Chương 3
Sáng Rực Như Sao Trăng
18/12/2024
3
Nàng đã từng theo nghĩa phụ bôn ba khắp nơi, tự nhiên cũng gặp qua chuyện sơn tặc cướp đường, g.i.ế.t người cướp của, cho dù kỹ thuật cải trang của nàng cao siêu, cũng có lúc bị phát hiện.
Năm đó, nàng cùng nghĩa phụ đến Dương Châu mua tơ sống, trên thuyền bị một nữ nhân vạch trần thân phận, suýt chút nữa bị lừa bán vào thanh lâu, nếu không được Tạ Ngọc Khanh cứu giúp, nàng đã sớm lưu lạc phong trần, từ đó về sau, nàng luôn cảnh giác, cẩn thận với mọi động tĩnh xung quanh.
Nghe Tiết Nhạn nói vậy, Phúc Bảo càng sợ hãi run rẩy: "Vậy nhị tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tiết Nhạn nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi đến chỗ đông người, vòng qua phố Chu Tước, đến Lan Quế phường tìm tam ca, ta đếm đến ba, chúng ta chạy nhanh, đừng quay đầu lại!"
Tiết Nhạn vừa đếm vừa giơ ba ngón tay, nhỏ giọng nói: "Phúc Bảo, chạy mau."
Mà ở Ô Y hạng gần phố Chu Tước, Tân Vinh trở về tay không, bẩm báo với Hoắc Ngọc: "Điện hạ, tiểu thư Tiết gia đã phát hiện ra người của thuộc hạ, đã chạy mất rồi."
Hoắc Ngọc từ Đại Nhã cầm hành đi ra, liền nhìn thấy bóng dáng nàng ôm đàn bỏ chạy, giống như sợ Ngôn Quan đổi ý đòi lại cây đàn, chàng liền phái người âm thầm theo dõi, theo dõi chưa được một khắc đồng hồ, vậy mà đã để nàng chạy mất.
"Nàng ta chắc là loài thỏ, không những lanh lợi mà còn chạy nhanh như bay." Hoắc Ngọc khẽ nhếch môi, nói: "Biết nàng ta đi đâu không?"
Tân Vinh dò xét sắc mặt Hoắc Ngọc: "Chuyện này..." Nói ra sợ Vương gia không vui, nhưng hắn lại không dám giấu giếm, ấp úng nói: "Trưởng nữ Tiết gia đã đến Lan Quế phường."
Hoắc Ngọc có chút không dám tin vào tai mình: "Cái gì? Một nữ nhân như nàng ta đến Lan Quế phường làm gì?"
Ngôn Quan phe phẩy cây quạt lông trong tay, tiếp lời: "Nàng ta đến Lan Quế phường chắc chắn không phải là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chắc là vì bị sói đói đuổi theo phía sau, khát nước quá, vào đó xin chén nước uống."
Vị trưởng nữ Tiết gia kia giống như yêu tinh, miệng lưỡi sắc bén, chắc chắn đã sớm phát hiện ra bị người theo dõi.
Hoắc Ngọc liếc nhìn Ngôn Quan, Ngôn Quan rụt cổ lại, tự giác im lặng.
Tân Vinh hỏi: "Thuộc hạ có cần tiếp tục theo dõi không?"
Chưa đợi Tân Vinh nói xong, Hoắc Ngọc đã bước đi.
Lan Quế phường, chàng muốn xem thử Tiết Ngưng này hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Lan Quế phường nằm ở phố Thanh Thành giao nhau với phố Chu Tước, là khu vấn hoa tìm liễu lớn nhất kinh thành, lúc này trời gần tối, màn đêm buông xuống, ca kỹ trong phường bắt đầu đàn hát, vũ nữ trang điểm tỉ mỉ, thay y phục lộng lẫy lên sân khấu biểu diễn.
Trên sông Lưu Kim trước Lan Quế phường có rất nhiều thuyền hoa lộng lẫy, thuyền hoa được trang trí bằng đèn hoa sen, những ca kỹ ăn mặc diễm lệ, trang điểm yêu kiều, người thì thả đèn hoa đăng trên sông, người thì ôm đàn tỳ bà hát, hoặc ngồi trên thuyền hoa gảy đàn, dùng tiếng đàn du dương và giọng hát êm tai để thu hút khách trên bờ.
Lan Quế phường đèn đuốc sáng trưng, ngày đêm không nghỉ, ca múa tưng bừng, tiếng cười nói vui vẻ, giống như chốn cực lạc nhân gian.
Đèn trong phường và đèn hoa đăng trên thuyền hoa nhuộm dòng sông một màu vàng kim, mặt sông vàng óng ánh tượng trưng cho sự phồn hoa và xa hoa trụy lạc của chốn phong nguyệt.
Đến Lan Quế phường hầu hết đều là nam nhân, những nơi phong nguyệt chỉ tiếp đón nam khách như thế này tự nhiên là không cho nữ khách vào, nhưng Tiết Nhạn chỉ cần xưng tên tam ca Tiết Khoáng là có thể thuận lợi vào trong, còn được mời vào phòng riêng tên là Phù Dung các ở lầu hai.
Tiết Khoáng là tam nhi tử của Tiết Viễn, là nhi tử của Mạc di nương, có chút khôn vặt, ngày thường lêu lổng, ăn chơi cùng đám công tử nhà giàu, thường xuyên không về nhà ngủ. Sau khi bị Tiết Viễn bắt quả tang vài lần, dùng gậy đánh cho vài trận, để tránh bị đánh, Tiết Khoáng lại học được chút võ mèo cào, Tiết Viễn vốn là văn quan, khi Tiết Khoáng trưởng thành, đánh cũng không lại, mắng cũng không nghe, bất đắc dĩ, chỉ đành mặt dày mày dạn, cầu xin Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, xin cho Tiết Khoáng một chức vụ trong Cẩm Y vệ.
Tiết Khoáng quen lười biếng, làm việc trong Cẩm Y vệ cũng chỉ là cho qua ngày, thường xuyên nhân lúc đi tuần tra, lén lút đến chốn phong nguyệt này hưởng lạc.
Lúc này, Tiết Khoáng đang ôm ấp, cùng mấy đồng liêu trốn việc ra ngoài oẳn tù tì uống rượu, vui vẻ thoải mái, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào: "Tam ca, cứu ta!"
Tiết Khoáng đang say bí tỉ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của muội muội, sợ mình nghe nhầm, dụi mắt: "Mẹ kiếp, là Tiết Ngưng!"
Hắn sợ hãi vội vàng đẩy ca kỹ mềm mại trong lòng ra, tỉnh rượu phân nửa, nhảy dựng lên khỏi ghế, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia: "Lão già có đến không, có phải ông ta đến bắt ta về không?"
Lúc nhỏ, vì chuyện hắn gây rối, không ít lần bị Tiết Ngưng mách lẻo, mỗi lần Tiết Ngưng mách lẻo, hắn nhất định sẽ bị phụ thân đánh cho một trận, từ đó hắn thấy Tiết Ngưng là tránh xa.
"Bình tĩnh, đừng hoảng, là ta." Tiết Nhạn vỗ bàn, nhỏ giọng nói: "Tam ca cứu ta, bên ngoài có người theo dõi ta!"
"Haha, thì ra là nhị muội. Ta đã nói Tiết Ngưng ngày thường luôn giữ dáng vẻ đoan trang, tao nhã, rất quan tâm đến hư danh đệ nhất tài nữ kinh thành, tuyệt đối sẽ không đến nơi mất mặt như thế này, vừa rồi làm ta sợ c.h.ế.t khiếp! Mà nhị muội hôm nay sao lại ăn mặc như vậy, ta còn không nhận ra muội, suýt chút nữa thì nhận nhầm muội thành con nhỏ Tiết Ngưng c.h.ế.t tiệt kia."
Mọi người trong phủ đều yêu thương Tiết Ngưng, Tiết Ngưng từ nhỏ đã đọc nhiều sách, từ nhỏ đã có danh hiệu tài nữ, bây giờ lại là ứng cử viên cho vị trí Ninh Vương phi, tự nhiên là được mọi người vây quanh, vạn chúng chú ý. Nhưng hắn chính là không thích Tiết Ngưng, cảm thấy nàng ta luôn giả vờ, cảm thấy nàng ta sống quá giả tạo.
Còn nhị muội Tiết Nhạn vừa được tìm về này, không có tính tiểu thư đỏng đảnh như Tiết Ngưng, rất hợp ý hắn.
Quan trọng hơn là Hứa Hoài Sơn rất thương yêu nghĩa nữ, lo lắng Tiết Nhạn vào nhà giàu sang sẽ chịu thiệt thòi, liền chuyển mấy cửa hàng ở Lư Châu sang tên Tiết Nhạn, ngoài tiền tiêu vặt hàng tháng mà phủ cho, Tiết Nhạn mỗi tháng còn có thêm mấy trăm lượng bạc thu nhập.
Khiến Tiết Khoáng không khỏi hâm mộ.
Hắn ngày nào cũng ăn chơi trác táng, chút tiền tiêu vặt và ngân lệ tự nhiên là không đủ, thường xuyên phải dựa vào Tiết Nhạn giúp đỡ, lâu dần, liền nhìn Tiết Nhạn bằng ánh mắt khác, thậm chí coi nàng như phụ mẫu thân sinh.
Đám đồng nghiệp thấy một nữ tử xinh đẹp như hoa bước vào, lập tức nhìn chằm chằm, trêu chọc nói: "Tiết Khoáng, có muội muội xinh đẹp như vậy, sao không giới thiệu cho huynh đệ chúng ta làm quen."
Lại cười nói với Tiết Nhạn: "Chúng ta là huynh đệ tốt của Tiết Khoáng, cũng là ca ca của muội, nhị muội muội, gọi một tiếng ca ca tốt nghe thử xem."
Mấy người đồng nghiệp chưa nói hết lời, nắm đ.ấ.m của Tiết Khoáng đã như mưa rơi xuống đầu bọn họ: "Dám trêu chọc muội muội của ta, chán sống rồi!"
Tuy Tiết Khoáng hay quậy phá, nhưng lại thật lòng bảo vệ Tiết Nhạn, Tiết Nhạn kéo tay áo Tiết Khoáng, kéo hắn ra: "Tam ca, đừng gây chuyện."
Tiết Khoáng bảo vệ nàng như vậy, Tiết Nhạn rất cảm động, nhưng cũng lo lắng Tiết Khoáng sẽ chọc giận người khác, bị phụ thân trách phạt, nàng đến thanh lâu tìm Tiết Khoáng, là vì cân nhắc hắn làm việc trong Cẩm Y vệ, bất kể người âm thầm theo dõi nàng là ai, chắc hẳn người đó cũng không dám dễ dàng trêu chọc Cẩm Y vệ.
Trước đây nàng từng bị trộm bắt cóc, suýt chút nữa bị bán vào thanh lâu, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi. Vậy mà lại phát hiện có người theo dõi nàng, lúc này trời lại tối rồi, làm sao nàng dám một mình đi đường về.
"Tam ca, chúng ta về nhà thôi!"
Tiết Khoáng tính tình nóng nảy, nghe nói muội muội bị bắt nạt làm sao có thể bỏ qua, say rượu lại càng không kiêng nể gì: "Không được, tam ca sẽ giúp muội trả thù! Ta sẽ đi gặp tên nhát gan kia, dám bắt nạt muội muội của ta, ta sẽ c.h.é.m hắn một nhát!"
Thật ra, sau khi Tiết Nhạn trở về Tiết phủ, luôn cảm thấy Tiết phủ rộng lớn, lạnh lẽo này có rất nhiều quy củ. Tuy rằng trước đây phụ mẫu vẫn luôn tìm kiếm nàng, cũng nghĩ đủ mọi cách để bù đắp cho nàng, nhưng nàng đã lưu lạc bên ngoài mười tám năm, lúc nhỏ long đong lận đận, được Hứa Hoài Sơn mua về nuôi như nữ nhi thân sinh, cũng không để nàng phải chịu khổ, nàng cũng lớn lên trong tình yêu thương của nghĩa phụ, đã sớm coi Hứa Hoài Sơn như sinh phụ. Tuy Tiết Viễn phu phụ là phụ mẫu thân sinh của nàng, nhưng chưa từng ở bên cạnh nàng, nàng cũng không biết nên thân thiết với họ như thế nào.
Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã theo nghĩa phụ học buôn bán, trên người tự nhiên nhiễm phải tính toán của thương nhân, điểm này lại khiến mẫu thân Dư thị không thích, lần đầu gặp lại, ngoài việc nói những lời quan tâm, hỏi nàng ở bên ngoài sống có tốt không, có từng chịu đói rét không, thì chính là bắt nàng thay đổi thói quen trước đây, bắt nàng học quy củ.
Hứa Hoài Sơn phóng khoáng, rộng lượng, hào phóng, không câu nệ tính cách của Tiết Nhạn, nhưng đến Tiết phủ, Tiết Nhạn lại cảm thấy lúc nào cũng bị gò bó, bị hạn chế, cảm thấy không được tự do thoải mái như ở Lư Châu, thậm chí trong lòng còn mong muốn được trở về Lư Châu.
Chỉ có tam ca Tiết Khoáng phóng khoáng, không câu nệ lễ nghĩa, nàng lại càng thân thiết với người huynh trưởng mà không ai trong phủ thích này.
"Thôi, e rằng bọn họ nhìn thấy bộ phi ngư phục oai phong này trên người huynh, đã sớm chạy mất dép rồi."
Lời khen của Tiết Nhạn khiến Tiết Khoáng rất hài lòng, liền vui vẻ cùng Tiết Nhạn rời khỏi Lan Quế phường.
Kéo ca ca ra khỏi Phù Dung các, vừa ra khỏi cửa, Phúc Bảo chỉ vào Tân Vinh mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, lớn tiếng kêu lên: "Nhị tiểu thư, chính là hắn! Nô tỳ nhận ra hắn, vừa rồi chính là hắn theo dõi chúng ta!"
Tiết Nhạn tự nhiên cũng nhìn thấy Tân Vinh, nhận ra hắn chính là người theo dõi mình.
Vốn dĩ nàng có thể kéo tam ca lặng lẽ rời đi, nhưng giọng nói oang oang của Phúc Bảo lại khiến chủ nhân của tên tùy tùng kia nhìn sang, người nọ mỉm cười, nụ cười mang theo ba phần lạnh lẽo, dáng người cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đôi mắt sâu thẳm khó lường, toàn thân tỏa ra khí thế trầm ổn, lạnh lùng.
Dựa theo kinh nghiệm giao tiếp với mọi người khi bôn ba khắp nơi của nàng, người này tuyệt đối không đơn giản, nàng cũng tuyệt đối không thể trêu vào, nhưng lúc này nàng muốn kéo tam ca bỏ chạy cũng đã không kịp nữa rồi, đúng lúc bọn họ đi ngang qua tên tùy tùng áo đen kia, bình rượu trong tay Tiết Khoáng va vào người nọ.
Tiết Nhạn lập tức cảm thấy đau đầu, tam ca của nàng vốn là người thích gây chuyện, lúc tỉnh táo còn hay gây họa, huống chi là lúc này hắn đang say rượu.
Chỉ thấy tên tùy tùng kia dễ dàng nghiêng người né tránh, nhưng rượu trong bình vẫn bị đổ ra, vạt áo không khỏi bị dính chút rượu.
"Choang" một tiếng, Tiết Khoáng đập vỡ bình rượu, nhân lúc hơi men, lập tức nổi trận lôi đình: "Tên nào không có mắt, chắn đường ta, còn làm đổ rượu của ta, muốn c.h.ế.t hả!"
Hắn xông lên túm lấy cổ áo Tân Vinh, vung nắm đ.ấ.m định đánh vào mặt người ta.
Tiết Nhạn hoảng sợ, vừa rồi tên tùy tùng kia võ công không tầm thường, huống chi chủ nhân của hắn lại bình tĩnh, không lộ vẻ gì, nhưng tuyệt đối không phải người thường.
Tiết Nhạn sợ Tiết Khoáng chọc giận người không nên chọc sẽ chịu thiệt, nhưng còn chưa kịp ngăn cản, Tiết Khoáng đã trượt chân, hai chân tách ra, chỉ nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, hắn dạng chân, ngã ngồi xuống đất.
"A--" Cả Lan Quế phường vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Tiết Nhạn bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Tên tùy tùng áo đen lại chắp tay cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi trên mặt đất có rượu, tại hạ không cẩn thận trượt chân, lại vô tình đá trúng vị huynh đài này, thật sự xin lỗi."
"Không cẩn thận? Ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý!"
Tiết Nhạn vội vàng đỡ Tiết Khoáng dậy, thấy Tiết Khoáng đi khập khiễng, vẻ mặt nhăn nhó vì đau, hai chân run rẩy không ngừng, nghĩ không thể để hắn gây sự nữa, liền kéo Tiết Khoáng rời đi: "Tam ca bị thương ở chân rồi, ta vẫn nên nhanh chóng đưa tam ca đến y quán trị thương thì hơn."
Tiết Khoáng nhăn nhó lắc đầu: "Không cần, chỉ là hơi tê chân thôi, tên tiểu tử này thật độc ác, ta nhất định sẽ không tha cho hắn." Lớn đến từng này, Tiết Khoáng chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy trong tay người khác, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau.
"Tân Vinh, không được vô lễ với Tiết tam công tử!"
Cuối cùng chủ nhân của tên tùy tùng kia cũng lên tiếng.
"Đã bị thương thành thế này rồi, tam ca đừng làm loạn nữa." Tiết Nhạn cũng nhân cơ hội kéo Tiết Khoáng sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tam ca có biết thân phận của người nọ không?" Tiết Nhạn ám chỉ chủ nhân của tên tùy tùng tên Tân Vinh kia.
Tiết Khoáng ngây thơ lắc đầu: "Nhị muội chẳng lẽ quen biết người đó?"
"Tam ca nhìn kỹ cách ăn mặc của người đó."
Tiết Khoáng ngơ ngác nhìn Tiết Nhạn, Tiết Nhạn thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, đành phải nói cho Tiết Khoáng những gì mình quan sát được lúc nãy: "Bộ y phục màu đen đó là vân cẩm Tô Châu, hoa văn long trảo năm móng thêu bằng chỉ bạc thượng hạng ở tay áo, đai lưng bằng ngọc Hòa Điền thượng hạng, tam ca hiểu chưa?"
Tiết Khoáng vừa rồi ngã một cái, cũng gần tỉnh rượu: "Chẳng lẽ hắn là..." Chân Tiết Khoáng run không ngừng, còn hơi mềm nhũn.
"Tiết tiểu thư, vừa rồi đều là hiểu lầm, không phải tại hạ cố ý theo dõi, mà là Tiết tiểu thư hình như đã quên thứ gì đó." Hoắc Ngọc bước đến gần, vừa rồi những lời Tiết Nhạn và Tiết Khoáng nhỏ giọng nói chàng đều nghe thấy, thầm nghĩ trưởng nữ Tiết gia này quả nhiên không đơn giản, ngay cả hoa văn trên tay áo của chàng cũng quan sát cẩn thận như vậy, chắc hẳn đã đoán được thân phận của chàng.
Tiết Nhạn ngạc nhiên trong lòng, nam nhân chưa từng gặp mặt này lại quen biết nàng, mà nghe giọng nói này lại thấy quen tai, nàng có khả năng ghi nhớ siêu phàm, đối với những người đã gặp, những giọng nói đã nghe đều có thể nhớ chính xác, cũng vì vậy mà trên thương trường, phàm là những người làm ăn buôn bán với nàng, nàng đều có thể nhớ chính xác tên và đặc điểm khuôn mặt của đối phương. Còn có thể thông qua trang phục và những thói quen nhỏ nhặt, phân biệt được thân phận của người đó.
Hoắc Ngọc vừa mở miệng, nàng liền nhận ra chàng chính là nam nhân trong phòng riêng ở Đại Nhã cầm hành lúc nãy.
"Thì ra là ngươi, cảm ơn ngươi đã bán cây đàn đó cho ta với giá ba trăm lượng, nhưng hàng đã bán miễn đổi trả, ngài là chủ của Đại Nhã cầm hành, quy tắc cơ bản nhất khi buôn bán, ngài hẳn là biết chứ." Nói xong, Tiết Nhạn nghiêng người che cây đàn trong tay Phúc Bảo.
Hoắc Ngọc bị hành động nhỏ này của nàng làm cho bật cười, thầm nghĩ trưởng nữ Tiết gia này không những thông minh, mà còn quan sát tỉ mỉ, vậy mà lại đoán được chàng là chủ nhân của Đại Nhã cầm hành.
"Đó là điều đương nhiên. Nhưng tại hạ không phải vì cây đàn này, mà là muốn hỏi cô nương, có từng đánh rơi vật này không?"
Tiết Nhạn nhìn thấy viên trân châu tròn trịa trong lòng bàn tay chàng, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng phủ nhận: "Viên trân châu này không phải của ta, ta cũng không làm mất thứ gì, ông chủ không bằng đi hỏi người khác xem sao."
Trong nháy mắt, Tiết Nhạn cảm thấy sát khí bừng bừng xung quanh mình. Mà khi Tiết Nhạn ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngọc, sắc mặt chàng bình tĩnh, không thấy gì khác thường. Tiết Nhạn có chút nghi ngờ vừa rồi có phải là ảo giác của mình không.
"Tiết đại tiểu thư làm sao biết đây là trân châu Nam Hải?"
Dù sao trân châu Nam Hải đa phần là cống phẩm, người bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy, Tiết Nhạn thầm hối hận, vừa rồi sao nàng lại buột miệng nói ra chứ?
Viên trân châu này to bằng viên trân châu trên bộ trang sức mà Tiết chưởng quầy tặng nàng lúc nãy, trân châu Nam Hải lớn như vậy vốn rất hiếm, không phải người thường có thể nhìn thấy.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Nhạn là viên trân châu này rơi ra từ bộ trang sức đó, nhưng bộ trang sức trân châu Nam Hải kia giá trị liên thành, lại không rõ lai lịch, cần phải giao cho tổ mẫu quyết định, nàng tự nhiên biết đạo lý bảo vật không thể để lộ ra ngoài, sợ sẽ gây ra rắc rối. Mà chủ nhân của Đại Nhã cầm hành lại mang viên trân châu này đến tìm nàng, nàng gần như có thể khẳng định chủ nhân của Đại Nhã cầm hành này là vì bộ trang sức trân châu Nam Hải trong tay nàng mà đến.
Nàng vẫn chưa biết thân phận của người này là gì, nhưng có thể thấy người này rất khó lường, tuyệt đối không thể trêu vào, càng không thể để lộ bộ trang sức trân châu Nam Hải đang ở trong tay nàng, để tránh rước họa vào thân.
Đương nhiên, cũng là vì nàng là thương nhân, chỉ có nàng nghĩ cách lấy tiền của người khác bỏ vào túi của mình, chứ tuyệt đối không có chuyện tiền đã vào tay lại nhả ra.
Nhưng Tiết Nhạn không hề hoảng loạn, nghĩ đến lúc này mình đang giả làm Tiết Ngưng, Tiết Ngưng là đích nữ của phủ Tướng quốc, tự nhiên là người từng trải, hơn nữa còn nhiều lần tham dự yến tiệc trong cung, trân châu Nam Hải như vậy Tiết Ngưng hẳn là đã từng thấy.
"Ta từng thấy trong cung."
Hoắc Ngọc sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại chấn động, Tiết quý phi rất yêu thương người cháu gái này, Tiết Ngưng nói đã từng thấy trân châu Nam Hải này trong cung, chắc chắn là đã thấy bộ trang sức trân châu Nam Hải đó trong cung của Tiết quý phi.
Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của tiên Hoàng thái tử, thật sự có liên quan đến Tiết quý phi, thậm chí là Tiết gia.
Hoắc Ngọc nắm chặt viên trân châu Nam Hải trong lòng bàn tay, trong nháy mắt, sắc mặt hơi trầm xuống, sát ý hiện rõ trong mắt.
Nàng đã từng theo nghĩa phụ bôn ba khắp nơi, tự nhiên cũng gặp qua chuyện sơn tặc cướp đường, g.i.ế.t người cướp của, cho dù kỹ thuật cải trang của nàng cao siêu, cũng có lúc bị phát hiện.
Năm đó, nàng cùng nghĩa phụ đến Dương Châu mua tơ sống, trên thuyền bị một nữ nhân vạch trần thân phận, suýt chút nữa bị lừa bán vào thanh lâu, nếu không được Tạ Ngọc Khanh cứu giúp, nàng đã sớm lưu lạc phong trần, từ đó về sau, nàng luôn cảnh giác, cẩn thận với mọi động tĩnh xung quanh.
Nghe Tiết Nhạn nói vậy, Phúc Bảo càng sợ hãi run rẩy: "Vậy nhị tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tiết Nhạn nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi đến chỗ đông người, vòng qua phố Chu Tước, đến Lan Quế phường tìm tam ca, ta đếm đến ba, chúng ta chạy nhanh, đừng quay đầu lại!"
Tiết Nhạn vừa đếm vừa giơ ba ngón tay, nhỏ giọng nói: "Phúc Bảo, chạy mau."
Mà ở Ô Y hạng gần phố Chu Tước, Tân Vinh trở về tay không, bẩm báo với Hoắc Ngọc: "Điện hạ, tiểu thư Tiết gia đã phát hiện ra người của thuộc hạ, đã chạy mất rồi."
Hoắc Ngọc từ Đại Nhã cầm hành đi ra, liền nhìn thấy bóng dáng nàng ôm đàn bỏ chạy, giống như sợ Ngôn Quan đổi ý đòi lại cây đàn, chàng liền phái người âm thầm theo dõi, theo dõi chưa được một khắc đồng hồ, vậy mà đã để nàng chạy mất.
"Nàng ta chắc là loài thỏ, không những lanh lợi mà còn chạy nhanh như bay." Hoắc Ngọc khẽ nhếch môi, nói: "Biết nàng ta đi đâu không?"
Tân Vinh dò xét sắc mặt Hoắc Ngọc: "Chuyện này..." Nói ra sợ Vương gia không vui, nhưng hắn lại không dám giấu giếm, ấp úng nói: "Trưởng nữ Tiết gia đã đến Lan Quế phường."
Hoắc Ngọc có chút không dám tin vào tai mình: "Cái gì? Một nữ nhân như nàng ta đến Lan Quế phường làm gì?"
Ngôn Quan phe phẩy cây quạt lông trong tay, tiếp lời: "Nàng ta đến Lan Quế phường chắc chắn không phải là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chắc là vì bị sói đói đuổi theo phía sau, khát nước quá, vào đó xin chén nước uống."
Vị trưởng nữ Tiết gia kia giống như yêu tinh, miệng lưỡi sắc bén, chắc chắn đã sớm phát hiện ra bị người theo dõi.
Hoắc Ngọc liếc nhìn Ngôn Quan, Ngôn Quan rụt cổ lại, tự giác im lặng.
Tân Vinh hỏi: "Thuộc hạ có cần tiếp tục theo dõi không?"
Chưa đợi Tân Vinh nói xong, Hoắc Ngọc đã bước đi.
Lan Quế phường, chàng muốn xem thử Tiết Ngưng này hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Lan Quế phường nằm ở phố Thanh Thành giao nhau với phố Chu Tước, là khu vấn hoa tìm liễu lớn nhất kinh thành, lúc này trời gần tối, màn đêm buông xuống, ca kỹ trong phường bắt đầu đàn hát, vũ nữ trang điểm tỉ mỉ, thay y phục lộng lẫy lên sân khấu biểu diễn.
Trên sông Lưu Kim trước Lan Quế phường có rất nhiều thuyền hoa lộng lẫy, thuyền hoa được trang trí bằng đèn hoa sen, những ca kỹ ăn mặc diễm lệ, trang điểm yêu kiều, người thì thả đèn hoa đăng trên sông, người thì ôm đàn tỳ bà hát, hoặc ngồi trên thuyền hoa gảy đàn, dùng tiếng đàn du dương và giọng hát êm tai để thu hút khách trên bờ.
Lan Quế phường đèn đuốc sáng trưng, ngày đêm không nghỉ, ca múa tưng bừng, tiếng cười nói vui vẻ, giống như chốn cực lạc nhân gian.
Đèn trong phường và đèn hoa đăng trên thuyền hoa nhuộm dòng sông một màu vàng kim, mặt sông vàng óng ánh tượng trưng cho sự phồn hoa và xa hoa trụy lạc của chốn phong nguyệt.
Đến Lan Quế phường hầu hết đều là nam nhân, những nơi phong nguyệt chỉ tiếp đón nam khách như thế này tự nhiên là không cho nữ khách vào, nhưng Tiết Nhạn chỉ cần xưng tên tam ca Tiết Khoáng là có thể thuận lợi vào trong, còn được mời vào phòng riêng tên là Phù Dung các ở lầu hai.
Tiết Khoáng là tam nhi tử của Tiết Viễn, là nhi tử của Mạc di nương, có chút khôn vặt, ngày thường lêu lổng, ăn chơi cùng đám công tử nhà giàu, thường xuyên không về nhà ngủ. Sau khi bị Tiết Viễn bắt quả tang vài lần, dùng gậy đánh cho vài trận, để tránh bị đánh, Tiết Khoáng lại học được chút võ mèo cào, Tiết Viễn vốn là văn quan, khi Tiết Khoáng trưởng thành, đánh cũng không lại, mắng cũng không nghe, bất đắc dĩ, chỉ đành mặt dày mày dạn, cầu xin Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, xin cho Tiết Khoáng một chức vụ trong Cẩm Y vệ.
Tiết Khoáng quen lười biếng, làm việc trong Cẩm Y vệ cũng chỉ là cho qua ngày, thường xuyên nhân lúc đi tuần tra, lén lút đến chốn phong nguyệt này hưởng lạc.
Lúc này, Tiết Khoáng đang ôm ấp, cùng mấy đồng liêu trốn việc ra ngoài oẳn tù tì uống rượu, vui vẻ thoải mái, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào: "Tam ca, cứu ta!"
Tiết Khoáng đang say bí tỉ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của muội muội, sợ mình nghe nhầm, dụi mắt: "Mẹ kiếp, là Tiết Ngưng!"
Hắn sợ hãi vội vàng đẩy ca kỹ mềm mại trong lòng ra, tỉnh rượu phân nửa, nhảy dựng lên khỏi ghế, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia: "Lão già có đến không, có phải ông ta đến bắt ta về không?"
Lúc nhỏ, vì chuyện hắn gây rối, không ít lần bị Tiết Ngưng mách lẻo, mỗi lần Tiết Ngưng mách lẻo, hắn nhất định sẽ bị phụ thân đánh cho một trận, từ đó hắn thấy Tiết Ngưng là tránh xa.
"Bình tĩnh, đừng hoảng, là ta." Tiết Nhạn vỗ bàn, nhỏ giọng nói: "Tam ca cứu ta, bên ngoài có người theo dõi ta!"
"Haha, thì ra là nhị muội. Ta đã nói Tiết Ngưng ngày thường luôn giữ dáng vẻ đoan trang, tao nhã, rất quan tâm đến hư danh đệ nhất tài nữ kinh thành, tuyệt đối sẽ không đến nơi mất mặt như thế này, vừa rồi làm ta sợ c.h.ế.t khiếp! Mà nhị muội hôm nay sao lại ăn mặc như vậy, ta còn không nhận ra muội, suýt chút nữa thì nhận nhầm muội thành con nhỏ Tiết Ngưng c.h.ế.t tiệt kia."
Mọi người trong phủ đều yêu thương Tiết Ngưng, Tiết Ngưng từ nhỏ đã đọc nhiều sách, từ nhỏ đã có danh hiệu tài nữ, bây giờ lại là ứng cử viên cho vị trí Ninh Vương phi, tự nhiên là được mọi người vây quanh, vạn chúng chú ý. Nhưng hắn chính là không thích Tiết Ngưng, cảm thấy nàng ta luôn giả vờ, cảm thấy nàng ta sống quá giả tạo.
Còn nhị muội Tiết Nhạn vừa được tìm về này, không có tính tiểu thư đỏng đảnh như Tiết Ngưng, rất hợp ý hắn.
Quan trọng hơn là Hứa Hoài Sơn rất thương yêu nghĩa nữ, lo lắng Tiết Nhạn vào nhà giàu sang sẽ chịu thiệt thòi, liền chuyển mấy cửa hàng ở Lư Châu sang tên Tiết Nhạn, ngoài tiền tiêu vặt hàng tháng mà phủ cho, Tiết Nhạn mỗi tháng còn có thêm mấy trăm lượng bạc thu nhập.
Khiến Tiết Khoáng không khỏi hâm mộ.
Hắn ngày nào cũng ăn chơi trác táng, chút tiền tiêu vặt và ngân lệ tự nhiên là không đủ, thường xuyên phải dựa vào Tiết Nhạn giúp đỡ, lâu dần, liền nhìn Tiết Nhạn bằng ánh mắt khác, thậm chí coi nàng như phụ mẫu thân sinh.
Đám đồng nghiệp thấy một nữ tử xinh đẹp như hoa bước vào, lập tức nhìn chằm chằm, trêu chọc nói: "Tiết Khoáng, có muội muội xinh đẹp như vậy, sao không giới thiệu cho huynh đệ chúng ta làm quen."
Lại cười nói với Tiết Nhạn: "Chúng ta là huynh đệ tốt của Tiết Khoáng, cũng là ca ca của muội, nhị muội muội, gọi một tiếng ca ca tốt nghe thử xem."
Mấy người đồng nghiệp chưa nói hết lời, nắm đ.ấ.m của Tiết Khoáng đã như mưa rơi xuống đầu bọn họ: "Dám trêu chọc muội muội của ta, chán sống rồi!"
Tuy Tiết Khoáng hay quậy phá, nhưng lại thật lòng bảo vệ Tiết Nhạn, Tiết Nhạn kéo tay áo Tiết Khoáng, kéo hắn ra: "Tam ca, đừng gây chuyện."
Tiết Khoáng bảo vệ nàng như vậy, Tiết Nhạn rất cảm động, nhưng cũng lo lắng Tiết Khoáng sẽ chọc giận người khác, bị phụ thân trách phạt, nàng đến thanh lâu tìm Tiết Khoáng, là vì cân nhắc hắn làm việc trong Cẩm Y vệ, bất kể người âm thầm theo dõi nàng là ai, chắc hẳn người đó cũng không dám dễ dàng trêu chọc Cẩm Y vệ.
Trước đây nàng từng bị trộm bắt cóc, suýt chút nữa bị bán vào thanh lâu, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi. Vậy mà lại phát hiện có người theo dõi nàng, lúc này trời lại tối rồi, làm sao nàng dám một mình đi đường về.
"Tam ca, chúng ta về nhà thôi!"
Tiết Khoáng tính tình nóng nảy, nghe nói muội muội bị bắt nạt làm sao có thể bỏ qua, say rượu lại càng không kiêng nể gì: "Không được, tam ca sẽ giúp muội trả thù! Ta sẽ đi gặp tên nhát gan kia, dám bắt nạt muội muội của ta, ta sẽ c.h.é.m hắn một nhát!"
Thật ra, sau khi Tiết Nhạn trở về Tiết phủ, luôn cảm thấy Tiết phủ rộng lớn, lạnh lẽo này có rất nhiều quy củ. Tuy rằng trước đây phụ mẫu vẫn luôn tìm kiếm nàng, cũng nghĩ đủ mọi cách để bù đắp cho nàng, nhưng nàng đã lưu lạc bên ngoài mười tám năm, lúc nhỏ long đong lận đận, được Hứa Hoài Sơn mua về nuôi như nữ nhi thân sinh, cũng không để nàng phải chịu khổ, nàng cũng lớn lên trong tình yêu thương của nghĩa phụ, đã sớm coi Hứa Hoài Sơn như sinh phụ. Tuy Tiết Viễn phu phụ là phụ mẫu thân sinh của nàng, nhưng chưa từng ở bên cạnh nàng, nàng cũng không biết nên thân thiết với họ như thế nào.
Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã theo nghĩa phụ học buôn bán, trên người tự nhiên nhiễm phải tính toán của thương nhân, điểm này lại khiến mẫu thân Dư thị không thích, lần đầu gặp lại, ngoài việc nói những lời quan tâm, hỏi nàng ở bên ngoài sống có tốt không, có từng chịu đói rét không, thì chính là bắt nàng thay đổi thói quen trước đây, bắt nàng học quy củ.
Hứa Hoài Sơn phóng khoáng, rộng lượng, hào phóng, không câu nệ tính cách của Tiết Nhạn, nhưng đến Tiết phủ, Tiết Nhạn lại cảm thấy lúc nào cũng bị gò bó, bị hạn chế, cảm thấy không được tự do thoải mái như ở Lư Châu, thậm chí trong lòng còn mong muốn được trở về Lư Châu.
Chỉ có tam ca Tiết Khoáng phóng khoáng, không câu nệ lễ nghĩa, nàng lại càng thân thiết với người huynh trưởng mà không ai trong phủ thích này.
"Thôi, e rằng bọn họ nhìn thấy bộ phi ngư phục oai phong này trên người huynh, đã sớm chạy mất dép rồi."
Lời khen của Tiết Nhạn khiến Tiết Khoáng rất hài lòng, liền vui vẻ cùng Tiết Nhạn rời khỏi Lan Quế phường.
Kéo ca ca ra khỏi Phù Dung các, vừa ra khỏi cửa, Phúc Bảo chỉ vào Tân Vinh mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, lớn tiếng kêu lên: "Nhị tiểu thư, chính là hắn! Nô tỳ nhận ra hắn, vừa rồi chính là hắn theo dõi chúng ta!"
Tiết Nhạn tự nhiên cũng nhìn thấy Tân Vinh, nhận ra hắn chính là người theo dõi mình.
Vốn dĩ nàng có thể kéo tam ca lặng lẽ rời đi, nhưng giọng nói oang oang của Phúc Bảo lại khiến chủ nhân của tên tùy tùng kia nhìn sang, người nọ mỉm cười, nụ cười mang theo ba phần lạnh lẽo, dáng người cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đôi mắt sâu thẳm khó lường, toàn thân tỏa ra khí thế trầm ổn, lạnh lùng.
Dựa theo kinh nghiệm giao tiếp với mọi người khi bôn ba khắp nơi của nàng, người này tuyệt đối không đơn giản, nàng cũng tuyệt đối không thể trêu vào, nhưng lúc này nàng muốn kéo tam ca bỏ chạy cũng đã không kịp nữa rồi, đúng lúc bọn họ đi ngang qua tên tùy tùng áo đen kia, bình rượu trong tay Tiết Khoáng va vào người nọ.
Tiết Nhạn lập tức cảm thấy đau đầu, tam ca của nàng vốn là người thích gây chuyện, lúc tỉnh táo còn hay gây họa, huống chi là lúc này hắn đang say rượu.
Chỉ thấy tên tùy tùng kia dễ dàng nghiêng người né tránh, nhưng rượu trong bình vẫn bị đổ ra, vạt áo không khỏi bị dính chút rượu.
"Choang" một tiếng, Tiết Khoáng đập vỡ bình rượu, nhân lúc hơi men, lập tức nổi trận lôi đình: "Tên nào không có mắt, chắn đường ta, còn làm đổ rượu của ta, muốn c.h.ế.t hả!"
Hắn xông lên túm lấy cổ áo Tân Vinh, vung nắm đ.ấ.m định đánh vào mặt người ta.
Tiết Nhạn hoảng sợ, vừa rồi tên tùy tùng kia võ công không tầm thường, huống chi chủ nhân của hắn lại bình tĩnh, không lộ vẻ gì, nhưng tuyệt đối không phải người thường.
Tiết Nhạn sợ Tiết Khoáng chọc giận người không nên chọc sẽ chịu thiệt, nhưng còn chưa kịp ngăn cản, Tiết Khoáng đã trượt chân, hai chân tách ra, chỉ nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, hắn dạng chân, ngã ngồi xuống đất.
"A--" Cả Lan Quế phường vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Tiết Nhạn bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Tên tùy tùng áo đen lại chắp tay cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi trên mặt đất có rượu, tại hạ không cẩn thận trượt chân, lại vô tình đá trúng vị huynh đài này, thật sự xin lỗi."
"Không cẩn thận? Ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý!"
Tiết Nhạn vội vàng đỡ Tiết Khoáng dậy, thấy Tiết Khoáng đi khập khiễng, vẻ mặt nhăn nhó vì đau, hai chân run rẩy không ngừng, nghĩ không thể để hắn gây sự nữa, liền kéo Tiết Khoáng rời đi: "Tam ca bị thương ở chân rồi, ta vẫn nên nhanh chóng đưa tam ca đến y quán trị thương thì hơn."
Tiết Khoáng nhăn nhó lắc đầu: "Không cần, chỉ là hơi tê chân thôi, tên tiểu tử này thật độc ác, ta nhất định sẽ không tha cho hắn." Lớn đến từng này, Tiết Khoáng chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy trong tay người khác, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau.
"Tân Vinh, không được vô lễ với Tiết tam công tử!"
Cuối cùng chủ nhân của tên tùy tùng kia cũng lên tiếng.
"Đã bị thương thành thế này rồi, tam ca đừng làm loạn nữa." Tiết Nhạn cũng nhân cơ hội kéo Tiết Khoáng sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tam ca có biết thân phận của người nọ không?" Tiết Nhạn ám chỉ chủ nhân của tên tùy tùng tên Tân Vinh kia.
Tiết Khoáng ngây thơ lắc đầu: "Nhị muội chẳng lẽ quen biết người đó?"
"Tam ca nhìn kỹ cách ăn mặc của người đó."
Tiết Khoáng ngơ ngác nhìn Tiết Nhạn, Tiết Nhạn thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, đành phải nói cho Tiết Khoáng những gì mình quan sát được lúc nãy: "Bộ y phục màu đen đó là vân cẩm Tô Châu, hoa văn long trảo năm móng thêu bằng chỉ bạc thượng hạng ở tay áo, đai lưng bằng ngọc Hòa Điền thượng hạng, tam ca hiểu chưa?"
Tiết Khoáng vừa rồi ngã một cái, cũng gần tỉnh rượu: "Chẳng lẽ hắn là..." Chân Tiết Khoáng run không ngừng, còn hơi mềm nhũn.
"Tiết tiểu thư, vừa rồi đều là hiểu lầm, không phải tại hạ cố ý theo dõi, mà là Tiết tiểu thư hình như đã quên thứ gì đó." Hoắc Ngọc bước đến gần, vừa rồi những lời Tiết Nhạn và Tiết Khoáng nhỏ giọng nói chàng đều nghe thấy, thầm nghĩ trưởng nữ Tiết gia này quả nhiên không đơn giản, ngay cả hoa văn trên tay áo của chàng cũng quan sát cẩn thận như vậy, chắc hẳn đã đoán được thân phận của chàng.
Tiết Nhạn ngạc nhiên trong lòng, nam nhân chưa từng gặp mặt này lại quen biết nàng, mà nghe giọng nói này lại thấy quen tai, nàng có khả năng ghi nhớ siêu phàm, đối với những người đã gặp, những giọng nói đã nghe đều có thể nhớ chính xác, cũng vì vậy mà trên thương trường, phàm là những người làm ăn buôn bán với nàng, nàng đều có thể nhớ chính xác tên và đặc điểm khuôn mặt của đối phương. Còn có thể thông qua trang phục và những thói quen nhỏ nhặt, phân biệt được thân phận của người đó.
Hoắc Ngọc vừa mở miệng, nàng liền nhận ra chàng chính là nam nhân trong phòng riêng ở Đại Nhã cầm hành lúc nãy.
"Thì ra là ngươi, cảm ơn ngươi đã bán cây đàn đó cho ta với giá ba trăm lượng, nhưng hàng đã bán miễn đổi trả, ngài là chủ của Đại Nhã cầm hành, quy tắc cơ bản nhất khi buôn bán, ngài hẳn là biết chứ." Nói xong, Tiết Nhạn nghiêng người che cây đàn trong tay Phúc Bảo.
Hoắc Ngọc bị hành động nhỏ này của nàng làm cho bật cười, thầm nghĩ trưởng nữ Tiết gia này không những thông minh, mà còn quan sát tỉ mỉ, vậy mà lại đoán được chàng là chủ nhân của Đại Nhã cầm hành.
"Đó là điều đương nhiên. Nhưng tại hạ không phải vì cây đàn này, mà là muốn hỏi cô nương, có từng đánh rơi vật này không?"
Tiết Nhạn nhìn thấy viên trân châu tròn trịa trong lòng bàn tay chàng, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng phủ nhận: "Viên trân châu này không phải của ta, ta cũng không làm mất thứ gì, ông chủ không bằng đi hỏi người khác xem sao."
Trong nháy mắt, Tiết Nhạn cảm thấy sát khí bừng bừng xung quanh mình. Mà khi Tiết Nhạn ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngọc, sắc mặt chàng bình tĩnh, không thấy gì khác thường. Tiết Nhạn có chút nghi ngờ vừa rồi có phải là ảo giác của mình không.
"Tiết đại tiểu thư làm sao biết đây là trân châu Nam Hải?"
Dù sao trân châu Nam Hải đa phần là cống phẩm, người bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy, Tiết Nhạn thầm hối hận, vừa rồi sao nàng lại buột miệng nói ra chứ?
Viên trân châu này to bằng viên trân châu trên bộ trang sức mà Tiết chưởng quầy tặng nàng lúc nãy, trân châu Nam Hải lớn như vậy vốn rất hiếm, không phải người thường có thể nhìn thấy.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Nhạn là viên trân châu này rơi ra từ bộ trang sức đó, nhưng bộ trang sức trân châu Nam Hải kia giá trị liên thành, lại không rõ lai lịch, cần phải giao cho tổ mẫu quyết định, nàng tự nhiên biết đạo lý bảo vật không thể để lộ ra ngoài, sợ sẽ gây ra rắc rối. Mà chủ nhân của Đại Nhã cầm hành lại mang viên trân châu này đến tìm nàng, nàng gần như có thể khẳng định chủ nhân của Đại Nhã cầm hành này là vì bộ trang sức trân châu Nam Hải trong tay nàng mà đến.
Nàng vẫn chưa biết thân phận của người này là gì, nhưng có thể thấy người này rất khó lường, tuyệt đối không thể trêu vào, càng không thể để lộ bộ trang sức trân châu Nam Hải đang ở trong tay nàng, để tránh rước họa vào thân.
Đương nhiên, cũng là vì nàng là thương nhân, chỉ có nàng nghĩ cách lấy tiền của người khác bỏ vào túi của mình, chứ tuyệt đối không có chuyện tiền đã vào tay lại nhả ra.
Nhưng Tiết Nhạn không hề hoảng loạn, nghĩ đến lúc này mình đang giả làm Tiết Ngưng, Tiết Ngưng là đích nữ của phủ Tướng quốc, tự nhiên là người từng trải, hơn nữa còn nhiều lần tham dự yến tiệc trong cung, trân châu Nam Hải như vậy Tiết Ngưng hẳn là đã từng thấy.
"Ta từng thấy trong cung."
Hoắc Ngọc sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại chấn động, Tiết quý phi rất yêu thương người cháu gái này, Tiết Ngưng nói đã từng thấy trân châu Nam Hải này trong cung, chắc chắn là đã thấy bộ trang sức trân châu Nam Hải đó trong cung của Tiết quý phi.
Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của tiên Hoàng thái tử, thật sự có liên quan đến Tiết quý phi, thậm chí là Tiết gia.
Hoắc Ngọc nắm chặt viên trân châu Nam Hải trong lòng bàn tay, trong nháy mắt, sắc mặt hơi trầm xuống, sát ý hiện rõ trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.