Chương 19
Thúy Vy06032008
14/05/2023
Kỳ Anh không hiểu người đàn ông này đang nói gì cả. Chỉ vội vàng xin lỗi và muốn rời khỏi căn phòng này ngay lập tức.
- Tôi xin lỗi, là tôi vào nhầm phòng. Đã làm phiền anh rồi, tôi sẽ đi ngay đây.
Kỳ Anh vừa đứng dậy thì đã bị anh túm lấy và đẩy mạnh khiến cô lại ngã xuống giường.
- Anh làm gì vậy???
- Cô tưởng chỉ cần xin lỗi thì tôi sẽ cho qua mọi chuyện à? Cứ muốn đi là đi như vậy sao? Cô là phóng viên nhỉ? Nếu tôi đoán không lầm thì ngay từ hôm đó cô đã cố tình tiếp cận tôi rồi nhỉ? Hôm nay còn theo dõi tôi, theo tôi đến đây và đột nhập vào phòng tôi, dã tâm không nhỏ ha??
Kỳ Anh cau mày tỏ ra ngờ vực.
- Anh... bị thần kinh à? Đúng, tôi là phóng viên, nhưng mà anh này, người tôi phỏng vấn không phải là anh. Hơn nữa, anh nói tôi cố tình tiếp cận anh là có ý gì? Anh là ai mà tôi phải làm vậy chứ? Vã lại hôm nay hai chúng ta chỉ mới gặp lần đầu.
Anh ta bước đến nâng cằm cô lên.
- Lần đầu? Cô chắc chứ??? Quên đêm hôm đó rồi à?
- Đêm... đêm nào cơ? Không lẽ nãy giờ điều anh nhắc đến là... Vậy anh chính là người đàn ông hôm đó à?? Không phải chứ, thế thì oan nghiệt quá rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp, xui xẻo không có đường chạy.
Anh ta nhướng mày.
- Xui xẻo? Đó là điều mà tôi muốn nói đấy!!
Rồi trong lúc Kỳ Anh không để ý anh ta đã cướp lấy máy anh của cô.
- Anh lại muốn làm gì? Tôi không có chụp trộm anh đâu, lần trước chỉ là vô tình thôi, lần này cũng vậy, người tôi phỏng vấn không phải là anh.
- Quả thật là không có. Vậy thì tôi sẽ làm cho có.
Nói xong anh ta mỉm cười đưa máy ảnh lên tự chụp cho mình một tấm thật ngầu rồi trả lại máy ảnh cho Kỳ Anh.
- Tặng cô đấy, tấm ảnh này tôi cho cô miễn phí, cô có thể đem về thoả thích ngắm.
- Anh bị bệnh à, cái đồ tự luyến.
- Nhưng làm sao để tôi tin rằng cô không cố tình tiếp cận tôi đây? Dù sao những cô gái muốn theo đuổi tôi, đeo bám tôi như cô cũng không hề ít. Làm sao tôi biết rằng cô không giống họ.
Kỳ Anh nghiến răng nghiến lợi, lườm liếc anh ta, song cô lấy ra một tấm ảnh đưa lên trước mặt anh ta.
- Anh hai, đây mới chính là người tôi cần phỏng vấn. Còn anh, tôi vốn không biết cũng không muốn biết.
Anh ta nhìn thấy tấm ảnh rồi đột nhiên nhếch mép.
"Cao Vũ Thái? Anh ta cũng ở đây sao?"
- Được rồi, vậy cô mau đi tìm người mình cần tìm đi. Tốt nhất là sau này đừng để tôi gặp lại cô nữa.
- Tôi cũng chả thèm gặp lại anh!!!
Vừa dứt lời Kỳ Anh đã ba chân bốn cẳng đi vội như đang bỏ chạy.
Rầm!!!
- Ha! Người phụ nữ này.. thật nhàm chán. Không thú vị như những cô gái ngoài kia.
...----------------...
- Thật là... sao mình lại nghe nhầm số phòng chứ. Vừa tốn thời gian lại vừa bực bội nữa chứ. Anh ta tưởng mình là ai chứ, tuy.... tuy có chút nhan sắc, body cũng đỉnh, nhưng vậy thì sao? Bà đây thèm vào chắc!!!
"Thôi, không nghĩ đến người đàn ông biến thái đó nữa, mình cần nhanh chóng tìm Cao Vũ Thái thì hơn."
Lần này Kỳ Anh đã tìm đến đúng phòng, không sai vào đâu được nữa, nhưng cô có chút căng thẳng, chần chừ một hồi lâu rồi mới gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
Không có phản hồi. Cô lại gõ thử một lần nữa.
Cốc! Cốc!...
Lúc này Kỳ Anh vẫn đang gõ cửa thì cánh cửa tự nhiên mở ra, Cao Vũ Thái đứng ngay trước mặt làm Kỳ Anh muốn thót tim ra ngoài.
- Em? Phó Kỳ Anh sao??
...----------------...
Không ngờ anh ta rất bình tĩnh, chỉ hơi bất ngờ một chút, còn mời cô vào trong uống trà. Vẫn là vẻ mặt cao ngạo và lạnh lùng khi xưa, chỉ là... mọi thứ bây giờ đã khác, anh ta bây giờ chỉ là một chàng trai lạnh lùng mà còn là một tổng tài bá đạo.
Nhìn máy ảnh đeo trên cổ Kỳ Anh, Cao Vũ Thái đã biết được ý định mà cô đến đây.
- Em vừa về nước nhỉ? Vừa về đã trở thành phóng viên rồi, còn đặc biệt đến đây phỏng vấn anh. Đừng nói với anh rằng Cao Vũ Thái anh chính là người đầu tiên mà em phỏng vấn nha.
- Ừm... chính xác là như vậy.
- Em đừng ngượng ngùng, lúng túng như vậy, dù sao chúng ta vẫn là bạn bè cũ. Uống trà đi.
Kỳ Anh không muốn dây dưa thêm, chỉ muốn tập trung vào việc chính.
- Em không uống trà, bây giờ chúng ta phỏng vấn luôn đi, về dự án sắp tới của anh.
Cao Vũ Thái không nói gì, chỉ nhếch mép cười lạnh rồi tiếp nhận tất cả phỏng vấn của Kỳ Anh, cô cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại có thể dễ dàng đến vậy, rất suôn sẻ và thuận lợi, không hề khó khăn như cô nghĩ.
- Tôi xin lỗi, là tôi vào nhầm phòng. Đã làm phiền anh rồi, tôi sẽ đi ngay đây.
Kỳ Anh vừa đứng dậy thì đã bị anh túm lấy và đẩy mạnh khiến cô lại ngã xuống giường.
- Anh làm gì vậy???
- Cô tưởng chỉ cần xin lỗi thì tôi sẽ cho qua mọi chuyện à? Cứ muốn đi là đi như vậy sao? Cô là phóng viên nhỉ? Nếu tôi đoán không lầm thì ngay từ hôm đó cô đã cố tình tiếp cận tôi rồi nhỉ? Hôm nay còn theo dõi tôi, theo tôi đến đây và đột nhập vào phòng tôi, dã tâm không nhỏ ha??
Kỳ Anh cau mày tỏ ra ngờ vực.
- Anh... bị thần kinh à? Đúng, tôi là phóng viên, nhưng mà anh này, người tôi phỏng vấn không phải là anh. Hơn nữa, anh nói tôi cố tình tiếp cận anh là có ý gì? Anh là ai mà tôi phải làm vậy chứ? Vã lại hôm nay hai chúng ta chỉ mới gặp lần đầu.
Anh ta bước đến nâng cằm cô lên.
- Lần đầu? Cô chắc chứ??? Quên đêm hôm đó rồi à?
- Đêm... đêm nào cơ? Không lẽ nãy giờ điều anh nhắc đến là... Vậy anh chính là người đàn ông hôm đó à?? Không phải chứ, thế thì oan nghiệt quá rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp, xui xẻo không có đường chạy.
Anh ta nhướng mày.
- Xui xẻo? Đó là điều mà tôi muốn nói đấy!!
Rồi trong lúc Kỳ Anh không để ý anh ta đã cướp lấy máy anh của cô.
- Anh lại muốn làm gì? Tôi không có chụp trộm anh đâu, lần trước chỉ là vô tình thôi, lần này cũng vậy, người tôi phỏng vấn không phải là anh.
- Quả thật là không có. Vậy thì tôi sẽ làm cho có.
Nói xong anh ta mỉm cười đưa máy ảnh lên tự chụp cho mình một tấm thật ngầu rồi trả lại máy ảnh cho Kỳ Anh.
- Tặng cô đấy, tấm ảnh này tôi cho cô miễn phí, cô có thể đem về thoả thích ngắm.
- Anh bị bệnh à, cái đồ tự luyến.
- Nhưng làm sao để tôi tin rằng cô không cố tình tiếp cận tôi đây? Dù sao những cô gái muốn theo đuổi tôi, đeo bám tôi như cô cũng không hề ít. Làm sao tôi biết rằng cô không giống họ.
Kỳ Anh nghiến răng nghiến lợi, lườm liếc anh ta, song cô lấy ra một tấm ảnh đưa lên trước mặt anh ta.
- Anh hai, đây mới chính là người tôi cần phỏng vấn. Còn anh, tôi vốn không biết cũng không muốn biết.
Anh ta nhìn thấy tấm ảnh rồi đột nhiên nhếch mép.
"Cao Vũ Thái? Anh ta cũng ở đây sao?"
- Được rồi, vậy cô mau đi tìm người mình cần tìm đi. Tốt nhất là sau này đừng để tôi gặp lại cô nữa.
- Tôi cũng chả thèm gặp lại anh!!!
Vừa dứt lời Kỳ Anh đã ba chân bốn cẳng đi vội như đang bỏ chạy.
Rầm!!!
- Ha! Người phụ nữ này.. thật nhàm chán. Không thú vị như những cô gái ngoài kia.
...----------------...
- Thật là... sao mình lại nghe nhầm số phòng chứ. Vừa tốn thời gian lại vừa bực bội nữa chứ. Anh ta tưởng mình là ai chứ, tuy.... tuy có chút nhan sắc, body cũng đỉnh, nhưng vậy thì sao? Bà đây thèm vào chắc!!!
"Thôi, không nghĩ đến người đàn ông biến thái đó nữa, mình cần nhanh chóng tìm Cao Vũ Thái thì hơn."
Lần này Kỳ Anh đã tìm đến đúng phòng, không sai vào đâu được nữa, nhưng cô có chút căng thẳng, chần chừ một hồi lâu rồi mới gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
Không có phản hồi. Cô lại gõ thử một lần nữa.
Cốc! Cốc!...
Lúc này Kỳ Anh vẫn đang gõ cửa thì cánh cửa tự nhiên mở ra, Cao Vũ Thái đứng ngay trước mặt làm Kỳ Anh muốn thót tim ra ngoài.
- Em? Phó Kỳ Anh sao??
...----------------...
Không ngờ anh ta rất bình tĩnh, chỉ hơi bất ngờ một chút, còn mời cô vào trong uống trà. Vẫn là vẻ mặt cao ngạo và lạnh lùng khi xưa, chỉ là... mọi thứ bây giờ đã khác, anh ta bây giờ chỉ là một chàng trai lạnh lùng mà còn là một tổng tài bá đạo.
Nhìn máy ảnh đeo trên cổ Kỳ Anh, Cao Vũ Thái đã biết được ý định mà cô đến đây.
- Em vừa về nước nhỉ? Vừa về đã trở thành phóng viên rồi, còn đặc biệt đến đây phỏng vấn anh. Đừng nói với anh rằng Cao Vũ Thái anh chính là người đầu tiên mà em phỏng vấn nha.
- Ừm... chính xác là như vậy.
- Em đừng ngượng ngùng, lúng túng như vậy, dù sao chúng ta vẫn là bạn bè cũ. Uống trà đi.
Kỳ Anh không muốn dây dưa thêm, chỉ muốn tập trung vào việc chính.
- Em không uống trà, bây giờ chúng ta phỏng vấn luôn đi, về dự án sắp tới của anh.
Cao Vũ Thái không nói gì, chỉ nhếch mép cười lạnh rồi tiếp nhận tất cả phỏng vấn của Kỳ Anh, cô cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại có thể dễ dàng đến vậy, rất suôn sẻ và thuận lợi, không hề khó khăn như cô nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.