Chương 4
Thúy Vy06032008
14/05/2023
Do tối về trễ nên hôm đó tôi không chuẩn bị kĩ lưỡng cho buổi học ngày hôm sau nên đã quên mang theo sách, đúng là một ngày đen đủi.
Tôi còn nghĩ mình sẽ bị cô kêu ra ngoài đứng, không ngờ ngay thời khắc mấu chốt..
- Cô! Là em không đem sách.
Lúc đó anh ấy đưa sách cho tôi rồi đứng dậy thừa nhận rằng mình bỏ quên sách ở nhà, tôi rất bất ngờ, tôi chưa bao giờ nghĩ sự việc này sẽ xảy ra với tôi. Nó trông rất cảm động và lãng mạn không khác gì trong những bộ tiểu thuyết hay phim ngôn tình tôi hay xem. Nhưng mà... lương tâm tôi lại cảm thấy hơi cắn rứt, tôi không muốn anh ấy phải chịu phạt giúp tôi trong khi người có lỗi vốn là bản thân.
Thế là tôi đã dũng cảm đứng dậy và dõng dạc nói với cô rằng.
- Không, em mới là người quên mang sách thưa cô.
Đùng qua đẩy lại một hồi, kết quả không còn ngôn tình lãng mạn nữa mà cô cho cả hai ra ngoài đứng luôn, đúng là làm trò hài cho thiên hạ.
- Sao cậu phải giúp tôi? Không giống cậu chút nào.
- Ha!! Tôi có lòng tốt giúp cậu còn cậu thì hay rồi, làm cả hai phải chịu đứng.
- Xì! Ai thèm cậu giúp chứ.
...----------------...
Chúng tôi cứ dần dần như vậy mà thân thiết với nhau hơn, ngày ngày cùng nhau làm bài tập, học bài, cùng nhau ăn cơm trưa rồi cùng nhau đến thư viện học đến tối.
Kì thật anh ấy là một gia sư giỏi, tôi có cảm giác như mình đã học khá lên rất nhiều và với anh ấy cũng dường như không còn giống như trước nữa.
Cơ mà lúc đó tôi thật sự vẫn chưa hiểu anh ấy là mấy, ngoài trò chuyện cười đùa vu vơ hay cùng nhau học bài ra thì tôi chỉ biết về anh ấy là một chàng trai lạnh lùng, cô độc.
Đến khi kì thi cuối học kỳ I kết thúc tôi mới biết nhiều về anh ấy hơn.
- Wow! Không ngờ tôi lại lọt vào top 500 luôn đó! Tất cả là nhờ cậu hết.
- Chỉ top 500 có gì mà cậu lại vui như vậy?
- Trời!! Trường mình có hơn 2000 học sinh, tôi đã vượt qua nhiều người như vậy mà cậu còn giở thái độ đó, khích lệ tôi một chút đi chứ! Đâu phải ai sinh ra cũng có thiên phú dị bẩm như cậu, làm qua loa cũng đạt được top 1.
- Thiên phú dị bẩm?? Cậu coi tôi là thần thánh hay ma quỷ vậy? Đó là cả một quá trình khổ luyện.
- Đúng đúng đúng, xem ra trường mình thật sự đổi học bá rồi.
Cũng vì Cao Vũ Thái hết lần này đến lần khác được lọt vào top 1, vượt mặt học bá trước kia của trường tôi nên ngoài hâm mộ và yêu thích thì một số đông lại ghen ghét và đố kỵ, đương nhiên người đó không ai khác là học bá trước kia của trường tôi - Nhậm Đạt.
Cậu ta là một vị đại thiếu gia của nhà họ Nhậm, là một gia đình gia thế lẫy lừng, từ nhỏ cậu ấy đã đứng trên đỉnh núi cao, là cha thiên hạ, nắm trong tay một mớ gia sản lớn. Cũng có lẽ là vì trước giờ cậu ấy luôn đứng nhất và chưa thua thiệt ai lần nào nên cậu ấy mới không nuốt nổi cục tức này.
Một ngày nọ....
Ting!!!!!
Có một tin nhắn được gửi vào điện thoại của học sinh cả trường. Đó là thông tin của Cao Vũ Thái, thì ra Nhậm Đạt đã điều tra hết thảy về anh ấy.
Thì ra anh ấy không đơn giản chỉ là nghỉ học một năm rồi học lại mà anh ấy còn có rất nhiều chuyện khác chưa nói ra.
Cao Vũ Thái, 18 tuổi, mẹ là Phương Lâm Lâm, ba là Cao Văn Hùng, là con của một gia đình nghèo khó, ba từng là tài xế lái xe, do một lần say xỉn đã đụng chết người, bản thân cũng đã tử vong tại chỗ trong vụ tai nạn đó, lúc đó Vũ Thái chủ mới tròn 5 tuổi đã được coi là con của tội phạm giết người. Gia đình đã khốn đốn còn mất đi trụ cột gia đình, mẹ Vũ Thái đã phải còng lưng, gòng gánh làm lụng kiếm tiền để nuôi Vũ Thái ăn học còn phải làm một người con dâu chăm lo cho cha mẹ chồng. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm Phương Lâm Lâm không kham nổi nữa cuối cùng đã ngã bệnh, khi đó Cao Vũ Thái vừa lên lớp 9, tuy Vũ Thái luôn học rất giỏi nhưng nhà không có tiền, mẹ lại bệnh nặng, Vũ Thái bắt buộc phải nghỉ học đỡ đần cùng gia đình. Để chữa bệnh cho mẹ và lo cho gia đình, người nhà nên đã phải vay mượn một khoản tiền lớn nhưng cuối cùng mẹ Vũ Thái cũng không thể qua khỏi. Mẹ mất, Vũ Thái ở cùng dì, cũng may dì Vũ Thái rất yêu thương cậu và trả hết số tiền nợ. Nhưng thật ra dì của cậu ta cũng chẳng giàu có gì, chỉ là vợ lẻ của một phú ông. Vì luôn ham học nên cho dù có học lại Vũ Thái vẫn có thành tích rất tốt nhưng khi lên lớp 10, Vũ Thái đã bị đuổi học vì hành vi côn đồ, đánh bạn bè, bắt buộc Vũ Thái phải đến một nơi khác học. Cuối cùng Vũ Thái đã lấy được tiền học bổng và vào ngôi trường cao quý này.
Chính là vậy, con nhà nghèo, con của kẻ giết người, đánh người, đuổi học, đây có lẽ là những gì mà anh ấy không muốn cho người khác biết.
Tôi còn nghĩ mình sẽ bị cô kêu ra ngoài đứng, không ngờ ngay thời khắc mấu chốt..
- Cô! Là em không đem sách.
Lúc đó anh ấy đưa sách cho tôi rồi đứng dậy thừa nhận rằng mình bỏ quên sách ở nhà, tôi rất bất ngờ, tôi chưa bao giờ nghĩ sự việc này sẽ xảy ra với tôi. Nó trông rất cảm động và lãng mạn không khác gì trong những bộ tiểu thuyết hay phim ngôn tình tôi hay xem. Nhưng mà... lương tâm tôi lại cảm thấy hơi cắn rứt, tôi không muốn anh ấy phải chịu phạt giúp tôi trong khi người có lỗi vốn là bản thân.
Thế là tôi đã dũng cảm đứng dậy và dõng dạc nói với cô rằng.
- Không, em mới là người quên mang sách thưa cô.
Đùng qua đẩy lại một hồi, kết quả không còn ngôn tình lãng mạn nữa mà cô cho cả hai ra ngoài đứng luôn, đúng là làm trò hài cho thiên hạ.
- Sao cậu phải giúp tôi? Không giống cậu chút nào.
- Ha!! Tôi có lòng tốt giúp cậu còn cậu thì hay rồi, làm cả hai phải chịu đứng.
- Xì! Ai thèm cậu giúp chứ.
...----------------...
Chúng tôi cứ dần dần như vậy mà thân thiết với nhau hơn, ngày ngày cùng nhau làm bài tập, học bài, cùng nhau ăn cơm trưa rồi cùng nhau đến thư viện học đến tối.
Kì thật anh ấy là một gia sư giỏi, tôi có cảm giác như mình đã học khá lên rất nhiều và với anh ấy cũng dường như không còn giống như trước nữa.
Cơ mà lúc đó tôi thật sự vẫn chưa hiểu anh ấy là mấy, ngoài trò chuyện cười đùa vu vơ hay cùng nhau học bài ra thì tôi chỉ biết về anh ấy là một chàng trai lạnh lùng, cô độc.
Đến khi kì thi cuối học kỳ I kết thúc tôi mới biết nhiều về anh ấy hơn.
- Wow! Không ngờ tôi lại lọt vào top 500 luôn đó! Tất cả là nhờ cậu hết.
- Chỉ top 500 có gì mà cậu lại vui như vậy?
- Trời!! Trường mình có hơn 2000 học sinh, tôi đã vượt qua nhiều người như vậy mà cậu còn giở thái độ đó, khích lệ tôi một chút đi chứ! Đâu phải ai sinh ra cũng có thiên phú dị bẩm như cậu, làm qua loa cũng đạt được top 1.
- Thiên phú dị bẩm?? Cậu coi tôi là thần thánh hay ma quỷ vậy? Đó là cả một quá trình khổ luyện.
- Đúng đúng đúng, xem ra trường mình thật sự đổi học bá rồi.
Cũng vì Cao Vũ Thái hết lần này đến lần khác được lọt vào top 1, vượt mặt học bá trước kia của trường tôi nên ngoài hâm mộ và yêu thích thì một số đông lại ghen ghét và đố kỵ, đương nhiên người đó không ai khác là học bá trước kia của trường tôi - Nhậm Đạt.
Cậu ta là một vị đại thiếu gia của nhà họ Nhậm, là một gia đình gia thế lẫy lừng, từ nhỏ cậu ấy đã đứng trên đỉnh núi cao, là cha thiên hạ, nắm trong tay một mớ gia sản lớn. Cũng có lẽ là vì trước giờ cậu ấy luôn đứng nhất và chưa thua thiệt ai lần nào nên cậu ấy mới không nuốt nổi cục tức này.
Một ngày nọ....
Ting!!!!!
Có một tin nhắn được gửi vào điện thoại của học sinh cả trường. Đó là thông tin của Cao Vũ Thái, thì ra Nhậm Đạt đã điều tra hết thảy về anh ấy.
Thì ra anh ấy không đơn giản chỉ là nghỉ học một năm rồi học lại mà anh ấy còn có rất nhiều chuyện khác chưa nói ra.
Cao Vũ Thái, 18 tuổi, mẹ là Phương Lâm Lâm, ba là Cao Văn Hùng, là con của một gia đình nghèo khó, ba từng là tài xế lái xe, do một lần say xỉn đã đụng chết người, bản thân cũng đã tử vong tại chỗ trong vụ tai nạn đó, lúc đó Vũ Thái chủ mới tròn 5 tuổi đã được coi là con của tội phạm giết người. Gia đình đã khốn đốn còn mất đi trụ cột gia đình, mẹ Vũ Thái đã phải còng lưng, gòng gánh làm lụng kiếm tiền để nuôi Vũ Thái ăn học còn phải làm một người con dâu chăm lo cho cha mẹ chồng. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm Phương Lâm Lâm không kham nổi nữa cuối cùng đã ngã bệnh, khi đó Cao Vũ Thái vừa lên lớp 9, tuy Vũ Thái luôn học rất giỏi nhưng nhà không có tiền, mẹ lại bệnh nặng, Vũ Thái bắt buộc phải nghỉ học đỡ đần cùng gia đình. Để chữa bệnh cho mẹ và lo cho gia đình, người nhà nên đã phải vay mượn một khoản tiền lớn nhưng cuối cùng mẹ Vũ Thái cũng không thể qua khỏi. Mẹ mất, Vũ Thái ở cùng dì, cũng may dì Vũ Thái rất yêu thương cậu và trả hết số tiền nợ. Nhưng thật ra dì của cậu ta cũng chẳng giàu có gì, chỉ là vợ lẻ của một phú ông. Vì luôn ham học nên cho dù có học lại Vũ Thái vẫn có thành tích rất tốt nhưng khi lên lớp 10, Vũ Thái đã bị đuổi học vì hành vi côn đồ, đánh bạn bè, bắt buộc Vũ Thái phải đến một nơi khác học. Cuối cùng Vũ Thái đã lấy được tiền học bổng và vào ngôi trường cao quý này.
Chính là vậy, con nhà nghèo, con của kẻ giết người, đánh người, đuổi học, đây có lẽ là những gì mà anh ấy không muốn cho người khác biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.