Chương 40: Hung ma đền tội ác
Độc Cô Hồng
21/05/2013
Thấy Nghiêm Thục Uyên lao về phía Hiên Viên Kỳ, Nhan Như Ngọc lướt theo nhưng khi cô gái họ Nghiêm khựng lại thì hắn cũng khựng luôn.
Cả hai người đều nhìn chằm chằm về phía Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt họ vô cùng kinh ngạc. Ban đầu, Hiên Viên Kỳ tưởng cô gái thấy mình chận lối nên khựng lại, rồi vì cô gái khựng nên Nhan Như Ngọc khựng luôn, nhưng khi thấy tia mắt khác lạ của họ, hắn cũng đâm ngơ ngác.
Cả Nghiêm Thục Uyên, cả Nhan Như Ngọc, tia mắt của họ tuy nhìn về phía Hiên Viên Kỳ, nhưng không phải nhìn vào thân hắn, mặt hắn, tia mắt của họ ngó xợt qua vai hắn, ngó xuyên về phía sau lưng.
Bây giờ Hiên Viên Kỳ mới cảm nghe “nhột nhạt”, hắn chưa cảm giác cái gì chạm vào thân thể, nhưng bằng vào trực giác, bằng vào cái nhìn “dằn dặc” của cô gái và Nhan Như Ngọc, hắn “biết có cái gì” đang ở sau lưng hắn.
Hắn vùng quay lại.
Nhưng hắn không quay được, vì khi hắn “dự định” thì Bối Tâm huyệt của hắn nhột ngay.
Bây giờ nhột thật chớ không phải nghe bằng trực giác.
Và tiếp liền theo một giọng nói lạnh băng băng :
- Bốn gã đàn ông tay cầm binh khí đi uy hiếp một cô gái yếu đuối như thế, các người không biết nhục hay sao?
Không chờ họ có phản ứng, người phía sau nói luôn :
- Hiên Viên Kỳ, hãy bảo ba tên kia lui lại.
Lần đầu hãy còn ngờ vực, nhưng đến câu nói thứ hai thì Hiên Viên Kỳ đã nhận ra.
Hắn có tài nhớ giọng nói của người khác, dầu chỉ gặp một lần, bao lâu hắn cũng không quên.
Chính vì sự nhớ giỏi đó mà bây giờ hắn cảm nghe như mặt hắn vở tung, gan hắn tiêu mất, hắn thảng thốt kêu lên :
- Ngươi... lại là ngươi...
Tiếng bên sau cười nhẹ :
- Đúng rồi, ta đây, trái đất vòng tròn, oan gia thường hay chạm mặt, đó là luật của trời.
Bây giờ thì bọn Thân Bất Canh, Từ Bá Trị đã hiểu rồi.
Họ có nghe Hiên Viên Kỳ thuật lại chuyện “ngã đài” tại ngôi quán Vương Què, họ không biết tên nhưng cũng ngán vì câu chuyện, thêm vào đó, bây giờ Hiên Viên Kỳ đã bị đối phương khống chế, họ muốn hay không cũng vẫn phải tháo lui.
Chỉ có hắn.
Hắn cũng có nghe chuyện bên bờ Lão Long Hà, có thấy Hiên Viên Kỳ đang bị khống chế, nhưng hắn vẫn nhích chân.
Bối Tâm Huyệt của Hiên Viên Kỳ bị ấn mạnh hơn và Phí Độc Hành lên tiếng :
- Bảo họ đứng yên.
Hiên Viên Kỳ la lên :
- Tú Tài, đừng có vọng động.
Nhan Như Ngọc cười âm hiểm :
- Có sao đâu? Chẳng lẽ ba người bọn ta vì một mình ngươi mà phải chịu cho thiên hạ xỏ mũi đời đời hay sao? Phải gở ra chớ, dầu gở ra mà chỉ có một cũng phải gở chớ, đừng nói chỉ một mình ngươi bị kẹt. Có phải thế không? Lão nông? Thầy thuốc?
Thân Bất Canh và Từ Bá Trị rập lên :
- Đúng, đúng, phải gở ra được người nào hay người nấy chớ.
Bây giờ không phải một mình Nhan Như Ngọc mà cả ba đều động.
Họ nhích lần về phía cô gái, mắt họ vẫn liếc chừng phía Hiên Viên Kỳ.
Không dè đến lúc gặp nguy ba người bạn của mình lại bỏ rơi mình như thế, Hiên Viên Kỳ đứng lặng người.
Phí Độc Hành cười :
- Thấy không, bạn đồng sinh tử của Hắc đạo giang hồ là như thế...
Hiên Viên Kỳ chợt nghe lưng mình bị nhói lên một cái, rồi trước mắt tối xầm, không còn biết nữa.
Hắn không biết rằng thân người của hắn được ném ngang, ném thật nhanh vào mình của Thân Bất Canh, hắn cũng không ngờ “lão Nhị” của hắn đang chơ vơ bỗng có người sai khiến, bay về phía Thân Bất Canh và Từ Bá Trị, buộc chúng phải lùi lại.
Trong lúc đó, Nhan Như Ngọc rút cây bút đâm về phía Nghiêm Thục Uyên, chỉ cần nghe hơi gió là đủ biết môn binh khí của ai bị thế hạ phong, thanh kiếm của Nghiêm Thục Uyên chắc sẽ bị hất dạt ra, nếu không rơi hẳn xuống.
Phí Độc Hành vội nhấc tay lên.
Hắn không dùng chưởng mà lại nắm nhẹ vào chuôi kiếm của nàng.
Cũng thanh kiếm đó, cũng trong chiêu thế đó, nhưng có bàn tay của Phí Độc Hành, cây bút của Nhan Như Ngọc vừa chạm vào vụt bật dội, thân hình hắn cũng lảo đảo thối lui.
Hai bàn tay cùng nắm một chuôi kiếm, bàn tay của Thục Uyên ở trong, bàn tay của Phí Độc Hành ở ngoài, hai bàn tay như siết chặt vào nhau làm cho nàng đỏ mặt buông kiếm thụt về phía sau lưng hắn, đôi mắt hạnh chớp nhanh...
Được thanh kiếm nằm trọn vào tay, Phí Độc Hành đã không thu lại, mà theo đà vừa đỡ đưa luôn tới trước.
Nhan Như Ngọc chưa kịp đứng yên thì mũi kiếm đã xẹt qua vai.
Nửa thân áo toạt ra xệ xuống, máu theo đà rịn ra.
Cũng may, đó chỉ là trớn đi thừa, vì tay Phí Độc Hành vừa lở dở vừa định cương bởi tay cô gái.
Thân Bất Canh và Từ Bá Trị bàng hoàng chưa biết phản ứng ra sao...
Nhan Như Ngọc trừng mắt :
- Các người đừng quên rằng có sống được mà không làm đúng ý muốn của người ta thì cũng chết, muốn khỏi chứng tử bịnh, chỉ còn một cách là liều một trận này.
Thân Bất Canh ngó Từ Bá Trị :
- Lang Trung, Tú Tài nói đúng.
Nói rồi Thân Bất Canh rút cái ống điếu ra.
Cái mật chuyên muôn vạt thuộc của Từ Bá Trị cũng được rút ra liền lúc đó.
Cả hai môn binh khí thành danh bay thẳng vào mặt vào ngực Phí Độc Hành.
Đứng y một chỗ, Phí Độc Hành hơi nghiêng mình về bên trái, thanh kiếm trong tay hất ngang làm cho cái ống điếu của Thân Bố Canh bị bạt ra ngoài, cũng trong cái nghiêng mình đó, hắn tung một cú đá trúng ngay khuỷu tay của Từ Bá Trị.
Cả hai hảo thủ của “Phong Trần bát quái” bị hai vố dội hẳn ra sau, nhưng trong cú đánh thần tốc đó, Phí Độc Hành bị lòi chỗ trống.
Khi hắn đưa thanh kiếm qua bên trái để hất cái ống điếu và khi chân phải hắn tung lên thì trọn be sườn bên phải của hắn lòi ra, cao thủ giao đấu chỉ cần một khoảng trống trong nháy mắt.
Nhan Như Ngọc nhắm thật đúng, mắt hắn thật tinh và thân hắn thật nhanh, cây bút sắt của hắn bay vào chỗ trống của Phí Độc Hành đúng lúc.
Tay trước tay sau, hắn lao cả thân người và cây bút vào hông bên phải của Phí Độc Hành.
Một cái bẫy giăng ra, bây giờ chỉ còn máy động ngón tay để chụp mồi. Nhan Như Ngọc canh thật đúng mà Phí Độc Hành càng canh thật đúng.
Hắn đánh Thân Bất Canh và Từ Bá Trị, lại vì thế đành lòi ra chỗ trống, nhưng hắn biết lợi dụng chỗ trống đó để nhữ họ Nhan và quả nhiên đối phương lọt bẫy.
Thân Bất Canh và Từ Bá Trị vừa bị chạm nhưng chưa kịp dội ra thì thanh kiếm trong tay Phí Độc Hành đã thu về.
Ngọn bút bị gạt tụt xuống, khoảng bụng của Nhan Như Ngọc lâm vào thế trống, thanh kiếm của Phí Độc Hành kéo thẳng qua.
Thanh kiếm quá bén, trớn đi quá mạnh, không nghe tiếng động, chỉ thấy giữa bụng của Nhan Như Ngọc toạt một đường và sau đó mấy giây máu mới chảy.
Cùng một lúc khi vừa thấy máu, thân người của Nhan Như Ngọc mới cúi gập xuống, cúi gập làm đôi, thân hình hắn y như có cái lắc léo xếp lại và sau cùng mới ngã chúi xuống đất.
Không những Nghiêm Thục Uyên chẩu môi nhắm mắt, mà luôn cả Từ Bá Trị và Thân Bất Canh cũng mất thần. Cái chết của Nhan Như Ngọc thật là khủng khiếp.
Không làm sao quên được đôi mắt trừng trừng đứng tròng của hắn.
Và cao thủ giao đấu cũng chỉ cần một cái nháy mắt mất thần, lúc Thân Bất Canh và Từ Bá Trị chưa kịp hoàn hồn, trong một cái nháy mắt thôi, thanh kiếm của Phí Độc Hành bay tới.
Bây giờ thì có tiếng động.
Tiếng động từ trong cổ họng của Thân Bất Canh, nhưng không nghe rõ, có lẽ khi hắn thấy thanh kiếm loáng tới là hắn có la, nhưng tiếng la không kịp ra cửa miệng thì thanh kiếm đã lút lên yết hầu.
Chính vì thế cho nên chỉ nghe một tiếng “ặc” rồi cái thân cao lớn dình dàng ngã xuống.
Bây giờ Từ Bá Trị mới thật là bủn rủn, hắn buông cây mật quay mặt co giò.
Nhưng thanh kiếm từ yết hầu của Thân Bất Canh rút ra, Phí Độc Hành lại không giữ nữa, hắn buông và buông về hướng họ Từ.
Chỉ nghe một tiếng “hự” nho nhỏ rồi im bặt, hắn không dẫy mà cũng không thấy trườn tới vì thanh kiếm từ sau lưng hắn xuyên qua ngực, xuyên luôn xuống đất quá sâu.
Phí Độc Hành quay lại thấy Nghiêm Thục Uyên hai tay bụm mặt, hắn gọi nho nhỏ :
- Nghiêm cô nương.
Nghiêm Thục Uyên chầm chậm giở tay ra và lắc đầu :
- Thê thảm quá...
Nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nhân hậu của người con gái, Phí Độc Hành cũng nhẹ lắc đầu :
- Cô nương nhẹ dạ quá, cái chết hơn mười nhân mạng của nhà họ Nghiêm mới đúng là thê thảm, người ta chỉ nói đến sự thê thảm của một bầy cừu bị banh xé, chớ không ai chột dạ trước cái chết của những con cọp dữ bao giờ.
Thấy tay cô gái hãy còn run run, Phí Độc Hành dịu giọng :
- Nhưng thôi, cô nương, sự tình đều đã thành quá khứ, cô hãy lo cho hiện tại.
Nghiêm Thục Uyên vòng tay nghiêng mình :
- Đa tạ ân nhân đã báo dùm cho một mối thù nhà...
Phí Độc Hành lắc đầu :
- Không phải, mối huyết cừu của cô nương chưa trả được, tôi chỉ thay cô nương để giết một số tay sai.
Nghiêm Thục Uyên sửng sốt :
- Ân nhân bảo...
Phí Độc Hành hỏi :
- Cô muốn biết tại sao không?
Hắn thuật lại chuyện theo dõi bọn này đến miếu hoang, và gặp người bao mặt.
Nghiêm Thục Uyên mở tròn đôi mắt :
- Như thế ân nhân có biết người bao mặt đó là...
Phí Độc Hành lắc đầu :
- Bây giờ thì hãy còn chưa biết.
Nghiêm Thục Uyên nhướng mắt :
- Thế sao ân nhân không chừa...
Phí Độc Hành vẫy tay :
- Cô nương hãy đến đây.
Hắn bước về phía Hiên Viên Kỳ, Nghiêm Thục Uyên do dự một chút và bước theo sau.
Đến sát bên Hiên Viên Kỳ, Phí Độc Hành đưa chân đá nhẹ vào thái dương của hắn, hắn vụt trở mình.
Như người trong mộng vừa sực tỉnh, Hiên Viên Kỳ vừa hé mắt ra là lồm cồm bò dậy, nhưng Phí Độc Hành đã nhấc chân chận lên ngực hắn và gằn giọng :
- Hiên Viên Kỳ, ngươi hãy nhìn chung quanh mà xem.
Hiên Viên Kỳ đưa mắt nhìn quanh, da mặt hắn xạm xanh :
- Phí Mộ Thư, ta và ngươi...
Phí Độc Hành chận nói :
- Không cần phải nói nhiều, ta không cần nghe gì cả, ngươi hãy nói cho ta biết, người bao mặt nói chuyện với bọn ngươi trong ngôi miếu hoang hồi nãy là ai?
Hiên Viên Kỳ càng tái mặt :
- Ngươi... ngươi theo dõi bọn ta?
Phí Độc Hành nói :
- Không theo sao được? Bọn ngươi đã có lần nào hành động chân chính hay không, mà quả thật ta theo dõi không lầm.
Hiên Viên Kỳ thở ra :
- Tốt, ta cũng đã sợ ngươi theo dõi, vừa đi ta luôn dòm ngó phía sau, không ngờ vẫn không tránh khỏi được ngươi.
Ngưng một chút, hắn nói tiếp :
- Ta không biết người bao mặt đó là ai cả.
Phí Độc Hành làm thinh, nhưng chân hắn thêm chút sức.
Hiên Viên Kỳ nhăn mặt kêu lên :
- Ta thật tình không biết, ta chỉ biết hắn là một sứ giả của một tổ chức vô cùng bí mật.
Phí Độc Hành hỏi :
- Tổ chức đó là gì?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta không biết, nếu ta nói gian có trời làm chứng.
Phí Độc Hành hỏi :
- Thế thì, họ đã khống chế các ngươi bằng cách nào, điều đó nhứt định là phải biết.
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta biết điều đó, nhưng cũng không biết đó là chất độc gì, cứ mỗi ba mươi ngày là phát tác một lần, mỗi lần như thế nhứt định không ai chịu nổi, chỉ có cách là phải có thuốc giải của chúng mới hạ được cơn đau.
Phí Độc Hành hỏi :
- Các ngươi bị họ khống chế từ bao giờ?
Sắc mặt của Hiên Viên Kỳ vùng ủ rủ :
- Tính chung thì đã ngót ba năm rồi.
Phí Độc Hành hỏi :
- Nghĩa là trước khi các ngươi xâm nhập tàn sát Nghiêm gia.
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Đúng, chính bọn ta chỉ vì vạn bất đắc dĩ...
Phí Độc Hành trừng mắt, thái độ của hắn thật dữ dằn, giọng nói của hắn cũng thật là dễ sợ :
- Chỉ tiếc cái mạng của mình chớ không biết tiếc mạng của người khác như thế là con người của Bạch đạo giang hồ đó hay sao?
Hiên Viên Kỳ nhắm mắt làm thinh.
Phí Độc Hành cười gằn :
- Các ngươi tưởng rằng thay cho bọn chúng đi làm chuyện sát nhân là bọn chúng sẽ giải độc cho các ngươi à? Thật là vô dụng.
Hiên Viên Kỳ hé mắt ra lắc đầu :
- Bọn ta lâm vào cái cảnh mà chỉ biết tin chớ không thể làm sao khác được.
Phí Độc Hành cau mặt :
- Các ngươi hãy cho ta biết tại sao các ngươi biết Nghiêm đại nhân có Thủy Xương Thạch và Tử Ngọc Xoa?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Đúng là do bọn chúng cho bọn ta biết.
Phí Độc Hành hỏi :
- Bọn chúng làm sao biết?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Điều đó ta không biết.
Phí Độc Hành gặn lại :
- Ngươi thật không biết?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta đã nói nhiều rồi, nếu biết thì có gì mà không chịu nói luôn.
Phí Độc Hành nghiến răng :
- Nhưng những điều ngươi nói ra đó chẳng có một ích gì.
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta chỉ biết bao nhiêu đó thì còn phải làm sao.
Phí Độc Hành chiếu tia mắt dữ dằn vào mặt hắn :
- Còn chuyện Nghiêm phu nhân, các ngươi bắt đem đi đâu, chắc ngươi có biết?
Hiên Viên Kỳ lắc đầu :
- Xin trời đất chứng minh, đêm đó bọn ta không hề thấy bóng của Nghiêm phu nhân đâu cả.
Nghiêm Thục Uyên thét lớn :
- Nói láo, vừa rồi chính ngươi đã nói kế mẫu của ta bị ngươi bức tử, Phí gia đây cũng nghe rõ điều ấy.
Hiên Viên Kỳ lắc đầu :
- Đó chẳng qua là tôi cố ý chọc tức cô nương đó thôi, chớ thật tình chúng tôi không hề thấy Nghiêm phu nhân.
Nghiêm Thục Uyên cau mặt :
- Ta không tin, chính lão quản gia của ta đã nói kế mẫu của ta bị bắt mang đi, chẳng lẽ người lại dối ta điều đó.
Hiên Viên Kỳ nói :
- Tôi không dám nói lão quản gia của quí phủ nói dối, thế nhưng chúng tôi không thấy Nghiêm phu nhân, nếu cô nương không chịu tin thì tôi cũng không biết phải làm sao.
Nghiêm Thục Uyên giận dữ :
- Như thế thì kế mẫu của ta đi đâu? Chẳng lẽ người mọc cánh bay khỏi vòng vây tàn ác của các ngươi, nói mau, bằng không, ta... ta sẽ giết ngươi.
Vốn là một thiếu nữ con nhà gia giáo, tuy giận dữ nhưng nàng cũng chỉ nói đến thế thôi...
Phí Độc Hành đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Thục Uyên và nói với Hiên Viên Kỳ :
- Ngươi hãy trả lời cho ta, ngươi đã nói trúng độc và chất độc phát tác trong vòng ba mươi ngày một lần phải không?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Đúng như thế.
Phí Độc Hành hỏi :
- Như thế, cứ mỗi bận độc chất gần phát tác thì bọn ngươi đi lấy thuốc giải ở đâu?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta chỉ biết...
Hắn chỉ nói ba tiếng rồi nín ngang và thở dài sườn sượt...
Cả hai người đều nhìn chằm chằm về phía Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt họ vô cùng kinh ngạc. Ban đầu, Hiên Viên Kỳ tưởng cô gái thấy mình chận lối nên khựng lại, rồi vì cô gái khựng nên Nhan Như Ngọc khựng luôn, nhưng khi thấy tia mắt khác lạ của họ, hắn cũng đâm ngơ ngác.
Cả Nghiêm Thục Uyên, cả Nhan Như Ngọc, tia mắt của họ tuy nhìn về phía Hiên Viên Kỳ, nhưng không phải nhìn vào thân hắn, mặt hắn, tia mắt của họ ngó xợt qua vai hắn, ngó xuyên về phía sau lưng.
Bây giờ Hiên Viên Kỳ mới cảm nghe “nhột nhạt”, hắn chưa cảm giác cái gì chạm vào thân thể, nhưng bằng vào trực giác, bằng vào cái nhìn “dằn dặc” của cô gái và Nhan Như Ngọc, hắn “biết có cái gì” đang ở sau lưng hắn.
Hắn vùng quay lại.
Nhưng hắn không quay được, vì khi hắn “dự định” thì Bối Tâm huyệt của hắn nhột ngay.
Bây giờ nhột thật chớ không phải nghe bằng trực giác.
Và tiếp liền theo một giọng nói lạnh băng băng :
- Bốn gã đàn ông tay cầm binh khí đi uy hiếp một cô gái yếu đuối như thế, các người không biết nhục hay sao?
Không chờ họ có phản ứng, người phía sau nói luôn :
- Hiên Viên Kỳ, hãy bảo ba tên kia lui lại.
Lần đầu hãy còn ngờ vực, nhưng đến câu nói thứ hai thì Hiên Viên Kỳ đã nhận ra.
Hắn có tài nhớ giọng nói của người khác, dầu chỉ gặp một lần, bao lâu hắn cũng không quên.
Chính vì sự nhớ giỏi đó mà bây giờ hắn cảm nghe như mặt hắn vở tung, gan hắn tiêu mất, hắn thảng thốt kêu lên :
- Ngươi... lại là ngươi...
Tiếng bên sau cười nhẹ :
- Đúng rồi, ta đây, trái đất vòng tròn, oan gia thường hay chạm mặt, đó là luật của trời.
Bây giờ thì bọn Thân Bất Canh, Từ Bá Trị đã hiểu rồi.
Họ có nghe Hiên Viên Kỳ thuật lại chuyện “ngã đài” tại ngôi quán Vương Què, họ không biết tên nhưng cũng ngán vì câu chuyện, thêm vào đó, bây giờ Hiên Viên Kỳ đã bị đối phương khống chế, họ muốn hay không cũng vẫn phải tháo lui.
Chỉ có hắn.
Hắn cũng có nghe chuyện bên bờ Lão Long Hà, có thấy Hiên Viên Kỳ đang bị khống chế, nhưng hắn vẫn nhích chân.
Bối Tâm Huyệt của Hiên Viên Kỳ bị ấn mạnh hơn và Phí Độc Hành lên tiếng :
- Bảo họ đứng yên.
Hiên Viên Kỳ la lên :
- Tú Tài, đừng có vọng động.
Nhan Như Ngọc cười âm hiểm :
- Có sao đâu? Chẳng lẽ ba người bọn ta vì một mình ngươi mà phải chịu cho thiên hạ xỏ mũi đời đời hay sao? Phải gở ra chớ, dầu gở ra mà chỉ có một cũng phải gở chớ, đừng nói chỉ một mình ngươi bị kẹt. Có phải thế không? Lão nông? Thầy thuốc?
Thân Bất Canh và Từ Bá Trị rập lên :
- Đúng, đúng, phải gở ra được người nào hay người nấy chớ.
Bây giờ không phải một mình Nhan Như Ngọc mà cả ba đều động.
Họ nhích lần về phía cô gái, mắt họ vẫn liếc chừng phía Hiên Viên Kỳ.
Không dè đến lúc gặp nguy ba người bạn của mình lại bỏ rơi mình như thế, Hiên Viên Kỳ đứng lặng người.
Phí Độc Hành cười :
- Thấy không, bạn đồng sinh tử của Hắc đạo giang hồ là như thế...
Hiên Viên Kỳ chợt nghe lưng mình bị nhói lên một cái, rồi trước mắt tối xầm, không còn biết nữa.
Hắn không biết rằng thân người của hắn được ném ngang, ném thật nhanh vào mình của Thân Bất Canh, hắn cũng không ngờ “lão Nhị” của hắn đang chơ vơ bỗng có người sai khiến, bay về phía Thân Bất Canh và Từ Bá Trị, buộc chúng phải lùi lại.
Trong lúc đó, Nhan Như Ngọc rút cây bút đâm về phía Nghiêm Thục Uyên, chỉ cần nghe hơi gió là đủ biết môn binh khí của ai bị thế hạ phong, thanh kiếm của Nghiêm Thục Uyên chắc sẽ bị hất dạt ra, nếu không rơi hẳn xuống.
Phí Độc Hành vội nhấc tay lên.
Hắn không dùng chưởng mà lại nắm nhẹ vào chuôi kiếm của nàng.
Cũng thanh kiếm đó, cũng trong chiêu thế đó, nhưng có bàn tay của Phí Độc Hành, cây bút của Nhan Như Ngọc vừa chạm vào vụt bật dội, thân hình hắn cũng lảo đảo thối lui.
Hai bàn tay cùng nắm một chuôi kiếm, bàn tay của Thục Uyên ở trong, bàn tay của Phí Độc Hành ở ngoài, hai bàn tay như siết chặt vào nhau làm cho nàng đỏ mặt buông kiếm thụt về phía sau lưng hắn, đôi mắt hạnh chớp nhanh...
Được thanh kiếm nằm trọn vào tay, Phí Độc Hành đã không thu lại, mà theo đà vừa đỡ đưa luôn tới trước.
Nhan Như Ngọc chưa kịp đứng yên thì mũi kiếm đã xẹt qua vai.
Nửa thân áo toạt ra xệ xuống, máu theo đà rịn ra.
Cũng may, đó chỉ là trớn đi thừa, vì tay Phí Độc Hành vừa lở dở vừa định cương bởi tay cô gái.
Thân Bất Canh và Từ Bá Trị bàng hoàng chưa biết phản ứng ra sao...
Nhan Như Ngọc trừng mắt :
- Các người đừng quên rằng có sống được mà không làm đúng ý muốn của người ta thì cũng chết, muốn khỏi chứng tử bịnh, chỉ còn một cách là liều một trận này.
Thân Bất Canh ngó Từ Bá Trị :
- Lang Trung, Tú Tài nói đúng.
Nói rồi Thân Bất Canh rút cái ống điếu ra.
Cái mật chuyên muôn vạt thuộc của Từ Bá Trị cũng được rút ra liền lúc đó.
Cả hai môn binh khí thành danh bay thẳng vào mặt vào ngực Phí Độc Hành.
Đứng y một chỗ, Phí Độc Hành hơi nghiêng mình về bên trái, thanh kiếm trong tay hất ngang làm cho cái ống điếu của Thân Bố Canh bị bạt ra ngoài, cũng trong cái nghiêng mình đó, hắn tung một cú đá trúng ngay khuỷu tay của Từ Bá Trị.
Cả hai hảo thủ của “Phong Trần bát quái” bị hai vố dội hẳn ra sau, nhưng trong cú đánh thần tốc đó, Phí Độc Hành bị lòi chỗ trống.
Khi hắn đưa thanh kiếm qua bên trái để hất cái ống điếu và khi chân phải hắn tung lên thì trọn be sườn bên phải của hắn lòi ra, cao thủ giao đấu chỉ cần một khoảng trống trong nháy mắt.
Nhan Như Ngọc nhắm thật đúng, mắt hắn thật tinh và thân hắn thật nhanh, cây bút sắt của hắn bay vào chỗ trống của Phí Độc Hành đúng lúc.
Tay trước tay sau, hắn lao cả thân người và cây bút vào hông bên phải của Phí Độc Hành.
Một cái bẫy giăng ra, bây giờ chỉ còn máy động ngón tay để chụp mồi. Nhan Như Ngọc canh thật đúng mà Phí Độc Hành càng canh thật đúng.
Hắn đánh Thân Bất Canh và Từ Bá Trị, lại vì thế đành lòi ra chỗ trống, nhưng hắn biết lợi dụng chỗ trống đó để nhữ họ Nhan và quả nhiên đối phương lọt bẫy.
Thân Bất Canh và Từ Bá Trị vừa bị chạm nhưng chưa kịp dội ra thì thanh kiếm trong tay Phí Độc Hành đã thu về.
Ngọn bút bị gạt tụt xuống, khoảng bụng của Nhan Như Ngọc lâm vào thế trống, thanh kiếm của Phí Độc Hành kéo thẳng qua.
Thanh kiếm quá bén, trớn đi quá mạnh, không nghe tiếng động, chỉ thấy giữa bụng của Nhan Như Ngọc toạt một đường và sau đó mấy giây máu mới chảy.
Cùng một lúc khi vừa thấy máu, thân người của Nhan Như Ngọc mới cúi gập xuống, cúi gập làm đôi, thân hình hắn y như có cái lắc léo xếp lại và sau cùng mới ngã chúi xuống đất.
Không những Nghiêm Thục Uyên chẩu môi nhắm mắt, mà luôn cả Từ Bá Trị và Thân Bất Canh cũng mất thần. Cái chết của Nhan Như Ngọc thật là khủng khiếp.
Không làm sao quên được đôi mắt trừng trừng đứng tròng của hắn.
Và cao thủ giao đấu cũng chỉ cần một cái nháy mắt mất thần, lúc Thân Bất Canh và Từ Bá Trị chưa kịp hoàn hồn, trong một cái nháy mắt thôi, thanh kiếm của Phí Độc Hành bay tới.
Bây giờ thì có tiếng động.
Tiếng động từ trong cổ họng của Thân Bất Canh, nhưng không nghe rõ, có lẽ khi hắn thấy thanh kiếm loáng tới là hắn có la, nhưng tiếng la không kịp ra cửa miệng thì thanh kiếm đã lút lên yết hầu.
Chính vì thế cho nên chỉ nghe một tiếng “ặc” rồi cái thân cao lớn dình dàng ngã xuống.
Bây giờ Từ Bá Trị mới thật là bủn rủn, hắn buông cây mật quay mặt co giò.
Nhưng thanh kiếm từ yết hầu của Thân Bất Canh rút ra, Phí Độc Hành lại không giữ nữa, hắn buông và buông về hướng họ Từ.
Chỉ nghe một tiếng “hự” nho nhỏ rồi im bặt, hắn không dẫy mà cũng không thấy trườn tới vì thanh kiếm từ sau lưng hắn xuyên qua ngực, xuyên luôn xuống đất quá sâu.
Phí Độc Hành quay lại thấy Nghiêm Thục Uyên hai tay bụm mặt, hắn gọi nho nhỏ :
- Nghiêm cô nương.
Nghiêm Thục Uyên chầm chậm giở tay ra và lắc đầu :
- Thê thảm quá...
Nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nhân hậu của người con gái, Phí Độc Hành cũng nhẹ lắc đầu :
- Cô nương nhẹ dạ quá, cái chết hơn mười nhân mạng của nhà họ Nghiêm mới đúng là thê thảm, người ta chỉ nói đến sự thê thảm của một bầy cừu bị banh xé, chớ không ai chột dạ trước cái chết của những con cọp dữ bao giờ.
Thấy tay cô gái hãy còn run run, Phí Độc Hành dịu giọng :
- Nhưng thôi, cô nương, sự tình đều đã thành quá khứ, cô hãy lo cho hiện tại.
Nghiêm Thục Uyên vòng tay nghiêng mình :
- Đa tạ ân nhân đã báo dùm cho một mối thù nhà...
Phí Độc Hành lắc đầu :
- Không phải, mối huyết cừu của cô nương chưa trả được, tôi chỉ thay cô nương để giết một số tay sai.
Nghiêm Thục Uyên sửng sốt :
- Ân nhân bảo...
Phí Độc Hành hỏi :
- Cô muốn biết tại sao không?
Hắn thuật lại chuyện theo dõi bọn này đến miếu hoang, và gặp người bao mặt.
Nghiêm Thục Uyên mở tròn đôi mắt :
- Như thế ân nhân có biết người bao mặt đó là...
Phí Độc Hành lắc đầu :
- Bây giờ thì hãy còn chưa biết.
Nghiêm Thục Uyên nhướng mắt :
- Thế sao ân nhân không chừa...
Phí Độc Hành vẫy tay :
- Cô nương hãy đến đây.
Hắn bước về phía Hiên Viên Kỳ, Nghiêm Thục Uyên do dự một chút và bước theo sau.
Đến sát bên Hiên Viên Kỳ, Phí Độc Hành đưa chân đá nhẹ vào thái dương của hắn, hắn vụt trở mình.
Như người trong mộng vừa sực tỉnh, Hiên Viên Kỳ vừa hé mắt ra là lồm cồm bò dậy, nhưng Phí Độc Hành đã nhấc chân chận lên ngực hắn và gằn giọng :
- Hiên Viên Kỳ, ngươi hãy nhìn chung quanh mà xem.
Hiên Viên Kỳ đưa mắt nhìn quanh, da mặt hắn xạm xanh :
- Phí Mộ Thư, ta và ngươi...
Phí Độc Hành chận nói :
- Không cần phải nói nhiều, ta không cần nghe gì cả, ngươi hãy nói cho ta biết, người bao mặt nói chuyện với bọn ngươi trong ngôi miếu hoang hồi nãy là ai?
Hiên Viên Kỳ càng tái mặt :
- Ngươi... ngươi theo dõi bọn ta?
Phí Độc Hành nói :
- Không theo sao được? Bọn ngươi đã có lần nào hành động chân chính hay không, mà quả thật ta theo dõi không lầm.
Hiên Viên Kỳ thở ra :
- Tốt, ta cũng đã sợ ngươi theo dõi, vừa đi ta luôn dòm ngó phía sau, không ngờ vẫn không tránh khỏi được ngươi.
Ngưng một chút, hắn nói tiếp :
- Ta không biết người bao mặt đó là ai cả.
Phí Độc Hành làm thinh, nhưng chân hắn thêm chút sức.
Hiên Viên Kỳ nhăn mặt kêu lên :
- Ta thật tình không biết, ta chỉ biết hắn là một sứ giả của một tổ chức vô cùng bí mật.
Phí Độc Hành hỏi :
- Tổ chức đó là gì?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta không biết, nếu ta nói gian có trời làm chứng.
Phí Độc Hành hỏi :
- Thế thì, họ đã khống chế các ngươi bằng cách nào, điều đó nhứt định là phải biết.
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta biết điều đó, nhưng cũng không biết đó là chất độc gì, cứ mỗi ba mươi ngày là phát tác một lần, mỗi lần như thế nhứt định không ai chịu nổi, chỉ có cách là phải có thuốc giải của chúng mới hạ được cơn đau.
Phí Độc Hành hỏi :
- Các ngươi bị họ khống chế từ bao giờ?
Sắc mặt của Hiên Viên Kỳ vùng ủ rủ :
- Tính chung thì đã ngót ba năm rồi.
Phí Độc Hành hỏi :
- Nghĩa là trước khi các ngươi xâm nhập tàn sát Nghiêm gia.
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Đúng, chính bọn ta chỉ vì vạn bất đắc dĩ...
Phí Độc Hành trừng mắt, thái độ của hắn thật dữ dằn, giọng nói của hắn cũng thật là dễ sợ :
- Chỉ tiếc cái mạng của mình chớ không biết tiếc mạng của người khác như thế là con người của Bạch đạo giang hồ đó hay sao?
Hiên Viên Kỳ nhắm mắt làm thinh.
Phí Độc Hành cười gằn :
- Các ngươi tưởng rằng thay cho bọn chúng đi làm chuyện sát nhân là bọn chúng sẽ giải độc cho các ngươi à? Thật là vô dụng.
Hiên Viên Kỳ hé mắt ra lắc đầu :
- Bọn ta lâm vào cái cảnh mà chỉ biết tin chớ không thể làm sao khác được.
Phí Độc Hành cau mặt :
- Các ngươi hãy cho ta biết tại sao các ngươi biết Nghiêm đại nhân có Thủy Xương Thạch và Tử Ngọc Xoa?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Đúng là do bọn chúng cho bọn ta biết.
Phí Độc Hành hỏi :
- Bọn chúng làm sao biết?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Điều đó ta không biết.
Phí Độc Hành gặn lại :
- Ngươi thật không biết?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta đã nói nhiều rồi, nếu biết thì có gì mà không chịu nói luôn.
Phí Độc Hành nghiến răng :
- Nhưng những điều ngươi nói ra đó chẳng có một ích gì.
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta chỉ biết bao nhiêu đó thì còn phải làm sao.
Phí Độc Hành chiếu tia mắt dữ dằn vào mặt hắn :
- Còn chuyện Nghiêm phu nhân, các ngươi bắt đem đi đâu, chắc ngươi có biết?
Hiên Viên Kỳ lắc đầu :
- Xin trời đất chứng minh, đêm đó bọn ta không hề thấy bóng của Nghiêm phu nhân đâu cả.
Nghiêm Thục Uyên thét lớn :
- Nói láo, vừa rồi chính ngươi đã nói kế mẫu của ta bị ngươi bức tử, Phí gia đây cũng nghe rõ điều ấy.
Hiên Viên Kỳ lắc đầu :
- Đó chẳng qua là tôi cố ý chọc tức cô nương đó thôi, chớ thật tình chúng tôi không hề thấy Nghiêm phu nhân.
Nghiêm Thục Uyên cau mặt :
- Ta không tin, chính lão quản gia của ta đã nói kế mẫu của ta bị bắt mang đi, chẳng lẽ người lại dối ta điều đó.
Hiên Viên Kỳ nói :
- Tôi không dám nói lão quản gia của quí phủ nói dối, thế nhưng chúng tôi không thấy Nghiêm phu nhân, nếu cô nương không chịu tin thì tôi cũng không biết phải làm sao.
Nghiêm Thục Uyên giận dữ :
- Như thế thì kế mẫu của ta đi đâu? Chẳng lẽ người mọc cánh bay khỏi vòng vây tàn ác của các ngươi, nói mau, bằng không, ta... ta sẽ giết ngươi.
Vốn là một thiếu nữ con nhà gia giáo, tuy giận dữ nhưng nàng cũng chỉ nói đến thế thôi...
Phí Độc Hành đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Thục Uyên và nói với Hiên Viên Kỳ :
- Ngươi hãy trả lời cho ta, ngươi đã nói trúng độc và chất độc phát tác trong vòng ba mươi ngày một lần phải không?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Đúng như thế.
Phí Độc Hành hỏi :
- Như thế, cứ mỗi bận độc chất gần phát tác thì bọn ngươi đi lấy thuốc giải ở đâu?
Hiên Viên Kỳ đáp :
- Ta chỉ biết...
Hắn chỉ nói ba tiếng rồi nín ngang và thở dài sườn sượt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.