Tướng Công Thật Vô Lý

Chương 4

Nhược Hoan

22/09/2014



“Muội xem, môi của muội chảy máu rồi.” Thẩm Tướng Khuyết cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp Hoa Điệp lau đi vết thương trên môi.

Nàng nhút nhát nhìn hắn, “Tướng Khuyết ca, huynh không tức giận?”.

Thẩm Tướng Khuyết liếc mắt nhìn nàng, “Muội đem mình cắn đến đổ máu, huynh tức giận, chẳng phải muội sẽ thêm ngược đãi chính mình?”

Âm thanh lạnh nhạt của hắn, làm cho Hoa Điệp cảm thấy ủy khuất.

“Muội cũng không phải cố ý . . . . . .” Nàng chính là theo bản năng cắn cho bị thương chính mình, chứ không phải muốn chọc hắn áy náy.

“Trước tiên giúp muội thoa dược đã.” ThẩmTướng Khuyết đở nàng lên giường, lấy thuốc mỡ lục sắc từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng thoa lên môi nàng.

Nàng trợn to hai tròng mắt, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, cảm giác ngón tay hắn dịu dàng chạm vào môi đỏ mọng của nàng thay nàng xoa thuốc mỡ lành lạnh, một cỗ dòng nước ấm rót vào ngực của nàng.

Thẩm Tướng Khuyết thấy nàng chăm chú nhìn hắn, theo bản năng tránh đi ánh mắt nàng, khẽ nhướng mày lên. Ánh mắt chuyên chú kia của nàng như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ, làm lòng hắn nổi lên từng vòng gợn sóng.

“Muội đừng nhìn ta.” Hắn rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Vì sao?” Hoa Điệp hỏi, đầu nhỏ hơi nghiêng, bộ dáng có chút thanh thuần đáng yêu.

“Chẳng lẽ muội đều nhìn nam nhân như vậy sao?” Thẩm Tướng Khuyết có chút hờn giận nói. Chỉ cần vừa nghĩ tới nàng luôn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy, đáy lòng hắn liền có cảm giác không thoải mái, ngay cả chính hắn đều không hiểu tại sao.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ rực lên, Hoa Điệp lắc đầu.

“Muội không có. . . . . . Chỉ có huynh. . . . . ., chỉ có huynh muội mới nhìn chằm chằm như vậy.” Nàng ngẩng đầu lên, cố lấy dũng khí nói.

“Phải không?” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói, tựa hồ không tin.

“Thật sự, muội không có lừa huynh.” Nàng vội vã giải thích, tay nhỏ bé nhanh nhéo cổ tay áo hắn.

“Huynh cũng không có nói muội gạt huynh, không cần khẩn trương như thế.”

Hoa Điệp nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ hắn đối với mình hiểu lầm, trên mặt của nàng lộ ra vui sướng tươi cười.

Thẩm Tướng Khuyết chật vật tránh đi ánh mắt của nàng, “Muội có thể đừng nhìn huynh không?”

“Vì sao?” Nàng không rõ cho nên hỏi.

“Bởi vì muội nhìn huynh như vậy, huynh sợ huynh sẽ không nhịn được. . . . . .” Trong cơ thể dâng lên một cỗ xúc động, trong đầu Thẩm Tướng Khuyết liền có ý nghĩ muốn chà đạp nàng .

“Nhịn không được cái gì?” Hoa Điệp vẫn hỏi.

Đối mặt với gương mặt ngây thơ thanh thuần của nàng, vẻ mặt của hắn thoáng chốc trở nên ngưng đọng.

“Không có gì.” Hắn hờ hững nói. “Chúng ta đi giải chất độc trên người của muội”

Hắn xoay người, tránh đi ánh mắt của nàng.

Nhưng mà cho dù xoay người, Thẩm Tướng Khuyết vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của nàng luôn luôn nhìn mình, làm cho tim của hắn cũng phập phồng theo.

“Huynh rốt cuộc muốn nói cái gì? Vì sao nói đến một nửa lại ngừng?” Hoa Điệp chạy lên trước mặt hắn hỏi. Nàng thật sự rất ngạc nhiên.

“Đừng hỏi nhiều như vậy.”

Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trầm xuống, Hoa Điệp mím môi đỏ mọng, đôi mắt trợn to, một bộ dáng vô tội đáng thương nhìn hắn.

Đột nhiên, vẻ mặt nàng biến đổi, từ miệng phun ra một ngụm máu . . . . . .

Thẩm Tướng Khuyết nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, làm cho nàng không hộc máu nữa, sau đó đem nàng đỡ lên giường, rồi bắt lấy tay của nàng để chẩn mạch, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.

“Đáng chết! Không phải nói là hai canh giờ mới phát tác sao?” Thẩm Tướng Khuyết thấp giọng rủa một tiếng. Như vậy thì thời gian tạo giải dược cơ bản là không đủ.

“Độc trong người muội phát tác sao?” Thanh âm của nàng rất nhẹ.

“Đừng nói.”

“Nhưng mà muội sợ.. . . .” Nàng vừa nói, khóe miệng lại chảy ra vài tia máu tươi, gương mặt tái nhợt không có huyết sắc, “Muội nếu không nói, thì sẽ không còn có cơ hội. . . . . .”

Nàng có thể cảm thấy tính mạng của mình đang cạn dần, mỗi một chỗ của thân thể đều đau, độc tố cấp tốc chạy tán loạn, nàng không có biện pháp để kềm chế mình phát ra tiếng rên rỉ.

“Đau quá. . . . . .” Tay của nàng gắt gao nắm chặt chăn đệm, thân mình cuộn thành một đoạn, mỗi một cơ bắp đều co rút, ngay cả hô hấp cũng làm nàng đau.

“Cố chịu đựng, trước tiên huynh giúp muội giải độc.”

Thẩm Tướng Khuyết lấy ngân châm ra, đâm vài châm, đã thấy vết thương trên miệng nàng chảy ra máu tươi màu đen, hắn càng lo lắng.

Xem ra độc tố đã muốn bắt đầu xâm nhập ngũ tạng lục phủ của nàng .

“Rất khổ sở. . . . . .” Hốc mắt Hoa Điệp tràn đầy nước mắt, bất lực nhìn Thẩm Tướng Khuyết trước giường, đôi môi mấp máy, “Muội. . . . . . Sẽ chết sao?”

Gương mặt Thẩm Tướng Khuyết vặn vẹo, trong mắt tràn ngập lửa giận.

“Huynh nói, huynh sẽ không để muội chết.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng mà muội đau quá. . . . . . đau đến không muốn sống” Nước mắt của nàng theo khóe mắt chảy xuống, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng.

“Muội cố chịu đựng, huynh lập tức thay muội điều phối giải dược.”

Hoa Điệp lại lắc đầu, “Không còn kịp rồi, muội biết. . . .”



Không đợi nàng nói hết lời, Thẩm Tướng Khuyết đã đánh gãy lời nói của nàng, “Không cho phép muội nói như vậy, muội vẫn sẽ sống, tiếp tục lớn lên”

“Tướng Khuyết ca. . . . . .Huynh để cho muội nói hết. . . . . . Muội sợ. . . . . . Muội không nói. . . . . . Sẽ không kịp. . . . . .”

“Muội còn nói những lời như vậy, huynh sẽ tức giận.” Thẩm Tướng Khuyết nghiêm túc nói.

“Tướng Khuyết ca, huynh. . . . . . Huynh đừng giận. . . . . .” Nước mắt ở trong hốc mắt tràn ra, Hoa Điệp run rẩy vươn tay xoa đường nét như đao gọt thành trên khuôn mặt của hắn.

Lần này Thẩm Tướng Khuyết không có tránh ra, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần như xanh mét của nàng, ngực truyền đến từng trận co rút đau đớn.

Dùng tay mền nhũn chạm vào da mặt hắn, ánh mắt Hoa Điệp bắt đầu trở nên rời rạc.

“Huynh không tức giận.” Thẩm Tướng Khuyết không được tự nhiên nói.

Nhìn nàng dần dần mất đi sức sống, lồng ngực của hắn liền đau. Hắn không biết đó là cảm giác gì, lần đầu tiên, hắn cảm thấy hoảng hốt, lo âu và bất an.

Vì sao?

Chỉ có thể đỗ lỗi cho cảm giác này nếu hắn để Hoa Điệp chết, nhị tỷ phu cùng nhị tỷ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, hơn nữa, hắn nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, dù hai người đã nhiều năm không gặp, nhưng hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn?

Thẩm Tướng Khuyết nắm chặt quả đấm, cắn chặt hàm dưới, lần đầu tiên, hắn cảm giác được chính mình bất lực.

Chế giải dược cần phải có thời gian, mà thời gian còn lại thì không đủ.

Nếu chờ hắn chế được giải dược, nàng đã sớm phát độc mà chết.

“Tướng Khuyết ca, huynh không tức giận . . . . . . Đừng xụ mặt nữa được không?”

Hắn cúi đầu, nhìn thấy tình ý dạt dào trong mắt nàng, ngực lại truyền đến một loại cảm giác nhói đau khó hiểu..

“Muội không muốn thấy huynh nhăn nhó như vậy, muội. . . . . . Muội biết huynh tự trách. . . không có biện pháp cứu muội. . . .. . Nhưng mà muội không trách huynh, muội . . . . .”

Lúc nàng nói chuyện, vẻ mặt nàng cực kì thống khổ, một bên thở phì phò, một bên chịu đựng đau khổ mà mở miệng.

Thẩm Tướng Khuyết kìm lòng không được, nắm chặt tay của nàng, hắn cảm giác được thân thể nàng không ngừng co rút, theo thời gian trôi qua, mặt của nàng cũng hiện ra màu sắc của người bị trúng độc.

“Được rồi, đừng nữa nói, chừa chút khí lực. Huynh nói, huynh sẽ chữa khỏi cho muội.” Trong tim của hắn tràn ngập hối hận. Hắn làm sao có thể tin tưởng lời nói của tên Tùng Bách kia, mà cho rằng còn hai canh giờ nữa độc mới phát tác, thấy dấu hiệu trúng độc của nàng càng ngày càng nặng, hắn lại bó tay chịu trói.

Thẩm Tướng Khuyết ngoài mặt thì tức giận, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một cảm giác sợ hãi.

Nhìn sinh mệnh của nàng mất đi từng chút từng chút một, hắn lại không thể cứu nàng, hắn được xem là đại phu gì chứ?.

“Đừng phí công vô ích, huynh đã nói chế giải dược. . . . . . Cần thời gian, muội biết. . . . . . Thời giờ của muội không còn nhiều lắm . . . . . .”

“Huynh không phải bảo muội đừng nói nữa sao?” Hắn tức giận nói.

Biết nàng nhìn thấy hắn tức giận, sẽ không nói nữa. Nhưng lần này lại lại cười để lộ ra lúm đồng tiền yếu ớt, như cũ mở miệng nói: “Tướng Khuyết ca, muội sợ muội không nói. . . . . . Sẽ cũng không còn cơ hội. . . . . .”

“Muội còn sống rất lâu, cho nên không cho phép muội nói cái gì mà rốt cuộc không có cơ hội để nói.” Sắc mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn gầm to, không muốn thừa nhận chính mình bất lực, ngực lại truyền đến từng trận đau đớn.

Hoa Điệp lắc đầu, nước mắt ở trong hốc mắt lăn lộn.

“Muội cũng không muốn. . . . . . Nhưng mà muội. . . . . .” Còn chưa nói xong, từ miệng nàng lại nôn ra rất nhiều máu..

“Không, huynh không cho phép muội rời huynh đi, cố gắng chống đỡ!” Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết đại biến.

Rốt cuộc có phương pháp gì có thể cứu nàng?

Trong đầu hắn loạn thành một đoàn, từ trong quần áo hắn tìm ra bình dược đủ loại kiểu dáng, chai chai lọ lọ, các loại viên thuốc có màu sắc khác nhau lần lượt đổ ra.

“Cái này không được. . . . . . cái này không phải. . . . . .” Mỗi viên thuốc hắn đều xem qua một lần, không phải thì ném qua một bên, cho đến khi hắn tìm thấy một bình thuốc nhỏ màu xanh từ trong cổ tay áo, trong mắt của hắn mới dấy lên hi vọng.

Hắn nhớ rõ đây là thuốc hắn cẩn thận cất giữ. Vạn Linh Giải Độc Đan, lúc trước hắn cũng rất tò mò thành phần và hiệu quả của thuốc.

Trong lòng hắn rối bời, hắn chưa từng nghĩ đến, sẽ đem thuốc này để giải độc cho Hoa Điệp.

Nhưng vấn đề là thuốc này có tác dụng phụ rất mạnh, đó là có thể đem xử nữ biến thành dâm phụ.

Hắn do dự, rốt cuộc có nên cho nàng dùng thuốc này hay không?

Trong lúc hắn do dự, thì Hoa Điệp lại nôn ra ngụm máu tươi, hắn cắn răng, không thể kéo dài thêm nữa.

“Nhanh, đem dược này ăn hết.”

Hoa Điệp không mở nổi hai mắt, chỉ có thể cảm giác được hắn đút cho nàng mấy viên thuốc, nhưng nàng không có cách nào nuốt xuống. Nhẹ nhàng ho một cái, viên thuốc theo máu tươi chảy ra, nàng nghe được âm thanh sốt ruột của hắn.

“Không cho phép nhổ ra, nuốt xuống, nếu lại nhổ ra, huynh sẽ tức giận.” Hắn mặc kệ nàng có nghe được hay không, gầm nhẹ ở bên tai của nàng.

Xem ra nàng nghe được, bởi vì khi hắn đem viên thuốc đút vào trong miệng nàng thì thấy nàng cố gắng nuốt xuống.

Thẩm Tướng Khuyết cuối cùng cũng yên tâm, tảng đá lớn trong đầu hắn cũng được dở xuống, sau đó sẽ tốt hơn rồi.

Hắn bế cả người nàng ngồi ở trên giường dùng nội công thúc giục dược hiệu hoá giải, qua một lúc sau, nàng không phun ra máu tươi nữa, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, chỉ là có chút tái nhợt.

Hắn nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên giường, nhìn vẻ mặt yên tĩnh của nàng, không vì độc tố mà thống khổ nữa, hắn mới dịu dàng thay nàng lau mồ hôi cùng vết máu trên mặt nàng.

Không biết qua bao lâu, Hoa Điệp tỉnh lại.

Lúc nàng chớp đôi mi mở to hai mắt thì nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà của Thẩm Tướng Khuyết, biết mình trở về từ Quỷ Môn Quan, nàng bỗng thấy sợ hãi.

“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Hoa Điệp gọi, nàng muốn giơ tay lên, lại phát hiện một chút sức lực cũng không có.



Thẩm Tướng Khuyết cầm tay nàng, “Muội cần nghỉ ngơi nhiều, đừng nói chuyện.”

“Là huynh cứu muội về từ Quỷ Môn Quan sao?” Trên mặt nàng hiện ra nụ cười tái nhợt.

Hắn gật đầu, “Thân thể của muội còn rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, có lời gì, chờ muội hết bệnh rồi nói sau.”

“Nhưng mà . . . . .” Trên gương mặt phấn nộn của Hoa Điệp dâng lên một chút thẹn thùng, nàng mấp máy đôi môi, muốn nói lại thôi.

“Nhưng mà cái gì?” Hắn nhíu mày, chẳng lẽ. . . . . .

“Muội đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng quá. . . . . .” Nàng lẩm bẩm mê sảng nói, tiếng khêu gợi ngâm nga phát ra từ miệng nàng, thân thể mềm mại vặn vẹo ở trên giường.

Tâm Thẩm Tướng Khuyết trầm xuống, chuyện hắn lo lắng đã xảy ra.

“Tướng Khuyết ca. . . . . .” Thanh âm của Hoa Điệp trở nên yếu ớt, nhưng càng thêm động lòng người, sương mù trong đôi mắt tinh khiết càng thêm mị hoặc.

Chẳng biết tại sao, Thẩm Tướng Khuyết lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một dòng khí nóng từ dưới bụng dâng lên, bởi vì nàng gọi “Tướng Khuyết ca” mà thân thể hắn nổi lên phản ứng.

“Có chuyện gì?” Hắn nghe được thanh âm của mình trở nên khàn khàn, không giống như là thanh âm vốn có của hắn.

Hoa Điệp ở trên giường uốn éo người, da thịt tuyết trăng nhiễm lên một tầng hồng nhạt, khuôn mặt tái nhợt cũng bởi vì tình dục mà trở nên đỏ ngầu.

“Tại sao thân thể của muội nóng quá, nóng quá, giống bị lửa đốt, thật là thống khổ. . . . .Tướng Khuyết ca. . Cứu muội. . . .” Nàng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy thân thể mỗi một chỗ đều truyền đến cảm giác nóng bỏng, nàng không hiểu được dục vọng đang chạy loạn trong cơ thể mình.

Chỉ có thể giãy dụa thân thể, cọ xát làn da trên nhuyễn tháp, nàng mới có thể cảm thấy thoải mái một chút, nhưng là thân thể của nàng bị lửa nóng thêu đốt, cho dù đem làn da mài rách, cũng không giải quyết được cảm giác khô nóng trong cơ thể.

Hoa Điệp không chịu được liền cầu cứu Thẩm Tướng Khuyết, ánh mắt luống cuống.

Hắn dĩ nhiên biết nàng bị gì, nhưng không thể mở miệng nói với nàng đây là do tác dụng phụ của thuốc được.

Thẩm Tướng Khuyết cắn răng nói, “Muội kiên nhẫn một chút.”

Ngoài bảo nàng kiên nhẫn chịu đựng ra, hắn cũng không biết nên làm cái gì nữa? Chẳng lẽ muốn hắn. . . . . .

Thẩm Tướng Khuyết vội vàng lắc đầu, ngăn lại ý nghĩ ở trong lòng.

“Tướng Khuyết ca. . . . . . Muội không được, khó chịu quá. . . . . .” Hoa Điệp phát ra tiếng khóc nhỏ, tay nhỏ bé không ngừng kéo chăn đệm, quần áo trong lúc cọ xát, bất tri bất giác càng lúc càng xốc xếch, để lộ ra bờ vai tuyết trắng.

Mặc dù Thẩm Tướng Khuyết hiểu phi lễ chớ nhìn, nhưng hắn vừa xoay đầu, liền nhìn thấy phần lớn làn váy trên đùi nàng bị vén lên. Trời ạ! Không biết từ lúc nào ánh mắt hắn đã dời đến xiêm áo

Khi hắn hít sâu, cả người xoay qua chỗ khác, đưa lưng về phía cảnh tượng mê người trên giường thì Hoa Điệp lại lúng túng kéo chéo áo hắn hỏi: “Tướng Khuyết ca. . . . . . Vì sao huynh không để ý tới muội?”

Nàng lã chã chực khóc, trong thanh âm còn mang theo mùi vị đáng thương, làm cho người ta nghe, lòng cũng mềm ra.

“Huynh không có không để ý tới muội.” Thẩm Tướng Khuyết căng thẳng nói, Lòng của hắn trở nên thấp thỏm phập phồng vì âm thanh đáng thương của nàng, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được vì sao lại cảm thấy phiền muộn.

“Nhưng huynh xoay đầu qua chỗ khác, không phải là không để ý muội sao?” Hoa Điệp nhìn bóng lưng của hắn, lưng hắn rất rộng lớn.

Không biết từ đâu dâng lên một cỗ xúc động, nàng đột nhiên xuống giường, từ phía sau ôm lấy hắn.

Thân mình Thẩm Tướng Khuyết đột nhiên cứng đờ, thanh âm trở nên khàn khàn, “Muội đang làm cái gì?”

“Muội. . . . . .” Hoa Điệp hoang mang nói: “Muội cũng không biết, muội cảm thấy ôm huynh như vậy thật thoải mái.. . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cọ xát trên lưng hắn, tiếng rên rỉ khêu gợi truyền ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Đối với Thẩm Tướng Khuyết mà nói, đây không khác nào là đòn kích thích nghiêm trọng, hô hấp của hắn dần dần trở nên vẩn đục nặng nề, thân mình trở nên cứng ngắc.

“Muội có biết muội đang đùa với lửa hay không?”

“Nghịch lửa?” Hoa Điệp ngẩng đầu, hoang mang nhìn bóng lưng của hắn. Từ bóng lưng của hắn nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lại có thể nghe ra được hắn đang đè nén.

“Trước hết muội buông huynh ra.” Thẩm Tướng Khuyết sợ nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ không khống chế được dục vọng của mình mất, hắn có thể cảm giác được hai ngực mềm mại của nàng đang dán lên lưng hắn..

Khi nàng cọ xát thì tuyết phong mền mại liên tục trượt trên lưng hắn, thoáng chốc, mũi hắn tràn đầy thoả mãn, ngửi thấy hương thơm chỉ thuộc về nàng.

Hoa Điệp muốn nói lại thôi, “Muội . . . . .”

“Rốt cuộc muội muốn nói cái gì?” Hắn quay nửa người lại, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, đầu nàng hơi hạ, sợi tóc dài mảnh tuỳ ý buông xuống.

“Muội không buông ra được. . . . . . Ôm huynh. . . . . . Thật thoải mái. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên thật là đỏ, thật là đỏ, biết rõ nói ra sẽ rất thẹn, nhưng buông hắn ra thì cảm giác khô nóng đó lại sẽ chạy loạn trong cơ thể, chỉ có tựa vào trên người hắn như vậy, mới có thể hoá giải được.

Thẩm Tướng Khuyết đương nhiên biết nàng làm như vậy là vì dược hiệu đang tác quái trong cơ thể nàng, nhưng hắn không phải thánh nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, dục vọng trong cơ thể bắt đầu từ bụng xông thẳng lên.

“Muội có thể ôm huynh, nhưng không được lộn xộn.” Hắn bất đắc dĩ nói.

Nhưng Hoa Điệp làm sao có thể ngoan ngoãn đứng im, hắn có thể cảm giác được thân thể mềm mại của nàng không ngừng vặn vẹo, tiếng rên rỉ phát ra từ miệng nàng, từng tiếng thở gấp làm cho người ta không kiềm chế được sự kích thích.

“Tướng Khuyết ca. . . . . .”

Khi nàng gọi tên hắn thì thân thể hắn đột nhiên cứng đờ. Mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng vây quanh hắn, trong chớp mắt, cả người nàng liền dựa lên bả vai hắn, cơ thể mền mại không xương kề sát thân thể hắn, cánh tay tuyết trắng từ phía sau vòng lên cổ hắn.

“Muội đang làm gì?” Thẩm Tướng Khuyết cảm thấy mình sắp phát điên rồi, động tác của nàng càng lúc càng táo bạo, hắn đã sắp không kiểm soát được .

“Muội rất khổ sở. . . . . . Cứu muội. . . . . .” Giọng nói của nàng mang theo tiếng nức nở.

Nàng không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, trong cơ thể giống như có ngọn lửa mang theo cảm giác tê dại cháy khắp nơi, mặc dù tựa lên trên người hắn có thể thoải mái được một ít, nhưng hỏa diễm không ngừng thiêu đốt tán loạn trên người nàng, hoàn toàn không thể dập tắt.

“Muội kiềm chế chút.” Hắn cắn răng nói. Nghe tiếng khóc nghẹn ngào của nàng, tim của hắn chợt thấy đau đớn.

“Muội thật sự rất khổ sở. . . . . . Đau khổ quá. . . . . . Nóng quá. . . . . .” Đầu Hoa Điệp làm loạn ở hõm vai hắn, hít vào mùi vị nam nhân chỉ thuộc về hắn, cổ họng dâng lên một trận khô nóng, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Tay nhỏ bé của nàng ôm cổ hắn, càng ôm càng chặt, tưởng chừng như xiết chặt làm hắn hít thở không thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công Thật Vô Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook