Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 25: Khóe miệng

Lam Ngả Thảo

30/10/2017

Edit: Peiria

Trước kia hai tỷ muội Hạ Đan Ngọc, Hạ Bội Ngọc đã có cơ hội gặp Liễu Minh Nguyệt, chẳng qua chỉ vội vã bắt chuyện, mặc dù có lòng nịnh bợ, khổ nỗi không có cơ hội.

Hiện giờ Liễu Minh Nguyệt đến chơi, hai người lại được nương dặn dò, đương nhiên phải chiếu cố Liễu đại tiểu thư thật tốt, nói không chừng hồi môn (đồ cưới) của hai người đều trông cậy vào vị Liễu đại tiểu thư, thiếu chủ mẫu tương lai của Hạ gia.

Hạ gia đã sớm lụn bại, tất cả đều dựa vào hồi môn của Ôn thị, địa tô từ ruộng đất, cộng thêm bổng lộc của Hạ Giam Thừa mà sống, nhân khẩu trong nhà đông đúc, Hạ Giam Thừa lại hay cùng đồng liêu ra ngoài ngâm thơ uống rượu, mang về một "Hồng phấn tri kỷ", nhưng hồng phấn tri kỷ này, không chịu được một chút uất ức, cơm canh quần áo, đồ dùng hằng ngày đều tinh tế, tốn rất nhiều bạc.

Phụ nhân hậu viện của Hạ Giam Thừa, một là hồng nhan tri kỷ mang từ ngoài về, người còn lại chính là Ôn thị hiền lành lao tâm lao lực, giúp Hạ Giam Thừa thu xếp mọi thứ.

Ban đầu, Hạ Giam Thừa mang về một vị "Hồng nhan tri kỷ", muốn ngấm ngầm tranh đoạt địa vị chính thất, Ôn thị lo lắng, vội tuyển một nữ tử trẻ đẹp thu vào phòng ông, chia bớt sủng ái với hồng nhan kia.

Sau này Hạ Giam Thừa lại mang về "Hồng nhan tri kỷ", Ôn thị lại giúp ông nạp phòng, vì thế số lượng phụ nhân của Hạ Giam Thừa tăng lên theo bội.

Lâu ngày, Hạ Giam Thừa cũng bất giác đắc ý, biết trong nhà vị đồng liêu có đại phụ hung hãn đố kỵ, ông ta bèn dương dương đắc ý lấy Ôn thị hiền lành ra khoe. Chuyện này khiến Ôn thị hiền lành lấy được lòng người ở kinh thành, người người đều nói Ôn thị đôn hậu hoà thuận, chính là đại phụ tốt nhất, không ít nam nhân hi vọng chính phòng nhà mình có thể lấy bà làm hình mẫu mà học hỏi.

Nhưng cũng không ít thiếu đương gia chủ mẫu chạm mặt tuy khen ngợi hành vi của Ôn thị, nhưng sau lưng không tránh khỏi châm biếm bà "... Cổ hủ khô khan, bị quy củ trói buộc đến u mê..."

Thứ tử thứ nữ Hạ gia giống như măng mọc sau mưa, một người lại một người được sinh ra.

Hậu viện chia làm hai phe phái, một là phái phu nhân một là phái lão gia.

Phái phu nhân, phần lớn nữ tử dịu dàng Ôn thị tự mình chọn lựa, phái lão gia đều là mỹ nữ xinh đẹp, kỹ năng trên giường khỏi bàn, mấy năm ân sủng không dứt.

Ôn thị cai quản hậu viện, nữ nhân sau lưng nàng ngoại trừ cúi đầu dưới một người, cũng coi như có chút quyền uy, phái lão gia lấy ân sủng và hài tử sống bình yên nơi hậu viện, nhưng trải qua mấy năm nay tranh đấu, cuối cùng phát hiện Hạ Giam Thừa chỉ mang mình về ném vào hậu viện, lại ra ngoài phát tiết, không quản một lời, áo cơm hằng ngày vẫn phải trông cậy vào phu nhân.

... Vì thế hậu viện Hạ gia tự nhiên ổn định lại, chờ phu nhân phát bạc sinh hoạt.

Dưới tình huống này, Hạ Đan Ngọc, Hạ Bội Ngọc muốn nịnh bợ Liễu Minh Nguyệt cũng chẳng có gì lạ.

Buổi tối hai người trở về, nương Hạ Đan Ngọc là Bạch di nương thức đêm thêu một cái hà bao tinh xảo đưa cho nàng: "Liễu gia đại tiểu thư chưa bao giờ ở nhà chúng ta, lần này có thể ở lại hai ngày, nói không chừng đã là cực hạn. Nghe nói Tướng gia cực kì sủng ái nàng, sáng mai con tặng hà bao này cho nàng, tuy thứ này không đáng bao nhiêu bạc, nhưng tốt xấu gì khi nhìn thấy thứ này, nàng có thể nghĩ đến con là được..."

Trước khi bị nhét vào Hạ phủ, Bạch di dương vốn xuất thân từ tú nương, tay nghề rất tốt, vốn định truyền lại cho Hạ Đan Ngọc, nhưng Hạ Đan Ngọc đi theo nịnh bợ Ôn thị nhiều năm, tầm nhìn rộng hơn, cảm thấy vùi đầu tại hậu viện cả ngày để thêu thùa chậm trễ bao nhiêu thời gian nên không lắm để bụng, chỉ học qua loa từ Bạch di nương, nữ công trái lại không bằng Liễu Minh Nguyệt.



Hạ Đan Ngọc nhận lấy hà bao, sờ sờ bên trong rỗng tuếch, lập tức bĩu môi: "Người khác đưa hà bao cho Liễu đại tiểu thư, bên trong có cái nào không phình? Trong hà bao này một thứ cũng không có, nương bảo con đưa thế nào?"

Bạch di nương thất sủng đã lâu, nghe được lời này rất buồn, đành trở về phòng mình tìm thứ gì đó có thể tặng được.

Ở đối diện là mẫu tử Phùng di nương và Hạ Bội Ngọc. Phùng di nương tuy khéo tay, nhưng thêu thùa không bằng Bạch di nương là tú nữ được tú phường dạy dỗ, hai ngày nay vội vàng đánh dùng mười guồng chỉ thêu, có phương thắng, hoa mai, lá liễu, liên hoàn, các loại kiểu dáng màu sắc, tươi đẹp mềm mại, xứng với Liễu Minh Nguyệt.

Buổi tối bà lấy ra cho Hạ Bội Ngọc xem, "Con thấy Liễu đại tiểu thư ăn mặc như thế nào?"

Hạ Bội Ngọc và Hạ Đan Ngọc ganh đua, hai ngày này gần gũi quan sát tiểu thư Tướng phủ vô số lần, lúc này chua xót nói: "Nương, hà bao tuy rằng tinh xảo, nhưng so với mấy thứ trên người Liễu đại tiểu thư, đưa thứ này ra ngoài, con thật sự không dám chìa tay."

Phùng di nương cầm hà bao sợ run.

Trên đầu bà cũng không dư dả, như nói một lần nhấc chân tiền vốn, nịnh bợ Liễu đại tiểu thư, từ nay về sau có thể trường trường cửu cửu dựa vào, mới trầm trồ khen ngợi. Nhưng nếu Liễu đại tiểu thư tới chơi thường xuyên, bà nào nhiều thứ có thể đưa ra?

Kỳ thực hai thứ nữ Hạ gia đánh chủ ý nịnh bợ đại tẩu tương lai, trước tự đánh mất lòng của người ở chung, từ nay về sau không khỏi hành sự bất công, hẹp hòi.

Thật ra Liễu Minh Nguyệt chưa từng để ý đến những vật ngoài thân, tất cả đồ trên người nàng đều do Hạ Huệ, nếu ở chung hòa hợp thì cho dù các nàng tặng cái gì, Liễu Minh Nguyệt đều sẽ vô cùng cao hứng nhận lấy.

Đầu năm, La Thụy Đình theo Thư đại gia thêu hà bao, châm giác hỗn độn, hà bao thêu hoa có hình dạng quái dị, ngay cả hà bao của bản thân... Cũng không giống hà bao lắm, Ấy vậy mà La Thụy Đình vẫn dám đưa cho Liễu Minh Nguyệt, còn muốn tự tay đeo giúp nàng.

Trên thực tế, sau khi tự thêu được hà bao, La Thụy Đình lần lượt tặng cho mọi người ở La gia, ví như La lão gia tử, La đại phu nhân, hai vị ca ca... Mọi người thấy hình dạng hà bao, nội tâm thê lương: Quốc gia đại sự phải ra ngoài xã giao, cho dù không xuất môn xã giao cũng phải gặp khách, đeo thứ này lên, nếu nói với người ta đây là nàng thêu... Chắc là dọa người lắm?

La Phu nhân lo lắng tỉ mỉ hơn, lỡ như những nhà có ý muốn cầu thân với La gia biết nữ nhi của bà như vậy, thêu hà bao có thể thêu hiệu quả này... Dẹp ý nghĩ cầu thân thì phải làm sao?

La Phu nhân rơi vào thế khó xử, sợ đả kích lòng tự tin của nữ nhi, vừa ở bên cạnh cổ vũ nàng: Thêu không tệ, có thể tự mình thêu hà bao... Nữ nhi của ta rất tiến bộ; vừa lo lắng hôn sự của La Thụy Đình, uyển chuyển tỏ vẻ thứ này thuộc loại đồ kỷ niệm, lần đầu làm ra nên giữ lại mới có ý nghĩa.

Đáng tiếc không ai có thể thấu hiểu La Thụy Đình sau khi bị kim đâm đầy hai tay, làm ra thành phẩm đầu tiên cực kỳ hy vọng có thể chia sẻ cảm giác vui sướng. La Thụy Đình bất khuất tặng hà bao xuống dưới, thời điểm thất bại muốn khóc, được nghe tiểu sư muội và Tiết Hàn Vân ở phía trước chúc tết La lão gia tử thì vô cùng mừng rõ.

Lần đầu tiên nàng bỏ qua sự tồn tại của Tiết Hàn Vân, tặng lễ cho Liễu Minh Nguyệt, còn không quên khoe khoang: "Xem đi, sư tỷ đối với ngươi thật tốt, Tiết sư huynh tặng cho ngươi, cả hà bao lần đầu tiên thêu ra cũng tặng cho ngươi..."

Khóe miệng Liễu Minh Nguyệt co rút, nhưng đối với sư tỷ mạnh hơn mình rất nhiều, thông minh không phản kháng, tùy ý để tỷ ấy giúp nàng đeo lên... Vẻ mặt thản nhiên chân bước chậm rãi ở La gia khiến một đám tôi tớ ghé mắt cười trộm.



Hiện giờ thu được thứ gì đó mà hai thứ nữ Hạ gia tặng, nàng cũng chỉ hơi hơi ghé mắt, lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó bảo Hạ Huệ thu vào, ngay cả trong hà bao có gì cũng không không xem. Hạ Huệ làm việc cực kỳ chu toàn, nhận đồ của người khác đương nhiên phải trả lễ, bèn bảo Thu Quả vào chỗ tráp tìm hoa lụa khăn sa trong cung làm ra, đều là nương nương trong cung ban thưởng xuống vào dịp tết, đưa cho hai nàng hai bông hoa lụa và hai cái khăn tay.

Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc được đáp lễ, bảo nha hoàn mang về phòng mình, Bạch di nương và Phùng di nương nhìn thấy lễ, vô cùng kinh hỉ, đi ra cửa khoe với đối phương, nào biết khi nhìn thứ trong tay đối phương giống hệt mình, đành ngừng công kích, quay ngoắt vào phòng.

Ở lại hai ngày, Liễu Minh Nguyệt cũng thấy Hạ gia chật chội, đúng lúc cổng trong truyền đến tin, Tiết Hàn Vân phụng lệnh Liễu tướng, đón nàng về nhà.

Liễu Minh Nguyệt không bỏ được nhị cữu mẫu Vạn thị và biểu tỷ Ôn Dục Hân, lôi kéo tay Ôn Dục Hân không buông, Hạ Huệ thấy vậy, nói: "Nhị cữu phu nhân đừng trách nô tì lắm miệng, từ trước đến nay tiểu thư nhà ta có tính tình con nít, bao lâu chưa từng có tỷ tỷ thân thiết? Nếu đã như vậy, không bằng nô tì thay tiểu thư mời biểu tiểu thư đến phủ chúng ta ở mấy ngày?"

Liễu Minh Nguyệt nghe nói như thế, lúc này bỗng nở nụ cười: "Chủ ý này rất tốt." Càng ôi kéo Ôn Dục Hân không chịu buông tay.

Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc tha thiết mong ngóng Liễu Minh Nguyệt, hi vọng nàng có thể mời mình cùng đi tới Liễu phủ. Dù sao người lui tới với Liễu Minh Nguyệt đều tiểu thư nhà quan lại, thân phận cũng không thấp.

Liễu Minh Nguyệt chỉ lo vui vẻ, huống chi đối với hai vị thứ nữ Hạ gia cũng không thân cận, nên chưa từng nhắc tới. Hạ Huệ cũng người biết nhìn sắc mặt, mặc dù nhìn thấu tâm tư hai nàng, lại vờ như không biết.

Vạn thị thấy hai tỷ muội nàng hòa hợp, nội tâm rất là vui mừng, hôm qua lại ngủ muộn, nghe Ôn Dục Hân vụng trộm nói Liễu Minh Nguyệt đã sớm đính ước, chỉ là Liễu dượng còn chưa công bố với thân hữu, trong lòng thầm cười nhạo đại cô tỷ tự ý quyết định, tương lai không biết xấu hổ ra sao, bà tất nhiên không lắm miệng nói ra. Biết Hạ Tử Thanh, vội vàng sinh ra tâm tư không nên có với Liễu Minh Nguyệt, tiểu cô nương như nàng, vẫn nên sớm về nhà thì tốt hơn. Lúc này bèn đồng ý.

Chỉ nói: "Đến nhà dượng, không thể bướng bỉnh, nhớ vấn an dượng con, đợi đến khi kỳ thi mùa xuân của ca ca con kết thức, ta sẽ tự mình tới cửa bái phỏng..."

Ôn Dục Hân gật đầu đáp ứng.

Ôn thị ở bên cạnh thấy mẫu tử Vạn thị mới đến đây mấy ngày, thế nhưng lại thân thiết với Liễu Minh Nguyệt như vậy. Liễu Minh Nguyệt tuy đối với bà cũng rất tôn kính, nhưng mức độ thân mật rõ ràng không sánh được với mẫu tử Vạn thị, trong lòng hông vui, chỉ lạnh mặt ngồi im.

Nhất thời nghe thấy gã sai vặt báo, Tiết thiếu gia tới đón Liễu đại tiểu thư, lão gia đã chuẩn bị cơm để mấy người trẻ tuổi tụ tập, lão gia dặn nhất định chuẩn bị mấy món ăn ngon, bà vẫn luôn luôn coi Tiết Hàn Vân là cái đinh trong mắt, ghét cay ghét đắng hết sức, giộng nói không tốt lên nổi: "Lão gia cũng thật là, không câu nệ a miêu a cẩu ở đâu mà mua bàn tiệc chiêu đãi, cho dù múi bạc cũng hết..."

Vạn thị nhân lúc hai nhi tử lnhà mình ở phía trước tiếp khách, sắc mặt nhất thời xấu hổ, trong lòng cũng không cao hứng nổi.

Liễu Minh Nguyệt nghe được lời Ôn thị, nụ cười chợt tắt: "Theo lời của di mẫu... Hàn Vân ca ca nhà ta biến thành a miêu a cẩu rồi? Huynh ấy cũng không phải là nhà không có cơm ăn mới chạy đến Hạ gia xin cơm."

Ôn thị nghe Liễu Minh Nguyệt tranh luận với bà, trong lòng bốc hỏa, quát lên: "Giỏi cho một nha đầu không biết thẹn! Cũng không phải là đính ước với Tiết gia, tại sao Tiết Hàn Vân lại thành nhà ngươi rồi? Đúng là không biết phân biệt tốt xấu, khuỷu tay hướng ra ngoài..."

Còn chưa vào cửa mà nha đầu này đã dám tranh luận rồi!

Liễu Minh Nguyệt khác biệt rất nhiều so với trước kia, trong lòng nàng Liễu Hậu chiếm vị trí thứ nhất, Tiết Hàn Vân chiếm vị trí thứ hai, không nhắc đến tình yêu nam nữ, nam tử này cũng là huynh trưởng yêu thương nàng, đáng giá để phó thác, nàng không khỏi tức giận, buột miệng: "Ta đã cùng Hàn Vân ca ca đính ước thì sao không phải nhà ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook