Tương Lai Thú Thế Chi Đổ Thạch Sư
Chương 10
Hôi Kiếm Như Vũ
23/02/2022
Edit + Beta: Méo
Từ ngày giải ra được khối phù dung chủng kia, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng Lâm Phong vẫn muốn tự mình mài dũa một phen, bản thân hắn cũng là điêu khắc sư, tự nhiên là không có lý do gì đi kiếm người khác làm, huống chi ở nơi này, phí tổn tìm điêu khắc sư gia công ngọc thạch cũng tốn rất nhiều.
Liên Vũ nghe xong lời hắn nói đã có chút kinh ngạc: "Anh mua mấy cái đó làm gì?"
"Tập luyện, không chừng anh lại có thiên phú đó!" Giọng điệu Lâm Phong tùy ý, nhất thời khiến Liên Vũ cảm thấy bạn tốt của mình cũng thật sự có năng lực.
"Tới chợ lúc trước chúng ta đi là có, rất tiện, chỉ là khi dùng có tốt hay không thì không biết." Trước kia nó từng trộm nghe ngóng qua, nhưng cũng chỉ là nghe ngóng thôi, nếu điêu khắc sư dễ làm như vậy, không phải người người đều chạy theo như vịt rồi sao? Hiện giờ Lâm Phong lại có ý nghĩ này, nó cũng không ngại để hắn thử xem, chờ tới khi vấp phải trắc trở có lẽ sẽ thông suốt.
Lâm Phong vừa nghe thấy mấy lời này, lập tức theo nhịp nói: "Vậy trưa ăn bát mì, rồi đi mua."
Đến trưa Lâm Phong lĩnh ngân thú tệ liền dẫn theo Liên Vũ tới quán mì nhỏ. Liên Vũ nhìn hắn trả tiền, lại nhịn không được nói: "Hôm qua anh về, mỗ phụ có kiếm chuyện với anh không?"
"Nói anh vài câu." Lâm Phong cũng không giấu diếm, hiện tại hắn đã bày ra rất nhiều điểm không giống lúc trước với Liên Vũ, thêm điểm này nữa cũng không sao.
"Vậy là tốt rồi, nếu anh đã nghĩ được như vậy, liền giữ lại một chút cho bản thân, tiết kiệm chút nhỡ sau này có chuyện gì gấp, cũng không cần duỗi tay tìm mỗ phụ anh." Liên Vũ nói lời này, còn thật sự quan tâm mà quan sát Lâm Phong thêm một cái, quả nhiên ứng với câu nói hài tử nghèo sớm đương gia*, xem ra Liên Vũ đã sớm nhìn ra được tình huống trong nhà hắn.
* Hài tử nghèo sớm đương gia = hài tử nhà nghèo sớm lo liệu được việc nhà
Lúc này mới nói ra, hẳn là do thấy hắn không còn ngốc như trước nữa đi, trong lòng ấm áp, cười: "Lời này của em anh nhớ rõ, yên tâm đi, càng ngày sẽ càng tốt hơn."
Liên Vũ thấy vẻ mặt tự tin của hắn, dù không hiểu ra sao nhưng vẫn cảm thấy mấy lời này của Lâm Phong không giống nói dối, dường như hắn thật sự có thể khiến cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.
Hai người ăn xong mì, Liên Vũ liền dẫn Lâm Phong tới chỗ bán dụng cụ, chỉ là dụng cụ ở xưởng đúc này cũng không phải quá tốt, nhưng ghi điểm ở chỗ có đầy đủ chủng loại, giá cả tiện nghi, Lâm Phong không chút do dự trực tiếp chọn một bộ. Liên Vũ thấy hắn như vậy, cảm thấy tiểu đồng bọn của nó càng ngày càng khí phách.
Buổi chiều Lâm Phong bắt đầu làm việc kiếm thêm ngân thú tệ, trước khi về nhà lục 2 ngân thú tệ và 10 đồng thú tệ còn dư lại sáng nay cùng với ngân thú tệ vừa lĩnh được buổi chiều tách ra cất kỹ, rồi mới cùng Liên Vũ bước về hướng nhà mình. Kết quả trên đường trở về liền thấy San Sát đứng bên đường, hình như đang chờ người.
"Lâm Phong!" Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên hắn, Lâm Phong liền ngẩng đầu nhìn qua, Liên Vũ cũng ngừng lại theo. Lâm Phong nhìn San Sát đi tới, nghĩ thầm không biết y tìm mình làm gì, nhưng hơn phân nửa là không có chuyện gì tốt: "Liên Vũ cậu đi về trước đi."
Liên Vũ cho hắn một ánh mắt thật sự không cần nó, thấy Lâm Phong gật gật đầu, nó mới trong lòng còn sợ hãi mà rời đi.
San Sát thấy Lâm Phong bảo Liên Vũ rời đi, rất vừa lòng vì sự thức thời của hắn.
"Ca, anh tìm em có việc sao?" Liên Vũ vừa đi, Lâm Phong lại khôi phục thành bộ dáng cải thìa đáng thương.
San Sát bỗng nhiên cười nhìn hắn: "Em đừng giả bộ, trưa nay anh đã nhìn thấy hết, em cùng Liên Vũ tới quán mì nhỏ ăn cơm."
Những lời này vừa ra khỏi miệng San Sát, Lâm Phong ngược lại cảm thấy trong lòng kiên định hơn không ít, ít nhất San Sát đã bày ra mục đích của y.
"Nhị ca, anh nói cái gì vậy, em sao có thể tới quán mì nhỏ ăn cơm, anh nhìn lầm rồi đi?" Lâm Phong chớp đôi mắt vô tội, thăm dò San Sát một chút.
Quả nhiên San Sát vừa nghe hắn nói như vậy, liền giận: "Em là muốn anh nói cho mỗ phụ đúng không, nếu em không sợ, vậy được."
"Nhị ca, vậy anh muốn thế nào, anh không nói ra, em cũng không biết a!" Lâm Phong liền đổi bộ dáng cải thìa đáng thương trước đó, cười hì hì nhìn về phía y.
San Sát thật sự không nghĩ tới Lâm Phong lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, bất quá rất nhanh y lại cảm thấy câu nói vừa rồi của y đã có hiệu quả, quả nhiên người nhóc con này sợ nhất vẫn là Lâm Tố.
"Em đã có tiền ăn cơm, chắc cũng tích góp được không ít tiền, vừa lúc gần đây anh hơi túng thiếu, lấy ra một chút cho anh tiêu xài, thế nào?"
Giờ khắc này hai anh em đều không còn lớp ngụy trang, mỗi người lộ ra bộ dạng vốn có.
"Nếu tôi không đưa, có phải nhị ca sẽ đi tìm mỗ phụ tố cáo hay không?"
Trên mặt Lâm Phong vẫn giữ nụ cười như trước nhìn San Sát, bộ dạng hắn như vậy, ngược lại khiến San Sát có chút không rõ ràng lắm, hắn là sợ hay không sợ.
"Cậu nghĩ thế nào?" Y cũng không ngốc, còn biết dùng thái độ ba phải cái nào cũng được uy hiếp Lâm Phong.
"Tôi cảm thấy nhị ca không phải là người như vậy, huống chi hôm nay nhị ca còn giấu mỗ phụ đứng chờ ở chỗ này, chắc là có lý do, để tôi đoán xem nhị ca muốn nói gì với mỗ phụ, thế nào?"
Lâm Phong đột nhiên nói như thế, chỉ thấy trên mặt San Sát hiện lên một tia khác thường, trong lòng thầm nghĩ đã đoán đúng. Trong lòng San Sát bởi vì những lời này của Lâm Phong mà có chút khẩn trương, thầm nghĩ Lâm Phong có phải đã biết cái gì hay không.
"Cậu nói hưu nói vượn cái gì, tôi cũng không ra khỏi cửa, còn cần tìm lý do, cậu cho rằng tôi là cậu sao?"
"Xem ra là tôi hiểu nhầm nhị ca rồi, thôi, sau khi trở về tôi sẽ nói với mỗ phụ, có người nhìn thấy nhị ca ở quặng mỏ nói chuyện với quản sự." Lâm Phong nói xong, liền xoay người đi về hướng nhà, về chuyện San Sát uy hiếp hắn một câu cũng không đề cập tới.
San Sát không nghĩ tới chuyện y lén lút gặp mặt quản sự lại bị Lâm Phong bắt được, đây chẳng phải là đã biết y muốn làm cái gì sao?
Trên thực tế Lâm Phong nơi có nhìn thấy chuyện y cùng quản sự gặp mặt, chuyện y với Chu Huân gặp mặt, vẫn là Liên Vũ nói cho hắn nghe, bất quá nghĩ lại một chút, Chu Huân có thể đáp ứng gặp mặt San Sát*, nếu như nói chuyện này không có sự đồng ý của quản sự, y có thể có cơ hội này? Nhưng nhất thời, Lâm Phong còn chưa thể nghĩ ra được, San Sát nhờ quản sự lén lút gặp Chu Huân làm gì? Chẳng lẽ là San Sát cũng muốn bái Ngô Đồng làm sư phụ, nhưng đây không phải là chuyện tốt sao, vì sao khi hắn nhắc tới chuyện này, San Sát lại kích động như vậy? "Đệ, đệ, Lâm Phong!" San Sát hô hai tiếng đệ, Lâm Phong đều không phản ứng, thẳng đến khi hô một tiếng đại danh của hắn, Lâm Phong mới dừng lại nhìn y.
* QT là quản giáo nhưng mình nghĩ là tác giả nhầm nên mạn phép đổi
Hiện tại San Sát hận muốn chết, thầm mắng Lâm Phong cái thằng nhãi giả dối này, nhưng dù vậy cũng vẫn phải đổi qua tươi cười: "Đệ, anh nói giỡn với em thôi, anh cũng biết ngày thường em rất vất vả, ngẫu nhiên tới quán mì thay đổi thức ăn một chút cũng là bình thường, em yên tâm anh tuyệt đối không nói với mỗ phụ, anh sẽ coi như không phát hiện, em xem có được không?"
Lâm Phong nghe vậy lập tức liền cười nói: "Nhị ca, vừa rồi em có nói cái gì sao, cho dù có nói cái gì, thì kia cũng nhất định là em hiểu lầm, nhị ca yên tâm, đệ đệ cũng tuyệt đối sẽ không nói cho mỗ phụ biết."
"Thật, vậy không thể tốt hơn!"
Nhìn vẻ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn của San Sát, tâm tình Lâm Phong liền tốt hơn rất nhiều.
Thời điểm cơm chiều, Lâm Tố nói cho bọn hắn biết, ngày mai y phải ra ngoài một chuyến, để San Sát chuẩn bị cơm nước, không cần chờ y. Về phần đi đâu thì y không nói cho bọn hắn biết. Nhưng căn cứ vào ký ức của tiểu hải tử này, Lâm Phong cũng biết, hàng năm đều sẽ có vài ngày Lâm Tố không ở nhà như vậy, về phần đi đâu làm gì, thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
Từ ngày giải ra được khối phù dung chủng kia, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng Lâm Phong vẫn muốn tự mình mài dũa một phen, bản thân hắn cũng là điêu khắc sư, tự nhiên là không có lý do gì đi kiếm người khác làm, huống chi ở nơi này, phí tổn tìm điêu khắc sư gia công ngọc thạch cũng tốn rất nhiều.
Liên Vũ nghe xong lời hắn nói đã có chút kinh ngạc: "Anh mua mấy cái đó làm gì?"
"Tập luyện, không chừng anh lại có thiên phú đó!" Giọng điệu Lâm Phong tùy ý, nhất thời khiến Liên Vũ cảm thấy bạn tốt của mình cũng thật sự có năng lực.
"Tới chợ lúc trước chúng ta đi là có, rất tiện, chỉ là khi dùng có tốt hay không thì không biết." Trước kia nó từng trộm nghe ngóng qua, nhưng cũng chỉ là nghe ngóng thôi, nếu điêu khắc sư dễ làm như vậy, không phải người người đều chạy theo như vịt rồi sao? Hiện giờ Lâm Phong lại có ý nghĩ này, nó cũng không ngại để hắn thử xem, chờ tới khi vấp phải trắc trở có lẽ sẽ thông suốt.
Lâm Phong vừa nghe thấy mấy lời này, lập tức theo nhịp nói: "Vậy trưa ăn bát mì, rồi đi mua."
Đến trưa Lâm Phong lĩnh ngân thú tệ liền dẫn theo Liên Vũ tới quán mì nhỏ. Liên Vũ nhìn hắn trả tiền, lại nhịn không được nói: "Hôm qua anh về, mỗ phụ có kiếm chuyện với anh không?"
"Nói anh vài câu." Lâm Phong cũng không giấu diếm, hiện tại hắn đã bày ra rất nhiều điểm không giống lúc trước với Liên Vũ, thêm điểm này nữa cũng không sao.
"Vậy là tốt rồi, nếu anh đã nghĩ được như vậy, liền giữ lại một chút cho bản thân, tiết kiệm chút nhỡ sau này có chuyện gì gấp, cũng không cần duỗi tay tìm mỗ phụ anh." Liên Vũ nói lời này, còn thật sự quan tâm mà quan sát Lâm Phong thêm một cái, quả nhiên ứng với câu nói hài tử nghèo sớm đương gia*, xem ra Liên Vũ đã sớm nhìn ra được tình huống trong nhà hắn.
* Hài tử nghèo sớm đương gia = hài tử nhà nghèo sớm lo liệu được việc nhà
Lúc này mới nói ra, hẳn là do thấy hắn không còn ngốc như trước nữa đi, trong lòng ấm áp, cười: "Lời này của em anh nhớ rõ, yên tâm đi, càng ngày sẽ càng tốt hơn."
Liên Vũ thấy vẻ mặt tự tin của hắn, dù không hiểu ra sao nhưng vẫn cảm thấy mấy lời này của Lâm Phong không giống nói dối, dường như hắn thật sự có thể khiến cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.
Hai người ăn xong mì, Liên Vũ liền dẫn Lâm Phong tới chỗ bán dụng cụ, chỉ là dụng cụ ở xưởng đúc này cũng không phải quá tốt, nhưng ghi điểm ở chỗ có đầy đủ chủng loại, giá cả tiện nghi, Lâm Phong không chút do dự trực tiếp chọn một bộ. Liên Vũ thấy hắn như vậy, cảm thấy tiểu đồng bọn của nó càng ngày càng khí phách.
Buổi chiều Lâm Phong bắt đầu làm việc kiếm thêm ngân thú tệ, trước khi về nhà lục 2 ngân thú tệ và 10 đồng thú tệ còn dư lại sáng nay cùng với ngân thú tệ vừa lĩnh được buổi chiều tách ra cất kỹ, rồi mới cùng Liên Vũ bước về hướng nhà mình. Kết quả trên đường trở về liền thấy San Sát đứng bên đường, hình như đang chờ người.
"Lâm Phong!" Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên hắn, Lâm Phong liền ngẩng đầu nhìn qua, Liên Vũ cũng ngừng lại theo. Lâm Phong nhìn San Sát đi tới, nghĩ thầm không biết y tìm mình làm gì, nhưng hơn phân nửa là không có chuyện gì tốt: "Liên Vũ cậu đi về trước đi."
Liên Vũ cho hắn một ánh mắt thật sự không cần nó, thấy Lâm Phong gật gật đầu, nó mới trong lòng còn sợ hãi mà rời đi.
San Sát thấy Lâm Phong bảo Liên Vũ rời đi, rất vừa lòng vì sự thức thời của hắn.
"Ca, anh tìm em có việc sao?" Liên Vũ vừa đi, Lâm Phong lại khôi phục thành bộ dáng cải thìa đáng thương.
San Sát bỗng nhiên cười nhìn hắn: "Em đừng giả bộ, trưa nay anh đã nhìn thấy hết, em cùng Liên Vũ tới quán mì nhỏ ăn cơm."
Những lời này vừa ra khỏi miệng San Sát, Lâm Phong ngược lại cảm thấy trong lòng kiên định hơn không ít, ít nhất San Sát đã bày ra mục đích của y.
"Nhị ca, anh nói cái gì vậy, em sao có thể tới quán mì nhỏ ăn cơm, anh nhìn lầm rồi đi?" Lâm Phong chớp đôi mắt vô tội, thăm dò San Sát một chút.
Quả nhiên San Sát vừa nghe hắn nói như vậy, liền giận: "Em là muốn anh nói cho mỗ phụ đúng không, nếu em không sợ, vậy được."
"Nhị ca, vậy anh muốn thế nào, anh không nói ra, em cũng không biết a!" Lâm Phong liền đổi bộ dáng cải thìa đáng thương trước đó, cười hì hì nhìn về phía y.
San Sát thật sự không nghĩ tới Lâm Phong lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, bất quá rất nhanh y lại cảm thấy câu nói vừa rồi của y đã có hiệu quả, quả nhiên người nhóc con này sợ nhất vẫn là Lâm Tố.
"Em đã có tiền ăn cơm, chắc cũng tích góp được không ít tiền, vừa lúc gần đây anh hơi túng thiếu, lấy ra một chút cho anh tiêu xài, thế nào?"
Giờ khắc này hai anh em đều không còn lớp ngụy trang, mỗi người lộ ra bộ dạng vốn có.
"Nếu tôi không đưa, có phải nhị ca sẽ đi tìm mỗ phụ tố cáo hay không?"
Trên mặt Lâm Phong vẫn giữ nụ cười như trước nhìn San Sát, bộ dạng hắn như vậy, ngược lại khiến San Sát có chút không rõ ràng lắm, hắn là sợ hay không sợ.
"Cậu nghĩ thế nào?" Y cũng không ngốc, còn biết dùng thái độ ba phải cái nào cũng được uy hiếp Lâm Phong.
"Tôi cảm thấy nhị ca không phải là người như vậy, huống chi hôm nay nhị ca còn giấu mỗ phụ đứng chờ ở chỗ này, chắc là có lý do, để tôi đoán xem nhị ca muốn nói gì với mỗ phụ, thế nào?"
Lâm Phong đột nhiên nói như thế, chỉ thấy trên mặt San Sát hiện lên một tia khác thường, trong lòng thầm nghĩ đã đoán đúng. Trong lòng San Sát bởi vì những lời này của Lâm Phong mà có chút khẩn trương, thầm nghĩ Lâm Phong có phải đã biết cái gì hay không.
"Cậu nói hưu nói vượn cái gì, tôi cũng không ra khỏi cửa, còn cần tìm lý do, cậu cho rằng tôi là cậu sao?"
"Xem ra là tôi hiểu nhầm nhị ca rồi, thôi, sau khi trở về tôi sẽ nói với mỗ phụ, có người nhìn thấy nhị ca ở quặng mỏ nói chuyện với quản sự." Lâm Phong nói xong, liền xoay người đi về hướng nhà, về chuyện San Sát uy hiếp hắn một câu cũng không đề cập tới.
San Sát không nghĩ tới chuyện y lén lút gặp mặt quản sự lại bị Lâm Phong bắt được, đây chẳng phải là đã biết y muốn làm cái gì sao?
Trên thực tế Lâm Phong nơi có nhìn thấy chuyện y cùng quản sự gặp mặt, chuyện y với Chu Huân gặp mặt, vẫn là Liên Vũ nói cho hắn nghe, bất quá nghĩ lại một chút, Chu Huân có thể đáp ứng gặp mặt San Sát*, nếu như nói chuyện này không có sự đồng ý của quản sự, y có thể có cơ hội này? Nhưng nhất thời, Lâm Phong còn chưa thể nghĩ ra được, San Sát nhờ quản sự lén lút gặp Chu Huân làm gì? Chẳng lẽ là San Sát cũng muốn bái Ngô Đồng làm sư phụ, nhưng đây không phải là chuyện tốt sao, vì sao khi hắn nhắc tới chuyện này, San Sát lại kích động như vậy? "Đệ, đệ, Lâm Phong!" San Sát hô hai tiếng đệ, Lâm Phong đều không phản ứng, thẳng đến khi hô một tiếng đại danh của hắn, Lâm Phong mới dừng lại nhìn y.
* QT là quản giáo nhưng mình nghĩ là tác giả nhầm nên mạn phép đổi
Hiện tại San Sát hận muốn chết, thầm mắng Lâm Phong cái thằng nhãi giả dối này, nhưng dù vậy cũng vẫn phải đổi qua tươi cười: "Đệ, anh nói giỡn với em thôi, anh cũng biết ngày thường em rất vất vả, ngẫu nhiên tới quán mì thay đổi thức ăn một chút cũng là bình thường, em yên tâm anh tuyệt đối không nói với mỗ phụ, anh sẽ coi như không phát hiện, em xem có được không?"
Lâm Phong nghe vậy lập tức liền cười nói: "Nhị ca, vừa rồi em có nói cái gì sao, cho dù có nói cái gì, thì kia cũng nhất định là em hiểu lầm, nhị ca yên tâm, đệ đệ cũng tuyệt đối sẽ không nói cho mỗ phụ biết."
"Thật, vậy không thể tốt hơn!"
Nhìn vẻ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn của San Sát, tâm tình Lâm Phong liền tốt hơn rất nhiều.
Thời điểm cơm chiều, Lâm Tố nói cho bọn hắn biết, ngày mai y phải ra ngoài một chuyến, để San Sát chuẩn bị cơm nước, không cần chờ y. Về phần đi đâu thì y không nói cho bọn hắn biết. Nhưng căn cứ vào ký ức của tiểu hải tử này, Lâm Phong cũng biết, hàng năm đều sẽ có vài ngày Lâm Tố không ở nhà như vậy, về phần đi đâu làm gì, thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.