Chương 31
Sáng Rực Như Sao Trăng
18/12/2024
31
Khoảnh khắc mũi tên bị c.h.é.m đ.ứ.t, Tiết Nhạn sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn Ninh vương tay cầm trường kiếm từ giữa biển lửa bay xuống, phía sau hắn là ngọn lửa bùng cháy dữ dội, như thiên thần giáng trần.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt Tiết Nhạn, theo bóng dáng cao lớn kia rơi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt hơi nheo lại ngấn lệ.
Một ngày một đêm trên đảo giống như trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng, nàng vì không muốn đám hải tặc phát hiện ra thân phận nữ nhi của mình, nên luôn nơm nớp lo sợ, không dám lơ là chút nào.
Tiết Nhiên và Tần Mật đều rơi vào tay đám hải tặc, bọn họ còn đang trông chờ nàng cứu ra ngoài, nàng phải kiên cường, không được lùi bước. Nhưng khi đối mặt với đám hải tặc g.i.ế.t người như ngóe kia, nàng cũng sợ hãi, nàng cũng mong cứu binh có thể đến kịp thời.
Giờ Hoắc Ngọc cuối cùng cũng đến, dây cung căng thẳng trong lòng nàng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nàng kích động chạy về phía Hoắc Ngọc, thấy hắn dang rộng vòng tay với mình, nàng chủ động lao vào lòng Hoắc Ngọc.
Giây phút này, nàng quên mất mình là Tiết Nhạn, quên mất Ninh vương là tỷ phu của nàng. Chỉ xem nam nhân trước mắt là người duy nhất có thể để nàng dựa dẫm và tin tưởng.
Vui mừng, sợ hãi, tủi thân đủ loại cảm xúc đan xen, nàng cuối cùng cũng khóc lên, đôi mắt long lanh nước mắt: "Vừa rồi ta suýt nữa không chịu nổi, sao giờ Vương gia mới đến!"
Hoắc Ngọc thấy nàng mắt đỏ hoe, giọng điệu trách móc, nhưng càng nhiều hơn là sự ỷ lại vào hắn, hắn yêu cái cách nàng ỷ lại như vậy, dịu dàng nói: "Là lỗi của bổn vương, mặc cho Vương phi trách phạt đánh mắng."
Tiết Nhạn không chút khách khí, đ.ấ.m một cú vào n.g.ự.c Hoắc Ngọc, nhưng lại bị hắn nắm lấy: "Bổn vương da dày thịt béo, đừng làm đau tay Vương phi."
Hắn cúi người hôn lên môi nàng, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của nàng, hôn sạch nước mắt trên má nàng: "Ngưng nhi, nàng hãy đi cùng bọn họ trước, mọi chuyện ở đây cứ giao cho ta."
Tiếng "Ngưng nhi" của Hoắc Ngọc đột nhiên khiến Tiết Nhạn hoàn toàn tỉnh táo, nhắc nhở nàng là Tiết Nhạn chứ không phải Tiết Ngưng, Ninh vương là phu quân của tỷ tỷ, đợi đến khi về kinh, mười ngày đã qua, nàng phải đổi lại với tỷ tỷ.
Hơn nữa, nếu đến ngày sự thật phơi bày, Ninh vương phát hiện mình bị lừa, nhất định sẽ hận c.h.ế.t nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cụp mắt xuống che giấu cảm xúc thất vọng trong đáy mắt: "Vương gia cẩn thận."
Hoắc Ngọc lại phân phó La Nhất Đao: "Khởi hành, đưa Vương phi và bọn họ đi trước."
"Phi Ưng trại của ta, há lại là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Vũ Văn Tài còn chưa dứt lời, Hoắc Ngọc liếc mắt nhìn sang, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí nồng đậm, Vũ Văn Tài lập tức cảm thấy cổ lạnh toát, làm hải tặc mười mấy năm, nắm giữ Phi Ưng trại nhiều năm, hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy, giống như ánh mắt đó có thể g.i.ế.t người.
Thuộc hạ nói: "Đại đương gia, vừa rồi hắn tự xưng là Vương gia, nếu chúng ta đắc tội với hoàng thân quốc thích, thì sẽ không còn ngày nào yên ổn nữa."
A Mãnh hừ lạnh nói: "Ngươi biết cái gì, cho dù hắn là Vương gia, nhưng nếu thả hắn đi, đợi hắn dẫn binh đến, chúng ta còn có ngày yên ổn sao? Đại đương gia, chi bằng chúng ta ra tay sớm tránh hậu họa, g.i.ế.t hắn trước, sẽ không ai biết vị Vương gia này từng lên đảo."
Vũ Văn Tài gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đã làm hải tặc, ngày nào mà không phải sống cuộc sống l.i.ế.m m.á.u trên lười đao. Tham sống sợ c.h.ế.t, sợ hãi rụt rè thì còn ra thể thống gì! Cho dù hắn là Vương gia hay Thiên vương lão tử, hắn đốt thuyền của chúng ta, chặt đ.ứ.t đường sống của ta, ta cũng sẽ không tha cho hắn."
Mất thuyền rồi, còn muốn rời khỏi hòn đảo này sao mà dễ dàng, nếu đợi đến khi đốn gỗ đóng thuyền rời đi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nếu quan phủ dẫn binh đến vây bắt, bọn chúng sẽ chỉ có một con đường c.h.ế.t, vì vậy hôm nay dù thế nào Vũ Văn Tài cũng không định tha cho Hoắc Ngọc.
Hơn nữa hắn luyến tiếc hai tiểu nương tử xinh đẹp kia.
"Cũng không được thả bất cứ ai rời đảo. Còn hai tiểu nương tử kia, ta sẽ cưới cả hai làm áp trại phu nhân."
Hoắc Ngọc lại cười lạnh: "Dám cản bổn vương, thật nực cười. Dám mơ ước nữ nhân của bổn vương, tìm c.h.ế.t!"
Vũ Văn Tài cười lạnh một tiếng, phân phó A Mãnh: "Đi báo cho huynh đệ tuần tra trên biển cập bờ."
Theo một tiếng pháo hiệu b.ắ.n lên trời, đám hải tặc thổi tù và trong tay, đây là cách truyền tin giữa bọn chúng.
Đột nhiên, Hoắc Ngọc cầm kiếm bay lên, nhanh chóng đ.â.m về phía Vũ Văn Tài, kiếm quá nhanh, một luồng gió mạnh ập đến, kiếm khí bức người, Vũ Văn Tài không kịp né tránh, thanh kiếm sắc bén đen ngòm kia sắp đ.â.m xuyên qua cổ họng, Vũ Văn Tài lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh truyền khắp toàn thân, sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
Trong lúc nguy cấp, hắn tiện tay túm lấy một tên thuộc hạ bên cạnh, thanh kiếm đen ngòm kia liền đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c tên hải tặc đó.
Tên hải tặc đó bị g.i.ế.t c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Vũ Văn Tài sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã xuống đất, đợi hắn hoàn hồn, sờ lên cổ mình, trên tay toàn là m.á.u tươi, nếu hắn chậm một chút nữa, người bị đ.â.m c.h.ế.t chính là hắn.
A Mãnh vội vàng đỡ Vũ Văn Tài dậy, hỏi: "Đại đương gia không sao chứ?"
Vũ Văn Tài sợ đến mức hồn bay phách lạc, mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Đại đương gia, để ta đối phó với hắn."
Vũ Văn Tài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, A Mãnh là người có võ công cao nhất trong đám hải tặc, có hắn ra tay ngăn cản Hoắc Ngọc, còn mình thì nhân cơ hội đánh lén, như vậy tỷ lệ thắng sẽ cao hơn.
A Mãnh vội vàng vung đao đỡ kiếm nhanh như chớp của Hoắc Ngọc, miễn cưỡng đỡ được kiếm của Hoắc Ngọc.
Vũ Văn Tài bèn nhân lúc A Mãnh và Hoắc Ngọc giao đấu, b.ắ.n lén.
Thấy song đao trong tay A Mãnh lại có thể đỡ được kiếm của Hoắc Ngọc, Tiết Nhạn cũng khá kinh ngạc, không ngờ Phi Ưng trại lại có cao thủ như vậy.
Nhưng nàng phát hiện Ninh vương lại chỉ có một mình lên đảo.
Vừa rồi nàng còn tưởng là thuộc hạ của Ninh vương đốt thuyền, nhưng Ninh vương đã đánh nhau với đám hải tặc hồi lâu, thấy hòn đảo hoang vu rộng lớn này không thấy người của Ninh vương đến tiếp ứng, lúc này mới biết hắn lại một mình đến đây.
Cũng đúng, lần này đến Tô Châu, người đi theo chỉ có Tân Vinh và vài thuộc hạ, mà đám hải tặc này lợi hại như vậy, vậy đêm qua Tân Vinh giúp nàng thoát hiểm, hẳn là đã bị thương, nên mới không thể đến đây.
Ngay cả Tân Vinh võ công cao cường cũng bị thương, bên cạnh Ninh vương lại càng không có ai có thể dùng được. Tình cảnh của Ninh vương hiện giờ rất nguy hiểm.
Mà Ninh vương đốt thuyền chỉ là để nàng rời đi trước, hải tặc mất thuyền, tự nhiên sẽ không thể đuổi theo nàng.
Lần này đến cứu viện, hắn lại không hề giữ đường lui cho mình, nhưng nếu bọn họ đi trước, Ninh vương mất thuyền, hắn phải làm sao mới rời khỏi đây, tuy Ninh vương võ công cao cường, nhưng cũng không thể nào đề phòng được Vũ Văn Tài b.ắ.n lén.
Chỉ thấy trước mắt một luồng kiếm quang lóe lên, những tên hải tặc muốn đến gần Hoắc Ngọc đều bỏ mạng dưới kiếm của hắn, chỉ thấy quanh người hắn tỏa ra sát khí mạnh mẽ, Tiết Nhạn chưa bao giờ thấy Hoắc Ngọc như vậy, dường như không xem mạng người ra gì, giống như c.h.é.m dưa thái rau, giống như đám hải tặc trong mắt hắn căn bản không phải là người sống.
Thanh kiếm tỏa ra hàn quang sắc bén kia càng giống như quái vật khát m.á.u, cắt đ.ứ.t cổ họng của những người đó, uống cạn m.á.u tươi, hàn quang đen ngòm kèm theo ánh đỏ yêu dị nhuốm m.á.u.
Mà Hoắc Ngọc cũng như liều mạng, dùng cách đánh nhanh nhất và hung hãn nhất, một mình đối phó với hơn trăm tên hải tặc trên đảo vây công hắn.
Nhưng đồng thời, hắn còn phải đối phó với song đao quỷ dị trong tay A Mãnh, thấy lưỡi đao cong cách eo và lưng Hoắc Ngọc chỉ một tấc, Hoắc Ngọc sắp bị đao cong cứa trúng, Hoắc Ngọc vội vàng nhảy lên không trung, nghiêng người né tránh, nhưng Vũ Văn Tài lại nhân cơ hội b.ắ.n tên, mũi tên cứa rách tay áo Hoắc Ngọc, cứa một đường trên cánh tay hắn, m.á.u tươi nhanh chóng thấm ra.
Thấy tình hình nguy hiểm, Hoắc Ngọc cũng bị thương, tim Tiết Nhạn cũng treo lơ lửng. Vì Hoắc Ngọc vừa phải tránh tên Vũ Văn Tài b.ắ.n, vừa phải đối phó với song đao quỷ dị trong tay A Mãnh, bất đắc dĩ phải chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Tiết Nhạn không khỏi mắng một câu vô sỉ.
Tuy võ công của Vũ Văn Tài không bằng A Mãnh, nhưng b.ắ.n tên lại rất chuẩn, thêm vào đó đám hải tặc thay phiên nhau tấn công, cho dù Hoắc Ngọc có giỏi đánh nhau đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị thương nặng.
Tiết Nhạn nói với La Nhất Đao và huynh trưởng Tiết Nhiên: "Hai người đi trước đi, ta đi nghĩ cách giúp Ninh vương."
Tần Mật thấy tình thế của Hoắc Ngọc rất nguy hiểm, liền vội vàng hỏi: "Ninh vương phi có cách nào cứu Tử Tô không?"
Hôm đó ở Liên Hoa sơn, Tần Mật vừa thấy Hoắc Ngọc đã nhận hắn là Tiên thái tử đã mất, nhưng giờ nàng lại nhận nhầm Hoắc Ngọc, thấy ánh mắt nàng nóng bỏng, tình ý dạt dào, Tiết Nhạn cảm thấy Tần Mật có chút kỳ lạ.
Nhưng Tiết Nhạn lo lắng cho an nguy của Hoắc Ngọc, không rảnh để nghĩ đến nguyên nhân trong đó.
Còn Tiết Nhiên thấy Tần Mật dường như có tình ý với Ninh vương, trong lòng cực kỳ bất mãn, Ninh vương là muội phu của hắn, vậy mà Tần Mật cũng dám mơ ước Ninh vương, hắn phải bênh vực muội muội, nhân lúc còn sớm để Tần Mật dẹp bỏ ý đồ xấu xa.
"Ninh vương thế nào, tự có Ninh vương phi quan tâm, muội muội ta còn chưa lên tiếng, đến lượt ngươi quan tâm sao!"
Tần Mật ngơ ngác nhìn Tiết Nhiên, đột nhiên cúi đầu, rơi nước mắt.
Tiết Nhiên tức giận vô cùng: "Ngươi khóc cái gì, chẳng lẽ ta nói sai sao? Chẳng lẽ ta bắt nạt ngươi sao?"
Loại nữ nhân bụng dạ khó lường này nên vạch trần nàng không chút lưu tình, nhất định phải bức nàng lộ nguyên hình, khiến nàng không thể giả vờ nữa.
Tiết Nhạn thấy huynh trưởng luôn đối đầu với Tần Mật, bèn khuyên: "Huynh trưởng, huynh cũng bớt nói vài câu đi. Ta đi giúp Ninh vương, an nguy của Tần nương tử giao cho huynh."
Tiết Nhiên còn muốn khuyên nữa, nhưng Tiết Nhạn đã vén váy nhảy xuống thuyền, quay đầu cười với La Nhất Đao: "La đại ca, huynh trưởng và Tần nương tử giao cho huynh."
Nói xong, nàng không quay đầu lại chạy về phía Hoắc Ngọc.
Hoắc Ngọc đang giao đấu với đám hải tặc, thấy Tiết Nhạn đột nhiên quay lại, tức giận nói: "Hồ đồ, nàng không muốn sống nữa sao."
Tiết Nhạn lại cười nói: "Vương gia không phải đã nói sẽ bảo vệ ta sao, ta sẽ không sao, Vương gia cũng không được xảy ra chuyện gì."
Còn chưa dứt lời, Hoắc Ngọc đã ôm nàng vào lòng, cúi người dùng sức hôn lên môi nàng, nhưng nụ hôn đó không hề dịu dàng, giống như cuồng phong bão tố, trên biển khơi dấy lên ngàn lớp sóng, khiến sóng biển hung hãn vỗ vào bờ.
Bá đạo, không cho phép kháng cự, hôn đến mức Tiết Nhạn sắp thở không nổi.
Tiết Nhạn dùng sức đẩy n.g.ự.c hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không thể lay chuyển hắn chút nào, cho đến khi mặt nàng đỏ bừng, há miệng thở dốc, buông tha cho chiếc lưỡi mạnh mẽ xâm nhập của hắn, hắn càng thêm phóng túng, tùy ý cướp đoạt, như muốn nuốt chửng nàng.
Lâu sau, Hoắc Ngọc mới chịu buông nàng ra, nói bên tai nàng: "Sao lại vụng về như vậy, còn chưa biết sao? Đợi ra khỏi hải đảo, bổn vương sẽ dạy nàng."
"Ai cần huynh dạy."
Hoắc Ngọc nâng mặt Tiết Nhạn lên, chạm vào chóp mũi nàng, trân trọng hôn lên môi nàng: "Nàng không màng nguy hiểm tính mạng đến tìm ta, vậy có phải chứng minh trong lòng nàng cũng có một chút vị trí của bổn vương không?"
Tiết Nhạn mím môi, ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh lùng của hắn, không trả lời hắn, thực ra nàng cũng không biết mình làm sao nữa, nàng sợ hắn bị thương, sợ những mũi tên kia vô tình đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, sợ nhìn thấy hắn nhuốm m.á.u, sợ hắn sẽ c.h.ế.t.
Thấy Tiết Nhạn không trả lời, Hoắc Ngọc còn tưởng trong lòng nàng vẫn chưa quên được Tạ Ngọc Khanh, trong lòng buồn bã.
"Nếu đêm nay Vương gia có thể chiến thắng, ta sẽ cho huynh biết đáp án."
Hoắc Ngọc mừng rỡ trong lòng, hắn nhất định phải để Vương phi quên Tạ Ngọc Khanh, trong lòng chỉ có một mình hắn.
Vũ Văn Tài thấy thuộc hạ đã c.h.ế.t quá nửa, lại thấy Tiết Nhạn và Ninh vương trước mặt mình ôm ấp, hắn càng tức giận đến mức bốc khói, theo số lượng người c.h.ế.t càng lúc càng nhiều, hắn càng không còn phần thắng, liền âm thầm giương cung, nhắm mũi tên vào Tiết Nhạn, nghĩ chỉ cần đợi Hoắc Ngọc đến cứu, hắn sẽ nhân cơ hội đánh lén.
Chỉ nghe "vút" một tiếng, mũi tên đó bay nhanh về phía Tiết Nhạn, nhưng lại bị Hoắc Ngọc nắm trong tay.
Hắn ném mũi tên trong tay đi, che mắt Tiết Nhạn lại, một kiếm c.h.é.m vào tên hải tặc cầm đao đánh lén hắn, đồng thời hắn nhẹ nhàng vung tay áo, che chắn vết m.á.u b.ắ.n ra cho nàng.
Chỉ còn lại một t.h.i t.h.ể cụt tay, nằm trên mặt đất.
Nhưng đám hải tặc này quanh năm dựa vào cướp bóc g.i.ế.t người để kiếm sống, ai nấy đều hung hãn thiện chiến, rất khó đối phó, càng kéo dài, tình cảnh của Hoắc Ngọc càng nguy hiểm.
Mà Tiết Nhạn không biết võ công, cứ ở bên cạnh hắn cũng chỉ vướng víu, nàng phải nghĩ cách giúp hắn.
Tiết Nhạn âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh hoang đảo, nơi này bốn bề là biển, chỉ có thuyền mới có thể đến được. Nhưng hoang đảo này hẳn là nơi dừng chân tạm thời của đám hải tặc, trên đảo cỏ dại mọc um tùm, cây cỏ rậm rạp, không được dọn dẹp.
Tiết Nhạn đã có chủ ý, nói với Hoắc Ngọc: "Ta đã nghĩ ra cách đi tìm cứu binh rồi."
"Hoang đảo này bốn bề là biển, cách Thành Tô Châu ít nhất cũng trăm dặm, lấy đâu ra cứu binh."
Tiết Nhạn cười thần bí: "Sơn nhân tự có diệu kế."
Trước đó, nàng đã cùng đám hải tặc uống rượu, nhân lúc chúng say rượu để moi tin, nên đã nắm rõ địa hình nơi này, biết đám hải tặc giấu tiền bạc trong hầm mộ trên hoang đảo, trên đảo này còn có một hầm rượu.
Nàng chính là biết hầm rượu này.
Hoắc Ngọc biết nàng luôn nhiều chủ ý, chỉ dặn dò nàng cẩn thận, giúp nàng ngăn cản đám hải tặc hung hãn kia.
Trong lúc nguy nan, bọn họ tin tưởng lẫn nhau, phối hợp ăn ý.
Tiết Nhạn nhanh chóng tìm được hầm rượu, tất cả hải tặc trên đảo đều bị Vũ Văn Tài phái đi đối phó với Hoắc Ngọc, hầm rượu không có ai canh gác. Tiết Nhạn thuận lợi vào hầm rượu, nàng bê một vò rượu ra, dùng mồi lửa đã trộm được trước đó, tìm một nơi cỏ dại mọc um tùm rậm rạp, đổ rượu lên đám cỏ rậm rạp, rồi chạy ra biển múc đầy một vò nước biển.
Nàng châm lửa đốt một đám cỏ, đợi đến khi ngọn lửa bùng lên, cháy dữ dội, Tiết Nhạn liền đổ vò nước biển đã chuẩn bị vào đống lửa, và lên đám cỏ đang cháy.
Lửa cháy hừng hực, không dễ dập tắt như vậy, đám cỏ bị ướt cũng bị bén lửa, nhưng lại bốc lên rất nhiều khói, gió biển nổi lên, trên đảo khói mù mịt, bao trùm cả bầu trời trên đảo.
Khác với việc phóng hỏa đốt nhà lúc trước, hòn đảo này cách Thành Tô Châu ít nhất cũng trăm dặm, chỉ có đốt cháy cả hòn đảo, và tạo ra nhiều khói, mới có thể báo cho quan phủ Tô Châu biết tung tích của đám hải tặc.
Nhìn thấy lửa cháy trên đảo, Hoắc Ngọc cũng hiểu Tiết Nhạn muốn dùng khói để cầu cứu, dù sao hòn đảo này là nơi trú ẩn mà đám hải tặc vất vả lắm mới tìm được, muốn tìm được nơi trú ẩn này trên vùng biển rộng lớn này lại càng khó khăn, thuyền bị đốt, đám hải tặc càng không có chỗ để chạy. Thấy đảo bốc cháy, đám hải tặc nhất định sẽ rối loạn.
Hoắc Ngọc càng ngày càng cảm thấy Vương phi mà mình chọn thật sự rất thông minh, hắn nheo mắt, khẽ nhếch môi, trong mắt vô thức lộ ra vẻ tán thưởng và yêu mến đối với Tiết Nhạn.
Chỉ nghe Tiết Nhạn lớn tiếng nói với Vũ Văn Tài: "Giờ ta đã phát tín hiệu báo cho quan phủ, tin rằng không bao lâu nữa, quan phủ sẽ phái binh lính tìm đến hòn đảo này theo hướng khói, nếu các ngươi còn tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ có một con đường c.h.ế.t."
Tiết Nhạn vừa đánh lạc hướng Vũ Văn Tài, vừa không ngừng nháy mắt với Hoắc Ngọc.
Đám hải tặc nghe lời Tiết Nhạn nói, càng thêm nóng ruột, Ninh vương võ công cao cường, đã có hơn phân nửa huynh đệ c.h.ế.t trong tay hắn.
Đánh tiếp nữa bọn chúng nhất định sẽ mất mạng.
Chỉ thấy trên bầu trời hải đảo mù mịt khói, vị trí của bọn chúng cũng đã bị bại lộ.
Quan phủ từng phái người đến vây quét bọn chúng, nhưng vì bọn chúng quanh năm sống trên thuyền, vị trí không cố định, cho dù lên bờ, cũng có thể tìm vài hoang đảo để ẩn náu, chỉ cần nghĩ cách tránh sự truy đuổi của quan phủ, người của quan phủ rất khó bắt được bọn chúng.
Nhưng giờ thuyền của bọn chúng đã bị đốt, thuốc s.ú.n.g và hỏa pháo đều ở trên thuyền, lần này bọn chúng lại tổn thất nhiều huynh đệ, làm sao dám liều mạng với quan phủ.
Đám hải tặc bắt đầu chùn bước, quả nhiên có không ít người lộ ra vẻ muốn rút lui.
"Đại đương gia, nếu chúng ta không rút lui, triều đình sẽ phái người đến vây quét chúng ta."
"Đúng vậy! Đại đương gia, đừng đánh nữa, chúng ta mau chạy trốn thôi!"
"Hắn là Vương gia của Đại Yến, đắc tội với hắn, chúng ta đều sẽ bị tru di cửu tộc."
Tiết Nhạn thấy cơ hội đến, đám hải tặc đã tự loạn trận cước, bèn lớn tiếng nói: "Thứ sử đại nhân đã dán cáo thị trong thành, nói chỉ cần có người bắt được Vũ Văn Tài, sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim."
Lúc này đám hải tặc trong lòng hoảng hốt, lại bị vạn lượng hoàng kim kia hấp dẫn, tự nhiên là lòng mang ý đồ riêng, thấy trường kiếm của Hoắc Ngọc vô địch, không khỏi sinh lòng rút lui.
Mà Tiết Nhạn lại nói: "Vũ Văn Tài, thuộc hạ của ngươi đã sinh lòng dị tâm, chỉ cần ngươi thất bại, lấy đầu ngươi đi đổi lấy trọng thưởng của quan phủ."
Vũ Văn Tài vốn đa nghi, thấy thuộc hạ có ý định rút lui, không những không dám tiến lên, ngược lại còn lùi bước, liền tức giận nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lên."
Thấy đồng bọn c.h.ế.t dưới kiếm của Hoắc Ngọc, đám hải tặc không những không dám tấn công, ngược lại còn sợ hãi đến mức tay run rẩy làm rơi đao.
"Tên nào dám lùi bước, ta sẽ c.h.é.m hắn trước."
Lúc này trời đã tối đen, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào đá ào ào, may mà đêm nay trăng sáng vằng vặc, trên trời sao lấp lánh, tiếng đao kiếm va chạm, kinh động đến những đốm đom đóm ẩn náu trong đám cỏ rậm rạp.
Ánh lửa ngút trời chiếu sáng bầu trời trên đảo sáng như ban ngày, chỉ có mặt biển bao phủ một tầng bóng đen dày đặc, bóng đen đó kéo dài đến tận nơi xa xăm.
Nhưng Tiết Nhạn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, thành công hay không, lúc này là mấu chốt.
Tâm trí Vũ Văn Tài đã rối loạn, Tiết Nhạn lại bày thêm một kế, lớn tiếng nói: "Vũ Văn Tài, ngươi mau nhìn xem, những người bị ngươi g.i.ế.t c.h.ế.t đã biến thành lệ quỷ đến tìm ngươi rồi! Ngươi có nghe thấy tiếng khóc của bọn họ không? Hu hu hu, trả mạng cho ta."
Nàng giả vờ phát ra tiếng khóc thảm thiết: "Vũ Văn Tài, mau trả mạng cho ta!"
Tiết Nhạn cởi tấm lụa trắng phía sau lưng xuống, vung lên trong gió, cơn gió đưa tấm lụa bay đến nơi xa, bay về phía Vũ Văn Tài.
Một bóng trắng lướt qua phía sau, Vũ Văn Tài còn tưởng là nữ quỷ áo trắng đến đòi mạng, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Hắn vung đao c.h.é.m về phía tấm lụa, gần như phát điên.
Đó không phải là ác quỷ đòi mạng, chỉ là trò đùa của Tiết Nhạn dùng để trêu chọc hắn.
Nhưng người b.ắ.n tên kỵ nhất là không thể tập trung tinh thần, kỵ nhất là phân tâm, tiếp theo, mấy mũi tên hắn b.ắ.n đều lệch cả vạn dặm.
Chỉ nghe "choang" một tiếng, Thí Huyết kiếm va mạnh vào cổ tay A Mãnh, đao cong trên tay phải liền rơi xuống,
Hoắc Ngọc tìm được sơ hở, nhanh chóng xuất kiếm, trực tiếp chặt đ.ứ.t một cánh tay của A Mãnh.
Lại nhân lúc Vũ Văn Tài hoảng loạn, bay người đến tấn công Vũ Văn Tài, một tay kẹp cổ hắn, uy h.i.ế.p hắn: "Bảo bọn chúng lui xuống."
Tiết Nhạn thấy Hoắc Ngọc cuối cùng cũng khống chế được Vũ Văn Tài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vũ Văn Tài, vợ cả và nữ nhi mười tuổi của ngươi đến đòi mạng ngươi rồi, bọn họ đang ở ngay sau lưng ngươi."
Khác với La Nhất Đao bị ép gia nhập thảo khấu, Vũ Văn Tài vốn là một tên ác ôn nghiện cờ bạc, sau khi thua hết tiền bạc trong nhà, liền bán vợ con đi trả nợ, đáng thương thê tử của hắn vì muốn giữ gìn danh tiết, đã đập đầu vào tường tự vẫn, nữ nhi mười tuổi bị bán vào thanh lâu, không bao lâu sau liền nhảy sông tự tử.
Sau đó, hắn vì ăn trộm tài vật mà bị bắt vào ngục, trong ngục quen biết một đám ác ôn gây án, sau đó bọn họ cùng bị phán xử lưu đày, cấu kết với đám ác ôn đó g.i.ế.t c.h.ế.t nha dịch, làm hải tặc, vì hắn tàn nhẫn độc ác, lại giỏi bày mưu tính kế, ám sát đại đương gia và nhị đương gia lúc trước của Phi Ưng trại, ngồi lên vị trí đầu lĩnh.
Nhưng vì làm quá nhiều chuyện ác, nên luôn lo lắng người bên cạnh sẽ hãm hại mình, tính tình đa nghi, vừa rồi Tiết Nhạn cố tình nói trong thành dán cáo thị treo thưởng, hắn liền nghi ngờ thuộc hạ đã sinh lòng dị tâm, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, Tiết Nhạn lại mượn chuyện vợ con hắn c.h.ế.t đi đến đòi mạng để dọa hắn, hắn đã sớm sợ đến mức hồn bay phách lạc, còn chưa ra tay đã thua rồi.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Hoắc Ngọc bắt được Vũ Văn Tài, bức lui đám hải tặc đang vây công, ép Vũ Văn Tài lên thuyền, liền vội vàng chèo thuyền rời khỏi hòn đảo này.
La Nhất Đao hộ tống Tiết Nhiên và Tần Mật lên thuyền rời đảo.
Vũ Văn Tài quanh năm cướp bóc thuyền buôn trên biển, là người dẫn đường thích hợp nhất, Hoắc Ngọc bèn sai hắn lái thuyền.
Trước đó, Tiết Nhạn đã phóng hỏa phát tín hiệu, tin rằng quan phủ Tô Châu sẽ nhanh chóng phái người đến truy bắt đám hải tặc còn lại trên đảo.
Đêm nay, cuối cùng cũng thoát ra được, Tiết Nhạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này nàng đã tìm được huynh trưởng, đợi đến khi về kinh, kỳ hạn mười ngày cũng đã đến, nàng có thể thuận lợi đổi lại với tỷ tỷ.
Suốt dọc đường nàng đều lo lắng cho người khác, lo lắng cho huynh trưởng, lo lắng cho bệnh tình của tổ mẫu, căn bản không có thời gian thưởng thức phong cảnh dọc đường. Giờ đây, tâm trạng căng thẳng của nàng đã được thả lỏng, thấy trăng sáng trên cao, những vì sao lấp lánh, sóng biển vỗ vào đá ngầm phát ra âm thanh trong trẻo du dương, tiếng chim biển ríu rít, phong cảnh trên biển thật sự rất đẹp.
Nàng ngồi ở mũi thuyền, đón gió biển, thưởng thức cảnh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Hoắc Ngọc khoanh tay dựa vào cột buồm, lặng lẽ nhìn nàng, thậm chí không chớp mắt.
Cứ như vậy nhìn nàng cười, lòng hắn cũng trở nên mềm mại.
Lần đầu gặp gỡ, hắn chỉ thấy nàng thú vị, sau đó mấy lần gặp lại, phát hiện nàng lanh lợi, tháo vát, nghĩ cưới nàng làm Vương phi cũng không tệ, nhưng thời gian ở bên nhau càng lâu, hắn càng phát hiện Vương phi của hắn luôn có thể mang đến cho hắn những điều bất ngờ khác nhau.
Nàng có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, nàng kiên cường dũng cảm, nàng thật sự rất khác biệt.
Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, những sợi tóc đen như rong biển bay phấp phới trong không trung, nàng vì giả nam trang nên đã bôi đen mặt, lúc này trông như một chú mèo con bẩn thỉu, nhưng Hoắc Ngọc lại cảm thấy nàng lúc này là xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Vì vậy, hắn cúi người xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mặt nàng, để lộ làn da trắng nõn, cưng chiều nói: "Giống như một chú mèo con bẩn thỉu."
Tiết Nhạn ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt xinh đẹp kia như những vì sao trên bầu trời đêm, lấp lánh rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn không nhịn được hôn lên mắt nàng.
Tiết Nhạn giật mình lùi lại, Hoắc Ngọc lại ôm eo nàng, không cho nàng lùi bước.
"Đừng động, hình như có thứ gì đó bẩn dưới mắt."
Hắn liền đưa tay lên lau dưới mắt phải của nàng.
Đầu ngón tay lạnh lẽo đã chạm vào làn da dưới mắt nàng.
Chỉ có Tiết Nhạn tự mình biết, đó là vì thay tỷ tỷ vào Vương phủ, nàng đã dùng phấn trang điểm che đi nốt ruồi son dưới mắt.
Khoảnh khắc mũi tên bị c.h.é.m đ.ứ.t, Tiết Nhạn sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn Ninh vương tay cầm trường kiếm từ giữa biển lửa bay xuống, phía sau hắn là ngọn lửa bùng cháy dữ dội, như thiên thần giáng trần.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt Tiết Nhạn, theo bóng dáng cao lớn kia rơi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt hơi nheo lại ngấn lệ.
Một ngày một đêm trên đảo giống như trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng, nàng vì không muốn đám hải tặc phát hiện ra thân phận nữ nhi của mình, nên luôn nơm nớp lo sợ, không dám lơ là chút nào.
Tiết Nhiên và Tần Mật đều rơi vào tay đám hải tặc, bọn họ còn đang trông chờ nàng cứu ra ngoài, nàng phải kiên cường, không được lùi bước. Nhưng khi đối mặt với đám hải tặc g.i.ế.t người như ngóe kia, nàng cũng sợ hãi, nàng cũng mong cứu binh có thể đến kịp thời.
Giờ Hoắc Ngọc cuối cùng cũng đến, dây cung căng thẳng trong lòng nàng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nàng kích động chạy về phía Hoắc Ngọc, thấy hắn dang rộng vòng tay với mình, nàng chủ động lao vào lòng Hoắc Ngọc.
Giây phút này, nàng quên mất mình là Tiết Nhạn, quên mất Ninh vương là tỷ phu của nàng. Chỉ xem nam nhân trước mắt là người duy nhất có thể để nàng dựa dẫm và tin tưởng.
Vui mừng, sợ hãi, tủi thân đủ loại cảm xúc đan xen, nàng cuối cùng cũng khóc lên, đôi mắt long lanh nước mắt: "Vừa rồi ta suýt nữa không chịu nổi, sao giờ Vương gia mới đến!"
Hoắc Ngọc thấy nàng mắt đỏ hoe, giọng điệu trách móc, nhưng càng nhiều hơn là sự ỷ lại vào hắn, hắn yêu cái cách nàng ỷ lại như vậy, dịu dàng nói: "Là lỗi của bổn vương, mặc cho Vương phi trách phạt đánh mắng."
Tiết Nhạn không chút khách khí, đ.ấ.m một cú vào n.g.ự.c Hoắc Ngọc, nhưng lại bị hắn nắm lấy: "Bổn vương da dày thịt béo, đừng làm đau tay Vương phi."
Hắn cúi người hôn lên môi nàng, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của nàng, hôn sạch nước mắt trên má nàng: "Ngưng nhi, nàng hãy đi cùng bọn họ trước, mọi chuyện ở đây cứ giao cho ta."
Tiếng "Ngưng nhi" của Hoắc Ngọc đột nhiên khiến Tiết Nhạn hoàn toàn tỉnh táo, nhắc nhở nàng là Tiết Nhạn chứ không phải Tiết Ngưng, Ninh vương là phu quân của tỷ tỷ, đợi đến khi về kinh, mười ngày đã qua, nàng phải đổi lại với tỷ tỷ.
Hơn nữa, nếu đến ngày sự thật phơi bày, Ninh vương phát hiện mình bị lừa, nhất định sẽ hận c.h.ế.t nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cụp mắt xuống che giấu cảm xúc thất vọng trong đáy mắt: "Vương gia cẩn thận."
Hoắc Ngọc lại phân phó La Nhất Đao: "Khởi hành, đưa Vương phi và bọn họ đi trước."
"Phi Ưng trại của ta, há lại là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
Vũ Văn Tài còn chưa dứt lời, Hoắc Ngọc liếc mắt nhìn sang, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí nồng đậm, Vũ Văn Tài lập tức cảm thấy cổ lạnh toát, làm hải tặc mười mấy năm, nắm giữ Phi Ưng trại nhiều năm, hắn chưa bao giờ thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy, giống như ánh mắt đó có thể g.i.ế.t người.
Thuộc hạ nói: "Đại đương gia, vừa rồi hắn tự xưng là Vương gia, nếu chúng ta đắc tội với hoàng thân quốc thích, thì sẽ không còn ngày nào yên ổn nữa."
A Mãnh hừ lạnh nói: "Ngươi biết cái gì, cho dù hắn là Vương gia, nhưng nếu thả hắn đi, đợi hắn dẫn binh đến, chúng ta còn có ngày yên ổn sao? Đại đương gia, chi bằng chúng ta ra tay sớm tránh hậu họa, g.i.ế.t hắn trước, sẽ không ai biết vị Vương gia này từng lên đảo."
Vũ Văn Tài gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta đã làm hải tặc, ngày nào mà không phải sống cuộc sống l.i.ế.m m.á.u trên lười đao. Tham sống sợ c.h.ế.t, sợ hãi rụt rè thì còn ra thể thống gì! Cho dù hắn là Vương gia hay Thiên vương lão tử, hắn đốt thuyền của chúng ta, chặt đ.ứ.t đường sống của ta, ta cũng sẽ không tha cho hắn."
Mất thuyền rồi, còn muốn rời khỏi hòn đảo này sao mà dễ dàng, nếu đợi đến khi đốn gỗ đóng thuyền rời đi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nếu quan phủ dẫn binh đến vây bắt, bọn chúng sẽ chỉ có một con đường c.h.ế.t, vì vậy hôm nay dù thế nào Vũ Văn Tài cũng không định tha cho Hoắc Ngọc.
Hơn nữa hắn luyến tiếc hai tiểu nương tử xinh đẹp kia.
"Cũng không được thả bất cứ ai rời đảo. Còn hai tiểu nương tử kia, ta sẽ cưới cả hai làm áp trại phu nhân."
Hoắc Ngọc lại cười lạnh: "Dám cản bổn vương, thật nực cười. Dám mơ ước nữ nhân của bổn vương, tìm c.h.ế.t!"
Vũ Văn Tài cười lạnh một tiếng, phân phó A Mãnh: "Đi báo cho huynh đệ tuần tra trên biển cập bờ."
Theo một tiếng pháo hiệu b.ắ.n lên trời, đám hải tặc thổi tù và trong tay, đây là cách truyền tin giữa bọn chúng.
Đột nhiên, Hoắc Ngọc cầm kiếm bay lên, nhanh chóng đ.â.m về phía Vũ Văn Tài, kiếm quá nhanh, một luồng gió mạnh ập đến, kiếm khí bức người, Vũ Văn Tài không kịp né tránh, thanh kiếm sắc bén đen ngòm kia sắp đ.â.m xuyên qua cổ họng, Vũ Văn Tài lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh truyền khắp toàn thân, sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
Trong lúc nguy cấp, hắn tiện tay túm lấy một tên thuộc hạ bên cạnh, thanh kiếm đen ngòm kia liền đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c tên hải tặc đó.
Tên hải tặc đó bị g.i.ế.t c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Vũ Văn Tài sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã xuống đất, đợi hắn hoàn hồn, sờ lên cổ mình, trên tay toàn là m.á.u tươi, nếu hắn chậm một chút nữa, người bị đ.â.m c.h.ế.t chính là hắn.
A Mãnh vội vàng đỡ Vũ Văn Tài dậy, hỏi: "Đại đương gia không sao chứ?"
Vũ Văn Tài sợ đến mức hồn bay phách lạc, mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Đại đương gia, để ta đối phó với hắn."
Vũ Văn Tài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, A Mãnh là người có võ công cao nhất trong đám hải tặc, có hắn ra tay ngăn cản Hoắc Ngọc, còn mình thì nhân cơ hội đánh lén, như vậy tỷ lệ thắng sẽ cao hơn.
A Mãnh vội vàng vung đao đỡ kiếm nhanh như chớp của Hoắc Ngọc, miễn cưỡng đỡ được kiếm của Hoắc Ngọc.
Vũ Văn Tài bèn nhân lúc A Mãnh và Hoắc Ngọc giao đấu, b.ắ.n lén.
Thấy song đao trong tay A Mãnh lại có thể đỡ được kiếm của Hoắc Ngọc, Tiết Nhạn cũng khá kinh ngạc, không ngờ Phi Ưng trại lại có cao thủ như vậy.
Nhưng nàng phát hiện Ninh vương lại chỉ có một mình lên đảo.
Vừa rồi nàng còn tưởng là thuộc hạ của Ninh vương đốt thuyền, nhưng Ninh vương đã đánh nhau với đám hải tặc hồi lâu, thấy hòn đảo hoang vu rộng lớn này không thấy người của Ninh vương đến tiếp ứng, lúc này mới biết hắn lại một mình đến đây.
Cũng đúng, lần này đến Tô Châu, người đi theo chỉ có Tân Vinh và vài thuộc hạ, mà đám hải tặc này lợi hại như vậy, vậy đêm qua Tân Vinh giúp nàng thoát hiểm, hẳn là đã bị thương, nên mới không thể đến đây.
Ngay cả Tân Vinh võ công cao cường cũng bị thương, bên cạnh Ninh vương lại càng không có ai có thể dùng được. Tình cảnh của Ninh vương hiện giờ rất nguy hiểm.
Mà Ninh vương đốt thuyền chỉ là để nàng rời đi trước, hải tặc mất thuyền, tự nhiên sẽ không thể đuổi theo nàng.
Lần này đến cứu viện, hắn lại không hề giữ đường lui cho mình, nhưng nếu bọn họ đi trước, Ninh vương mất thuyền, hắn phải làm sao mới rời khỏi đây, tuy Ninh vương võ công cao cường, nhưng cũng không thể nào đề phòng được Vũ Văn Tài b.ắ.n lén.
Chỉ thấy trước mắt một luồng kiếm quang lóe lên, những tên hải tặc muốn đến gần Hoắc Ngọc đều bỏ mạng dưới kiếm của hắn, chỉ thấy quanh người hắn tỏa ra sát khí mạnh mẽ, Tiết Nhạn chưa bao giờ thấy Hoắc Ngọc như vậy, dường như không xem mạng người ra gì, giống như c.h.é.m dưa thái rau, giống như đám hải tặc trong mắt hắn căn bản không phải là người sống.
Thanh kiếm tỏa ra hàn quang sắc bén kia càng giống như quái vật khát m.á.u, cắt đ.ứ.t cổ họng của những người đó, uống cạn m.á.u tươi, hàn quang đen ngòm kèm theo ánh đỏ yêu dị nhuốm m.á.u.
Mà Hoắc Ngọc cũng như liều mạng, dùng cách đánh nhanh nhất và hung hãn nhất, một mình đối phó với hơn trăm tên hải tặc trên đảo vây công hắn.
Nhưng đồng thời, hắn còn phải đối phó với song đao quỷ dị trong tay A Mãnh, thấy lưỡi đao cong cách eo và lưng Hoắc Ngọc chỉ một tấc, Hoắc Ngọc sắp bị đao cong cứa trúng, Hoắc Ngọc vội vàng nhảy lên không trung, nghiêng người né tránh, nhưng Vũ Văn Tài lại nhân cơ hội b.ắ.n tên, mũi tên cứa rách tay áo Hoắc Ngọc, cứa một đường trên cánh tay hắn, m.á.u tươi nhanh chóng thấm ra.
Thấy tình hình nguy hiểm, Hoắc Ngọc cũng bị thương, tim Tiết Nhạn cũng treo lơ lửng. Vì Hoắc Ngọc vừa phải tránh tên Vũ Văn Tài b.ắ.n, vừa phải đối phó với song đao quỷ dị trong tay A Mãnh, bất đắc dĩ phải chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Tiết Nhạn không khỏi mắng một câu vô sỉ.
Tuy võ công của Vũ Văn Tài không bằng A Mãnh, nhưng b.ắ.n tên lại rất chuẩn, thêm vào đó đám hải tặc thay phiên nhau tấn công, cho dù Hoắc Ngọc có giỏi đánh nhau đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị thương nặng.
Tiết Nhạn nói với La Nhất Đao và huynh trưởng Tiết Nhiên: "Hai người đi trước đi, ta đi nghĩ cách giúp Ninh vương."
Tần Mật thấy tình thế của Hoắc Ngọc rất nguy hiểm, liền vội vàng hỏi: "Ninh vương phi có cách nào cứu Tử Tô không?"
Hôm đó ở Liên Hoa sơn, Tần Mật vừa thấy Hoắc Ngọc đã nhận hắn là Tiên thái tử đã mất, nhưng giờ nàng lại nhận nhầm Hoắc Ngọc, thấy ánh mắt nàng nóng bỏng, tình ý dạt dào, Tiết Nhạn cảm thấy Tần Mật có chút kỳ lạ.
Nhưng Tiết Nhạn lo lắng cho an nguy của Hoắc Ngọc, không rảnh để nghĩ đến nguyên nhân trong đó.
Còn Tiết Nhiên thấy Tần Mật dường như có tình ý với Ninh vương, trong lòng cực kỳ bất mãn, Ninh vương là muội phu của hắn, vậy mà Tần Mật cũng dám mơ ước Ninh vương, hắn phải bênh vực muội muội, nhân lúc còn sớm để Tần Mật dẹp bỏ ý đồ xấu xa.
"Ninh vương thế nào, tự có Ninh vương phi quan tâm, muội muội ta còn chưa lên tiếng, đến lượt ngươi quan tâm sao!"
Tần Mật ngơ ngác nhìn Tiết Nhiên, đột nhiên cúi đầu, rơi nước mắt.
Tiết Nhiên tức giận vô cùng: "Ngươi khóc cái gì, chẳng lẽ ta nói sai sao? Chẳng lẽ ta bắt nạt ngươi sao?"
Loại nữ nhân bụng dạ khó lường này nên vạch trần nàng không chút lưu tình, nhất định phải bức nàng lộ nguyên hình, khiến nàng không thể giả vờ nữa.
Tiết Nhạn thấy huynh trưởng luôn đối đầu với Tần Mật, bèn khuyên: "Huynh trưởng, huynh cũng bớt nói vài câu đi. Ta đi giúp Ninh vương, an nguy của Tần nương tử giao cho huynh."
Tiết Nhiên còn muốn khuyên nữa, nhưng Tiết Nhạn đã vén váy nhảy xuống thuyền, quay đầu cười với La Nhất Đao: "La đại ca, huynh trưởng và Tần nương tử giao cho huynh."
Nói xong, nàng không quay đầu lại chạy về phía Hoắc Ngọc.
Hoắc Ngọc đang giao đấu với đám hải tặc, thấy Tiết Nhạn đột nhiên quay lại, tức giận nói: "Hồ đồ, nàng không muốn sống nữa sao."
Tiết Nhạn lại cười nói: "Vương gia không phải đã nói sẽ bảo vệ ta sao, ta sẽ không sao, Vương gia cũng không được xảy ra chuyện gì."
Còn chưa dứt lời, Hoắc Ngọc đã ôm nàng vào lòng, cúi người dùng sức hôn lên môi nàng, nhưng nụ hôn đó không hề dịu dàng, giống như cuồng phong bão tố, trên biển khơi dấy lên ngàn lớp sóng, khiến sóng biển hung hãn vỗ vào bờ.
Bá đạo, không cho phép kháng cự, hôn đến mức Tiết Nhạn sắp thở không nổi.
Tiết Nhạn dùng sức đẩy n.g.ự.c hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không thể lay chuyển hắn chút nào, cho đến khi mặt nàng đỏ bừng, há miệng thở dốc, buông tha cho chiếc lưỡi mạnh mẽ xâm nhập của hắn, hắn càng thêm phóng túng, tùy ý cướp đoạt, như muốn nuốt chửng nàng.
Lâu sau, Hoắc Ngọc mới chịu buông nàng ra, nói bên tai nàng: "Sao lại vụng về như vậy, còn chưa biết sao? Đợi ra khỏi hải đảo, bổn vương sẽ dạy nàng."
"Ai cần huynh dạy."
Hoắc Ngọc nâng mặt Tiết Nhạn lên, chạm vào chóp mũi nàng, trân trọng hôn lên môi nàng: "Nàng không màng nguy hiểm tính mạng đến tìm ta, vậy có phải chứng minh trong lòng nàng cũng có một chút vị trí của bổn vương không?"
Tiết Nhạn mím môi, ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh lùng của hắn, không trả lời hắn, thực ra nàng cũng không biết mình làm sao nữa, nàng sợ hắn bị thương, sợ những mũi tên kia vô tình đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, sợ nhìn thấy hắn nhuốm m.á.u, sợ hắn sẽ c.h.ế.t.
Thấy Tiết Nhạn không trả lời, Hoắc Ngọc còn tưởng trong lòng nàng vẫn chưa quên được Tạ Ngọc Khanh, trong lòng buồn bã.
"Nếu đêm nay Vương gia có thể chiến thắng, ta sẽ cho huynh biết đáp án."
Hoắc Ngọc mừng rỡ trong lòng, hắn nhất định phải để Vương phi quên Tạ Ngọc Khanh, trong lòng chỉ có một mình hắn.
Vũ Văn Tài thấy thuộc hạ đã c.h.ế.t quá nửa, lại thấy Tiết Nhạn và Ninh vương trước mặt mình ôm ấp, hắn càng tức giận đến mức bốc khói, theo số lượng người c.h.ế.t càng lúc càng nhiều, hắn càng không còn phần thắng, liền âm thầm giương cung, nhắm mũi tên vào Tiết Nhạn, nghĩ chỉ cần đợi Hoắc Ngọc đến cứu, hắn sẽ nhân cơ hội đánh lén.
Chỉ nghe "vút" một tiếng, mũi tên đó bay nhanh về phía Tiết Nhạn, nhưng lại bị Hoắc Ngọc nắm trong tay.
Hắn ném mũi tên trong tay đi, che mắt Tiết Nhạn lại, một kiếm c.h.é.m vào tên hải tặc cầm đao đánh lén hắn, đồng thời hắn nhẹ nhàng vung tay áo, che chắn vết m.á.u b.ắ.n ra cho nàng.
Chỉ còn lại một t.h.i t.h.ể cụt tay, nằm trên mặt đất.
Nhưng đám hải tặc này quanh năm dựa vào cướp bóc g.i.ế.t người để kiếm sống, ai nấy đều hung hãn thiện chiến, rất khó đối phó, càng kéo dài, tình cảnh của Hoắc Ngọc càng nguy hiểm.
Mà Tiết Nhạn không biết võ công, cứ ở bên cạnh hắn cũng chỉ vướng víu, nàng phải nghĩ cách giúp hắn.
Tiết Nhạn âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh hoang đảo, nơi này bốn bề là biển, chỉ có thuyền mới có thể đến được. Nhưng hoang đảo này hẳn là nơi dừng chân tạm thời của đám hải tặc, trên đảo cỏ dại mọc um tùm, cây cỏ rậm rạp, không được dọn dẹp.
Tiết Nhạn đã có chủ ý, nói với Hoắc Ngọc: "Ta đã nghĩ ra cách đi tìm cứu binh rồi."
"Hoang đảo này bốn bề là biển, cách Thành Tô Châu ít nhất cũng trăm dặm, lấy đâu ra cứu binh."
Tiết Nhạn cười thần bí: "Sơn nhân tự có diệu kế."
Trước đó, nàng đã cùng đám hải tặc uống rượu, nhân lúc chúng say rượu để moi tin, nên đã nắm rõ địa hình nơi này, biết đám hải tặc giấu tiền bạc trong hầm mộ trên hoang đảo, trên đảo này còn có một hầm rượu.
Nàng chính là biết hầm rượu này.
Hoắc Ngọc biết nàng luôn nhiều chủ ý, chỉ dặn dò nàng cẩn thận, giúp nàng ngăn cản đám hải tặc hung hãn kia.
Trong lúc nguy nan, bọn họ tin tưởng lẫn nhau, phối hợp ăn ý.
Tiết Nhạn nhanh chóng tìm được hầm rượu, tất cả hải tặc trên đảo đều bị Vũ Văn Tài phái đi đối phó với Hoắc Ngọc, hầm rượu không có ai canh gác. Tiết Nhạn thuận lợi vào hầm rượu, nàng bê một vò rượu ra, dùng mồi lửa đã trộm được trước đó, tìm một nơi cỏ dại mọc um tùm rậm rạp, đổ rượu lên đám cỏ rậm rạp, rồi chạy ra biển múc đầy một vò nước biển.
Nàng châm lửa đốt một đám cỏ, đợi đến khi ngọn lửa bùng lên, cháy dữ dội, Tiết Nhạn liền đổ vò nước biển đã chuẩn bị vào đống lửa, và lên đám cỏ đang cháy.
Lửa cháy hừng hực, không dễ dập tắt như vậy, đám cỏ bị ướt cũng bị bén lửa, nhưng lại bốc lên rất nhiều khói, gió biển nổi lên, trên đảo khói mù mịt, bao trùm cả bầu trời trên đảo.
Khác với việc phóng hỏa đốt nhà lúc trước, hòn đảo này cách Thành Tô Châu ít nhất cũng trăm dặm, chỉ có đốt cháy cả hòn đảo, và tạo ra nhiều khói, mới có thể báo cho quan phủ Tô Châu biết tung tích của đám hải tặc.
Nhìn thấy lửa cháy trên đảo, Hoắc Ngọc cũng hiểu Tiết Nhạn muốn dùng khói để cầu cứu, dù sao hòn đảo này là nơi trú ẩn mà đám hải tặc vất vả lắm mới tìm được, muốn tìm được nơi trú ẩn này trên vùng biển rộng lớn này lại càng khó khăn, thuyền bị đốt, đám hải tặc càng không có chỗ để chạy. Thấy đảo bốc cháy, đám hải tặc nhất định sẽ rối loạn.
Hoắc Ngọc càng ngày càng cảm thấy Vương phi mà mình chọn thật sự rất thông minh, hắn nheo mắt, khẽ nhếch môi, trong mắt vô thức lộ ra vẻ tán thưởng và yêu mến đối với Tiết Nhạn.
Chỉ nghe Tiết Nhạn lớn tiếng nói với Vũ Văn Tài: "Giờ ta đã phát tín hiệu báo cho quan phủ, tin rằng không bao lâu nữa, quan phủ sẽ phái binh lính tìm đến hòn đảo này theo hướng khói, nếu các ngươi còn tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ có một con đường c.h.ế.t."
Tiết Nhạn vừa đánh lạc hướng Vũ Văn Tài, vừa không ngừng nháy mắt với Hoắc Ngọc.
Đám hải tặc nghe lời Tiết Nhạn nói, càng thêm nóng ruột, Ninh vương võ công cao cường, đã có hơn phân nửa huynh đệ c.h.ế.t trong tay hắn.
Đánh tiếp nữa bọn chúng nhất định sẽ mất mạng.
Chỉ thấy trên bầu trời hải đảo mù mịt khói, vị trí của bọn chúng cũng đã bị bại lộ.
Quan phủ từng phái người đến vây quét bọn chúng, nhưng vì bọn chúng quanh năm sống trên thuyền, vị trí không cố định, cho dù lên bờ, cũng có thể tìm vài hoang đảo để ẩn náu, chỉ cần nghĩ cách tránh sự truy đuổi của quan phủ, người của quan phủ rất khó bắt được bọn chúng.
Nhưng giờ thuyền của bọn chúng đã bị đốt, thuốc s.ú.n.g và hỏa pháo đều ở trên thuyền, lần này bọn chúng lại tổn thất nhiều huynh đệ, làm sao dám liều mạng với quan phủ.
Đám hải tặc bắt đầu chùn bước, quả nhiên có không ít người lộ ra vẻ muốn rút lui.
"Đại đương gia, nếu chúng ta không rút lui, triều đình sẽ phái người đến vây quét chúng ta."
"Đúng vậy! Đại đương gia, đừng đánh nữa, chúng ta mau chạy trốn thôi!"
"Hắn là Vương gia của Đại Yến, đắc tội với hắn, chúng ta đều sẽ bị tru di cửu tộc."
Tiết Nhạn thấy cơ hội đến, đám hải tặc đã tự loạn trận cước, bèn lớn tiếng nói: "Thứ sử đại nhân đã dán cáo thị trong thành, nói chỉ cần có người bắt được Vũ Văn Tài, sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim."
Lúc này đám hải tặc trong lòng hoảng hốt, lại bị vạn lượng hoàng kim kia hấp dẫn, tự nhiên là lòng mang ý đồ riêng, thấy trường kiếm của Hoắc Ngọc vô địch, không khỏi sinh lòng rút lui.
Mà Tiết Nhạn lại nói: "Vũ Văn Tài, thuộc hạ của ngươi đã sinh lòng dị tâm, chỉ cần ngươi thất bại, lấy đầu ngươi đi đổi lấy trọng thưởng của quan phủ."
Vũ Văn Tài vốn đa nghi, thấy thuộc hạ có ý định rút lui, không những không dám tiến lên, ngược lại còn lùi bước, liền tức giận nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lên."
Thấy đồng bọn c.h.ế.t dưới kiếm của Hoắc Ngọc, đám hải tặc không những không dám tấn công, ngược lại còn sợ hãi đến mức tay run rẩy làm rơi đao.
"Tên nào dám lùi bước, ta sẽ c.h.é.m hắn trước."
Lúc này trời đã tối đen, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào đá ào ào, may mà đêm nay trăng sáng vằng vặc, trên trời sao lấp lánh, tiếng đao kiếm va chạm, kinh động đến những đốm đom đóm ẩn náu trong đám cỏ rậm rạp.
Ánh lửa ngút trời chiếu sáng bầu trời trên đảo sáng như ban ngày, chỉ có mặt biển bao phủ một tầng bóng đen dày đặc, bóng đen đó kéo dài đến tận nơi xa xăm.
Nhưng Tiết Nhạn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, thành công hay không, lúc này là mấu chốt.
Tâm trí Vũ Văn Tài đã rối loạn, Tiết Nhạn lại bày thêm một kế, lớn tiếng nói: "Vũ Văn Tài, ngươi mau nhìn xem, những người bị ngươi g.i.ế.t c.h.ế.t đã biến thành lệ quỷ đến tìm ngươi rồi! Ngươi có nghe thấy tiếng khóc của bọn họ không? Hu hu hu, trả mạng cho ta."
Nàng giả vờ phát ra tiếng khóc thảm thiết: "Vũ Văn Tài, mau trả mạng cho ta!"
Tiết Nhạn cởi tấm lụa trắng phía sau lưng xuống, vung lên trong gió, cơn gió đưa tấm lụa bay đến nơi xa, bay về phía Vũ Văn Tài.
Một bóng trắng lướt qua phía sau, Vũ Văn Tài còn tưởng là nữ quỷ áo trắng đến đòi mạng, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Hắn vung đao c.h.é.m về phía tấm lụa, gần như phát điên.
Đó không phải là ác quỷ đòi mạng, chỉ là trò đùa của Tiết Nhạn dùng để trêu chọc hắn.
Nhưng người b.ắ.n tên kỵ nhất là không thể tập trung tinh thần, kỵ nhất là phân tâm, tiếp theo, mấy mũi tên hắn b.ắ.n đều lệch cả vạn dặm.
Chỉ nghe "choang" một tiếng, Thí Huyết kiếm va mạnh vào cổ tay A Mãnh, đao cong trên tay phải liền rơi xuống,
Hoắc Ngọc tìm được sơ hở, nhanh chóng xuất kiếm, trực tiếp chặt đ.ứ.t một cánh tay của A Mãnh.
Lại nhân lúc Vũ Văn Tài hoảng loạn, bay người đến tấn công Vũ Văn Tài, một tay kẹp cổ hắn, uy h.i.ế.p hắn: "Bảo bọn chúng lui xuống."
Tiết Nhạn thấy Hoắc Ngọc cuối cùng cũng khống chế được Vũ Văn Tài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vũ Văn Tài, vợ cả và nữ nhi mười tuổi của ngươi đến đòi mạng ngươi rồi, bọn họ đang ở ngay sau lưng ngươi."
Khác với La Nhất Đao bị ép gia nhập thảo khấu, Vũ Văn Tài vốn là một tên ác ôn nghiện cờ bạc, sau khi thua hết tiền bạc trong nhà, liền bán vợ con đi trả nợ, đáng thương thê tử của hắn vì muốn giữ gìn danh tiết, đã đập đầu vào tường tự vẫn, nữ nhi mười tuổi bị bán vào thanh lâu, không bao lâu sau liền nhảy sông tự tử.
Sau đó, hắn vì ăn trộm tài vật mà bị bắt vào ngục, trong ngục quen biết một đám ác ôn gây án, sau đó bọn họ cùng bị phán xử lưu đày, cấu kết với đám ác ôn đó g.i.ế.t c.h.ế.t nha dịch, làm hải tặc, vì hắn tàn nhẫn độc ác, lại giỏi bày mưu tính kế, ám sát đại đương gia và nhị đương gia lúc trước của Phi Ưng trại, ngồi lên vị trí đầu lĩnh.
Nhưng vì làm quá nhiều chuyện ác, nên luôn lo lắng người bên cạnh sẽ hãm hại mình, tính tình đa nghi, vừa rồi Tiết Nhạn cố tình nói trong thành dán cáo thị treo thưởng, hắn liền nghi ngờ thuộc hạ đã sinh lòng dị tâm, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, Tiết Nhạn lại mượn chuyện vợ con hắn c.h.ế.t đi đến đòi mạng để dọa hắn, hắn đã sớm sợ đến mức hồn bay phách lạc, còn chưa ra tay đã thua rồi.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Hoắc Ngọc bắt được Vũ Văn Tài, bức lui đám hải tặc đang vây công, ép Vũ Văn Tài lên thuyền, liền vội vàng chèo thuyền rời khỏi hòn đảo này.
La Nhất Đao hộ tống Tiết Nhiên và Tần Mật lên thuyền rời đảo.
Vũ Văn Tài quanh năm cướp bóc thuyền buôn trên biển, là người dẫn đường thích hợp nhất, Hoắc Ngọc bèn sai hắn lái thuyền.
Trước đó, Tiết Nhạn đã phóng hỏa phát tín hiệu, tin rằng quan phủ Tô Châu sẽ nhanh chóng phái người đến truy bắt đám hải tặc còn lại trên đảo.
Đêm nay, cuối cùng cũng thoát ra được, Tiết Nhạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này nàng đã tìm được huynh trưởng, đợi đến khi về kinh, kỳ hạn mười ngày cũng đã đến, nàng có thể thuận lợi đổi lại với tỷ tỷ.
Suốt dọc đường nàng đều lo lắng cho người khác, lo lắng cho huynh trưởng, lo lắng cho bệnh tình của tổ mẫu, căn bản không có thời gian thưởng thức phong cảnh dọc đường. Giờ đây, tâm trạng căng thẳng của nàng đã được thả lỏng, thấy trăng sáng trên cao, những vì sao lấp lánh, sóng biển vỗ vào đá ngầm phát ra âm thanh trong trẻo du dương, tiếng chim biển ríu rít, phong cảnh trên biển thật sự rất đẹp.
Nàng ngồi ở mũi thuyền, đón gió biển, thưởng thức cảnh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Hoắc Ngọc khoanh tay dựa vào cột buồm, lặng lẽ nhìn nàng, thậm chí không chớp mắt.
Cứ như vậy nhìn nàng cười, lòng hắn cũng trở nên mềm mại.
Lần đầu gặp gỡ, hắn chỉ thấy nàng thú vị, sau đó mấy lần gặp lại, phát hiện nàng lanh lợi, tháo vát, nghĩ cưới nàng làm Vương phi cũng không tệ, nhưng thời gian ở bên nhau càng lâu, hắn càng phát hiện Vương phi của hắn luôn có thể mang đến cho hắn những điều bất ngờ khác nhau.
Nàng có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, nàng kiên cường dũng cảm, nàng thật sự rất khác biệt.
Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, những sợi tóc đen như rong biển bay phấp phới trong không trung, nàng vì giả nam trang nên đã bôi đen mặt, lúc này trông như một chú mèo con bẩn thỉu, nhưng Hoắc Ngọc lại cảm thấy nàng lúc này là xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Vì vậy, hắn cúi người xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mặt nàng, để lộ làn da trắng nõn, cưng chiều nói: "Giống như một chú mèo con bẩn thỉu."
Tiết Nhạn ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt xinh đẹp kia như những vì sao trên bầu trời đêm, lấp lánh rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn không nhịn được hôn lên mắt nàng.
Tiết Nhạn giật mình lùi lại, Hoắc Ngọc lại ôm eo nàng, không cho nàng lùi bước.
"Đừng động, hình như có thứ gì đó bẩn dưới mắt."
Hắn liền đưa tay lên lau dưới mắt phải của nàng.
Đầu ngón tay lạnh lẽo đã chạm vào làn da dưới mắt nàng.
Chỉ có Tiết Nhạn tự mình biết, đó là vì thay tỷ tỷ vào Vương phủ, nàng đã dùng phấn trang điểm che đi nốt ruồi son dưới mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.