Chương 47: Gửi thư
Lam Ngả Thảo
05/08/2018
Liễu Minh Nguyệt xông thẳng vào, nhận lấy cuốn du ký từ trong tay Ôn Hữu
Xương, mở ra, rốt cuộc chỉ còn một tờ vừa bị Ôn Lão gia tử hung ác ném
qua, hư hại một nửa. Nàng kiểm tra một lần, hơi đau lòng, nói: "Sao lại
xé vụn cuốn du ký của ta?"
Ôn Lão gia tử không thể đối xử nghiêm khác với nàng như với những tôn tử khác, lúc này vẫn có chút không tin, hỏi: "Cuốn du ký này. . . . . . Không phải của nhị huynh con hay sao?"
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu, đáp: "Gia gia nghe lầm rồi, đây rõ ràng là cuốn du ký của con."
Nàng tự ý vào thư phòng của Ôn Hữu Xương, không hề có hứng thú với việc vị biểu huynh này tìm được những đồ trang trí đó ở chỗ nào. ---ll..,,q,q,,,don,,,,,Đã sớm có chủ ý phải cướp về, nàng rất quen tay với những chuyện đó, vì vậy phải tỏ vẻ vô lại, lẽ thẳng khí hùng chiếm hữu cuốn du ký đó, dự định về rồi sẽ tóm một kẻ sai vặt đi sao chép lại.
Nói đến kẻ sai vặt, Tiết Hàn Vân chính là một lựa chọn có sẵn!
Nàng ôm cuốn du ký thản nhiên rời đi, vừa ra đến trước cửa, liền quay đầu cười áy náy với Ôn Lão gia tử, nói: "Nguyệt nhi vô ý, làm phiền gia gia, gia gia cứ tiếp tục. . . . . ."
Ôn Hữu Xương nhìn bóng lưng nàng, trong lòng khó phân rõ cảm xúc: Tiểu nha đầu thật xấu! Không phải chỉ vì mấy lần nàng muốn lấy đồ trang trí trong phòng hắn nhưng đều bị từ chối thôi sao? Đáng để nàng giả bộ ở trước mặt A Ông sao?
Chỉ là chó ngáp phải ruồi, luân phiên giải vây cho hắn thôi.
Không đề cập tới Ôn lão gia tử dạy bảo tôn tử như thế nào trong thư phòng, chỉ nói đến chuyện Liễu Minh Nguyệt ôm cuốn du ký đi thẳng đến chỗ ở của Tiết Hàn Vân. Mới vào sân viện, liền thấy Liên Sinh bước ra từ thư phòng, chặn đầu chào hỏi, nghe nói Tiết Hàn Vân ở trong phòng, nàng liền xua tay cho Liên Sinh lui ra, đẩy cửa tiến vào.
Tiết Hàn Vân đang đọc một phong thư, vẻ mặt nhìn qua có chút nặng nề, lúc thấy nàng liền chạy qua, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Sao Nguyệt nhi lại đến đây?"
Liễu Minh Nguyệt cười híp mắt đặt cuốn du ký lên tay hắn, nói: "Làm phiền Hàn Vân ca ca chép cho muội một bản....."
Thấy hắn muốn vò lá thư trong tay, nàng liền chìa tay ra, hỏi: "Thư từ đâu đến vậy?"
Tiết Hàn Vân cong khóe môi, ý vị sâu xa, ngược lại đặt lá thư vào tay nàng. Nàng nhận thư, đọc lướt nhanh như gió, gương mặt nhỏ lập tức ửng hồng.
Thư do Liễu tướng tự tay viết, chỉ nói gần đây Thánh Thượng đã tự lo cho quốc sự, mới vất vả ba tháng đã đổ bệnh rồi, quốc sự lại trở vể trong tay Thái Tử. Trong kinh có nhiều nhà đã có hôn sự, mặc dù Liễu Minh Nguyệt chưa làm lễ cập kê,---ll..q...,d,,,,, nhưng cũng có thể thành thân trước, rồi làm lễ cập kê, viên phòng sau cũng không muộn. Vì thế muốn bọn họ sớm quay về kinh, chuẩn bị cho hôn sự,...v...v.....
Hành động lần này của Liễu tưỡng cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Một khi Thánh thượng băng hà, cả nước phải có hiếu lễ, đến lúc đó sẽ phải trì hoãn hôn sự.
Tiết Hàn Vân thấy mặt phấn ửng hồng, tâm tình rất tốt, tạm thời giấu diếm tin tức ở phía sau bức thư. Tạm thời để xuống chư gia phân tranh trong kinh, vươn tay liền ôm nàng, cố ý nói: "Không phải Nguyệt nhi đang ở cùng vị Hà cô nương kia sao? Sao lại rãnh rỗi tới đây vậy?" Thay vì chờ nàng tới hành hạ, còn không bằng giành được thiên cơ.
Liễu Minh Nguyệt vốn có ý thăm dò. Kiếp trước nàng yêu một đời, cuối cùng rơi vào loạn côn đánh chết, ruột gan đứt từng khúc, dù cho lý trí mách bảo Tiết Hàn Vân sẽ đối xử với nàng tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với Tư Mã Sách, nhưng đối mặt với tình cảm, vẫn có một hai phần không tin tưởng.
Nam nhân chịu đánh đổi mạng sống vì ngươi, nhưng cũng không chứng minh hắn sẽ nhất thời sinh ra mấy phần cảm thông với những nữ nhân khác, khiến ngươi sinh ra vướng mắc.
Nàng thường thấy nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ tử làm chính thê, nếu được sáu, bảy phần tình cảm của phu quân, đã khiến người khác ghen ghét đến chết. ----ll,,q,,q,,d,,,,----Song bây giờ nàng hận nhất là cùng người tranh phu, như A Cha nàng vậy, chỉ cưới một chính thê, có lẽ là hiếm có trên đời này. Tiết Hàn Vân nghĩ như thế nào, nàng thật sự không biết.
"Hàn Vân ca ca cảm thấy. . . . . . Hà tỷ tỷ đáng thương à?"
Tiết Hàn Vân ở cùng nàng đã lâu, nghe nàng nói gần nói xa hỏi thăm Hà Tú Liên, trong lòng chắc chắn Hà Tú Liên đó có thể đã từng ra ám hiệu. Tuy hắn là mặt lạnh, nhưng ở kinh thành, lúc đồng môn ra ngoài dạo chơi, trong tiệc rượu cũng thấy qua chuyện ôm ấp yêu đương, đặc biệt là nam tử trẻ tuổi tuấn tú, sao có thể thiếu những chuyện ấy? Còn có các loại ám chỉ sáng tối, hắn. . . . . . Cũng không phải là người ngu.
Lập tức nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nói: "Hà cô nương có ăn có uống, đáng thương ở đâu?"
Nơi biên quan, chiến sự liên miên, khi còn bé hắn đã gặp qua nhiều cô nhi bị lưu lạc đầu đường xó chợ, phụ mẫu đều mất, áo cơm không no ấm, mặt vàng vọt đói gầy. . . . . .Thành lũy đổ vỡ, đều thành xương trắng. . . . . .
Tận mắt chứng kiến chuyện bi thảm nhất trên thế gian, sau lần đó có cơm no áo ấm, cuộc sống an ổn, yên bình, không cần lo lắng thành phá mệnh tang, người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, thì còn đáng thương ở đâu?
Liễu Minh Nguyệt chớp chớp mắt, có vài phần bất mãn với đáp án của hắn, suy nghĩ một chút, lại nói: "Hà tỷ tỷ không muốn ăn nhờ ở đậu, muốn tìm một lương nhân (người thiện lương) phó thác cả đời...Tỷ ấy cảm thấy Hàn Vân ca ca rất tốt....."
Lặng lẽ nhìn trộm vẻ mặt Tiết Hàn Vân, thấy hắn mày cao mắt sáng, trong lòng chợt nổi lên ý nghĩ bi thương: Nếu sau này có một nữ tử khác làm bạn bên cạnh hắn, nàng phải làm sao đây?
Vạn thị dạy cho nàng những thủ đoạn trong hậu trạch, làm thế nào để đả kích nữ tử ở bên cạnh trượng phu. Kiếp trước là nàng không biết, cũng khinh thường, nhưng sự thật chứng minh nàng quá ngây thơ, người không định hại hổ, song hổ lại có ý đả thương người....Cuối cùng rơi vào kết quả như vậy, nghĩ đến sự thuận lợi trước kia, cũng không biết A Cha và Hàn Vân tốn bao nhiêu sức lực mới giữ được nàng bình an.
Tiết Hàn Vân thấy sắc mặt nàng đột nhiên biến thành cô đơn, không khỏi đau lòng, trộm hôn lên má nàng một cái, cười khẽ, nói: "Chẳng lẽ Nguyệt nhi không biết, trong kinh có rất nhiều nữ tử ái mộ ta sao? Trừ La sư tỷ của nàng, những cô nương khác không đến mười thì cũng là tám chứ?! Đám đồng môn kia cũng vòng vo hỏi dò hôn sự của ta, cũng.....Khiến ta suy nghĩ bao nhiêu."
Liễu Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, chợt thấy nguy cơ nổi lên, trong lòng không ngừng tự nói, kiếp trước hắn rõ ràng chưa từng thành thân, tới lúc nàng chết, hắn vẫn chưa thành thân......---ll,,,q,q,,,uy,,,,do,,,,----Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ khác nổi lên mãnh liệt, có lẽ hắn còn có nguyên nhân khác, không phải bởi vì nàng mà chưa từng thành thân.....
Vì sao hắn chưa từng thành thân, nàng cũng chỉ suy đoán chứ chưa từng nghe chính mồm hắn nói ra, là bởi vì nàng mới không thành thân.
Từ trước cực kỳ chắc chắn, hôm nay lại không dám tin tưởng!
"Chàng....Chàng định lấy về hết sao?"
Tiết Hàn Vân thấy mặt nàng trắng bệch, trong mắt đã có lệ, thân thể cũng cứng lại, còn muốn giãy ra khỏi lòng hắn, vội vàng dang rộng hai cánh tay ôm chặt nàng, gò má đụng vào gò má của nàng, cười khổ: "Bất luận là nữ tử nhà nào, ở trong mắt ta cũng không bằng Nguyệt nhi. . . . . ."
"Gạt người!" Trong lòng Liễu Minh Nguyệt lại tăng thêm hai phần hoài nghi.
"Cũng không bằng Nguyệt nhi nghịch ngợm bướng bỉnh......" Khi Liễu Minh Nguyệt sắp nổi giận, vội nói: "Khiến cho ta rút hết ruột gan như vậy..."
Lời này nghe thật cảm động, lập tức đụng trúng vào điểm yếu của Liễu Minh Nguyệt.
Nếu như hắn khen Liễu Minh Nguyệt dịu dàng đằm thắm, khéo hiểu lòng người, phần lớn là nàng sẽ nổi giận, vì Tiết Hàn Vân lại có ý dùng lời dối lừa để gạt nàng, có thể thấy được hắn không mấy thật lòng. Nhưng hắn lại nói lời thật lòng khiến tâm nàng vui vẻ không thôi.
Quả thật, Liễu Minh Nguyệt cũng thừa nhận mình không phải là một nữ tử khiến người khác ưa thích, nàng lớn chừng này, vẫn chưa từng nghĩ đi nịnh nọt làm người ta yêu thích. Liễu tướng cưng chiều nàng, chỉ lo nàng không vui vẻ, thì sao còn mong nữ nhi phải chú ý đến ánh mắt của người khác, phải lấy lòng người khác?
Chỉ là Tiết Hàn Vân, mặc dù có vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng trên thực tế không phải là đang dung túng nàng ở trong bóng tối sao?
Dung túng nàng hùng hồn tranh đồ ở trong thư phòng hắn, dung túng nàng muốn cái gì, nhất định sẽ nghĩ cách lấy cho nàng.....
Chỉ là, bây giờ nàng cũng dần dần học cách cảm thông với sự khó khăn của Liễu Hậu và Tiết Hàn Vân, trưởng thành thì đã khác trước, không thể mặc kệ tâm tình của Liễu tướng và Tiết Hàn Vân.
Tiết Hàn Vân thấy sắc mặt căng thẳng của nàng dần dịu xuống, lại lén hôn lên má nàng một cái, mới mặt ủ mày ê nói: "Ta đang sầu lo, chỉ một mình nàng mà còn không ứng phó nổi, nếu lại nạp thêm phu nhân vào cửa, chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
Lúc này Liễu Minh Nguyệt cũng nghe ra được ý tứ trong lời hắn nói, lập tức sẵng giọng: "Ai biết được? Nhỡ đâu nạp được một bông hoa mỹ lệ, so sánh với ta rồi thì không kịp vui mừng, ở đâu mà mệt chết chứ?"
Tiết Hàn Vân nghe ra ý của nàng, hóa ra là ăn chút dấm chua, mấy ngày nay hắn còn lo lắng tính tình nàng hiếu động, bị Ôn Hữu Xương câu đi.---,,ll,,q,,,d,,,,oooo===- Nào biết nàng cũng đang lo lắng mình bị mỹ nữ câu đi, thật sự là.....Hai bên đều có lỗi, thiếu chút nữa đã dẫn đến hiểu lầm.
Nỗi lo trong lòng hắn vơi đi, càng như được rót mật, quyết định không giải thích nữa, dứt khoát hôn lên đôi môi đang líu ríu của nàng.
Liễu Minh Nguyệt vốn đang nói gần nói xa còn ẩn ẩn chút ghen tức, nói ra miệng thì bản thân cũng thấy ngượng ngùng. Kết quả là chưa nghe được hắn giải thích, ngẩng đầu định nhìn vẻ mặt hắn, liền bị chiếm lấy môi đỏ, cái gáy cũng bị bàn tay Tiết Hàn Vân giữ chặt, làm cho nàng không tránh thoát được.....
Trong đầu nàng liền kêu ong ong, tâm tư gì cũng bị gạt qua, trái tim nhỏ bé đang đập mạnh trong lồng ngực, gần như muốn nhảy ra....Bị Tiết Hàn Vân hôn như vậy, vẫn là lần đầu. . . . . .
Nam tử đang hôn nàng có sống mũi cao thẳng, lông mi rậm, nét mặt luôn như băng tuyết, lúc này vì nhuốm chút dục vọng mà đường cong khuôn mặt đột nhiên mêm mại hơn. Dựa vào gần như vậy, nàng ngây ngốc nhìn, hồn bay lên trời, trong đầu lại nảy sinh một ý nghĩ ngốc nghếch: Hàn Vân ca ca....Hóa ra lại dễ nhìn như thế....Đối diện với khuôn mặt tuấn lãng ấy, trống ngực đập thình thình, nàng mềm nhũn ngã trong ngực hắn. . . . . .
Thế còn chưa đủ, hắn còn cứng rắn, mạnh mẽ cạy môi nàng ra, đuổi theo cái lưỡi thơm tho, không ngừng mút lấy......
Dưới thế công mãnh liệt ấy, đầu óc Liễu Minh Nguyệt trống rỗng, thân thể đã sớm mềm nhũn, cho phép hắn cọ xát.....
Hồi lâu sau, rốt cuộc Liễu Minh Nguyệt cũng có được cơ hội hô hấp, nàng vùi đầu vào lòng Tiết Hàn Vân, chờ hô hấp chậm lại, mới nhỏ giọng nói: "Về sau....Không cho phép chàng vừa ý người khác, chỉ có thể đối tốt với một mình ta.....Phải giống như A Cha đợi A Nương đó...."
Tiết Hàn Vân càng ôm chặt nàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn, giọng nói dịu dàng, quả thực là từ lúc hai người quen biết tới nay, giọng nói chưa từng dịu dàng đến thế: "Nha đầu ngốc, cả ngày nghi thần nghi quỷ, nghĩ bậy bạ gì vậy? Có thể lấy được nàng, ta đã biết đủ, về phần những nữ tử khác như thế nào, có liên quan gì với ta chứ?"
Nỗi bất an, lo lắng của Liễu Minh Nguyệt cũng dần tan biến.....
Ôn Lão gia tử không thể đối xử nghiêm khác với nàng như với những tôn tử khác, lúc này vẫn có chút không tin, hỏi: "Cuốn du ký này. . . . . . Không phải của nhị huynh con hay sao?"
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu, đáp: "Gia gia nghe lầm rồi, đây rõ ràng là cuốn du ký của con."
Nàng tự ý vào thư phòng của Ôn Hữu Xương, không hề có hứng thú với việc vị biểu huynh này tìm được những đồ trang trí đó ở chỗ nào. ---ll..,,q,q,,,don,,,,,Đã sớm có chủ ý phải cướp về, nàng rất quen tay với những chuyện đó, vì vậy phải tỏ vẻ vô lại, lẽ thẳng khí hùng chiếm hữu cuốn du ký đó, dự định về rồi sẽ tóm một kẻ sai vặt đi sao chép lại.
Nói đến kẻ sai vặt, Tiết Hàn Vân chính là một lựa chọn có sẵn!
Nàng ôm cuốn du ký thản nhiên rời đi, vừa ra đến trước cửa, liền quay đầu cười áy náy với Ôn Lão gia tử, nói: "Nguyệt nhi vô ý, làm phiền gia gia, gia gia cứ tiếp tục. . . . . ."
Ôn Hữu Xương nhìn bóng lưng nàng, trong lòng khó phân rõ cảm xúc: Tiểu nha đầu thật xấu! Không phải chỉ vì mấy lần nàng muốn lấy đồ trang trí trong phòng hắn nhưng đều bị từ chối thôi sao? Đáng để nàng giả bộ ở trước mặt A Ông sao?
Chỉ là chó ngáp phải ruồi, luân phiên giải vây cho hắn thôi.
Không đề cập tới Ôn lão gia tử dạy bảo tôn tử như thế nào trong thư phòng, chỉ nói đến chuyện Liễu Minh Nguyệt ôm cuốn du ký đi thẳng đến chỗ ở của Tiết Hàn Vân. Mới vào sân viện, liền thấy Liên Sinh bước ra từ thư phòng, chặn đầu chào hỏi, nghe nói Tiết Hàn Vân ở trong phòng, nàng liền xua tay cho Liên Sinh lui ra, đẩy cửa tiến vào.
Tiết Hàn Vân đang đọc một phong thư, vẻ mặt nhìn qua có chút nặng nề, lúc thấy nàng liền chạy qua, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Sao Nguyệt nhi lại đến đây?"
Liễu Minh Nguyệt cười híp mắt đặt cuốn du ký lên tay hắn, nói: "Làm phiền Hàn Vân ca ca chép cho muội một bản....."
Thấy hắn muốn vò lá thư trong tay, nàng liền chìa tay ra, hỏi: "Thư từ đâu đến vậy?"
Tiết Hàn Vân cong khóe môi, ý vị sâu xa, ngược lại đặt lá thư vào tay nàng. Nàng nhận thư, đọc lướt nhanh như gió, gương mặt nhỏ lập tức ửng hồng.
Thư do Liễu tướng tự tay viết, chỉ nói gần đây Thánh Thượng đã tự lo cho quốc sự, mới vất vả ba tháng đã đổ bệnh rồi, quốc sự lại trở vể trong tay Thái Tử. Trong kinh có nhiều nhà đã có hôn sự, mặc dù Liễu Minh Nguyệt chưa làm lễ cập kê,---ll..q...,d,,,,, nhưng cũng có thể thành thân trước, rồi làm lễ cập kê, viên phòng sau cũng không muộn. Vì thế muốn bọn họ sớm quay về kinh, chuẩn bị cho hôn sự,...v...v.....
Hành động lần này của Liễu tưỡng cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Một khi Thánh thượng băng hà, cả nước phải có hiếu lễ, đến lúc đó sẽ phải trì hoãn hôn sự.
Tiết Hàn Vân thấy mặt phấn ửng hồng, tâm tình rất tốt, tạm thời giấu diếm tin tức ở phía sau bức thư. Tạm thời để xuống chư gia phân tranh trong kinh, vươn tay liền ôm nàng, cố ý nói: "Không phải Nguyệt nhi đang ở cùng vị Hà cô nương kia sao? Sao lại rãnh rỗi tới đây vậy?" Thay vì chờ nàng tới hành hạ, còn không bằng giành được thiên cơ.
Liễu Minh Nguyệt vốn có ý thăm dò. Kiếp trước nàng yêu một đời, cuối cùng rơi vào loạn côn đánh chết, ruột gan đứt từng khúc, dù cho lý trí mách bảo Tiết Hàn Vân sẽ đối xử với nàng tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với Tư Mã Sách, nhưng đối mặt với tình cảm, vẫn có một hai phần không tin tưởng.
Nam nhân chịu đánh đổi mạng sống vì ngươi, nhưng cũng không chứng minh hắn sẽ nhất thời sinh ra mấy phần cảm thông với những nữ nhân khác, khiến ngươi sinh ra vướng mắc.
Nàng thường thấy nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ tử làm chính thê, nếu được sáu, bảy phần tình cảm của phu quân, đã khiến người khác ghen ghét đến chết. ----ll,,q,,q,,d,,,,----Song bây giờ nàng hận nhất là cùng người tranh phu, như A Cha nàng vậy, chỉ cưới một chính thê, có lẽ là hiếm có trên đời này. Tiết Hàn Vân nghĩ như thế nào, nàng thật sự không biết.
"Hàn Vân ca ca cảm thấy. . . . . . Hà tỷ tỷ đáng thương à?"
Tiết Hàn Vân ở cùng nàng đã lâu, nghe nàng nói gần nói xa hỏi thăm Hà Tú Liên, trong lòng chắc chắn Hà Tú Liên đó có thể đã từng ra ám hiệu. Tuy hắn là mặt lạnh, nhưng ở kinh thành, lúc đồng môn ra ngoài dạo chơi, trong tiệc rượu cũng thấy qua chuyện ôm ấp yêu đương, đặc biệt là nam tử trẻ tuổi tuấn tú, sao có thể thiếu những chuyện ấy? Còn có các loại ám chỉ sáng tối, hắn. . . . . . Cũng không phải là người ngu.
Lập tức nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nói: "Hà cô nương có ăn có uống, đáng thương ở đâu?"
Nơi biên quan, chiến sự liên miên, khi còn bé hắn đã gặp qua nhiều cô nhi bị lưu lạc đầu đường xó chợ, phụ mẫu đều mất, áo cơm không no ấm, mặt vàng vọt đói gầy. . . . . .Thành lũy đổ vỡ, đều thành xương trắng. . . . . .
Tận mắt chứng kiến chuyện bi thảm nhất trên thế gian, sau lần đó có cơm no áo ấm, cuộc sống an ổn, yên bình, không cần lo lắng thành phá mệnh tang, người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, thì còn đáng thương ở đâu?
Liễu Minh Nguyệt chớp chớp mắt, có vài phần bất mãn với đáp án của hắn, suy nghĩ một chút, lại nói: "Hà tỷ tỷ không muốn ăn nhờ ở đậu, muốn tìm một lương nhân (người thiện lương) phó thác cả đời...Tỷ ấy cảm thấy Hàn Vân ca ca rất tốt....."
Lặng lẽ nhìn trộm vẻ mặt Tiết Hàn Vân, thấy hắn mày cao mắt sáng, trong lòng chợt nổi lên ý nghĩ bi thương: Nếu sau này có một nữ tử khác làm bạn bên cạnh hắn, nàng phải làm sao đây?
Vạn thị dạy cho nàng những thủ đoạn trong hậu trạch, làm thế nào để đả kích nữ tử ở bên cạnh trượng phu. Kiếp trước là nàng không biết, cũng khinh thường, nhưng sự thật chứng minh nàng quá ngây thơ, người không định hại hổ, song hổ lại có ý đả thương người....Cuối cùng rơi vào kết quả như vậy, nghĩ đến sự thuận lợi trước kia, cũng không biết A Cha và Hàn Vân tốn bao nhiêu sức lực mới giữ được nàng bình an.
Tiết Hàn Vân thấy sắc mặt nàng đột nhiên biến thành cô đơn, không khỏi đau lòng, trộm hôn lên má nàng một cái, cười khẽ, nói: "Chẳng lẽ Nguyệt nhi không biết, trong kinh có rất nhiều nữ tử ái mộ ta sao? Trừ La sư tỷ của nàng, những cô nương khác không đến mười thì cũng là tám chứ?! Đám đồng môn kia cũng vòng vo hỏi dò hôn sự của ta, cũng.....Khiến ta suy nghĩ bao nhiêu."
Liễu Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, chợt thấy nguy cơ nổi lên, trong lòng không ngừng tự nói, kiếp trước hắn rõ ràng chưa từng thành thân, tới lúc nàng chết, hắn vẫn chưa thành thân......---ll,,,q,q,,,uy,,,,do,,,,----Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ khác nổi lên mãnh liệt, có lẽ hắn còn có nguyên nhân khác, không phải bởi vì nàng mà chưa từng thành thân.....
Vì sao hắn chưa từng thành thân, nàng cũng chỉ suy đoán chứ chưa từng nghe chính mồm hắn nói ra, là bởi vì nàng mới không thành thân.
Từ trước cực kỳ chắc chắn, hôm nay lại không dám tin tưởng!
"Chàng....Chàng định lấy về hết sao?"
Tiết Hàn Vân thấy mặt nàng trắng bệch, trong mắt đã có lệ, thân thể cũng cứng lại, còn muốn giãy ra khỏi lòng hắn, vội vàng dang rộng hai cánh tay ôm chặt nàng, gò má đụng vào gò má của nàng, cười khổ: "Bất luận là nữ tử nhà nào, ở trong mắt ta cũng không bằng Nguyệt nhi. . . . . ."
"Gạt người!" Trong lòng Liễu Minh Nguyệt lại tăng thêm hai phần hoài nghi.
"Cũng không bằng Nguyệt nhi nghịch ngợm bướng bỉnh......" Khi Liễu Minh Nguyệt sắp nổi giận, vội nói: "Khiến cho ta rút hết ruột gan như vậy..."
Lời này nghe thật cảm động, lập tức đụng trúng vào điểm yếu của Liễu Minh Nguyệt.
Nếu như hắn khen Liễu Minh Nguyệt dịu dàng đằm thắm, khéo hiểu lòng người, phần lớn là nàng sẽ nổi giận, vì Tiết Hàn Vân lại có ý dùng lời dối lừa để gạt nàng, có thể thấy được hắn không mấy thật lòng. Nhưng hắn lại nói lời thật lòng khiến tâm nàng vui vẻ không thôi.
Quả thật, Liễu Minh Nguyệt cũng thừa nhận mình không phải là một nữ tử khiến người khác ưa thích, nàng lớn chừng này, vẫn chưa từng nghĩ đi nịnh nọt làm người ta yêu thích. Liễu tướng cưng chiều nàng, chỉ lo nàng không vui vẻ, thì sao còn mong nữ nhi phải chú ý đến ánh mắt của người khác, phải lấy lòng người khác?
Chỉ là Tiết Hàn Vân, mặc dù có vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng trên thực tế không phải là đang dung túng nàng ở trong bóng tối sao?
Dung túng nàng hùng hồn tranh đồ ở trong thư phòng hắn, dung túng nàng muốn cái gì, nhất định sẽ nghĩ cách lấy cho nàng.....
Chỉ là, bây giờ nàng cũng dần dần học cách cảm thông với sự khó khăn của Liễu Hậu và Tiết Hàn Vân, trưởng thành thì đã khác trước, không thể mặc kệ tâm tình của Liễu tướng và Tiết Hàn Vân.
Tiết Hàn Vân thấy sắc mặt căng thẳng của nàng dần dịu xuống, lại lén hôn lên má nàng một cái, mới mặt ủ mày ê nói: "Ta đang sầu lo, chỉ một mình nàng mà còn không ứng phó nổi, nếu lại nạp thêm phu nhân vào cửa, chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
Lúc này Liễu Minh Nguyệt cũng nghe ra được ý tứ trong lời hắn nói, lập tức sẵng giọng: "Ai biết được? Nhỡ đâu nạp được một bông hoa mỹ lệ, so sánh với ta rồi thì không kịp vui mừng, ở đâu mà mệt chết chứ?"
Tiết Hàn Vân nghe ra ý của nàng, hóa ra là ăn chút dấm chua, mấy ngày nay hắn còn lo lắng tính tình nàng hiếu động, bị Ôn Hữu Xương câu đi.---,,ll,,q,,,d,,,,oooo===- Nào biết nàng cũng đang lo lắng mình bị mỹ nữ câu đi, thật sự là.....Hai bên đều có lỗi, thiếu chút nữa đã dẫn đến hiểu lầm.
Nỗi lo trong lòng hắn vơi đi, càng như được rót mật, quyết định không giải thích nữa, dứt khoát hôn lên đôi môi đang líu ríu của nàng.
Liễu Minh Nguyệt vốn đang nói gần nói xa còn ẩn ẩn chút ghen tức, nói ra miệng thì bản thân cũng thấy ngượng ngùng. Kết quả là chưa nghe được hắn giải thích, ngẩng đầu định nhìn vẻ mặt hắn, liền bị chiếm lấy môi đỏ, cái gáy cũng bị bàn tay Tiết Hàn Vân giữ chặt, làm cho nàng không tránh thoát được.....
Trong đầu nàng liền kêu ong ong, tâm tư gì cũng bị gạt qua, trái tim nhỏ bé đang đập mạnh trong lồng ngực, gần như muốn nhảy ra....Bị Tiết Hàn Vân hôn như vậy, vẫn là lần đầu. . . . . .
Nam tử đang hôn nàng có sống mũi cao thẳng, lông mi rậm, nét mặt luôn như băng tuyết, lúc này vì nhuốm chút dục vọng mà đường cong khuôn mặt đột nhiên mêm mại hơn. Dựa vào gần như vậy, nàng ngây ngốc nhìn, hồn bay lên trời, trong đầu lại nảy sinh một ý nghĩ ngốc nghếch: Hàn Vân ca ca....Hóa ra lại dễ nhìn như thế....Đối diện với khuôn mặt tuấn lãng ấy, trống ngực đập thình thình, nàng mềm nhũn ngã trong ngực hắn. . . . . .
Thế còn chưa đủ, hắn còn cứng rắn, mạnh mẽ cạy môi nàng ra, đuổi theo cái lưỡi thơm tho, không ngừng mút lấy......
Dưới thế công mãnh liệt ấy, đầu óc Liễu Minh Nguyệt trống rỗng, thân thể đã sớm mềm nhũn, cho phép hắn cọ xát.....
Hồi lâu sau, rốt cuộc Liễu Minh Nguyệt cũng có được cơ hội hô hấp, nàng vùi đầu vào lòng Tiết Hàn Vân, chờ hô hấp chậm lại, mới nhỏ giọng nói: "Về sau....Không cho phép chàng vừa ý người khác, chỉ có thể đối tốt với một mình ta.....Phải giống như A Cha đợi A Nương đó...."
Tiết Hàn Vân càng ôm chặt nàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn, giọng nói dịu dàng, quả thực là từ lúc hai người quen biết tới nay, giọng nói chưa từng dịu dàng đến thế: "Nha đầu ngốc, cả ngày nghi thần nghi quỷ, nghĩ bậy bạ gì vậy? Có thể lấy được nàng, ta đã biết đủ, về phần những nữ tử khác như thế nào, có liên quan gì với ta chứ?"
Nỗi bất an, lo lắng của Liễu Minh Nguyệt cũng dần tan biến.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.