Tướng Công Thỉnh Dùng Chậm

Chương 10

Lăng Hi

31/10/2014

Kỳ Thương chật vật từ dưới đất bò dậy, phát giác mình bị một đám nam nhân lớp lớp bao vây.

Nàng hung hăng nhìn chằm chằm kẻ vừa mới động thủ đánh nàng, “Ngươi mắt mù sao, cư nhiên chẳng phân biệt trắng đen, điên đảo lẽ thường, không có bề ngoài ngu ngốc!” Nàng đau đến miệng tùy tiện mắng, loạn mắng vừa xong, những nam nhân đang vây quanh nàng, từng cái hai mặt nhìn nàng, đều bị ngôn ngữ của nàng làm cho sợ hết hồn.

“Ngươi dám chửi ta?” Nam nhân bị Cát Nhi ôm chặt lấy tức giận nhìn “hắn” chằm chằm.

“Tại sao ta không thể mắng ngươi, vô duyên vô cớ đánh người, ngươi có hay không biết chữ lễ phép viết thế nào?” Người chân thối, đau chết nàng.

“Càn rỡ!” Một bên nam tử hét lớn một tiếng, chuẩn bị tiến lên đánh” hắn” một trận.

“Dừng tay!” Cát Nhi quát to một tiếng, hai tay vẫn ôm chặt trượng phu đang xúc động, “Nàng là ân nhân cứu mạng ta, ai dám động nàng! Dật Thư, thật xin lỗi, ta sẽ dạy dỗ bọn họ cho tốt”

Vừa nghe đến lời thê tử, nam tử không hề vội vàng xông lên phía trước nữa, nhưng nghe ái thê thân mật gọi tên một người đàn ông khác, trong lòng luôn có chút tư vị không phải.

“Cát Nhi, buông ta ra, ta sẽ không đối với hắn như thế nữa”. Nam tử hướng Cát Nhi bảo đảm nói.

Lúc này Cát Nhi mới nghe lời buông hắn ra.

Hắn hướng Kỳ Thương chắp tay nói, “Công tử, đắc tội”. Hắn đột nhiên tiến lên, tay vén rèm nón lên.

Mọi người vừa thấy Kỳ Thương tuyệt mĩ dung nhan, không khỏi kinh ngạc thở mạnh một tiếng.

Kỳ Thương thừa dịp trượng phu Cát Nhi đang ngơ ngẩn, hai tay bắt được cổ áo của hắn, anh tuấn ném hắn một phát qua vai.

Cát Nhi kinh hô một tiếng, vội vã chạy lại đỡ trượng phu, một bên thuộc hạ sững sờ lập tức rút ra kiếm chĩa vào Kỳ Thương đang đắc ý.

Nàng vẫn không sợ chết mở miệng, “Thế nào? Hắn đánh ta, ta tại sao không cho hắn chút dạy dỗ” Nàng thích nhất ăn miếng trả miếng.

Nam tử đứng dậy ngay ngắn, lập tức khinh thường nhìn Kỳ Thương, “Ngươi thật to gan!” Nếu như biết họ là ai, không biết” hắn” còn có thể có dáng vẻ không biết sống chết này không?

Kỳ Thương không vui hừ lạnh một tiếng, “Không phải là to gan, thê tử xinh đẹp của ngươi căn bản không thể nào bình yên trong ngực ngươi đâu” Tức chết người đi được, chẳng lẽ anh hùng và cẩu hùng lại sánh ngang hàng?

Cát Nhi áy náy, “Dật Thư”

“Không cho phép nàng gọi hắn như vậy”. Nam tử không vui rống giận, thê tử của hắn lại ngay trước mặt hắn kêu tên một nam nhân khác!

“Dân.” Bị trượng phu rống như vậy, Cát Nhi chẳng những không tức giận, còn cười cười.

Hắn đang ghen!

“Tên của ta không có độc, tại sao không thể gọi?” Kỳ Thương không chút nào để ý kiếm đang kề cổ, “Cát Nhi, nếu hắn không cho phép gọi tên ta, cô có thể gọi ta Tiểu Dật, hoặc Dật Nhi cũng tốt, hay là muốn gọi ta Thân ái” Nàng hướng Cát Nhi khêu gợi cười một tiếng, không quên gửi cho nàng một cái hôn gió, sau đó liền hung hăng hướng những nhân đang đặt kiếm trên cổ nàng ra lệnh “Chớ đem kiếm đặt lên vai ta, rất nặng đấy”

Mọi người sửng sốt một chút, không khỏi bội phục dũng khí của nàng, nhưng là kiếm thì vẫn phải kề bên cổ.

“Dật…” Nhìn trượng phu trừng mắt, Cát Nhi vội vàng đổi lời nói, thuận tiện giải cứu nàng, tránh cho trượng phu mình dưới cơn nóng giận giết luôn ân nhân cứu mạng, “Thiệu cô nương, thật xin lỗi”

Mọi người nghe lời Cát Nhi liền sửng sốt, thì ra hắn là nữ!

“Kinh ngạc như vậy làm gì? Nữ nhân là yêu ma quỷ quái à” Nàng làm người thật đúng là quá thành công, bất cứ là nam hay nữ đều làm cho người dễ dàng hoài nghi.

“Ngươi…” Trượng phu Cát Nhi lắp bắp nói không ra lời.

“Làm sao?” Kỳ Thương khẩu khí không tốt lắm nhìn hắn, phản ứng quá chậm, người ta Thị Ưng nhìn đầu tiên liền nhận ra nàng. ( Vâng, nên Ưng ca mới là của tỷ ạ * chẹp chẹp*)

Hắn vội vàng vẫy lui người bên cạnh nàng, “Đầu tiên ta cho ngươi là địch nhân bắt thê tử ta, mới có thể đắc tội Thiệu cô nương, hi vọng Thiệu cô nương bao dung” Hắn chân thành hướng nàng xin lỗi.

Kỳ Thương không thèm để ý phất tay một cái “Thôi đi, dù sao ta cũng đã báo thù”

“Dật Thư, lưu lại cùng chúng ta ăn cơm được không? Giờ cùng giờ ăn cơm không sai biệt lắm” Cát Nhi thật tâm muốn mời nàng, nàng thực thích tính cách khôi hài của nàng ấy.

Kỳ Thương liếc mắt nhìn không trung, vài con quạ đen từ trên đầu nàng bay qua, một thanh cứt chim rớt xuống, nàng nhanh chóng nhảy ra, cũng may thoát hiểm. Nhưng –

Xong rồi, nàng sẽ bị Mộ Dung Thị Ưng làm thịt!

Kỳ Thương lập tức vọt tới bên cạnh ngựa của nàng, chuẩn bị nhảy lên, Cát Nhi kéo, “Ta còn gặp lại cô sao?”



“Ta không biết, ta đây trở về muộn sẽ bị cấm túc, về sau muốn ra không dễ dàng như vậy”. Nàng có thể tưởng tượng giờ phút này, Mộ Dung Thị Ưng bộ dáng khí cấp bại phôi, quá kinh khủng! Nàng trước tiên phải viết phong di thư mới được.

“Ta sẽ còn đợi ở đây nửa tháng, cô phải nhớ kỹ tới tìm ta. Cát Nhi kiên định nắm tay nàng, nàng có cảm giác mãnh liệt, các nàng nhất định sẽ trở thành bạn tốt.

Trượng phu Cát Nhi nghi hoặc nhìn nàng một cái, “Ngựa này là của ngươi sao?”

“Không phải, là đi mượn thôi” Kỳ Thương thành thật trả lời, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, “Cát Nhi đưa ta nón che đi”

“Cát Nhi lấy nón che từ thuộc hạ, đưa cho nàng, “Cẩn thận một chút”

“Sẽ, ta luôn luôn yêu cái mạng nhỏ của ta” Nhưng là cử chỉ của nàng, một chút cũng nhìn không đến.

Thúc ngựa một cái, nàng tăng tốc biến mất trước bọn hắn tầm mắt.

“Một người rất đặc biệt.” Nam tử tiến gần thê tử, ôm thắt lưng nàng.

“Ngươi nghĩ lấy nàng làm thiếp sao?” Cát Nhi tò mò hỏi, nàng căn bản không tin Dật Thư sẽ tiếp nhận hắn.

Hắn ôm thê tử vào trong sơn trang, “Ta không thấy có một người thiếp mạnh mẽ như vậy có cái gì tốt, huống chi cá tính nàng ấy cũng không có khả năng tiếp nhận chuyện này”.

Nàng ta còn đem hắn đánh ngã xuống đất! Hắn còn khuya mới có thể yêu nàng? Mặc dáng dấp nàng có đẹp thế nào, nhưng cá tính nàng cũng không chịu câu thúc, đi theo hắn, nhà hắn chắc chắn sẽ loạn đến chó gà không yên. Hắn nhìn người trước nay đều rất chính xác, lần này cũng không sai được.

Cát Nhi thỏa mãn tiến vào ngực trượng phu, hi vọng Dật Thư không gặp nguy hiểm gì!

**

“Chim bay rốt cục cũng biết phải về!” Mộ Dung Thị Ưng mặt không vui, tà ỷ vào cây đại thụ bên cạnh chuồng ngựa.

“Ặc….. Thị Ưng muộn thế này sao chàng lại ở đây?” Hắn có vẻ rất tức giận, coi chừng nàng không kịp để lại di thư rồi.

Kỳ Thương dắt ngựa cách hắn năm thước liền dừng lại, không dám tiến lên nửa bước.

Hắn có thể giận đến bóp chết nàng không?

“Nàng cũng biết bây giờ đã khuya sao?” Hắn nhìn nàng giễu cợt, “Còn không dắt ngựa trở về”. Xem nàng có biết lỗi sao! Kỳ Thương nhíu mày xuống, thành thực hướng chuồng ngựa đi tới, đi ngang qua Mộ Dung Thị Ưng, bị hắn một tay kéo qua, bị hắn vây ở trong không thể động đậy, nón che cũng rơi xuống bên người.

“Ách! Ngựa…”

“Chính nó biết trở về” Hắn không vui cắt đứt lời nàng, hung hăng nhìn chằm chằm nàng, “Nàng cả ngày hôm nay đi đâu vậy?”

“Đi dạo loanh quanh một chút mà thôi” Nàng cười có chút cứng nhắc. Má ơi! Hắn khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia sao?

“Đi dạo loanh quanh một chút?” Hắn nheo mắt lại, dường như không tin lời nói của nàng.

“Đúng nha, đúng nha!” Nàng gật đầu chắc nịch, không biết cử động này của nàng chính là” Giấu đầu lòi đuôi”

“Là nơi nào lợi hại như vậy, có thể để cho nàng dạo ra một thân lấm bùn”. Hắn khuôn mặt anh tuấn, âm trầm tiến gần nàng, “Nàng lại gây họa có phải hay không?”

“Mới không có, ta ngoan như vậy làm sao có thể gây họa”.

“Nàng ngoan ngoãn, nàng nếu ngoan thật, làm sao còn tự mình chạy ra ngoài hơn nữa còn trộm ngựa của ta?” Hắn căn bản không tin nàng biết chữ ngoan viết thế nào.

“Ta mới không có trộm, là quang minh chính đại cưỡi đi” Hắn thế nào lại khinh thường nàng như vậy, thật xui xẻo hắn còn là nàng trượng phu.

“Nàng không thông báo một tiếng với ta liền cưỡi đi, đương nhiên gọi là trộm” Nhất là nàng một thân một mình ra cửa, hắn lo lắng gần chết.

“Nơi đó cũng không viết tên ngươi, làm sao ta biết là của ngươi….Ta về sau không có cưỡi ngựa của ngươi là được” Nhìn cái mặt hung ác của hắn, nàng không khỏi thay đổi lời nói không chạm vào ngựa của hắn, cho dù nàng có thích nó, nàng cũng không bao giờ dám cưỡi ngựa của hắn nữa.

Mộ Dung Thị Ưng thở dài, hắn không phải lo lắng ngựa, hắn là lo lắng cho nàng mà thôi.

“Buông ta ra, nếu không y phục của ngươi sẽ bị bẩn đấy.” Nàng cố gắng tránh xa cánh tay sắt của hắn.

“Không quan hệ” Hắn mới không để ý quần áo dơ hay không dơ.



**

Nàng quả nhiên bị cấm túc, hơn nữa còn là một tháng liền! Nghiêm chỉnh một tháng không thể ra cửa, muốn nàng nghiêm chỉnh một tháng ở cùng một địa phương, nàng sẽ buồn bực đến phát điên.

Không biết có phải trong lòng buồn bực hay không, mà ngày thứ ba nàng đã chịu không nổi.

“Đừng như vậy mà, để cho ta đi ra ngoài một chút được không vậy, Ưng….” Vì đi ra ngoài hóng mát một chút, nàng không tiếc xuống nước, đối với Thị Ưng làm nũng, giọng ngọt điềm điềm khiến hắn nghe được tâm can mềm nhũn, nhưng hắn vẫn còn bất vi sở động.

“Vương phủ lớn như vậy, đi bao lâu cũng tùy nàng, không có ai ngăn cản nàng”.

“Nhưng là ta muốn đi ra ngoài, ở Vương phủ lâu cũng sớm mốc meo”, Kỳ Thương đứng ở bên cạnh lôi kéo cánh tay hắn làm nũng.

“Vậy đến sau núi tốt lắm, nơi đó ít người qua lại, nàng cứ coi như bên ngoài là được rồi”.

Hắn vẫn là bất vi sở động, ngồi trước bàn làm việc.

“Không muốn, ta muốn là bên ngoài thật cơ, ta muốn hít thở không khí mới mẻ bên ngoài”

“Cùng là không khí, bên ngoài với bên trong có gì khác biệt.”

“Ta muốn xem người bên ngoài một chút”

“Người bên ngoài cũng không thể so sánh với người bên trong chúng ta, nhìn bên trong là tốt rồi”

“Nhưng là ta muốn ăn mứt quả”

“Gọi Thải Vân đi mua là được”

“Ta muốn đi dạo kỹ viện”

“Không cho phép!” Nói đùa, lại muốn đi dạo kỹ viện?

“Vậy ta muốn đi sòng bạc chơi”

“Không thể!” Thị Ưng quay đầu trừng nàng.

“Vậy ta muốn đi tìm Luyện Đình Hữu”

“Hắn buổi chiều sẽ tới”

“Vậy ta muốn đi miếu bái Phật”

“Trong nhà có phật đường, muốn lạy cũng được” Nói ngắn gọn, nàng đừng hòng muốn ra khỏi cửa ( Vâng, Ưng ca nói luôn cho nuột, muội edit cũng mỏi cả tay )

“Ngươi, người này thế nào lại bá đạo như vậy, cho ta ra ngoài một chút thì sẽ chết nha!” Kỳ Thương tức giận đá bàn một cái, “Ai u! “Đau chết!

Thị Ưng, vừa buồn cười vừa đau lòng đem nàng ôm lên ngồi trên đùi, “Yếu bất yếu khẩn”. ( có đau hay không)

“Chàng cũng đá liền biết đau hay không! Đơn giản là đau chết đi! Ta muốn đi khám đại phu”.

“Ta gọi người mang Lục đại phu lại đây” Hắn làm sao có thể để cho nàng đi ra ngoài.

“Không cần, đại phu thật là vĩ đại, vẫn là ta tự mình đi mới có thành ý”. Sau đó chơi mấy ngày hãy trở về.

“Không được, nàng bị như vậy không thể đi đường” Đau đến nước mắt đều chảy, nàng còn muốn chạy ngoài đường?

“Ngươi rốt cuộc phải như thế nào mới bằng lòng cho ta đi ra ngoài” Kỳ Thương nhất thời bi thương xông tới, nước mắt không nghe lời rơi xuống.

Khổ nhục kế sẽ thành công, nàng chỉ còn lại một chiêu cuối cùng, nhưng mà nàng vô cùng không muốn phải dùng tới chiêu này, cũng quá tiểu nhân rồi.

“Ngoan, đừng khóc. Một tháng sau nàng có thể đi ra ngoài” Hắn đau lòng lau nước mắt của nàng, nhưng vẫn không thỏa hiệp.

“Ghê tởm, ai nói ta đang khóc? Chính là nó muốn rớt xuống, ta có cách nào ngăn cản đây” Nàng hung hăng trừng mắt hắn một cái, nhảy khỏi chân hắn, tức giận từng bước từng bước ra khỏi thư phòng.

Xem ra, muốn nàng xuất chiêu cuối cùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công Thỉnh Dùng Chậm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook