Chương 11: Thây ma cử động
Độc Cô Hồng
21/05/2013
Ngưng một chút như để cho hắn suy nghĩ, Phí Mộ Thư gằn giọng :
- Nói đi, đừng để ta phải mất công.
Gã râu ria nhăn nhó như muốn khóc :
- Phí gia, xin người lượng thứ, chuyện này không thể nói với bất cứ một ai...
Phí Mộ Thư cau mặt :
- Tại sao lại không thể nói?
Gã râu ria đáp :
- Nếu tôi nói rõ chuyện của tôi, nhứt định tôi phải chết.
Phí Mộ Thư hơi ngạc nhiên :
- Có gì nghiêm trọng đến thế? Tại sao?
Hắn trầm ngâm một chút và thấp giọng :
- Như thế này thì phiền quá, con người của ta có tánh rất kỳ, một khi có người muốn dấu ta thì ta nhứt định phải tìm sự thật, mà muốn tìm sự thật là không thể nói đến nương tay. Bây giờ ta nói thế này, nếu ngươi chịu nói, ta sẽ cố giữ cho ngươi, nhưng nếu không thì chắc ta phải làm cái chuyện mà ta không bao giờ muốn.
Gã râu rai khẩn khoản :
- Phí gia...
Phí Mộ Thư lắc đầu :
- Con người của ta đã nói là làm, tội của ngươi hại ta là tội chết, vì đó là chuyện âm mưu hãm hại kẻ thẳng ngay, chỉ một tội đó, ta có giết ngươi, lòng ta cũng không có gì khó chịu.
Gã râu ria vụt gật đầu :
- Được rồi, Phí gia, tôi là thủ hạ của người cầm đầu hắc đạo tại Bắc...
Hắn nói chưa dứt thì năm ngón tay của Phí Mộ Thư nơi vai hắn máy động, hắn nhăn mặt la lên :
- Phí gia...
Phí Mộ Thư lừ mắt :
- Ngươi biết về ta rất nhiều, nhưng có một việc mà ngươi không biết đó là việc không một ai có thể nói dối trước mặt ta.
Gã râu rai đổ mồ hôi hột, hắn nói :
- Tôi nói thật...
Phí Mộ Thư lắc đầu :
- Ta không hay giết người chớ không phải là không biết giết, ngươi là người cần phải giết.
Gã râu ria hoảng hốt :
- Phí gia, tôi nói...
Phí Mộ Thư nới tay ra, gã râu ria nói nhanh :
- Tôi là người của Hòa Trung Đường.
Ánh mắt Phí Mộ Thư lóe ngời ngời :
- Ta biết, chỉ nghe nói từ Kinh sư là ta biết Hòa Khôn đã cho ngươi một chỗ dựa, có phải thế không?
Phí Mộ Thư nói :
- Nhưng có lẽ ngươi chưa làm tay sai cho Hòa Khôn được bao lâu?
Gã râu ria gật gật đầu :
- Lúc gặp người đàn bà đó thì tôi chưa tìm được chỗ dựa vững chắc.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Mã Thất có biết chuyện của ngươi không?
Gã râu ria gật đầu :
- Chỉ có mỗi một mình hắn là biết.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Trong thành Thừa Đức còn có tay chân của Hòa Khôn nữa hay không?
Gã râu ria đáp :
- Có, trong Thị Vệ Dinh ở “Hành Cung” có người của hắn, chính là người của Hòa Khôn đặc phái ở đó chờ cho Hoàng thượng đến Hành Cung để thâu lượm tin tức.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Thế còn gã họ Cam?
Gã râu ria đáp :
- Họ Cam không dính vào, người của Hòa Khôn ở đó họ Tất, tên Tất Ngọc Minh.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Người đã có diện kiến Tất Ngọc Minh chưa?
Gã râu ria đáp :
- Có gặp nhưng rất ít.
Phí Mộ Thư trầm ngâm :
- Nhưng ngươi cũngcó người gặp thường xuyên, vì như thế ngươi mới có cơm ăn?
Phải không? Việc làm của ngươi báo cáo với ai? Có phải giáp mặt Hòa Khôn? Hàng hóa cướp được chuyển về tận Kinh sư phải không?
Gã râu ria gật đầu :
- Đúng rồi, nhưng không trực tiếp chuyển vận, cứ hằng ba tháng có xe đến tận Thanh Long Ba, tôi giao vàng bạc và đồ vật cho xe đó chở về.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Tùy tiện cho xe đến, rồi ngươi giao một cách dễ dàng như thế à?
Gã râu ria lắc đầu :
- Không, phải có chứng cứ.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Chứng cứ gì?
Gã râu ria đáp :
- Lịnh bài tối mật của Trung Đường phủ.
Vừa nói, hắn vừa móc trong lưng ra một thẻ đồng lấp lánh, trên tấm thẻ có khắc nửa con rồng và thêm chữ “Nhứt”.
Phí Mộ Thư lật qua lật lại :
- Như vầy là chỉ có phân nửa?
Gã râu ria gật đầu :
- Đúng rồi, chỉ có một nửa.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Người đánh xe đều thâu đồ vật, cầm theo phân nửa tấm thẻ?
Gã râu ria gật đầu.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Chữ “Nhứt” trong thẻ có ý nghĩa gì?
Gã râu ria đáp :
- Biển hiệu của Đô thống.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Người của Hòa Khôn phải ra ngoài đều có thẻ này phải không?
Gã râu ria lắc đầu :
- Không, lịnh bài này chuyên dùng để thâu tiền bạc đồ vật, còn có lịnh bài khác nữa.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Ngươi có hay không?
Gã râu ria trù trừ một lúc, hắn nhìn lên bộ mặt đầy sát khí của Phí Mộ Thư và cuối cùng hắn lấy đưa ra.
Phí Mộ Thư cầm lên xem, tấm ngân bài này một mặt khắc một con rồng, mặt bên kia khắc một chữ “Hòa” khá lớn.
Hắn nói giọng gằn gằn :
- Lịnh bài luôn khắc một con rồng, đủ thấy Hòa Khôn âm thâm tạo phản.
Trầm ngâm một lúc, thình lình Phí Mộ Thư vung tay ấn mạnh vào Bá Hội huyệt của gã râu ria, hắn nhóng mình lên một cái và ngồi bẹp xuống.
Không chờ hắn nói, Phí Mộ Thư lên tiếng trước :
- Để ngươi sống là ta phải chết, nếu là ngươi, ngươi có để ta sống hay không?
Gã râu ria cúi mặt làm thinh.
Phí Mộ Thư nói tiếp :
- Ngươi sống là ta chết, thế mà ta vẫn không nỡ giết ngươi, ta chỉ phế bỏ võ công, ngươi nên nhớ đó là chuyện chưa có người làm như thế. Ta chỉ khuyên ngươi một điều, ta không nói đến nội bộ triều đình, chuyện đó quá lớn lao, ta chỉ muốn mọi hành động vi cánh của Hòa Khôn, hành động cướp của giết người của chúng, hành động đó đáng lý ngươi phải chết, nhưng ta không giết. Ta cũng không khuyên ngươi gì cả, vì sau này nếu ngươi không chịu đi vào đường phải, thì ngươi là kẻ thù của mọi người chớ không phải riêng ta, đi đi.
Gã râu ria chống tay đứng dậy, hắn không chào, không nói tiếng nào, nhưng dáng sắc của hắn cũng không thấy gì oán hận.
Hăn khập khểnh lần xuống núi.
Chờ cho gã râu ria đi khuất, Phí Mộ Thư bước lại đá vào mông của Mã Thất một cái nhè nhẹ :
- Dậy đi chớ, giả đò chết luôn sao?
Mã Thất đang nằm im như chết, bị cái đá của Phí Mộ Thư, hắn lăn đi một vòng rồi thình lình hắn nhảy dựng lên phóng mình như bay ngang triền núi.
Hắn nhanh, nhưng vẫn chậm hơn Phí Mộ Thư, hắn vừa nhảy chưa khỏi bìa sân thì một cú đá thứ hai giáng ngang mông hắn.
Lần này thì không nhẹ nữa, thân hình Mã Thất lộn đi mấy vòng chùi luôn một trượng.
Phí Mộ Thư khoanh tay đứng yên một chỗ hất hàm :
- Hãy cho ta biết chỗ giam gã “Khoái Mã” họ Trương?
Mặt Mã Thất không còn chút máu, hắn lập cập :
- Biết, tôi biết, nhốt ở hậu liêu.
Phí Mộ Thư nói :
- Ngươi hãy dẫn ta vào.
Mã Thất lồm cồm bò dậy cà nhắc đi thẳng vào chùa.
Quay lại phía ba tên đại hán đang co ro ở góc thềm, Phí Mộ Thư nói :
- Đi đi, ta không giết các ngươi, ta cũng không khuyên gì cả, ta chỉ cho các ngươi biết Hòa Khôn tạo phản, âm mưu vơ vét mồ hôi nước mắt của lương dân, các ngươi có muốn theo hắn nữa thì cứ tự do, nhưng nếu gặp ta lần thứ hai là chết.
Ba tên đại hán lồm cồm đứng dậy lũi tuốt vô rừng.
Phí Mộ Thư quay lại đi theo Mã Thất.
* * * * *
Đại điện tối mò.
Phải chú mục một lúc khá lâu mới nhận ra sự vật.
Phí Mộ Thư vừa bước vào là khựng lại.
Mã Thất đã tới cạnh một thiền phòng, hắn quay lại nói :
- Phí gia, Trương Khoái Mã ở trong này.
Phí Mộ Thư hất mặt :
- Mở cửa ra.
Mã Thất kê vai đẩy mạnh, cửa thiền phòng bật mở.
Trong phòng trống rổng, chỉ có một đống cỏ khô sát góc tường.
Trên đống cỏ khô có một gã đại hán, hai tay bị trói ngoắc ra sau lưng, mình mẩy đầy máu, không biết sống hay đã chết.
Ánh mắt như hai mũi đao của Phí Mộ Thư bắn thẳng vào mặt Mã Thất, hắn run giọng nói :
- Phí gia, chuyện này không phải do tôi, vì tôi từ ngoài mới về.
Phí Mộ Thư lạnh lùng :
- Ta biết không phải ngươi, nhưng nếu hai tên đầu sỏ không ra lịnh thì ai dám giết người như thế? Đi vào.
Mã Thất không dám ngẩn mặt lên, hắn cà nhắc bước vào.
Phí Mộ Thư bước theo sau.
Vừa tới chỗ gã đại hán bị trói nằm, Mã Thất vùng cúi xuống và cười ré :
- Họ Phí hãy đứng lại.
Phí Mộ Thư nhướng mắt :
- Ngươi định giở trò gì, Mã Thất?
Xách bổng cái thây dưới đất dựng lên, Mã Thất cười sằn sặc :
- Cám ơn ngươi lắm, Phí Mộ Thư, bây giờ thì ta đã có tấm bia này rồi, ngươi đừng mong làm gì ta được.
Phí Mộ Thư cười :
- Cho dầu đó là Trương Khoái Mã, nhưng nếu hắn chết rồi thì ta đâu có sợ gì mà không thể giết ngươi?
Mã Thất hơi lựng khựng thì cái “thây ma” bỗng nhảy dựng lên, tuy bị trói ngoặc hai tay, nhưng hai chân hắn vẫn còn khá mạnh.
Hai chân đó nhảy lên và tống thẳng vào hai ống quyển của “Sát Mạng Phi Đao”.
Bị một cú quá thình lình, Mã Thất quì xuống ôm chân rên rỉ.
Phí Mộ Thư bước tới điểm nhanh vào hôn huyệt hắn.
Gã đại hán hạ xong Mã Thất là cũng té chùi lên đống cỏ, hắn bị trói hai tay nên không giữ được thăng bằng, và cũng có lẽ hắn cũng không còn sức nữa, máu ra nhiều quá, da mặt hắn xanh dờn.
Phí Mộ Thư cúi xuống, hắn cắn răng nhăn mặt.
Gà thanh niên hán tử mình chỗ nào cũng máu, nhiều vết đốt, vết roi nứt xé da.
Đã bị trọng thương, lại phải cố sức để hạ Mã Thất, gã thanh niên té nằm bất tỉnh.
Phí Mộ Thư ngồi xổm xuống, hai tay hắn điểm nhanh vào những huyệt, hắn cố áp dụng phép hồi sinh để cứu tỉnh gã thanh niên.
Phải mất một lúc khá lâu, gã thanh niên cựa mình tỉnh dậy, cử chỉ đầu tiên là hắn nhìn qua chỗ Mã Thất đang nằm và nhếch môi cười :
- Con mèo bị trói mà vẫn hạ được như thường...
Toàn thân gần như nứt nẻ, thế mà hắn không rên một tiếng, quả đúng là một thanh niên can đảm đầy mình.
Lòng khâm phục bỗng nổi lên, Phí Mộ Thư khẽ gật đầu :
- Khá lắm, hãy nghĩ một chút rồi nói chuyện.
Gã thanh niên lặng thinh, hắn không nói nhưng đôi mắt hắn chăm chăm vào mặt Phí Mộ Thư dò xét.
Qua một lúc lâu, Phí Mộ Thư buông tay đang ấn mạch hồi sinh và hỏi :
- Nghe trong mình đã khá chưa?
Gã thanh niên gật đầu :
- Đa tạ ân nhân, Phí gia, bây giờ tôi có thể đứng lên.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Sao các hạ biết tôi họ Phí?
Gã thanh niên đáp :
- Nghe nói chuyện bên ngoài.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Thương thế ra sao?
Gã thanh niên đáp :
- Khá nhiều nhưng chỉ ngoài da có thể đứng lên không khó.
Phí Mộ Thư dùng hai ngón tay kẹp đứt những sợi dây trói, gã thanh niên chống tay đứng dậy.
Quả nhiên sau khi được Phí Mộ Thư ấn mạch với phương pháp hồi sinh, bây giờ hắn đã có phần mạnh dạn.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Có thể cỡi ngựa được không?
Gã thanh niên trầm ngâm :
- Có lẽ phải thử xem.
Phí Mộ Thư nói :
- Nếu không được thì thôi đừng cố lắm, không nên.
Gã thanh niên nói :
- Đa tạ, nhưng tại hạ hãy còn chưa thỉnh giáo?
Phí Mộ Thư đáp :
- Ta họ Phí, các hạ đã biết rồi.
Gã thanh nhiên có phần cảm kích :
- Phí gia đã cứu mạng...
Phí Mộ Thư cười :
- Không phải, do hai chân của các hạ chớ.
Và không để cho gã thanh niên hỏi tiếp, Phí Mộ Thư nói luôn :
- Không cần phải nói đến ơn huệ làm gì, các hạ cứ nhớ ta họ Phí đủ rồi.
Gã thanh niên nói :
- Phí gia đã biết tôi là Trương “Khoái Má, chác Phí gia từ thành nội đến đây?
Phí Mộ Thư gật đầu :
- Đúng rồi, không nên nói chuyện nhiều hãy cố mà về cho gấp, ta còn có chút chuyện phải làm.
Trương Khoái Mã gượng cười :
- Vâng, tiểu nhân xin tuân lịnh.
Hắn chầm chậm bước ra ngoài, hắn không đi nhanh, có lẽ hắn không muốn bộc lộ sự khó khăn của mình cho người thấy.
Phí Mộ Thư gật gật đầu, hắn thấy mến người thanh niên có nhiều nghị lực.
Không biết hắn có đi nổi ra ngoài lên ngựa hay không, Phí Mộ Thư lặng lặng bước theo sau, nhưng dáng cách của họ Trương thật vững, chắc chắn trong người của hắn cũng ê ẩm lắm, nhưng bên ngoài hắn cố giữ vẻ như không.
Mở một con ngựa của bọn Mã Thất buộc bên ngoài, Trương Khoái Mã quya lại vòng tay :
- Phí gia, đại ân không dám nói bằng lời, tại hạ xin tạm biệt.
Hắn không vội leo lên ngựa, hắn dẫn chậm chậm ra sân.
Phí Mộ Thư cũng chầm chậm bước theo.
Ra tới giữa sân, Trương Khoái Mã quay lại nói :
- Phí gia, bao giờ có tiện ngang qua Trương Gia Khẩu, xin Phí gia cứ hỏi một tiếng là ở đó ai cũng biết “Khoái Mã” họ Trương, nếu may mà Phí gia còn cho gặp lại, có lẽ tại hạ sẽ được vinh hạnh trọn đời.
Phí Mộ Thư gật đầu, bước tới vỗ nhẹ lên vai hắn mỉm cười :
- Chỉ cần có đến Trương Gia Khẩu là ta sẽ tìm người bạn trẻ, đi đi, ta đưa một đoạn đường.
Trương Khoái Mã lắc đầu :
- Đa tạ Phí gia, tại hạ đi được như thường chứ không có gì trở ngại đâu, xin Phí gia hãy đi lo công việc.
Phí Mộ Thư nói :
- Ta cũng về hướng Thừa Đức, bao giờ tới cửa thành rồi sẽ chia tay.
Trương Khoái Mã cúi đầu :
- Đa tạ Phí gia.
Hắn đạp lên “chân đứng” và chầm chậm hất mình lên yên ngựa, hắn ghịt ghịt chót yên và quay lại mỉm cười :
- Được rồi, Phí gia, không hề chi cả.
Phí Mộ Thư cũng phóng lên yên và nói :
- Đi nghe, nhưng bây giờ không cần phải cho xem tài “Khoái Mã”, bao giờ gặp lại hẳn hay.
Trương Khoái Mã cười :
- Bây giờ có muốn khoe tài thì chắc cũng không làm sao thi thố.
* * * * *
Xuống khỏi triền Thanh Long Ba, phóng tầm mắt về cánh đồng mênh mông không thấy một bóng người.
Ngựa đi chậm, tự nhiên là mất thì giờ, cho đến khi hai người tới cửa thành Thừa Đức thì trời đã nhá nhem.
Phí Mộ Thư gò ngựa lại :
- Chúng ta chia tay ở đây.
Trương Khoái Mã nhìn chăm chăm Phí Mộ Thư, mắt hắn chứa chan tình cảm, hắn nói :
- Phí gia, tại hạ không biết phải nói làm sao, chỉ biết ghi chặc nơi lòng...
Phí Mộ Thư cười khỏa lấp :
- Mai mốt còn gặp lại mà, tôi sẽ đến tìm ở Trương Gia Khẩu.
Trương Khoái Mã vòng tay :
- Phí gia, tại hạ xin tạm biệt.
Phí Mộ Thư gật đầu :
- Đi đi, vào thành hãy cố mà ăn ngủ, thêm thuốc men cho mau lại sức, chỉ vài hôm là sẽ khỏi ngay.
Trương Khoái Mã làm thinh, hắn nhìn Phí Mộ Thư một cái thật dài và chầm chậm rê cương.
Nhìn theo gã thanh niên họ Trương, Phí Mộ Thư chép miệng tiểu đệ...
Chỉ mới gặp một lần nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt, hắn nhận ra ở người thanh niên ấy có một thứ tình cảm thật là sâu đậm và hắn chợt nhớ lại mình.
Bây giờ thì mặt hắn đã “chai” rồi, lòng hắn cũng đã “cứng” rồi, nhưng hắn nhớ thứ tình cảm hiện có trong con người của gã thanh niên họ Trương đó là thứ tình cảm của bảy tám năm về trước trong con người của hắn...
Hắn chợt có phần e ngại cho người bạn trẻ, chính vì mang thứ tình cảm dạt dào mà dễ dàng xúc động đó, hắn đã phải mang thêm vào mình một món nợ không biết bao giờ rửa sạch, món nợ mà chính hắn cũng không làm sao giải thích.
Hắn không muốn giải thích mà cũng không muốn nhớ, hắn chỉ lo cho người bạn trẻ ngày mai...
Hắn chầm chậm rẻ cương cho ngựa quay đầu, lòng hắn nặng trĩu ưu tư.
* * * * *
Dục Ký Thương Hàng.
Hai ngọn đèn lồng mờ mờ treo trước cổng cảnh vật trầm trầm.
Nhưng khi ngựa của Trương Khoái Mã vừa tới thì khung cảnh bỗng rực lên.
Từ bên trong tràn ra một dọc người.
Hà Cửu Như, cô gái áo hồng, Ba quản sự và đám anh em trong đoàn vận chuyển từ Trương Gia Khẩu.
Hà Cửu Như tràn tới kêu lên :
- Khoái Mã, làm sao...
Trương Khoái Mã cười :
- Không sao, Cửu gia, thuộc hạ còn có thể về đây thì không làm sao chết được.
Ba quản sự nói :
- Lão Cửu, hãy để cho Khoái Mã ngồi lại đã.
Hà Cửu Như gật đầu :
- Phải rồi, vào đây, còn cho nhị vị quan nhân hỏi thăm nữa chớ.
Trương Khoái Mã cau mặt :
- Nhị vị nào?
Hà Cửu Như ngó Ba quản sự :
- Đại ca, anh nói phải hơn.
Ba quản sự thuật lại chuyện từ lúc Phí Mộ Thư đến và sau cùng nói thêm :
- Phí Mộ Thư không phải tay vừa, vì thế Nha môn sợ sệt báo cáo thượng ty, bây giờ Thị Vệ Dinh ở “Hành Cung” đã đến đây hai vị, đang chờ Khoái Mã về để hỏi thăm.
Trương Khoái Mã bật kêu :
- Trời ơi, hắn... người ấy là Phí Mộ Thư...
Ba quản sự ngạc nhiên :
- Sao đó? Trương Khoái Mã? Đã có gặp à?
Trương Khoái Mã không trả lời, hắn quay bước đi thẳng ra ngoài cửa.
Ba quản sự kêu giật lại :
- Trương Khoái Mã, sao vậy? Chuyện chi đã xảy ra?
Như không nghe thấy, người thanh niên họ Trương đi riết ra ngoài.
Hà Cửu Như lật đật bước theo.
- Khoái Mã, đi đâu vậy?
Trương Khoái Mã quay lại trả lời bằng giọng lạnh băng băng :
- Cửu gia, tôi không làm nữa, tôi trở về Trương Gia Khẩu, xin Cửu gia hãy chọn người khác.
Hà Cửu Như đứng khựng nhìn theo không biết có chuyện gì...
Gã thanh niên họ Trương vẫn cắm đầu đi thẳng.
- Nói đi, đừng để ta phải mất công.
Gã râu ria nhăn nhó như muốn khóc :
- Phí gia, xin người lượng thứ, chuyện này không thể nói với bất cứ một ai...
Phí Mộ Thư cau mặt :
- Tại sao lại không thể nói?
Gã râu ria đáp :
- Nếu tôi nói rõ chuyện của tôi, nhứt định tôi phải chết.
Phí Mộ Thư hơi ngạc nhiên :
- Có gì nghiêm trọng đến thế? Tại sao?
Hắn trầm ngâm một chút và thấp giọng :
- Như thế này thì phiền quá, con người của ta có tánh rất kỳ, một khi có người muốn dấu ta thì ta nhứt định phải tìm sự thật, mà muốn tìm sự thật là không thể nói đến nương tay. Bây giờ ta nói thế này, nếu ngươi chịu nói, ta sẽ cố giữ cho ngươi, nhưng nếu không thì chắc ta phải làm cái chuyện mà ta không bao giờ muốn.
Gã râu rai khẩn khoản :
- Phí gia...
Phí Mộ Thư lắc đầu :
- Con người của ta đã nói là làm, tội của ngươi hại ta là tội chết, vì đó là chuyện âm mưu hãm hại kẻ thẳng ngay, chỉ một tội đó, ta có giết ngươi, lòng ta cũng không có gì khó chịu.
Gã râu ria vụt gật đầu :
- Được rồi, Phí gia, tôi là thủ hạ của người cầm đầu hắc đạo tại Bắc...
Hắn nói chưa dứt thì năm ngón tay của Phí Mộ Thư nơi vai hắn máy động, hắn nhăn mặt la lên :
- Phí gia...
Phí Mộ Thư lừ mắt :
- Ngươi biết về ta rất nhiều, nhưng có một việc mà ngươi không biết đó là việc không một ai có thể nói dối trước mặt ta.
Gã râu rai đổ mồ hôi hột, hắn nói :
- Tôi nói thật...
Phí Mộ Thư lắc đầu :
- Ta không hay giết người chớ không phải là không biết giết, ngươi là người cần phải giết.
Gã râu ria hoảng hốt :
- Phí gia, tôi nói...
Phí Mộ Thư nới tay ra, gã râu ria nói nhanh :
- Tôi là người của Hòa Trung Đường.
Ánh mắt Phí Mộ Thư lóe ngời ngời :
- Ta biết, chỉ nghe nói từ Kinh sư là ta biết Hòa Khôn đã cho ngươi một chỗ dựa, có phải thế không?
Phí Mộ Thư nói :
- Nhưng có lẽ ngươi chưa làm tay sai cho Hòa Khôn được bao lâu?
Gã râu ria gật gật đầu :
- Lúc gặp người đàn bà đó thì tôi chưa tìm được chỗ dựa vững chắc.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Mã Thất có biết chuyện của ngươi không?
Gã râu ria gật đầu :
- Chỉ có mỗi một mình hắn là biết.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Trong thành Thừa Đức còn có tay chân của Hòa Khôn nữa hay không?
Gã râu ria đáp :
- Có, trong Thị Vệ Dinh ở “Hành Cung” có người của hắn, chính là người của Hòa Khôn đặc phái ở đó chờ cho Hoàng thượng đến Hành Cung để thâu lượm tin tức.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Thế còn gã họ Cam?
Gã râu ria đáp :
- Họ Cam không dính vào, người của Hòa Khôn ở đó họ Tất, tên Tất Ngọc Minh.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Người đã có diện kiến Tất Ngọc Minh chưa?
Gã râu ria đáp :
- Có gặp nhưng rất ít.
Phí Mộ Thư trầm ngâm :
- Nhưng ngươi cũngcó người gặp thường xuyên, vì như thế ngươi mới có cơm ăn?
Phải không? Việc làm của ngươi báo cáo với ai? Có phải giáp mặt Hòa Khôn? Hàng hóa cướp được chuyển về tận Kinh sư phải không?
Gã râu ria gật đầu :
- Đúng rồi, nhưng không trực tiếp chuyển vận, cứ hằng ba tháng có xe đến tận Thanh Long Ba, tôi giao vàng bạc và đồ vật cho xe đó chở về.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Tùy tiện cho xe đến, rồi ngươi giao một cách dễ dàng như thế à?
Gã râu ria lắc đầu :
- Không, phải có chứng cứ.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Chứng cứ gì?
Gã râu ria đáp :
- Lịnh bài tối mật của Trung Đường phủ.
Vừa nói, hắn vừa móc trong lưng ra một thẻ đồng lấp lánh, trên tấm thẻ có khắc nửa con rồng và thêm chữ “Nhứt”.
Phí Mộ Thư lật qua lật lại :
- Như vầy là chỉ có phân nửa?
Gã râu ria gật đầu :
- Đúng rồi, chỉ có một nửa.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Người đánh xe đều thâu đồ vật, cầm theo phân nửa tấm thẻ?
Gã râu ria gật đầu.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Chữ “Nhứt” trong thẻ có ý nghĩa gì?
Gã râu ria đáp :
- Biển hiệu của Đô thống.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Người của Hòa Khôn phải ra ngoài đều có thẻ này phải không?
Gã râu ria lắc đầu :
- Không, lịnh bài này chuyên dùng để thâu tiền bạc đồ vật, còn có lịnh bài khác nữa.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Ngươi có hay không?
Gã râu ria trù trừ một lúc, hắn nhìn lên bộ mặt đầy sát khí của Phí Mộ Thư và cuối cùng hắn lấy đưa ra.
Phí Mộ Thư cầm lên xem, tấm ngân bài này một mặt khắc một con rồng, mặt bên kia khắc một chữ “Hòa” khá lớn.
Hắn nói giọng gằn gằn :
- Lịnh bài luôn khắc một con rồng, đủ thấy Hòa Khôn âm thâm tạo phản.
Trầm ngâm một lúc, thình lình Phí Mộ Thư vung tay ấn mạnh vào Bá Hội huyệt của gã râu ria, hắn nhóng mình lên một cái và ngồi bẹp xuống.
Không chờ hắn nói, Phí Mộ Thư lên tiếng trước :
- Để ngươi sống là ta phải chết, nếu là ngươi, ngươi có để ta sống hay không?
Gã râu ria cúi mặt làm thinh.
Phí Mộ Thư nói tiếp :
- Ngươi sống là ta chết, thế mà ta vẫn không nỡ giết ngươi, ta chỉ phế bỏ võ công, ngươi nên nhớ đó là chuyện chưa có người làm như thế. Ta chỉ khuyên ngươi một điều, ta không nói đến nội bộ triều đình, chuyện đó quá lớn lao, ta chỉ muốn mọi hành động vi cánh của Hòa Khôn, hành động cướp của giết người của chúng, hành động đó đáng lý ngươi phải chết, nhưng ta không giết. Ta cũng không khuyên ngươi gì cả, vì sau này nếu ngươi không chịu đi vào đường phải, thì ngươi là kẻ thù của mọi người chớ không phải riêng ta, đi đi.
Gã râu ria chống tay đứng dậy, hắn không chào, không nói tiếng nào, nhưng dáng sắc của hắn cũng không thấy gì oán hận.
Hăn khập khểnh lần xuống núi.
Chờ cho gã râu ria đi khuất, Phí Mộ Thư bước lại đá vào mông của Mã Thất một cái nhè nhẹ :
- Dậy đi chớ, giả đò chết luôn sao?
Mã Thất đang nằm im như chết, bị cái đá của Phí Mộ Thư, hắn lăn đi một vòng rồi thình lình hắn nhảy dựng lên phóng mình như bay ngang triền núi.
Hắn nhanh, nhưng vẫn chậm hơn Phí Mộ Thư, hắn vừa nhảy chưa khỏi bìa sân thì một cú đá thứ hai giáng ngang mông hắn.
Lần này thì không nhẹ nữa, thân hình Mã Thất lộn đi mấy vòng chùi luôn một trượng.
Phí Mộ Thư khoanh tay đứng yên một chỗ hất hàm :
- Hãy cho ta biết chỗ giam gã “Khoái Mã” họ Trương?
Mặt Mã Thất không còn chút máu, hắn lập cập :
- Biết, tôi biết, nhốt ở hậu liêu.
Phí Mộ Thư nói :
- Ngươi hãy dẫn ta vào.
Mã Thất lồm cồm bò dậy cà nhắc đi thẳng vào chùa.
Quay lại phía ba tên đại hán đang co ro ở góc thềm, Phí Mộ Thư nói :
- Đi đi, ta không giết các ngươi, ta cũng không khuyên gì cả, ta chỉ cho các ngươi biết Hòa Khôn tạo phản, âm mưu vơ vét mồ hôi nước mắt của lương dân, các ngươi có muốn theo hắn nữa thì cứ tự do, nhưng nếu gặp ta lần thứ hai là chết.
Ba tên đại hán lồm cồm đứng dậy lũi tuốt vô rừng.
Phí Mộ Thư quay lại đi theo Mã Thất.
* * * * *
Đại điện tối mò.
Phải chú mục một lúc khá lâu mới nhận ra sự vật.
Phí Mộ Thư vừa bước vào là khựng lại.
Mã Thất đã tới cạnh một thiền phòng, hắn quay lại nói :
- Phí gia, Trương Khoái Mã ở trong này.
Phí Mộ Thư hất mặt :
- Mở cửa ra.
Mã Thất kê vai đẩy mạnh, cửa thiền phòng bật mở.
Trong phòng trống rổng, chỉ có một đống cỏ khô sát góc tường.
Trên đống cỏ khô có một gã đại hán, hai tay bị trói ngoắc ra sau lưng, mình mẩy đầy máu, không biết sống hay đã chết.
Ánh mắt như hai mũi đao của Phí Mộ Thư bắn thẳng vào mặt Mã Thất, hắn run giọng nói :
- Phí gia, chuyện này không phải do tôi, vì tôi từ ngoài mới về.
Phí Mộ Thư lạnh lùng :
- Ta biết không phải ngươi, nhưng nếu hai tên đầu sỏ không ra lịnh thì ai dám giết người như thế? Đi vào.
Mã Thất không dám ngẩn mặt lên, hắn cà nhắc bước vào.
Phí Mộ Thư bước theo sau.
Vừa tới chỗ gã đại hán bị trói nằm, Mã Thất vùng cúi xuống và cười ré :
- Họ Phí hãy đứng lại.
Phí Mộ Thư nhướng mắt :
- Ngươi định giở trò gì, Mã Thất?
Xách bổng cái thây dưới đất dựng lên, Mã Thất cười sằn sặc :
- Cám ơn ngươi lắm, Phí Mộ Thư, bây giờ thì ta đã có tấm bia này rồi, ngươi đừng mong làm gì ta được.
Phí Mộ Thư cười :
- Cho dầu đó là Trương Khoái Mã, nhưng nếu hắn chết rồi thì ta đâu có sợ gì mà không thể giết ngươi?
Mã Thất hơi lựng khựng thì cái “thây ma” bỗng nhảy dựng lên, tuy bị trói ngoặc hai tay, nhưng hai chân hắn vẫn còn khá mạnh.
Hai chân đó nhảy lên và tống thẳng vào hai ống quyển của “Sát Mạng Phi Đao”.
Bị một cú quá thình lình, Mã Thất quì xuống ôm chân rên rỉ.
Phí Mộ Thư bước tới điểm nhanh vào hôn huyệt hắn.
Gã đại hán hạ xong Mã Thất là cũng té chùi lên đống cỏ, hắn bị trói hai tay nên không giữ được thăng bằng, và cũng có lẽ hắn cũng không còn sức nữa, máu ra nhiều quá, da mặt hắn xanh dờn.
Phí Mộ Thư cúi xuống, hắn cắn răng nhăn mặt.
Gà thanh niên hán tử mình chỗ nào cũng máu, nhiều vết đốt, vết roi nứt xé da.
Đã bị trọng thương, lại phải cố sức để hạ Mã Thất, gã thanh niên té nằm bất tỉnh.
Phí Mộ Thư ngồi xổm xuống, hai tay hắn điểm nhanh vào những huyệt, hắn cố áp dụng phép hồi sinh để cứu tỉnh gã thanh niên.
Phải mất một lúc khá lâu, gã thanh niên cựa mình tỉnh dậy, cử chỉ đầu tiên là hắn nhìn qua chỗ Mã Thất đang nằm và nhếch môi cười :
- Con mèo bị trói mà vẫn hạ được như thường...
Toàn thân gần như nứt nẻ, thế mà hắn không rên một tiếng, quả đúng là một thanh niên can đảm đầy mình.
Lòng khâm phục bỗng nổi lên, Phí Mộ Thư khẽ gật đầu :
- Khá lắm, hãy nghĩ một chút rồi nói chuyện.
Gã thanh niên lặng thinh, hắn không nói nhưng đôi mắt hắn chăm chăm vào mặt Phí Mộ Thư dò xét.
Qua một lúc lâu, Phí Mộ Thư buông tay đang ấn mạch hồi sinh và hỏi :
- Nghe trong mình đã khá chưa?
Gã thanh niên gật đầu :
- Đa tạ ân nhân, Phí gia, bây giờ tôi có thể đứng lên.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Sao các hạ biết tôi họ Phí?
Gã thanh niên đáp :
- Nghe nói chuyện bên ngoài.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Thương thế ra sao?
Gã thanh niên đáp :
- Khá nhiều nhưng chỉ ngoài da có thể đứng lên không khó.
Phí Mộ Thư dùng hai ngón tay kẹp đứt những sợi dây trói, gã thanh niên chống tay đứng dậy.
Quả nhiên sau khi được Phí Mộ Thư ấn mạch với phương pháp hồi sinh, bây giờ hắn đã có phần mạnh dạn.
Phí Mộ Thư hỏi :
- Có thể cỡi ngựa được không?
Gã thanh niên trầm ngâm :
- Có lẽ phải thử xem.
Phí Mộ Thư nói :
- Nếu không được thì thôi đừng cố lắm, không nên.
Gã thanh niên nói :
- Đa tạ, nhưng tại hạ hãy còn chưa thỉnh giáo?
Phí Mộ Thư đáp :
- Ta họ Phí, các hạ đã biết rồi.
Gã thanh nhiên có phần cảm kích :
- Phí gia đã cứu mạng...
Phí Mộ Thư cười :
- Không phải, do hai chân của các hạ chớ.
Và không để cho gã thanh niên hỏi tiếp, Phí Mộ Thư nói luôn :
- Không cần phải nói đến ơn huệ làm gì, các hạ cứ nhớ ta họ Phí đủ rồi.
Gã thanh niên nói :
- Phí gia đã biết tôi là Trương “Khoái Má, chác Phí gia từ thành nội đến đây?
Phí Mộ Thư gật đầu :
- Đúng rồi, không nên nói chuyện nhiều hãy cố mà về cho gấp, ta còn có chút chuyện phải làm.
Trương Khoái Mã gượng cười :
- Vâng, tiểu nhân xin tuân lịnh.
Hắn chầm chậm bước ra ngoài, hắn không đi nhanh, có lẽ hắn không muốn bộc lộ sự khó khăn của mình cho người thấy.
Phí Mộ Thư gật gật đầu, hắn thấy mến người thanh niên có nhiều nghị lực.
Không biết hắn có đi nổi ra ngoài lên ngựa hay không, Phí Mộ Thư lặng lặng bước theo sau, nhưng dáng cách của họ Trương thật vững, chắc chắn trong người của hắn cũng ê ẩm lắm, nhưng bên ngoài hắn cố giữ vẻ như không.
Mở một con ngựa của bọn Mã Thất buộc bên ngoài, Trương Khoái Mã quya lại vòng tay :
- Phí gia, đại ân không dám nói bằng lời, tại hạ xin tạm biệt.
Hắn không vội leo lên ngựa, hắn dẫn chậm chậm ra sân.
Phí Mộ Thư cũng chầm chậm bước theo.
Ra tới giữa sân, Trương Khoái Mã quay lại nói :
- Phí gia, bao giờ có tiện ngang qua Trương Gia Khẩu, xin Phí gia cứ hỏi một tiếng là ở đó ai cũng biết “Khoái Mã” họ Trương, nếu may mà Phí gia còn cho gặp lại, có lẽ tại hạ sẽ được vinh hạnh trọn đời.
Phí Mộ Thư gật đầu, bước tới vỗ nhẹ lên vai hắn mỉm cười :
- Chỉ cần có đến Trương Gia Khẩu là ta sẽ tìm người bạn trẻ, đi đi, ta đưa một đoạn đường.
Trương Khoái Mã lắc đầu :
- Đa tạ Phí gia, tại hạ đi được như thường chứ không có gì trở ngại đâu, xin Phí gia hãy đi lo công việc.
Phí Mộ Thư nói :
- Ta cũng về hướng Thừa Đức, bao giờ tới cửa thành rồi sẽ chia tay.
Trương Khoái Mã cúi đầu :
- Đa tạ Phí gia.
Hắn đạp lên “chân đứng” và chầm chậm hất mình lên yên ngựa, hắn ghịt ghịt chót yên và quay lại mỉm cười :
- Được rồi, Phí gia, không hề chi cả.
Phí Mộ Thư cũng phóng lên yên và nói :
- Đi nghe, nhưng bây giờ không cần phải cho xem tài “Khoái Mã”, bao giờ gặp lại hẳn hay.
Trương Khoái Mã cười :
- Bây giờ có muốn khoe tài thì chắc cũng không làm sao thi thố.
* * * * *
Xuống khỏi triền Thanh Long Ba, phóng tầm mắt về cánh đồng mênh mông không thấy một bóng người.
Ngựa đi chậm, tự nhiên là mất thì giờ, cho đến khi hai người tới cửa thành Thừa Đức thì trời đã nhá nhem.
Phí Mộ Thư gò ngựa lại :
- Chúng ta chia tay ở đây.
Trương Khoái Mã nhìn chăm chăm Phí Mộ Thư, mắt hắn chứa chan tình cảm, hắn nói :
- Phí gia, tại hạ không biết phải nói làm sao, chỉ biết ghi chặc nơi lòng...
Phí Mộ Thư cười khỏa lấp :
- Mai mốt còn gặp lại mà, tôi sẽ đến tìm ở Trương Gia Khẩu.
Trương Khoái Mã vòng tay :
- Phí gia, tại hạ xin tạm biệt.
Phí Mộ Thư gật đầu :
- Đi đi, vào thành hãy cố mà ăn ngủ, thêm thuốc men cho mau lại sức, chỉ vài hôm là sẽ khỏi ngay.
Trương Khoái Mã làm thinh, hắn nhìn Phí Mộ Thư một cái thật dài và chầm chậm rê cương.
Nhìn theo gã thanh niên họ Trương, Phí Mộ Thư chép miệng tiểu đệ...
Chỉ mới gặp một lần nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt, hắn nhận ra ở người thanh niên ấy có một thứ tình cảm thật là sâu đậm và hắn chợt nhớ lại mình.
Bây giờ thì mặt hắn đã “chai” rồi, lòng hắn cũng đã “cứng” rồi, nhưng hắn nhớ thứ tình cảm hiện có trong con người của gã thanh niên họ Trương đó là thứ tình cảm của bảy tám năm về trước trong con người của hắn...
Hắn chợt có phần e ngại cho người bạn trẻ, chính vì mang thứ tình cảm dạt dào mà dễ dàng xúc động đó, hắn đã phải mang thêm vào mình một món nợ không biết bao giờ rửa sạch, món nợ mà chính hắn cũng không làm sao giải thích.
Hắn không muốn giải thích mà cũng không muốn nhớ, hắn chỉ lo cho người bạn trẻ ngày mai...
Hắn chầm chậm rẻ cương cho ngựa quay đầu, lòng hắn nặng trĩu ưu tư.
* * * * *
Dục Ký Thương Hàng.
Hai ngọn đèn lồng mờ mờ treo trước cổng cảnh vật trầm trầm.
Nhưng khi ngựa của Trương Khoái Mã vừa tới thì khung cảnh bỗng rực lên.
Từ bên trong tràn ra một dọc người.
Hà Cửu Như, cô gái áo hồng, Ba quản sự và đám anh em trong đoàn vận chuyển từ Trương Gia Khẩu.
Hà Cửu Như tràn tới kêu lên :
- Khoái Mã, làm sao...
Trương Khoái Mã cười :
- Không sao, Cửu gia, thuộc hạ còn có thể về đây thì không làm sao chết được.
Ba quản sự nói :
- Lão Cửu, hãy để cho Khoái Mã ngồi lại đã.
Hà Cửu Như gật đầu :
- Phải rồi, vào đây, còn cho nhị vị quan nhân hỏi thăm nữa chớ.
Trương Khoái Mã cau mặt :
- Nhị vị nào?
Hà Cửu Như ngó Ba quản sự :
- Đại ca, anh nói phải hơn.
Ba quản sự thuật lại chuyện từ lúc Phí Mộ Thư đến và sau cùng nói thêm :
- Phí Mộ Thư không phải tay vừa, vì thế Nha môn sợ sệt báo cáo thượng ty, bây giờ Thị Vệ Dinh ở “Hành Cung” đã đến đây hai vị, đang chờ Khoái Mã về để hỏi thăm.
Trương Khoái Mã bật kêu :
- Trời ơi, hắn... người ấy là Phí Mộ Thư...
Ba quản sự ngạc nhiên :
- Sao đó? Trương Khoái Mã? Đã có gặp à?
Trương Khoái Mã không trả lời, hắn quay bước đi thẳng ra ngoài cửa.
Ba quản sự kêu giật lại :
- Trương Khoái Mã, sao vậy? Chuyện chi đã xảy ra?
Như không nghe thấy, người thanh niên họ Trương đi riết ra ngoài.
Hà Cửu Như lật đật bước theo.
- Khoái Mã, đi đâu vậy?
Trương Khoái Mã quay lại trả lời bằng giọng lạnh băng băng :
- Cửu gia, tôi không làm nữa, tôi trở về Trương Gia Khẩu, xin Cửu gia hãy chọn người khác.
Hà Cửu Như đứng khựng nhìn theo không biết có chuyện gì...
Gã thanh niên họ Trương vẫn cắm đầu đi thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.