Tương Du Nữ Quan

Chương 9: Chương 8

Thiên Như Ngọc

16/09/2018

Chuyển ngữ: Mic

Thanh Hải quốc là chốn cao nguyên, sản vật không phong phú dồi dào như Đại Lương, thế nên mỗi năm vào thời gian chỉ định đều đến Đại Lương lấy hàng đổi hàng, phần lớn là dùng vàng bạc, khí cụ bằng đồng, thảm lông đồ dệt cùng với dược liệu trân quý đổi lấy lá trà, tơ lụa, gạo, bột mì trắng v…v…

Dân gian buôn bán không tính là lớn, hàng năm đều có. Giao thương cỡ lớn thì tùy vào quan viên đại diện hai nước, thông thường đều là vào tháng năm hằng năm.

Năm nay thế nhưng lại có đôi chút khác biệt, vừa sang tháng tư, quốc thư của Thanh Hải quốc đã dùng khoái mã gửi tới Đại Lương, giao đến tận tay Nhiếp chính vương, nói lần này nữ vương bệ hạ sẽ phái sứ giả theo đoàn giao thương đến Đại Lương, xem thử tiến triển của sự việc tân chính.

Vì thế vào ngày hôm sau, chúng đại thần lại bắt đầu văng nước bọt khẩu chiến trên triều đường.

Thủ phụ Đinh Chính Nhất tiên phong xuất trận, bất mãn nói: “Di địch đúng là vô lễ, Đại Lương ta lễ nghi thượng quốc, chú trọng nhất là thành tín, mấy kẻ man di vậy mà còn muốn tới thăm dò, đúng là càn quấy!”

Binh bộ thượng thư Lục Phường trước giờ vẫn luôn là người ủng hộ Tiêu Tranh nhất, đồng thời cũng cực thích đối đầu với Đinh Chính Nhất, lập tức đáp trả: ‘Chẳng qua là tới xem thử tiến triển, nhưng tới miệng Thủ phụ đại nhân lại biến thành dò xét, thế chẳng phải là muốn ngăn cản à?”

Đinh Chính Nhất tức thì trợn mắt nhìn, bất quá là một thằng nhóc đầu còn để chỏm, vậy mà lại dám khoa tay múa chân với lão! Hừ, nếu không phải vì là thuộc hạ cũ của Tiêu Tranh, vị trí Binh bộ thượng thư lẽ nào tới tay hắn chứ!

Đinh lão càng nghĩ càng nóng, chỉ mặt hắn, mắng: “Các ngươi bò lên từ sa trường, ngực không vết mực1, tầm nhìn hạn hẹp, man di tâm cơ xảo quyệt, sao có thể nhìn thấy chứ?”

1Người ít học

Ai biết câu chửi này khiến trong điện thoáng chốc không một tiếng động, im lặng đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Thì ra người đi lên từ sa trường chính là ngực không vết mực à?” Tiêu Tranh híp mắt, lạnh lùng nhìn Đinh Chính Nhất.

Đinh lão tuổi cao, phò tá hai triều quân vương, hiện thời trông thấy nét mặt Tiêu Tranh thì cũng không khỏi có chút hoảng hốt.

Dù không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, Tiêu Tranh là kẻ đứng trên người trời sinh, toát lên vẻ uy nghi, khí thế cường đại.

“Lão phu chỉ đang bàn luận sự việc mà thôi.” Đinh Chính Nhất hung hăng liếc xéo Lục Phường một cái, chột dạ thu lại tầm mắt, vờ như không nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tranh.

“Thần cho rằng nếu như sứ giả sắp đến, như vậy cần phải tiếp đãi tử tế, thể hiện phong phạm của triều ta.”

Tả đô ngự sử Vương Định Viễn lần này lại hiếm hoi không đối nghịch với Tiêu Tranh, khiến mấy người bên phái Vương gia nhịn không được hơi kinh ngạc.

Tiểu hoàng đế ngồi bên trên, lặng lẽ liếc sắc mặt Tiêu Tranh một cái, thanh thanh cổ họng nói: “Tân chính trước nay vẫn luôn do hoàng thúc toàn quyền lo liệu, lần này ắt hẳn cũng sớm đã có kế hoạch, Trẫm đương nhiên không cần bận tâm, trái lại cần chuẩn bị chu đáo Quỳnh lâm yến mới phải.”

Tiêu Tranh nghe thế không khỏi có chút buồn cười, đứa cháu hoàng đế này của hắn hãy còn vì chuyện khâm điểm Trạng nguyên mà cáu gắt với hắn đấy.

“Cũng tốt, vậy chi bằng dời Quỳnh Lâm yến đến khi sứ giả đến, chúc mừng luôn một thể đi.” Tiêu Tranh tựa tiếu phi tiếu nhìn hoàng đế, “Nếu thế, bệ hạ cũng có thể chuẩn bị chu đáo một chút.”

Hoàng đế bị phản pháo, tức thì chán nản, hừ lạnh một tiếng: “Lời hoàng thúc nói rất đúng, cứ thế làm đi.” Dứt lời tự động phất tay áo bỏ đi, Phúc Quý vội vàng cao giọng hô một tiếng “Bãi triều” mới coi như xử lý vẹn toàn.

Lúc ra khỏi cửa điện, Lục Phường thấp giọng ở sau lưng nói với Tiêu Tranh: “Tính tình của bệ hạ thật sự là càng lúc càng nóng nảy, cùng với cây đinh cũ kia có vài phần tương tự nhau.”

Cây đinh cũ đương nhiên ám chỉ Đinh Chính Nhất.

Tiêu Tranh nghe thế thì chỉ cười cười, “Vẫn là một đứa trẻ, ngươi so đo với nó làm gì?”

Lục Phường cung kính vâng, lập tức lại nhớ tới một chuyện, cười hỏi: “Sinh thần sắp tới của Vương gia dự định chúc mừng thế nào?”

Tiêu Tranh liếc hắn một cái, nhanh chân rời đi, “Bổn vương tính không tổ chức, các ngươi ai cũng không được tặng quà.”

Lục Phường vội vâng vâng dạ dạ mà đáp.



Mặc dù Tiêu Tranh nói không chúc mừng, nhưng phủ Nhiếp chính vương đã tiến hành chuẩn bị.

Bình Dương vương dẫn quản gia trước quyết định danh sách khách khứa, rồi lại chọn thực đơn, bận rộn vô cùng, có điều những việc này đều không để Tiêu Tranh biết, dùng lời hắn mà nói, hắn muốn cho thúc thúc mình một kinh hỉ.

Cơ bản là vì hôm ấy chọc thúc thúc không vui nên muốn bù đắp.

Cùng lúc này, Văn Tố cũng đang nỗ lực lên kế hoạch dâng tặng đại lễ sinh thần cho Nhiếp chính vương, ngày ngày đều phải ở phòng bếp bận rộn hết nửa ngày trời, cuối cùng khiến nữ đầu bếp cũng không tới nữa, dứt khoát giao phòng bếp cho nàng.

Chẳng qua mấy ngày nay hình như có chút quái lạ, Văn Tố chung quy cảm thấy lúc mình bận rộn thì có người đứng gần, nhất là lúc nàng ngâm nga, nhưng khi nàng quay qua thì bên trong bên ngoài vốn lại chẳng còn người nào khác mà.

Còn may là không phải buổi tối, bằng không đúng thật là đủ hù chết người ta!

Sau giờ ngọ hôm nay, trời trong nắng đẹp, Văn Tố đặt một chiếc ghế dựa trước phòng bếp, nằm ở trong viện phơi nắng tìm cảm hứng.

Nếu nói tới làm điểm tâm, nàng từ nhỏ thích ăn nên công phu nấu nướng cũng được rèn giũa khá tốt, nhưng đấy đều là học theo cách làm hiện có. Bây giờ chúc thọ Nhiếp chính vương, đương nhiên không thể tùy tiện dùng loại mà người khác đã từng làm để dâng lên, đấy rõ ràng cũng quá không có thành ý. Lại nói nàng vốn chưa gặp được Nhiếp chính vương mấy lần, cũng không biết ngài ấy thích gì, ngay cả khẩu vị thế nào cũng không nắm được nữa là.

Nghĩ như vậy, không khỏi có chút chán nản.

Lúc đang lim dim nửa mê nửa tỉnh thì trước mắt chợt tối sầm, hiển nhiên là có người đứng phía trước nàng.

Văn Tố tưởng Phó Thanh Ngọc, liền oán trách lẩm bẩm một câu: “Ta không biết Nhiếp chính vương thích gì, e rằng không làm được thứ gì tốt rồi.”

“Ồ? Cô muốn làm gì cho Nhiếp chính vương?”

Giọng nói này dường như từng nghe thấy ở đâu, Văn Tố giật mình mở mắt, vừa vặn đối diện với một gương mặt tinh xảo tuyệt luân.

Khuôn mặt trắng trẻo gần như trong suốt, cằm có vẻ hơi gầy, đồng tử trắng đen rõ ràng, còn có đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên kia………..

Văn Tố chớp chớp mắt, đại não nháy mắt suy tính một lượt, mặt tươi cười nói: “À, không biết vị công tử này là quý khách phương nào?”

“Cũng không phải lần đầu gặp mặt, nhưng lại khách sáo như vậy.” Tiêu Đoan cười cười đứng thẳng người, khoanh tay nhìn nàng.

Văn Tố nhìn trời, giả ngu ngẩn ra, “Chúng ta từng gặp nhau sao?”

“Đúng thế, không phải ở trong viện này à? Đại khái là cách mười bước về phía bên trái chỗ cô đang ngồi ấy.”

Tiêu đời, xem ra là tới tính sổ đây mà.

Văn Tố cảnh giác cao độ, việc có thể làm chỉ là tiếp tục giả ngu: “Chuyện này, e rằng công tử nhận nhầm người rồi chăng? Ta sao lại không nhớ nhỉ?”

Tiêu Đoan khẽ mỉm cười, trăm hoa kém sắc, “Trên người cô có một loại mùi hương hoa hòe nhàn nhạt, ta nhớ rất rõ, đừng có mà giả bộ.”

Văn Tố lập tức cụp vai.

Vương gia, mũi của ngài cũng thính quá rồi đó! →_→

“Không ngờ cô vậy mà lại là một trong hai nữ phụ tá được giữ lại kia, bằng không cô và ta cũng không có duyên gặp gỡ rồi.” Tiêu Đoan vỗ vỗ tay vịn ghế, ý bảo nàng đứng dậy.

Văn Tố lúc này mới ý thức được mình hãy còn đang ngồi, hấp tấp bật dậy, thấy Tiêu Đoan từ tốn thoải mái ngồi xuống, thế vào chỗ nàng vừa đứng lên.

“Đúng rồi, cô vừa rồi nói muốn làm gì cho Nhiếp chính vương?”

Văn Tố quyết định giả ngu đến cùng, chững chạc đường hoàng nói: “Công tử, chuyện của Nhiếp chính vương, xin ngài vẫn đừng nên hỏi nhiều.”



“Cô còn giả ngốc không nhận ra bổn vương, bổn vương sẽ mời Nhiếp chính vương tự mình đến hỏi cô.”

“Ế……….” Văn Tố cả kinh, luống cuống vén váy quỳ xuống, “Dân nữ tham kiến Bình Dương vương gia.”

Tiêu Đoan cười gật đầu, “Vậy mới giống nè, nói đi, rốt cuộc muốn làm gì cho Nhiếp chính vương.”

Văn Tố thở dài, cũng không phải không thể nói, mà là nàng còn chưa làm, chính bản thân cũng không biết làm món gì, thực sự khó mà nói được.

Ngẫm nghĩ hết nửa ngày, chỉ đành lí nhí: “Đại khái…… là một loại điểm tâm.”

Tiêu Đoan nghe vậy lập tức trở nên hào hứng, nhướn mi trên trên dưới dưới quan sát Văn Tố một lượt, lúc phát hiện nữ tử trước mặt thế nhưng cũng xem như một mỹ nhân, trong mắt có đôi chút sáng tỏ.

“Thì ra là vậy…………….”

Âm cuối kia kéo dài thật sự mất hồn, khiến tim gan Văn Tố nhịn không được run rẩy.

Vương gia, ngài cuối cùng hiểu cái gì vậy?

Tiêu Đoan cười nhạt nói: “Cô nếu đã không biết thúc thúc ta thích gì, vậy ta sẽ nói cho cô, thế nào?”

“Thật sao?” Văn Tố vừa nghe liền trở nên phấn chấn, biết nhiều thì có thể giảm bớt sai lầm, đích thực không thể tốt hơn.

“Đương nhiên là thật.” Trong mắt Tiêu Đoan lóe lên vẻ giảo hoạt, ý cười nơi khóe miệng trái lại càng rạng rỡ, vẫy tay bảo nàng kề tai qua, nhỏ giọng thì thầm một phen.

Ể? Văn Tố nghe xong nhất thời nghệch ra, Nhiếp chính vương có sở thích này à?

“Sao vậy? Cô không tin?”

Văn Tố nhịn xuống kích động muốn gật đầu, hành lễ, “Nào dám, đa tạ vương gia chỉ điểm.”

“Ừm.” Tiêu Đoan đứng dậy đi ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa viện còn không quên bổ sung một câu: “Tới lúc đó chờ điểm tâm của cô đấy.”

Văn Tố chỉ có ngoan ngoãn vâng dạ.

Qua một lúc lâu, nàng bỗng kịp phản ứng, lẩm nhẩm nói: “Lẽ nào cái người dạo gần đây mình thường xuyên cảm thấy kia chính là Bình Dương vương?”

Mới là lạ đó!

Trên đỉnh phòng bếp, Triệu Toàn lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bóng người cao ráo đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Cũng không biết chuyện là thế nào, kể từ ngày hôm ấy nghe thấy tiếng ca của a đầu này một lần, Vương gia cứ như bị nghiện, không có chuyện gì tóm lại sẽ muốn tới nghe một lúc mới chịu thôi. Hôm nay bởi vì Bình Dương vương đột nhiên đến thăm, hai người thậm chí còn phải phi thân lên nóc phòng bếp.

Chuyện này là sao đây trời?

Bình Dương vương cũng thật là, không có chuyện gì làm loanh quanh đi dạo tới đây làm gì chứ? Tới thì thôi đi, còn nhận mặt với nha đầu này, đây không phải là đem chuyện xấu hổ hôm ấy hắn không may từ trên cao rớt xuống vạch trần ra à?

Triệu Toàn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thấp giọng xin chỉ thị của Tiêu Tranh: “Vương gia, có thể trở về chưa ạ?”

Trong mắt Tiêu Tranh thoáng chút thất vọng, gật đầu nói: “Về thôi, xem ra hôm nay không nghe được tiếng hát kia rồi.”

Thật tiếc, đấy chính là bài thuốc hay trị chứng mất ngủ phiền muộn trong lòng.

Tiếc là Triệu Toàn không biết chuyện thành ra hiểu lầm, ôm ngực ra sức cầu khẩn: Vương gia à, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng nhìn trúng cô nương biết làm điểm tâm nha, thuộc hạ vẫn chưa muốn về hưu sớm đâu…….TAT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tương Du Nữ Quan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook