Tướng Công, Thiếp Đến Đây!

Chương 25: Chương 22 – Trứng nở

Vũ Lạc Ái

06/09/2016

Vừa về tới khách điếm ta vội chạy nhanh vào phòng xem trứng bảo bối, rất tốt nó vẫn nằm trong chiếc chăn của ta. Vì nó là trứng nên ta chỉ còn cách ngày ngày ấp ủ, sưởi ấm cho nó mau nở ra. Nhưng đã qua 2 tháng rồi quả trứng to này vẫn chưa có dấu hiệu rạng nứt, đôi lúc ta nghĩ không biết có phải mình đã nhặt được trứng khủng long thời tiền sử không nữa. Nếu như nó thật sự nở ra khủng long con chắc ta khóc thét.

Khương Tử Nha bước vào phòng nhìn ta mỉm cười, gương mặt yêu nghiệt khiến ta nhìn là muốn giày xéo:

“Chiêu Đệ, ta thấy nàng trông rất giống gà mẹ!” Khương Tử Nha có dấu hiệu muốn ăn đòn, ta trừng mắt nhìn chàng.< Đừng ép ta vũ phu ah>.

“Nếu thiếp giống gà mẹ thì chàng chính là gà trống cha rồi!” Ta bĩu môi ôm trứng vào lòng xoa xoa.

“Càng ngày nàng càng nhanh mồm nhanh miệng!” Khương Tử Nha lắc đầu ngồi xuống ghế. Ta hí hửng chạy đến bên chàng:

“Nha Nha, chàng nói xem đây là trứng con gì?” Ta đưa quả trứng lên ngang tầm mắt Khương Tử Nha. Chàng nhíu mài dùng ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn ta sau đó cất giọng nói:

“Làm sao ta biết được, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ!”

“Tướng công, làm sao bây giờ lỡ nó là trứng rắn hay trứng thằn lằn thì sao?” Ta ủ rủ ôm lấy quả trứng to đùng đi tới đi lui.

Khương Tử Nha nhún vai tỏ vẻ ta đành chịu khiến cho người nhặt trứng là ta cảm thấy mây đen u ám, ta chỉ biết thầm cầu mong cho quả trứng này không nở ra một con gì đó là đáng sợ.

Triều ca...

Thân Công Báo quỳ giữa chính điện chẳng dám nhúc nhích, cúi đầu lắng nghe từng câu nói của nam nhân trên ngai vàng. Trong lòng hắn vô cùng rối bởi ý định của Trụ Vương. Thân là thần tử hắn không thể không tuân theo thánh chỉ của Trụ Vương, nhưng lần này thánh chỉ của Trụ Vương lại liên quan đến nữ tử hắn yêu thích. Thật sự Thân Công Báo không hề muốn.

Nam nhân mặc trường bào màu đen uy phong, lẫm liệt ngự trên ngai vàng đưa đôi mắt sắc bén nhìn Thân Công Báo. Cả chính điện được thấp sáng rực rỡ bởi những ngọn đèn ngũ sắc độc đáo, không gian vắng lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng hít thở của đối phương. Trụ Vương đứng dậy bước xuống vị trí tối cao tiến đến trước mặt Thân Công Báo.

“Ngẩng đầu nhìn Trẫm!” Giọng nói lạnh băng vang lên làm Thân Công Báo giật mình nhanh chóng ngẩng đầu đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Trụ Vương.

“Bệ hạ, chuyện này...”

“Thân Công Báo ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta ngươi để ý tới nàng!” Trụ Vương nhếch mép nở nụ cười trào phúng.

“Bệ ha, chuyện đó làm sao có thể. Bệ hạ yêu thích nàng như vậy thần có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!” Thân Công Báo cười gượng, một mực chối bỏ tâm tình thật sự của bản thân.

“Hừ, tốt nhất là như vậy! Bằng mọi cách trẫm muốn có nàng ta!” Trụ Vương phất tay áo bỏ đi.

Thân Công Báo đứng dậy thở dài một hơi. Cuối cùng hắn phải làm sao đây, từ trước tới nay chưa từng thích một nữ nhân nào như Mã Chiêu Đệ. Sao số phận lại trêu người như thế kia chứ, một Khương Tử Nha đã đủ phiền nay lại thêm một Trụ Vương ngạo mạng.

Thân Công Báo nhếch khóe môi, đôi mắt hắn trong đêm lóe lên tia sáng như một con sói săn mồi.

Phân cách tuyến...

Khương Tử Nha đứng nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao khẽ thở dài. Thời cuộc sắp thay đổi và xảy ra nhiều biến cố lớn.




Khương Tử Nha đưa tay ra, ánh sáng vàng lóe lên trong tay. Bảng phong thần nằm chiễm chệ trên tay Khương Tử Nha, hiện tại nó trống rỗng nhưng không bao lâu sau sẽ có nhiều cái tên nhiều con người phàm nhân, tu tiên xuất hiện trong đó. Chẳng bao lâu nữa thôi, Khương Tử Nha cũng không biết được.

“Tướng công!” Ta nâng váy chạy đến bên Khương Tử Nha. Lúc chiều ta ăn xong nằm ôm trứng quá ấm áp nên ngủ quên mất, khi tỉnh dậy tìm khắp nơi thì thấy tướng công Nha Nha của ta đang đứng thất thần trước sân.

Khương Tử Nha nghe tiếng gọi thu tay về ánh sáng trên tay hắn vụt tắt Bảng phong thần biến mất. Hắn quay đầu nhìn tiểu thê tử của mình mỉm cười ôn nhu.

“Chiêu Đệ, đã khuya rồi sao nàng không ngủ mà còn ra đây?”

“Chàng còn hỏi không phải vì không thấy chàng ta mới ra đây hay sao?” Ta mím môi, kéo lấy tay Khương Tử Nha.

“Vào trong đi thôi, đêm lạnh sương xuống sẽ bị cảm!” Ta kéo Khương Tử Nha mặc kệ đôi mắt chàng đang sửng sốt.

“Chiêu Đệ, ta là người tu đạo sẽ không bị những thứ cảm lạnh thông thường!” Khương Tử Nha nắm lấy tay ta mỉm cười trấn an.

“Thiếp quên mất...” Ta gãi đầu, thói quen từ kiếp trước ở hiện đại mà ra, ta quên mất người có tu vi đạo hạnh sẽ không nhiễm phải những thứ bênh thông thường.

“Tướng công phu quân đã khuya rồi chàng còn ra đây làm gì? Thiếp khiến chàng không ngủ được hay sao?” Ta vừa đi bên cạnh Khương Tử Nha vừa hỏi chàng.

“Không, bỗng dưng ta giật mình có hứng đi muốn ngắm sao thôi!” Khương Tử Nha lắc đầu.

Ta cũng không hỏi nhiều, chắc hẳn Khương Tử Nha làm gì đó không muốn nói cho ta biết thôi. Nếu chàng muốn giấu ta cũng không thể hỏi được gì. Ta mỉm cười kéo chàng vào nhà. Nơi chúng ta nghĩ chân hiện tại là một quán trọ hẻo lánh trong núi còn nới chúng ta muốn tới là Tây Kỳ.

Khương Tử Nha nhìn bàn tay nữ nhân nhỏ nhắn nắm lấy tay mình trong lòng run lên từng đợt sóng. Nữ nhân này là thê tử của hắn mặc dù vẫn chưa viên phòng nhưng nàng là thê tử trời định cho hắn. Khương Tử Nha thừa nhận ban đầu chẳng có thứ gọi là tình yêu đối với nàng nhưng hiện tại hắn đã dần lún sâu vào con đường ái tình đau khổ của nhân gian. Nhìn bộ dáng lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc của nàng Khương Tử Nha thấy trong thâm tâm trào dâng một cỗ đau xót.



Bầu trời đêm vụt qua một ngôi sao băng như chứng minh cho lòng của Khương Tử Nha, hắn quyết tâm bảo vệ nương tử của mình cho đến hơi thở cuối cùng. Tình yêu tựa như một liều thuốc độc, ai đã vướng vào tâm trí hoàn toàn bị tình yêu chi phối, chỉ biết lang thang đi trong ái tình.

Buổi sớm mai thức dậy lại là một ngày mới bắt đầu, ta vươn vai một cái quay sang ôm lấy quả trứng vào lòng.


“Ôi không, mình làm trứng nứt rồi!” Ta lo lắng nhìn vết nứt.

Bỗng dưng quả trứng động đậy, lớp vỏ dần dần nứt ra. Ta sửng sốt để nó xuống giường, dường như nó đang nở. Hai mắt ta sáng rực chăm chú nhìn quả trứng nứt dần.

Một cái đầu màu trắng chui ra khỏi vỏ, hai mắt đen láy to tròn nhìn ta, sau đó hai cái chân ngắn củn cỡn đưa ra. Từ quả trứng chui ra một cục bông màu trắng, lúc này hai mắt ta đã mở to hết cỡ, há mồm nhìn cục bông trắng đang động đậy. Nó nhảy ra khỏi vỏ đặt bốn chân ngắn lên đệm giường, cái đuôi của nó rất ngắn chỉ khoảng 5cm ve vẫy. Quá đáng yêu.

“Là quái thú sao?” Ta nhìn đôi cánh trên người nó lẩm bẩm. Một sinh vật mèo không ra mèo, cún không ra cún... ta chưa bao giờ nhìn thấy một con vật ngộ nghĩnh như thế. Nó lẳng lặng nhìn ta rồi phóng vụt vào lòng ta, dụi cái đầu mập mạp vào ngực ta.

“Ối...” Ta lão đão vài cái rồi ôm chặt lấy nó, quái thú nhỏ trông thật dễ thương.

“Cuối cùng cũng nở rồi! Ngoan...” Ta vuốt đầu nó, dường như nó rất hứng thú, sinh vật mới chào đời sẽ nhận người đầu tiên nó thấy làm mẹ là một điều bình thường. Hiển nhiên là con vật này vừa chào đời đã nhận ngay ta là mẹ nó nên mới lao vào lòng ta. Ta ôm lấy cục bông trong lòng vui vẻ chạy đi tìm Khương Tử Nha.



“Tướng công, tướng công!” Ta chạy ra sân Khương Tử Nha đang nói chuyện với hai vị gia gia cho chúng ta trọ lại.

“Chiêu Đệ!” Khương Tử Nha vội đứng dậy, chàng đưa mắt nhìn thứ ta đang ôm trên tay kinh ngạc.

“Đây là con gì thế?” Cụ bà nhìn thấy cục bông trắng lên tiếng không giấu nổi sự tò mò.

“Wow, sư mẫu... đây là con gì ahhh?” Võ Cát tiến tới sờ sờ.

“Mã tỷ, trông nó thật dễ thương!” Tiểu Muội cũng tiến lên sờ mấy cái.

Vật nhỏ trong lòng ta ư ử mấy tiếng như kháng nghị có quá nhiều người sờ vào nó, nó đưa đôi mắt long lanh nhìn ta. Khương Tử Nha thông minh vừa nhìn đã đoán ra được:

“Có phải nó từ quả trứng?”

“Phải, tướng công! Chàng xem nó là con gì? Thật ngộ nghĩnh thiếp chưa từng thấy bao giờ!” Sống hai kiếp ta cũng chưa từng thấy con vật này.

“Có lẽ nó là thần thú!” Khương Tử Nha chớp mắt.

“Thần thú!” Ta và Võ Cát, Tiểu Muội đồng thanh hô lên.

Khương Tử Nha gật đầu , ta ôm lấy cục bông xoay qua xoay lại nhìn nó giống như một con cún xù lai với mèo cộng thêm loài chim nào đó mới có được cái cánh trắng muốt thế này. Nó bị ta nâng lên lại chui rút vào lòng ta tìm nơi ấm áp.

“Dường như nó rất thích sư mẫu!” Võ Cát bật cười.

Khương Tử Nha mỉm cười tiến lên xoa đầu cục bông nhỏ. Ta hài lòng với thành viên mới thơm vài cái lên má nó.

“Từ bây giờ gọi ngươi là Khương Tiểu Bạch nha!”

Mặt Khương Tử Nha đen xì nhìn ta, hai mắt chàng chau lại, môi mím lại lên tiếng:

“Không được, làm sao có thể cho nó mang họ ta. Gọi nó là Tiểu Bạch!”

Ta bật cười nhìn chàng, mọi người xung quanh cũng bật cười vì hành động trẻ con ghen tị với một sinh vật của Khương Tử Nha. Tiểu Bạch dường như hiểu được chúng ta đang đặt tên cho nó nên nó ngáp một cái dụi dụi vào lòng ta tỏ vẻ rất thích thú.

Khương Tử Nha quay sang hai vị lão bá chấp tay “Đa tạ hai vị đã cho phép chúng ta lưu lại, hôm nay chúng ta phải từ giã lên đường. Việc lúc nảy ta nói với hai vị hoàn toàn là sự thật, khi thời cơ xuất hiện con trai hai vị ắt sẽ thi đỗ công danh! Cuộc sống của hai vị sau này sẽ an nhàn, hạnh phúc!”

“Đa tạ tiên sinh đã gieo quẻ khiến lòng già này rất vui, lần sau nếu còn gặp lại chúng tôi sẽ chiếu cố các vị thật tốt!” Ông lão vuốt râu mỉm cười.

“Đa tạ!” Khương Tử Nha gật đầu, sau đó quay sang Võ Cát.

“Võ Cát, Tiểu Muội chuẩn bị mọi thứ chúng ta tiếp tục lên đường!”

Ta cúi đầu bái chào hai vị lão bá sau đó theo Khương Tử Nha vào trong chuẩn bị mọi thứ, tiểu Bạch trên tay nhắm mắt ngủ say sưa, từ lúc sinh ra tới giờ nó không hề nháo. Chẳng biết khi nào nó mới đói bụng nữa, càng khó hơn khi ta không biết nó ăn thịt hay uống sữa. Chờ khi nào nó đói rồi tính vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công, Thiếp Đến Đây!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook