Tương Du Nữ Quan

Chương 44: Chương 43

Thiên Như Ngọc

16/09/2018

Edit: Mic

Hoàng đế bệ hạ lúc này đang quấn mình trong chăn kiên quyết không gặp bất kỳ ai.

Phúc Quý sớm đã bị đuổi ra ngoài điện, trong tẩm cung lớn như vậy, hắn một mình cô đơn ôm chăn nằm trên long sàng lạnh lẽo thê lương.

Đáng thương quá đi, sao có thể đối xử với hắn như vậy? Hắn là hoàng đế đó, sao có thể bi thảm đến mức bị thúc thúc cướp mất hoàng hậu vậy chứ?

Ông trời ơi, chả còn mặt mũi gặp ai, không muốn sống nữa không muốn sống nữa không muốn sống nữa đâu đâu đâu đâu……….

Hai chân đang ở trong chăn quẫy đạp lung tung thì sau lưng truyền tới giọng nói có phần hơi đờ đẫn của một người: “Bệ hạ……..”

Lưng tiểu hoàng đế cứng đờ, quay đầu sang, tức thì giật mình ngồi bật dậy, “Văn ái khanh, khanh khanh khanh vào đây từ lúc nào?”

Văn Tố giựt giựt khóe môi, nhấc tay hành lễ, “Hạ thần vừa vào, bệ hạ bớt muộn phiền.”

Mặt hoàng đế đen thui, lời này chẳng phải rõ ràng nói nàng cái gì cũng thấy sao?

“Thế thế thế khanh vào đây bằng cách nào?” Hoàng đế dự định một lát nữa sẽ trừng trị Phúc Quý thật nặng tay.

Văn Tố nhận thấy được nỗi buồn phiền từ sắc mặt của hắn, vội nói: “Hạ thần gấp rút đến bẩm với bệ hạ cách giải quyết, vừa rồi liều lĩnh xông vào, Phúc Quý công công cũng không ngăn được hạ thần, vẫn mong bệ hạ thứ tội.”

“Khanh nói có biện pháp?” Vừa nghe tới đây, hoàng đế đương nhiên sẽ không để tâm đến tội tự ý xông vào của nàng, lập tức tung chăn ngồi dậy ngay ngắn, đưa tay phải về phía nàng, “Ái khanh mau nói.”

Vừa rồi hãy còn là dáng vẻ gục đầu ủ rũ, hiện giờ đột ngột ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn nàng chăm chăm, biến đổi nhanh như vậy thực sự khiến Văn Tố cảm thấy buồn cười. Nhưng nghĩ tới vẫn còn chính sự, nàng mau chóng nghiêm sắc mặt, nhấc tay hành lễ nói: “Dám hỏi bệ hạ, ngài có ý với nữ vương Thanh Hải quốc không?”



Hoàng đế ngẩn ra, trên mặt bất chợt phiếm hồng, “Văn ái khanh vì, vì sao hỏi vậy?”

“Nếu như vô ý, những lời sau đây của hạ quan cũng không cần nói nữa.”

Hoàng đế hơi mím môi, thần sắc trở nên úp úp mở mở.

“Thế chính là có ý rồi.” Văn Tố liếc hắn một cái, giải quyết dứt khoát.

Tiểu hoàng đế gục đầu, lỗ tai nóng bừng. Hắn từ bé tiếp xúc với nữ tử không nhiều, ngoại trừ tính tình kiêu ngạo kia, nữ vương Thanh Hải quốc mỹ mạo vô song, hắn thầm thích cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bị hỏi thẳng thừng như vậy, vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên.

Văn Tố nhìn dáng vẻ này của hắn, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, tiến lại gần một bước, đè thấp giọng nói: “Hạ thần cảm thấy bệ hạ tuyệt đối không thể thua Nhiếp chính vương!”

Hoàng đế ngẩng phắt dậy, nét mặt kinh ngạc, “Khanh nói gì?”

Tay trái Văn Tố ở trước mặt hắn từ từ siết thành quyền, dõng dạc hùng hồn: “Ý hạ thần chính là, bệ hạ phải cướp nữ vương từ trong tay Nhiếp chính vương về!”

“Cướp?” Bệ hạ vẻ mặt mù mịt, “Cướp bằng cách nào?”

“Dùng chính khí thế của ngài!” Văn Tố nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt nghiêm nghị, “Bệ hạ phải nhớ, ngài là chủ của Đại Lương, là chân long thiên tử, là cửu ngũ chí tôn, kẻ nào có thể so sánh với ngài? Ngài phải thể hiện khí phách của mình, phải có tự tin đem nữ vương cướp về dễ như trở bàn tay!”

Hoàng đế mắt chữ A mồm chữ O ngây ngốc nhìn nàng, một lúc lâu sau, đột nhiên từ thành giường nhảy xuống đất, siết chặt nắm tay gật đầu, “Không sai, Trẫm chính là thiên tử, dựa vào cái gì mà lại thua Nhiếp chính vương? Trẫm kiên quyết không tin, chẳng qua là một nữ tử, còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Trẫm được sao?”

“Bệ hạ anh minh, chính là như vậy.” Văn Tố thức thời cổ vũ khích lệ.

“Được!” Hoàng đế khí thế ngút trời đập tay một cái, nhưng rồi lại nghệch ra một hồi, lấm la lấm lét ngước mắt nhìn Văn Tố, “Thế Trẫm rốt cuộc phải làm thế nào?”

“……………………..”→_→



Văn Tố phái người tới dịch quán mời nữ vương Thanh Hải quốc, cũng không nói gì đặc biệt, chỉ nói hoàng đế bệ hạ đặc biệt vì nàng chuẩn bị một cung điện làm chỗ cư ngụ, mời nàng ấy lập tức dọn sang, sau đó bệ hạ sẽ ra sức chút, cũng không sợ không có cơ hội rồi.

Hoàng đế cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, để nàng ấy ở dịch quán, quá mức tự do, động một tí là đi tìm Nhiếp chính vương, chả trách lại xảy ra chuyện!

Đáng tiếc suy nghĩ này tốt đẹp quá mức, nữ vương bệ hạ vốn không nghe theo sắp đặt, từ chối thẳng thừng, vì thế hoàng đế đợi hết nửa ngày trời, ngay cả mặt mũi cũng chả thấy đâu.

Văn Tố cảm thấy chuyện này cũng không ổn, càng kéo dài sẽ càng phiền toái đây.

Sắc trời đã gần về chiều, nàng vẫn chưa quay về, trong đầu vẫn luôn tính toán, cuối cùng không biết làm thế nào, đành hướng hoàng đế mượn bút mực phong thư, nhờ Phúc Quý gửi đến Nhiếp chính vương, sau đó đem cửa lớn tẩm cung hoàng đế đóng lại, bắt đầu dạy hắn.

Chuyện tình cảm này quả thực là kẻ trong cuộc thì mê, người đứng ngoài thì tỉnh, Văn Tố đối với chuyện của hoàng đế so ra còn thông suốt hơn cả chuyện của chính mình.

Mà lúc này, nàng đang truyền thụ một tư tưởng cho bệ hạ, chính là nhất định phải một lần đã tóm được nữ vương Thanh Hải quốc.

Không bao lâu, Nhiếp chính vương nhận được phong thư liền tự mình chạy đến, lúc tới tẩm cung vừa đúng lúc Văn Tố giảng dạy xong, nét mặt hắn ngờ vực, còn nàng mặt mày đỏ ửng, lúc ánh mắt hai người giao nhau, chợt cảm thấy quỷ dị.

“Văn khanh sao lại đột ngột vào cung?” Tiêu Tranh vừa hỏi, đầu đã xoay về phía vị trí của tiểu hoàng đế, lúc đối diện với ánh mắt u oán phẫn nộ của hắn thì đã hiểu ra vài phần.

“Hạ quan sẽ giải thích với Vương gia sau, nhưng không biết Vương gia đã mời nữ vương bệ hạ vào cung hay chưa?”

“Đương nhiên, trong thư nàng đã nói, bổn vương đoán có chuyện, lập tức phái người đi mời rồi.”

Dường như ngay khoảnh khắc vừa dứt lời thì tiếng của Phúc Quý liền vang lên: “Bệ hạ, cung nhân đến báo, nữ vương Thanh Hải quốc vào cung rồi.”

Bệ hạ lạnh lùng u ám lườm Tiêu Tranh một cái, trong lòng rỉ máu, một câu nói là tới liền, quả nhiên so với hắn mời gặp còn có giá trị hơn. >_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Du Nữ Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook