Tướng Minh

Chương 187: Cái chết không hoàn hảo và cái chết hoàn hảo.

Trí Bạch

22/04/2016

- Ngươi chưa chết!

La Sĩ Tín không thể tin nổi nhìn vào vẻ mặt tươi cười của Lý Nhàn, mắt trợn trừng. Gã theo bản năng thúc ngựa lao về phía trước cẩn thận dò xét khuôn mặt của Lý Nhàn, hồn nhiên không để ý tới chiến cục. Kỵ binh Yến Vân trại phía sau Lý Nhàn đã đánh tới, quân giặc bao vây La Sĩ Tín đã bị giết tán loạn. Lý Nhàn giơ hắc đao lên chỉ về phía trước, gào thét kỵ binh xông lên giết chết quân giặc Cự Dã Trạch.

Lý Nhàn thấy Trương Kim Xưng chạy đi rất xa liền nhíu mày, chỉ về phía Trương Kim Xưng nói:

- Lát nữa sẽ giải thích với ngươi, trước tiên phải giết chết thằng nhãi Trương Kim Xưng này đã rồi tính tiếp!

La Sĩ Tín dụi dụi mắt, liền bật cười ha hả nói:

- Được! Ngươi và ta cùng giết giặc!

Gã đã chú ý tới bộ giáp đen đó của Lý Nhàn, cũng chú ý tới không biết bao nhiêu kỵ binh tinh nhuệ phía sau Lý Nhàn. Gã chỉ là theo bản năng cảm thấy có gì đó không thỏa đáng. Trong khoảng thời gian ngắn lại không kịp có phản ứng gì, hai người lần lượt đuổi theo Trương Kim Xưng. La Sĩ Tín bỗng hiểu ra chỗ nào không thỏa đáng.

- Phủ binh Đại Tùy!

Nghĩ tới điểm này, La Sĩ Tín lại nhìn kỹ lại đám kỵ binh đó, phát hiện thấy có một số chỗ khác thường. Không sai, trên người những kỵ binh đó quả thực là mặc áo màu vàng có số theo kiểu Đại Tùy. Bì giáp bên ngoài cũng là bì giáp kiểu kỵ binh Đại Tùy. Điểm khác biệt là, trên tay phải của những kỵ binh này đều buộc một dải vải đỏ!

Không phải cờ chiến của Đại Tùy!

Tầm nhìn của La Sĩ Tín đã dừng lại trên lá cờ tung bay của kỵ sỹ đó một hồi, bỗng thấy trong lòng căng thẳng.

]Cờ chiến của Đại Tùy là màu đỏ, giống như màu máu. Còn đám kỵ binh dưới trướng Lý Nhàn này dù là một cánh quân phủ binh, nhưng cờ chiến của họ lại là màu đen. Đen giống như màn đêm đen tối nhất. Hơn nữa còn có mây đen che phủ mặt trăng, giống như màu đen của thanh hắc đao đó trong tay Lý Nhàn. Đặc biệt là ba chữ lớn màu đỏ đó giống như máu tươi của kẻ địch treo trên hắc đao Lý Nhàn vậy.

Yến Vân Trại!

Yến Vân …Yến Vân ….

Trong lòng La Sĩ Tín chợt bừng sáng lên, giống như có một tia chớp lóe sáng!

Hắn chính là Yến Vân đã cướp thi thể của lão tướng quân Mạch Thiết Trượng ở Liêu Đông, giết chết đại tướng Ất Chi Văn Lễ của Cao Cú Lệ, đánh cho Ất Chi Văn Đức tàn phế, mạnh mẽ quay lại bờ Tát Thủy cứu hơn hai vạn phủ binh!

Mặc dù đám người Vũ Văn Thuật và Vu Trọng Văn cố ý giấu chuyện của Yến Vân trước mặt Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng. Trước mặt Dương Quảng bao gồm cả Tiết Thế Hùng cũng đều im lặng không nhắc tới một tiếng nào. Còn Dương Quảng cũng đã sớm quên mất chàng thiếu niên mình đã gặp bên bờ sông Liêu Thủy. Ông không hỏi, đám người Vũ Văn Thuật đương nhiên sẽ không nói. Nhưng dù giấu được Hoàng đế, cũng không thể giấu được người dân Đại Tùy.

Từ năm ngoài, sau khi quân viễn chinh Đại Tùy từ Liêu Đông trở về, truyền thuyết về một vị tướng quân trẻ tuổi Yến Vân đã bắt đầu được lưu truyền. Chỉ trong vòng mấy tháng đã được lưu truyền khắp vùng phương bắc. Truyền thuyết nói chàng tướng quân giáp đen tên gọi Yến Vân đó cao trượng hai, dùng một mã sóc còn lớn hơn cả cây sóc của Tần Thúc Bảo quận Tề. Chỉ một mình liên tục chiến đấu ba nghìn dặm, giết chết đại tướng Ất Chi Văn Lễ Cao Cú Lệ, một sóc chặt đứt một chân của Ất Chi Văn Đức. Toàn bộ quân viễn chinh Đại Tùy đều tan vỡ, duy chỉ có một mình tướng quân Yến Vân đã đánh vào trận địch, cứu được rất nhiều đồng bào từ hàng chục vạn quân Cao Cú Lệ.

Có người nói, tướng quân Yến Vân ngựa đen, giáp đen, mũ đen, tướng mạo dự tợn vô cùng, mặt mũi hung tợn, thân hình tráng kiện. Hắn cưỡi ngựa đen còn cao hơn ngựa chiến bình thường nửa thân người. Mà tướng quân Yến Vân cũng cao một trượng hai, đại hán bình thường cũng chỉ tới nách hắn. Hắn dùng cây đao một trượng tám, giống như cánh cửa vậy, tùy tùy tiện tiện quét một đường có thể giết chết mấy chục tên mọi rợ Cao Cú Lệ. Bên bờ Liêu Thủy đã truy sát Ất Chi Văn Đức. Bên bờ Tát Thủy đã chém lưng Ất Chi Văn Lễ. Tướng quân Yến Vân đều dùng cây đại đao này. Nghe nói, quân viễn chinh Đại Tùy suýt chút nữa đã công hạ được quốc đô Cao Cú Lệ Bình Nhưỡng. Chính bởi vì tướng quân Yến Vân một đao đã chặt đứt cổng thành Bình Nhưỡng.

Tương truyền có rất nhiều bản, còn có người thề thốt mà nói, tướng quân Yến Vân chính là một tiểu tướng bào trắng, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn mỹ, dùng một cây bảo kiếm sắc nhọn như điện. Chỉ cần rút kiếm ra, thế gian này không ai là đối thủ của hắn. Bạch mã áo bào trắng, trong vạn quân Cao Cú Lệ đi ra, áo không dính chút máu, mười bước giết chết một người, tung hoành ngàn dặm.



Bản này được các thiếu nữ khuê trung yêu thích nhất. Rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đều không chỉ một lần nằm mơ thấy Yến Vân trong bộ dạng như vậy. Vị công tử mặc áo bào trắng đó, thắt lưng đeo một cây thần kiếm, trong tay là một cuốn binh thư phá trận, đẹp đẽ vô cùng. Cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ đậu khấu xuân khuê oán phụ xem Yến Vân là tình nhân. Nhưng bất luận là bản nào thì kết cục cũng đều giống nhau. Đó chính là tướng quân Yến Vân một mình đánh vào quân Cao Cú Lệ, chém chết hàng ngàn người, cuối cùng cũng tử trận. Kết cục này cũng không biết đã khiến cho bao nhiêu thiếu nữ rơi lệ, lấy bao nhiêu cân nước mắt rồi.

Không biết, có bao nhiêu thiếu nữ đã từng tựa cửa than thở, có bao nhiêu đàn ông uống rượu thổn thức.

Mà những truyền thuyết này khi lan tràn ở vùng đất tây bắc, lan đến trong lòng mỗi người, thì Lý Nhàn đang dẫn đội ngũ ở Yến Sơn chỉnh đốn đội ngũ. Phi Hổ Mật Điệp thu thập những truyền thuyết này, Lý Nhàn khi đó không để ý, mãi cho tới khi tới phía nam, hắn mới phát hiện ra mình hóa ra đã là một nhân vật rất lớn rất lớn rồi. Nhưng tiếc là mình trong truyền thuyết đều đã chết đủ kiểu rồi, đau buồn vô cùng.

La Sĩ Tín cũng nghe nói tới cái tên Yến Vân này. Khi uống rượu cùng với tướng quân Trương Tu Đà và đám người Tần Quỳnh cũng đã từng vì vậy mà say rượu, mắng chửi Vũ Văn Thuật vô năng, chửi Lưu Sĩ Long lầm nước. Khi đó chỉ có ba người bọn họ, cho nên cũng không sợ bị người khác nới tới tai triều đình.

Mặc dù Trương Tu Đà và Tần Quỳnh đều cảm thấy chuyện của Yến Vân đó có chút hơi quá, thậm chí còn có thể hoàn toàn chính là nói dối. Nhưng, điều này không cản trở bọn họ đã dùng những ví dụ trận chiến kinh điển của Yến Vân trong truyền thuyết để phân tích. Sở dĩ họ không quá tin Yến Vân tồn tại thực sự, là vì quân viễn chinh triều đình ba mươi vạn phủ binh, tổng cộng trở về chỉ còn có hai nghìn bảy trăm người. Nếu Yến Vân thực sự đã cứu được mấy vạn binh lính, vậy thì người đâu? Ở đâu?

Khi La Sĩ Tín nhìn thấy đại kỳ của Yến Vân Trại, thấy binh lính Đại Tùy mặc áo màu vàng có số đó.

Trong đầu gã đã nhớ lại những truyền thuyết về Yến Vân. Gã bỗng như lóe lên ánh sáng trong đầu.

Gã biết, những binh lính đó đi đâu.

La Sĩ Tín hít sâu một hơi, mười mấy vết thương trên người đều không khiến gã nhíu mày. Nhưng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này gã đã đoán ra chân tướng, lại khiến cho mặt gã tái đi.

Bất luận là ở bản nào, Yến Vân cuối cũng cũng đều đau buồn tử chiến. La Sĩ Tín thấy Lý Nhàn, thấy áo giáp đen, ngựa đen, hắc đao. Thấy những binh lính Đại Tùy tinh nhuệ đó. Thấy trên đại kỳ màu đen có thêu ba chữ màu đỏ Yến Vân Trại. Gã lắc đầu cười khổ, hóa ra, tất cả truyền thuyết đều là thật. Nhưng, kết cục lại là giả, Yến Vân vẫn chưa chết, người đã cứu sống hàng vạn binh lính, công thần của Đại Tùy này, hóa ra … đã thành tặc rồi.

La Sĩ Tín lau vết máu trên khóe miệng, phát hiện hóa ra máu cũng đắng.

Thấy bóng Lý Nhàn, La Sĩ Tín liền lầm bẩm:

- Nếu ngươi chưa chết, hà tất phải trở về? Nếu ngươi đã tòng quân … hà tất phải quay lại làm giặc?

Gã không hiểu, cho nên trong lòng thấy lo sợ, khó chịu trong lòng.

Cho nên, gã định đuổi theo hỏi cho rõ ràng!

……..

…………

Trương Kim Xưng từ trước tới giờ chưa từng chật vật như thế. Mấy năm trước, y đã mua được hai con ngựa tồi từ tay của người thảo nguyên Tắc Ngoại, bị quan phủ thu lại. Khi y bị mấy tên quan sai đánh, y không thấy chật vật như vậy. Y dẫn mọi người tạo phản, giết chết quan sai, đốt nha huyện, sau đó bị quan quân bao vây tiêu diệt cũng không có chật vật như vậy. Y tập hợp hàng vạn người, sau khi hạ độc giết chết Tôn An Tổ trong tiệc rượu, bị thân binh của Tôn An Tổ truy đuổi ở nhà, y cũng không chật vật như vậy. Thậm chí, trước trận ở bên bờ sông Hoàng Hà bị người ta đánh bại thảm hại, ngay cả hang ổ Cự Dã Trạch cũng đều bị mất, y cũng không có chật vật như thế.

Y vì bảo vệ tính mạng mà không thể không lăn lộn, điều đó cũng có đáng gì chứ. Vì cuộc sống, y đã dùng thân gia Tiền Lộc để ngăn cản một mâu cũng có đáng gì. Vì cuộc sống mà để mất ngân giáp của mình cũng có đáng gì.

Chỉ cần được sống tiếp, không có gì phải thẹn hết.



Cho nên, khi tướng quân giáp đen giết nhân mã của y tán loạn bên bờ sông Hoàng Hà lại một lần nữa xuất hiện trước mặt y. Trương Kim Xưng dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tháo chạy.

Khi y nghe thấy có người ở phía sau gọi:

- Người mặc ngân giáp đó chính là Trương Kim Xưng, giết!

Y không chút do dự bắt đầu chân tay luống cuống, không cởi được giáp xuống, dùng dao găm cắt bỏ. Sau đó, từng lá từng là ngân giáp của y rơi xuống. Thậm chí đao của y cũng đâm chết tên thân binh không có mắt đó. Bởi vì tên thân binh đó giơ lá cờ chữ Trương đó vẫn luôn ở bên mình. Y còn đâm một đao vào mông ngựa chiến. Con ngựa chiến đó hí lên một tiếng, sau đó bỏ chạy điên cuồng, cũng không biết chảy máu tới khi nào thì chết.

Trương Kim Xưng không lo được nhiều như vậy, có thể sống lúc nào hay lúc ấy.

Không quân, sau này có thể chiêu binh mãi mã tiếp. Ngân giáp không có, sau này lại đi cướp – cướp tiền làm một bộ là được. Cự Dã Trạch không còn, ai có thể nói sau này y không có cơ hội cướp lại chứ?

Chỉ cần giữ được tính mạng, cái gì cũng vẫn có thể có lại.

Bởi vì Trương Kim Xưng đâm một đao vào con vật mình cưỡi, con ngựa đó đau đến phát điên. Đại hắc mã của Lý Nhàn đuổi tới cũng không dễ dàng gì có thể đuổi theo được. Mãi cho tới khi thoát ra khỏi chiến trường, lại đi xa thêm ba dặm nữa, Lý Nhàn mới rút ngắn được khoảng cách với Trương Kim Xưng còn khoảng trăm bước. Mà ngựa của La Sĩ Tín vốn không nhanh như Đại hắc mã của Lý Nhàn, đã chinh chiến lâu như vậy, sớm đã mệt mỏi rồi, dần bị Lý Nhàn áp sát. Không để ý tới vết thương trên người đã mệt rồi, cũng không quan tâm chiến mã đã mỏi mệt rồi, vẫn nghiến răng đuổi phía sau.

Khoảng cách trăm bước, Lý Nhàn lấy cung tên từ phía sau xuống, rút một cây phá giáp chùy đặt lên cung tên, ngắm qua một chút, liền bắn đi. Mũi tên đó như sao băng lướt đi tạo thành vệt sáng, mang theo đường cong lao thẳng tới vùng tim phía sau Trương Kim Xưng.

Một âm thanh vang lên, mũi tên đó bắn trúng phía sau Trương Kim Xưng. Nhưng không ngờ tên Trương Kim Xưng sợ chết đó lại mang một tấm kính bảo vệ ở sau lưng, pháp giáp chùy bắn tấm kính sắt đó chia ra làm đôi, không bắn trúng vào bên trong cơ thể Trương Kim Xưng. Nhưng, sức tấn công này khiến Trương Kim Xưng đã bị chấn động, lồng ngực khó thở hộc ra một búng máu.

Lý Nhàn thấy Trương Kim Xưng không ngờ lại cẩn thận như vậy, thầm kêu lên một tiếng ai da là người trong đồng đạo nha.

Nên nhớ thủ đoạn thủ mệnh của Lý Nhàn còn nhiều hơn Trương Kim Xưng rất nhiều. Xét về mặt ý nghĩa mà nói, hai người có thể tìm được vài điểm tương đồng, nhưng sự khác biệt căn bản là ở chỗ, Lý Nhàn khi cần liều mạng từ trước đến giờ không hề nao núng. Còn Trương Kim Xưng thì lúc không thể không liều mạng thì sẽ không thể liều mạng.

Phá giáp chùy thứ hai lại một lần nữa được bắn đi. Mũi tên này vẫn chính xác, nhưng khiến cho Lý Nhàn kinh ngạc là mũi tên này vẫn không thể bắn Trương Kim Xưng xuống ngựa!

Hóa ra Trương Kim Xưng gầy quá, bên trong ngân giáp còn có một lớp bì giáp nữa. Mà bên trong bì giáp vẫn còn có một lớp áo bông. Bởi vì mồ hôi đã thấm đẫm áo bông, lực cản cũng càng lớn hơn. Cộng thêm khoảng cách xa hơn một chút với mũi tên thứ hai thì không thể bắn chết được y. Mặc dù mũi tên đã phá được phía sau áo bông của y, nhưng lại không vào được sâu hơn. Dù như vậy, vẻ mặt đau đớn của Trương Kim Xưng cũng đã tái đi, hoa mắt suýt ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Lý Nhàn tiếp tục thúc ngựa đuổi theo, mũi tên thứ ba lại được bắn đi.

Trương Kim Xưng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Lý Nhàn kéo cung, y liền cúi rạp xuống lưng ngựa không dám đứng thẳng người lên. Mũi tên đó từ phía sau đuổi theo đầu Trương Kim Xưng mà bắn tới. Mũi tên này cắt rụng tóc y, cũng đã cắt đứt không ít mái tóc khô vàng của y. Mũi tên đã tạo thành một đường máu ở phía sau đầu y, cũng không chí mạng.

Ba mũi tên không thể giết chết được Trương Kim Xưng. Trong lòng Lý Nhàn căm tức vô cùng.

Vừa định kéo cung tiếp, bỗng thấy từ bên cạnh xông ra mấy trăm con ngựa, nhìn quần áo chính là quân giặc bị thua, chỉ là không biết làm thế nào chạy trốn tới đây.

Từ mặt bên trốn tới chính là Bùi Can thủ hạ của Vương Bạc. Y vốn dẫn nhân mã bao vây tấn công Trương Tu Đà. Trước tiên là bị nhân mã của Tần Quỳnh đánh cho một trận, lại bị kỵ binh tinh nhuệ của Lý Nhàn đánh cho tan tác. Lý Hải hợp quân với y vây kín Trương Tu Đà đã bị Tần Quỳnh một giáo giết chết. Bùi Can thấy đại thế đã cấp bách, liền dẫn thân binh của mình chạy ra khỏi chiến trường.

Lúc này thấy một vị tướng quân giáp đen truy sát một quân giặc, Bùi Can không nhịn được cục tức, ức hiếp Lý Nhàn một mình cưỡi ngựa. Y lớn tiếng chửi mắng vài câu, sau đó dẫn theo mấy trăm kỵ binh đuổi giết Lý Nhàn. Lý Nhàn giận tới buồn cười, phá giáp chùy vốn để cho Trương Kim Xưng lại tặng cho Bùi Can. Bùi Can đối mặt với Lý Nhàn, khoảng cách rất gần, bị Lý Nhàn bắn một tên trúng đầu. Phá giáp chùy đó lại từ đầu y xiên ra ngoài, thi thể ngã nhào xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook