Chương 36: Tạm lánh
Lam Ngả Thảo
05/04/2018
Liễu Minh Nguyệt vào cung một chuyến, thu hoạch hai cuộn cung gấm thượng phẩm, bốn đôi cung hoa đặc chế, một đôi trâm cài.
Mặc dù Thẩm Kỳ Diệp giữ nàng lại dùng cơm, nhưng những thứ này lại là Thái Tử phi ban tặng, Vì thế Liễu Minh Nguyệt còn tự mình đến điện Thái Tử phi tạ ơn, thậm chí gặp phải Thái Tử ở trong điện Thái Tử phi, ngay trước mặt chúng thê thiếp, Tư Mã Sách trêu ghẹo gọi nàng là "Tiểu sư muội", Liễu Minh Nguyệt liền hô không dám.
Thái Tử phi Vi thị hai mươi tuổi hoa, sắc mặt tiều tụy, mang theo vẻ bệnh tật, tùy ý nói chuyện phiếm cùng Liễu Minh Nguyệt, Doãn Tố Nhụy đứng hầu ở bên cạnh, y phục trắng đơn giản, còn không bằng đại cung nữ bên cạnh Thái Tử phi, chỉ là nhan sắc của nàng như Xuân Hiểu*, khí chất như u Lan, dung nhan như Tây Thi, còn có một phong thái kiều diễm mát mẻ thướt tha như hoa phù dung, khiến Liễu Minh Nguyệt nhìn trộm vài lần.
*: ý chỉ vẻ đẹp tinh khôi, quyến rũ, tràn đầy sức sống như buổi sáng mùa xuân.
Tư Mã Sách bật cười, "Tiểu sư muội ngươi đang nhìn trộm cái gì vậy?"
Liễu Minh Nguyệt quýnh lên, thành thật trả lời: "Thần nữ đang nhìn Doãn Lương Viện nương nương." Ở trước mặt trước mặt những người tinh tường, lõi đời này, nàng nói láo còn không bằng nói thật.
Tư Mã Sách cười to: "Ngươi cũng cảm thấy Doãn Lương Viện xinh đẹp có phải hay không?"
Doãn Tố Nhụy được Tư Mã Sách khen ngợi, lập tức đỏ mặt, lại có một kiểu quyến rũ khác, ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng ngây ra nhìn.
....Một nữ nhân xinh đẹp cùng tâm cơ sâu xa như vậy, nếu nàng là Thẩm kỳ Diệp, con đường phía trước tất nhiên sẽ vô cùng mờ mịt.
Liễu Minh Nguyệt ra khỏi Đông cung, liền nhìn thấy Tiết Hàn Vân chờ ở bên ngoài , cả người đứng nghiêm thẳng tắp, hai mắt vững vàng nhìn chằm chằm Đông cung, giống như Đông cung là một con mãnh thú, hắn luôn luôn chú ý xem lúc nào thì mãnh thú này sẽ phun Minh Nguyệt ra, nếu như không phun ra liền xảy ra một cuộc đại chiến.
Liễu Minh Nguyệt gặp được hắn, lập tức bước nhanh lại, mặc kệ Hạ Huệ ôm cung gấm liên tiếp ngăn cản sau lưng, nàng đã nhảy ba bước thành hai bước đến trước mặt Tiết Hàn Vân.
"Hàn Vân ca ca. . . . . ."
Tiết Hàn Vân thấy được nàng ra ngoài, vẻ mặt nặng nề rốt cuộc dãn ra, đưa tay sờ đầu của nàng một: "Ở Đông cung có chuyện gì không?"
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu một, "Cũng chỉ là Thẩm Lương Viện ở trong cung nhàm chán, liền triệu ta đến chơi. Còn gặp được Thái Tử cùng Thái Tử phi, Doãn Lương Viện thật là xinh đẹp. . . . . ." Nàng nhanh chóng líu ríu kể lại một lần sự tình hôm nay, lại chỉ Liên Sinh đang dắt ngựa của Tiết Hàn Vân, bỗng nổi hứng nói: " Hàn Vân ca ca, ta muốn cưỡi ngựa. . . . . ."
Tiết Hàn Vân nghĩ lại chuyện nàng kể về Thẩm Kỳ Diệp hành hung nàng lần trước, thấy mặc dù nàng cố gắng làm ra vẻ vui mừng như vậy, nhưng trong con ngươi sáng ngời lại cất giấu mây mù khiến hắn nhìn không hiểu, cảm giác chẳng những nàng có chuyện gì gạt hắn, còn rất không vui, liền không cản nàng, đỡ nàng lên ngựa, mình thì nhận lấy dây cương từ trong tay Liên Sinh từ từ dắt đi.
Liễu Minh Nguyệt lên ngựa, chợt cảm thấy Tiết Hàn Vân thấp hơn nàng rất nhiều, nàng ngồi cao ở trên ngựa, liền có một loại trên thị giác ưu thế, cái loại tâm tình bị đè nén lúc gặp phải Tư Mã Sách ở chánh điện của Thái Tử phi trước đó cũng dần dần được hóa giải phất tay một chỉ điểm đám người Hạ Huệ, Liên Sinh: "Tự các ngươi đi về trước, ta theo Hàn Vân ca ca đi chơi."
Liên Sinh chăm chú nhìn Tiết Hàn Vân đang cực kỳ tình nguyện dắt ngựa cho Liễu đại tiểu thư, liên tiếp thở dài: "Đây là còn chưa thành thân đâu, nếu là tương Lai thành thân, cũng không biết đại tiểu thư sẽ lấn áp thiếu gia như thế nào nữa."
Hạ Huệ trừng mắt nhìn hắn: "Dù sao một người muốn đánh một kẻ cam nguyện bị đánh, ngươi rỗi rãnh lo lắng cái gì?" Dẫn đầu leo lên xe ngựa.
Tiết Hàn Vân từ từ dắt Liễu Minh Nguyệt suốt đoạn đường trở về, dọc đường thấy các loại đồ ăn vặt, Liễu Minh Nguyệt liền ngước cổ nhìn quanh, không ngừng ngửi mùi thơm thức ăn ven đường, Tiết Hàn Vân thấy bộ dáng nàng như vậy, không khỏi bật cười, liền giao dây cương vào tay nàng, tự mình đi mua đồ ăn.
Liễu Minh Nguyệt cưỡi ngựa một đoạn đường, xách theo một chuỗi dài đồ ăn vặt, tâm tình từ u ám lập tức chuyển thành trong sáng, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, liền cúi người cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Hàn Vân ca ca, không bằng chúng ta đi biệt viện đưa một ít thức ăn cho biểu tỷ được không?"
Tiết Hàn Vân dễ dàng xoay người lên ngựa, ôm nàng vào trong ngực, cảm thấy cả người nàng bỗng cứng lại, hắn thế nhưng lại thổi hơi ở bên tai nàng: "Nếu như ngươi cảm thấy không được tự nhiên, ta liền xuống ngựa dắt đi như cũ?" nếu là dắt ngựa đi từ nội thành tới ngoại thành, sợ rằng đi một canh giờ cũng không tới.
Sắc mặt Liễu Minh Nguyệt ửng đỏ, giơ tay áo che mặt, cất giọng thật thấp thúc giục: "Còn không mau đi, mọi người trên đường đều đang nhìn chúng ta đấy."
Khóe môi Tiết Hàn Vân khẽ cong, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa như mũi tên bắn ra ngoài.
Thuật cưỡi ngựa của hắn vô cùng điêu luyện, giờ phút này người đi trên đường cũng không nhiều, nghe được tiếng vó ngựa liền rối rít né tránh, không lâu lắm hai người người cưỡi một ngựa đã ra khỏi nội thành.
Hai huynh đệ Ôn gia đồng thời khảo trúng, Ôn Hữu Tư nhận chức thất phẩm Hàn Lâm viện biên tu, Ôn Hữu Niên cũng vào Hàn Lâm viện học tập, hôm nay là thứ cát sĩ, còn cần học tập 1 năm sau, tham gia cuộc thi phân loại lần nữa, vô luận như thế nào, hai nhi tử của Vạn thị cũng ở lại Kinh Thành, nàng cũng không trở về ngay được.
Huống chi, mấy ngày nay không ngừng có người làm mai tới cửa cầu hôn Ôn Hữu Niên cùng Ôn Dục Hân, Vạn thị vẫn còn đang đắn đo, còn có mấy phần không quyết định chắc chắn được. Nghe được nha hoàn báo lại, Tiết Hàn Vân cùng Liễu Minh Nguyệt đến, vội phân phó nha hoàn đi mời Ôn Dục Hân.
Suốt đoạn đường Liễu Minh Nguyệt ngồi ở trong ngực Tiết Hàn Vân, gió mát nhẹ phẩy chạm mặt, sau lưng lại là một thân thể nóng bỏng, không lâu lắm cả người liền ra đầy mồ hôi, chỉ ngóng trông sớm đến biệt trang một chút. Vừa nghĩ chẳng trách phải bình thường La Dục Đình vô cùng thích cưỡi ngựa, thì ra cảm giác đón gió rong ruổi lại thoải thái như vậy, âm thầm quyết định sau này sẽ tìm La Dục Đình tới dạy mình cưỡi ngựa.
Nào biết đợi tới thời điểm nàng quay lại, La Dục Đình đã bị La đại phu nhân bắt ở nhà đợi gả, chuyện này chưa nói, La Dục Đình còn véo mặt của nàng giễu cợt: "Không bằng sau khi bọn ngươi kết hôn, xin Tiết sư huynh dạy, tin tưởng nhất định hắn sẽ vui vẻ với dạy tiểu nha đầu ngu ngốc nhà ngươi!"
Liễu Minh Nguyệt gạt móng vuốt từ trên mặt mình xuống, hết sức tức giận: "Cho dù là hiện tại cũng có thể nhờ hắn dạy, tội gì chờ sau này?"
Sau đó quả nhiên nàng lẽo đẽo bám theo Tiết Hàn Vân nhờ hắn dạy nàng cưỡi ngựa, phong cảnh kiều diễm trong đó, tự nhiên không cần nói tới, đây cũng là nói sau.
Giờ phút này hai người xuống ngựa trước cửa biệt trang, Liễu Minh Nguyệt giơ lên hai bao đồ ăn trong tay, Tùng Lật cao, mứt hoa quả trái cây, mi mao tô đằng. Tiết Hàn Vân xuống ngựa trước, lại đỡ nàng xuống ngựa, hai tay nàng cầm đầy đồ, lúc lên dễ dàng giờ phút này muốn xuống nhưng có chút khó khăn, đúng lúc Ôn Hữu Tư hôm nay đang nghỉ cuối tuần, nghe được hai người đến, hai huynh đệ Ôn Hữu Niên cùng tới, nhận lấy vật trong tay Liễu Minh Nguyệt, mới giúp nàng thoát khỏi quẫn cảnh.
Nhất thời Vạn thị cùng Ôn Dục Hân thấy Liễu Minh Nguyệt, cũng cực kỳ vui mừng. Ôn Dục Hân bước đến kéo tay nàng, lại không đề phòng bắt được một bàn tay dính đầy nước đường. . . . . . Thì ra là nàng ăn đồ ngọt dính vào trên tay, Ôn Dục Hân giơ một tay dính đường trợn mắt hốc mồm, quay đầu đi nhìn mẫu thân Vạn thị của nàng, vẻ mặt nghi hoặc.
Vạn thị vừa quyết định muốn Ôn Dục Hân đến Kinh Thành, mấy ngày gần đây bắt đầu dạy dỗ nàng nghiêm cẩn, hành động ngồi nằm đều có ma ma nha hoàn nhìn chằm chằm, một chút cũng không dám bừa bãi. Ôn Dục Hân chỉ nghĩ người khác đợi gả cũng đều giống như nàng, nào biết Liễu Minh Nguyệt đợi gả, lại càng tự nhiên hơn so với lúc chưa từng định thân, vị muội phu tương lai này chẳng những chưa từng quản nàng, còn dung túng nàng ăn uống ngoài đường phố, xách theo đầy tay đồ ăn vặt đến nhà. . . . . . đây là bộ dáng đợi gả sao?
Đợi Tiết Hàn Vân cùng hai huynh đệ Ôn gia đến thư phòng ở tiền viện xong, Ôn Dục Hân cùng Liễu Minh Nguyệt cũng đã được nha hoàn hầu hạ rửa sạch tay, lúc này mới nhéo một trên mu bàn tay Liễu Minh Nguyệt: "Tiểu nha đầu, sao ngươi lại vô pháp vô thiên như vậy?" Nửa là ngậm chua nửa hâm mộ mắng.
Vạn thị cười dịu dàng lại không biết làm thế nào: "Muội muội ngươi tốt số, chẳng những không có bà bà với tiểu cô (mẹ chống, em chồng) gây khó khăn, ngay cả công tử Tiết gia cũng là người cực kỳ hiền lành, biết cảm thông, cho dù tương lai không còn ở trong phủ Tướng Quốc nữa, hẳn cũng là sống ở nhà riêng, dù là ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao cũng không có người trông nom."
Liễu Minh Nguyệt ôm cánh tay Vạn thị làm nũng: "Nhị cữu mẫu nói cái gì đó? Ta mới không muốn rời khỏi a cha, ta muốn ngày ngày ở cùng với a cha."
Vị cữu mẫu này của nàng là điển hình của kiểu người ngoại nhu nội cương, lại rất thông tình đạt lý(hiểu đạo lí, biết thông cảm). Thời gian Liễu Minh Nguyệt chung đụng cùng với nàng càng lâu, lại càng thêm thân cận với nàng. Có lẽ do bản thân chính là người mất nương sớm, có một lần còn từng ngây ngốc nói trước mặt Vạn thị: "Thật sự là kỳ quái, mặc dù đại di mẫu là tỷ muội ruột thịt với nương ta, ta lại cảm thấy tính tình Đại di mẫu cùng a nương ta nhất định khác nhau. Ngược lại ta lại cảm thấy Nhị cữu mẫu rất giống a nương ta. . . . . ."
Lúc ấy vành mắt Vạn thị liền hồng, vuốt đầu của nàng than: "Con thật là đứa nhỏ ngốc!"
Chờ sau khi nàng đi lại rơi lệ một lần, Ôn Dục Hân khuyên hồi lâu mới dừng khóc: "Ngươi sao có thể biết tiểu cô ngươi là hạng người gì. Tính tình nàng là dịu dàng nhất, nhưng cũng cực kỳ có chủ ý, a nương không thông tuệ như nàng, thua kém nàng rất nhiều. . . . . . Chỉ có một, a nương tốt số hơn so với nàng, có thể tận mắt nhìn ba huynh muội các ngươi lớn lên **. Nàng đi quá sớm, lại bỏ lại Nguyệt nha đầu cô đơn một mình. . . . . ."
Ôn Dục Hân không biết khuyên nhủ bằng cách nào, chỉ đành phải khuyên: "Quan hệ của A nương cùng tiểu cô tốt như vậy, lại ưa thích Nguyệt nha đầu, vậy thì xem Nguyệt nha đầu như nữ nhi thân sinh không phải giống nhau sao? Ta lại có thêm một vị muội muội. . . . . ."
Vạn thị liền cười rộ lên.
Sau lần Liễu Minh Nguyệt trở lại đó, quả nhiên nàng yêu thương Liễu Minh Nguyệt cùng Ôn Dục Hân như nhau, có lúc còn yêu thương sủng ái nàng hơn cả Ôn Dục Hân. Ngoài miệng Ôn Dục Hân kêu bất công, nhưng cũng là thật lòng yêu thương Liễu Minh Nguyệt, hai tỷ muội càng thêm không có gì giấu nhau.
Mặc dù Liễu Minh Nguyệt hơi ngốc một chút, rốt cuộc trải qua những chuyện kia, dần dần đã thông suốt, có thể nhìn ra vị Nhị cữu mẫu cùng biểu tỷ này hẳn là thật lòng đối đãi với nàng như người thân, liền cũng từ từ tôn kính Vạn giống như mẫu thân, chẳng những kính trọng nàng, còn yêu thương nàng, gần như dồn hết tình cảm lưu luyến với mẫu thân lên người Vạn thị, lại còn tựa như tiểu nữ nhi của Vạn thị.
Bên này mẫu nữ ba người thân thiết, trong thư phòng Ôn Hữu Tư lại báo một chuyện cho Tiết Hàn Vân.
Trước đó vài ngày Vạn thị nhận được thư của Ôn Lão Gia Tử, phó thác đại cô Hạ gia tới cầu hôn Liễu Hậu, muốn ghép đôi Liễu Minh Nguyệt cùng Hạ Tử Thanh.
Thì ra là Hạ Ôn thị viết thư tới Giang Bắc cho Ôn Lão Gia Tử, Ôn Lão Gia Tử nghĩ đến ái nữ mất sớm, thương nghị cùng Ôn Lão Thái Thái hồi lâu, liền viết lá thư này cho Vạn thị, chỉ nói Tiết Hàn Vân xuất từ nhà võ tướng, tương Lai tất nhiên muốn lên chiến trường, Liễu Ôn thị thì đã qua đời, Liễu Minh Nguyệt tuyệt đối không thể có sơ xuất gì, cũng không biết trong lòng Liễu Hậu muốn như thế nào, lại có thể chọn một nữ tế như vậy.
Ôn Lão Gia Tử chẳng những hạ lệnh cho Vạn thị, muốn nàng phải ngăn cản cọc hôn sự này, ngược lại cũng tự tay viết một phong thư muốn ôn Hữu Tư chuyển giao cho Liễu Hậu. Ông cụ nhất định muốn Liễu Minh Nguyệt gả cho Hạ gia, cho dù tương lai quan vị Hạ Tử Thanh không cao, rốt cuộc vẫn là người đọc sách, luôn có bảo đảm bình an, mạnh hơn gả cho một người lấy mạng vật lộn đọ sức giành công danh ở trên chiến trường.
Vạn thị đoán được đây chắc chắn là chủ ý của Hạ Ôn thị, nhưng Tiết Hàn Vân cùng Liễu Minh Nguyệt hôm nay đã định hôn, Ôn Hữu Tư cùng Ôn Hữu Niên ở bên trong, ngày gần đây đi Hàn Lâm viện, đã muốn thăm người thân phải hồi hương giổ tổ, nàng phải đi gặp cha mẹ chồng, liền cảm thấy rất khó xử.
Ôn Hữu Tư nói rõ chuyện này, Tiết Hàn Vân nói: "Chuyện tình của ta với Nguyệt nhi, Đoan Ngọ lần trước, Liễu bá bá đã nói qua với Thánh thượng, lúc ấy trên lầu ngắm cảnh đều là trọng thần triều đình, làm sao có thể đổi ý? Huống coi như Liễu bá bá muốn đổi ý, ta cũng không chịu. Vị huynh đệ nhà biểu cô kia của ngươi, mọi việc đều nghe nương hắn, tương lai sao có thể đảm đương che chở cho Nguyệt Nhi được? Ta há có thể cho phép nàng gả đi Hạ gia chịu uất ức?"
Ôn Hữu Tư lại mang đầy bụng nghi ngờ: "Khác ta không dám nói, nhưng nghe nói từ trước đến giờ tiểu di trượng đều tôn kính hiếu thuận tổ phụ, chuyện này nên để lão nhân gia vui mừng vẫn tốt hơn. Lần này chúng ta trở về tổ trạch Giang Bắc, coi như có thể nói rõ với lão nhân gia, nhưng ta nghe nói biểu đệ trúng nhị giáp, Hạ gia đã tế tổ ở kinh thành rồi, Đại cô mẫu phải dẫn biểu đệ trở về tổ trạch Giang Bắc hướng thỉnh an tổ phụ, nếu đến lúc đó Đại cô mẫu lại nói mấy câu, tổ phụ nghĩ như thế nào cũng không biết. Trăm nghe không bằng một thấy, chỉ bằng nhân tài như muội phu, không bằng ngươi cũng xin nghỉ, đi về phía tổ phụ thỉnh an đi? Đến lúc đó, chỉ bằng ánh mắt của tổ phụ, dù như thế nào cũng sẽ không vứt bỏ ngươi mà chọn biểu đệ đâu?"
Vạn thị sáng suốt, Ôn Hữu Tư cùng Ôn Hữu Niên cũng dưỡng thành thói quen độc lập tự chủ, nhìn thấy mọi chuyện Hạ Tử Thanh đều nghe theo nương hắn phân phó như vậy, căn bản không có cách nào yêu thích. Mặc dù là biểu huynh đệ với Hạ Tử Thanh, cũng không thân cận, ngược lại hợp với tính tình Tiết Hàn Vân, ba người chung đụng cực kỳ hài hòa.
Tiết Hàn Vân suy nghĩ đến thế cục trong triều mấy ngày gần đây, Sở Vương ** cùng Thái Tử ** càng thêm đối chọi gay gắt, phần lớn thời gian Thánh thượng vẫn ở trong điện Ngô quý phi, vẫn thường triệu Sở Vương vào cung, làm cho một đám quan viên trong triều chia phe phái, ngoại trừ phái trung quân, có vài người lựa chọn Sở Vương có vài người lựa chọn Thái Tử, kẻ dư liền làm phái trung lập, ngắm nhìn hai mặt do dự không quyết.
Sở Vương hai lần ba lượt vô tình gặp được hắn ở trong cấm cung, luôn là một dáng vẻ thân thiết. Ngày hôm nay Lương Viện của Thái Tử lại triệu Liễu Minh Nguyệt vào cung, rõ ràng có ý lôi kéo. Mặc dù Liễu Tương thân là Thái Phó của Thái Tử, nhưng hắn là phái trung quân, Thái Tử lúc nào cũng tới thỉnh giáo hắn, người ngoài đều nói Liễu tướng công chính liêm minh, trung thành cảnh cảnh, Tiết Hàn Vân lại biết, thế cục hôm nay, ngay cả Liễu Tương cũng có chút đoán không ra ý của Thánh thượng.
Trình thái y từng lén lút tiết lộ, mặc hôm nay dù nhìn Thánh thượng bình phục, nhưng thực tế lần này ngã bệnh, nội tạng cũng bị hư, nếu nghỉ ngơi đầy đủ, chừng mười năm cũng không phải là không thể nào. Đáng tiếc từ sau khi Thánh thượng khang phục, đầu tiên còn có thể nén được tính tình làm chưởng quỹ chỉ tay, không để ý tới triều chính, toàn bộ mọi việc đẩy cho Thái Tử xử lý, nhưng ngày giờ trôi đi, trong lòng buồn bực, nhìn Thái Tử liền sinh ra các loại không vừa mắt, lại nghi hoặc Thái Tử muốn thay thế hắn, tự mình cầm quyền, hôm nay đã bắt đầu lâm triều lại, ngược lại đè lại rất nhiều chuyện mà Thái Tử xử lý.
Mặc dù từ nhỏ Thái Tử được kim thượng nuôi dạy, nhưng mà suy nghĩ của hai phụ tử hoàn toàn bất đồng. Kim thượng nhân từ, mánh khoé xử lý quốc sự chậm rãi từ tốn, nhưng Thái Tử vừa nắm được quyền to, chính là lúc hăng hái, làm việc càng mạnh mẽ vang dội, kim thượng không dưỡng bệnh trong hậu cung nữa, sau trở lại tiền triều, đã nhiều lần trách cứ Thái Tử thô bạo cương liệt, không hiểu đạo trị quốc rồi.
Ngay cả Liễu Tương thân là Thái Phó của Thái Tử, kẹp ở giữa hai phụ tử này, cũng rất là khó khăn.
Dạy dỗ Thái Tử quá tốt, thì sợ bị nghi ngờ có ý soán vị. Dạy đỡ không nên hồn, chính hắn liền muốn vác tội danh vô năng. . . . . . Trái phải đều là lỗi, lựa chọn cực kỳ khó khăn.
Hôm nay Thái Tử cùng Sở Vương đều có tính kéo hắn xuống nước. Chỉ cần Tiết Hàn Vân đứng đội tỏ rõ thái độ, tin tưởng coi như Liễu Tương không ra vẻ, mọi người cũng sẽ đoán hắn trúng ý vị nào kế vị hơn. . . . . .
"Ta trở về thương lượng một chút với Liễu bá bá, sau đó sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn."
Tiết Hàn Vân thầm nói: loại thế cục hôm nay, còn không bằng tạm thời hắn tránh một chút, khiến Liễu bá bá có thể bảo trì trung lập cũng tốt. Trong lòng đã chắc chắn, Liễu Tương nhất định sẽ đồng ý cho hắn tiến về phía Giang Bắc ——
Mặc dù Thẩm Kỳ Diệp giữ nàng lại dùng cơm, nhưng những thứ này lại là Thái Tử phi ban tặng, Vì thế Liễu Minh Nguyệt còn tự mình đến điện Thái Tử phi tạ ơn, thậm chí gặp phải Thái Tử ở trong điện Thái Tử phi, ngay trước mặt chúng thê thiếp, Tư Mã Sách trêu ghẹo gọi nàng là "Tiểu sư muội", Liễu Minh Nguyệt liền hô không dám.
Thái Tử phi Vi thị hai mươi tuổi hoa, sắc mặt tiều tụy, mang theo vẻ bệnh tật, tùy ý nói chuyện phiếm cùng Liễu Minh Nguyệt, Doãn Tố Nhụy đứng hầu ở bên cạnh, y phục trắng đơn giản, còn không bằng đại cung nữ bên cạnh Thái Tử phi, chỉ là nhan sắc của nàng như Xuân Hiểu*, khí chất như u Lan, dung nhan như Tây Thi, còn có một phong thái kiều diễm mát mẻ thướt tha như hoa phù dung, khiến Liễu Minh Nguyệt nhìn trộm vài lần.
*: ý chỉ vẻ đẹp tinh khôi, quyến rũ, tràn đầy sức sống như buổi sáng mùa xuân.
Tư Mã Sách bật cười, "Tiểu sư muội ngươi đang nhìn trộm cái gì vậy?"
Liễu Minh Nguyệt quýnh lên, thành thật trả lời: "Thần nữ đang nhìn Doãn Lương Viện nương nương." Ở trước mặt trước mặt những người tinh tường, lõi đời này, nàng nói láo còn không bằng nói thật.
Tư Mã Sách cười to: "Ngươi cũng cảm thấy Doãn Lương Viện xinh đẹp có phải hay không?"
Doãn Tố Nhụy được Tư Mã Sách khen ngợi, lập tức đỏ mặt, lại có một kiểu quyến rũ khác, ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng ngây ra nhìn.
....Một nữ nhân xinh đẹp cùng tâm cơ sâu xa như vậy, nếu nàng là Thẩm kỳ Diệp, con đường phía trước tất nhiên sẽ vô cùng mờ mịt.
Liễu Minh Nguyệt ra khỏi Đông cung, liền nhìn thấy Tiết Hàn Vân chờ ở bên ngoài , cả người đứng nghiêm thẳng tắp, hai mắt vững vàng nhìn chằm chằm Đông cung, giống như Đông cung là một con mãnh thú, hắn luôn luôn chú ý xem lúc nào thì mãnh thú này sẽ phun Minh Nguyệt ra, nếu như không phun ra liền xảy ra một cuộc đại chiến.
Liễu Minh Nguyệt gặp được hắn, lập tức bước nhanh lại, mặc kệ Hạ Huệ ôm cung gấm liên tiếp ngăn cản sau lưng, nàng đã nhảy ba bước thành hai bước đến trước mặt Tiết Hàn Vân.
"Hàn Vân ca ca. . . . . ."
Tiết Hàn Vân thấy được nàng ra ngoài, vẻ mặt nặng nề rốt cuộc dãn ra, đưa tay sờ đầu của nàng một: "Ở Đông cung có chuyện gì không?"
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu một, "Cũng chỉ là Thẩm Lương Viện ở trong cung nhàm chán, liền triệu ta đến chơi. Còn gặp được Thái Tử cùng Thái Tử phi, Doãn Lương Viện thật là xinh đẹp. . . . . ." Nàng nhanh chóng líu ríu kể lại một lần sự tình hôm nay, lại chỉ Liên Sinh đang dắt ngựa của Tiết Hàn Vân, bỗng nổi hứng nói: " Hàn Vân ca ca, ta muốn cưỡi ngựa. . . . . ."
Tiết Hàn Vân nghĩ lại chuyện nàng kể về Thẩm Kỳ Diệp hành hung nàng lần trước, thấy mặc dù nàng cố gắng làm ra vẻ vui mừng như vậy, nhưng trong con ngươi sáng ngời lại cất giấu mây mù khiến hắn nhìn không hiểu, cảm giác chẳng những nàng có chuyện gì gạt hắn, còn rất không vui, liền không cản nàng, đỡ nàng lên ngựa, mình thì nhận lấy dây cương từ trong tay Liên Sinh từ từ dắt đi.
Liễu Minh Nguyệt lên ngựa, chợt cảm thấy Tiết Hàn Vân thấp hơn nàng rất nhiều, nàng ngồi cao ở trên ngựa, liền có một loại trên thị giác ưu thế, cái loại tâm tình bị đè nén lúc gặp phải Tư Mã Sách ở chánh điện của Thái Tử phi trước đó cũng dần dần được hóa giải phất tay một chỉ điểm đám người Hạ Huệ, Liên Sinh: "Tự các ngươi đi về trước, ta theo Hàn Vân ca ca đi chơi."
Liên Sinh chăm chú nhìn Tiết Hàn Vân đang cực kỳ tình nguyện dắt ngựa cho Liễu đại tiểu thư, liên tiếp thở dài: "Đây là còn chưa thành thân đâu, nếu là tương Lai thành thân, cũng không biết đại tiểu thư sẽ lấn áp thiếu gia như thế nào nữa."
Hạ Huệ trừng mắt nhìn hắn: "Dù sao một người muốn đánh một kẻ cam nguyện bị đánh, ngươi rỗi rãnh lo lắng cái gì?" Dẫn đầu leo lên xe ngựa.
Tiết Hàn Vân từ từ dắt Liễu Minh Nguyệt suốt đoạn đường trở về, dọc đường thấy các loại đồ ăn vặt, Liễu Minh Nguyệt liền ngước cổ nhìn quanh, không ngừng ngửi mùi thơm thức ăn ven đường, Tiết Hàn Vân thấy bộ dáng nàng như vậy, không khỏi bật cười, liền giao dây cương vào tay nàng, tự mình đi mua đồ ăn.
Liễu Minh Nguyệt cưỡi ngựa một đoạn đường, xách theo một chuỗi dài đồ ăn vặt, tâm tình từ u ám lập tức chuyển thành trong sáng, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, liền cúi người cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Hàn Vân ca ca, không bằng chúng ta đi biệt viện đưa một ít thức ăn cho biểu tỷ được không?"
Tiết Hàn Vân dễ dàng xoay người lên ngựa, ôm nàng vào trong ngực, cảm thấy cả người nàng bỗng cứng lại, hắn thế nhưng lại thổi hơi ở bên tai nàng: "Nếu như ngươi cảm thấy không được tự nhiên, ta liền xuống ngựa dắt đi như cũ?" nếu là dắt ngựa đi từ nội thành tới ngoại thành, sợ rằng đi một canh giờ cũng không tới.
Sắc mặt Liễu Minh Nguyệt ửng đỏ, giơ tay áo che mặt, cất giọng thật thấp thúc giục: "Còn không mau đi, mọi người trên đường đều đang nhìn chúng ta đấy."
Khóe môi Tiết Hàn Vân khẽ cong, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa như mũi tên bắn ra ngoài.
Thuật cưỡi ngựa của hắn vô cùng điêu luyện, giờ phút này người đi trên đường cũng không nhiều, nghe được tiếng vó ngựa liền rối rít né tránh, không lâu lắm hai người người cưỡi một ngựa đã ra khỏi nội thành.
Hai huynh đệ Ôn gia đồng thời khảo trúng, Ôn Hữu Tư nhận chức thất phẩm Hàn Lâm viện biên tu, Ôn Hữu Niên cũng vào Hàn Lâm viện học tập, hôm nay là thứ cát sĩ, còn cần học tập 1 năm sau, tham gia cuộc thi phân loại lần nữa, vô luận như thế nào, hai nhi tử của Vạn thị cũng ở lại Kinh Thành, nàng cũng không trở về ngay được.
Huống chi, mấy ngày nay không ngừng có người làm mai tới cửa cầu hôn Ôn Hữu Niên cùng Ôn Dục Hân, Vạn thị vẫn còn đang đắn đo, còn có mấy phần không quyết định chắc chắn được. Nghe được nha hoàn báo lại, Tiết Hàn Vân cùng Liễu Minh Nguyệt đến, vội phân phó nha hoàn đi mời Ôn Dục Hân.
Suốt đoạn đường Liễu Minh Nguyệt ngồi ở trong ngực Tiết Hàn Vân, gió mát nhẹ phẩy chạm mặt, sau lưng lại là một thân thể nóng bỏng, không lâu lắm cả người liền ra đầy mồ hôi, chỉ ngóng trông sớm đến biệt trang một chút. Vừa nghĩ chẳng trách phải bình thường La Dục Đình vô cùng thích cưỡi ngựa, thì ra cảm giác đón gió rong ruổi lại thoải thái như vậy, âm thầm quyết định sau này sẽ tìm La Dục Đình tới dạy mình cưỡi ngựa.
Nào biết đợi tới thời điểm nàng quay lại, La Dục Đình đã bị La đại phu nhân bắt ở nhà đợi gả, chuyện này chưa nói, La Dục Đình còn véo mặt của nàng giễu cợt: "Không bằng sau khi bọn ngươi kết hôn, xin Tiết sư huynh dạy, tin tưởng nhất định hắn sẽ vui vẻ với dạy tiểu nha đầu ngu ngốc nhà ngươi!"
Liễu Minh Nguyệt gạt móng vuốt từ trên mặt mình xuống, hết sức tức giận: "Cho dù là hiện tại cũng có thể nhờ hắn dạy, tội gì chờ sau này?"
Sau đó quả nhiên nàng lẽo đẽo bám theo Tiết Hàn Vân nhờ hắn dạy nàng cưỡi ngựa, phong cảnh kiều diễm trong đó, tự nhiên không cần nói tới, đây cũng là nói sau.
Giờ phút này hai người xuống ngựa trước cửa biệt trang, Liễu Minh Nguyệt giơ lên hai bao đồ ăn trong tay, Tùng Lật cao, mứt hoa quả trái cây, mi mao tô đằng. Tiết Hàn Vân xuống ngựa trước, lại đỡ nàng xuống ngựa, hai tay nàng cầm đầy đồ, lúc lên dễ dàng giờ phút này muốn xuống nhưng có chút khó khăn, đúng lúc Ôn Hữu Tư hôm nay đang nghỉ cuối tuần, nghe được hai người đến, hai huynh đệ Ôn Hữu Niên cùng tới, nhận lấy vật trong tay Liễu Minh Nguyệt, mới giúp nàng thoát khỏi quẫn cảnh.
Nhất thời Vạn thị cùng Ôn Dục Hân thấy Liễu Minh Nguyệt, cũng cực kỳ vui mừng. Ôn Dục Hân bước đến kéo tay nàng, lại không đề phòng bắt được một bàn tay dính đầy nước đường. . . . . . Thì ra là nàng ăn đồ ngọt dính vào trên tay, Ôn Dục Hân giơ một tay dính đường trợn mắt hốc mồm, quay đầu đi nhìn mẫu thân Vạn thị của nàng, vẻ mặt nghi hoặc.
Vạn thị vừa quyết định muốn Ôn Dục Hân đến Kinh Thành, mấy ngày gần đây bắt đầu dạy dỗ nàng nghiêm cẩn, hành động ngồi nằm đều có ma ma nha hoàn nhìn chằm chằm, một chút cũng không dám bừa bãi. Ôn Dục Hân chỉ nghĩ người khác đợi gả cũng đều giống như nàng, nào biết Liễu Minh Nguyệt đợi gả, lại càng tự nhiên hơn so với lúc chưa từng định thân, vị muội phu tương lai này chẳng những chưa từng quản nàng, còn dung túng nàng ăn uống ngoài đường phố, xách theo đầy tay đồ ăn vặt đến nhà. . . . . . đây là bộ dáng đợi gả sao?
Đợi Tiết Hàn Vân cùng hai huynh đệ Ôn gia đến thư phòng ở tiền viện xong, Ôn Dục Hân cùng Liễu Minh Nguyệt cũng đã được nha hoàn hầu hạ rửa sạch tay, lúc này mới nhéo một trên mu bàn tay Liễu Minh Nguyệt: "Tiểu nha đầu, sao ngươi lại vô pháp vô thiên như vậy?" Nửa là ngậm chua nửa hâm mộ mắng.
Vạn thị cười dịu dàng lại không biết làm thế nào: "Muội muội ngươi tốt số, chẳng những không có bà bà với tiểu cô (mẹ chống, em chồng) gây khó khăn, ngay cả công tử Tiết gia cũng là người cực kỳ hiền lành, biết cảm thông, cho dù tương lai không còn ở trong phủ Tướng Quốc nữa, hẳn cũng là sống ở nhà riêng, dù là ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao cũng không có người trông nom."
Liễu Minh Nguyệt ôm cánh tay Vạn thị làm nũng: "Nhị cữu mẫu nói cái gì đó? Ta mới không muốn rời khỏi a cha, ta muốn ngày ngày ở cùng với a cha."
Vị cữu mẫu này của nàng là điển hình của kiểu người ngoại nhu nội cương, lại rất thông tình đạt lý(hiểu đạo lí, biết thông cảm). Thời gian Liễu Minh Nguyệt chung đụng cùng với nàng càng lâu, lại càng thêm thân cận với nàng. Có lẽ do bản thân chính là người mất nương sớm, có một lần còn từng ngây ngốc nói trước mặt Vạn thị: "Thật sự là kỳ quái, mặc dù đại di mẫu là tỷ muội ruột thịt với nương ta, ta lại cảm thấy tính tình Đại di mẫu cùng a nương ta nhất định khác nhau. Ngược lại ta lại cảm thấy Nhị cữu mẫu rất giống a nương ta. . . . . ."
Lúc ấy vành mắt Vạn thị liền hồng, vuốt đầu của nàng than: "Con thật là đứa nhỏ ngốc!"
Chờ sau khi nàng đi lại rơi lệ một lần, Ôn Dục Hân khuyên hồi lâu mới dừng khóc: "Ngươi sao có thể biết tiểu cô ngươi là hạng người gì. Tính tình nàng là dịu dàng nhất, nhưng cũng cực kỳ có chủ ý, a nương không thông tuệ như nàng, thua kém nàng rất nhiều. . . . . . Chỉ có một, a nương tốt số hơn so với nàng, có thể tận mắt nhìn ba huynh muội các ngươi lớn lên **. Nàng đi quá sớm, lại bỏ lại Nguyệt nha đầu cô đơn một mình. . . . . ."
Ôn Dục Hân không biết khuyên nhủ bằng cách nào, chỉ đành phải khuyên: "Quan hệ của A nương cùng tiểu cô tốt như vậy, lại ưa thích Nguyệt nha đầu, vậy thì xem Nguyệt nha đầu như nữ nhi thân sinh không phải giống nhau sao? Ta lại có thêm một vị muội muội. . . . . ."
Vạn thị liền cười rộ lên.
Sau lần Liễu Minh Nguyệt trở lại đó, quả nhiên nàng yêu thương Liễu Minh Nguyệt cùng Ôn Dục Hân như nhau, có lúc còn yêu thương sủng ái nàng hơn cả Ôn Dục Hân. Ngoài miệng Ôn Dục Hân kêu bất công, nhưng cũng là thật lòng yêu thương Liễu Minh Nguyệt, hai tỷ muội càng thêm không có gì giấu nhau.
Mặc dù Liễu Minh Nguyệt hơi ngốc một chút, rốt cuộc trải qua những chuyện kia, dần dần đã thông suốt, có thể nhìn ra vị Nhị cữu mẫu cùng biểu tỷ này hẳn là thật lòng đối đãi với nàng như người thân, liền cũng từ từ tôn kính Vạn giống như mẫu thân, chẳng những kính trọng nàng, còn yêu thương nàng, gần như dồn hết tình cảm lưu luyến với mẫu thân lên người Vạn thị, lại còn tựa như tiểu nữ nhi của Vạn thị.
Bên này mẫu nữ ba người thân thiết, trong thư phòng Ôn Hữu Tư lại báo một chuyện cho Tiết Hàn Vân.
Trước đó vài ngày Vạn thị nhận được thư của Ôn Lão Gia Tử, phó thác đại cô Hạ gia tới cầu hôn Liễu Hậu, muốn ghép đôi Liễu Minh Nguyệt cùng Hạ Tử Thanh.
Thì ra là Hạ Ôn thị viết thư tới Giang Bắc cho Ôn Lão Gia Tử, Ôn Lão Gia Tử nghĩ đến ái nữ mất sớm, thương nghị cùng Ôn Lão Thái Thái hồi lâu, liền viết lá thư này cho Vạn thị, chỉ nói Tiết Hàn Vân xuất từ nhà võ tướng, tương Lai tất nhiên muốn lên chiến trường, Liễu Ôn thị thì đã qua đời, Liễu Minh Nguyệt tuyệt đối không thể có sơ xuất gì, cũng không biết trong lòng Liễu Hậu muốn như thế nào, lại có thể chọn một nữ tế như vậy.
Ôn Lão Gia Tử chẳng những hạ lệnh cho Vạn thị, muốn nàng phải ngăn cản cọc hôn sự này, ngược lại cũng tự tay viết một phong thư muốn ôn Hữu Tư chuyển giao cho Liễu Hậu. Ông cụ nhất định muốn Liễu Minh Nguyệt gả cho Hạ gia, cho dù tương lai quan vị Hạ Tử Thanh không cao, rốt cuộc vẫn là người đọc sách, luôn có bảo đảm bình an, mạnh hơn gả cho một người lấy mạng vật lộn đọ sức giành công danh ở trên chiến trường.
Vạn thị đoán được đây chắc chắn là chủ ý của Hạ Ôn thị, nhưng Tiết Hàn Vân cùng Liễu Minh Nguyệt hôm nay đã định hôn, Ôn Hữu Tư cùng Ôn Hữu Niên ở bên trong, ngày gần đây đi Hàn Lâm viện, đã muốn thăm người thân phải hồi hương giổ tổ, nàng phải đi gặp cha mẹ chồng, liền cảm thấy rất khó xử.
Ôn Hữu Tư nói rõ chuyện này, Tiết Hàn Vân nói: "Chuyện tình của ta với Nguyệt nhi, Đoan Ngọ lần trước, Liễu bá bá đã nói qua với Thánh thượng, lúc ấy trên lầu ngắm cảnh đều là trọng thần triều đình, làm sao có thể đổi ý? Huống coi như Liễu bá bá muốn đổi ý, ta cũng không chịu. Vị huynh đệ nhà biểu cô kia của ngươi, mọi việc đều nghe nương hắn, tương lai sao có thể đảm đương che chở cho Nguyệt Nhi được? Ta há có thể cho phép nàng gả đi Hạ gia chịu uất ức?"
Ôn Hữu Tư lại mang đầy bụng nghi ngờ: "Khác ta không dám nói, nhưng nghe nói từ trước đến giờ tiểu di trượng đều tôn kính hiếu thuận tổ phụ, chuyện này nên để lão nhân gia vui mừng vẫn tốt hơn. Lần này chúng ta trở về tổ trạch Giang Bắc, coi như có thể nói rõ với lão nhân gia, nhưng ta nghe nói biểu đệ trúng nhị giáp, Hạ gia đã tế tổ ở kinh thành rồi, Đại cô mẫu phải dẫn biểu đệ trở về tổ trạch Giang Bắc hướng thỉnh an tổ phụ, nếu đến lúc đó Đại cô mẫu lại nói mấy câu, tổ phụ nghĩ như thế nào cũng không biết. Trăm nghe không bằng một thấy, chỉ bằng nhân tài như muội phu, không bằng ngươi cũng xin nghỉ, đi về phía tổ phụ thỉnh an đi? Đến lúc đó, chỉ bằng ánh mắt của tổ phụ, dù như thế nào cũng sẽ không vứt bỏ ngươi mà chọn biểu đệ đâu?"
Vạn thị sáng suốt, Ôn Hữu Tư cùng Ôn Hữu Niên cũng dưỡng thành thói quen độc lập tự chủ, nhìn thấy mọi chuyện Hạ Tử Thanh đều nghe theo nương hắn phân phó như vậy, căn bản không có cách nào yêu thích. Mặc dù là biểu huynh đệ với Hạ Tử Thanh, cũng không thân cận, ngược lại hợp với tính tình Tiết Hàn Vân, ba người chung đụng cực kỳ hài hòa.
Tiết Hàn Vân suy nghĩ đến thế cục trong triều mấy ngày gần đây, Sở Vương ** cùng Thái Tử ** càng thêm đối chọi gay gắt, phần lớn thời gian Thánh thượng vẫn ở trong điện Ngô quý phi, vẫn thường triệu Sở Vương vào cung, làm cho một đám quan viên trong triều chia phe phái, ngoại trừ phái trung quân, có vài người lựa chọn Sở Vương có vài người lựa chọn Thái Tử, kẻ dư liền làm phái trung lập, ngắm nhìn hai mặt do dự không quyết.
Sở Vương hai lần ba lượt vô tình gặp được hắn ở trong cấm cung, luôn là một dáng vẻ thân thiết. Ngày hôm nay Lương Viện của Thái Tử lại triệu Liễu Minh Nguyệt vào cung, rõ ràng có ý lôi kéo. Mặc dù Liễu Tương thân là Thái Phó của Thái Tử, nhưng hắn là phái trung quân, Thái Tử lúc nào cũng tới thỉnh giáo hắn, người ngoài đều nói Liễu tướng công chính liêm minh, trung thành cảnh cảnh, Tiết Hàn Vân lại biết, thế cục hôm nay, ngay cả Liễu Tương cũng có chút đoán không ra ý của Thánh thượng.
Trình thái y từng lén lút tiết lộ, mặc hôm nay dù nhìn Thánh thượng bình phục, nhưng thực tế lần này ngã bệnh, nội tạng cũng bị hư, nếu nghỉ ngơi đầy đủ, chừng mười năm cũng không phải là không thể nào. Đáng tiếc từ sau khi Thánh thượng khang phục, đầu tiên còn có thể nén được tính tình làm chưởng quỹ chỉ tay, không để ý tới triều chính, toàn bộ mọi việc đẩy cho Thái Tử xử lý, nhưng ngày giờ trôi đi, trong lòng buồn bực, nhìn Thái Tử liền sinh ra các loại không vừa mắt, lại nghi hoặc Thái Tử muốn thay thế hắn, tự mình cầm quyền, hôm nay đã bắt đầu lâm triều lại, ngược lại đè lại rất nhiều chuyện mà Thái Tử xử lý.
Mặc dù từ nhỏ Thái Tử được kim thượng nuôi dạy, nhưng mà suy nghĩ của hai phụ tử hoàn toàn bất đồng. Kim thượng nhân từ, mánh khoé xử lý quốc sự chậm rãi từ tốn, nhưng Thái Tử vừa nắm được quyền to, chính là lúc hăng hái, làm việc càng mạnh mẽ vang dội, kim thượng không dưỡng bệnh trong hậu cung nữa, sau trở lại tiền triều, đã nhiều lần trách cứ Thái Tử thô bạo cương liệt, không hiểu đạo trị quốc rồi.
Ngay cả Liễu Tương thân là Thái Phó của Thái Tử, kẹp ở giữa hai phụ tử này, cũng rất là khó khăn.
Dạy dỗ Thái Tử quá tốt, thì sợ bị nghi ngờ có ý soán vị. Dạy đỡ không nên hồn, chính hắn liền muốn vác tội danh vô năng. . . . . . Trái phải đều là lỗi, lựa chọn cực kỳ khó khăn.
Hôm nay Thái Tử cùng Sở Vương đều có tính kéo hắn xuống nước. Chỉ cần Tiết Hàn Vân đứng đội tỏ rõ thái độ, tin tưởng coi như Liễu Tương không ra vẻ, mọi người cũng sẽ đoán hắn trúng ý vị nào kế vị hơn. . . . . .
"Ta trở về thương lượng một chút với Liễu bá bá, sau đó sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn."
Tiết Hàn Vân thầm nói: loại thế cục hôm nay, còn không bằng tạm thời hắn tránh một chút, khiến Liễu bá bá có thể bảo trì trung lập cũng tốt. Trong lòng đã chắc chắn, Liễu Tương nhất định sẽ đồng ý cho hắn tiến về phía Giang Bắc ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.