Tướng Công Thỉnh Dùng Chậm

Chương 7

Lăng Hi

31/10/2014

“Đâu chỉ tay trái, tay phải cũng thế luôn.” Nàng quơ quơ tay phải, có vẻ rất đắc ý.

“Là kẻ nào làm ngươi bị thương? Khi nào? Thị Ưng biết không?”

“Haizz, người hỏi từ từ thôi, cháu còn kịp trả lời chứ?” Ha ha, ông cụ bắt đầu quan tâm rồi, có tiến bộ.

Nàng ở đây ầm ĩ, chắc Thị Ưng cũng sớm tìm nàng đến phát điên rồi.

“Ta không tin.” Ông cụ nghiêm túc lắc đầu.

“Ông muốn đánh cuộc không”. Kỳ Thương giả bộ nghiêm túc, trong lòng sớm đã cười sặc chết. Ha ha, nàng thắng là cái chắc.

“Cược gì?” Ông cụ không tin cháu trai cao ngạo lại phải đút nàng ăn cơm.

“Nếu cháu thắng, cháu muốn có gậy trúc.”

“Muốn bao nhiêu” Hỏi cho chắc, biết đâu nàng vơ sạch sành sanh thì làm sao.

“Không rõ lắm, nhưng cũng không đáng là bao, cháu rất từ bi”. Cùng lắm là hai mươi cái chứ mấy.

“Nếu ngươi thua thì sao?”

Kỳ Thương nghĩ ngợi một chút, “Thế thì cháu đành hi sinh làm nha hoàn của ông một ngày”.

“Đơn giản thế sao?” Không phải quá hời cho nàng rồi.

“Con xin! Ông thua cũng mất có vài cái gậy trúc, cháu thua liền bị ông sai bảo, gọi tới gọi lui khác gì con cún, ông xem ai mới bị dính hai chữ đáng thương?” Nhưng mà nàng là đem tự do muôn năm đánh đổi kìa! “Hay là cháu đem Anh uyển ra cược với ông.”

“Lấy một ngày tự do của ngươi cược đi. Tối nay đi, đến ăn cơm cùng mọi người”. Cho kẹo, ông cụ cũng không tin thằng cháu mình có thể đút con bé này ăn cơm.

“Được ạ” Phần thắng nằm trong lòng bàn tay nàng rồi.

Thị Ưng vẻ mặt âm trầm đến bên người nàng, hỏi nhỏ: “Cả buổi chiều nàng chạy đi đâu?”

“Đi lung tung thôi, có chuyện gì à?” Tối nay nàng đặc biệt ôn nhu, ngọt ngào.

“Không có gì, nàng sao lại ở đây?” Bình thường nàng chỉ ở trong phòng mình ăn cơm, hôm nay thế nào lại đổi hứng?

“Người ta muốn cùng mọi người dùng cơm thôi mà”. Nàng giả bộ làm nũng.

Thị Ưng im lặng hồi lâu, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng ôn nhu: “Mong là nàng không giấu ta chuyện gì.”

“Ta làm gì có gì giấu chàng, người ta rất ngoan thôi.” Nàng nâng ly trà lên hớp nhẹ.

Đang ngồi còn có Mộ Dung Úy, cha mẹ Thị Ưng – Mộ Dung Nhiếp Tĩnh với Hồng Như Tuyết, có cả Mộ Dung Thơ Du, cùng với biểu muội Hồng Nhân Nhân đang trừng mắt với nàng rất mãnh liệt.

Mộ Dung Tĩnh Nhiếp quay ra phân phó tổng quản, “Kêu phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên”

Mang thức ăn lên? Kỳ Thương liếc nhìn đến một bàn đồ ăn. A, hóa ra đây chỉ là món khai vị thôi, ăn cũng cầu kỳ vậy.

Thị Ưng gắp vào bát cho nàng một món điểm tâm ngọt.

“Cám ơn.” Làm sao giờ, nàng không ăn điểm tâm ngọt bao giờ.

Thừa dịp mọi người không chú ý, lấy tốc độ cực nhanh, đổi bát nàng với Thị Ưng.

Mộ Dung Thị Ưng nhướng mày nhìn nàng. Chưa ai dám cự tuyệt hắn, cô gái nhỏ này, suốt ngày làm trái ý hắn.



Nhìn ra hắn không vui, nàng ghé vào tai hắn thì thầm:” Ta thực cảm ơn chàng săn sóc ta, nhưng ta không thích đồ ngọt, ta xin nhận ý tốt của chàng là được.”

Thị Ưng nghe nàng nói xong, cũng không lại gắp đồ ngọt cho nàng, mà đem đồ ngọt trong bát chuyển sang cho Thơ Du.

“Cảm ơn đại ca.” Thơ Du hướng hắn cười ngọt ngào, sau đó cúi đầu ăn.

“Ta cũng không ăn đồ ngọt” Hắn thì thầm bên tai Kỳ Thương.

Lúc này, đồ khai vị cũng ăn xong, thay bằng một bàn sơn hào hải vị.

“Nàng có nghe câu: Không ăn đừng gắp cho người chưa?” Nàng miễn cưỡng nhìn Thị Ưng một cái, liền đem toàn lực chú ý vào đồ ăn trên bàn.

Oa! Mấy món ăn này có thể đem đi thi đấu được nha, thật là xinh đẹp chết đi.

Kỳ Thương cẩn thận cầm đũa, gắp một miếng thịt viên trân châu.

Đối với một người tay đang bị thương, cầm được đũa đã lợi hại rồi, mà nàng còn mơ tưởng đi gắp cả tảng thịt viên to tướng. Không cần nghĩ cũng biết, thịt viên còn chưa gắp được, đũa của nàng còn rơi chỏng chơ trên bàn.

Toàn thể ánh mắt đều bắn về phía nàng, nàng cười giả lả: “Đừng để ý tới ta, mọi người tiếp tục sự nghiệp” Bộ dáng của nàng đúng kiểu trái đất vẫn quay, lấy đũa làm vũ khí tiếp tục chiến đấu.

Thị Ưng không nhìn được nữa, gắp miếng thịt viên đến bên miệng nàng, nàng không nghĩ ngợi liền ăn luôn.

Ha ha. Nàng thắng, đắc ý nhìn ông cụ đang mắt chữ o một chữ a nhìn nàng.

“Nàng lại cùng ông nội chơi trò gì phải không?” Hắn lại gắp một miếng thịt mềm đến bên miệng nàng, mắt nhìn một bộ cái gì cũng biết.

“Thông minh, tí về sẽ nói cho chàng, hiện tại ước nguyện duy nhất của ta là lấp đầy cái bụng.” Nàng bỏ qua buổi trà chiều, nguyên nhân không ngoài việc ra ngoài, cho nên cơm trưa cũng không ăn nhiều lắm, hiện tại phải bồi thường thật tốt ‘ông anh ruột’ đã.

Hồng Nhân Nhân chịu hết nổi, ghen ghét nói: “Biểu ca, nàng không có tay sao mà không tự mình gắp? Huynh làm thế nào ăn cơm bây giờ?”

Thị Ưng mắt cũng chẳng thèm liếc nàng ta nói: “Ngươi không thấy được sao? Biểu tẩu ngươi có thương tích” Hắn tiếp tục đút nàng, thừa dịp nàng nhai mới tranh thủ ăn chút gì đó.

Hành động này quyến rũ ánh mắt của toàn dân, nhất là Hồng Nhân Nhân ánh mắt đã muốn đem nàng lên đoạn đầu đài.

Kỳ Thương liếc nàng ta một cái, nhìn cái vẻ mặt vừa ghen tị vừa hâm mộ, một tiếng ding trong lòng vang lên.

Nữ nhân này…. Thích lão công nàng!

Nàng bất giác kéo cánh tay của Thị Ưng, hai mắt trừng trừng nhìn Hồng Nhân Nhân, dường như đang tuyên bố quyền sở hữu.

Thị Ưng thấy được động tác nhỏ này của nàng, liếc Hồng Nhân Nhân một cái, bất giác cười một tiếng, “Tới, ăn thêm chút nữa.” Hắn ôn nhu dỗ nàng há miệng, nhìn nàng khác thường thấy rất vui vẻ.

“Chàng cười cái gì?” Kỳ Thương không vui nhìn hắn, nhìn hắn tươi cười, như kiểu ta biết hết rồi! Cười gian như vậy, chết tiệt lại hấp dẫn chết người.

Thị Ưng cười không nói.

Gặp ánh mắt mọi người đều dừng cả trên người bọn họ, nàng cũng không tiện hỏi thêm, bụng đầy dấu hỏi ăn cơm.

Ta là phân cách tuyến thích làm Tào Tháo

“Nàng đem ta ra cược”

Trên đường quay về biệt uyển, Kỳ Thương thành thật khai báo chuyện đánh cược với ông cụ, lập tức khiến cho mặt hắn hờn giận.

Kỳ Thương gật gật cái đầu, “Ta thành thật khai báo nha. Nếu chàng dám hung dữ với ta. Về sau đừng mơ ta nói thật cho chàng.” Nàng cũng không vui vẻ trừng lại hắn.

“Ta nói thế cũng gọi là hung dữ à?” Vừa đánh trống vừa la làng còn có nói rất hợp lý? Cả thế gian này, họa huần có mình nàng đi.



Nàng hướng hắn cười ngọt ngào, nhu thuận, tùy ý để hắn ôm đi. Bỗng dưng nhớ tới gì đó, nàng liếc xéo hắn một cái.

“Chàng lúc ăn cơm cười cái gì vậy?”

“Không có gì?” Hắn thản nhiên mở miệng, vừa nghĩ đến hành vi của nàng, nhịn không được lại thêm tươi cười.

“Không có gì? Thế sao cười giống y thằng đần?” Xem bộ dáng háo sắc của hắn, bại não nàng mới tin không có cái gì.

“Thằng đần? Là tên gọi sao?” Hắn khó hiểu, với hắn lại là một cái danh từ mới lạ.

Nàng rên lên thất bại, này bảo nàng giải thích làm sao? Cổ nhân so với tưởng tượng của nàng còn muốn cũ.

“Kỳ Nhi?” Hắn nhìn nàng nghi hoặc.

“Là để chỉ người có vấn đề về đầu óc” Nàng nói hắn đần độn, hắn có hiểu được sao?

“Nàng từ chỗ nào học mấy từ này?” Hắn nhìn nàng tò mò, đối với câu nói đầu óc hắn có vấn đề, hắn tốt bụng bỏ qua cho nàng

Nàng nghĩ ba giây, quyết định không nói cho hắn “Chính ta nghĩ ra”. Thực ra nàng mới không thèm làm ba cái chuyện tầm phào này! Ánh mắt nàng vừa chuyển, trừng hắn không vui, “Làm sao chàng lại dẫn ta đến biệt uyển của chàng, ta muốn quay về chỗ của ta”. Nói xong liền quay người bỏ đi, lại bị Thị Ưng ôm vào trong ngực.

Hắn ở bên tai nàng ôn nhu nói “Từ nay về sau, nơi này chính là phòng của nàng” Hắn mang nàng tới một gian phòng rộng lớn, tiện tay mở cửa.

Gian phòng này lấy màu xanh thẫm làm chủ đạo, toàn bộ mang hơi thở nam tính. Dường như phát hiện được điều kỳ quái, nàng xoay người chạy đi, lại bị hắn bắt lấy.

“Nàng còn muốn đi đâu?” Hắn biết thừa còn cố hỏi.

Nàng ngẩng đầu trừng hắn, “Đây là phòng của chàng đi?” Tưởng lừa nàng dễ lắm sao?

Hắn không cần nghĩ ngợi trả lời “Đúng vậy! Vợ chồng vốn nên chung chăn gối không phải sao?” Hắn đưa tay ra ôn nhu vuốt nhẹ khuôn mặt không tỳ vết của nàng.

“Nhưng mà….” Trong chốc lát nàng bị mèo ăn mất lưỡi, chỉ có thể trừng trừng nhìn cánh tay hắn đang ở hông nàng.

“Ừ? Hắn nâng khuôn mặt nàng, không cho trốn tránh.

Đúng rồi, nàng có thể dùng chiêu buồn đi vệ sinh, nhưng dùng chiêu này có vẻ không tốt lắm…. “Ta, ta muốn tắm rửa, cho nên ta phải quay về biệt uyển của ta”

Thị Ưng nhìn nàng thâm tình, đột nhiên ôm nàng hướng bên trong đi đến.

Cái này thật khiến nàng khẩn trương, toàn thân nhanh lạnh toát “Chàng, chàng làm gì? Mau buông, nếu không ta sẽ đánh, đấm, cắn chàng….”

Một lúc sau hắn thả nàng ra, nhìn nàng cười.

“Ặc!” Nàng ngơ ngẩn nhìn đến phòng tắm rộng lớn, ở giữa là một bồn tắm lớn, xung quanh có rất nhiều lụa trắng mỏng, không biết gió từ đâu thổi tới làm lụa trắng thành hình cuộn sóng. Làm nàng kinh ngạc nhất là, từng góc một đều khảm một viên Dạ Minh Châu lớn.

Dường như ảo mộng, nàng nhìn đến ngây ngốc.

Không biết từ lúc nào, Thị Ưng đã thoát sạch sẽ quần áo của cả hai người.

“Chàng…..” Nàng hé ra khuôn mặt đỏ bừng, đôi tay sống chết che thân thể trần trụi mềm mại.

Thị Ưng một phen ôm lấy nàng, đem nàng ôm vào bể.

“Đừng lộn xộn, cẩn thận đừng để vết thương dính nước” Hắn ôn nhu nói, bắt đầu động tay giúp nàng tẩy trừ thân thể.

Nàng lấy tay chống đẩy với hắn, có quỷ nàng mới tin hắn chỉ ngoan ngoãn như vậy.

Hắn đúng là sẽ không an phận, tay ôm mỹ nhân, hắn sẽ không, không bao giờ muốn an phận, nàng là thê tử của hắn, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công Thỉnh Dùng Chậm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook