Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Chương 4

Trạm Lượng

21/08/2014

Mấy ngày sau.

“Ân... Nước nhiều lắm a... Rất xin lỗi nha... Được... Được... Ta biết...”

Bên trong Tề phủ, sắc tím, đỏ bừng, trăm hoa đua nhau xinh đẹp trong vườn hoa, chỉ thấy một thanh niên ngây thơ một tay cầm gáo nước nhỏ, một tay xẻng nhỏ, hoàn toàn không quan tâm y phục cẩm hoa sẽ bị dơ, đặt mông ngồi trước bụi hoa tưới nước, xúc đất, miệng còn thì thào nói chuyện với các loại hoa nở rộ.

“... Phải không... Mẫu đơn tỉ tỉ nói năm nay sẽ nở hoa muộn vài ngày a... Ừ... Mẫu đơn tỉ tỉ không muốn đoạt phong thái của mọi người... Chờ mọi người nở hoa hết nàng lại đến... Được... Ta biết...”

Tiếng nói chuyện đứt quãng vẫn kéo dài, Tiểu Cửu dọc đường tìm đến chỉ thấy thiếu gia nhà mình bệnh cũ phát tác đang lẩm bẩm với hoa cỏ, lập tức nhịn không được liếc xem thường, thở dài hết thuốc chữa! Ai... Đã nói qua vài lần muốn anh đừng như vậy, thiếu gia vẫn bệnh cũ không thay đổi, đem hoa cỏ này xem như người mà nói chuyện. Nếu chỉ ở nhà cũng thôi đi, anh lại cố tình ngay cả bên ngoài cũng thường xuyên không hề báo động trước ngồi xổm xuống với hoa dại bên đường mà lầm bầm nói khẽ, làm cho người bên ngoài ngoài thấy kinh ngạc ra còn chỉ trỏ nói cười mỉa mai, càng thêm nhận định anh là tên ngốc.

Được rồi! Thành thật thừa nhận, kì thật thiếu gia anh... anh là thật khờ vậy! Nhưng anh ngốc thiện lương, so với người tự cho là thông minh càng thêm chân thật thiện tâm a! Người như vậy, vì sao còn phải bị bắt nạt cười nhạo? Ông trời thật sự không nên đối xử với thiếu gia như vậy!

Nghĩ đến đây, Tiểu Cửu trong lòng thầm oán ông trời không nên, miệng lớn tiếng kêu người: “Thiếu gia!”

Ngốc hơi giật mình ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Tiểu Cửu đang chống eo đứng ở phía sau, Tề Nghiên nhếch miệng cười ngây ngô. “Tiểu Cửu, ta đang tưới hoa.”

“Tôi biết!” - Không cần giải thích, chỉ nhìn cũng biết a! Tiểu Cửu kiên cường kiềm chế xúc động mắt trợn trắng, sửa động tác chống thắt lưng sang ôm ngực, hắc hắc cười hỏi: “Thiếu gia, ngài có phải đã quên một chuyện nhỏ không?”

Đã quên một chuyện nhỏ? Tề Nghiên ngẩn ngơ, gãi đầu túm tai nghĩ không ra, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Tiểu Cửu thấy thế biết anh còn chưa có nhớ lại, lập tức nụ cười giả tạo nhắc nhở. “Tô Châu Mộ Dung công tử đang ở ngoài cửa lớn đợi...”

Nói còn chưa có nghe hết, Tề Nghiên dường như nhớ tới gì, “A” hét to một tiếng, bỏ lại gáo nước, xẻng trong tay, mặc kệ trên quần áo còn dính bùn đất lập tức nhảy dựng lên, lảo đảo chạy ra hướng cửa lớn, trong miệng còn không ngừng oa oa hô to “A Tinh, đợi ta với.”

“Khư! Thiếu gia thời gian này thật sự là hoàn toàn bị Mộ Dung công tử kia nắm mũi dắt đi...” - Trừng mắt người oa oa chạy đi, Tiểu Cửu bĩu môi nén giận. Nhưng tâm tư vừa chuyển, nghĩ đến thiếu gia nhà mình mấy ngày nay cùng một chỗ với Mộ Dung công tử không biết từ đâu xuất hiện, trên mặt liên tục tươi cười hồn nhiên, trong lòng vui vẻ vô cùng. Hơn nữa theo hắn quan sát nhiều ngày, xác định Mộ Dung công tử cũng là thật tình lui tới cùng thiếu gia, không giống người bên ngoài trong lòng cười nhạo. Sắc mặt thầm oán không khỏi thả lỏng, buông lỏng tinh thần lộ ra nụ cười.

Khư! Xem Mộ Dung công tử thật lòng chờ thiếu gia vậy sẽ không ghi hận hắn mấy ngày nay cướp đi toàn bộ lực chú ý của thiếu gia!

Tiểu thư đồng tự nhận độ lượng “tha thứ” - công tử đến từ Tô Châu, khóe miệng cười toe toét, đuổi theo sát cậu chủ oa oa kêu to.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy một chủ một tớ trong Tề phủ to như vậy một trước một sau hấp tấp chạy, dọc theo đường đi nhanh chóng xẹt qua một đám nô bộc “thiếu gia”, mãi đến khi chạm mặt đôi vợ chồng già nét mặt hiền hậu, phong thái ung dung…

“Nghiên nhi, con vội vàng chạy đi đâu?” - Nhìn thấy con gấp gáp lướt qua người, Tề phu nhân vội vàng kêu người lại.

“Con ra cửa lớn tìm bằng hữu!” - Ngay cả quay đầu cũng không, Tề Nghiên không chậm bước chân, tiếng đáp lại còn quanh quẩn trong không khí nhưng người đã chạy không thấy bóng dáng.

Tìm bằng hữu? Vợ chồng Tề thị hai mặt nhìn nhau, khi trong lòng cảm thấy không hiểu thì đúng lúc nhìn thấy Tiểu Cửu đuổi theo ở phía sau đang chạy tới, lập tức ra tay cản người.

“Tiểu Cửu, Nghiên nhi đã nhiều ngày ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, là đi tìm Hoài Sinh sao?” - Tề lão gia hỏi nhưng nghĩ đương nhiên là vậy, trong lòng rất rõ con nhà mình từ nhỏ đến lớn, gọi là bằng hữu cũng chỉ có một người.

Tiểu Cửu không thể không dừng lại cước bộ nghe vậy lập tức lắc đầu.

Không phải? Hai vợ chồng không khỏi kinh ngạc lại nheo mắt nhìn nhau, trong mắt dâng lên nghi hoặc nồng đậm. Ngoại trừ Hoài Sinh, con còn có bằng hữu sao?

Giống như nhìn ra tâm tư bọn họ, Tiểu Cửu không khỏi nhếch miệng cười. “Lão gia, phu nhân, thiếu gia mấy ngày trước quen được một công tử đến từ Tô Châu, mấy ngày nay ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, kì thật cũng không phải đi tìm Trương công tử, mà là đi tìm người bằng hữu mới.” So với Trương Hoài Sinh, cá nhân hắn thấy Mộ Dung công tử kia có vẻ thuận mắt hơn!

Bằng hữu mới? Tề lão gia hình như có hơi băn khoăn nên nhíu mày. “Tiểu Cửu, ngươi nói thái độ Mộ Dung công tử kia đối xử với Nghiên nhi ra sao? Có suy nghĩ gì bất lương không?” Con khờ ngốc đơn thuần từ nhỏ đã bị không ít khi dễ, ông làm cha khó tránh khỏi lo lắng.

“Lão gia, xin người yên tâm! Theo Tiểu Cửu quan sát mấy ngày nay, vị Mộ Dung công tử kia nhân phẩm coi như chính trực, lời nói cử chỉ với thiếu gia cũng không chút xem thường, thiếu gia cùng hắn rất hòa hợp!” - Tiểu Cửu thông minh cười đáp, tự nhận chỉ cần có người đối thiếu gia có gì trêu cợt, xem thường liền tránh không khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của mình.

“Phải không?” - Mày giãn ra, Tề lão gia thoải mái nở nụ cười. “Đã là bạn mới của Nghiên nhi sao không mời người tiến vào trong nhà ngồi chứ? Nghiên nhi cũng thật là hồ đồ!” - Theo câu trả lời mới vừa vội vã đáp của con, biết vị Mộ Dung công tử kia đang chờ ngoài phủ vội vàng cùng phu nhân đi ra cửa.

A... Hiếm khi con có người bằng hữu vừa không khi dễ con lại chính trực, đương nhiên phải nhanh chóng lén nhìn một chút, tìm hiểu một phen, thuận tiện xin vị Mộ Dung công tử kia chăm sóc con nhiều hơn!

Thấy hai vị lão chủ tử nhà mình cũng vội vã muốn đi làm quen cùng vị Mộ Dung công tử kia, Tiểu Cửu không khỏi có chút há hốc mồm, vội vàng đuổi theo.

Không lâu sau khi vợ chồng Tề thị cùng Tiểu Cửu ra cửa lớn, chỉ thấy Tề Nghiên rũ vai, vẻ mặt buồn nản đứng ở đó.

“Tiểu Cửu, bên ngoài có không ai! A Tinh khẳng định đợi không được ta nên tự mình đi chơi rồi!” - Móm miệng, con ngươi xinh đẹp phiếm hồng lệ lăn lăn nhưng sao cũng không dám rơi ra, bộ dáng đáng thương tựa như con chó nhỏ bị vứt bỏ.

Ô... Thật muốn khóc! Nhưng A Tinh nói không thể khóc, anh muốn giữ lời, nếu không A Tinh sẽ không để ý đến anh.

Di! Lần đầu tiên thấy thiếu gia trong mắt hơi nước mờ mịt lại không khóc nha! Tiểu Cửu rất kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy lão gia, phu nhân cũng vẻ mặt kinh ngạc, lập tức trong lòng vô cùng khó chịu nhưng miệng vội vàng an ủi.

“Thiếu gia, Mộ Dung công tử khả năng chờ lâu không thấy người nên lên đường đi dạo trước. Người đừng khó chịu, Tiểu Cửu lập tức dẫn người đi tìm hắn.”

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tuấn tú thoáng chốc sáng ngời, hốc mắt còn rất hồng! Cánh môi xinh đẹp lại tươi cười thật to, ánh sáng rực rỡ này suýt chút nữa đâm mù ba người ở đây.

“Đi! Chúng ta đi! Đi tìm A Tinh!” - Lôi kéo nô bộc trung thành, vội vã hướng con phố náo nhiệt nhất mà đi.

Mà một bên, vợ chồng Tề thị cảm động gật đầu, vô cùng vui mừng.

“Nghiên nhi tựa như lúc còn nhỏ, sẽ không động một chút liền khóc!” - Tề phu nhân lại vui mừng.

“Thật sự là vậy!” - Tề lão gia vuốt chòm râu, có chút an ủi.

“Đúng rồi! Tô Châu có tin tức gì truyền đến không?” - Đột nhiên nhớ tới.

“Vẫn chưa có!” - Lắc đầu thở dài.

“Ai... Chúng ta cũng đừng hi vọng quá, dù sao tình hình của Nghiên nhi, Mộ Dung gia cũng sẽ không hoàn toàn không biết...” - Thật sâu hiểu được nếu là mình, cũng không nguyện đem con gái tốt gả đến.



“Đừng khó chịu!” - Tề lão gia thở dài, lại không có thầm oán nào. “Nói đến cùng là con chúng ta đầu óc không tốt, Mộ Dung lão đệ muốn đổi ý cũng thể không trách tội. Nếu thực không được, vì hương khói Tề gia, đến lúc đó chúng ta đi mua cô nương nhà nghèo vào cửa, đối xử tốt với người ta là được.”

“Cũng chỉ có như thế!” - Ép mình nở nụ cười nhưng trên mặt vẫn rất cô đơn.

Thấy thế, Tề lão gia chỉ có thể an ủi vỗ vỗ người bên gối, hai vợ chồng đỡ lẫn nhau vào nhà, không dám quá trông mong nơi Tô Châu sẽ truyền đến tin tức tốt.

Trên đường cái, người bán hàng rong tề tụ, cảnh tượng náo nhiệt, trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một người cử chỉ nhanh nhẹn bước chậm rãi, thần thái nhàn nhã nhìn đông xem tây một cái, bên cạnh còn đi theo tiểu thư đồng bộ dáng thanh tú. Cử chỉ tao nhã cùng quần áo sang trọng làm cho người sáng suốt nhìn liền biết là công tử con nhà cao quý.

Chỉ thấy quý công tử kia phe phẩy cây quạt ngừng lại trước một sạp đồ chơi nhỏ bày đầy các loại mới lạ, con ngươi đen phát sáng nhìn chằm chằm một pho tượng búp bê bằng gốm sứ.

“Công tử thật có mắt nhìn! Gốm sứ này được làm khá tinh xảo, công tử ngài có hứng thú cứ việc nhìn xem!” - Tiểu thương đôi mắt bén nhọn, liếc mắt một cái liền nhìn ra người khách cảm thấy ánh mắt hứng thú dừng trên món đồ chơi búi tóc, lập tức nâng lên búp bê gốm sứ đưa đến trước mặt quý công tử, để cho hắn xem cẩn thận.

Nhận búp bê gốm sứ tỉ mỉ, Mộ Dung Tinh cười hỏi Hồng Đậu bên cạnh. “Tiểu Đậu Tử, ngươi nói búp bê này giống Tề Nghiên không?”

Hồng Đậu lại đây thì thấy mặt búp bê gốm sứ kia gương mặt thật thà đáng yêu, quả thực cùng thiếu gia Tề gia có vài phần giống nhau, nhất thời cười đến híp mắt. “Thiếu gia, quả thực rất giống!”

Mím môi cười, nghĩ tới những ngày khi ở chung cùng Tề Nghiên, anh bộ dáng ngây thơ thật thà không giả tạo kia làm cho Mộ Dung Tinh càng xem càng cảm thấy búp bê gốm sứ trong tay đáng yêu, càng xem càng thích không muốn buông tay.

Tiểu thương khôn khéo, sau khi phát giác khách quý yêu thích, lập tức xuất ra miệng lưỡi ba tấc, đem búp bê gốm sứ này nói như trên đời cũng không có, ngầm nói pho tượng này thiếu chút nữa bị làm cống phẩm cực phẩm đưa vào trong cung, lập tức chọc Mộ Dung Tinh buồn cười.

“Được rồi! Ông chủ, ngươi nói búp bê này trị giá bao nhiêu ngân lượng?” - Tinh tế thưởng thức, thuận miệng cười hỏi.

“Mười lượng bạc!” - Lén cười thầm, tính giết dê béo.

“Mười lượng bạc?” - Nâng mâu nhìn nghiêng tiểu thương một cái, Mộ Dung Tinh không chút lưu luyến buông búp bê gốm sứ, quạt thúy trúc tiêu sái lay động. “Tiểu Đậu Tử, chúng ta đi.”

“Vâng!” - Hồng Đậu hì hì cười, vội vàng đuổi theo.

Tiểu thương đang mừng thầm con dê béo sắp bị mần nhất thời há hốc mồm, cuống quít kêu người. “Công tử, công tử, ngài nếu không hài lòng giá này chúng ta có thể thương lượng a!”

“Nga?” - Giậm chân, xoay người, mặt giãn ra mỉm cười. “Vậy ngươi nói, búp bê gốm sứ kia bao nhiêu tiền?”

“Năm, năm lượng?” - Tiếng nói không xác định.

“Năm lượng?” - Nhíu mày.

“Ba lượng!” - Lập tức đính chính.

“Ba lượng?” - Đuôi lông mày lại nhếch lên.

“Công tử, ngươi trực tiếp ra giá đi!” - Cúi đầu nhận thua. Ô ô, thật sự là gặp quỷ! Vị công tử này vừa nhìn liền cảm thấy dễ mần thịt nhưng sao không phải thiếu gia nhà giàu bình thường dễ lừa?

“Ông chủ, ngươi sớm nói những lời này phải được hơn không!” - Hồng Đậu cười trộm dạy bảo. Ha ha, tiểu thư mười bốn tuổi đã bắt đầu giúp lão gia trông coi sổ sách, đối giá hàng ra sao đều nắm trong lòng bàn tay, tiểu thương này muốn mần dê béo là tìm sai người rồi.

“Ông chủ, ta cũng không làm khó dễ ngươi! Như vậy đi, một lượng ngươi bán không?” - Một lần nữa cầm lấy búp bê gốm sứ ngắm nghía, Mộ Dung Tinh mỉm cười, chắc chắn ông chủ khẳng định sẽ đáp ứng.

A... Cô hiểu người làm ăn là muốn có lợi nhuận, giá một lượng ông chủ xem như có thể được không ít lợi nhuận.

“Công tử, xem như ta sợ ngươi! Một lượng thì một lượng!” - Tiểu thương trong lòng biết hôm nay cái gặp phải thiếu gia khôn khéo, cũng rõ biết một lượng đã cho mình thu lợi không ít, miệng lập tức đáp ứng, chỉ sợ khách hàng đổi ý không mua.

“Đa tạ.” - Nụ cười trong sáng, ý bảo Hồng Đậu trả tiền, Mộ Dung Tinh một tay ngắm nghía búp bê gốm sứ, một tay phe phẩy quạt thúy trúc, nhàn nhã tiếp tục đi dạo phố.

“Thiếu gia, ngài mua búp bê gốm sứ này làm gì a?” - Hồng Đậu theo sát ở phía sau, vẻ mặt buồn cười hỏi. Thật sự là quái! Cho tới bây giờ không thấy qua tiểu thư thích thưởng thức loại đồ chơi nhỏ này, sao hôm nay khác thường vậy?

“Cảm thấy rất giống Tề Nghiên, nhất thời thích liền mua, còn cần lí do gì?” - Liếc mắt một cái, đem búp bê gốm sứ này cất kĩ bên trong áo, bản thân Mộ Dung Tinh cũng có chút mơ hồ vì sao lại muốn mua búp bê gốm sứ này.

“Nga!” - Hồng Đậu không nghĩ nhiều lắm, vừa nghe nhắc tới Tề Nghiên lập tức dời đi suy nghĩ, nhịn không được thầm oán nói: “Nói đến thiếu gia Tề gia cũng thật là, lại quên chuyện hôm qua hẹn với ngài cùng đi dạo phố, hại chúng ta ở ngoài Tề phủ đợi lâu như vậy!”

“Có quan hệ gì? Hắn đã quên lời hẹn, chúng ta tự mình đi dạo cũng đâu có sao!” - Nghe vậy Mộ Dung Tinh mím môi cười, trong lòng biết Tề Nghiên vốn hơi ngốc nên không nhớ, ngược lại không để ý anh thất ước.

Quệt miệng, khi Hồng Đậu đang muốn thầm oán tiếp vài câu, mắt to thông minh đột nhiên thấy hai người từ xa chạy tới nhìn chung quanh, thân ảnh hình như đang vội vàng tìm người, lập tức không khỏi bật cười.

“Ai nha! Tề thiếu gia đuổi tới kìa!” - Này thật đúng là nhắc người người đến, nói quỷ quỷ đến, linh nghiệm vô cùng!

Theo ánh mắt nhìn lại, quả thực thấy thân ảnh Tề Nghiên cùng thư đồng trung thành và tận tâm, cánh môi Mộ Dung Tinh không khỏi giương lên, chầm chậm đợi bọn họ phát hiện.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Tiểu Cửu trước tiên thấy các cô vội vàng giữ chặt cậu tử như ruồi bọ không đầu đang tìm loạn lung tung, một tay chỉ thẳng hướng đến các cô, sau đó cậu chủ kia hốc mắt có chút hồng khi nhìn thấy các cô lập tức cười sáng lạn như một đứa nhỏ, trong chớp mắt liền vọt tới.

“A, A Tinh, ta tìm được ngươi rồi!” - Tề Nghiên đầu tiên là vui vẻ hô, dường như nhớ tới cái gì lập tức lại cúi đầu, thanh âm khóc lóc nhận sai. “Ta... Ta lo tưới hoa, sau đó liền... liền quên lời hẹn với ngươi...” - Làm sao bây giờ? A Tinh có thể tức giận không? Có thể không để ý tới anh hay không?

“Không sao.” - Mỉm cười, cũng không để ý.

“Phải không? Thật tốt quá! Ta thật sợ ngươi tức giận sẽ không để ý đến ta!” - Cao hứng ngẩng đầu, toét miệng cười thật tươi. A Tinh không tức giận! Người này thật tốt nha!

Mộ Dung Tinh bị tâm tư đơn thuần của anh làm bật cười, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ kia, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống. “Ngươi khóc?”

“Không có! Ta không có!” - Nhớ tới yêu cầu mấy ngày trước của hắn, Tề Nghiên nhất thời sợ tới mức giống tên cờ bạc bị bắt mãnh liệt lắc đầu, rất sợ bị hiểu lầm, lo lắng tìm người làm chứng. “Tiểu Cửu, ta không khóc, đúng không? Ta không khóc a!”

Phía sau Tiểu Cửu chạy ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh làm chứng. “Đúng đúng đúng! Thiếu gia nhà của ta thực sự không khóc.” - Chỉ là nước mắt đảo quanh trong hốc mắt hồng hồng, không rơi ra, thế không tính khóc chứ?

Nghe vậy Mộ Dung Tinh thế này mày mới giãn ra, nhìn anh bộ dáng khẩn trương lập tức không khỏi nhe răng cười. “Ta chỉ là hỏi một chút mà thôi, ngươi hoảng cái gì?”



“Ta... Ta...” - Thấy hắn sắc mặt chầm chậm nở nụ cười, Tề Nghiên thế này mới an tâm, hơi giật mình gãi đầu bắt tai, ngốc ngốc ngây ngô cười, “ta” cả buổi, ngay cả nói một câu cũng không được.

Thấy anh bộ dáng ngốc, Mộ Dung Tinh không khỏi vừa cười vừa cầm quạt hướng trán trắng của anh gõ một cái. “Ta cái gì? Hoàn hồn!” - Ha ha... Thực sự cảm giác mình đang bắt nạt đứa nhỏ a!

“A Tinh...” - Ôm cái trán phát đau, Tề Nghiên cũng rất vui vẻ. “Ta... Chúng ta muốn đi chỗ nào chơi?” - Mấy ngày nay, A Tinh mang anh đi chơi rất nhiều nơi mà chỉ nghe Hoài Sinh nói đến thôi! Những nơi đó, ngay cả Hoài Sinh cũng chỉ đi với bằng hữu, chưa từng dẫn hắn đi, nhưng A Tinh lại dẫn anh đi! A Tinh thực sự đối với anh rất tốt a!

Nghe vậy Mộ Dung Tinh suy nghĩ, nghĩ hoa mẫu đơn Lạc Dương nổi tiếng thiên hạ, lúc này lại chính là mùa của hoa mẫu đơn quý. Lập tức nhìn Tề Nghiên, đoán trước anh khẳng định không biết liền dứt khoát trực tiếp hỏi người dân Lạc Dương khác.

“Tiểu Cửu, ngươi biết chỗ nào trong thành Lạc Dương có vườn mẫu đơn để cho mọi người ngắm không?” - Phe phẩy quạt thúy trúc, vô cùng hài lòng cười nói.

“Thành đông có tòa Thiên Hương Uyển, bên trong trồng đầy các loài mẫu đơn, mỗi khi đến mùa luôn hấp dẫn rất nhiều người đến xem! Ta nghĩ mấy ngày nay Thiên Hương Uyển khẳng định chật ních người.” - Mặc dù chưa từng đi nhưng hoa mẫu đơn ở Thiên Hương Uyển thành Lạc Dương lại rất có tiếng, Tiểu Cửu lúc này không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đưa ra điểm ngắm cảnh.

“Tốt lắm.” - Nhướng mày cười thoải mái, ánh mắt quét về phía người nào đó. “Tề Nghiên, hôm nay chúng ta lên Thiên Hương Uyển ngắm hoa đi thôi!”

Nào biết người từ trước đến nay để cho người ta nắm mũi dẫn đi, lúc này lại bất ngờ dứt khoát lắc đầu, nhìn Mộ Dung Tinh cảm thấy kì quái.

“Tề Nghiên, ngươi không muốn đi ngắm hoa sao?” - Nhẹ cười hỏi, không có chút giận.

“Mẫu đơn tỉ tỉ vẫn chưa có đến.” - Tề Nghiên lắc đầu cười ngây ngô, tựa hồ nghĩ nói như vậy người khác sẽ nghe hiểu.

Nhưng Mộ Dung Tinh cho dù thông minh như thế nào cũng thật sự bị anh “từ trên trời rớt xuống” làm cho hồ đồ, đành phải quay đầu nhìn về phía Tiểu Cửu, đã thấy hắn cũng mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không biết, lại đành phải hướng ánh mắt về.

“Mẫu đơn tỉ tỉ vẫn chưa có đến với chúng ta đi ngắm hoa có quan hệ gì?” - Đặc biệt khiêm tốn, âm thầm buồn bực Mẫu đơn tỉ tỉ này là thần thánh phương nào?

“Mẫu đơn tỉ tỉ chưa có tới, chưa ra hoa!” - Anh nghiêm túc giải thích, lại đổi lấy ba gương mặt mê muội đưa mắt nhìn nhau.

Mộ Dung Tinh ngây cả người, thử suy nghĩ câu nói của anh, sau đó thử cười hỏi: “Ý của ngươi là nói mẫu đơn ở Thiên Hương Uyển còn chưa có nở hoa, cho dù đi cũng không có hoa để ngắm?” Hẳn là ý này đi? Về phần “Mẫu đơn tỉ tỉ” kia có lẽ là anh tự mình ảo tưởng là hoa tiên, nghĩ đến hoa tiên không có tới, mẫu đơn sẽ không nở hoa.

“Đúng!” - Gật đầu thật mạnh, anh cười đến thực vui vẻ.

Buồn cười ho nhẹ một tiếng, Mộ Dung Tinh không chê cười ý tưởng của anh giống như đứa nhỏ, lập tức đành phải dịu dàng cười nhẹ, “Tề Nghiên, hiện nay là mùa hoa mẫu đơn, không có khả năng không có hoa để ngắm.” Mẫu đơn Lạc Dương đứng đầu thiên hạ, tùy tùy tiện cũng có hoa mẫu đơn nở sớm cũng có thể ngắm, làm sao có thể ngay cả một đóa cũng không có?

“Nhưng mà... Nhưng mà mẫu đơn tỉ tỉ nói phải trễ vài ngày mới đến... A Tinh, ta không lừa ngươi...” - Thấy hắn không tin mình, Tề Nghiên sốt ruột, lắp bắp muốn làm sáng tỏ.

Xem bộ dáng anh lo lắng, quạt thúy trúc xếp gọn lại liền gõ một cái, cười trong trẻo: “Tề Nghiên, chúng ta đi! Bây giờ ta muốn đi Thiên Hương Uyển xem hoa mẫu đơn rốt cuộc có nở không? Nếu nở, xem ta không gõ ngươi mấy chục cái mới là lạ!”

Dứt lời, không chút ngại ngùng giữ chặt tay anh, muốn trực tiếp kéo anh tới Thiên Hương Uyển để chứng minh. Nào biết còn chưa đi được bước nào đột nhiên chạm mặt hai tên thư sinh ăn mặc như người tri thức, lắc đầu khó hiểu nói chuyện với nhau…

“Này thật đúng là quái! Đã đến mùa từ lâu nhưng vẫn không thấy mẫu đơn ta trồng nở hoa, vốn tưởng rằng mình trồng phương pháp không đúng nên mới có không động tĩnh gì. Định đơn giản đến Thiên Hương Uyển ngắm màu sắc các loại hoa lại không dự đoán được ngay cả vườn mẫu đơn Thiên Hương Uyển to như vậy, nhưng cũng không thấy một đóa nở, thật sự khiến người ta buồn mà!”

“Đúng vậy! Mấy ngày nay ta mỗi ngày lên Thiên Hương Uyển, thấy cả vườn toàn hoa nhưng hoa mẫu đơn giống như có ước định, không thấy một đóa nào nở cả, thật kì dị!”

“Đúng a! Trước kia ít nhất có vài cây sẽ nở trước, nhưng năm nay vẫn như cũ chỉ thấy nụ hoa, không thấy động tĩnh gì...”

Hai thư sinh rõ ràng mới từ Thiên Hương Uyển đi ra dần dần đến gần rồi lại đi xa, nhưng tiếng đàm luận nghi hoặc lại từng câu từng chữ bay vào tai Mộ Dung Tinh, làm cho cô quả thực không thể tin được, chỉ có thể hơi giật mình nhìn người cười ngây ngô…

Không thể nào? Thật để anh nói trúng rồi! Mẫu đơn Thiên Hương Uyển quả thực chưa có nở!

“Tề Nghiên, ngươi đi Thiên Hương Uyển rồi?” Cho nên mới sẽ biết mẫu đơn trong đó còn chưa có nở! Mộ Dung Tinh hoài nghi nhìn qua.

“Không có a!” - Lắc đầu, vẫn như cũ cười đến thực hồn nhiên vô tội.

Kia có lẽ là anh trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới, cho nên liền ghi nhớ trong lòng! Nhún vai, Mộ Dung Tinh thầm đoán, không muốn anh nghĩ nhiều liền thuận miệng đổi đề tài. “Nếu mẫu đơn Thiên Hương Uyển còn chưa nở vậy chúng ta tìm chỗ khác chơi đi...”

“Cô lỗ!”

Đang nói, một thanh âm lại vang lên bất ngờ từ trong bụng người nào đó, chẳng những cắt ngang lời Mộ Dung Tinh, cũng khơi mào ánh mắt cười như không cười của cô.

“Ngươi đói bụng?”

“Ân!” - Cũng không biết ngượng ngùng, Tề Nghiên lại tự nhiên gật đầu thừa nhận.

“Thiếu gia, ngài đói bụng sao không nói sớm?” - Tiểu Cửu một bên trừng mắt, đột nhiên nghĩ đến anh ở hoa viên vừa tưới nước vừa xúc đất, sau lại chạy trên đường cái tìm người, trải qua một phen “vận động” này đồ ăn sáng hẳn là cũng tiêu hết rồi, lúc này không đói bụng mới là lạ!

Sờ sờ bụng, anh lại cười ngây ngô, xem xét đen bóng phát sáng hồn nhiên nhìn Mộ Dung Tinh.

Thấy thế, Mộ Dung Tinh biết anh đang đợi quyết định của mình, lập tức không khỏi mím môi cười khẽ, quạt thúy trúc lại gõ lên trán anh, sang sảng nói: “Đi thôi! Đói chết ngươi e rằng Tiểu Cửu sẽ dùng ánh mắt đem ta lăng trì đó!” - Dứt lời, dẫn đầu cất bước hướng tiệm cơm.

“A, A Tinh, đợi ta với... Chờ ta...” - Vui vẻ ôm cái trán phát đau, Tề Nghiên kéo nụ cười thật tươi đuổi theo sát.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy anh giống như đứa nhỏ vòng tới vòng lui bên cạnh Mộ Dung Tinh, giống con chó nhỏ đáng yêu lấy lòng chủ nhân khiến Mộ Dung Tinh nhịn không được lại ngứa tay lấy quạt gõ lên trán anh, trên mặt cười khanh khách.

“Ách... Thiếu gia nhà ngươi giống như bị thiếu gia nhà của ta ăn sạch nha!” - Phía sau, Hồng Đậu vừa theo đuôi hai vị “chủ”, vừa đối “tớ” bên cạnh nói một câu kết luận đầy đồng tình.

“Rất nhiều người đều đem thiếu gia nhà của ta ăn sạch!” - Tiểu Cửu than khóc, thấy cái trán thiếu gia nhà mình lại bị một “công kích”, không khỏi quay đầu trừng người. “Tiểu Đậu Tử, có thể nói thiếu gia nhà ngươi đừng động một chút liền gõ thiếu gia nhà ta hay không a? Cũng không phải đang chọn dưa hấu!”

“Ta... Ta chỉ là nô bộc, nào có tư cách ở trước mặt chủ tử nói cái gì...” - Bị trừng thật vô tội.

“Ngươi...” - Mắt mở to trừng đôi mắt vô tội, biết hắn nói không sai, hạ nhân quả thật không tư cách nhúng tay chuyện của chủ tử. Tiểu Cửu nhất thời chán nản, lại trút ra không được, chỉ có thể oán hận cắn góc áo…

Đáng giận! Đáng giận! Lại gõ nữa! Còn gõ tiếp như vậy thiếu gia sẽ càng ngày càng ngốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook