Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 8: Heo mẹ đâm cải trắng thôi mà!

Tô Hành Nhạc

16/06/2015

Tống Thế An cũng ngủ rất say sưa, không biết trời đất là gì, nhưng trong lúc mơ màng, hắn vẫn cảm thấy dưới người mình có cái gì đó đang động đậy, uốn uốn éo éo, cọ cọ xát xát vào bụng hắn, sau đó, hắn lại bắt đầu có cảm giác… Cái vật gì gì đó kia lại bắt đầu hiên ngang ngẩng đầu, lúc này không biết đang bị thứ gì đó ôm lấy, cực kỳ thoải mái, Tống Thế An tiếp tục ra vào theo bản năng.

Tay chân Tô Đường như cứng lại, đúng là khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ làm cả đêm mà hắn vẫn không biết mệt sao?

Đương nhiên Tống Thế An không mệt rồi, chưa nói đến chuyện hàng năm hắn chinh chiến nơi sa trường, nên thân thể tráng kiện, kiên cường, mà chỉ riêng “xuân nhưỡng cực phẩm” do Trịnh thái y điều chế kia, cũng đã đủ khiến dục vọng trong người hắn dâng lên mãnh liệt, thiêu đốt tới vài lần rồi. Vì thế, dù đã chiến đấu hăng say suốt một đêm, nhưng sau khi ngủ một giấc no say, hắn lại trở thành một người đàn ông sinh khí dồi dào như rồng như hổ, có thể đại chiến ba trăm hiệp không nghỉ!

Nhưng Tô Đường không chịu nổi!!! Cảm giác tê liệt đó lại xuất hiện, nơi đó rất khô, sắp bị hắn đâm đến hỏng đi rồi! Vì vậy, nàng hét to một tiếng: “Tống Thế An, huynh có thôi đi không hả?”

Rốt cuộc Tống Thế An cũng tỉnh lại, hắn hé mở đôi mắt nhập nhèm vẫn còn đang ngái ngủ, nhìn thấy ngay Tô Đường đang nằm bên dưới trợn mắt nhìn mình, ngay sau đó, hắn cũng hiểu ngay ra cái “gì đó” đang ôm lấy cái đồ chơi của mình kia rốt cuộc là cái gì! Hắn đột ngột rút ra, lật người tránh ra, giữ khoảng cách với Tô Đường. Tiếp theo, hắn nói một câu khiến Tô Đường ôm hận cả đời —

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Có chuyện gì xảy ra à?” Tô Đường phát hỏa trong nháy mắt, chợt cảm thấy cơ thể hơi lạnh lạnh, mới nhận ra thân thể trần truồng của mình đang lộ ra ngoài, vội kéo chăn gấm ở bên cạnh, choàng lên người, nhưng thứ gì đang không ngừng chảy ra ở bên dưới thế? Tô Đường cũng không rảnh rỗi mà quan tâm đến nó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đầy vẻ nghi hoặc của Tống Thế An mắng: “Huynh còn không biết xấu hổ mà hỏi đã xảy ra chuyện gì à? Ta còn chưa hỏi huynh rốt cuộc xảy ra chuyện gì đâu! Không phải huynh đã hứa với ta tất cả mọi thứ đều là giả sao? Sao huynh còn… còn… còn…” Những lời tiếp theo, Tô Đường không thể nói được nữa.

Tuy Tống Thế An không nhớ được rõ ràng từng chi tiết, nhưng ít nhiều cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, vì thế, sắc mặt hắn cũng trở nên mất tự nhiên — nói thế thì, hình như hắn đã thực sự cưỡng bức cô gái này rồi sao?

Hả?! Hai từ vừa xuất hiện trong đầu Tống Thế An khiến hắn sợ hết hồn, sắc mặt càng lúng túng hơn.

“Xin lỗi nàng!” Mặt hắn không còn nghiêm nghị nữa, hơi ngượng ngùng.

Tô Đường ngẩn người, hắn hắn hắn… hắn xin lỗi sao? Mặt lạnh mà cũng biết xin lỗi á?! Tuy rằng hắn quả thật nên xin lỗi vì việc này, à không, xin lỗi cũng vô dụng, nhưng tên mặt lạnh này mà lại có thể xin lỗi vì chuyện đó thì quá hoang đường!

Thấy Tô Đường ngồi mãi không nói gì, Tống Thế An đành phải nói: “Đêm qua ta bị bỏ thuốc.”

Miệng Tô Đường càng há to hơn: “Bỏ thuốc á?! Thuốc gì?! Ai bỏ?”

Sắc mặt Tống Thế An càng trầm xuống: “Xuân dược. Là Hoàng thượng.”

Tô Đường ngậm miệng lại, sau đó lại nói một câu khiến Tống Thế An ôm hận cả một đời: “Thảo nào mà huynh có thể bận bịu suốt cả đêm…”

Thảo nào mà huynh có thể bận bịu suốt cả đêm…

Thảo nào…

Tống Thế An ngẩng đầu lên, nhìn cô nàng đang quấn chăn kín người như cái bánh chưng kia, ánh mắt hắn sắc bén như đao, nhưng khi nhìn thấy mấy điểm đỏ đỏ trên cổ nàng bị lộ ra, thì hắn lại nhanh chóng thu hết đao kiếm lại, nuốt lửa giận xuống, nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”

Nghe hắn nói vậy, Tô Đường trợn trừng hai mắt: “Huynh, huynh muốn chịu trách nhiệm thế nào?”

Tống Thế An lườm nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không bỏ nàng.”

“Không được!” Tô Đường thẳng thắn gạt bỏ.

Tống Thế An nhíu mày, ánh mắt càng sắc bén hơn — rốt cuộc là cô nàng này định làm gì mà luôn toàn tâm toàn ý mong bị bỏ chứ?

Trong lúc Tống Thế An nghĩ về vấn đề này, thì Tô Đường lại đang nghĩ, đúng vậy, vì sao lại không được? Hai chữ “không được” thốt ra theo bản năng, nhưng lý do là gì?

Nàng nhìn về phía hắn, từ từ lấy lại tinh thần, trợn trừng hai mắt, hếch cằm lên nói: “Đừng có nghĩ ta gả cho huynh tức là phúc tu luyện tám đời của tổ tiên nhà ta, huynh xem, ánh mắt của huynh thế kia là sao hả? Cứ như không bỏ ta thì thiệt thòi lắm vậy! Hừ! Giấy từ hôn này, huynh nhất định phải viết! Ta không thèm sống với mặt lạnh nhà huynh cả đời đâu! Phải sống với huynh cả đời, chỉ e tuổi thọ vốn đang dài một trăm năm của ta, tổn thất mất quá nửa mất!”

Ánh mắt Tống Thế An đã lạnh như sông băng ngàn năm rồi, có điều, dáng vẻ sống chết không chịu cúi đầu này của Tô Đường khiến hắn hơi hiếu kỳ. Trinh tiết của con gái nặng như vậy, chẳng lẽ nàng không để ý sao? Trong sạch mà bị bỏ còn có thể gả được cho người tử tế khác, nhưng đã mất rồi, nàng làm sao còn đường đi chứ?

Tống Thế An vẫn đang ngẫm nghĩ, Tô Đường lại nói tiếp.



Nàng vừa nghịch nghịch tóc, làm ra vẻ không có gì quan trọng: “Tối hôm qua, coi như chưa xảy ra chuyện gì hết.”

Tống Thế An nheo hai mắt lại.

Sau đó, Tô Đường lại giòn giòn giã giã tung ra câu nói thứ hai khiến hắn phải ôm hận cả đời: “Cứ coi như ta là cây cải trắng, bị heo mẹ húc là được rồi.”

Bị heo mẹ húc…

Bị… heo mẹ… húc…

Tống Thế An hoàn toàn sụp đổ, mặt xanh lét, tung chăn xuống giường, to giọng hô lên với bên ngoài: “Người đâu, mang nước vào!”

Hắn còn tiếp tục nói chuyện với cô nàng này nữa thì hắn đúng là heo!

Heo… bị heo mẹ húc… heo…

Những từ chết tiệt này cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu khiến Tống Thế An át điên!

Nhìn Tống Thế An mặt sa sầm khoác áo đi vào phòng trong, Tô Đường quên cả chớp mắt — cái lưng thẳng tắp kia, bắp chân thon dài kia, cái mông rắn chắc ấy… dáng hắn đẹp thật…

Tô Đường nuốt nước miếng, sau đó vỗ mạnh vào đầu mình — điên rồi à? Nàng lại đi nảy lòng xuân với cái thằng cha này sao!!!

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lại nhìn cơ thể nhớp nháp của mình, Tô Đường cũng nghĩ mình phải tắm rửa qua một chút, nhưng vừa cử động, thứ gì đó ở bên dưới càng chảy mạnh hơn. Nàng vén chăn lên nhìn, phần ga giường ở dưới mông ướt sũng, trên tấm khăn gấm trắng tinh kia, còn lộ ra một vài vết máu đỏ như đóa mai hồng.

Hình ảnh đêm qua lại tái hiện trước mắt khiến Tô Đường cảm thấy toàn thân khô nóng. Nàng vội vàng kéo quần áo bên cạnh phủ thêm lên người rồi mới bước xuống giường, nhưng chân lại vừa nhũn vừa run rẩy, chạm xuống đất là thấy đau muốn chết luôn.

Tô Đường vịn vào thành giường, khó chịu đến mặt mũi méo mó cả.

Lúc này, Tống Thế An đã rửa mặt xong bước ra, nhìn thấy bộ dạng kỳ quái của Tô Đường, mặt hắn cau lại.

Tô Đường thấy thế, lửa bốc lên ngùn ngụt: “Nhìn cái gì mà nhìn, không phải tại huynh húc sao!”

Tống Thế An lập tức nghĩ tới hai chữ chết tiệt kia, hắn bước nhanh vài bước đến, bế bổng nàng lên đi thẳng vào phòng trong. Sau đó chỉ nghe thấy “ùm” một tiếng, cả người Tô Đường còn mặc nguyên y phục bị hắn ném vào trong thùng tắm.

“Tống Thế An, huynh là đồ khốn kiếp!” Tô Đường uống một ngụm nước to, tức giận quát ầm lên.

Tống Thế An không thèm để ý, đi thẳng ra ngoài, hai nha hoàn hầu hạ tắm rửa đứng bên cạnh cũng trợn tròn mắt nhìn người đang cực kỳ thảm hại trong thùng tắm — tướng quân phu nhân!

… rất mạnh mẽ, rất thô bạo!

Chờ Tô Đường tắm rửa xong, thì thời gian cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Cng không trách nàng được, cả người đau nhức không có tí sức lực nào, nàng lại không muốn để cho hai nha hoàn không quen biết này tắm rửa cho nàng, mà Hỉ Thước lại không biết chạy đâu mất rồi.

Không cho tắm hộ, nhưng không thể không dìu được, chân nàng ấy mà, đi hai bước cũng loạng choạng, phía dưới lại vừa nóng vừa tê buốt đau đớn. Tô Đường nhíu mày, cắn răng, cố gắng chịu đựng cơn đau, phẩy tay, ưỡn ngực, trên mặt vẫn phải nở nụ cười đoan trang, đúng là làm khó chết nàng luôn. Có điều, ai bảo nàng là tướng quân phu nhân chứ, tuy một tháng sau sẽ không phải nữa, nhưng lúc còn “đương chức” thì vẫn phải làm cho ra dáng một chút chứ.

Hai tiểu nha hoàn vẫn còn chưa biết tính tình của vị tân phu nhân này thế nào, vừa rồi nhìn thấy nàng mắng chửi tướng quân như vậy, mà tướng quân cũng chỉ tức giận bỏ đi chứ không làm gì cả. Vì thế, hai cô vốn đã kính cẩn, giờ lại còn cẩn thận hơn gấp mấy lần — đến tướng quân mà nàng còn dám mắng, thì hạ nhân các cô còn chưa biết sẽ thế nào đây.

“Phu phu phu phu phu nhân, hôm nay ngài mặc mặc mặc mặc quần áo gì ạ?” Một nha hoàn tên Thược Dược lắp bắp hỏi.

Nghe cô ấy nói, Tô Đường chợt dừng bước, quay lại nhìn nha hoàn có đôi mắt tròn xoe kia, nhíu mày hỏi lại: “Em… nói lắp à?”



“Không không không không không ạ…” Thược Dược cuống quít lắc đầu, nhưng lại càng nói lắp hơn.

Tô Đường cũng chợt nghĩ ra, có lẽ vừa rồi khí phách của nàng đã dọa mấy tiểu nha hoàn này sợ mất mật rồi, vì thế, nàng vội vàng nở nụ cười thân thiện: “Đừng sợ, ta là người rất hiền lành mà…”

Bây giờ Hỉ Thước vốn mất tích từ sáng đến giờ mới xuất hiện, cô lúng túng chạy vào phòng trong, kêu lên: “Tiểu thư, ôi ôi, em ngủ quên mất, các cô ấy cũng không đánh thức em.”

Nhìn đầu cô mướt mồ hôi, Tô Đường kỳ quái hỏi: “Tối qua em ngủ ở đâu?” Sao giống như vừa chạy từ rất xa về thế?

Hỉ Thước thở gấp nói: “Đêm qua em ra ngoài, nhưng không biết đi đâu bèn đứng ở ngay cửa, em cũng sợ người sẽ gọi em. Nhưng sau đó không biết ai đi tới, bảo em không cần phải đứng ở đây, rồi bảo em đi cùng bà ấy, nên em mơ mơ màng màng đi theo bà ấy tới một chỗ, rồi ngủ ở đó. Vừa rồi tỉnh dậy thấy trong phòng không còn một ai, em lại không biết đường, vội chết đi được, chạy loạn lên trong vườn, khó khăn lắm mới hỏi được đường về đây…”

Tô Đường càng nghe càng thấy không ổn: “Chẳng lẽ không có ai sắp xếp cho em à? Không phải em nên ngủ ở căn phòng cạnh đây sao?”

Hỉ Thước cúi đầu, rất ấm ức nói: “Em cũng không biết, không ai nói gì với em cả. Nếu không phải có người kia nhìn thấy em đứng đó, thì có khi em đứng canh cửa cả đêm rồi.”

Càng nghe Tô Đường càng bốc hỏa, đùa cái quái gì thế, đây là nha hoàn hồi môn của nàng, không sắp xếp thỏa đáng cho cô nhóc, không phải là tát vào mặt nàng sao?!

“Trong phủ ai lo liệu việc này?” Tô Đường bình tĩnh quay lại hỏi Thược Dược.

“Là Cẩm Tú cô cô ở bên cạnh lão thái thái ạ.” Thược Dược run rẩy nói, nhìn phu nhân thế này làm gì có chút gì là hiền lành chứ…

Tô Đường còn nhớ Chu di nương đã từng nói qua với mình, cha mẹ Tống Thế An mất sớm, hắn do một tay bà nội nuôi lớn, cho đến khi công thành danh toại được phong cho phủ Tướng quân, hắn mới đón bà nội từ chỗ chú ruột về. Hàng năm Tống Thế An chinh chiến xa nhà, phủ tướng quân này để cho lão thái thái quản lý. Như vậy, người bên cạnh lão thái thái, đương nhiên là phải làm theo ý của lão thái thái. Nói thế thì… lão thái thái này muốn đánh vào thể diện của nàng sao?

Xưa không oán, nay không thù, lão thái thái cần gì phải gây khó dễ cho nàng?

Nghĩ mãi không ra, Tô Đường cũng chả thèm nghĩ nữa, nói: “Không sao, đợt lát nữa ta sẽ sắp xếp phòng cho em.” Nàng không tin cả phủ tướng quân rộng lớn thế này còn không tìm được chỗ cho Hỉ Thước dung thân! Còn về việc đòi lại lý lẽ, thì cần phải suy nghĩ kỹ hơn.

Nàng lấy một bộ quần áo mới tinh ở trong rương ra thay, rồi tiếp tục bước thấp bước cao ra khỏi phòng ngủ.

—bamholyland.com—

Ở bên ngoài, Tống Thế An đang ngồi bên bàn như chờ gì đó, thấy Tô Đường, hắn lạnh lùng liếc nhìn một cái, nói: “Ăn sáng xong thì đi thỉnh an bà nội.”

Dâu mới về nhà chồng thỉnh an người lớn đã là quy củ kéo dài từ xưa đến nay, trong lòng Tô Đường hiểu rõ nên không nói thêm gì, lẳng lặng ngồi xuống bắt đầu lấp đầy cái bụng của mình — hôm qua mệt đến không ăn nổi cơm, đêm thì ngủ quên mất, lại còn… bị làm phiền cả đêm, nên bây giờ nàng đói đến mức bụng như dính cả vào lưng vậy. Có điều, lúc ăn đầu óc nàng cũng không nhàn rỗi, liên tục phán đoán xem có thể sẽ phát sinh chuyện gì. Dù sao cũng có câu… câu gì ấy nhỉ… à, phòng trước vô hại!!!

Tuy nàng đã định yên yên phận phận làm tướng quân phu nhân tròn một tháng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng phải để yên cho người khác ức hiếp mình! Tô Đường nàng chuyện gì cũng có thể chịu, chỉ có không chịu thiệt bao giờ!

Ăn sáng xong, hai người liền đi về phía viện Phúc Thụy của lão thái thái để thỉnh an. Tống Thế An đi đằng trước, nện bước rất nhanh. Thấy hắn càng lúc càng xa, Tô Đường cũng không vội vàng, ngược lại còn bước càng lúc càng chậm hơn — nàng không tin Tống Thế An không đợi nàng!!!

Kết quả là — Tống Thế An thực sự dừng lại trong đình cách viện Phúc Thụy không xa để chờ nàng!

Tô Đường bước từng bước nhỏ, thướt tha đi tới, cười híp mắt: “Đợi lâu nhỉ!”

Tống Thế An tức đến nổ phổi, cô nàng này cô tình gây sự với hắn đây mà! Tuy lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, nhưng trên mặt hắn vẫn lạnh như băng: “Đi thôi.”

Lần này hắn cũng bước chậm hơn — trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, cũng may mà chỉ có một tháng thôi — vừa rồi hắn bị điên thế nào mới đi nói ra cái câu ngu ngốc là sẽ không bỏ nàng chứ?

Ngu ngốc … Heo… heo mẹ… húc… Tống Thế An lại tức muốn hộc máu!!!



<< Dã sử nước Tụng – chuyện về Tống Thế An>> Khi tướng quân thành hôn, khẩu vị thay đổi hắn, coi món ăn ưa thích xưa nay là thịt heo như nước lũ, như mãnh thú, cứ mỗi lần vô tình nhìn thấy heo là đầu óc lại choáng váng, hoa mắt, thật sự vô cùng kỳ quái, sau đó không lâu, hắn lại coi cải trắng như một món ăn thiết yếu không thể thiếu trong mỗi bữa cơm, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook