Tương Lai Thú Thế Chi Đổ Thạch Sư
Chương 3
Hôi Kiếm Như Vũ
23/02/2022
Edit + Beta: Méo
Trong lòng Lâm Phong vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, hơn nữa hắn còn muốn xem xem Lâm Tố này có thể độ lượng đến mức nào, sự thật chứng minh, sự độ lượng của Lâm Tố cũng chỉ miễn cưỡng duy trì được một ngày, có thể thấy vị trí của Bang Đức trong lòng y cũng chỉ đến như vậy.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lâm Tố nhìn Lâm Phong vẫn nằm trên giường như hai ngày trước, không có ý tứ muốn đứng lên, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, không nói Lâm Phong không phải con thân sinh của y, cho dù có là thân sinh của y đi chăng nữa Lâm Tố cũng sẽ không để hắn vô duyên vô cớ nằm trên giường, chờ y hầu hạ cơm đến há mồm như vậy.
"Được rồi, còn muốn tao phải nói sao, bệnh của mày đã tốt rồi, bên quặng mỏ vẫn đang chờ mày tới làm việc, đều đã chậm trễ vài ngày, anh mày biết sai rồi, lửa (cơn tức) này của mày cũng nên tiêu đi?" Mấy lời này của Lâm Tố minh lý ám lý* đều oán giận Lâm Phong không biết điều, hiển nhiên là nhiều ngày nay không thấy hắn có động tĩnh gì, đã chắc chắn Lâm Phong sẽ không nói ra chuyện Bang Đức hại hắn, mà thấy biểu hiện yếu đuối của Lâm Phong y lại càng không để vào mắt.
* Minh lý ám lý = Trong tối ngoài sáng, nói bóng gió (không chắc lắm =)))
Lâm Phong coi như không thấy ánh mắt chán ghét của y, mặt vẫn giữ vẻ nhát gan sợ phiền phức như trước: "Con đã tốt hơn rồi mỗ phụ, con không, không có ý trách anh cả, con cũng biết y chỉ là không cẩn thận." Không cẩn thận đem tiểu hài tử đẩy xuống bẫy rập, sau đó lại không cẩn thận rời đi không quay đầu lại, nếu không phải có người tốt bụng cứu hắn lên, chỉ sợ thân thể này đã bị dã thú ăn sạch sẽ.
"Trong lòng mày biết là tốt rồi, nhanh chóng đứng lên đi." Lâm Tố thấy đã đạt được mục đích, cũng không thèm liếc nhìn Lâm Phong nữa.
Lâm Phong nằm đó mấy ngày, nói thật cũng đã tới giới hạn, tuy rằng lúc trước tiểu hài tử vì ngã xuống bẫy rập mà bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vẫn còn một chút kinh hoảng khi tính mạng sắp bị cướp đi.
Hiện tại nếu hắn đã tiếp nhận thân thể này, nhất định phải cố gắng sống sót, vì bản thân hắn, cũng là vì tiểu hài tử đáng thương kia.
Lâm Phong đứng lên đơn giản thu thập một chút, liền ra khỏi phòng.
Lúc này, thời gian tính công tốt nhất ở quặng mỏ đã sớm qua, hiện tại Lâm Phong dọc theo đường đi cũng không gặp phải người nào, nhưng có ký ức của tiểu hài tử hắn cũng không sợ tìm không thấy chỗ.
Trên thực tế coi như không biết lối, ở ven đường tùy ý cũng có thể thấy được những dấu hiệu cực rõ ràng, như sợ người khác không tìm được đường vậy, có thể thấy bên quặng mỏ rất thiếu người, nếu không cũng không thuê loại "lao động trẻ em" như hắn, đương nhiên ở nơi này, không có cái gọi là "lao động trẻ em".
Lâm Phong quẹo qua khúc ngoặt liền nhìn thấy quặng mỏ, hắn còn chưa bước vào, đã nghe thấy âm thanh ồn ào của những người bên trong.
Còn nghe thấy một tiếng hô "Trướng*, trướng, ai nha nha!", Lâm Phong cảm thấy có vài phần thân thiết khó hiểu, như thế, bước chân liền nhẹ nhàng hơn vài phần.
* Trướng = đổ trướng = có phỉ thúy = trúng thưởng (=)))
"Lâm Phong!" Còn chưa tới gần, lại bất chợt nghe thấy có tiếng người gọi hắn, thanh âm còn mang theo kinh nghi*, Lâm Phong không tự giác dừng chân nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân hình củ cải đỏ không khác hắn là bao đang dùng đôi mắt to đứng ven đường trừng hắn, thấy hắn quay đầu lại, trong mắt lập tức hiện lên quang mang lấp lánh, giây tiếp theo củ cải đỏ giống như một quả pháo nhỏ chạy tới: "Lâm Phong, Lâm Phong thật là anh, em vừa rồi nhìn xa xa thấy giống anh, nhưng lại nghĩ đến anh chưa thể khỏe nhanh như vậy được, hiện tại thấy anh khỏe như vậy, em xem như có thể yên tâm rồi." Nói xong còn vỗ vỗ ngực, giống như nhất định phải để Lâm Phong nhìn ra là nó thật sự yên tâm.
* Kinh nghi = Ngạc nhiên + nghi ngờ
Lâm Phong tìm kiếm trong ký ức của tiểu hài tử, biết đứa nhỏ này tên Liên Vũ, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, trong nhà chỉ còn mỗ phụ, lại quanh năm nằm trên giường, bằng không cũng sẽ không để một đứa nhỏ như nó phải ra ngoài làm việc.
Nhưng số tiền nó kiếm được cũng chỉ đủ để chữa bệnh cho mỗ phụ nó và miễn cưỡng sống qua ngày.
Đại khái là tình cảnh không khác nhau lắm, cho nên quan hệ ngày thường của hai hài tử này cũng gần hơn một chút, hơn nữa so với tính tình trầm lặng của nguyên chủ, đứa nhỏ này rõ ràng hoạt bát hơn nhiều.
"Lúc này em không phải nên ở bên trong làm việc sao, hay trong nhà lại có chuyện gì?" Nghĩ đến mỗ phụ của nó nằm trên giường dưỡng bệnh đã lâu, Lâm Phong nhịn không được lo lắng thay cho đứa nhỏ này.
"Anh không biết, hôm nay ở quặng mỏ của chúng ta có người giải ra một khối phỉ thúy thượng phẩm thế nước* vô cùng tốt, em vừa qua xem náo nhiệt, đang chuẩn bị đi về liền nhìn thấy có cái dáng giống anh đứng bên này, mới cố ý qua đây, hắc hắc, anh đã khỏe chưa, sao không ở nhà dưỡng thương thêm mấy ngày, anh không biết trước đó khi nghe thấy tin tức của anh, em đã rất lo lắng, em nói sao anh lại không cẩn thận như vậy chứ, hơn nửa đêm còn tới chỗ kia, bình thường ban ngày chúng ta cũng không tới đó."
* Thế nước/ chủng: độ thông thấu/ độ trong của phỉ thúy. Những người chuyên nghiệp có thể nhận ra chủng phỉ thúy bằng mắt thường nhưng để chính xác thì người ta thường dùng đèn cường quang rọi vào bề mặt phỉ thúy (theo wp tâm linh)
Nghe Liên Vũ nói xong, Lâm Phong đã biết Lâm Tố nói với bên ngoài thế nào, cười nhẹ: "Không phải hiện tại anh đây đã không có việc gì sao, đi thôi, vài ngày nay anh không làm việc, xem ra đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị, em kể một chút đi?"
Liên Vũ vừa thấy lời nói đã gợi lên lòng hiếu kỳ của bạn tốt, cũng không nghĩ ngày thường hắn cái gì cũng không có hứng thú, hôm nay lại phá lệ nói nhiều như thế, còn cảm thấy hứng thú đối với mấy chuyện như vậy, lúc này chỉ nghĩ đem hết thảy chuyện náo nhiệt mấy hôm nay nói cho Lâm Phong nghe.
Cũng may ngày thường đều là nó nói, Lâm Phong nghe, cho nên hiện giờ cũng không khiến người ta cảm thấy có gì khác lạ.
Kỳ thực ở quặng mỏ có thể có gì náo nhiệt chứ, đơn giản chỉ là ai giải ra phỉ thúy phẩm chất ra sao, quặng mỏ thưởng bao nhiêu cho việc này.
Người đến quặng mỏ làm công hơn phân nửa đều giống nhau trong nhà khó khăn, còn những người nhà có chút năng lực cũng sẽ không tới nơi này.
Vốn dĩ Lâm Phong còn cảm thấy hứng thú đối với thủy tinh địa* trong miệng Liên Vũ, cho rằng tới đó còn có thể liếc qua một lần, nhưng hiển nhiên hắn không có nhãn duyên đó, khi tới, Thủy tinh loại kia đã bị quản sự ở quặng mỏ lấy đi, ngược lại phụ trách trông coi quặng mỏ thấy hắn tới, cũng không nói gì, Lâm Phong cũng không phải gương mặt mới, huống chi tiền lương ở quặng mỏ đều là trả theo ngày, cho nên nhân viên lưu động cũng tương đối nhiều, chỉ cần không vi phạm pháp luật sẽ không có ai quản.
* Thủy tinh địa: hoàn toàn trong suốt, trong suốt sáng bóng. Độ trong suốt của phỉ thúy khác với bảo thạch. Vòng tay có thủy tinh địa tốt nhìn qua trong suốt như thủy tinh, không có tạp chất (theo chương 1 bộ Đổ thạch sư)
Hai người cùng đi tới chỗ bọn họ thường nhặt nguyên thạch, Liên Vũ lấy cho hắn một cái sọt, ngồi xổm xuống nói: "Hai ngày trước em còn muốn tới nhà anh, nhưng vừa tới cửa đã bị mỗ phụ anh đuổi về, sau đó y không gây khó dễ cho anh chứ?"
Hiển nhiên tình huống trong nhà Lâm Phong cũng không phải bí mật gì ở quặng mỏ, dù sao cái nhà bắt một đứa bé đi làm nuôi cả gia đình có thể là ngôi nhà tốt sao, chuyện trong nhà họ đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu* cho không ít người.
* Trà sư tửu hậu = Chuyện phiếm lúc rảnh rỗi, thoái mái (sau khi ăn cơm)
Huống chi trong ký ức của đứa nhỏ này, nhà bọn họ trước kia cũng không phải ở quặng mỏ này, bởi vì người cha giống đực nhà bọn họ đánh bạc thành tính, thiếu chút nữa đã bán mẫu tử bọn họ đi, may là Lâm Tố cũng không ngu ngốc, nghe được tin tức liền mang theo hài tử trốn tới chỗ này.
Người lưu lạc đến tinh vực IV này đều giống nhau, thường thường là những hộ nghèo túng, không phải ai tới nơi này cũng mang tội trên người đâu.
"A, đúng, vừa rồi em quên nói với anh, hình như hôm qua quản sự đã tiếp đón Ngô đại sư ở đây, em lại thấy Chu Huân ra ngoài khoe khoang." Vẻ mặt Liên Vũ ghét bỏ mà cau mày, vừa nhỏ giọng bát quái* với Lâm Phong chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, vừa nhặt nguyên thạch, nó cũng không có kỹ xảo gì, nhìn qua không tồi liền ném vào sọt.
* Bát quái = Tám chuyện
Ngô đại sư?
Lâm Phong nhớ lại, trong ký ức của tiểu hài tử quả thực có người như vậy, nghe nói là điêu khắc sư duy nhất ở quặng mỏ này, tuy rằng chỉ là nhất phẩm*, nhưng ở nơi khuyết thiếu điêu khắc sư này, cũng là trân quý, mà Chu Huân kia lại là đồ đệ của Ngô đại sư đây, bình thường cũng có vài phần thế lực.
* Nhất phẩm = Cấp 1
Nói đến điêu khắc sư, ở đế quốc thú nhân cũng đã phân chia phẩm cấp, tổng cộng lục* phẩm, nhất nhị thuộc hạ phẩm, tam tứ trung phẩm, ngũ lục là thượng phẩm, nghe nói mỗi một phẩm cấp lại có một đường ranh giới, cũng không dễ đột phá.
* Nhất nhị tam tứ ngũ lục = 1 2 3 4 5 6 (để vậy cho hay)
Ngô đại sư kia gọi là Ngô Đồng, là một giống cái, khoảng 40* tuổi, ngày thường tiếp nhận một vài đơn đặt hàng từ quản sự trong quặng mỏ. Mà mỗi lần Ngô Đồng nhận đơn làm việc, Chu Huân đều phải khoe khoang một chút, không biết là ý của Ngô đại sư, hay Chu Huân tự ý làm như vậy, dù sao cũng không thấy Ngô đại sư ra mặt ngăn cản y.
* QT chỉ có số 0, chắc là thiếu nên mình để vậy
"Đơn lần này y tiếp nhận là gì?" Lâm Phong nhặt một tảng đá, trong đầu suy nghĩ một chút, nghiêng mặt nhìn về phía Liên Vũ.
"Nghe nói là một đơn nhỏ, hoa tai linh tinh." Liên Vũ nghĩ một lát: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Thấy Liên Vũ như sau một hồi mới kịp phản ứng, không khỏi cười một chút: "Không có gì, chỉ tò mò hỏi một câu thôi."
"A, em còn tưởng rằng anh cũng động tâm muốn bái Ngô đại sư làm thầy!" Liên Vũ nói ra lời này cũng không khiến Lâm Phong cảm thấy ngoài ý muốn, là điêu khắc sư duy nhất ở nơi này, có người muốn tới bái sư cũng là chuyện quá bình thường.
Mặc dù Lâm Phong không có tâm tư bái sư, nhưng ngược lại cũng muốn đi xem một chút, tuy trước kia hắn cũng làm điêu khắc, nhưng dù sao cũng mới đến đây, không biết việc điêu khắc ở nơi này vo với việc hắn làm trước kia có giống nhau hay không, bất quá chuyện này không cần vội, trước để ý một chút thông tin là được.
Lâm Phong nhặt nửa sọt liền không nhặt nữa, ngồi nhìn Liên Vũ nhặt, Liên Vũ thấy hắn như vậy còn tưởng hắn mệt: "Nếu mệt anh qua chỗ râm kia nghỉ một chút đi?"
Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, "Anh đã đỡ hơn rồi, em có về với anh không?" Ở quặng mỏ bình thường chỉ cung cấp nước, không có đồ ăn.
Cho nên tự mình mang cơm, hoặc trở về ăn, hoặc là chịu đói bụng, nếu là trước kia tiểu hài tử khẳng định sẽ nhịn đói, Lâm Tố vừa không cho hắn mang cơm vừa không cho hắn về nhà ăn, nhưng Lâm Phong không tính chịu đựng cái khổ này, hắn vừa mở miệng, lại khiến Liên Vũ cảm thấy có chút bất ngờ, "Anh, nay anh về nhà ăn a?"
"Ừ, anh đây không phải bệnh mới khỏi sao, em về không?" Lâm Phong cũng không nói quá rõ ràng, trong lòng hắn đã có kế hoạch của bản thân.
Liên Vũ lắc đầu: "Em không về, anh về đi." Nó muốn nhặt nhiều một chút, kiếm nhiều tiền để chưa bệnh cho mỗ phụ.
Lâm Phong gật gật đầu, đứng dậy khỏi sọt, Liên Vũ không biết như thế nào đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn một câu: "Kia, buổi chiều anh lại đến chứ?"
Lâm Phong cúi đầu nhìn ánh mắt thấp thỏm của Liên Vũ, không thể không nói tuy tiểu hài tử này hơi trì độn một chút, nhưng chưa phải quá ngốc, tóm lại là vẫn nhìn ra hắn có điểm khác trước.
Sờ sờ đầu Liên Vũ: "Xem tình huống đi, nếu anh đến sẽ tới chỗ này tìm em."
"Vậy được, anh đi chậm một chút." Liên Vũ nghe vậy trong lòng yên tâm không ít, còn không quên dặn dò hắn một câu.
Trong lòng Lâm Phong có vài phần lo lắng, không nghĩ sau khi xuyên tới thế giới này, nhận được phần ấm áp đầu tiên, cư nhiên lại là từ một nhỏ.
Lĩnh tiền từ chỗ quản sự, Lâm Phong mới biết, bọn họ nhặt nguyên thạch ở đây, đều tính theo cân*, 10 cân một, cứ 10 cân sẽ nhận được 1 ngân thú tệ, mấy đứa nhỏ giống Lâm Phong, một ngày nhặt được 50 cân là nhiều nhất, còn phải là không ngừng nghỉ.
* 1 cân bên TQ = 0,5 kg bên mình
Tốt ở chỗ 1 ngân thú tệ tương đương 100 đồng thú tệ, cho nên lúc trước đứa nhỏ này có thể miễn cưỡng nuôi sống mấy người trong nhà kia cũng không phải không có lý.
* 1 kim thú tệ = 100 ngân thú tệ = 10000 đồng thú tệ
Méo: Nếu truyện của tui xuất hiện trên các trang ăn cắp thì tui sẽ xóa truyện vĩnh viễn:)))) còn nếu em nó không bị bế lên mấy trang kia là tốt nhất
Link chính chủ:
https://www.wattpad.com/user/Xiaomao99
https://meohouse.tumblr.com/
Trong lòng Lâm Phong vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, hơn nữa hắn còn muốn xem xem Lâm Tố này có thể độ lượng đến mức nào, sự thật chứng minh, sự độ lượng của Lâm Tố cũng chỉ miễn cưỡng duy trì được một ngày, có thể thấy vị trí của Bang Đức trong lòng y cũng chỉ đến như vậy.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lâm Tố nhìn Lâm Phong vẫn nằm trên giường như hai ngày trước, không có ý tứ muốn đứng lên, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, không nói Lâm Phong không phải con thân sinh của y, cho dù có là thân sinh của y đi chăng nữa Lâm Tố cũng sẽ không để hắn vô duyên vô cớ nằm trên giường, chờ y hầu hạ cơm đến há mồm như vậy.
"Được rồi, còn muốn tao phải nói sao, bệnh của mày đã tốt rồi, bên quặng mỏ vẫn đang chờ mày tới làm việc, đều đã chậm trễ vài ngày, anh mày biết sai rồi, lửa (cơn tức) này của mày cũng nên tiêu đi?" Mấy lời này của Lâm Tố minh lý ám lý* đều oán giận Lâm Phong không biết điều, hiển nhiên là nhiều ngày nay không thấy hắn có động tĩnh gì, đã chắc chắn Lâm Phong sẽ không nói ra chuyện Bang Đức hại hắn, mà thấy biểu hiện yếu đuối của Lâm Phong y lại càng không để vào mắt.
* Minh lý ám lý = Trong tối ngoài sáng, nói bóng gió (không chắc lắm =)))
Lâm Phong coi như không thấy ánh mắt chán ghét của y, mặt vẫn giữ vẻ nhát gan sợ phiền phức như trước: "Con đã tốt hơn rồi mỗ phụ, con không, không có ý trách anh cả, con cũng biết y chỉ là không cẩn thận." Không cẩn thận đem tiểu hài tử đẩy xuống bẫy rập, sau đó lại không cẩn thận rời đi không quay đầu lại, nếu không phải có người tốt bụng cứu hắn lên, chỉ sợ thân thể này đã bị dã thú ăn sạch sẽ.
"Trong lòng mày biết là tốt rồi, nhanh chóng đứng lên đi." Lâm Tố thấy đã đạt được mục đích, cũng không thèm liếc nhìn Lâm Phong nữa.
Lâm Phong nằm đó mấy ngày, nói thật cũng đã tới giới hạn, tuy rằng lúc trước tiểu hài tử vì ngã xuống bẫy rập mà bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là vẫn còn một chút kinh hoảng khi tính mạng sắp bị cướp đi.
Hiện tại nếu hắn đã tiếp nhận thân thể này, nhất định phải cố gắng sống sót, vì bản thân hắn, cũng là vì tiểu hài tử đáng thương kia.
Lâm Phong đứng lên đơn giản thu thập một chút, liền ra khỏi phòng.
Lúc này, thời gian tính công tốt nhất ở quặng mỏ đã sớm qua, hiện tại Lâm Phong dọc theo đường đi cũng không gặp phải người nào, nhưng có ký ức của tiểu hài tử hắn cũng không sợ tìm không thấy chỗ.
Trên thực tế coi như không biết lối, ở ven đường tùy ý cũng có thể thấy được những dấu hiệu cực rõ ràng, như sợ người khác không tìm được đường vậy, có thể thấy bên quặng mỏ rất thiếu người, nếu không cũng không thuê loại "lao động trẻ em" như hắn, đương nhiên ở nơi này, không có cái gọi là "lao động trẻ em".
Lâm Phong quẹo qua khúc ngoặt liền nhìn thấy quặng mỏ, hắn còn chưa bước vào, đã nghe thấy âm thanh ồn ào của những người bên trong.
Còn nghe thấy một tiếng hô "Trướng*, trướng, ai nha nha!", Lâm Phong cảm thấy có vài phần thân thiết khó hiểu, như thế, bước chân liền nhẹ nhàng hơn vài phần.
* Trướng = đổ trướng = có phỉ thúy = trúng thưởng (=)))
"Lâm Phong!" Còn chưa tới gần, lại bất chợt nghe thấy có tiếng người gọi hắn, thanh âm còn mang theo kinh nghi*, Lâm Phong không tự giác dừng chân nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân hình củ cải đỏ không khác hắn là bao đang dùng đôi mắt to đứng ven đường trừng hắn, thấy hắn quay đầu lại, trong mắt lập tức hiện lên quang mang lấp lánh, giây tiếp theo củ cải đỏ giống như một quả pháo nhỏ chạy tới: "Lâm Phong, Lâm Phong thật là anh, em vừa rồi nhìn xa xa thấy giống anh, nhưng lại nghĩ đến anh chưa thể khỏe nhanh như vậy được, hiện tại thấy anh khỏe như vậy, em xem như có thể yên tâm rồi." Nói xong còn vỗ vỗ ngực, giống như nhất định phải để Lâm Phong nhìn ra là nó thật sự yên tâm.
* Kinh nghi = Ngạc nhiên + nghi ngờ
Lâm Phong tìm kiếm trong ký ức của tiểu hài tử, biết đứa nhỏ này tên Liên Vũ, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, trong nhà chỉ còn mỗ phụ, lại quanh năm nằm trên giường, bằng không cũng sẽ không để một đứa nhỏ như nó phải ra ngoài làm việc.
Nhưng số tiền nó kiếm được cũng chỉ đủ để chữa bệnh cho mỗ phụ nó và miễn cưỡng sống qua ngày.
Đại khái là tình cảnh không khác nhau lắm, cho nên quan hệ ngày thường của hai hài tử này cũng gần hơn một chút, hơn nữa so với tính tình trầm lặng của nguyên chủ, đứa nhỏ này rõ ràng hoạt bát hơn nhiều.
"Lúc này em không phải nên ở bên trong làm việc sao, hay trong nhà lại có chuyện gì?" Nghĩ đến mỗ phụ của nó nằm trên giường dưỡng bệnh đã lâu, Lâm Phong nhịn không được lo lắng thay cho đứa nhỏ này.
"Anh không biết, hôm nay ở quặng mỏ của chúng ta có người giải ra một khối phỉ thúy thượng phẩm thế nước* vô cùng tốt, em vừa qua xem náo nhiệt, đang chuẩn bị đi về liền nhìn thấy có cái dáng giống anh đứng bên này, mới cố ý qua đây, hắc hắc, anh đã khỏe chưa, sao không ở nhà dưỡng thương thêm mấy ngày, anh không biết trước đó khi nghe thấy tin tức của anh, em đã rất lo lắng, em nói sao anh lại không cẩn thận như vậy chứ, hơn nửa đêm còn tới chỗ kia, bình thường ban ngày chúng ta cũng không tới đó."
* Thế nước/ chủng: độ thông thấu/ độ trong của phỉ thúy. Những người chuyên nghiệp có thể nhận ra chủng phỉ thúy bằng mắt thường nhưng để chính xác thì người ta thường dùng đèn cường quang rọi vào bề mặt phỉ thúy (theo wp tâm linh)
Nghe Liên Vũ nói xong, Lâm Phong đã biết Lâm Tố nói với bên ngoài thế nào, cười nhẹ: "Không phải hiện tại anh đây đã không có việc gì sao, đi thôi, vài ngày nay anh không làm việc, xem ra đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị, em kể một chút đi?"
Liên Vũ vừa thấy lời nói đã gợi lên lòng hiếu kỳ của bạn tốt, cũng không nghĩ ngày thường hắn cái gì cũng không có hứng thú, hôm nay lại phá lệ nói nhiều như thế, còn cảm thấy hứng thú đối với mấy chuyện như vậy, lúc này chỉ nghĩ đem hết thảy chuyện náo nhiệt mấy hôm nay nói cho Lâm Phong nghe.
Cũng may ngày thường đều là nó nói, Lâm Phong nghe, cho nên hiện giờ cũng không khiến người ta cảm thấy có gì khác lạ.
Kỳ thực ở quặng mỏ có thể có gì náo nhiệt chứ, đơn giản chỉ là ai giải ra phỉ thúy phẩm chất ra sao, quặng mỏ thưởng bao nhiêu cho việc này.
Người đến quặng mỏ làm công hơn phân nửa đều giống nhau trong nhà khó khăn, còn những người nhà có chút năng lực cũng sẽ không tới nơi này.
Vốn dĩ Lâm Phong còn cảm thấy hứng thú đối với thủy tinh địa* trong miệng Liên Vũ, cho rằng tới đó còn có thể liếc qua một lần, nhưng hiển nhiên hắn không có nhãn duyên đó, khi tới, Thủy tinh loại kia đã bị quản sự ở quặng mỏ lấy đi, ngược lại phụ trách trông coi quặng mỏ thấy hắn tới, cũng không nói gì, Lâm Phong cũng không phải gương mặt mới, huống chi tiền lương ở quặng mỏ đều là trả theo ngày, cho nên nhân viên lưu động cũng tương đối nhiều, chỉ cần không vi phạm pháp luật sẽ không có ai quản.
* Thủy tinh địa: hoàn toàn trong suốt, trong suốt sáng bóng. Độ trong suốt của phỉ thúy khác với bảo thạch. Vòng tay có thủy tinh địa tốt nhìn qua trong suốt như thủy tinh, không có tạp chất (theo chương 1 bộ Đổ thạch sư)
Hai người cùng đi tới chỗ bọn họ thường nhặt nguyên thạch, Liên Vũ lấy cho hắn một cái sọt, ngồi xổm xuống nói: "Hai ngày trước em còn muốn tới nhà anh, nhưng vừa tới cửa đã bị mỗ phụ anh đuổi về, sau đó y không gây khó dễ cho anh chứ?"
Hiển nhiên tình huống trong nhà Lâm Phong cũng không phải bí mật gì ở quặng mỏ, dù sao cái nhà bắt một đứa bé đi làm nuôi cả gia đình có thể là ngôi nhà tốt sao, chuyện trong nhà họ đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu* cho không ít người.
* Trà sư tửu hậu = Chuyện phiếm lúc rảnh rỗi, thoái mái (sau khi ăn cơm)
Huống chi trong ký ức của đứa nhỏ này, nhà bọn họ trước kia cũng không phải ở quặng mỏ này, bởi vì người cha giống đực nhà bọn họ đánh bạc thành tính, thiếu chút nữa đã bán mẫu tử bọn họ đi, may là Lâm Tố cũng không ngu ngốc, nghe được tin tức liền mang theo hài tử trốn tới chỗ này.
Người lưu lạc đến tinh vực IV này đều giống nhau, thường thường là những hộ nghèo túng, không phải ai tới nơi này cũng mang tội trên người đâu.
"A, đúng, vừa rồi em quên nói với anh, hình như hôm qua quản sự đã tiếp đón Ngô đại sư ở đây, em lại thấy Chu Huân ra ngoài khoe khoang." Vẻ mặt Liên Vũ ghét bỏ mà cau mày, vừa nhỏ giọng bát quái* với Lâm Phong chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, vừa nhặt nguyên thạch, nó cũng không có kỹ xảo gì, nhìn qua không tồi liền ném vào sọt.
* Bát quái = Tám chuyện
Ngô đại sư?
Lâm Phong nhớ lại, trong ký ức của tiểu hài tử quả thực có người như vậy, nghe nói là điêu khắc sư duy nhất ở quặng mỏ này, tuy rằng chỉ là nhất phẩm*, nhưng ở nơi khuyết thiếu điêu khắc sư này, cũng là trân quý, mà Chu Huân kia lại là đồ đệ của Ngô đại sư đây, bình thường cũng có vài phần thế lực.
* Nhất phẩm = Cấp 1
Nói đến điêu khắc sư, ở đế quốc thú nhân cũng đã phân chia phẩm cấp, tổng cộng lục* phẩm, nhất nhị thuộc hạ phẩm, tam tứ trung phẩm, ngũ lục là thượng phẩm, nghe nói mỗi một phẩm cấp lại có một đường ranh giới, cũng không dễ đột phá.
* Nhất nhị tam tứ ngũ lục = 1 2 3 4 5 6 (để vậy cho hay)
Ngô đại sư kia gọi là Ngô Đồng, là một giống cái, khoảng 40* tuổi, ngày thường tiếp nhận một vài đơn đặt hàng từ quản sự trong quặng mỏ. Mà mỗi lần Ngô Đồng nhận đơn làm việc, Chu Huân đều phải khoe khoang một chút, không biết là ý của Ngô đại sư, hay Chu Huân tự ý làm như vậy, dù sao cũng không thấy Ngô đại sư ra mặt ngăn cản y.
* QT chỉ có số 0, chắc là thiếu nên mình để vậy
"Đơn lần này y tiếp nhận là gì?" Lâm Phong nhặt một tảng đá, trong đầu suy nghĩ một chút, nghiêng mặt nhìn về phía Liên Vũ.
"Nghe nói là một đơn nhỏ, hoa tai linh tinh." Liên Vũ nghĩ một lát: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Thấy Liên Vũ như sau một hồi mới kịp phản ứng, không khỏi cười một chút: "Không có gì, chỉ tò mò hỏi một câu thôi."
"A, em còn tưởng rằng anh cũng động tâm muốn bái Ngô đại sư làm thầy!" Liên Vũ nói ra lời này cũng không khiến Lâm Phong cảm thấy ngoài ý muốn, là điêu khắc sư duy nhất ở nơi này, có người muốn tới bái sư cũng là chuyện quá bình thường.
Mặc dù Lâm Phong không có tâm tư bái sư, nhưng ngược lại cũng muốn đi xem một chút, tuy trước kia hắn cũng làm điêu khắc, nhưng dù sao cũng mới đến đây, không biết việc điêu khắc ở nơi này vo với việc hắn làm trước kia có giống nhau hay không, bất quá chuyện này không cần vội, trước để ý một chút thông tin là được.
Lâm Phong nhặt nửa sọt liền không nhặt nữa, ngồi nhìn Liên Vũ nhặt, Liên Vũ thấy hắn như vậy còn tưởng hắn mệt: "Nếu mệt anh qua chỗ râm kia nghỉ một chút đi?"
Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, "Anh đã đỡ hơn rồi, em có về với anh không?" Ở quặng mỏ bình thường chỉ cung cấp nước, không có đồ ăn.
Cho nên tự mình mang cơm, hoặc trở về ăn, hoặc là chịu đói bụng, nếu là trước kia tiểu hài tử khẳng định sẽ nhịn đói, Lâm Tố vừa không cho hắn mang cơm vừa không cho hắn về nhà ăn, nhưng Lâm Phong không tính chịu đựng cái khổ này, hắn vừa mở miệng, lại khiến Liên Vũ cảm thấy có chút bất ngờ, "Anh, nay anh về nhà ăn a?"
"Ừ, anh đây không phải bệnh mới khỏi sao, em về không?" Lâm Phong cũng không nói quá rõ ràng, trong lòng hắn đã có kế hoạch của bản thân.
Liên Vũ lắc đầu: "Em không về, anh về đi." Nó muốn nhặt nhiều một chút, kiếm nhiều tiền để chưa bệnh cho mỗ phụ.
Lâm Phong gật gật đầu, đứng dậy khỏi sọt, Liên Vũ không biết như thế nào đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn một câu: "Kia, buổi chiều anh lại đến chứ?"
Lâm Phong cúi đầu nhìn ánh mắt thấp thỏm của Liên Vũ, không thể không nói tuy tiểu hài tử này hơi trì độn một chút, nhưng chưa phải quá ngốc, tóm lại là vẫn nhìn ra hắn có điểm khác trước.
Sờ sờ đầu Liên Vũ: "Xem tình huống đi, nếu anh đến sẽ tới chỗ này tìm em."
"Vậy được, anh đi chậm một chút." Liên Vũ nghe vậy trong lòng yên tâm không ít, còn không quên dặn dò hắn một câu.
Trong lòng Lâm Phong có vài phần lo lắng, không nghĩ sau khi xuyên tới thế giới này, nhận được phần ấm áp đầu tiên, cư nhiên lại là từ một nhỏ.
Lĩnh tiền từ chỗ quản sự, Lâm Phong mới biết, bọn họ nhặt nguyên thạch ở đây, đều tính theo cân*, 10 cân một, cứ 10 cân sẽ nhận được 1 ngân thú tệ, mấy đứa nhỏ giống Lâm Phong, một ngày nhặt được 50 cân là nhiều nhất, còn phải là không ngừng nghỉ.
* 1 cân bên TQ = 0,5 kg bên mình
Tốt ở chỗ 1 ngân thú tệ tương đương 100 đồng thú tệ, cho nên lúc trước đứa nhỏ này có thể miễn cưỡng nuôi sống mấy người trong nhà kia cũng không phải không có lý.
* 1 kim thú tệ = 100 ngân thú tệ = 10000 đồng thú tệ
Méo: Nếu truyện của tui xuất hiện trên các trang ăn cắp thì tui sẽ xóa truyện vĩnh viễn:)))) còn nếu em nó không bị bế lên mấy trang kia là tốt nhất
Link chính chủ:
https://www.wattpad.com/user/Xiaomao99
https://meohouse.tumblr.com/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.