Chương 32
Lam Ngả Thảo
17/01/2018
Đối với hành vi của
Sở Vương, cùng với những biến hóa kì lạ vào những ngày gần đây trong
triều đình, Liễu Minh Nguyệt chẳng hề biết gì về những bí mật bên trong, nhưng Liễu Hậu và Tiết Hàn Vân thì lại rất rõ những nguy hiểm trong ấy.
Ban đầu lúc thánh thượng bệnh nặng nằm trên Ngọa Long, thần trí có chút u mê, mới để thái tử giám quốc, nhưng trên thực chất là thái tử đã toàn quyền xử lý quốc gia đại sự, rất nhiều hạ thần cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón tân quân, ngoài ý muốn ở điểm là. . . . . . Thánh thượng đột nhiên tỉnh lại.
Tỉnh lại còn không tính, hơn nữa còn ngày càng chuyển tốt, sắc mặt dần dần đỏ thắm, thân thể dần dần cường tráng, cả ngày chăm chỉ rèn luyện thân thể ở Ngự Hoa Viên, thỉnh thoảng thái tử đến học hỏi quốc sự, đều bị ông đuổi đi, để thái tử tự mình làm chủ, bây giờ ông đang trong thời gian nghỉ ngơi tịnh dưỡng, không có việc gì quan trọng thì không được làm phiền ông.
Một hai lần đầu, thái độ của thái tự vẫn còn cực kỳ thành khẩn, chỉ nói kinh nghiệm của mình chưa đủ, người lại còn trẻ tuổi, thật sự không thể quản lý hết giang sơn rộng lớn như vậy, nhưng sau khi Thánh thượng nhiều lần từ chối, số lần thái tử đến thỉnh giáo( học hỏi) cũng dần ít đi.
Đợi đến sau kì thi mùa xuân vào đầu năm nay, một vài nhóm tiến sĩ trẻ tuổi có năng lực đến báo danh, vừa uống vài ly rượu ở Quỳnh Lâm, họ đã có cách đối đãi với thánh thượng giống như người đã thoái vị vậy, tuy có tôn trọng, nhưng lại thiếu sự kính trọng đối với người cầm quyền, thậm chí còn có vài tin đồn trong cung, nói những tiến sĩ đợt này đều là môn sinh của thái tử. . . . . .sắc mặt của thánh thượng cũng lạnh đến nổi có thể vắt ra nước rồi.
Sau kì thi Đình, không phải nói kẻ bề dưới đều là môn sinh của thánh thượng à, khi nào lại trở thành môn sinh của thái tử rồi hả?
Vì vậy những ngày gần đây Thánh thượng thường xuyên triệu Sở Vương đến, tỏ vẻ ân sủng, ngày ngày đều đến điện Vọng Nguyệt của Ngô quý phi cũng là mẫu thân Sở Vương , một vài đại thần trong triều thấy được hướng gió đã thay đổi, lập tức lén qua lại thân thiết với sở vương.
Nghe nói ngày gần đây Thánh thượng tâm huyết dâng trào, đột nhiên nói năm nay Sở Vương đã 18, nhưng còn chưa cưới thê tử, nên muốn Ngô quý phi tự chọn một nhi tức (con dâu) mà bà vừa ý.
Huống hồ mỗi ngày Liễu Hậu vào triều, lúc nào cũng có một vài đồng liêu dò hỏi ý tứ, hỏi ý muốn kết thông gia, hoặc là muốn gả nhi nữ, nên ông luôn luôn bị vây quanh bởi việc hôn sự của nhi tử và nhi nữ trong nhà.
Hàm Bình, ngày 25 tháng 5 năm Đoan Ngọ, thánh thượng vốn đang mượn cớ dưỡng bệnh lại dắt tay trọng thần trong triều đến xem biễu diễn nước ở hồ Kim Minh, khiến kế hoạch dẫn các vị nương nương ở Đông Cung lên lầu ngắm cảnh để thể hiện lòng thành của thái tử bị phá hủy hoàn toàn.
Giữa năm này, thân thể của thái tử phi nương nương dần dần chuyển biến tốt, thái tử lại nắm quyền to, ban đầu còn nạp thêm ba người vào hầu hạ, chẳng qua làm Thẩm Kỳ Diệp nuối tiếc nhất chính là, những mơ ước lúc còn ở khuê phòng của nàng, tuy bây giờ đã có thêm một đức lang quân ở bên chăm sóc, nhưng hắn lại không rảnh nghe nàng tâm sự những tư tình nhi nữ, thịt (khụ nguyên văn nha bà con :v)――mặc dù có thể không ngừng trao đổi, nhưng lại chưa từng trao đổi cảm tình.
Thì ra là Thôi Lại Bộ Thượng Thư gần đến tuổi sáu mươi, hơn nữa tình trạng sức khỏe trong một năm này cũng không được tốt lắm, Tư Mã Sách từng hứa ở bên tai Thẩm Kỳ Diệp, sẽ đề bạt phụ thân nàng từ Lại Bộ Thị Lang lên chức Lại Bộ Thượng Thư.
Nào biết kỳ thi mùa xuân đầu năm, nhi tử út gần tuổi tứ tuần – Thôi Thiện Khanh của Thôi Chính Nguyên lại đạt giải nhất, làm Trạng Nguyên Lang, người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, lâu dài bệnh của Thôi Chính Nguyên cũng dần chuyển biến tốt, nhìn như trẻ lại mười tuổi vậy, sợ rằng ngồi thêm mười năm ở vị trí kia cũng không thành vấn đề.
Huống hồ Thôi Chính Nguyên không muốn gặp Thẩm Truyền, tuy ông cũng đưa nhi nữ vào Đông Cung, nhưng thành kiến đối với Thẩm Truyền chưa từng thay đổi, luôn ghét chiêu dựa dẫm của ông ta. Thẩm Truyền buồn khổ vô cùng, thầm hận Thôi Chính Nguyên đã già còn cố chiếm vị trí ấy mãi không tha, trong lúc Tư Mã Quyền giám quốc, đã điều Thẩm Truyền đến nhậm chức Thị Lang.
Hộ bộ thượng thư Hồ Dụ đã gần đến tuổi bảy mươi, là chân chánh tuổi già sức yếu, nhưng láu lỉnh vô cùng.
Mãi không chịu từ bỏ chức hộ bộ, trong lúc Tư Mã Sách giám quốc, mấy lần muốn động tay vào chức vị này, nhưng đều bị ông không cứng không mềm cản lại. Vừa vặn một vị hộ bộThị Lang có đại tang, Tư Mã Sách mới đưa Thẩm Truyền vào hộ bộ.
Cháu gái của Hồ Dụ được gả vào nương gia (nhà mẹ đẻ) của Ngô quý phi, thành tiểu cữu mẫu của Sở Vương , mỗi lần Tư Mã Sách nghĩ đến, tâm thần liền khó an.
Mà nay đứng bên hồ Kim Minh, chiêm sự *( Phép quan ngày xưa có một chức là chiêm sự phủ, chiêm sự phủ là một chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử )Nhan Trí bên cạnh thái tử Đông Cung – Tư Mã Sách có chút mờ ám, nho nhỏ nói thầm: "Một đám lão già không chịu chết này!"
Tư Mã Sách khiển trách hắn: "Phải phạt!" Ánh mắt chuyển tới kim thượng cùng cả đám đại thần vây quanh ông, khóe môi lập tức dần dần cong lên.
Nhan Trí quan sát sắc mặt hắn, biết những lời này mình nói đúng.
Dõi mắt đi theo, cả đám đại thần vây quanh kim thượng không khỏi cũng quá lớn tuổi, bao gồm cả kim thượng nhà mình nữa, tất cả đều đã già yếu, hoàn toàn trái với đám quan bên cạnh thái tử, đều là những thiếu niên khỏe mạnh cường tráng, vừa thông minh lại tháo vát.
Tình cảnh này, không khỏi khiến lòng của những quan viên lớn nhỏ kia được sáng tỏ.
Hồ Minh Trì này là nơi dựng quốc thuở ban đầu của vương triều, thiên hạ bình định, Thái Tổ cưỡi ngựa đến Nam Sơn, yên lặng hạ lệnh lập nên Thủy thành, dùng để huấn luyện thủy quân. Ban đầu phái hơn 35,000 binh lính đến đục hồ, chu vi của hồ Kim Minh khoảng chín dặm 30 bước, đường kính của hồ Tây là bảy dặm, có thể làm trận địa để một đội quân khổng lồ tập luyện.
Nhưng trải qua mấy đời, thái bình lâu ngày, nó trở thành nơi tham quan của bách tính bình dân, thủy chiến (chiến đấu dưới nước) dần dần biến thành biểu diễn nước, sớm không còn những mũi tên nhọn như ngày đầu nữa, mà trở thành ngày lễ lớn của toàn dân.
Trong lúc bắt đầu biểu diễn nước, Thánh thượng tự tay giao một lá cờ thưởng cho quân lính, quân lính nọ tay nâng cờ thưởng lên treo trên cây sào tre, tiếng trống lớn chợt vang, hai chiếc thuyền mau chóng chèo vào, người xem nước đông như thủy triều, bọt sóng văng ra trúng vào những người du khách bên bờ, đưa tới một đợt tiếng hoan hô như sóng lớn, cực kỳ náo nhiệt.
Tiếng kêu bên bờ sóng sau cao hơn sóng trước, không ngừng đùa giỡn tranh giành ngọn sào, còn có người nhảy múa trên chiếc thuyền, chuẩn bị cho tiết mục “Đu nước” mạo hiểm .
Nghĩa cũng như tên, đu nước chính là phải nhanh chóng leo lên xích đu trên thuyền, giữa tiếng nhạc cỗ, cũng là lúc nghệ nhân ở trên thuyền bắt đầu tiến hành bước lên bàn đu dây, hơn nữa còn phải đung thật nhanh, càng đưa càng cao, thẳng đến khi bàn đu dây ngang hàng với xích đu, thì cởi bàn đu dây ra, tung người bay về phía không trung, giữa tiếng kinh hô của dân chúng, người nọ linh hoạt nhào lộn vài cái trên không như Bích Thiên Bạch Vân, sau đó mới nhảy xuống mặt nước như chim én. . . . . .
Dân chúng không ngừng vây xem, đó là trọng thần và các hoàng tộc trong triều, vừa mới căng thẳng chậm rãi đến mục tiêu cạnh tranh của trò biểu diễn nước, đã bị nghệ nhân diễn trò đu nước làm kinh hãi một hồi, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào phong ba bên này, chờ đến khi người nghệ nhân kia ló đầu từ trong nước ra, mới hoan hô một tiếng, vạn người vui vẻ chúc mừng.
Kim thượng giống như không hề để ý tới thái tử và đám quan viên trẻ tuổi quay quanh ở bên này, cười mỉm chi quay đầu trò chuyện với Liễu Hậu: "Hôm nay náo nhiệt như vậy, nha đầu nhà Liễu Hậu ngươi có tới đây xem diễn nước không?"
Liễu Hậu nhìn cặp mắt khó dò kia của kim thượng, vội vàng đứng dậy trả lời: "Bệ hạ cũng không phải không biết, nha đầu nhà thần rất bưởng bỉnh, sao có thể bỏ qua nơi náo nhiệt như vậy? Hôm nay tiểu tế vừa lúc rảnh rỗi, mới sáng sớm đôi trẻ kia đã kéo tay nhau tới hồ Kim Minh rồi." Quay đầu nhìn về phía đám người tấp nập, lại nói thầm: "Cũng không biết giờ đang ở nơi nào. . . . . ." Rồi bày ra dáng vẻ của một vị phụ thân hiền lành.
Hai mắt kim thượng chợt chớp nhoáng, rất nhanh lại cười nói: "Tiểu tế. . . . . .Liễu Hậu cũng quá keo kiệt rồi, nha đầu nhà người thành thân lúc nào sao trẫm lại không biết, chẳng lẽ là sợ mọi người đòi uống rượu với ngươi hay sao?"
Chúng thần nghe, vẻ mặt khác nhau, tuy nhiên vẫn cùng nhau chúc.
Liễu Hậu cười khổ: "Bệ hạ cũng biết, hạ thần có nuôi một đứa con của Tiết Lương ở trong nhà, đã nuôi được ngần ấy năm rồi. Đứa nhỏ này lại không có phụ không mẫu, nha đầu nhà thần được thần nuông chiều nên có chút tùy hứng, nhưng lại rất hòa hợp khi ở bên cạnh đứa nhỏ này.Mùa hạ năm ngoái, Lâm tiên sinh tự mình tới cửa làm mai cho ái đồ, thần nghĩ tới trái phải đều là người nhà, tương lai. . . . . . sính lễ của đứa nhỏ này và đồ cưới của khuê nữ đều là cùng chung một khoản bạc mà ra, không bằng kết hợp hai đứa nó lại, đây không phải là vừa tiết kiệm đồ cưới lại tiết kiệm sính lễ sao?Vì thế đã lập hôn ước cho hai đứa nó, còn chưa từng chiêu cáo thân hữu đấy."
Hắn vừa nói xong lời này, kim thượng và các vị đại thần khác lập tức cười lớn.
Kim thượng nắm tay Liễu Hậu, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Đường đường là Hữu Tướng, hằng năm bỗng lộc trẫm đưa ngươi cũng không ít, làm sao ngay cả đồ cưới của nữ nhi còn không mua được, hơn nữa còn muốn tiết kiệm? Thật là làm mất mặt trẫm mà!"
Từ trước đến nay Hộ bộ thượng thư Hồ Dụ luôn có chút nhạy cảm với tiền bạc, nên lập tức vỗ tay khen thưởng: "Biện pháp này được, có thể tiết kiệm một khoản bạc khá lớn đó!"
Mọi người đều biết Hồ Dụ rất keo kiệt, rất để ý đến việc tiết kiệm, không nhịn được đều nỡ nụ cười. Những người trước đó từng dò hỏi Liễu Hậu về chuyện hôn sự, nghe được những lời này, có người âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, dự định lúc về tới nhà sẽ giải thích rõ với phu nhân, cũng có kẻ âm thầm tiếc hận, hai cơ hội kết thông gia này, đành bị Liễu Hậu hóa thành hư không rồi.
Nếu gả nữ nhi vào gia đình khác, Tiết Hàn Vân lại cưới một người nữ nhân về, chẳng phải là lại có thêm hai bên thông gia đáng tin cậy sao?
Việc đính hôn của nữ nhi duy nhất nhà Liễu Hậu nhanh chóng được truyền ra khắp lầu .Ngô quý phi vừa lên nghe thấy lập tức có chút không vui. Mấy ngày gần đây, Sở Vương có nhắc tới nữ nhi đã được 14 tuổi nhà Liễu Hậu với bà, nói sang năm nàng đã cập kê, nếu bàn về quyền thế trong triều, cũng không thể khinh thường Liễu Hậu, ông lại là một người hết mực cưng chiều nữ nhi, nếu có thể cưới được nữ nhi của ông, sẽ có thêm một sự giúp đỡ lớn.
Đêm qua bà có thổi lời bên gối với thánh thượng, muốn sau ngày hôm nay, tìm ngày tốt triệu Liễu Minh Nguyệt vào cung nhìn mặt một chút, nào biết bên này, bà còn chưa mở miệng, thì đầu kia đã truyền đến chuyện đính ước của Liễu Minh Nguyệt rồi, thật là rất không đúng dịp.
Huống hồ việc đính ước của nữ nhi Liễu gia, nếu như không người nào biết, thì thánh thượng có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn được. Hơn nữa đối với việc tứ hôn như vậy, Liễu Hậu và tiểu tử họ Tiết kia cũng không dám kháng chỉ. Nhưng hôm nay lão hồ ly Liễu Hậu này còn chưa chờ thánh thượng mở miệng, ông đã mạn phép chiêu cáo mối hôn sự này với thiên hạ rồi, hơn nữa người làm mai còn là nhà đại nho đương thời - Lâm Thanh Gia, môn hạ ** của người này không ít, tất cả đều là người học cao, giữ chức vị quan trọng ở nhiều nơi. Bản thân của ông cũng có đủ phẩm chất của một danh sĩ, không ham phú quý, ẩn cư kinh giao, mọi người muốn tới bái sư, chỉ cần mang theo mấy cuốn sách hoặc là vài bình rượu là được, vàng bạc kim châu đều bị ông ném ra cửa.
Chân chính người không dễ trêu chọc!
Lúc Sở Vương đang ngắm cảnh trên lầu, nghe thấy tin này, sắc mặt cũng trầm lại.
Người trên lầu đều không ngừng âm thầm mưu tính, chỉ có đám người Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân là không biết gì.
Lần đầu gặp mặt Sở Vương đã cố ý bắt chuyện với hắn, cho nên Tiết Hàn Vân lập tức luôn cảnh giác, sau lần đó mấy lần đụng phải Sở Vương, hắn đều vô cùng khách khí xa cách, nhưng nếu Sở Vương nói tới Liễu Minh Nguyệt, hắn đều lễ độ cố ý lãng tránh đề tài này.
Mưa gió bên ngoài, Liễu Minh Nguyệt hồn nhiên không biết. Tới mồng một tháng năm, Tiết Hàn Vân cố ý tìm nàng trước, hẹn nàng mùng bốn tháng năm tới ngắm diễn nước ở hồ Kim Minh.
Liễu Minh Nguyệt vừa muốn đi với Tiết Hàn Vân, lại vừa không muốn lạnh nhạt với Dục Hân, cực kỳ khổ não, trái lo phải nghĩ , nên đề nghị: "Hàn Vân ca ca, không bằng kêu lên La sư tỷ và các vị sư huynh, còn có biểu tỷ và hai vị biểu huynh cùng đi đi, nhiều người mới náo nhiệt."
Tiết Hàn Vân gật đầu đồng ý, xoay người lại lập tức “thân thiết” với các huynh đệ La gia trên võ đài một phen, La Hành bị hắn đập đến không thể bò dậy, nằm trên võ đài nói: ". . . . . . Tiết sư đệ, đệ có yêu cầu gì cứ mở miệng . . . . . . Đừng tìm các huynh đệ trút giận . . . . . ."
Sắc mặt Tiết Hàn Vân vẫn lạnh lùng như cũ: "Tiểu sư muội nói. . . . . .Năm nay muốn mời các người tới xem diễn nước ở hồ Kim Minh."
Dung Khánh cắm đầu ngã quỵ, nói không ra lời, bị Tiết Hàn Vân đánh, hắn không còn chút dữ tợn, chỉ còn vẻ mặt căm uất. Có đi hay không, không phải chỉ cần nói với hắn một lời là được sao? Tại sao phải dùng bạo lực chứ?
Mễ Phi tức giận đấm đất: "Tiết sư huynh nếu huynh muốn một mình đi với tiểu sư muội đến hồ Kim Minh thì cứ nói ra, cần gì đánh các huynh đệ bầm dập như vậy chứ?"
"Ta có nói là không để cho các ngươi đi không?" Tiết Hàn Vân hiên ngang đứng thẳng người, thản nhiên hỏi ngược lại.
La Thiện là người có tính tình hiền lành, xoa xoa sườn eo hoà giải: "Được rồi, được rồi, bọn ta đi tất nhiên sẽ làm tiểu sư huynh vui vẻ, chỉ lúc trở về, chúng ta sẽ tự ra hiệu với nhau, sẽ không làm trở ngại cho hai người được chưa. . . . . ."
Lúc này Tiết Hàn Vân mới hài lòng, ném một xấp thuốc dán xuống rồi bỏ đi, để lại một đám sư huynh đệ bị thương cắn răng oán hận tê liệt ngã xuống võ đài——
Ban đầu lúc thánh thượng bệnh nặng nằm trên Ngọa Long, thần trí có chút u mê, mới để thái tử giám quốc, nhưng trên thực chất là thái tử đã toàn quyền xử lý quốc gia đại sự, rất nhiều hạ thần cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón tân quân, ngoài ý muốn ở điểm là. . . . . . Thánh thượng đột nhiên tỉnh lại.
Tỉnh lại còn không tính, hơn nữa còn ngày càng chuyển tốt, sắc mặt dần dần đỏ thắm, thân thể dần dần cường tráng, cả ngày chăm chỉ rèn luyện thân thể ở Ngự Hoa Viên, thỉnh thoảng thái tử đến học hỏi quốc sự, đều bị ông đuổi đi, để thái tử tự mình làm chủ, bây giờ ông đang trong thời gian nghỉ ngơi tịnh dưỡng, không có việc gì quan trọng thì không được làm phiền ông.
Một hai lần đầu, thái độ của thái tự vẫn còn cực kỳ thành khẩn, chỉ nói kinh nghiệm của mình chưa đủ, người lại còn trẻ tuổi, thật sự không thể quản lý hết giang sơn rộng lớn như vậy, nhưng sau khi Thánh thượng nhiều lần từ chối, số lần thái tử đến thỉnh giáo( học hỏi) cũng dần ít đi.
Đợi đến sau kì thi mùa xuân vào đầu năm nay, một vài nhóm tiến sĩ trẻ tuổi có năng lực đến báo danh, vừa uống vài ly rượu ở Quỳnh Lâm, họ đã có cách đối đãi với thánh thượng giống như người đã thoái vị vậy, tuy có tôn trọng, nhưng lại thiếu sự kính trọng đối với người cầm quyền, thậm chí còn có vài tin đồn trong cung, nói những tiến sĩ đợt này đều là môn sinh của thái tử. . . . . .sắc mặt của thánh thượng cũng lạnh đến nổi có thể vắt ra nước rồi.
Sau kì thi Đình, không phải nói kẻ bề dưới đều là môn sinh của thánh thượng à, khi nào lại trở thành môn sinh của thái tử rồi hả?
Vì vậy những ngày gần đây Thánh thượng thường xuyên triệu Sở Vương đến, tỏ vẻ ân sủng, ngày ngày đều đến điện Vọng Nguyệt của Ngô quý phi cũng là mẫu thân Sở Vương , một vài đại thần trong triều thấy được hướng gió đã thay đổi, lập tức lén qua lại thân thiết với sở vương.
Nghe nói ngày gần đây Thánh thượng tâm huyết dâng trào, đột nhiên nói năm nay Sở Vương đã 18, nhưng còn chưa cưới thê tử, nên muốn Ngô quý phi tự chọn một nhi tức (con dâu) mà bà vừa ý.
Huống hồ mỗi ngày Liễu Hậu vào triều, lúc nào cũng có một vài đồng liêu dò hỏi ý tứ, hỏi ý muốn kết thông gia, hoặc là muốn gả nhi nữ, nên ông luôn luôn bị vây quanh bởi việc hôn sự của nhi tử và nhi nữ trong nhà.
Hàm Bình, ngày 25 tháng 5 năm Đoan Ngọ, thánh thượng vốn đang mượn cớ dưỡng bệnh lại dắt tay trọng thần trong triều đến xem biễu diễn nước ở hồ Kim Minh, khiến kế hoạch dẫn các vị nương nương ở Đông Cung lên lầu ngắm cảnh để thể hiện lòng thành của thái tử bị phá hủy hoàn toàn.
Giữa năm này, thân thể của thái tử phi nương nương dần dần chuyển biến tốt, thái tử lại nắm quyền to, ban đầu còn nạp thêm ba người vào hầu hạ, chẳng qua làm Thẩm Kỳ Diệp nuối tiếc nhất chính là, những mơ ước lúc còn ở khuê phòng của nàng, tuy bây giờ đã có thêm một đức lang quân ở bên chăm sóc, nhưng hắn lại không rảnh nghe nàng tâm sự những tư tình nhi nữ, thịt (khụ nguyên văn nha bà con :v)――mặc dù có thể không ngừng trao đổi, nhưng lại chưa từng trao đổi cảm tình.
Thì ra là Thôi Lại Bộ Thượng Thư gần đến tuổi sáu mươi, hơn nữa tình trạng sức khỏe trong một năm này cũng không được tốt lắm, Tư Mã Sách từng hứa ở bên tai Thẩm Kỳ Diệp, sẽ đề bạt phụ thân nàng từ Lại Bộ Thị Lang lên chức Lại Bộ Thượng Thư.
Nào biết kỳ thi mùa xuân đầu năm, nhi tử út gần tuổi tứ tuần – Thôi Thiện Khanh của Thôi Chính Nguyên lại đạt giải nhất, làm Trạng Nguyên Lang, người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, lâu dài bệnh của Thôi Chính Nguyên cũng dần chuyển biến tốt, nhìn như trẻ lại mười tuổi vậy, sợ rằng ngồi thêm mười năm ở vị trí kia cũng không thành vấn đề.
Huống hồ Thôi Chính Nguyên không muốn gặp Thẩm Truyền, tuy ông cũng đưa nhi nữ vào Đông Cung, nhưng thành kiến đối với Thẩm Truyền chưa từng thay đổi, luôn ghét chiêu dựa dẫm của ông ta. Thẩm Truyền buồn khổ vô cùng, thầm hận Thôi Chính Nguyên đã già còn cố chiếm vị trí ấy mãi không tha, trong lúc Tư Mã Quyền giám quốc, đã điều Thẩm Truyền đến nhậm chức Thị Lang.
Hộ bộ thượng thư Hồ Dụ đã gần đến tuổi bảy mươi, là chân chánh tuổi già sức yếu, nhưng láu lỉnh vô cùng.
Mãi không chịu từ bỏ chức hộ bộ, trong lúc Tư Mã Sách giám quốc, mấy lần muốn động tay vào chức vị này, nhưng đều bị ông không cứng không mềm cản lại. Vừa vặn một vị hộ bộThị Lang có đại tang, Tư Mã Sách mới đưa Thẩm Truyền vào hộ bộ.
Cháu gái của Hồ Dụ được gả vào nương gia (nhà mẹ đẻ) của Ngô quý phi, thành tiểu cữu mẫu của Sở Vương , mỗi lần Tư Mã Sách nghĩ đến, tâm thần liền khó an.
Mà nay đứng bên hồ Kim Minh, chiêm sự *( Phép quan ngày xưa có một chức là chiêm sự phủ, chiêm sự phủ là một chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử )Nhan Trí bên cạnh thái tử Đông Cung – Tư Mã Sách có chút mờ ám, nho nhỏ nói thầm: "Một đám lão già không chịu chết này!"
Tư Mã Sách khiển trách hắn: "Phải phạt!" Ánh mắt chuyển tới kim thượng cùng cả đám đại thần vây quanh ông, khóe môi lập tức dần dần cong lên.
Nhan Trí quan sát sắc mặt hắn, biết những lời này mình nói đúng.
Dõi mắt đi theo, cả đám đại thần vây quanh kim thượng không khỏi cũng quá lớn tuổi, bao gồm cả kim thượng nhà mình nữa, tất cả đều đã già yếu, hoàn toàn trái với đám quan bên cạnh thái tử, đều là những thiếu niên khỏe mạnh cường tráng, vừa thông minh lại tháo vát.
Tình cảnh này, không khỏi khiến lòng của những quan viên lớn nhỏ kia được sáng tỏ.
Hồ Minh Trì này là nơi dựng quốc thuở ban đầu của vương triều, thiên hạ bình định, Thái Tổ cưỡi ngựa đến Nam Sơn, yên lặng hạ lệnh lập nên Thủy thành, dùng để huấn luyện thủy quân. Ban đầu phái hơn 35,000 binh lính đến đục hồ, chu vi của hồ Kim Minh khoảng chín dặm 30 bước, đường kính của hồ Tây là bảy dặm, có thể làm trận địa để một đội quân khổng lồ tập luyện.
Nhưng trải qua mấy đời, thái bình lâu ngày, nó trở thành nơi tham quan của bách tính bình dân, thủy chiến (chiến đấu dưới nước) dần dần biến thành biểu diễn nước, sớm không còn những mũi tên nhọn như ngày đầu nữa, mà trở thành ngày lễ lớn của toàn dân.
Trong lúc bắt đầu biểu diễn nước, Thánh thượng tự tay giao một lá cờ thưởng cho quân lính, quân lính nọ tay nâng cờ thưởng lên treo trên cây sào tre, tiếng trống lớn chợt vang, hai chiếc thuyền mau chóng chèo vào, người xem nước đông như thủy triều, bọt sóng văng ra trúng vào những người du khách bên bờ, đưa tới một đợt tiếng hoan hô như sóng lớn, cực kỳ náo nhiệt.
Tiếng kêu bên bờ sóng sau cao hơn sóng trước, không ngừng đùa giỡn tranh giành ngọn sào, còn có người nhảy múa trên chiếc thuyền, chuẩn bị cho tiết mục “Đu nước” mạo hiểm .
Nghĩa cũng như tên, đu nước chính là phải nhanh chóng leo lên xích đu trên thuyền, giữa tiếng nhạc cỗ, cũng là lúc nghệ nhân ở trên thuyền bắt đầu tiến hành bước lên bàn đu dây, hơn nữa còn phải đung thật nhanh, càng đưa càng cao, thẳng đến khi bàn đu dây ngang hàng với xích đu, thì cởi bàn đu dây ra, tung người bay về phía không trung, giữa tiếng kinh hô của dân chúng, người nọ linh hoạt nhào lộn vài cái trên không như Bích Thiên Bạch Vân, sau đó mới nhảy xuống mặt nước như chim én. . . . . .
Dân chúng không ngừng vây xem, đó là trọng thần và các hoàng tộc trong triều, vừa mới căng thẳng chậm rãi đến mục tiêu cạnh tranh của trò biểu diễn nước, đã bị nghệ nhân diễn trò đu nước làm kinh hãi một hồi, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào phong ba bên này, chờ đến khi người nghệ nhân kia ló đầu từ trong nước ra, mới hoan hô một tiếng, vạn người vui vẻ chúc mừng.
Kim thượng giống như không hề để ý tới thái tử và đám quan viên trẻ tuổi quay quanh ở bên này, cười mỉm chi quay đầu trò chuyện với Liễu Hậu: "Hôm nay náo nhiệt như vậy, nha đầu nhà Liễu Hậu ngươi có tới đây xem diễn nước không?"
Liễu Hậu nhìn cặp mắt khó dò kia của kim thượng, vội vàng đứng dậy trả lời: "Bệ hạ cũng không phải không biết, nha đầu nhà thần rất bưởng bỉnh, sao có thể bỏ qua nơi náo nhiệt như vậy? Hôm nay tiểu tế vừa lúc rảnh rỗi, mới sáng sớm đôi trẻ kia đã kéo tay nhau tới hồ Kim Minh rồi." Quay đầu nhìn về phía đám người tấp nập, lại nói thầm: "Cũng không biết giờ đang ở nơi nào. . . . . ." Rồi bày ra dáng vẻ của một vị phụ thân hiền lành.
Hai mắt kim thượng chợt chớp nhoáng, rất nhanh lại cười nói: "Tiểu tế. . . . . .Liễu Hậu cũng quá keo kiệt rồi, nha đầu nhà người thành thân lúc nào sao trẫm lại không biết, chẳng lẽ là sợ mọi người đòi uống rượu với ngươi hay sao?"
Chúng thần nghe, vẻ mặt khác nhau, tuy nhiên vẫn cùng nhau chúc.
Liễu Hậu cười khổ: "Bệ hạ cũng biết, hạ thần có nuôi một đứa con của Tiết Lương ở trong nhà, đã nuôi được ngần ấy năm rồi. Đứa nhỏ này lại không có phụ không mẫu, nha đầu nhà thần được thần nuông chiều nên có chút tùy hứng, nhưng lại rất hòa hợp khi ở bên cạnh đứa nhỏ này.Mùa hạ năm ngoái, Lâm tiên sinh tự mình tới cửa làm mai cho ái đồ, thần nghĩ tới trái phải đều là người nhà, tương lai. . . . . . sính lễ của đứa nhỏ này và đồ cưới của khuê nữ đều là cùng chung một khoản bạc mà ra, không bằng kết hợp hai đứa nó lại, đây không phải là vừa tiết kiệm đồ cưới lại tiết kiệm sính lễ sao?Vì thế đã lập hôn ước cho hai đứa nó, còn chưa từng chiêu cáo thân hữu đấy."
Hắn vừa nói xong lời này, kim thượng và các vị đại thần khác lập tức cười lớn.
Kim thượng nắm tay Liễu Hậu, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Đường đường là Hữu Tướng, hằng năm bỗng lộc trẫm đưa ngươi cũng không ít, làm sao ngay cả đồ cưới của nữ nhi còn không mua được, hơn nữa còn muốn tiết kiệm? Thật là làm mất mặt trẫm mà!"
Từ trước đến nay Hộ bộ thượng thư Hồ Dụ luôn có chút nhạy cảm với tiền bạc, nên lập tức vỗ tay khen thưởng: "Biện pháp này được, có thể tiết kiệm một khoản bạc khá lớn đó!"
Mọi người đều biết Hồ Dụ rất keo kiệt, rất để ý đến việc tiết kiệm, không nhịn được đều nỡ nụ cười. Những người trước đó từng dò hỏi Liễu Hậu về chuyện hôn sự, nghe được những lời này, có người âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, dự định lúc về tới nhà sẽ giải thích rõ với phu nhân, cũng có kẻ âm thầm tiếc hận, hai cơ hội kết thông gia này, đành bị Liễu Hậu hóa thành hư không rồi.
Nếu gả nữ nhi vào gia đình khác, Tiết Hàn Vân lại cưới một người nữ nhân về, chẳng phải là lại có thêm hai bên thông gia đáng tin cậy sao?
Việc đính hôn của nữ nhi duy nhất nhà Liễu Hậu nhanh chóng được truyền ra khắp lầu .Ngô quý phi vừa lên nghe thấy lập tức có chút không vui. Mấy ngày gần đây, Sở Vương có nhắc tới nữ nhi đã được 14 tuổi nhà Liễu Hậu với bà, nói sang năm nàng đã cập kê, nếu bàn về quyền thế trong triều, cũng không thể khinh thường Liễu Hậu, ông lại là một người hết mực cưng chiều nữ nhi, nếu có thể cưới được nữ nhi của ông, sẽ có thêm một sự giúp đỡ lớn.
Đêm qua bà có thổi lời bên gối với thánh thượng, muốn sau ngày hôm nay, tìm ngày tốt triệu Liễu Minh Nguyệt vào cung nhìn mặt một chút, nào biết bên này, bà còn chưa mở miệng, thì đầu kia đã truyền đến chuyện đính ước của Liễu Minh Nguyệt rồi, thật là rất không đúng dịp.
Huống hồ việc đính ước của nữ nhi Liễu gia, nếu như không người nào biết, thì thánh thượng có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn được. Hơn nữa đối với việc tứ hôn như vậy, Liễu Hậu và tiểu tử họ Tiết kia cũng không dám kháng chỉ. Nhưng hôm nay lão hồ ly Liễu Hậu này còn chưa chờ thánh thượng mở miệng, ông đã mạn phép chiêu cáo mối hôn sự này với thiên hạ rồi, hơn nữa người làm mai còn là nhà đại nho đương thời - Lâm Thanh Gia, môn hạ ** của người này không ít, tất cả đều là người học cao, giữ chức vị quan trọng ở nhiều nơi. Bản thân của ông cũng có đủ phẩm chất của một danh sĩ, không ham phú quý, ẩn cư kinh giao, mọi người muốn tới bái sư, chỉ cần mang theo mấy cuốn sách hoặc là vài bình rượu là được, vàng bạc kim châu đều bị ông ném ra cửa.
Chân chính người không dễ trêu chọc!
Lúc Sở Vương đang ngắm cảnh trên lầu, nghe thấy tin này, sắc mặt cũng trầm lại.
Người trên lầu đều không ngừng âm thầm mưu tính, chỉ có đám người Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân là không biết gì.
Lần đầu gặp mặt Sở Vương đã cố ý bắt chuyện với hắn, cho nên Tiết Hàn Vân lập tức luôn cảnh giác, sau lần đó mấy lần đụng phải Sở Vương, hắn đều vô cùng khách khí xa cách, nhưng nếu Sở Vương nói tới Liễu Minh Nguyệt, hắn đều lễ độ cố ý lãng tránh đề tài này.
Mưa gió bên ngoài, Liễu Minh Nguyệt hồn nhiên không biết. Tới mồng một tháng năm, Tiết Hàn Vân cố ý tìm nàng trước, hẹn nàng mùng bốn tháng năm tới ngắm diễn nước ở hồ Kim Minh.
Liễu Minh Nguyệt vừa muốn đi với Tiết Hàn Vân, lại vừa không muốn lạnh nhạt với Dục Hân, cực kỳ khổ não, trái lo phải nghĩ , nên đề nghị: "Hàn Vân ca ca, không bằng kêu lên La sư tỷ và các vị sư huynh, còn có biểu tỷ và hai vị biểu huynh cùng đi đi, nhiều người mới náo nhiệt."
Tiết Hàn Vân gật đầu đồng ý, xoay người lại lập tức “thân thiết” với các huynh đệ La gia trên võ đài một phen, La Hành bị hắn đập đến không thể bò dậy, nằm trên võ đài nói: ". . . . . . Tiết sư đệ, đệ có yêu cầu gì cứ mở miệng . . . . . . Đừng tìm các huynh đệ trút giận . . . . . ."
Sắc mặt Tiết Hàn Vân vẫn lạnh lùng như cũ: "Tiểu sư muội nói. . . . . .Năm nay muốn mời các người tới xem diễn nước ở hồ Kim Minh."
Dung Khánh cắm đầu ngã quỵ, nói không ra lời, bị Tiết Hàn Vân đánh, hắn không còn chút dữ tợn, chỉ còn vẻ mặt căm uất. Có đi hay không, không phải chỉ cần nói với hắn một lời là được sao? Tại sao phải dùng bạo lực chứ?
Mễ Phi tức giận đấm đất: "Tiết sư huynh nếu huynh muốn một mình đi với tiểu sư muội đến hồ Kim Minh thì cứ nói ra, cần gì đánh các huynh đệ bầm dập như vậy chứ?"
"Ta có nói là không để cho các ngươi đi không?" Tiết Hàn Vân hiên ngang đứng thẳng người, thản nhiên hỏi ngược lại.
La Thiện là người có tính tình hiền lành, xoa xoa sườn eo hoà giải: "Được rồi, được rồi, bọn ta đi tất nhiên sẽ làm tiểu sư huynh vui vẻ, chỉ lúc trở về, chúng ta sẽ tự ra hiệu với nhau, sẽ không làm trở ngại cho hai người được chưa. . . . . ."
Lúc này Tiết Hàn Vân mới hài lòng, ném một xấp thuốc dán xuống rồi bỏ đi, để lại một đám sư huynh đệ bị thương cắn răng oán hận tê liệt ngã xuống võ đài——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.