Chương 1
Sơn Gian Hồ
05/07/2022
【1】
Tôi đang ở trong bệnh viện, mong các vị đại hiệp đào giúp tôi cái hố dưới đất để tôi chui xuống với.
Bên tai là tiếng lải nhải của bạn thân về bầu không khí xấu hổ lúc đó, nói lỗ tai Lục Kỳ đỏ lên vì tức, cúi đầu kê đơn thuốc rồi đuổi bọn tôi đi.
“Anh ấy đuổi tớ đi vì tớ sẽ chết vì đau nếu không được tiêm thuốc.”
Ban đầu, tôi đau đầu vì say xỉn, hơn nữa khả năng nói nhảm của Đinh Như chỉ có tăng chứ không giảm, tôi thấy mình như chui vào tổ ong, kêu vo ve đến phát bực.
Tôi khó chịu đuổi Đinh Như đi, trước khi đi, nó còn giúp tôi đặt đồng hồ báo thức, sợ tôi ngủ quên quên thay thuốc.
Khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã rạng sáng, quả nhiên không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, cũng không biết cây kim trên tay bị rút ra từ lúc nào.
Trên người tôi khoác một chiếc áo khác, có mùi hương quen thuộc trên đó.
Là của Lục Kỳ.
“Cô gái.” Y tá trưởng dừng bước chân đang vội, trong ánh mắt mang theo ý cười trêu ghẹo, “Đêm qua Tiểu Lục thay ca ở với cháu cả đêm đấy.”
Đầu óc tôi còn chưa tỉnh táo, chỉ nghi ngờ nhìn bà ấy.
“Thằng bé thấy cháu sắp tỉnh nên lặng lẽ đi rồi.”
Y tá tưởng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, mặt hóng chuyện hỏi: “Có phải hai đứa cãi nhau không?”
Mắt tôi hơi nhức, cúi đầu nhìn áo khoác trong lòng rồi nói: “Cháu không phải bạn gái anh ấy.”
“Vậy là thằng bé đang theo đuổi cháu?”
“Không phải ạ.”
Y tá trưởng giả vờ ngạc nhiên cầm lấy áo khoác trong lòng tôi: “Vậy thì đúng lúc, cháu gái của cô cũng làm việc trong bệnh viện này, để ý tới Tiểu Lục lâu rồi mà thằng bé không chịu, bọn cô đang rất lo lắng đây.”
“Chiếc áo khoác này là cơ hội tốt, chi bằng cháu đưa cho cô đi, nhân tiện tác thành cho một chuyện tốt.”
Nghe đến đây, trong lòng tôi như chứa một quả bóng bay sắp nổ tung, giận dữ trừng mắt với gương mặt bà thím xấu xí kia.
Bây giờ tôi có tư cách gì?
Một giọng nói trong tim kéo tôi ra khỏi cơn tức giận, nhắc nhở tôi rằng đó đã là mối tình cách đây một năm trước, bây giờ tôi không có quyền ghen.
Nhất thời, tim tôi đau nhói không chịu nổi.
Tôi đột nhiên đứng dậy, mặc cho hai mắt còn đang bốc lửa nhưng vẫn cố gắng hết sức làm ra vẻ bình thường, lạnh lùng nói: “Anh ấy là bạn của cháu, không làm phiền cô đâu ạ.”
Nói xong, tôi cầm áo khoác của Lục Kỳ bước ra bên ngoài theo cảm tính, đánh cược bằng sự may mắn trong ánh mắt lờ mờ, không mất mặt đi ra khỏi tầm mắt của y tá trưởng.
“Du Du, mắt em sao vậy?”
Giọng nói Lục Kỳ vang lên bên tai, khuôn mặt của anh cũng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.
Kỳ lạ là tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh khi mắt vẫn còn mờ.
“Ngạc nhiên cái gì, em chỉ đang sốt ruột thôi, một lát nữa là ổn.”
Tôi vịn vào anh đứng một lúc, nghe thấy anh chào hỏi với y tá trưởng, ngẩng đầu lên, rõ ràng trong tầm mắt, đôi môi mỏng của anh đang mím thành một đường thẳng.
Chứng tỏ là anh đang tức giận.
Nhưng không biết anh nhớ tới cái gì, động tác này chỉ duy trì hai giây rồi biến mất, sau đó khẽ thở dài.
Có lẽ anh đang nghĩ đến quan hệ của chúng tôi.
Dù sao chúng tôi bây giờ chỉ im lặng thôi đã thấy xấu hổ rồi.
“Trả áo khoác cho anh này.”
Tôi đưa áo khoác cho anh, để hòa hoãn bầu không khí xấu hổ mà còn hỏi một câu: “Sao vẫn mặc cái này?”
“Ừ, anh nhớ tình bạn cũ.”
Ok, giờ thì càng xấu hổ hơn.
Anh cầm lấy áo khoác, lắc lư chìa khóa xe, nói muốn đưa tôi về nhà.
Nực cười, tôi là người đã có tài xế, sao có thể ngồi xe của bạn trai cũ được.
Ok, tôi lại ngồi trên ghế phụ lái của anh mất rồi.
Tôi cũng đâu có muốn thế, nhưng anh nói sẽ làm vằn thắn cho tôi.
Là sủi cảo Lục Kỳ làm đấy!
Có thể nói rằng, tôi đã ăn hết các nhà hàng sủi cảo ở thành phố J và cả sủi cảo đông lạnh trong siêu thị, kể cả sủi cảo do dì tôi làm ở nhà cũng không ngon bằng sủi cảo do Lục Kỳ làm.
Tôi thích nhất là quấn quít bên anh khi anh đang làm nhân. Nhân sủi cảo mà anh chuẩn bị thật sự rất ngon, đến mức người ta hận không thể ăn một miếng lúc còn chưa chín.
Đừng nói tôi, đã có hôm tôi ăn thử rồi, ghê tởm đến mức lông tơ trên người dựng đứng, Lục Kỳ đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo không đứng thẳng được.
Tôi nhìn sườn mặt khi lái xe của Lục Kỳ, không khỏi thở dài, hồi đó tốt biết bao, bây giờ chỉ có thể lén nhìn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Kỳ hỏi.
“Anh đoán xem.”
“Anh không đoán được.” Anh nói rồi bất giác mỉm cười, đôi mắt đào hoa nửa cong, “Nhưng anh đang nghĩ, ngày đó em ăn một miếng nhân sủi cảo còn sống.”
Tôi nhìn những tòa nhà đang lùi về sau qua ô cửa sổ, nhưng trước mắt đều là nụ cười của Lục Kỳ.
Thật tốt quá, sau khi chia tay không oán trách mà còn có thể nhớ đến những khoảng khắc đẹp.
Coi như không uổng phí tình yêu một thời của chúng tôi.
Tôi đang ở trong bệnh viện, mong các vị đại hiệp đào giúp tôi cái hố dưới đất để tôi chui xuống với.
Bên tai là tiếng lải nhải của bạn thân về bầu không khí xấu hổ lúc đó, nói lỗ tai Lục Kỳ đỏ lên vì tức, cúi đầu kê đơn thuốc rồi đuổi bọn tôi đi.
“Anh ấy đuổi tớ đi vì tớ sẽ chết vì đau nếu không được tiêm thuốc.”
Ban đầu, tôi đau đầu vì say xỉn, hơn nữa khả năng nói nhảm của Đinh Như chỉ có tăng chứ không giảm, tôi thấy mình như chui vào tổ ong, kêu vo ve đến phát bực.
Tôi khó chịu đuổi Đinh Như đi, trước khi đi, nó còn giúp tôi đặt đồng hồ báo thức, sợ tôi ngủ quên quên thay thuốc.
Khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã rạng sáng, quả nhiên không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, cũng không biết cây kim trên tay bị rút ra từ lúc nào.
Trên người tôi khoác một chiếc áo khác, có mùi hương quen thuộc trên đó.
Là của Lục Kỳ.
“Cô gái.” Y tá trưởng dừng bước chân đang vội, trong ánh mắt mang theo ý cười trêu ghẹo, “Đêm qua Tiểu Lục thay ca ở với cháu cả đêm đấy.”
Đầu óc tôi còn chưa tỉnh táo, chỉ nghi ngờ nhìn bà ấy.
“Thằng bé thấy cháu sắp tỉnh nên lặng lẽ đi rồi.”
Y tá tưởng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, mặt hóng chuyện hỏi: “Có phải hai đứa cãi nhau không?”
Mắt tôi hơi nhức, cúi đầu nhìn áo khoác trong lòng rồi nói: “Cháu không phải bạn gái anh ấy.”
“Vậy là thằng bé đang theo đuổi cháu?”
“Không phải ạ.”
Y tá trưởng giả vờ ngạc nhiên cầm lấy áo khoác trong lòng tôi: “Vậy thì đúng lúc, cháu gái của cô cũng làm việc trong bệnh viện này, để ý tới Tiểu Lục lâu rồi mà thằng bé không chịu, bọn cô đang rất lo lắng đây.”
“Chiếc áo khoác này là cơ hội tốt, chi bằng cháu đưa cho cô đi, nhân tiện tác thành cho một chuyện tốt.”
Nghe đến đây, trong lòng tôi như chứa một quả bóng bay sắp nổ tung, giận dữ trừng mắt với gương mặt bà thím xấu xí kia.
Bây giờ tôi có tư cách gì?
Một giọng nói trong tim kéo tôi ra khỏi cơn tức giận, nhắc nhở tôi rằng đó đã là mối tình cách đây một năm trước, bây giờ tôi không có quyền ghen.
Nhất thời, tim tôi đau nhói không chịu nổi.
Tôi đột nhiên đứng dậy, mặc cho hai mắt còn đang bốc lửa nhưng vẫn cố gắng hết sức làm ra vẻ bình thường, lạnh lùng nói: “Anh ấy là bạn của cháu, không làm phiền cô đâu ạ.”
Nói xong, tôi cầm áo khoác của Lục Kỳ bước ra bên ngoài theo cảm tính, đánh cược bằng sự may mắn trong ánh mắt lờ mờ, không mất mặt đi ra khỏi tầm mắt của y tá trưởng.
“Du Du, mắt em sao vậy?”
Giọng nói Lục Kỳ vang lên bên tai, khuôn mặt của anh cũng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt.
Kỳ lạ là tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh khi mắt vẫn còn mờ.
“Ngạc nhiên cái gì, em chỉ đang sốt ruột thôi, một lát nữa là ổn.”
Tôi vịn vào anh đứng một lúc, nghe thấy anh chào hỏi với y tá trưởng, ngẩng đầu lên, rõ ràng trong tầm mắt, đôi môi mỏng của anh đang mím thành một đường thẳng.
Chứng tỏ là anh đang tức giận.
Nhưng không biết anh nhớ tới cái gì, động tác này chỉ duy trì hai giây rồi biến mất, sau đó khẽ thở dài.
Có lẽ anh đang nghĩ đến quan hệ của chúng tôi.
Dù sao chúng tôi bây giờ chỉ im lặng thôi đã thấy xấu hổ rồi.
“Trả áo khoác cho anh này.”
Tôi đưa áo khoác cho anh, để hòa hoãn bầu không khí xấu hổ mà còn hỏi một câu: “Sao vẫn mặc cái này?”
“Ừ, anh nhớ tình bạn cũ.”
Ok, giờ thì càng xấu hổ hơn.
Anh cầm lấy áo khoác, lắc lư chìa khóa xe, nói muốn đưa tôi về nhà.
Nực cười, tôi là người đã có tài xế, sao có thể ngồi xe của bạn trai cũ được.
Ok, tôi lại ngồi trên ghế phụ lái của anh mất rồi.
Tôi cũng đâu có muốn thế, nhưng anh nói sẽ làm vằn thắn cho tôi.
Là sủi cảo Lục Kỳ làm đấy!
Có thể nói rằng, tôi đã ăn hết các nhà hàng sủi cảo ở thành phố J và cả sủi cảo đông lạnh trong siêu thị, kể cả sủi cảo do dì tôi làm ở nhà cũng không ngon bằng sủi cảo do Lục Kỳ làm.
Tôi thích nhất là quấn quít bên anh khi anh đang làm nhân. Nhân sủi cảo mà anh chuẩn bị thật sự rất ngon, đến mức người ta hận không thể ăn một miếng lúc còn chưa chín.
Đừng nói tôi, đã có hôm tôi ăn thử rồi, ghê tởm đến mức lông tơ trên người dựng đứng, Lục Kỳ đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo không đứng thẳng được.
Tôi nhìn sườn mặt khi lái xe của Lục Kỳ, không khỏi thở dài, hồi đó tốt biết bao, bây giờ chỉ có thể lén nhìn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Kỳ hỏi.
“Anh đoán xem.”
“Anh không đoán được.” Anh nói rồi bất giác mỉm cười, đôi mắt đào hoa nửa cong, “Nhưng anh đang nghĩ, ngày đó em ăn một miếng nhân sủi cảo còn sống.”
Tôi nhìn những tòa nhà đang lùi về sau qua ô cửa sổ, nhưng trước mắt đều là nụ cười của Lục Kỳ.
Thật tốt quá, sau khi chia tay không oán trách mà còn có thể nhớ đến những khoảng khắc đẹp.
Coi như không uổng phí tình yêu một thời của chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.