Chương 16: Chương 15
Thiên Như Ngọc
16/09/2018
Chuyển ngữ: Mic
Thấy ánh mắt lẩn trái tránh phải của Văn Tố, Tiêu Tranh cũng không truy hỏi nữa, dù gì cũng là nữ tử, chi bằng đợi lúc riêng tư hỏi rõ vẫn hơn.
Nghĩ tới đó, ánh mắt hắn lại rơi trên người Tiêu Kỳ, “Giang Nam sản vật phong phú, non xanh nước biếc, ngươi vì sao lại chạy tới chỗ này của bổn vương?”
“Aizzzzzzz……..” Tiêu Kỳ chưa lên tiếng thì đã nặng nề thở dài trước một hơi, “Thoái Chi nè………..” Nhiếp chính vương ánh mắt lạnh lùng quét một cái, hắn lại vội vàng sửa lời: “À không, bẩm báo Nhiếp chính vương, thực ra tên ngốc Tiêu Tuấn ấy đã làm một việc tốt, hắn bảo các đại thế gia Giang Nam mỗi gia tộc phải đưa một người vào làm tân sĩ, nhưng lại không nghĩ sẽ đắc tội với Giang gia, ngài nghĩ thử xem, cứ như thế tình hình hai đầu đều không ổn, không phải sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Giang gia?” Văn Tố ở một bên không hiểu lắm.
Tiêu Tranh nhìn nàng một cái, giải thích: “Nhà mẹ của tiên đế Đoan Hiền, hoàng thái hậu là thuộc Giang gia.”
Văn Tố há hốc miệng a một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.
Ngô vương Tiêu Tuấn và tiên đế cùng một mẹ, cũng chính là nói Giang gia là nhà cậu của hắn. Hào môn nhà giàu như vậy có một cháu ngoại ruột làm hoàng đế, nở mày nở mặt cỡ nào nha, nhưng hiện giờ cũng tạo ra một đứa cháu ngoại ruột làm phản tặc, chuyện đó…………e là có chút phát cáu…….nhỉ
Tiêu Tranh sắc mặt không chút thay đổi nhìn Thục vương đang ngay ngắn quỳ gối, “Cũng tức là nói, Giang gia dẫn đầu gỡ đi thể diện của Tiêu Tuấn, hiện giờ đã cùng Tiêu Tuấn giương cung bạt kiếm, có phải không?”
Tiêu Kỳ cười nịnh nọt, “Nhiếp chính vương anh minh, chính là như vậy.”
“Hay cho một Thục vương hai lòng, chẳng qua mới có chút gió thổi cỏ lay liền chạy trốn.” Tiêu Tranh khẽ cười, kế đó liền bất chợt thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát: “Hay nói ngươi vốn do Tiêu Tuấn cố tình phái tới lừa gạt bổn vương?”
Tiêu Kỳ sợ run cầm cập, thấp tha thấp thỏm nói: “Không phải, không phải, Thoái Chi, à không, thập thất đệ, à không không, Nhiếp chính vương, tội thần sao dám lừa gạt ngài chứ, ngài ngàn vạn lần phải tin ta…………”Nói tới khúc cuối thì nước mắt đã lã chã, còn không quên hướng phía Văn Tố nháy mắt ra hiệu.
Đệ muội à, giúp bổn vương với……………>__
Thấy ánh mắt lẩn trái tránh phải của Văn Tố, Tiêu Tranh cũng không truy hỏi nữa, dù gì cũng là nữ tử, chi bằng đợi lúc riêng tư hỏi rõ vẫn hơn.
Nghĩ tới đó, ánh mắt hắn lại rơi trên người Tiêu Kỳ, “Giang Nam sản vật phong phú, non xanh nước biếc, ngươi vì sao lại chạy tới chỗ này của bổn vương?”
“Aizzzzzzz……..” Tiêu Kỳ chưa lên tiếng thì đã nặng nề thở dài trước một hơi, “Thoái Chi nè………..” Nhiếp chính vương ánh mắt lạnh lùng quét một cái, hắn lại vội vàng sửa lời: “À không, bẩm báo Nhiếp chính vương, thực ra tên ngốc Tiêu Tuấn ấy đã làm một việc tốt, hắn bảo các đại thế gia Giang Nam mỗi gia tộc phải đưa một người vào làm tân sĩ, nhưng lại không nghĩ sẽ đắc tội với Giang gia, ngài nghĩ thử xem, cứ như thế tình hình hai đầu đều không ổn, không phải sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Giang gia?” Văn Tố ở một bên không hiểu lắm.
Tiêu Tranh nhìn nàng một cái, giải thích: “Nhà mẹ của tiên đế Đoan Hiền, hoàng thái hậu là thuộc Giang gia.”
Văn Tố há hốc miệng a một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ.
Ngô vương Tiêu Tuấn và tiên đế cùng một mẹ, cũng chính là nói Giang gia là nhà cậu của hắn. Hào môn nhà giàu như vậy có một cháu ngoại ruột làm hoàng đế, nở mày nở mặt cỡ nào nha, nhưng hiện giờ cũng tạo ra một đứa cháu ngoại ruột làm phản tặc, chuyện đó…………e là có chút phát cáu…….nhỉ
Tiêu Tranh sắc mặt không chút thay đổi nhìn Thục vương đang ngay ngắn quỳ gối, “Cũng tức là nói, Giang gia dẫn đầu gỡ đi thể diện của Tiêu Tuấn, hiện giờ đã cùng Tiêu Tuấn giương cung bạt kiếm, có phải không?”
Tiêu Kỳ cười nịnh nọt, “Nhiếp chính vương anh minh, chính là như vậy.”
“Hay cho một Thục vương hai lòng, chẳng qua mới có chút gió thổi cỏ lay liền chạy trốn.” Tiêu Tranh khẽ cười, kế đó liền bất chợt thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát: “Hay nói ngươi vốn do Tiêu Tuấn cố tình phái tới lừa gạt bổn vương?”
Tiêu Kỳ sợ run cầm cập, thấp tha thấp thỏm nói: “Không phải, không phải, Thoái Chi, à không, thập thất đệ, à không không, Nhiếp chính vương, tội thần sao dám lừa gạt ngài chứ, ngài ngàn vạn lần phải tin ta…………”Nói tới khúc cuối thì nước mắt đã lã chã, còn không quên hướng phía Văn Tố nháy mắt ra hiệu.
Đệ muội à, giúp bổn vương với……………>__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.