Chương 20
Vũ Lạc Ái
26/02/2016
Biết mình bị phát
hiện ta nhanh chân lao vút ra ngoài, bên trong bọn người Thân Công Báo
cũng lao ra đuổi theo ta. Khoảng cách quá gần bọn chúng đã đứng chặn
trước mặt ta, ta mỉm cười nhìn Thạch Cơ:
“Cô nương chũng ta lại gặp nhau nữa rồi!”
“Là ngươi?” Thạch Cơ nhíu mài.
“Mã Chiêu Đệ ngươi đến đây làm gì, nghe lén bọn ta nói chuyện!” Phụng Thanh Thanh gương mặt phụng phịu bĩu môi.
“Vốn định nói tướng công đến đây thu phục các ngươi nhưng giờ thì không cần nữa, chính tay ta sẽ thu phục các ngươi!” Ta nhếch môi.
“Chiêu Đệ, nàng đừng làm càng ta không chắc hai người họ sẽ không làm nàng bị thương” Thân Công Báo tỏ vẻ lo lắng nhìn ta.
“Chúng ta ba người chẳng lẽ sợ cô ta!” Thạch Cơ đôi mắt đầy sát khí.
“Quả là đồ đệ của thông Thiên giáo chủ, ăn nói rất ngạo mạng” Ta nhìn Thạch Cơ, ta rất ghét Thông thiên giáo chủ.
“Ngươi!” Thạch Cơ tức giận xông lên tung chưởng.
Ta né người tránh được một chưởng của Thạch Cơ, không biết tương lai ta có thể là đối thủ của bọn chúng không nhưng hiện tại tu vi của ta sánh ngang Khương Tử Nha, Khương Tử Nha có thể đánh bại cả ba tỷ muội Đát Kỷ cộng Thân Công Báo thì ba kẻ này có là gì đối với ta. Thạch Cơ vẫn mang thương tích nhanh chóng bị ta đánh văng ra đất. Phụng Thanh Thanh thấy Thạch Cơ chật vật cùng tham chiến, hai con yêu nghiệt liên tục bị ta dồn vào chỗ chết, Phụng Thanh Thanh bị trúng một chưởng ở ngực thổ huyết nằm trên đất:
“Công Báo, huynh đứng đó làm gì? Huynh không dám đánh ả sao? Còn không mau giúp chúng ta, huynh có tin ta sẽ nói với đại tỷ không?”
“Thanh Thanh....ta....” Thân Công Báo ấp úng.
“Tam muội chân hỏa” Ta đưa hai tay ra lửa từ tay bay ra thiêu đốt trên người Phụng Thanh Thanh.
“Ah.... Thân Công Báo” Phụng Thanh Thanh đau đớn kêu lên.
Thân Công Báo thấy thế vội bay đến tấn công ta.
“Chiêu Đệ, nàng mau dừng tay”
“Tại sao ta phải dừng tay, ngay cả ngươi ta cũng muốn giết” Ta nghiến răng, vì Thân Công Báo tấn công nên ta không thể tiếp tục dùng Tam muội chân hỏa thiêu Phụng Thanh Thanh được nữa. Nhân cơ hội hai ả yêu nữ đã biến mất, ta tức giận dồn sức tấn công Thân Công Báo. Nếu như giết được Phụng Thanh Thanh sớm thì hay biết mấy, Thạch Cơ nguyên hình vốn là một cây thương sau này sẽ là binh khí của Na Tra nên không cần quan tâm. Tất cả có lẽ điều do ý trời. Thân Công Báo hiện tại không phải đối thủ của ta nên ăn ngay một cước vào bụng cộng thêm một chưởng lên ngực.
“Chiêu Đệ, nàng đối với ta không nương tay?” Thân Công Báo ôm ngực nhìn ta.
“Tại sao ta phải nương tay?” Ta liếc nhìn Thân Công Báo.
Thân Công Báo đôi mắt u ám nhìn ta “Mã Chiêu Đệ, bằng mọi cách ta sẽ mạnh hơn nàng sau này chỉ có nàng van xin ta” Thân Công Báo tháo chạy, ta nhìn hắn biến mất trước mặt giận dỗi giậm chân lên đất. Hắn cũng là người tu đạo như Khương Tử Nha ta cũng tu đạo nên rất khó giết được hắn vì hầu như pháp thuật chúng ta điều có điểm tương quan nhau, nếu hắn là yêu quái thì dễ hơn rồi.
Phủ Lý Tịnh – Trần Đường Quan
Cơ Phát diện kiến Lý Tịnh và được Lý Tịnh tiếp đón một cách nồng hậu. Ngồi trên ghế sau khi uống xong một tách trà Cơ Phát gương mặt hiện lên vẻ khó chịu nhìn Lý Tịnh:
“Lý tướng quân, ta có một việc muốn nhờ ngài phân xử”
“Cơ công tử, ngài có việc gì cứ nói” Lý Tịnh khách sáo nghiêm túc nhìn Cơ Phát.
Cơ Phát kể lại tất cả sự tình lúc hắn đến Trần Đường Quan đã gặp phải từ việc gặp một dân nữ bị thương bên đường cho tới khi gặp Na Tra. Lý Tịnh vừa nghe đã nhận ra đó là con trai mình nên vô cùng tức giận cho gọi Na Tra tới.
Một khắc sau Lý phu nhân cùng Kim Tra, Mộc Tra dẫn Na Tra ra sảnh lớn, ta và Khương Tử Nha, Võ Cát, Tiểu Muội cũng vội đi theo. Lý Tịnh vừa nhìn thấy Na Tra đã tức giận nhìn Na Tra lớn tiếng quát:
“Quỳ xuống!”
“Lão gia, có việc gì?” Lý phu nhân hiền lành vội lên tiếng.
“Có việc gì? Tự Na Tra biết mình đã làm sai việc gì! Na Tra ngươi nói đi!” Lý Tịnh đứng lên chỉ vào mặt Na Tra.
“Con không làm sai việc gì hết!” Na Tra chiu vào lòng Lý phu nhân bướng bỉnh lên tiếng.
“Tốt, ngươi nhìn xem người đó là ai?” Lý Tịnh đưa mắt nhìn Cơ Phát đang ngồi trên ghế.
“Ah, thì ra là ngươi không ngờ ngươi là người lớn lại chấp nhất trẻ con như vậy” Võ Cát chỉ Cơ Phát bức xúc.
“Câm mồm, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Vị công tử này là Cơ công tử con trai Tây Bá hầu” Lý Tịnh liếc Võ Cát rồi quát lên, Võ Cát bĩu môi quay mặt đi.
“Khương Tử Nha ta tin tưởng ngươi giao con cho ngươi dạy bảo nhưng ngươi nhìn xem mình đã dạy ra thứ gì?” Lý Tịnh nghiến răng.
“Lý tướng quân là bần đạo dạy dỗ không nghiêm, xin thỉnh tội với tướng quân” Khương Tử Nha chấp tay nhận tội.
“Hứ..... chuyện đã xảy ra ngươi nhận tội cũng chẳng có ích gì, ta muốn ngươi xin lỗi Cơ công tử” Lý Tịnh tức giận quay mặt phất áo choàng.
Ta liếc nhìn Lý Tịnh, trong lòng vô cùng tức giận. Một tên Cơ Phát người trần mắt thịt bị yêu nữ mê hoặc lòng tin rồi đến đây
mắng vốn làm Na Tra phải bị mắng chửi đáng để xin lỗi sao? Thành kiến
của ta đối với Cơ Phát ngày càng tăng.
“Lý tướng quân, nếu phải xin lỗi Cơ công tử thì thứ lỗi bần đạo không làm được!” Khương Tử Nha ung dung lên tiếng nhìn Lý Tịnh.
“Khương Tử Nha, ngươi thật to gan ngươi nói vậy là có ý gì?” Lý Tịnh tức giận trừng to mắt, Cơ Phát cũng liếc nhìn Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha mỉm cười nhìn Cơ Phát.
“Có câu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi thì có người giỏi hơn. Cơ công tử đã bại dưới tay ta với lại ‘người không biết thì không có tội’ lúc gặp ngài ngài đâu có nói rõ thân phận của mình với bần đạo sao ta biết được ngài là con của Tây Bá Hầu... nói như vậy ngài dùng quyền thế ép ta à? Nếu ta tạ lỗi với ngài chẳng phải không xứng với tấm lòng nhân hậu của Tây bá hầu sao?” Khương Tử Nha mỉm cười.
Cơ Phát nghe xong tức giận không nói nên lời, đứng dậy đưa mắt liếc nhìn Khương Tử Nha.
“Hảo, coi như ngươi giỏi.....”
“Lý tướng quân, cáo từ” Cơ Phát chấp tay giận dữ bước ra ngoài.
Lý Tịnh chấp tay nhìn theo bóng Cơ Phát rồi quay đầu nhìn Na Tra.
“Na Tra, ngươi phạm tội vô lễ ta phạt ngươi quỳ 1 canh giờ, sau này không được phép ra ngoài”
“Lão gia...” Lý phu nhân đau lòng.
Lý Tịnh liếc mọi người rồi quay người vào trong, Kim Tra Mộc Tra chạy theo nan nỉ nhưng vô ích. Ta ngồi xuống bên cạnh Na Tra:
“Na Tra, cố chịu đựng sau này sư thúc mẫu đảm bảo cha con sẽ đối với con thương yêu có thừa...”
“Sư thúc mẫu....” Na Tra vùi vào lòng ta.
Phân cách tuyến...
Cơ Phát vừa đóng cửa phòng thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
“Cơ công tử...”
“Hồng liên cô nương, sao cô nương ở đây?” Cơ Phát ngạc nhiên nhìn Thạch Cơ đang nằm nghiêng trên giường mình.
“Cơ công tử, huynh anh tuấn như vậy đương nhiên là dễ tìm rồi” Thạch Cơ mềm mại bước xuống giường tới gần Cơ Phát kéo Cơ Phát ngồi xuống giường với mình.
“Hồng Liên cô nương vì sao lúc trước cô lại chạy mất?” Cơ Phát nhìn Thạch Cơ.
“Ta...vì ta rất sợ....huynh không hiểu đâu.... Cơ công tử huynh... huynh có thích ta không?” Thạch Cơ dịu dàng, giọng nói mềm mại quyến rũ.
“Ta...” Cơ Phát bối rối.
“Cơ công tử....nếu công tử không chê bai ta nguyện ở cạnh công tử....” Thạch Cơ tiến lại gần Cơ Phát đưa tay vuốt ve lồng ngực Cơ Phát.
“Hồng Liên cô nương....đừng như thế...” Cơ Phát bối rối đứng dậy.
Thạch Cơ nhìn bộ dáng Cơ Phát nhếch môi Thạch Cơ dùng phép thuật làm Cơ Phát ngã xuống giường
bất tỉnh rồi áp lên người Cơ Phát.
“Yêu nghiệt dừng tay!” Khương Tử Nha xuất hiện, một ánh sáng vàng đánh về phía Thạch Cơ.
Thạch Cơ hoảng hốt né tránh, đôi mắt đầy sát khí ả ta tức giận:
“Khương Tử Nha, lại là ngươi...”
“Yêu nghiệt đừng hòng làm hại Cơ công tử, hôm nay ta phải thu phục ngươi...”
Khương Tử Nha và Thạch Cơ lao vào đánh nhau, Thạch Cơ vì thương thế trên người chưa khỏi hẳn nên chỉ trong mấy chiêu đã sắp trụ không nổi dưới sức tấn công của Khương Tử Nha. Khi chưởng lực của Khương Tử Nha sắp đánh lên người Thạch Cơ thì Cơ phát trên giường tỉnh dậy. Thạch Cơ thấy thế bay về phía Cơ Phát. Cơ Phát nheo mắt tức giận nhanh chân lao vào đánh Khương Tử Nha.
“Khương Tử Nha, ngươi lại đến đây có ý đồ với Hồng Liên cô nương?”
“Tránh ra, cô ta là yêu nghiệt” Khương Tử Nha tức giận nhìn Cơ Phát.
“Hồ ngôn loạn ngữ” Cơ Phát nghiến răng dùng hết sức bình sinh đánh Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha rất tức giận vì nhiều lần muốn thu phục yêu quái điều bị Cơ Phát ngu muội ngăn cản. Thạch Cơ nhân cơ hội chạy đi nhưng đã bị một luồng sáng đánh vào người.
“Ah...”
“Muốn chạy, để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu” Khương Tử Nha chỉ ngón tay Thạch Cơ bị trúng thuật phun máu nhanh chóng biến mất.
Cơ Phát hai mắt trợn tròn, há mồm nhìn Thạch Cơ biến mất trước mặt mình. Hắn lẩm bẩm:
“Cô ấy biết biến...”
Khương Tử Nha không nói gì, nhìn sang Cơ Phát lắc đầu rồi bước ra cửa. Cơ Phát hồi hồn chạy theo.
“Tiên sinh, tiên sinh....”
“Cơ công tử, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại. Kiếp nạn của ngài sắp tới sẽ vô cùng gian khổ mong ngài bảo trọng” Khương Tử Nha dừng chân nhìn Cơ Phát rồi quay đầu.
Cơ Phát định đuổi theo nhưng bóng dáng Khương Tử Nha đã biến mất, hắn đưa đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không trước mặt.
Phân cách tuyến....
Võ Cát uống một ngụm trà nhìn Na Tra đang chống tay đi lại trong phòng, Chư Tiểu Muội ngồi cắn hạt dưa cũng đưa mắt nhìn Na Tra. Na Tra chu môi uất ức:
“Võ Cát sư huynh, ta không thể cứ ở mãi trong nhà, thật chán quá đi mất!”
“Na Tra, cha đệ đã cấm không cho đệ bước ra ngoài nữa bước!” Võ Cát nhìn Nha Tra.
“Đúng đó, đệ ngoan đi có bọn ta chơi với đệ mà!” Tiểu Muội mỉm cười
“Đệ không muốn, đệ muốn ra ngoài chơi. Chúng ta có thể lén đi mà, đệ sẽ cầu xin hai ca ca giúp đệ...” Na Tra chạy ra ngoài.
“Na Tra” Võ Cát và Tiểu Muội vội chạy theo.
Phía Tây Trần Đường Quan...
Võ Cát ngồi cạnh bờ sông câu cá còn Na Tra và Tiểu Muội thì hùa nhau té nước trên sông, quần áo hai người giờ đây đã ướt đẫm. Na Tra nan nỉ mãi mới được Kim Tra và Mộc Tra che giấu cho mình đi ra ngoài, nơi này không khí mát lành cảnh đẹp hiếm có đã thu hút sự chú ý của ba người họ. Vì Na Tra nhất quyết đi ra ngoài nên Võ Cát và Tiểu Muội phải theo canh chừng.
“Na Tra, ta câu được rất nhiều cá... đệ thấy sư huynh của đệ có giỏi không ha ha” Võ Cát hí hửng.
“Na Tra đỡ nè....” Tiểu Muội lấy bùn dưới sông chọi lên người Na Tra, do Võ Cát đã thu hút sự chú ý của Na Tra nên cậu bé bị ăn nguyên cục bùn lớn lên người, Tiểu Muội thấy mình thành công vỗ tay cười đắc ý.
“Ahhh, Tiểu Muội...” Na Tra trầm mình xuống sông.
“Ây, ta xin lỗi.... đệ mau cởi áo ra để ta giúp đệ giặt” Tiểu Muội lại gần hai mắt có vẻ hối lỗi nhìn Na Tra.
“Được, tỷ giúp ta giặt, ta lên bờ tìm Võ Cát sư huynh” Na Tra nhanh chóng cởi chiếc yếm trên người đưa cho Tiểu Muội rồi chạy lên bờ.
Ta vừa đi tra xét xem Thạch Cơ ra sao về vội đi tìm Na Tra, chẳng hiểu sao ta có một dự cảm chẳng lành. Khương Tử Nha đã đi từ sáng sớm không biết đã đi đâu ta cũng không có cơ hội hỏi vì sáng ta ngủ thẳng cẳng. Vào phòng không thấy Na Tra và bọn Tiểu Muội đâu ta lo lắng tìm khắp nơi trong phủ nhưng điều không có.
Đường đi ở cổ đại rất khó đi lại có nhiều cây rừng che lối nên ta đi một vòng vẫn không biết bọn Na Tra đã đi đâu. Dựa theo tình tiết ta biết nên ta đã chọn nơi có tiếng suối mà đi. Không chừng kiếp nạn giữa Na Tra và Ngao Bính đã tới. Giờ này Na Tra trốn nhà đi chơi chắc là ra sông rồi. Ta dùng pháp thuật thẳng hướng ra sông.
“Cô nương chũng ta lại gặp nhau nữa rồi!”
“Là ngươi?” Thạch Cơ nhíu mài.
“Mã Chiêu Đệ ngươi đến đây làm gì, nghe lén bọn ta nói chuyện!” Phụng Thanh Thanh gương mặt phụng phịu bĩu môi.
“Vốn định nói tướng công đến đây thu phục các ngươi nhưng giờ thì không cần nữa, chính tay ta sẽ thu phục các ngươi!” Ta nhếch môi.
“Chiêu Đệ, nàng đừng làm càng ta không chắc hai người họ sẽ không làm nàng bị thương” Thân Công Báo tỏ vẻ lo lắng nhìn ta.
“Chúng ta ba người chẳng lẽ sợ cô ta!” Thạch Cơ đôi mắt đầy sát khí.
“Quả là đồ đệ của thông Thiên giáo chủ, ăn nói rất ngạo mạng” Ta nhìn Thạch Cơ, ta rất ghét Thông thiên giáo chủ.
“Ngươi!” Thạch Cơ tức giận xông lên tung chưởng.
Ta né người tránh được một chưởng của Thạch Cơ, không biết tương lai ta có thể là đối thủ của bọn chúng không nhưng hiện tại tu vi của ta sánh ngang Khương Tử Nha, Khương Tử Nha có thể đánh bại cả ba tỷ muội Đát Kỷ cộng Thân Công Báo thì ba kẻ này có là gì đối với ta. Thạch Cơ vẫn mang thương tích nhanh chóng bị ta đánh văng ra đất. Phụng Thanh Thanh thấy Thạch Cơ chật vật cùng tham chiến, hai con yêu nghiệt liên tục bị ta dồn vào chỗ chết, Phụng Thanh Thanh bị trúng một chưởng ở ngực thổ huyết nằm trên đất:
“Công Báo, huynh đứng đó làm gì? Huynh không dám đánh ả sao? Còn không mau giúp chúng ta, huynh có tin ta sẽ nói với đại tỷ không?”
“Thanh Thanh....ta....” Thân Công Báo ấp úng.
“Tam muội chân hỏa” Ta đưa hai tay ra lửa từ tay bay ra thiêu đốt trên người Phụng Thanh Thanh.
“Ah.... Thân Công Báo” Phụng Thanh Thanh đau đớn kêu lên.
Thân Công Báo thấy thế vội bay đến tấn công ta.
“Chiêu Đệ, nàng mau dừng tay”
“Tại sao ta phải dừng tay, ngay cả ngươi ta cũng muốn giết” Ta nghiến răng, vì Thân Công Báo tấn công nên ta không thể tiếp tục dùng Tam muội chân hỏa thiêu Phụng Thanh Thanh được nữa. Nhân cơ hội hai ả yêu nữ đã biến mất, ta tức giận dồn sức tấn công Thân Công Báo. Nếu như giết được Phụng Thanh Thanh sớm thì hay biết mấy, Thạch Cơ nguyên hình vốn là một cây thương sau này sẽ là binh khí của Na Tra nên không cần quan tâm. Tất cả có lẽ điều do ý trời. Thân Công Báo hiện tại không phải đối thủ của ta nên ăn ngay một cước vào bụng cộng thêm một chưởng lên ngực.
“Chiêu Đệ, nàng đối với ta không nương tay?” Thân Công Báo ôm ngực nhìn ta.
“Tại sao ta phải nương tay?” Ta liếc nhìn Thân Công Báo.
Thân Công Báo đôi mắt u ám nhìn ta “Mã Chiêu Đệ, bằng mọi cách ta sẽ mạnh hơn nàng sau này chỉ có nàng van xin ta” Thân Công Báo tháo chạy, ta nhìn hắn biến mất trước mặt giận dỗi giậm chân lên đất. Hắn cũng là người tu đạo như Khương Tử Nha ta cũng tu đạo nên rất khó giết được hắn vì hầu như pháp thuật chúng ta điều có điểm tương quan nhau, nếu hắn là yêu quái thì dễ hơn rồi.
Phủ Lý Tịnh – Trần Đường Quan
Cơ Phát diện kiến Lý Tịnh và được Lý Tịnh tiếp đón một cách nồng hậu. Ngồi trên ghế sau khi uống xong một tách trà Cơ Phát gương mặt hiện lên vẻ khó chịu nhìn Lý Tịnh:
“Lý tướng quân, ta có một việc muốn nhờ ngài phân xử”
“Cơ công tử, ngài có việc gì cứ nói” Lý Tịnh khách sáo nghiêm túc nhìn Cơ Phát.
Cơ Phát kể lại tất cả sự tình lúc hắn đến Trần Đường Quan đã gặp phải từ việc gặp một dân nữ bị thương bên đường cho tới khi gặp Na Tra. Lý Tịnh vừa nghe đã nhận ra đó là con trai mình nên vô cùng tức giận cho gọi Na Tra tới.
Một khắc sau Lý phu nhân cùng Kim Tra, Mộc Tra dẫn Na Tra ra sảnh lớn, ta và Khương Tử Nha, Võ Cát, Tiểu Muội cũng vội đi theo. Lý Tịnh vừa nhìn thấy Na Tra đã tức giận nhìn Na Tra lớn tiếng quát:
“Quỳ xuống!”
“Lão gia, có việc gì?” Lý phu nhân hiền lành vội lên tiếng.
“Có việc gì? Tự Na Tra biết mình đã làm sai việc gì! Na Tra ngươi nói đi!” Lý Tịnh đứng lên chỉ vào mặt Na Tra.
“Con không làm sai việc gì hết!” Na Tra chiu vào lòng Lý phu nhân bướng bỉnh lên tiếng.
“Tốt, ngươi nhìn xem người đó là ai?” Lý Tịnh đưa mắt nhìn Cơ Phát đang ngồi trên ghế.
“Ah, thì ra là ngươi không ngờ ngươi là người lớn lại chấp nhất trẻ con như vậy” Võ Cát chỉ Cơ Phát bức xúc.
“Câm mồm, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Vị công tử này là Cơ công tử con trai Tây Bá hầu” Lý Tịnh liếc Võ Cát rồi quát lên, Võ Cát bĩu môi quay mặt đi.
“Khương Tử Nha ta tin tưởng ngươi giao con cho ngươi dạy bảo nhưng ngươi nhìn xem mình đã dạy ra thứ gì?” Lý Tịnh nghiến răng.
“Lý tướng quân là bần đạo dạy dỗ không nghiêm, xin thỉnh tội với tướng quân” Khương Tử Nha chấp tay nhận tội.
“Hứ..... chuyện đã xảy ra ngươi nhận tội cũng chẳng có ích gì, ta muốn ngươi xin lỗi Cơ công tử” Lý Tịnh tức giận quay mặt phất áo choàng.
“Lý tướng quân, nếu phải xin lỗi Cơ công tử thì thứ lỗi bần đạo không làm được!” Khương Tử Nha ung dung lên tiếng nhìn Lý Tịnh.
“Khương Tử Nha, ngươi thật to gan ngươi nói vậy là có ý gì?” Lý Tịnh tức giận trừng to mắt, Cơ Phát cũng liếc nhìn Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha mỉm cười nhìn Cơ Phát.
“Có câu núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi thì có người giỏi hơn. Cơ công tử đã bại dưới tay ta với lại ‘người không biết thì không có tội’ lúc gặp ngài ngài đâu có nói rõ thân phận của mình với bần đạo sao ta biết được ngài là con của Tây Bá Hầu... nói như vậy ngài dùng quyền thế ép ta à? Nếu ta tạ lỗi với ngài chẳng phải không xứng với tấm lòng nhân hậu của Tây bá hầu sao?” Khương Tử Nha mỉm cười.
Cơ Phát nghe xong tức giận không nói nên lời, đứng dậy đưa mắt liếc nhìn Khương Tử Nha.
“Hảo, coi như ngươi giỏi.....”
“Lý tướng quân, cáo từ” Cơ Phát chấp tay giận dữ bước ra ngoài.
Lý Tịnh chấp tay nhìn theo bóng Cơ Phát rồi quay đầu nhìn Na Tra.
“Na Tra, ngươi phạm tội vô lễ ta phạt ngươi quỳ 1 canh giờ, sau này không được phép ra ngoài”
“Lão gia...” Lý phu nhân đau lòng.
Lý Tịnh liếc mọi người rồi quay người vào trong, Kim Tra Mộc Tra chạy theo nan nỉ nhưng vô ích. Ta ngồi xuống bên cạnh Na Tra:
“Na Tra, cố chịu đựng sau này sư thúc mẫu đảm bảo cha con sẽ đối với con thương yêu có thừa...”
“Sư thúc mẫu....” Na Tra vùi vào lòng ta.
Phân cách tuyến...
Cơ Phát vừa đóng cửa phòng thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
“Cơ công tử...”
“Hồng liên cô nương, sao cô nương ở đây?” Cơ Phát ngạc nhiên nhìn Thạch Cơ đang nằm nghiêng trên giường mình.
“Cơ công tử, huynh anh tuấn như vậy đương nhiên là dễ tìm rồi” Thạch Cơ mềm mại bước xuống giường tới gần Cơ Phát kéo Cơ Phát ngồi xuống giường với mình.
“Hồng Liên cô nương vì sao lúc trước cô lại chạy mất?” Cơ Phát nhìn Thạch Cơ.
“Ta...vì ta rất sợ....huynh không hiểu đâu.... Cơ công tử huynh... huynh có thích ta không?” Thạch Cơ dịu dàng, giọng nói mềm mại quyến rũ.
“Ta...” Cơ Phát bối rối.
“Cơ công tử....nếu công tử không chê bai ta nguyện ở cạnh công tử....” Thạch Cơ tiến lại gần Cơ Phát đưa tay vuốt ve lồng ngực Cơ Phát.
“Hồng Liên cô nương....đừng như thế...” Cơ Phát bối rối đứng dậy.
Thạch Cơ nhìn bộ dáng Cơ Phát nhếch môi
“Yêu nghiệt dừng tay!” Khương Tử Nha xuất hiện, một ánh sáng vàng đánh về phía Thạch Cơ.
Thạch Cơ hoảng hốt né tránh, đôi mắt đầy sát khí ả ta tức giận:
“Khương Tử Nha, lại là ngươi...”
“Yêu nghiệt đừng hòng làm hại Cơ công tử, hôm nay ta phải thu phục ngươi...”
Khương Tử Nha và Thạch Cơ lao vào đánh nhau, Thạch Cơ vì thương thế trên người chưa khỏi hẳn nên chỉ trong mấy chiêu đã sắp trụ không nổi dưới sức tấn công của Khương Tử Nha. Khi chưởng lực của Khương Tử Nha sắp đánh lên người Thạch Cơ thì Cơ phát trên giường tỉnh dậy. Thạch Cơ thấy thế bay về phía Cơ Phát. Cơ Phát nheo mắt tức giận nhanh chân lao vào đánh Khương Tử Nha.
“Khương Tử Nha, ngươi lại đến đây có ý đồ với Hồng Liên cô nương?”
“Tránh ra, cô ta là yêu nghiệt” Khương Tử Nha tức giận nhìn Cơ Phát.
“Hồ ngôn loạn ngữ” Cơ Phát nghiến răng dùng hết sức bình sinh đánh Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha rất tức giận vì nhiều lần muốn thu phục yêu quái điều bị Cơ Phát ngu muội ngăn cản. Thạch Cơ nhân cơ hội chạy đi nhưng đã bị một luồng sáng đánh vào người.
“Ah...”
“Muốn chạy, để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu” Khương Tử Nha chỉ ngón tay Thạch Cơ bị trúng thuật phun máu nhanh chóng biến mất.
Cơ Phát hai mắt trợn tròn, há mồm nhìn Thạch Cơ biến mất trước mặt mình. Hắn lẩm bẩm:
“Cô ấy biết biến...”
Khương Tử Nha không nói gì, nhìn sang Cơ Phát lắc đầu rồi bước ra cửa. Cơ Phát hồi hồn chạy theo.
“Tiên sinh, tiên sinh....”
“Cơ công tử, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại. Kiếp nạn của ngài sắp tới sẽ vô cùng gian khổ mong ngài bảo trọng” Khương Tử Nha dừng chân nhìn Cơ Phát rồi quay đầu.
Cơ Phát định đuổi theo nhưng bóng dáng Khương Tử Nha đã biến mất, hắn đưa đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không trước mặt.
Phân cách tuyến....
Võ Cát uống một ngụm trà nhìn Na Tra đang chống tay đi lại trong phòng, Chư Tiểu Muội ngồi cắn hạt dưa cũng đưa mắt nhìn Na Tra. Na Tra chu môi uất ức:
“Võ Cát sư huynh, ta không thể cứ ở mãi trong nhà, thật chán quá đi mất!”
“Na Tra, cha đệ đã cấm không cho đệ bước ra ngoài nữa bước!” Võ Cát nhìn Nha Tra.
“Đúng đó, đệ ngoan đi có bọn ta chơi với đệ mà!” Tiểu Muội mỉm cười
“Đệ không muốn, đệ muốn ra ngoài chơi. Chúng ta có thể lén đi mà, đệ sẽ cầu xin hai ca ca giúp đệ...” Na Tra chạy ra ngoài.
“Na Tra” Võ Cát và Tiểu Muội vội chạy theo.
Phía Tây Trần Đường Quan...
Võ Cát ngồi cạnh bờ sông câu cá còn Na Tra và Tiểu Muội thì hùa nhau té nước trên sông, quần áo hai người giờ đây đã ướt đẫm. Na Tra nan nỉ mãi mới được Kim Tra và Mộc Tra che giấu cho mình đi ra ngoài, nơi này không khí mát lành cảnh đẹp hiếm có đã thu hút sự chú ý của ba người họ. Vì Na Tra nhất quyết đi ra ngoài nên Võ Cát và Tiểu Muội phải theo canh chừng.
“Na Tra, ta câu được rất nhiều cá... đệ thấy sư huynh của đệ có giỏi không ha ha” Võ Cát hí hửng.
“Na Tra đỡ nè....” Tiểu Muội lấy bùn dưới sông chọi lên người Na Tra, do Võ Cát đã thu hút sự chú ý của Na Tra nên cậu bé bị ăn nguyên cục bùn lớn lên người, Tiểu Muội thấy mình thành công vỗ tay cười đắc ý.
“Ahhh, Tiểu Muội...” Na Tra trầm mình xuống sông.
“Ây, ta xin lỗi.... đệ mau cởi áo ra để ta giúp đệ giặt” Tiểu Muội lại gần hai mắt có vẻ hối lỗi nhìn Na Tra.
“Được, tỷ giúp ta giặt, ta lên bờ tìm Võ Cát sư huynh” Na Tra nhanh chóng cởi chiếc yếm trên người đưa cho Tiểu Muội rồi chạy lên bờ.
Ta vừa đi tra xét xem Thạch Cơ ra sao về vội đi tìm Na Tra, chẳng hiểu sao ta có một dự cảm chẳng lành. Khương Tử Nha đã đi từ sáng sớm không biết đã đi đâu ta cũng không có cơ hội hỏi vì sáng ta ngủ thẳng cẳng. Vào phòng không thấy Na Tra và bọn Tiểu Muội đâu ta lo lắng tìm khắp nơi trong phủ nhưng điều không có.
Đường đi ở cổ đại rất khó đi lại có nhiều cây rừng che lối nên ta đi một vòng vẫn không biết bọn Na Tra đã đi đâu. Dựa theo tình tiết ta biết nên ta đã chọn nơi có tiếng suối mà đi. Không chừng kiếp nạn giữa Na Tra và Ngao Bính đã tới. Giờ này Na Tra trốn nhà đi chơi chắc là ra sông rồi. Ta dùng pháp thuật thẳng hướng ra sông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.