thân từ gia đình quan lại thanh liêm làm Thái tử phi, nàng vốn rất phản đối.
Chỉ là không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên thay đổi chủ ý đồng ý gả vào Đông cung, nhưng chưa kịp đến hôn lễ năm sau, Hoàng thái tử liền vì tội mưu phản, sợ tội tự sát trong nhà giam Hình bộ.
Không ngờ nữ tử truyền kỳ năm đó bây giờ lại có dáng vẻ ngơ ngẩn, u sầu như vậy, một thân bạch y, càng thêm tịch mịch thê lương.
Tần Mật lại coi Hoắc Ngọc là tiên Thái tử đã mất, thần sắc đau buồn như vậy, nhất định là nhìn thấy Hoắc Ngọc liền nhớ đến vị hôn phu đã khuất, cho nên trong lòng thương tâm bi thống, Tiết Nhạn không khỏi thở dài cảm thán.
Đã đằng đẵng ba năm rồi, có thể thấy nàng ấy có tình sâu nặng với tiên Thái tử, là một người tình thâm nghĩa trọng.
Có thể khiến Tần Mật ghi nhớ trong lòng suốt ba năm, tiên Thái tử đó hẳn là người phong hoa tuyệt đại đến nhường nào, chỉ tiếc đã vì quyền thế mà đi theo con đường mưu phản.
Tần Mật xuống xe ngựa, chỉ thấy nàng dùng khăn trắng bao lấy tóc, trường bào trắng trên người thực chất là một bộ đạo bào thanh tịnh, ăn mặc như đạo cô.
Nàng khẽ gật đầu hành lễ với Hoắc Ngọc, "Thì ra là Ninh vương điện hạ." Nhưng giọng điệu của nàng dường như có chút thất vọng.
Hoắc Ngọc không khỏi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, "Nghe nói ba năm nay, Tần cô nương cáo bệnh không gặp bất cứ ai, ngay cả người nhà họ Tần cũng không biết tung tích của cô, về bệnh tình của Tần cô nương, cũng có nhiều giả thuyết, có người nói cô mắc chứng thường gặp ác mộng, thường xuyên tâm thần bất an. Còn có người nói cô mắc chứng đau tim, thậm chí còn nói cô bị yêu tà quấn thân, thường xuyên xuất hiện ảo giác. Bây giờ xem ra lời đồn không đúng sự thật, bản vương thấy Tần cô nương rất khỏe mạnh!"
Tiết Nhạn chưa từng thấy Hoắc Ngọc nói chuyện cay nghiệt như vậy, không ngờ hắn đối với Hoàng tẩu trước đây lại không hề khách khí, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng Tần Mật lại không hề tức giận, mà là mím môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
"Lời đồn bên ngoài không đúng sự thật, thần nữ không dám giấu diếm điện hạ."
Tần Mật thu lại vẻ ảm đạm trong mắt, nhìn về phía Tiết Nhạn, cười nói: "Chắc hẳn vị này chính là Ninh vương phi? Đã sớm nghe nói trưởng nữ nhà họ Tiết xinh đẹp như tiên nữ, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."
Bị Tần Mật khen khiến nàng có chút chột dạ, nhưng Tiết Nhạn nghĩ nàng ấy đang khen tỷ tỷ, cũng rộng rãi gật đầu mỉm cười với Tần Mật, khom người hành lễ.
Hoắc Ngọc nghe thấy Tần Mật khen Vương phi của mình, liền giảm bớt địch ý với Tần Mật, ánh mắt nhìn Tiết Nhạn tràn đầy cưng chiều dịu dàng.
Hắn vốn tra được Tần Mật ở Tô Châu, lại vì muốn giúp Tiết Nhạn tìm huynh trưởng Tiết Nhiên, mới đến Tô Châu, không ngờ Tần Mật lại ẩn cư không màng thế sự, trong lòng hắn lo lắng về chân tướng cái c.h.ế.t của Hoàng huynh, nóng lòng hỏi chuyện năm xưa, muốn tìm ra kẻ hãm hại Hoàng huynh, trả lại trong sạch cho huynh trưởng.
Tần Mật như đoán được tâm tư của Hoắc Ngọc, nói: "Lâu ngày gặp lại, nếu Ninh vương và Vương phi không chê, xin mời đến Lưu Vân quán trên núi này uống chén trà nhạt, ngồi một lát."
Thì ra Tần Mật ăn mặc giản dị, ngồi xe ngựa, đang định lên Lưu Vân quán trên đỉnh núi Liên Hoa, sau khi rời khỏi kinh thành, nàng liền đến nhà cô mẫu ở Tô Châu dưỡng bệnh, sau đó vẫn luôn tu hành ở Lưu Vân quán.
Tần Mật nghĩ, Ninh vương xuất hiện ở đây, nhất định là vì chuyện của tiên Thái tử mà đến, đã hắn tìm mọi cách đến đây, nếu không làm rõ chân tướng sự việc, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, sau này khó có ngày yên ổn.
Tuy nói là dưỡng bệnh, cũng đúng như Hoắc Ngọc nói, nàng trốn ở nhà cô mẫu, muốn tránh xa thị phi của kinh thành, ẩn cư ở Lưu Vân quán.
Bên trong tường cung lạnh lẽo đó là nơi ăn thịt người không nhả xương. Ninh vương nhìn như lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng thực chất là người tình thâm nghĩa trọng, tên của tiên Hoàng thái tử là điều cấm kỵ trong cung, ngoại trừ hắn, còn ai dám điều tra chuyện của tiên Hoàng thái tử.
Năm đó, tiên Thái tử đưa hắn ra khỏi lãnh cung, cho hắn một mảnh trời che chở, mẫu phi của tiên Thái tử là Nguyệt phi nuôi Hoắc Ngọc bên cạnh, xem hắn như con ruột, để hắn tránh xa nguy hiểm, chỉ có người lương thiện ôn nhu như tiên Thái tử mới làm việc thiện như vậy.
Nhớ đến Tử Tô ca ca của mình, Tần Mật không khỏi rơi lệ, dùng khăn lau khóe mắt ươn ướt.
Xe ngựa dừng ở chân núi, đường núi Liên Hoa gập ghềnh hiểm trở, xe ngựa không thể lên đến đỉnh núi, chỉ có thể đi bộ theo bậc thang đá quanh co lên đỉnh núi.
Tần Mật so với lúc trước trầm mặc hơn rất nhiều, cũng u sầu hơn rất nhiều, nàng nhìn rừng phong đỏ khắp núi, nhớ lại năm đó nàng bị nhốt trong bãi săn, có người muốn mưu đồ với nàng, là Thái tử cứu nàng khỏi bị người ta khinh bạc, cởi áo choàng bọc lên người nàng, lại đích thân xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt nàng, cõng nàng từng bước đi về.
Tần Mật suýt bị khinh bạc, sợ hãi không nhẹ, khẽ nức nở. Hoắc Khải liền dịu dàng an ủi nàng, kể cho nàng nghe vài chuyện thú vị khi hắn du ngoạn Nam Châu.
Ngâm nga bài hát quê hương học được ở Nam Châu, còn nói với nàng, "Tần cô nương phải giữ bí mật với phụ hoàng và Tần các lão, nếu bọn họ biết được nhất định sẽ phạt ta viết mười bài luận."
Tần Mật bị chọc cười, "Thái tử điện hạ rất sợ bị phạt sao?"
Hoắc Khải liền cười nói: "Có một lần ta nhặt được một con chim bị thương, lại không nỡ thả chim đi, hôm đó, ta buông bút xuống, đang trêu đùa chim nhỏ, Tần các lão lại đột nhiên đến thăm, ta sợ Tần các lão nói ta chơi vật bỏ bê việc chính, liền giấu chim nhỏ trong tay áo, nhưng Tần các lão cùng ta thảo luận thế nào là đạo làm vua, mãi đến giờ cơm tối, Tần các lão mới rời đi."
Tần Mật tiếp tục hỏi, "Vậy ngoại tổ phụ có phát hiện ra chim nhỏ đó không?"
Hoắc Khải cười nói: "Lúc đó ta còn mừng thầm Tần các lão không phát hiện ra, nhưng đợi ông ấy đi rồi, ta lấy chim nhỏ ra khỏi tay áo, phát hiện chim nhỏ đã bị c.h.ế.t ngạt từ lâu."
Tần Mật bật cười, "Ngoại tổ phụ nhất định là đã sớm phát hiện ra, cho nên mới kéo dài thời gian."
"Không phải sao? Mật Nhi cuối cùng cũng cười rồi."
Tần Mật nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại từng chút một khi ở bên hắn, lấy tất cả những ký ức trân quý chôn giấu sâu trong lòng ra hồi tưởng, hồi ức rất ngọt ngào, nhưng tim lại không nhịn được từng trận đau nhói.
Đã gặp được người ôn nhu như vậy, đối xử tốt với nàng như vậy, nàng làm sao có thể quên được.
Thậm chí có lúc nàng căn bản không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Đỉnh núi đạo quán nằm ở nơi cao mây mù bao phủ, đường núi quanh co đi lên, Tần Mật đi được một đoạn, liền dừng lại nghỉ ngơi, nhớ đến Hoắc Khải, nàng liền nhìn rừng phong đỏ khắp núi xuất thần.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Hoắc Ngọc bên tai, "Lên đây, ta cõng nàng lên núi."
Tần Mật trong nháy mắt ngẩn người, ngơ ngác nhìn Hoắc Ngọc, miệng lẩm bẩm gọi, "Tử Tô ca ca."
Dung mạo của Hoắc Ngọc và Hoàng thái tử Hoắc Khải quá giống nhau, lông mày rậm, mắt sáng, mắt như sao trời.
Chỉ là ánh mắt của Hoắc Ngọc sắc bén, còn ánh mắt của Hoắc Khải trong sáng, dịu dàng.
Hoắc Ngọc không phát hiện ra sự khác thường của Tần Mật, đưa tay về phía Tiết Nhạn đang đi phía sau.
Tiết Nhạn lắc đầu, cười nói: "Vương gia quá coi thường thiếp rồi, năm đó thiếp nam chinh bắc chiến, đường núi còn hiểm trở hơn thế này cũng không biết đã đi qua bao nhiêu."
Nhưng vừa nghĩ đến hiện tại mình là Tiết Ngưng, cảm thấy lời mình nói không ổn, vội vàng sửa lời, "Năm đó đi theo phụ thân du ngoạn khắp nơi, đã tham quan không ít danh lam thắng cảnh. Đường núi như thế này tự nhiên cũng đã đi qua."
Hoắc Ngọc nhướn mày, cười nói: "Vậy sao?"
Tiết Nhạn cười cười, che giấu sự hoảng loạn trong mắt, nghĩ thầm vừa rồi mình đã để lộ sơ hở trong lời nói, hy vọng Hoắc Ngọc đừng nghi ngờ mới tốt.
Chỉ nghe Hoắc Ngọc nói: "Bản vương nghe nói Tiết nhị lang thích du ngoạn bên ngoài, thích kết giao bằng hữu..."
Nghe Hoắc Ngọc lại nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, Tiết Nhạn khẽ nhíu mày, dọc đường đi không biết Hoắc Ngọc bị làm sao, cứ nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, còn luôn so sánh với Tạ Ngọc Khanh, muốn hơn hắn ở phương diện nào đó.
Hắn thường xuyên nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, nếu không phải khi hắn nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, lời nói chua ngoa, châm chọc mỉa mai, âm dương quái khí, còn tưởng hắn nhìn trúng Tạ Ngọc Khanh.
Vừa hay Tiết Ngưng thật sự từng cùng Tạ Ngọc Khanh ước hẹn du sơn ngoạn thủy, Tiết Nhạn rất nghi ngờ hắn có phải đã âm thầm điều tra Tạ Ngọc Khanh hay không.
"Phong cảnh ở đây thật đẹp."
Nàng nhân cơ hội chuyển chủ đề, muốn chặn lại cái miệng âm dương quái khí của Hoắc Ngọc.
Cũng không đưa tay vào lòng bàn tay hắn.
Nhưng trong mắt Hoắc Ngọc, Tiết Nhạn nhất định là chột dạ. Lại thấy nàng không để ý đến mình, liền ôm nàng vào lòng, khiến Tiết Nhạn giật mình ôm lấy cổ hắn, "Vương gia mau thả ta xuống."
Hoắc Ngọc nói bên tai nàng: "Tạ Ngọc Khanh kia hẳn là chưa từng ôm Ngưng Nhi lên núi đâu nhỉ?"
Nhìn cái tính hiếu thắng này xem.
Tạ Ngọc Khanh chỉ là một thư sinh yếu ớt, sao có thể giống như Hoắc Ngọc là người luyện võ, ôm nàng đi bộ lên mấy trăm bậc thang đá, mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Quả nhiên là một võ phu, có sức lực vô hạn.
Nhưng Tiết Nhạn không chú ý đến Tần Mật bên cạnh cụp mắt che giấu vẻ ảm đạm trong mắt.
Lưu Vân quán cảnh sắc yên tĩnh, được xây dựng trên đỉnh núi, cách xa ồn ào, xung quanh là rừng cây xanh um tươi tốt, lúc này sương mù trong núi chưa tan, Lưu Vân quán liền ẩn mình trong mây mù tiên sơn.
Bên tai là tiếng chim hót, nước trên đỉnh núi đổ xuống, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Đợi ba người ngồi xuống, Tần Mật tự tay rót trà đã pha xong cho Hoắc Ngọc và Tiết Nhạn, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Ngọc, ngay cả trà trong chén tràn ra cũng không hề hay biết.
Hoắc Ngọc thấy nàng dáng vẻ thất thần như vậy, không khỏi nhíu mày.
Tần Mật nói: "Ninh vương điện hạ là muốn hỏi chuyện của tiên Thái tử sao?"
Hoắc Ngọc lấy viên Nam châu luôn đeo bên người ra, đặt lên bàn, "Viên Nam châu này là Thái tử huynh trưởng đặc biệt đi một chuyến đến Nam Hải mang về, huynh ấy tự mình ra biển theo ngư dân địa phương xuống biển lấy ngọc trai, mạo hiểm bị sóng gió nhấn chìm, chọn mười hai viên Nam châu kích thước giống nhau để người ta chế tác thành bộ trang sức Nam châu, định làm quà cưới tặng cho Thái tử phi của huynh ấy."
Nhưng quà còn chưa kịp tặng, Hoàng thái tử lại xảy ra chuyện.
Tần Mật lập tức không kìm nén được, nước mắt lưng tròng, rơi xuống như những hạt châu đứt dây, từ lặng lẽ rơi xuống đến khóc nấc lên thành tiếng.
"Ta có đức hạnh gì, ta căn bản không xứng để huynh ấy đối xử với ta như vậy!"
Thấy Tần Mật khóc thương tâm như vậy, Tiết Nhạn cũng rất cảm động, càng không ngờ bộ trang sức Nam châu lại là quà cưới tiên Thái tử tặng cho Thái tử phi Tần Mật, nhưng vật quý giá như vậy tại sao lại xuất hiện trong tay Tiền chưởng quầy, lại xuất hiện trong cửa hàng của nhà họ Tiết.
Nhưng Tiết Nhạn vốn thông minh, nhớ lại lần đầu tiên gặp Hoắc Ngọc, Hoắc Ngọc đã nghi ngờ nàng vì bộ trang sức đó, lúc hung thủ nhắm vào nàng, hắn lại chọn cách thấy c.h.ế.t không cứu.
Mà bộ trang sức Nam châu này xuất hiện trong cửa hàng nhà họ Tiết, Hoắc Ngọc e rằng cũng vì bộ trang sức Nam châu này mà nghi ngờ nhà họ Tiết, nghi ngờ cái c.h.ế.t của tiên Thái tử có liên quan đến nhà họ Tiết. Thôi xong rồi, nàng từng nói mình đã nhìn thấy Nam châu trong cung, vậy Ninh vương có khi nào sẽ nghi ngờ là Tiết quý phi hại Hoàng thái tử không.
Tiết quý phi sinh hạ Bát hoàng tử, Bát hoàng tử cũng đã trưởng thành, khó tránh khỏi việc tranh giành ngôi vị Thái tử, vậy Tiết quý phi có khi nào vì ngôi vị Thái tử mà hãm hại Hoàng thái tử không?
Nàng từng bảo tổ mẫu điều tra lai lịch của bộ trang sức Nam châu này, nhưng lại không tra được manh mối gì hữu ích, vậy rốt cuộc bộ trang sức Nam châu này là bị người ta lợi dụng để hãm hại nhà họ Tiết, hay là chứng cứ chỉ ra Tiết quý phi tham gia tranh đoạt ngôi vị Thái tử?
Tiết Nhạn trong lòng kinh hãi, nhanh chóng sắp xếp lại mối quan hệ giữa nhà họ Tiết và cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử.
Nếu nhi tử của Tiết quý phi làm Thái tử, đối với nhà họ Tiết tự nhiên là có lợi ích rất lớn, có lẽ trong cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử này, nhà họ Tiết cũng không trong sạch.
Nếu Hoắc Ngọc ngay từ đầu đã nghi ngờ nhà họ Tiết có liên quan đến cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử, vậy hắn vẫn muốn cưới tỷ tỷ, rốt cuộc là vì cái gì? Là vì muốn đối phó với nhà họ Tiết sao?
Người này bất động thanh sắc, lựa chọn ẩn nhẫn không nói, có khi nào là có âm mưu to lớn gì đó, hắn có khi nào sẽ bất lợi cho nhà họ Tiết không?
Trong đầu Tiết Nhạn đã nghĩ đến vô số khả năng.
Hoắc Ngọc đột nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Nàng trốn tránh ba năm, lấy cớ ra ngoài dưỡng bệnh, không bao giờ tiết lộ hành tung của mình với bên ngoài, nàng tự hỏi lòng mình, Thái tử huynh trưởng rốt cuộc đã đối xử với nàng như thế nào? Nàng rõ ràng biết Thái tử huynh trưởng bị hãm hại mà chết, nàng lại cân nhắc lợi hại trong lòng, trốn tránh không xuất hiện, chẳng phải là không muốn nói ra sự thật, không muốn trả lại trong sạch cho Hoàng huynh sao?"
Những lời của Hoắc Ngọc khiến Tiết Nhạn càng thêm chấn động, vị Tần cô nương này lại biết chân tướng cái c.h.ế.t năm xưa của Thái tử, nàng cũng rất muốn biết cái c.h.ế.t của tiên Thái tử có thật sự liên quan đến nhà họ Tiết hay không.
Tần Mật chỉ không ngừng rơi lệ, mấy lần lời đến bên miệng, lại do dự không quyết vì trong lòng có điều lo lắng.
Hoắc Ngọc càng thêm tức giận, "Tần Mật, nàng không xứng! Nàng không xứng đáng với việc Thái tử huynh trưởng bảo vệ nàng đến chết."
Tần Mật đột nhiên đau đớn ôm ngực, nôn ra một ngụm m.á.u tươi, người mềm nhũn, ngã xuống đất.
Thanh Liên chân nhân trong Lưu Vân quán nghe nói Tần Mật ngất xỉu, vội vàng chạy đến, đỡ nàng lên giường, nói với Hoắc Ngọc: "Vị thí chủ này hà tất phải bức người như vậy! Tú Lâm nó bệnh suốt một năm, trong năm đó mấy lần thập tử nhất sinh, mời danh y cũng bó tay, ngay cả nhà họ Tần cũng đã chuẩn bị hậu sự cho nó. Sau đó may mắn nhặt lại được một mạng, liền ẩn cư trong đạo quán tu hành, dưỡng bệnh hơn nửa năm, mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Chuyện đó, nó vốn không muốn nhắc lại nữa, vị thí chủ này hà tất phải ép buộc! Người c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t rồi, ngươi làm sao biết người sống không phải là người đau khổ nhất."
Chủ nhân của Lưu Vân quán này chính là Thanh Liên chân nhân, chính là bà ấy chữa bệnh cho Tần Mật, cũng là sư phụ của Tần Mật, Thanh Liên chân nhân đã kéo nàng từ quỷ môn quan trở về, thấy Tần Mật hôn mê bất tỉnh, lo lắng cho bệnh tình của đồ đệ, liền bảo người đưa Hoắc Ngọc xuống núi, bế quan chữa bệnh cho đồ đệ.
Ra khỏi Lưu Vân quán, trong mắt Hoắc Ngọc tràn đầy lệ khí, sát khí đằng đằng, Tiết Nhạn lần đầu tiên thấy Hoắc Ngọc tức giận, sát khí ngập trời, người khác bị uy áp, không dám đến gần, cũng khó trách năm đó người ta gọi hắn là "Ngọc diện Diêm vương".
Nàng từng thấy bộ dạng Hoắc Ngọc phát cuồng ở Tiết phủ, mắt đỏ ngầu, mất đi lý trí, tự ngược đãi bản thân, lúc đó hắn thần trí không rõ, trong hang động giả sơn, giam cầm nàng trong lòng, tùy ý cướp đoạt.
Lúc này Hoắc Ngọc và bộ dạng phát cuồng trong hang động giả sơn hôm đó giống nhau như đúc.
Tiết Nhạn không khỏi lo lắng, lại sợ hắn giống như hôm đó, không thể khống chế bản thân.
"Thiếp thấy Tần cô nương vẫn còn yêu Thái tử điện hạ. Chắc hẳn nỗi đau trong lòng nàng ấy không ít hơn điện hạ đâu."
Đôi môi mỏng của Hoắc Ngọc mím thành một đường thẳng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, như không muốn nàng nhắc đến Tần Mật nữa.
Đôi mắt sâu như đầm lạnh nhìn chằm chằm Tiết Nhạn, "Thái tử huynh trưởng là vì không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, mới lựa chọn tự sát."
Hắn nhớ đến dung mạo của tiên Thái tử huynh trưởng, nhớ đến đêm hôm đó lúc mười tuổi, mưa gió bão bùng, hắn g.i.ế.c c.h.ế.t những thái giám đó, chạy trốn khỏi lãnh cung, lại không có chỗ để đi, co ro dưới mái hiên của một cung điện, mưa lớn làm hắn ướt sũng, trong tay nắm chặt chiếc vòng ngọc nhuốm m.á.u mẫu thân ruột để lại cho hắn, không ngừng run rẩy.
Trong đêm mưa lạnh lẽo, một giọng nói dịu dàng truyền đến, "Sao ngươi lại đứng đây trú mưa giữa đêm khuya thế này, ngươi là người của cung nào, ta đưa ngươi về."
Hoắc Ngọc mười tuổi ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải mặc triều phục Thái tử, cao hơn hắn một cái đầu, "Ta không có chỗ để đi."
Hoắc Khải hình như ngẩn người, "Vậy ngươi đói lắm rồi đúng không? Ngươi không có người nhà sao?"
Hoắc Ngọc thất vọng nói: "Người nhà? Bọn họ nói phụ hoàng không thích ta, ném ta vào lãnh cung, chưa từng đến thăm ta."
"Ngươi là A Ngọc sao? Ngươi chính là lục đệ A Ngọc của ta sao?"
Hoắc Ngọc do dự gật đầu.
Hoắc Khải nắm tay Hoắc Ngọc, nghiêng cây dù trong tay về phía Hoắc Ngọc, "Bánh ngọt hoa quế ở chỗ mẫu phi là ngon nhất, A Ngọc đi cùng ta về Minh Nguyệt cung đi. Từ nay về sau, A Ngọc chính là người nhà của ta."
Nhớ đến Thái tử huynh trưởng, trong lòng Hoắc Ngọc tràn ngập sự mềm mại, lại càng thêm bi thương. Hắn không tin người lương thiện như vậy, Thái tử huynh trưởng nhân từ như vậy lại mưu phản.
Tiết Nhạn lặng lẽ lắng nghe hắn kể chuyện cũ.
Cái c.h.ế.t của tiên Thái tử nàng cũng từng nghe nói, lời đồn là tiên Thái tử Hoắc Khải mưu phản, bị Cẩm y vệ giam vào nhà giam, sau đó Thái tử nhận tội, tự sát trong nhà giam Hình bộ.
Vì Thái tử nhận hết tội lỗi về mình, lại vì lúc đó cuộc chiến giữa Đại Yến và Bắc Địch rơi vào bế tắc, Hoắc Ngọc đang ở tiền tuyến đánh trận. Vì để an ủi Ninh vương, Hoàng thượng liền không truy cứu Nguyệt phi, cũng không trách phạt Hàn gia.
Tiết Nhạn từng nghe Tạ Ngọc Khanh kể về tiên Thái tử Hoắc Khải, hắn là người hiền lành, rất coi trọng đạo hiếu đệ, đối xử với người khác cực kỳ ôn hòa, sao có thể làm ra chuyện mưu phản bức cung.
"Còn về sáu chữ kia, cất giữ long bào, đây căn bản là có người cố ý hãm hại vu oan. Thái tử huynh trưởng vì muốn bảo vệ Hàn gia, vì không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, bảo vệ Tần Mật, mới lựa chọn dứt khoát c.h.ế.t đi."
Phụ thân của Tần Mật là Tần Thế Kiệt là Ngự sử trung thừa, sau khi tiên Thái tử bị bắt giam, Tần Thế Kiệt đã dẫn đầu một nhóm văn thần quỳ ở ngoài Sùng Minh điện, cầu xin minh oan cho tiên Thái tử.
Nhưng lúc đó Hoàng thượng đã có ý định g.i.ế.c Thái tử, phụ tử bất hòa, quyết tâm xử tử Thái tử.
Cẩm y vệ lục soát được long bào giấu trong Đông cung, còn có câu sáu chữ kia, "Tử Vi xuất, thiên hạ hưng."
Đông cung dựa theo vị trí tinh tượng trên trời, nằm ở chòm sao Tử Vi, câu này vừa ra, chính là nói tiên Thái tử kế thừa đại thống, giang sơn đổi chủ.
Nhưng Hoàng đế Đại Yến đang tuổi tráng niên, sao có thể để bất cứ ai uy h.i.ế.p ngôi vị của mình.
Sáu chữ kia vừa ra, Khâm thiên giám giám chính sợ chịu tội, tự sát tại nhà.
Mà sau đó trời giáng dị tượng, bách điểu triều hoàng, trên không Đông cung liên tục ba ngày có hàng trăm con chim bay lượn, trời sinh dị tượng, Hoàng đế càng thêm nghi ngờ Thái tử, thêm vào đó Thái tử từng cầu xin cho tiên Thái sư Tiết Huyền.
Hoàng bào lục soát được trong Đông cung, càng chứng minh Thái tử phạm tội mưu phản.
Từng chuyện từng chuyện, đều là ép Thái tử đến chết.
Cẩm y vệ áp giải ba mươi ba đại thần đứng đầu là Tần Thế Kiệt đến trước điện, đánh ba mươi trượng trước mặt bá quan.
Thánh chỉ này là do Tiết tướng tự mình soạn thảo, tự mình đi tuyên chỉ.
Nhưng đám văn thần đó chịu hình phạt lại không hề lùi bước, Hoàng thượng nổi giận, muốn c.h.é.m đầu thủ lĩnh của văn thần.
Tiếp đó ba thủ lĩnh văn thần bị đánh chết, m.á.u nhuộm đỏ bậc thềm ngọc.
Không lâu sau, trong nhà giam liền truyền đến tin tức Thái tử nhận tội, sợ tội tự sát.
Phụ thân của Tần Mật là Tần Thế Kiệt may mắn bảo toàn tính mạng, bị giáng chức đến Vân Nam, ba mươi văn thần đều bị liên lụy giáng chức,
Tiên Thái tử vì phụ thân của Tần Mật, bảo vệ nhà họ Tần, vì bảo vệ tính mạng của ba mươi ba văn thần này, mới nhận tội.
Tuy nói tiên Thái tử sau khi c.h.ế.t bị phế truất làm thứ dân, không được chôn cất trong hoàng lăng, nhưng văn thần đều coi Thái tử là minh quân, đều không tin Thái tử luôn hiền lành hiếu thuận lại làm ra chuyện mưu phản.
Hoắc Ngọc càng không tin người ôn nhuận như ngọc, cả đời làm vô số việc thiện, thi hành tân chính, tạo phúc cho bách tính như Thái tử huynh trưởng lại mưu phản.
"Bản vương hiểu rõ nỗi khổ tâm của Tần Mật, chuyện năm đó, nhà họ Tần vì bênh vực Thái tử, bị liên lụy, phụ tử nhà họ Tần bị giáng chức, hai huynh trưởng của Tần Mật vĩnh viễn không được tham gia khoa cử, nhà họ Tần đời đời làm quan thanh liêm, gia đình thư hương, một khi có liên quan đến Thái tử, liền từ đó suy tàn. Danh xưng của tiên Thái tử cũng trở thành điều cấm kỵ, ai ai cũng sợ tránh không kịp. Tần Mật không hề nhắc đến, chính là vì không muốn liên lụy đến gia tộc, nhưng chẳng lẽ Hoàng huynh phải chịu oan uổng mãi mãi sao?"
Hoắc Ngọc đ.ấ.m một quyền vào bia đá của Lưu Vân quán, khiến bia đá bị vỡ mất một góc.
Tiết Nhạn thấy mắt hắn đỏ ngầu, dường như là dấu hiệu phát cuồng, nàng lo lắng lại giống như lúc ở hang động giả sơn, mất đi lý trí, làm ra chuyện gì quá phận với nàng.
Nàng kéo góc áo hắn, cố gắng an ủi hắn, "Ta tin tưởng Vương gia, cũng tin tưởng Thái tử điện hạ là vô tội, chàng nhất định có thể tìm ra kẻ đứng sau hãm hại Thái tử điện hạ, trả lại trong sạch cho Thái tử điện hạ."
Hoắc Ngọc vốn dĩ lúc đó cảm thấy m.á.u toàn thân như dồn lên đầu, lại nhớ đến vô số đêm tối ở lãnh cung, hắn không có ai để dựa dẫm, chỉ có Thái tử huynh trưởng chịu kéo hắn ra khỏi địa ngục, lại càng là một tia sáng trong thế giới tăm tối của hắn.
Nhưng huynh trưởng không còn nữa, người huynh trưởng cười nói với hắn "A Ngọc, ta chính là người nhà của ngươi" đã không còn nữa.
Hắn khó mà khống chế sát ý trong lòng, muốn g.i.ế.c sạch tất cả những người trên đời này đã phụ lòng Thái tử huynh trưởng.
Nhưng khi Tiết Nhạn chạm vào góc áo hắn, dùng ánh mắt kiên định tin tưởng nhìn hắn, sự cuồng loạn trong lòng Hoắc Ngọc lập tức được xoa dịu,
Hắn dùng sức ôm Tiết Nhạn vào lòng, ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trên người nàng, cảm xúc cuồng loạn bất an kia cuối cùng cũng bị đè xuống.
Tiết Nhạn dường như có một ma lực, có thể khiến hắn lập tức nguôi giận, khiến nội tâm cuồng loạn của hắn lập tức bình tĩnh lại.
Hắn ôm chặt Tiết Nhạn, càng thêm dùng sức, muốn nhào nàng vào trong cơ thể mình.
"Ngưng Nhi, bản vương không muốn đợi nữa."
Tiết Nhạn mờ mịt nhìn Hoắc Ngọc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hiểu rõ hắn đang nói đến chuyện động phòng, lập tức đỏ mặt, "Nhưng Vương gia đã đáp ứng thiếp rồi, không thể nuốt lời."
Hoắc Ngọc từng bước ép sát, để nàng dựa vào góc tường, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, vén lọn tóc dài ra sau tai, giữ lấy gáy nàng, cúi người hôn lên môi nàng.
Hai tay ôm lấy eo nàng, đến mông, tách hai chân nàng ra đặt lên eo hắn, nâng nàng lên cao, người nàng dựa vào vách đá phía sau.
Theo người hắn áp xuống.
Nàng liền không thể giãy giụa nữa.
Dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng, ẩn chứa cảnh cáo nhìn nàng, "Bản vương là một nam nhân bình thường, cũng sẽ có nhu cầu đó, đặc biệt là với nàng."
Hắn cắn môi nàng, giữa răng nếm được chút mùi m.á.u tươi, "Ngưng Nhi, đừng để ta đợi quá lâu."
Chỉ thấy một nữ tử mặt trái xoan, mắt hạnh nhân vén rèm xe lên, trong tay cầm một quyển sách, giữa mày tựa hồ có nỗi buồn không tan được, thấy Hoắc Ngọc, liền bảo người ta dừng xe ngựa lại, "Là Tử Tô ca ca sao?"
Đợi Hoắc Ngọc quay đầu lại, nàng nhìn rõ dung mạo của Hoắc Ngọc, không khỏi thở dài, cúi đầu ảm đạm thở dài, "Chàng không phải Tử Tô ca ca. Tử Tô ca ca đã không còn nữa!"
Nước mắt lưng tròng, một hàng lệ trong suốt lăn xuống khuôn mặt trắng nõn, quả thật là lê hoa đái vũ, ta thấy mà thương.
Chỉ thấy ánh mắt nữ tử kia thâm tình dịu dàng, nhưng dường như muốn nhìn xuyên qua Hoắc Ngọc để nhìn thấy một người khác.
Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Ngọc hơi cứng lại, "Tần Mật, gần đây khỏe không?"
Nhưng theo Tiết Nhạn được biết, Ninh vương Hoắc Ngọc tự Tử Lăng, là nhi tử thứ sáu của hoàng đế Đại Yến, do một cung nữ ở lãnh cung sinh ra, cung nữ sinh Hoắc Ngọc xong thì khó sinh mà chết. Hoắc Ngọc được một lão ma ma mù nuôi dưỡng, sau đó lão ma ma bệnh chết, Hoắc Ngọc liền sống một mình trong lãnh cung, từ nhỏ đã chịu đủ sự ức h.i.ế.p của cung nữ và thái giám.
Năm mười tuổi, hắn g.i.ế.c c.h.ế.t thái giám ức h.i.ế.p hắn trong lãnh cung, bỏ trốn, gặp được Hoàng thái tử Hoắc Khải, từ đó được đưa ra khỏi lãnh cung, sống ở Minh Nguyệt cung, được nuôi dưỡng bên cạnh Nguyệt phi.
Mà tiên Hoàng thái tử Hoắc Khải, tự Tử Tô, vì Hoàng hậu không có nhi tử, Hoàng đế Đại Yến liền lập trưởng tử Hoắc Khải làm Thái tử, lại vì mẫu tộc của Nguyệt phi là Hàn gia hiển hách, ngoại tổ phụ của Nguyệt phi là Thái sư, phụ thân là Hàn Quốc công, Hàn gia bốn đời thì có ba đời làm tể tướng, là nguyên lão ba triều.
Hoắc Khải dung mạo tuấn tú, ôn văn nho nhã, lễ hiền hạ sĩ, sau lưng có Hàn gia ủng hộ, sau khi Hoàng đế Đại Yến cùng bá quan thương nghị, lập nhi tử của Nguyệt phi là Hoắc Khải làm Hoàng thái tử.
Tiết Nhạn từng nghe nói tiên Thái tử có hôn ước với cháu gái của Tần các lão, mà nữ tử này tên là Tần Mật, hẳn là Thái tử phi do Hoàng đế Đại Yến chọn cho Hoàng thái tử.
Tần Mật đó là một nữ tử kỳ lạ, nghe nói năm đó đã làm một việc chấn động kinh thành, nàng lại giả nam trang cùng một đám nam tử vào Quốc Tử Giám học tập, còn thi đỗ tiến sĩ trong kỳ thi khoa cử năm đó, chỉ là Đại Yến chưa từng có tiền lệ nữ tử tham gia khoa cử, ở vòng thi điện, Hoàng thượng nhận ra Tần Mật, liền xóa tên nàng khỏi bảng vàng, lại vì tiếc tài không nỡ trách phạt nàng, từng khen Tần Mật nếu là nam tử, nhất định có tài kinh bang tế thế.
Tần Mật lập chí muốn làm một giáo sư, chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không muốn kết hôn, còn tự đặt cho mình một biệt hiệu là Tú Lâm cư sĩ.
Lấy ý nghĩa cây đẹp trong rừng.
Cũng ngụ ý phẩm vị cao quý, tài hoa hơn người.
Cho nên khi Tiết tướng cùng một nhóm đại thần nội các đề cử Tần Mật xuất thân từ gia đình quan lại thanh liêm làm Thái tử phi, nàng vốn rất phản đối.
Chỉ là không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên thay đổi chủ ý đồng ý gả vào Đông cung, nhưng chưa kịp đến hôn lễ năm sau, Hoàng thái tử liền vì tội mưu phản, sợ tội tự sát trong nhà giam Hình bộ.
Không ngờ nữ tử truyền kỳ năm đó bây giờ lại có dáng vẻ ngơ ngẩn, u sầu như vậy, một thân bạch y, càng thêm tịch mịch thê lương.
Tần Mật lại coi Hoắc Ngọc là tiên Thái tử đã mất, thần sắc đau buồn như vậy, nhất định là nhìn thấy Hoắc Ngọc liền nhớ đến vị hôn phu đã khuất, cho nên trong lòng thương tâm bi thống, Tiết Nhạn không khỏi thở dài cảm thán.
Đã đằng đẵng ba năm rồi, có thể thấy nàng ấy có tình sâu nặng với tiên Thái tử, là một người tình thâm nghĩa trọng.
Có thể khiến Tần Mật ghi nhớ trong lòng suốt ba năm, tiên Thái tử đó hẳn là người phong hoa tuyệt đại đến nhường nào, chỉ tiếc đã vì quyền thế mà đi theo con đường mưu phản.
Tần Mật xuống xe ngựa, chỉ thấy nàng dùng khăn trắng bao lấy tóc, trường bào trắng trên người thực chất là một bộ đạo bào thanh tịnh, ăn mặc như đạo cô.
Nàng khẽ gật đầu hành lễ với Hoắc Ngọc, "Thì ra là Ninh vương điện hạ." Nhưng giọng điệu của nàng dường như có chút thất vọng.
Hoắc Ngọc không khỏi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, "Nghe nói ba năm nay, Tần cô nương cáo bệnh không gặp bất cứ ai, ngay cả người nhà họ Tần cũng không biết tung tích của cô, về bệnh tình của Tần cô nương, cũng có nhiều giả thuyết, có người nói cô mắc chứng thường gặp ác mộng, thường xuyên tâm thần bất an. Còn có người nói cô mắc chứng đau tim, thậm chí còn nói cô bị yêu tà quấn thân, thường xuyên xuất hiện ảo giác. Bây giờ xem ra lời đồn không đúng sự thật, bản vương thấy Tần cô nương rất khỏe mạnh!"
Tiết Nhạn chưa từng thấy Hoắc Ngọc nói chuyện cay nghiệt như vậy, không ngờ hắn đối với Hoàng tẩu trước đây lại không hề khách khí, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng Tần Mật lại không hề tức giận, mà là mím môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
"Lời đồn bên ngoài không đúng sự thật, thần nữ không dám giấu diếm điện hạ."
Tần Mật thu lại vẻ ảm đạm trong mắt, nhìn về phía Tiết Nhạn, cười nói: "Chắc hẳn vị này chính là Ninh vương phi? Đã sớm nghe nói trưởng nữ nhà họ Tiết xinh đẹp như tiên nữ, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."
Bị Tần Mật khen khiến nàng có chút chột dạ, nhưng Tiết Nhạn nghĩ nàng ấy đang khen tỷ tỷ, cũng rộng rãi gật đầu mỉm cười với Tần Mật, khom người hành lễ.
Hoắc Ngọc nghe thấy Tần Mật khen Vương phi của mình, liền giảm bớt địch ý với Tần Mật, ánh mắt nhìn Tiết Nhạn tràn đầy cưng chiều dịu dàng.
Hắn vốn tra được Tần Mật ở Tô Châu, lại vì muốn giúp Tiết Nhạn tìm huynh trưởng Tiết Nhiên, mới đến Tô Châu, không ngờ Tần Mật lại ẩn cư không màng thế sự, trong lòng hắn lo lắng về chân tướng cái c.h.ế.t của Hoàng huynh, nóng lòng hỏi chuyện năm xưa, muốn tìm ra kẻ hãm hại Hoàng huynh, trả lại trong sạch cho huynh trưởng.
Tần Mật như đoán được tâm tư của Hoắc Ngọc, nói: "Lâu ngày gặp lại, nếu Ninh vương và Vương phi không chê, xin mời đến Lưu Vân quán trên núi này uống chén trà nhạt, ngồi một lát."
Thì ra Tần Mật ăn mặc giản dị, ngồi xe ngựa, đang định lên Lưu Vân quán trên đỉnh núi Liên Hoa, sau khi rời khỏi kinh thành, nàng liền đến nhà cô mẫu ở Tô Châu dưỡng bệnh, sau đó vẫn luôn tu hành ở Lưu Vân quán.
Tần Mật nghĩ, Ninh vương xuất hiện ở đây, nhất định là vì chuyện của tiên Thái tử mà đến, đã hắn tìm mọi cách đến đây, nếu không làm rõ chân tướng sự việc, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, sau này khó có ngày yên ổn.
Tuy nói là dưỡng bệnh, cũng đúng như Hoắc Ngọc nói, nàng trốn ở nhà cô mẫu, muốn tránh xa thị phi của kinh thành, ẩn cư ở Lưu Vân quán.
Bên trong tường cung lạnh lẽo đó là nơi ăn thịt người không nhả xương. Ninh vương nhìn như lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng thực chất là người tình thâm nghĩa trọng, tên của tiên Hoàng thái tử là điều cấm kỵ trong cung, ngoại trừ hắn, còn ai dám điều tra chuyện của tiên Hoàng thái tử.
Năm đó, tiên Thái tử đưa hắn ra khỏi lãnh cung, cho hắn một mảnh trời che chở, mẫu phi của tiên Thái tử là Nguyệt phi nuôi Hoắc Ngọc bên cạnh, xem hắn như con ruột, để hắn tránh xa nguy hiểm, chỉ có người lương thiện ôn nhu như tiên Thái tử mới làm việc thiện như vậy.
Nhớ đến Tử Tô ca ca của mình, Tần Mật không khỏi rơi lệ, dùng khăn lau khóe mắt ươn ướt.
Xe ngựa dừng ở chân núi, đường núi Liên Hoa gập ghềnh hiểm trở, xe ngựa không thể lên đến đỉnh núi, chỉ có thể đi bộ theo bậc thang đá quanh co lên đỉnh núi.
Tần Mật so với lúc trước trầm mặc hơn rất nhiều, cũng u sầu hơn rất nhiều, nàng nhìn rừng phong đỏ khắp núi, nhớ lại năm đó nàng bị nhốt trong bãi săn, có người muốn mưu đồ với nàng, là Thái tử cứu nàng khỏi bị người ta khinh bạc, cởi áo choàng bọc lên người nàng, lại đích thân xuống ngựa, ngồi xổm trước mặt nàng, cõng nàng từng bước đi về.
Tần Mật suýt bị khinh bạc, sợ hãi không nhẹ, khẽ nức nở. Hoắc Khải liền dịu dàng an ủi nàng, kể cho nàng nghe vài chuyện thú vị khi hắn du ngoạn Nam Châu.
Ngâm nga bài hát quê hương học được ở Nam Châu, còn nói với nàng, "Tần cô nương phải giữ bí mật với phụ hoàng và Tần các lão, nếu bọn họ biết được nhất định sẽ phạt ta viết mười bài luận."
Tần Mật bị chọc cười, "Thái tử điện hạ rất sợ bị phạt sao?"
Hoắc Khải liền cười nói: "Có một lần ta nhặt được một con chim bị thương, lại không nỡ thả chim đi, hôm đó, ta buông bút xuống, đang trêu đùa chim nhỏ, Tần các lão lại đột nhiên đến thăm, ta sợ Tần các lão nói ta chơi vật bỏ bê việc chính, liền giấu chim nhỏ trong tay áo, nhưng Tần các lão cùng ta thảo luận thế nào là đạo làm vua, mãi đến giờ cơm tối, Tần các lão mới rời đi."
Tần Mật tiếp tục hỏi, "Vậy ngoại tổ phụ có phát hiện ra chim nhỏ đó không?"
Hoắc Khải cười nói: "Lúc đó ta còn mừng thầm Tần các lão không phát hiện ra, nhưng đợi ông ấy đi rồi, ta lấy chim nhỏ ra khỏi tay áo, phát hiện chim nhỏ đã bị c.h.ế.t ngạt từ lâu."
Tần Mật bật cười, "Ngoại tổ phụ nhất định là đã sớm phát hiện ra, cho nên mới kéo dài thời gian."
"Không phải sao? Mật Nhi cuối cùng cũng cười rồi."
Tần Mật nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại từng chút một khi ở bên hắn, lấy tất cả những ký ức trân quý chôn giấu sâu trong lòng ra hồi tưởng, hồi ức rất ngọt ngào, nhưng tim lại không nhịn được từng trận đau nhói.
Đã gặp được người ôn nhu như vậy, đối xử tốt với nàng như vậy, nàng làm sao có thể quên được.
Thậm chí có lúc nàng căn bản không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
Đỉnh núi đạo quán nằm ở nơi cao mây mù bao phủ, đường núi quanh co đi lên, Tần Mật đi được một đoạn, liền dừng lại nghỉ ngơi, nhớ đến Hoắc Khải, nàng liền nhìn rừng phong đỏ khắp núi xuất thần.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Hoắc Ngọc bên tai, "Lên đây, ta cõng nàng lên núi."
Tần Mật trong nháy mắt ngẩn người, ngơ ngác nhìn Hoắc Ngọc, miệng lẩm bẩm gọi, "Tử Tô ca ca."
Dung mạo của Hoắc Ngọc và Hoàng thái tử Hoắc Khải quá giống nhau, lông mày rậm, mắt sáng, mắt như sao trời.
Chỉ là ánh mắt của Hoắc Ngọc sắc bén, còn ánh mắt của Hoắc Khải trong sáng, dịu dàng.
Hoắc Ngọc không phát hiện ra sự khác thường của Tần Mật, đưa tay về phía Tiết Nhạn đang đi phía sau.
Tiết Nhạn lắc đầu, cười nói: "Vương gia quá coi thường thiếp rồi, năm đó thiếp nam chinh bắc chiến, đường núi còn hiểm trở hơn thế này cũng không biết đã đi qua bao nhiêu."
Nhưng vừa nghĩ đến hiện tại mình là Tiết Ngưng, cảm thấy lời mình nói không ổn, vội vàng sửa lời, "Năm đó đi theo phụ thân du ngoạn khắp nơi, đã tham quan không ít danh lam thắng cảnh. Đường núi như thế này tự nhiên cũng đã đi qua."
Hoắc Ngọc nhướn mày, cười nói: "Vậy sao?"
Tiết Nhạn cười cười, che giấu sự hoảng loạn trong mắt, nghĩ thầm vừa rồi mình đã để lộ sơ hở trong lời nói, hy vọng Hoắc Ngọc đừng nghi ngờ mới tốt.
Chỉ nghe Hoắc Ngọc nói: "Bản vương nghe nói Tiết nhị lang thích du ngoạn bên ngoài, thích kết giao bằng hữu..."
Nghe Hoắc Ngọc lại nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, Tiết Nhạn khẽ nhíu mày, dọc đường đi không biết Hoắc Ngọc bị làm sao, cứ nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, còn luôn so sánh với Tạ Ngọc Khanh, muốn hơn hắn ở phương diện nào đó.
Hắn thường xuyên nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, nếu không phải khi hắn nhắc đến Tạ Ngọc Khanh, lời nói chua ngoa, châm chọc mỉa mai, âm dương quái khí, còn tưởng hắn nhìn trúng Tạ Ngọc Khanh.
Vừa hay Tiết Ngưng thật sự từng cùng Tạ Ngọc Khanh ước hẹn du sơn ngoạn thủy, Tiết Nhạn rất nghi ngờ hắn có phải đã âm thầm điều tra Tạ Ngọc Khanh hay không.
"Phong cảnh ở đây thật đẹp."
Nàng nhân cơ hội chuyển chủ đề, muốn chặn lại cái miệng âm dương quái khí của Hoắc Ngọc.
Cũng không đưa tay vào lòng bàn tay hắn.
Nhưng trong mắt Hoắc Ngọc, Tiết Nhạn nhất định là chột dạ. Lại thấy nàng không để ý đến mình, liền ôm nàng vào lòng, khiến Tiết Nhạn giật mình ôm lấy cổ hắn, "Vương gia mau thả ta xuống."
Hoắc Ngọc nói bên tai nàng: "Tạ Ngọc Khanh kia hẳn là chưa từng ôm Ngưng Nhi lên núi đâu nhỉ?"
Nhìn cái tính hiếu thắng này xem.
Tạ Ngọc Khanh chỉ là một thư sinh yếu ớt, sao có thể giống như Hoắc Ngọc là người luyện võ, ôm nàng đi bộ lên mấy trăm bậc thang đá, mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Quả nhiên là một võ phu, có sức lực vô hạn.
Nhưng Tiết Nhạn không chú ý đến Tần Mật bên cạnh cụp mắt che giấu vẻ ảm đạm trong mắt.
Lưu Vân quán cảnh sắc yên tĩnh, được xây dựng trên đỉnh núi, cách xa ồn ào, xung quanh là rừng cây xanh um tươi tốt, lúc này sương mù trong núi chưa tan, Lưu Vân quán liền ẩn mình trong mây mù tiên sơn.
Bên tai là tiếng chim hót, nước trên đỉnh núi đổ xuống, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Đợi ba người ngồi xuống, Tần Mật tự tay rót trà đã pha xong cho Hoắc Ngọc và Tiết Nhạn, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Ngọc, ngay cả trà trong chén tràn ra cũng không hề hay biết.
Hoắc Ngọc thấy nàng dáng vẻ thất thần như vậy, không khỏi nhíu mày.
Tần Mật nói: "Ninh vương điện hạ là muốn hỏi chuyện của tiên Thái tử sao?"
Hoắc Ngọc lấy viên Nam châu luôn đeo bên người ra, đặt lên bàn, "Viên Nam châu này là Thái tử huynh trưởng đặc biệt đi một chuyến đến Nam Hải mang về, huynh ấy tự mình ra biển theo ngư dân địa phương xuống biển lấy ngọc trai, mạo hiểm bị sóng gió nhấn chìm, chọn mười hai viên Nam châu kích thước giống nhau để người ta chế tác thành bộ trang sức Nam châu, định làm quà cưới tặng cho Thái tử phi của huynh ấy."
Nhưng quà còn chưa kịp tặng, Hoàng thái tử lại xảy ra chuyện.
Tần Mật lập tức không kìm nén được, nước mắt lưng tròng, rơi xuống như những hạt châu đứt dây, từ lặng lẽ rơi xuống đến khóc nấc lên thành tiếng.
"Ta có đức hạnh gì, ta căn bản không xứng để huynh ấy đối xử với ta như vậy!"
Thấy Tần Mật khóc thương tâm như vậy, Tiết Nhạn cũng rất cảm động, càng không ngờ bộ trang sức Nam châu lại là quà cưới tiên Thái tử tặng cho Thái tử phi Tần Mật, nhưng vật quý giá như vậy tại sao lại xuất hiện trong tay Tiền chưởng quầy, lại xuất hiện trong cửa hàng của nhà họ Tiết.
Nhưng Tiết Nhạn vốn thông minh, nhớ lại lần đầu tiên gặp Hoắc Ngọc, Hoắc Ngọc đã nghi ngờ nàng vì bộ trang sức đó, lúc hung thủ nhắm vào nàng, hắn lại chọn cách thấy c.h.ế.t không cứu.
Mà bộ trang sức Nam châu này xuất hiện trong cửa hàng nhà họ Tiết, Hoắc Ngọc e rằng cũng vì bộ trang sức Nam châu này mà nghi ngờ nhà họ Tiết, nghi ngờ cái c.h.ế.t của tiên Thái tử có liên quan đến nhà họ Tiết. Thôi xong rồi, nàng từng nói mình đã nhìn thấy Nam châu trong cung, vậy Ninh vương có khi nào sẽ nghi ngờ là Tiết quý phi hại Hoàng thái tử không.
Tiết quý phi sinh hạ Bát hoàng tử, Bát hoàng tử cũng đã trưởng thành, khó tránh khỏi việc tranh giành ngôi vị Thái tử, vậy Tiết quý phi có khi nào vì ngôi vị Thái tử mà hãm hại Hoàng thái tử không?
Nàng từng bảo tổ mẫu điều tra lai lịch của bộ trang sức Nam châu này, nhưng lại không tra được manh mối gì hữu ích, vậy rốt cuộc bộ trang sức Nam châu này là bị người ta lợi dụng để hãm hại nhà họ Tiết, hay là chứng cứ chỉ ra Tiết quý phi tham gia tranh đoạt ngôi vị Thái tử?
Tiết Nhạn trong lòng kinh hãi, nhanh chóng sắp xếp lại mối quan hệ giữa nhà họ Tiết và cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử.
Nếu nhi tử của Tiết quý phi làm Thái tử, đối với nhà họ Tiết tự nhiên là có lợi ích rất lớn, có lẽ trong cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử này, nhà họ Tiết cũng không trong sạch.
Nếu Hoắc Ngọc ngay từ đầu đã nghi ngờ nhà họ Tiết có liên quan đến cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử, vậy hắn vẫn muốn cưới tỷ tỷ, rốt cuộc là vì cái gì? Là vì muốn đối phó với nhà họ Tiết sao?
Người này bất động thanh sắc, lựa chọn ẩn nhẫn không nói, có khi nào là có âm mưu to lớn gì đó, hắn có khi nào sẽ bất lợi cho nhà họ Tiết không?
Trong đầu Tiết Nhạn đã nghĩ đến vô số khả năng.
Hoắc Ngọc đột nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Nàng trốn tránh ba năm, lấy cớ ra ngoài dưỡng bệnh, không bao giờ tiết lộ hành tung của mình với bên ngoài, nàng tự hỏi lòng mình, Thái tử huynh trưởng rốt cuộc đã đối xử với nàng như thế nào? Nàng rõ ràng biết Thái tử huynh trưởng bị hãm hại mà chết, nàng lại cân nhắc lợi hại trong lòng, trốn tránh không xuất hiện, chẳng phải là không muốn nói ra sự thật, không muốn trả lại trong sạch cho Hoàng huynh sao?"
Những lời của Hoắc Ngọc khiến Tiết Nhạn càng thêm chấn động, vị Tần cô nương này lại biết chân tướng cái c.h.ế.t năm xưa của Thái tử, nàng cũng rất muốn biết cái c.h.ế.t của tiên Thái tử có thật sự liên quan đến nhà họ Tiết hay không.
Tần Mật chỉ không ngừng rơi lệ, mấy lần lời đến bên miệng, lại do dự không quyết vì trong lòng có điều lo lắng.
Hoắc Ngọc càng thêm tức giận, "Tần Mật, nàng không xứng! Nàng không xứng đáng với việc Thái tử huynh trưởng bảo vệ nàng đến chết."
Tần Mật đột nhiên đau đớn ôm ngực, nôn ra một ngụm m.á.u tươi, người mềm nhũn, ngã xuống đất.
Thanh Liên chân nhân trong Lưu Vân quán nghe nói Tần Mật ngất xỉu, vội vàng chạy đến, đỡ nàng lên giường, nói với Hoắc Ngọc: "Vị thí chủ này hà tất phải bức người như vậy! Tú Lâm nó bệnh suốt một năm, trong năm đó mấy lần thập tử nhất sinh, mời danh y cũng bó tay, ngay cả nhà họ Tần cũng đã chuẩn bị hậu sự cho nó. Sau đó may mắn nhặt lại được một mạng, liền ẩn cư trong đạo quán tu hành, dưỡng bệnh hơn nửa năm, mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Chuyện đó, nó vốn không muốn nhắc lại nữa, vị thí chủ này hà tất phải ép buộc! Người c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t rồi, ngươi làm sao biết người sống không phải là người đau khổ nhất."
Chủ nhân của Lưu Vân quán này chính là Thanh Liên chân nhân, chính là bà ấy chữa bệnh cho Tần Mật, cũng là sư phụ của Tần Mật, Thanh Liên chân nhân đã kéo nàng từ quỷ môn quan trở về, thấy Tần Mật hôn mê bất tỉnh, lo lắng cho bệnh tình của đồ đệ, liền bảo người đưa Hoắc Ngọc xuống núi, bế quan chữa bệnh cho đồ đệ.
Ra khỏi Lưu Vân quán, trong mắt Hoắc Ngọc tràn đầy lệ khí, sát khí đằng đằng, Tiết Nhạn lần đầu tiên thấy Hoắc Ngọc tức giận, sát khí ngập trời, người khác bị uy áp, không dám đến gần, cũng khó trách năm đó người ta gọi hắn là "Ngọc diện Diêm vương".
Nàng từng thấy bộ dạng Hoắc Ngọc phát cuồng ở Tiết phủ, mắt đỏ ngầu, mất đi lý trí, tự ngược đãi bản thân, lúc đó hắn thần trí không rõ, trong hang động giả sơn, giam cầm nàng trong lòng, tùy ý cướp đoạt.
Lúc này Hoắc Ngọc và bộ dạng phát cuồng trong hang động giả sơn hôm đó giống nhau như đúc.
Tiết Nhạn không khỏi lo lắng, lại sợ hắn giống như hôm đó, không thể khống chế bản thân.
"Thiếp thấy Tần cô nương vẫn còn yêu Thái tử điện hạ. Chắc hẳn nỗi đau trong lòng nàng ấy không ít hơn điện hạ đâu."
Đôi môi mỏng của Hoắc Ngọc mím thành một đường thẳng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, như không muốn nàng nhắc đến Tần Mật nữa.
Đôi mắt sâu như đầm lạnh nhìn chằm chằm Tiết Nhạn, "Thái tử huynh trưởng là vì không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, mới lựa chọn tự sát."
Hắn nhớ đến dung mạo của tiên Thái tử huynh trưởng, nhớ đến đêm hôm đó lúc mười tuổi, mưa gió bão bùng, hắn g.i.ế.c c.h.ế.t những thái giám đó, chạy trốn khỏi lãnh cung, lại không có chỗ để đi, co ro dưới mái hiên của một cung điện, mưa lớn làm hắn ướt sũng, trong tay nắm chặt chiếc vòng ngọc nhuốm m.á.u mẫu thân ruột để lại cho hắn, không ngừng run rẩy.
Trong đêm mưa lạnh lẽo, một giọng nói dịu dàng truyền đến, "Sao ngươi lại đứng đây trú mưa giữa đêm khuya thế này, ngươi là người của cung nào, ta đưa ngươi về."
Hoắc Ngọc mười tuổi ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải mặc triều phục Thái tử, cao hơn hắn một cái đầu, "Ta không có chỗ để đi."
Hoắc Khải hình như ngẩn người, "Vậy ngươi đói lắm rồi đúng không? Ngươi không có người nhà sao?"
Hoắc Ngọc thất vọng nói: "Người nhà? Bọn họ nói phụ hoàng không thích ta, ném ta vào lãnh cung, chưa từng đến thăm ta."
"Ngươi là A Ngọc sao? Ngươi chính là lục đệ A Ngọc của ta sao?"
Hoắc Ngọc do dự gật đầu.
Hoắc Khải nắm tay Hoắc Ngọc, nghiêng cây dù trong tay về phía Hoắc Ngọc, "Bánh ngọt hoa quế ở chỗ mẫu phi là ngon nhất, A Ngọc đi cùng ta về Minh Nguyệt cung đi. Từ nay về sau, A Ngọc chính là người nhà của ta."
Nhớ đến Thái tử huynh trưởng, trong lòng Hoắc Ngọc tràn ngập sự mềm mại, lại càng thêm bi thương. Hắn không tin người lương thiện như vậy, Thái tử huynh trưởng nhân từ như vậy lại mưu phản.
Tiết Nhạn lặng lẽ lắng nghe hắn kể chuyện cũ.
Cái c.h.ế.t của tiên Thái tử nàng cũng từng nghe nói, lời đồn là tiên Thái tử Hoắc Khải mưu phản, bị Cẩm y vệ giam vào nhà giam, sau đó Thái tử nhận tội, tự sát trong nhà giam Hình bộ.
Vì Thái tử nhận hết tội lỗi về mình, lại vì lúc đó cuộc chiến giữa Đại Yến và Bắc Địch rơi vào bế tắc, Hoắc Ngọc đang ở tiền tuyến đánh trận. Vì để an ủi Ninh vương, Hoàng thượng liền không truy cứu Nguyệt phi, cũng không trách phạt Hàn gia.
Tiết Nhạn từng nghe Tạ Ngọc Khanh kể về tiên Thái tử Hoắc Khải, hắn là người hiền lành, rất coi trọng đạo hiếu đệ, đối xử với người khác cực kỳ ôn hòa, sao có thể làm ra chuyện mưu phản bức cung.
"Còn về sáu chữ kia, cất giữ long bào, đây căn bản là có người cố ý hãm hại vu oan. Thái tử huynh trưởng vì muốn bảo vệ Hàn gia, vì không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, bảo vệ Tần Mật, mới lựa chọn dứt khoát c.h.ế.t đi."
Phụ thân của Tần Mật là Tần Thế Kiệt là Ngự sử trung thừa, sau khi tiên Thái tử bị bắt giam, Tần Thế Kiệt đã dẫn đầu một nhóm văn thần quỳ ở ngoài Sùng Minh điện, cầu xin minh oan cho tiên Thái tử.
Nhưng lúc đó Hoàng thượng đã có ý định g.i.ế.c Thái tử, phụ tử bất hòa, quyết tâm xử tử Thái tử.
Cẩm y vệ lục soát được long bào giấu trong Đông cung, còn có câu sáu chữ kia, "Tử Vi xuất, thiên hạ hưng."
Đông cung dựa theo vị trí tinh tượng trên trời, nằm ở chòm sao Tử Vi, câu này vừa ra, chính là nói tiên Thái tử kế thừa đại thống, giang sơn đổi chủ.
Nhưng Hoàng đế Đại Yến đang tuổi tráng niên, sao có thể để bất cứ ai uy h.i.ế.p ngôi vị của mình.
Sáu chữ kia vừa ra, Khâm thiên giám giám chính sợ chịu tội, tự sát tại nhà.
Mà sau đó trời giáng dị tượng, bách điểu triều hoàng, trên không Đông cung liên tục ba ngày có hàng trăm con chim bay lượn, trời sinh dị tượng, Hoàng đế càng thêm nghi ngờ Thái tử, thêm vào đó Thái tử từng cầu xin cho tiên Thái sư Tiết Huyền.
Hoàng bào lục soát được trong Đông cung, càng chứng minh Thái tử phạm tội mưu phản.
Từng chuyện từng chuyện, đều là ép Thái tử đến chết.
Cẩm y vệ áp giải ba mươi ba đại thần đứng đầu là Tần Thế Kiệt đến trước điện, đánh ba mươi trượng trước mặt bá quan.
Thánh chỉ này là do Tiết tướng tự mình soạn thảo, tự mình đi tuyên chỉ.
Nhưng đám văn thần đó chịu hình phạt lại không hề lùi bước, Hoàng thượng nổi giận, muốn c.h.é.m đầu thủ lĩnh của văn thần.
Tiếp đó ba thủ lĩnh văn thần bị đánh chết, m.á.u nhuộm đỏ bậc thềm ngọc.
Không lâu sau, trong nhà giam liền truyền đến tin tức Thái tử nhận tội, sợ tội tự sát.
Phụ thân của Tần Mật là Tần Thế Kiệt may mắn bảo toàn tính mạng, bị giáng chức đến Vân Nam, ba mươi văn thần đều bị liên lụy giáng chức,
Tiên Thái tử vì phụ thân của Tần Mật, bảo vệ nhà họ Tần, vì bảo vệ tính mạng của ba mươi ba văn thần này, mới nhận tội.
Tuy nói tiên Thái tử sau khi c.h.ế.t bị phế truất làm thứ dân, không được chôn cất trong hoàng lăng, nhưng văn thần đều coi Thái tử là minh quân, đều không tin Thái tử luôn hiền lành hiếu thuận lại làm ra chuyện mưu phản.
Hoắc Ngọc càng không tin người ôn nhuận như ngọc, cả đời làm vô số việc thiện, thi hành tân chính, tạo phúc cho bách tính như Thái tử huynh trưởng lại mưu phản.
"Bản vương hiểu rõ nỗi khổ tâm của Tần Mật, chuyện năm đó, nhà họ Tần vì bênh vực Thái tử, bị liên lụy, phụ tử nhà họ Tần bị giáng chức, hai huynh trưởng của Tần Mật vĩnh viễn không được tham gia khoa cử, nhà họ Tần đời đời làm quan thanh liêm, gia đình thư hương, một khi có liên quan đến Thái tử, liền từ đó suy tàn. Danh xưng của tiên Thái tử cũng trở thành điều cấm kỵ, ai ai cũng sợ tránh không kịp. Tần Mật không hề nhắc đến, chính là vì không muốn liên lụy đến gia tộc, nhưng chẳng lẽ Hoàng huynh phải chịu oan uổng mãi mãi sao?"
Hoắc Ngọc đ.ấ.m một quyền vào bia đá của Lưu Vân quán, khiến bia đá bị vỡ mất một góc.
Tiết Nhạn thấy mắt hắn đỏ ngầu, dường như là dấu hiệu phát cuồng, nàng lo lắng lại giống như lúc ở hang động giả sơn, mất đi lý trí, làm ra chuyện gì quá phận với nàng.
Nàng kéo góc áo hắn, cố gắng an ủi hắn, "Ta tin tưởng Vương gia, cũng tin tưởng Thái tử điện hạ là vô tội, chàng nhất định có thể tìm ra kẻ đứng sau hãm hại Thái tử điện hạ, trả lại trong sạch cho Thái tử điện hạ."
Hoắc Ngọc vốn dĩ lúc đó cảm thấy m.á.u toàn thân như dồn lên đầu, lại nhớ đến vô số đêm tối ở lãnh cung, hắn không có ai để dựa dẫm, chỉ có Thái tử huynh trưởng chịu kéo hắn ra khỏi địa ngục, lại càng là một tia sáng trong thế giới tăm tối của hắn.
Nhưng huynh trưởng không còn nữa, người huynh trưởng cười nói với hắn "A Ngọc, ta chính là người nhà của ngươi" đã không còn nữa.
Hắn khó mà khống chế sát ý trong lòng, muốn g.i.ế.c sạch tất cả những người trên đời này đã phụ lòng Thái tử huynh trưởng.
Nhưng khi Tiết Nhạn chạm vào góc áo hắn, dùng ánh mắt kiên định tin tưởng nhìn hắn, sự cuồng loạn trong lòng Hoắc Ngọc lập tức được xoa dịu,
Hắn dùng sức ôm Tiết Nhạn vào lòng, ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trên người nàng, cảm xúc cuồng loạn bất an kia cuối cùng cũng bị đè xuống.
Tiết Nhạn dường như có một ma lực, có thể khiến hắn lập tức nguôi giận, khiến nội tâm cuồng loạn của hắn lập tức bình tĩnh lại.
Hắn ôm chặt Tiết Nhạn, càng thêm dùng sức, muốn nhào nàng vào trong cơ thể mình.
"Ngưng Nhi, bản vương không muốn đợi nữa."
Tiết Nhạn mờ mịt nhìn Hoắc Ngọc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hiểu rõ hắn đang nói đến chuyện động phòng, lập tức đỏ mặt, "Nhưng Vương gia đã đáp ứng thiếp rồi, không thể nuốt lời."
Hoắc Ngọc từng bước ép sát, để nàng dựa vào góc tường, ngón tay vuốt ve khuôn mặt nàng, vén lọn tóc dài ra sau tai, giữ lấy gáy nàng, cúi người hôn lên môi nàng.
Hai tay ôm lấy eo nàng, đến mông, tách hai chân nàng ra đặt lên eo hắn, nâng nàng lên cao, người nàng dựa vào vách đá phía sau.
Theo người hắn áp xuống.
Nàng liền không thể giãy giụa nữa.
Dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng, ẩn chứa cảnh cáo nhìn nàng, "Bản vương là một nam nhân bình thường, cũng sẽ có nhu cầu đó, đặc biệt là với nàng."
Hắn cắn môi nàng, giữa răng nếm được chút mùi m.á.u tươi, "Ngưng Nhi, đừng để ta đợi quá lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.