Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Chương 1

Trạm Lượng

12/03/2014

Chap 1: Gloomy girl meets crossbred boy.

< Cô bé ủ dột chạm mặt chàng trai lai. >

Mới lớn đôi chút đã biết khéo léo che đậy buồn phiền sau nét cười giả vờ thì có bao nước phiền não, ủ dột đã phải nuốt vào trong?

----

Tỳ người lên bậu cửa sổ tràn lan nắng, Thiên Ly lặng lẽ gieo thả tầm mắt xuống khoảng không bao la. Trên lòng đường rộng lớn, dòng xe cộ tấp nập nối nhau lao đi vun vút, quẳng lại từng vệt khói mỏng tang. Dọc hai bên vỉa hè, những con người da trắng xa lạ sánh vai nhau sải chân bước, thong thả có, vội vã có. Họ trò chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà Thiên Ly chưa từng nghe qua.

Cô chống cằm, tỉ mỉ ngăm nghía khung cảnh mới mẻ bên ngoài. Một góc bé xíu xiu của thủ đô nước Séc xinh đẹp - thành phố Praha huyền diệu luôn thu hút hàng triệu bước chân du ngoạn.

Từ bé, Thiên Ly thường biết tới nơi bố mẹ sinh sống làm việc qua hàng loạt trang sách báo. Được tô vẽ bởi vô vàn con chữ hoa mỹ, Praha hiện ra dưới bức tranh mê hoặc, lung linh, có nét cổ kính lãng mạn xen kẽ những nét hiện đại sống động. Thiên Ly đã từng tò mò và hiếu kỳ biết bao nhưng khi chính thức bị lôi tới đây, cô lại chẳng vội đi đây đó thăm thú. Bởi chuỗi ngày tháng dài rộng từ đây về sau của cô sẽ gắn liền với nơi đây, cô muốn từ từ quan sát và khám phá những cái hay ho của Praha từng chút, từng chút một.

Vài cơn gió ghé qua, vờn đùa cùng mái tóc đen mượt của Thiên Ly. Cô đưa tay nửa vén nửa giữ, lặng lẽ tận hưởng làn hơi tươi mát đang mơn man khắp da mặt, lượn lờ quanh cánh mũi. Ngoảnh đầu nhìn chiếc va li nhỏ dựng riêng ở góc phòng. Thiên Ly khẽ cười một nụ nhàn nhạt, buồn rượi. Cả khoảng trời tuổi thơ với bao năm tháng lớn lên, giờ chỉ gói gọn trong chút hành lý ít ỏi ...

Đùng một cái rơi tõm vào mảnh đất mới mẻ, tâm trạng Thiên Ly tựa một ly cocktail đa vị, trộn lẫn giữa vị buồn nhớ nhà, vị tiếc nuối quãng thời gian xưa cũ, vị hứng thú muốn tìm tòi vùng đất mới và cả vị ấm áp gia đình. Năm cô ba tuổi, bố cùng vài người bạn sang Séc làm việc. Từ đó, bố không trở về. Không trở về thăm cô lấy một lần. Những cuộc điện thoại cũng cụt lủn và qua loa. Còn mẹ sang theo bố năm cô tám tuổi, gửi cô vào trường nội trú. Từ đó, mẹ cũng không trở về.

Thiên Ly đã thiếu khốn ra sao, đã thèm khát và mong mỏi bố mẹ biết chừng nào?

- Thiên Ly à, mẹ vào phòng con nhé?

Sau tiếng vâng dạ rõ to của Thiên Ly, mẹ bưng một khay đựng nhỏ bước vào. Trên đó là đĩa bánh ngon mắt và ly cacao nóng hổi, hương sữa ngọt thơm lan khắp phòng. Mẹ nghiêng đầu nhìn Thiên Ly trong bộ đồ ngủ mới tinh, đôi mắt chứa cả biển trời yêu thương vô tận:

- Ăn sáng đi gái! Bánh này ngon lắm, nhân táo, ngọt vừa phải. Thử xem ngon không? Lần sau mẹ lại mua.

- Tối qua ngủ ngon chứ? Không lạ giường chứ? Muốn trang trí phòng thì giấy dán, tranh ảnh mẹ để sẵn trong tủ kia.

- Con xem thích gì ghi ra giấy. Bố mẹ rảnh sẽ đưa con đi mua hoặc chị Tú Chi dẫn con đi nhé!

Hết thảy lời mẹ nói, Thiên Ly cẩn thận nuốt lấy nửa chữ, miệng ngọt lịm dù chưa cắn miếng bánh nào. Sống mũi cô hơi cay nghẹn, cảm giác quá đỗi ấm áp như cơn bão thương yêu vừa úp xuống tim. Cuối cùng, cô đã được cùng bố mẹ sống chung dưới một mái ấm, hít thở cùng bầu không khí. Tựa cánh đồng khô cằn lâu ngày bất chợt có mưa trút xuống, Thiên Ly chỉ muốn nhảy cẫng lên như những cây lá đang vươn mầm trong làn nước trời tinh khiết.

Nhưng cô không vui được lâu, bởi sau hôm ấy, bố mẹ lại như những con tằm bọc chặt mình trong lớp kén công việc.

***

Trưa hè khuất gió, nắng vàng bò trườn khắp mọi ngóc ngách Praha. Từ một con hẻm nhỏ vắng tanh nào đó đến quảng trường Con Gà nhộn nhịp. Cả thành phố rực rỡ trong màu nắng vàng ươm. Các sắc giọng khác nhau không ngừng vang lên, giữ ngày hè luôn rộn ràng.

- Em nhìn kìa Thiên Ly! Sắp mười hai giờ nhé!

Theo tay chỉ của cô chị họ Tú Chi, Thiên Ly nhíu mi chiêm ngưỡng chiếc tháp đồng hồ thiên văn. Khi những chiếc kim vàng lấp lánh cùng gặp mặt tại con số mười hai La Mã, các bức tượng lần lượt chuyển mình, lắc lư theo tiếng chuông. Trong sự reo hò phấn khích của đám đông tụ tập chung quanh, hai cánh cửa bên trên bật mở, lần lượt các tượng thánh xuất hiện: thánh Pierre ôm chìa khóa thiên đàng to tướng, thánh Mat­thew cầm một cây búa... tất thảy mười hai vị thánh tất cả lướt ngang qua hai ô cửa. Khi vị thánh cuối cùng vừa khuất, bất thình lình một chú gà chui ra từ toà tháp cao nhất, cất tiếng gáy chấm dứt show diễn của chiếc đồng hồ Orloj. Một tràng vỗ tay tán thưởng vang khắp quảng trường cổ.

- Thế nào cưng? Trên thế giới chỉ có duy nhất chiếc đồng hồ này thôi nhé! - Tú Chi tự hào khoe.

Rồi với chức danh " thổ dân Praha xịn ", Tú Chi lôi Thiên Ly dạo phố tới tận chiều tối. Đủ thứ chuyện phiếm được tuôn ra theo mỗi bước chân của hai cô nàng, tíu tít nói cười như bạn bè lâu năm dù chỉ mới gặp mặt hôm qua. Những người có tính cách hợp nhau thì sẽ hút nhau như những thỏi nam châm, hễ đặt gần là dính chặt, chẳng quản thời gian bao lâu.

Con trai thường thân nhau qua những nắm đấm còn với con gái là những câu chuyện vặt.

Tú Chi là con gái của bác ruột Thiên Ly. Chị sinh ra ngay tại Praha, là con một nên rất muốn có một đứa em dễ yêu để chăm bẵm. Mà vừa hay bé con Thiên Ly lại có khuôn mặt xinh ngoan, vóc dáng nho nhỏ, tính nết dễ bảo. Còn Thiên Ly thì sướng rơn khi bỗng dưng rớt xuống một người chị tâm lý và thông thái như Tú Chi. Những ngày gần đây bố mẹ luôn bận bịu khiến cô tủi thân, có nụ cười tươi vui và những câu chuyện thú vị của chị bù vào khoảng trống vắng.

- Thiên Ly ơi, mai em đi cùng chị đi được không? - Tú Chi mềm giọng dụ dỗ, hàng mi cong khẽ chớp chớp.

- Sao thế được? Chị đi cùng bạn trai, em không theo đâu! - Thiên Ly từ chối ngay tắp lự , không suy nghĩ lấy nửa giây. Lơ đãng đảo mắt ngó quanh tiệm ăn.



Tú Chi vuốt tóc em gái, chơi trò năn nỉ:

- Ngoan! Đi mà, đi với chị. Chị giới thiệu em với Filip luôn. Trước sau gì em cũng phải làm quen với bạn trai chị chứ, đúng không?

Thiên Ly đan tay quanh ly nước sô cô la nâu đen, miệng ngậm vòi hút như đứa nhóc tỳ ham ăn. Cô lắc đầu, giọng nói vẫn rất cương quyết.

- Em không đi đâu! Anh chị hẹn hò, em đi theo là vướng, cực kỳ vướng. - Thiên Ly nhăn trán, không muốn biến mình thành kẻ thừa thãi, phiền phức và vô duyên.

- Trời ạ, vướng cái gì nào? Anh chị dắt em mua sắm, không thích à? Filip biết em sang cũng muốn gặp em mà. - Tú Chi lay lay tay em gái, mặt đã bí xị - Mai cô chú còn bận, em ở nhà một mình sao được nào? Chị sẽ bị la đó nhóc kia!

Thiên Ly hiểu chuyện không bướng bỉnh từ chối thêm nữa, cô gật rụp đầu đồng ý. Người lớn đều bận làm ăn nên giao Tú Chi trông nom Thiên Ly. Một khi chị bỏ lại cô để đi chơi riêng, hẳn sẽ ăn mắng té tát.

Thiên Ly chiếm hết thời gian của chị mà quên bẵng mất mỗi cô gái đều có những khoảng riêng tư. Nhất là khi chị Tú Chi của cô đang đắm mình trong áng tình ngọt ngào.

Tệ thật! Thiên Ly nào muốn phiền ai! Nếu không thể tự tay chăm lo thì làm ơn mặc xác cô đi. Không cần vung tiền sắm sanh cho cô đủ thứ, dẫn cô đi thăm thú khắp chốn và chiều cô như thiên kim tiểu thư. Cái cô cần là một gia đình thực sự chứ không phải là một cuộc sống đủ đầy nhưng mỗi mình cô thui thủi. Bố mẹ có hiểu không?

- Anh Filip có hiền không nhỉ? Sẽ không treo cổ em vì đi theo hai người đấy chứ? - Thiên Ly vờ đăm chiêu nghĩ ngợi.

- Cái con bé này!

Tú Chi hung dữ véo mũi Thiên Ly. Cô bé em nghiêng đầu né, nháy mắt cười tinh nghịch. Khoé miệng tươi tắn hết cỡ nhưng đáy mắt thì ảm đạm như dòng sông lặng lẽ chảy dưới ánh trăng đêm hiu hắt.

Mới lớn đôi chút đã biết khéo léo che đậy buồn phiền sau nét cười giả vờ thì có bao nước phiền não, ủ dột đã phải nuốt vào trong?

" Đơn giản thôi! Em sẽ giúp anh, nếu như anh có thể ... – trước sự mong mỏi lẫn hồi hộp của Filip, Jay cố tình bỏ lửng câu. Rồi rất tinh quái, anh buông giọng cười đểu trá – Gọi tên Việt của em! "----

- Ừm, anh biết mà. Ngủ ngon đi bé yêu!

Chu miệng hôn chụt vào di động một cái thật kêu thay lời tạm biệt người yêu bé nhỏ, Filip ngắt máy, tắt luôn cả nụ cười ngọt ngào trên môi. Anh vò đầu, thở dài thượt. Tay uể oải lướt danh bạ, lần tìm một dãy số có đuôi 613 u tối, nghĩa là thứ 6 ngày 13. Đứa em họ thần kinh không định của anh lại cho rằng đó là ngày may mắn, chọn luôn làm số máy.

Nhìn cái tên nằm chình ình trên màn hình, anh bất đắc dĩ nhấn nút gọi.

- Cậu đang nhà chứ? Anh có chút chuyện.

- Pizza Mexico. – Đầu dây bên kia phun ra vài chữ cụt lủn rồi thẳng tay cúp máy, để lại dấu chấm hỏi to đùng đập vào mặt Filip.

Filip mờ mịt nhìn khối màu đen trên tay đang phát ra những tiếng tút dài đứt quãng. Khi anh còn ngẩn người thì điện thoại bất chợt réo vang.

- À, thêm nước Shock.

Vẫn giọng nam lúc nãy, vẫn bỏ lại một câu không đầu không đuôi và ngắt rụp máy trong khi người nghe chả hiểu cái quái gì vừa lọt vào tai.

Nửa tiếng sau, Filip xuất hiện trước cửa nhà cậu em họ với hộp bánh pizza cỡ lớn và một túi đầy những lon Shock, loại nước tăng lực gắn mác 18+. Anh quăng hết cho Jay, gườm mắt lườm cậu ta:

- Lần sau cậu phải nói rõ ra! Độp vài câu thế kia, ai hiểu cậu muốn con khỉ gì? – Filip cáu. Anh ngồi ôm điện thoại, nặn não mãi mới nghĩ ra ý Jay là cậu ra có nhà, cứ tự nhiên đến và tiện thể giúp cậu ta mua đồ ăn.

Jay nhún vai không đáp, làm mặt khinh khỉnh tếch vào phòng khách, dọn sơ đống bừa bộn để chừa chỗ đặt bánh. Trên mặt bàn, chiếc laptop có logo trái táo cắn dở còn bật trang web về những vụ án nổi tiếng. Dăng quanh đó là những quyển sách dày cộm. Quyển thì gập, quyển thì mở toang. Vài chiếc bút nhớ lăn lóc cạnh bên. Jay gập em máy tính xách tính lại, lia nó về phía sô fa, nơi em Ipad đang nằm ngoan trên cuốn Play Boy có bìa là người mẫu với bộ ngực trần trụi, không mảnh vải che đậy.

- Ế, số mới à?- Filip mang dao từ bếp lên, vừa cắt bánh vừa liếc liếc.

- Ừ. Số này hơi tệ. - Jay bật nắp lon Shock, nhấp một ngụm – Tỷ lệ đường cong mấy em thua Jana hết!

Filip giở qua vài trang, gật gù đồng tình. Jana là bạn gái hiện tại của Jay, một cô gái phương Tây đẹp đúng chuẩn mắt to sâu, mũi cao thẳng , da trắn nõn, môi dày và nhất là vóc dáng gợi cảm. Mà theo Jay cảm nhận là đẹp-từ-trong-ra-ngoài.

Jay là một tên nguy hiểm ngầm. Bên cạnh vẻ tri thức của một sinh viên luật gương mẫu thì anh ta là bậc thầy sát gái. Việc vui vẻ cùng những nàng chân dài, mặt đẹp và siêu sexy với anh ta cũng giống hệt như việc nghiền ngẫm trăm ngàn bộ luật của các nước khác nhau. Đều là sở thích, đam mê! Trình độ săn gái của anh ta điêu luyện tới mức có thể lôi một người lên giường ngay trong ngày đầu tiên quen biết. Tất nhiên, đối tượng phải là những người nhìn anh ta hơn hai mươi giây mà không chớp mắt. Tức là đã bị vẻ bề ngoài long lanh của anh ta đốn rụng tim.



Anh với điều khiển tivi bật kênh Sport xem hockey, thong thả ăn bánh và nghe Filip khua tay trình bày nỗi khổ. Đại loại là ròng rã suốt tuần qua, Tú Chi chỉ lo dính lấy cô em gái mới từ Việt Nam sang, bỏ rơi Filip. Để anh ta thẫn thờ, bơ vơ. Vật vờ chờ mãi mới được cái hẹn thì Tú Chi lại đem theo cả cô em phiền toái kia đến buổi hẹn hò. Bầu không khí yêu đương lãng mạn, nồng nàn tình chàng ý thiếp thế là bị phá tanh bành. Nhóc tỳ kia nếu không chen giữa cũng sẽ lẽo đẽo theo sau hai người. Phá rối, chia rẽ - đúng bản chất kẻ thứ ba. Vậy nên, phải có thêm nhân vật thứ tư trông chừng thảm-hoạ-biết-đi. Để đôi tình nhân thoải mái tâm tình. Đương nhiên, hai chữ tâm tình này chỉ là cách nói bóng gió xa xôi.

- Muốn em giữ trẻ? Quên đi! – Jay lừ mắt.

- Con bé mười ba tuổi rồi, không nhỏ lắm. Với lại em của Chi thì hẳn là xinh.– Filip tận tay đút Jay một miếng bánh, giở trò lôi kéo - Cậu thử xem, thi thoảng nên đổi khẩu vị.

- Vẫn cay mà?

- ... – Filip tạm thời nghẹn lời. Anh vung tay vỗ bốp vào vai Jay – Cậu đừng cố tình không hiểu. Ý anh là cậu làm quen em họ Chi đi!

- Gì? - Jay bật phắt người dậy, gắt ầm - Anh có não không? Tội quan hệ với trẻ em ...

Filip vội bịt miệng Jay, gắt to hơn:

- Cậu mới không não! Quen biết lành mạnh! Lành mạnh đấy, hiểu chứ?

- Thế càng không! Lỡ con bé nó thích em thì sao? Bị trẻ con theo đuổi rất phiền phức . – Jay lắc lắc đầu, bài học Jay rút ra từ nhiều năm nay là cấm phóng điện với mấy em nhỏ.

- Làm ơn! Một lần thôi! Cậu tới trung tâm mua sắm, thích gì mua luôn! Tiện mà, tiện mà!

- Anh dẹp đi! No means no, em không tới là không tới! - Thái độ Jay cứng như thép, chẳng chút di dịch. Hai đan sau gáy, thư thái ngả người ra sau ghế. - Mai bận rồi!

Jay không biện lý do, thật là có hẹn Jana sau một tháng bỏ bê cô nàng vì bộn bề công việc.

Anh mới nghỉ hè chưa được bao lâu, nhưng vừa gác lại chuyện học tập là đã như thiêu thân lao vào đủ thứ công chuyện. Tổng biên tập viên bên toà soạn báo của bố anh nghỉ phép, anh bị bố nắm đầu đẩy vào thế chỗ thay. Mà với con người trẻ năng động như anh, tất nhiên sẽ không chịu ngồi im trong văn phòng. Anh cùng bạn bè chạy khắp Séc, làm những mẩu phóng sự hay ho về cộng đồng người Việt cho loạt số báo hè. Chưa kể, còn một đống việc khác luôn khiến anh bận tối mắt tối mũi, có việc vụn vặt như tới trung tâm ngôn ngữ dạy vài buổi tiếng Séc cho những em sắp thi vào trường chuyên, có việc to tát như tư vấn pháp luật hoặc làm thuế má cho những doanh nhân Việt. Hè về, anh lại càng không được thảnh thơi vui chơi. Chỉ cần lơ đễnh, sao nhãng đôi chút sẽ bị núi việc đè bẹp dí. Lạy Chúa giùm anh đi!

Và vì thới gian với anh mỗi phút mỗi giây đều là kim cương, dù có huỷ cuộc hẹn ngay mai anh cũng nằm nhà ngủ bù chứ không điên rồ tới mức lãng phí vào vị trẻ thành niên.

Filip bực tức nghiến răng, âm thầm tìm chiến thuật mới. Anh được đào tạo trong học viện cảnh sát đã ba năm nay, dắt đầy mình kinh nghiệm đối phó với những tên tội phạm cứng đầu. Mềm mỏng không nghe, đành phải cứng rắn!

- Cậu ăn bánh, uống nước anh mua. Không nôn ra được thì cấm từ chối! - Filip đập bàn cái rầm, mặt hình sự như đang tham gia trọng án.

- Anh nôn chìa khoá xe em ra trước! – Jay chìa tay đòi nợ, mắt vẫn dán vào tivi.

- Thôi bỏ đi, ăn rồi nôn mất vệ sinh! – Filip phẩy tay tỏ ý anh đây rộng lượng bỏ qua, nhưng vẫn nghiêm giọng uy hiếp – Thể nào mai cậu vẫn phải đi! Nếu không anh mách chú, cậu xem tạp chí đồi truỵ!

Jay à lên một tiếng như chợt nhớ ra điều gì đó, anh cầm cuốn Play Boy ném vào người Filip, rung rung chân:

- Đó! Vừa hay bố em đang cần số mới!

Nhìn khuôn mặt đắc ý nhơn nhơn của Jay, Filip chán nản bóp trán. Anh đã lường trước sẵn sẽ rất khó nhờ vả Jay vụ kia nên dùng đồ ăn mua chuộc, đánh vào đường dạ dày. Anh chỉ cần cậu ta giúp mỗi lần này! Tú Chi đã nói mai xem như buổi giới thiệu, làm quen. Về sau sẽ không gộp chung việc trông em và hò hẹn thêm bất cứ lần nào nữa. Nhưng dù chỉ một lần, cũng là đại thảm hại. Em họ Tú Chi giỏi lắm cũng chỉ biết sơ đôi ba câu giao tiếp cơ bản, hiển nhiên Tú Chi sẽ không bỏ mặc em gái để nói chuyện riêng với anh. Và mai sẽ là cuộc dạo chơi của hai chị em, còn anh bị cho ra rìa, làm kẻ tháp tùng.

Jay là người duy nhất có khả năng lật ngược tình thế đau buồn này. Cậu ta là con lai, rất siêu tiếng Việt. Chỉ cậu ta mới cắt nổi cái đuôi kia!

- Em trai, giúp anh đi! Rồi muốn thế nào anh cũng chiều cậu!

Jay bỗng cười quái dị, ánh mắt ranh mãnh thấp thoáng tia nghịch ngợm. Anh vuốt vuốt mũi, giả bộ suy nghĩ nhưng thực ra ý đồ đã sắp sẵn đâu vào đó. Anh nghiêng người ghé sát Filip, phả giọng huyền bí:

- Đơn giản thôi! Em sẽ giúp anh, nếu như anh có thể ... – trước sự mong mỏi lẫn hồi hộp của Filip, Jay cố tình bỏ lửng câu. Rồi rất tinh quái, anh buông tiếng cười đểu trá – Gọi tên Việt của em!

- Shi.t! Shi.t! Anh đi nhảy lầu còn hơn!

Filip suýt lật bàn. Anh nằm lăn ra sàn nhìn trần nhà gào ầm còn Jay thì vắt chân ngồi trên ghế, cười sằng sặc như điên dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook