Chương 133: Đều có tâm tư.
Trí Bạch
24/03/2016
.
Lý Nhàn cứ an tĩnh như vậy ngồi trên tảng đá ước chừng một canh giờ, mặt trời mọc dần ở phía đông đã lên đến vị trí cao nhất. Hắn biết hôm qua mình nhất thời kích động phạm phải sai lầm, hơn nữa nhìn vào cục diện bây giờ chính sai lầm đó đã đẩy mình vào tử cục. Trừ phi đêm nay trắng đêm chạy trốn, nếu không gần như không có biện pháp nào có thể phá giải. Nhưng vất vả lắm mới trèo được đến vị trí bây giờ, Lý Nhàn không cam lòng buông bỏ.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã thấu hiểu một đám Đại tướng quân thoạt nhìn đạo mạo quân tử, bên trong lại âm hiểm thủ đoạn thế nào. Tuy từ lúc mới bắt đầu hắn đã mang lòng đề phòng, bằng không cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ở trong Hộ lương binh làm một Giáo úy căn bản không có cơ hội tiếp xúc với quân tình. Lại nào có ngờ, những con người đạp lên thi thể kẻ khác để trèo lên vị trí Đại tướng quân chơi trò âm mưu quyền mưu khéo léo đến mức làm người ta khó lòng phòng bị.
Từ hành vi không tiếc lời ca ngợi hắn của Vương Nhân Cung hôm qua, Lý Nhàn liền nghĩ đến dụng tâm của y, còn có ánh mắt như trong lơ đãng đảo qua sắc mặt hắn của Vũ Văn Thuật, khiến hắn nổi lên dự cảm bất an.
Hắn vẫn rối rắm chưa quyết, rốt cuộc là đi hay không đi, nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không ra được biện pháp nào. Vương Nhân Cung cũng tốt, Tân Thế Hùng cũng thế, bọn họ đều là Đại tướng quân nắm trong tay mấy vạn nhân mã. Ở Liêu Đông này, dẫu bọn họ có dùng âm mưu quỷ kế để tính kế một Giáo úy nho nhỏ căn bản không tính là gì, cho dù lộ liễu nhằm vào hắn, cũng coi như không. Nhưng người như bọn họ làm việc phải để ý tới thân phận, tránh miệng lưỡi thế nhân, đương nhiên sẽ không trực tiếp xuống tay với Lý Nhàn.
Đờ đẫn ngồi suốt một canh giờ sau, Lý Nhàn mới hơi cử động thân mình đã sớm tê cứng.
Hắn đứng lên, nhìn bọn thủ hạ của mình cách đó không xa, trong lòng thầm hạ quyết định, lựa chọn kéo một nhóm người trở về Yến Sơn và bảo mệnh, vẫn là cái thứ hai quan trọng hơn.
Hắn bước tới đám người Lạc Phó, dự định căn dặn bọn hắn lo chuẩn bị một chút để tối nay trốn đi. Nhưng đúng lúc đó, bỗng có một thân binh thở hổn hển từ ngoài cửa doanh chạy vào, chạy một mạch đến chỗ Lý Nhàn cách đó không xa nói:
- Giáo úy, Tả Ngự Vệ Đại tướng quân tới đây.
- Vũ Văn Thuật?
Lý Nhàn ngẩn ra, lập tức sắc mặt hơi đổi.
Thân binh kia nói:
- Không phải Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, mà là Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng.
Lần này Lý Nhàn thật sự kinh ngạc. Mình và Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng chưa từng qua lại với nhau, bỗng dưng Tiết Thế Hùng đến đây làm gì? Nhưng còn chưa rời khỏi đại doanh của Tùy quân, về mặt thể diện vẫn phải làm cho đầy đủ lễ nghĩa. Lý Nhàn sửa sang y phục trên người một chút, rồi bước vội về hướng cửa doanh.
Vừa ra ngoài cửa doanh, đã thấy Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng với chòm râu trắng xóa đang đưa mắt dõi về hướng khói bếp lượn lờ cách đó không xa. Lý Nhàn mới chợt phát giác, hóa ra đã đến giờ cơm rồi. Chẳng qua không phải thời điểm chiến đấu mỗi người chỉ được một chén cháo loãng, thật sự rất nhạt nhẽo.
- Ty chức Yến Vân, Giáo úy Hộ lương binh thuộc Tả Đồn Vệ, bái kiến Đại tướng quân.
Lý Nhàn chuẩn mực chào theo kiểu nhà binh, sau đó trang nghiêm đứng ở một bên.
Tiết Thế Hùng chậm rãi thu về tầm mắt đang quan sát khói bếp lượn lờ đằng xa, nhìn Lý Nhàn cười nói:
- Nghe nói Tân tướng quân sáng sớm hôm nay đã thăng chức cho ngươi, sao vẫn còn tự xưng là Giáo úy Hộ lương binh?
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Là quen miệng thôi ạ, tạm thời còn chưa kịp thích ứng.
Tiết Thế Hùng ừ một tiếng, cũng không khách khí, trực tiếp đi vào doanh địa Hộ lương binh, sau khi vào cửa thì quét mắt một vòng, nghi hoặc hỏi:
- Cái nào là lều trướng của ngươi?
Lý Nhàn chỉ vào một cái không chút khác biệt với lều của các binh lính bình thường, nói:
- Chính là ở phía trước.
Tiết Thế Hùng hiển nhiên hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Tại sao không có gì khác với của binh lính phổ thông?
Lý Nhàn cười nói:
- Chỉ là một Giáo úy nhỏ bé mà thôi, người trong doanh này cũng không nhiều, không nhất thiết phải dựng một cái lều làm người ta chú ý.
Tiết Thế Hùng liếc nhìn Lý Nhàn một cái, không nói gì.
Lý Nhàn cảm thấy cái nhìn này của ông ta tựa như nhìn thấu vào lòng mình, cảm giác ở trước mặt lão nhân này không có cái gì giấu giếm được. Kỳ thực, sở dĩ lều của Lý Nhàn và binh lính bình thường giống nhau, thật sự không phải vì Lý Nhàn mộc mạc chịu khó chịu khổ, mà là bởi sự thận trọng của một người từ nhỏ đã bị đuổi giết, cho nên mới tránh thể hiện thu hút sự chú ý. Một cái lều trướng như vậy mới an toàn chút.
Tiết Thế Hùng tiến vào lều trại của Lý Nhàn tùy ý ngồi lên vị trí vốn thuộc về Lý Nhàn, sau đó rất không khách khí chỉ vào một chiếc ghế đẩu, rồi nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Đối với vị lão nhân vừa vào cửa đã không xem mình là người ngoài, Lý Nhàn có chút tò mò, khiêm tốn nói:
- Ty chức đứng vẫn tốt hơn.
Tiết Thế Hùng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Lúc này còn bày đặt khách khí cái gì, lúc ta thay ngươi chùi đít sao không thấy ngươi khách khách khí khí với ta?
Lý Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, thầm nói, thảo nào thấy lão đầu râu bạc này sao mà quen mắt. Hóa ra là lúc ở Liêu Thủy đoạt thi thể của Mạch Thiết Trượng trốn chạy, người đã dẫn mấy vạn phủ binh Đại Tùy mai phục trong khóm rừng bên sườn núi, ngày hôm sau từ bên sườn đánh tan năm vạn đại quân của Ất Chi Văn Đức chính là ông ta. Vừa nghĩ tới tình huống lúc đó, da mặt dày như Lý Nhàn cũng không tự chủ được mà đỏ mặt. Ngượng ngùng cười nói:
- Sự việc ngày đó là có nguyên nhân, mong Đại tướng quân thứ lỗi.
Tiết Thế Hùng trừng mắt hắn rồi nói:
- Ngươi nói ta thứ lỗi thì ta sẽ thứ lỗi à?
Thấy Lý Nhàn ngạc nhiên, lão nhân tự nhiên giơ ra một ngón tay nói:
- Nếu không có một bình rượu ngon, một mâm thịt kho, lão phu nhất định phải thanh toán nợ nần ngươi đùa bỡn ta ngày đó.
Lý Nhàn cực kỳ nghiêm túc nói:
- Việc này... thật sự không có.
Tiết Thế Hùng có chút giật mình, ông ta không tin, liền hỏi:
- Ngươi làm Giáo úy Hộ lương binh thế nào đấy? Người khác có lẽ không có được một mâm thịt, nhưng chỗ này của ngươi mà cũng không có à? Lão phu lặn lội đường xa đến đây tống tiền, ngươi tưởng đơn giản một câu “không có” là đuổi được lão phu? Tả Đồn Vệ Tướng quân Tân Thế Hùng nổi danh tửu quỷ, ngươi quản lý việc cung ứng cho y, sao có thể không có rượu?
Lý Nhàn giải thích:
- Ngài cũng biết Tân tướng quân thích uống rượu. Với người thích uống rượu, rượu còn quan trọng hơn cả mạng sống, làm sao có thể an tâm cất rượu ở chỗ này của ta...
Tiết Thế Hùng gật đầu nói:
- Đừng nói với ta chút hàng tích trữ cũng không có!
Lý Nhàn nói:
- Ngày hôm qua còn một túi rượu lớn...
- Ngươi uống hết rồi?
Tiết Thế Hùng bày ra vẻ mặt tiếc hận.
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Không uống, đều dùng để tẩy rửa miệng vết thương.
Tiết Thế Hùng gật đầu nói:
- Biện pháp này không tệ, trước kia ta cũng có dùng qua. Nếu không có rượu, chẳng lẽ thịt cũng không nốt? Trên dưới trong đại quân có người nào không biết, hiện tại giàu có nhất chính là Tả Đồn Vệ các ngươi.
Lý Nhàn nói:
- Trừ phi giết ngựa, bằng không thật sự không có rồi.
Tiết Thế Hùng thở dài nói:
- Lão phu cũng không phải đến đây mượn lương thực, ngươi hà tất dè chừng vòng vo với lão phu?
Lý Nhàn nói nhỏ một câu:
- Thật sự không phải đến mượn lương?
Tiết Thế Hùng cả giận nói:
- Nếu lão phu thật sự đến đây vì mượn lương, lão phu sẽ đi gặp một tên Giáo úy nho nhỏ như ngươi sao?
.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, lập tức gọi thân binh vào rồi thấp giọng phân phó:
- Từ khẩu phần thịt của Tân tướng quân chia ra một mâm bưng vào đây.
Thân binh lĩnh mệnh rời đi. Tiết Thế Hùng hừ một tiếng, nói:
- Xem ra ngươi còn biết điều!
Không bao lâu sau, một mâm thịt kho được bưng vào. Tiết Thế Hùng cởi xuống túi rượu giắt bên thắt lưng, uống một hớp rượu ăn một miếng thịt, cũng không để ý đến Lý Nhàn mà tự mình ăn uống. Nhìn không ra ông ta ngần ấy tuổi rồi lại có sức ăn lớn như vậy, mới qua năm phút, một mâm ước chừng hai cân thịt bò kho, một túi rượu đã bị ông ta tiêu diệt sạch sẽ. Lý Nhàn ngồi ở một bên nhìn Tiết Thế Hùng mồm to ăn thịt mồm to uống rượu, trong lòng tự nhủ lão nhân này cũng khá có ý tứ, quả là không khách khí.
Cơm nước no nê, Tiết Thế Hùng vỗ vỗ cái bụng no căng, thỏa mãn thở dài nói:
- Đãi ta ăn một mâm thịt rồi, xem như ngươi đã trả ân tình bên bờ Liêu Thủy cho ta.
Lý Nhàn lập tức nói:
- Tướng quân rộng lượng.
Tiết Thế Hùng lườm hắn một cái nói:
- Là bao tử của lão phu không nhỏ!
- Yến Vân...
Ông ta bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, nói:
- Có thể giúp lão phu một chuyện hay không?
Lý Nhàn nói:
- Mời Đại tướng quân phân phó, nếu ty chức có thể làm được, tuyệt không chối từ.
Tiết Thế Hùng thấy hắn đáp ứng quyết đoán, thuận miệng hỏi:
- Sao lại đồng ý nhanh lẹ như vậy, không sợ ta hại ngươi à?
Lý Nhàn cười khổ nói:
- Đương nhiên là phải nhanh lẹ rồi, Đại tướng quân có chuyện gì hãy mau chóng phân phó, nội trong hôm nay ta sẽ lập tức đi làm, nếu chờ tới ngày mai, chỉ sợ có lòng giúp Đại tướng quân cũng không còn cơ hội.
Tiết Thế Hùng hừ lạnh nói:
- Hóa ra ngươi cũng không ngu!
Lý Nhàn chân thành nói:
- Ty chức cũng biết mình không ngu ngốc, chỉ là đôi khi nhất thời sốt ruột mà làm ra chuyện dại dột.
Tiết Thế Hùng thấy hắn dáng vẻ đáng thương cũng không tiếp tục đả kích, mà nghiêm túc hỏi:
- Ngươi đã nghĩ ra được biện pháp gì chưa?
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Không có biện pháp.
Tiết Thế Hùng thở dài nói:
- Bên bờ Liêu Thủy lão phu đã làm lá chắn cho ngươi rồi, vốn tưởng ngươi là một thằng nhãi thông minh tuyệt đỉnh, cớ sao hôm qua lại làm ra việc ngốc nghếch đến bực này? Êm đẹp ở trong Hộ lương binh của ngươi đi, dù không lý tưởng, dù không thể lập công lao, nhưng có thể sống sót trở về không phải tốt hay sao? Nếu Bệ hạ còn nhớ ngươi, ngươi khỏi phải quản lần này xuất chinh có thể lập được chiến công gì. Nếu Bệ hạ đã quên ngươi, dù ngươi có lập được nhiều công lao vĩ đại thì thế nào? Ngươi đừng nói ngươi truy Ất Chi Văn Đức không phải là vì lập công, mà chỉ vì suy nghĩ đường lui cho đại quân đó nhé.
Lý Nhàn nói:
- Ta... đúng là nghĩ như vậy.
Tiết Thế Hùng cười cười nói:
- Thiếu niên lang ngươi, hãy còn khuyết thiếu kinh nghiệm nhiều lắm.
Lý Nhàn nói:
- Đại tướng quân có việc gì thì cứ dặn dò để ta đi làm.
Tiết Thế Hùng nói:
- Ngươi cũng biết, Tả Ngự Vệ của ta phụ trách yểm hộ đường lui của đại quân, ở những vị trí hiểm yếu dọc đường, ta đều để lại nhân sự thủ hộ. Một đường từ Liêu Đông đến đây, Tả Ngự Vệ đã để lại không dưới vạn nhân mã cản ở phía sau. Hôm qua Vũ Văn nguyên soái tìm ta, thương nghị về chuyện lưu lại một chi binh mã ở Tát Thủy thủ hộ đường lui cho đại quân, nhưng quân của ta quả thật đã ở trong tình trạng giật gấu vá vai rồi, căn bản không rút ra được bao nhiêu binh mã. Cho nên ta tới tìm ngươi, cùng ta với hai đứa con trai ta là Tiết Vạn Triệt và Tiết Vạn Quân lãnh binh thủ hộ bến Tát Thủy, thế nào?
Ông ta là tới giải nguy cho mình hay sao?
Lý Nhàn sửng sốt, lập tức thở dài:
- Nhưng ta dù sao cũng là người của Tả Đồn Vệ...
Tiết Thế Hùng cười ha hả nói:
- Điều này ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần trả lời ta có nguyện đi thủ hộ Tát Thủy hay không, không nguyện thì sáng mai mang theo lính của ngươi đi tấn công Bình Nhưỡng?
Lý Nhàn chân thành nói:
- Đương nhiên là thủ Tát Thủy rồi.
Tiết Thế Hùng cười nói:
- Vậy là tốt rồi. Hôm qua ta đã cùng Vũ Văn nguyên soái thảo luận qua, từ Tả Ngự Vệ của ta điều động năm Chiết Xung doanh, do con ta Ưng Dương lang tướng Tiết Vạn Triệt suất lĩnh, từ Tả Đồn Vệ lại điều động ba Chiết Xung doanh, đồng thời giao cho Tiết Vạn Triệt chỉ huy, lấy việc đảm bảo cho hậu phương của đại quân vô lo. Trước khi ta đến đây, đã gặp qua Tân tướng quân. Sáng sớm ngày mai, ngươi dẫn binh mã của ba Chiết Xung doanh bên ngươi đến hội hợp với Vạn Triệt, cùng nhau xuất phát.
Lý Nhàn hoàn toàn ngơ ngẩn, nhất thời không kịp phản ứng.
Tiết Thế Hùng muốn cứu ta, không có lý do. Nghe ý tứ của ông ta, Vũ Văn Thuật dường như cũng không muốn để hắn ngày mai đi chịu chết, lại càng vô lý!
Chuyện khác thường tất có nguyên do, nhưng vấn đề là nguyên do gì?
...
...
Bên trong đại trướng trong đại doanh Tùy quân, tiễn Tiết Thế Hùng đi rồi, Vũ Văn Thuật lại chậm rãi ngồi xuống băng ghế của người Hồ, quan sát bức địa đồ Cao Cú Lệ mới vẽ, ánh mắt dừng lại ở thành Liêu Đông.
- Sĩ Cập, con đã muốn thu dụng tên tiểu tử kia, vi phụ sẽ giúp hắn một lần. Gia nghiệp của Vũ Văn gia ta cuối cùng đều sẽ thuộc về Hóa Cập, vi phụ có thể chia giúp con một phần, vậy liền giúp con đi. Chỉ mong tên tiểu tử kia là một người có ơn tất báo, ngày sau có thể trở thành phụ tá đắc lực của con, không uổng công hôm nay vi phụ nghĩ cách giúp hắn thoát thân.
Khóe miệng của ông ta hơi run rẩy, thì thào tự nói.
Nhớ tới Tiết Thế Hùng vừa đi, ánh mắt Vũ Văn Thuật lại trở nên mê man, ông ta đã vắt óc suy nghĩ thật lâu, vẫn không thông suốt vì sao Tiết Thế Hùng lại muốn giúp đỡ tên không có căn cơ không có đầu óc kia.
...
...
Trong lều vải của Lý Nhàn, Tiết Thế Hùng ăn no nê rồi đứng lên, bước đi ra ngoài.
- Yến Vân, sự việc cũng không như lời ta nói trước đó là muốn ngươi giúp ta, về phần tại sao lại để ngươi cùng con trai ta thủ hộ bến Tát Thủy, ngươi hẳn là hiểu được.
Lý Nhàn đưa tiễn, vừa đi vừa nói:
- Đại tướng quân yên tâm, ta tất sẽ bảo hộ cho an toàn của hai vị thiếu Tướng quân.
Tiết Thế Hùng gật đầu thở dài:
- Một thân võ nghệ này của ngươi thật không tệ, không tệ!
Lý Nhàn cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lý Nhàn không biết trong lịch sử vào thời điểm này Vũ Văn Thuật và Tiết Thế Hùng có thật đã phái ra tám Chiết Xung doanh một vạn binh canh giữ tại bến Tát Thủy hay không? Nếu trong lịch sự thật sự cũng đã diễn ra như vậy, thế thì lúc Đại Tùy rút quân về Tát Thủy có thể ngăn ngừa bại trận, nhưng trên thực tế sau khi vượt qua Tát Thủy quân đội Đại Tùy đã bị quân Cao Cú Lệ tập kích chặt đứt nguồn lương thực, từ đó đại quân bắt đầu lâm vào cảnh tan tác toàn diện.
Nếu trong lịch sử Vũ Văn Thuật không làm như vậy, chợt Lý Nhàn kinh ngạc nghĩ đến, chẳng lẽ là do mình trong vô tình đã cải biến lịch sử?
Nếu như không có thảm bại ở Tát Thủy, ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ của Đại Tùy có phải cũng sẽ không bị vùi thây nơi đất khách quê người hay không?
Lý Nhàn không biết, hắn chỉ biết mình cuối cùng đã tránh thoát được một kiếp, hơn nữa cũng không cần vì nhất thời kích động đuổi giết Ất Chi Văn Đức mà đưa đến kết quả lén lút trốn chạy khỏi quân doanh như chó nhà có tang. Việc tiếp theo hắn phải làm là dẫn theo binh mã của ba Chiết Xung doanh đi hội hợp với hai người con trai của Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng là Tiết Vạn Quân và Tiết Vạn Triệt, cùng nhau thủ vững Tát Thủy.
Lý Nhàn cứ an tĩnh như vậy ngồi trên tảng đá ước chừng một canh giờ, mặt trời mọc dần ở phía đông đã lên đến vị trí cao nhất. Hắn biết hôm qua mình nhất thời kích động phạm phải sai lầm, hơn nữa nhìn vào cục diện bây giờ chính sai lầm đó đã đẩy mình vào tử cục. Trừ phi đêm nay trắng đêm chạy trốn, nếu không gần như không có biện pháp nào có thể phá giải. Nhưng vất vả lắm mới trèo được đến vị trí bây giờ, Lý Nhàn không cam lòng buông bỏ.
Hiện tại hắn rốt cuộc đã thấu hiểu một đám Đại tướng quân thoạt nhìn đạo mạo quân tử, bên trong lại âm hiểm thủ đoạn thế nào. Tuy từ lúc mới bắt đầu hắn đã mang lòng đề phòng, bằng không cũng sẽ không cam tâm tình nguyện ở trong Hộ lương binh làm một Giáo úy căn bản không có cơ hội tiếp xúc với quân tình. Lại nào có ngờ, những con người đạp lên thi thể kẻ khác để trèo lên vị trí Đại tướng quân chơi trò âm mưu quyền mưu khéo léo đến mức làm người ta khó lòng phòng bị.
Từ hành vi không tiếc lời ca ngợi hắn của Vương Nhân Cung hôm qua, Lý Nhàn liền nghĩ đến dụng tâm của y, còn có ánh mắt như trong lơ đãng đảo qua sắc mặt hắn của Vũ Văn Thuật, khiến hắn nổi lên dự cảm bất an.
Hắn vẫn rối rắm chưa quyết, rốt cuộc là đi hay không đi, nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không ra được biện pháp nào. Vương Nhân Cung cũng tốt, Tân Thế Hùng cũng thế, bọn họ đều là Đại tướng quân nắm trong tay mấy vạn nhân mã. Ở Liêu Đông này, dẫu bọn họ có dùng âm mưu quỷ kế để tính kế một Giáo úy nho nhỏ căn bản không tính là gì, cho dù lộ liễu nhằm vào hắn, cũng coi như không. Nhưng người như bọn họ làm việc phải để ý tới thân phận, tránh miệng lưỡi thế nhân, đương nhiên sẽ không trực tiếp xuống tay với Lý Nhàn.
Đờ đẫn ngồi suốt một canh giờ sau, Lý Nhàn mới hơi cử động thân mình đã sớm tê cứng.
Hắn đứng lên, nhìn bọn thủ hạ của mình cách đó không xa, trong lòng thầm hạ quyết định, lựa chọn kéo một nhóm người trở về Yến Sơn và bảo mệnh, vẫn là cái thứ hai quan trọng hơn.
Hắn bước tới đám người Lạc Phó, dự định căn dặn bọn hắn lo chuẩn bị một chút để tối nay trốn đi. Nhưng đúng lúc đó, bỗng có một thân binh thở hổn hển từ ngoài cửa doanh chạy vào, chạy một mạch đến chỗ Lý Nhàn cách đó không xa nói:
- Giáo úy, Tả Ngự Vệ Đại tướng quân tới đây.
- Vũ Văn Thuật?
Lý Nhàn ngẩn ra, lập tức sắc mặt hơi đổi.
Thân binh kia nói:
- Không phải Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, mà là Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng.
Lần này Lý Nhàn thật sự kinh ngạc. Mình và Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng chưa từng qua lại với nhau, bỗng dưng Tiết Thế Hùng đến đây làm gì? Nhưng còn chưa rời khỏi đại doanh của Tùy quân, về mặt thể diện vẫn phải làm cho đầy đủ lễ nghĩa. Lý Nhàn sửa sang y phục trên người một chút, rồi bước vội về hướng cửa doanh.
Vừa ra ngoài cửa doanh, đã thấy Tả Ngự Vệ Đại tướng quân Tiết Thế Hùng với chòm râu trắng xóa đang đưa mắt dõi về hướng khói bếp lượn lờ cách đó không xa. Lý Nhàn mới chợt phát giác, hóa ra đã đến giờ cơm rồi. Chẳng qua không phải thời điểm chiến đấu mỗi người chỉ được một chén cháo loãng, thật sự rất nhạt nhẽo.
- Ty chức Yến Vân, Giáo úy Hộ lương binh thuộc Tả Đồn Vệ, bái kiến Đại tướng quân.
Lý Nhàn chuẩn mực chào theo kiểu nhà binh, sau đó trang nghiêm đứng ở một bên.
Tiết Thế Hùng chậm rãi thu về tầm mắt đang quan sát khói bếp lượn lờ đằng xa, nhìn Lý Nhàn cười nói:
- Nghe nói Tân tướng quân sáng sớm hôm nay đã thăng chức cho ngươi, sao vẫn còn tự xưng là Giáo úy Hộ lương binh?
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Là quen miệng thôi ạ, tạm thời còn chưa kịp thích ứng.
Tiết Thế Hùng ừ một tiếng, cũng không khách khí, trực tiếp đi vào doanh địa Hộ lương binh, sau khi vào cửa thì quét mắt một vòng, nghi hoặc hỏi:
- Cái nào là lều trướng của ngươi?
Lý Nhàn chỉ vào một cái không chút khác biệt với lều của các binh lính bình thường, nói:
- Chính là ở phía trước.
Tiết Thế Hùng hiển nhiên hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Tại sao không có gì khác với của binh lính phổ thông?
Lý Nhàn cười nói:
- Chỉ là một Giáo úy nhỏ bé mà thôi, người trong doanh này cũng không nhiều, không nhất thiết phải dựng một cái lều làm người ta chú ý.
Tiết Thế Hùng liếc nhìn Lý Nhàn một cái, không nói gì.
Lý Nhàn cảm thấy cái nhìn này của ông ta tựa như nhìn thấu vào lòng mình, cảm giác ở trước mặt lão nhân này không có cái gì giấu giếm được. Kỳ thực, sở dĩ lều của Lý Nhàn và binh lính bình thường giống nhau, thật sự không phải vì Lý Nhàn mộc mạc chịu khó chịu khổ, mà là bởi sự thận trọng của một người từ nhỏ đã bị đuổi giết, cho nên mới tránh thể hiện thu hút sự chú ý. Một cái lều trướng như vậy mới an toàn chút.
Tiết Thế Hùng tiến vào lều trại của Lý Nhàn tùy ý ngồi lên vị trí vốn thuộc về Lý Nhàn, sau đó rất không khách khí chỉ vào một chiếc ghế đẩu, rồi nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Đối với vị lão nhân vừa vào cửa đã không xem mình là người ngoài, Lý Nhàn có chút tò mò, khiêm tốn nói:
- Ty chức đứng vẫn tốt hơn.
Tiết Thế Hùng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Lúc này còn bày đặt khách khí cái gì, lúc ta thay ngươi chùi đít sao không thấy ngươi khách khách khí khí với ta?
Lý Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, thầm nói, thảo nào thấy lão đầu râu bạc này sao mà quen mắt. Hóa ra là lúc ở Liêu Thủy đoạt thi thể của Mạch Thiết Trượng trốn chạy, người đã dẫn mấy vạn phủ binh Đại Tùy mai phục trong khóm rừng bên sườn núi, ngày hôm sau từ bên sườn đánh tan năm vạn đại quân của Ất Chi Văn Đức chính là ông ta. Vừa nghĩ tới tình huống lúc đó, da mặt dày như Lý Nhàn cũng không tự chủ được mà đỏ mặt. Ngượng ngùng cười nói:
- Sự việc ngày đó là có nguyên nhân, mong Đại tướng quân thứ lỗi.
Tiết Thế Hùng trừng mắt hắn rồi nói:
- Ngươi nói ta thứ lỗi thì ta sẽ thứ lỗi à?
Thấy Lý Nhàn ngạc nhiên, lão nhân tự nhiên giơ ra một ngón tay nói:
- Nếu không có một bình rượu ngon, một mâm thịt kho, lão phu nhất định phải thanh toán nợ nần ngươi đùa bỡn ta ngày đó.
Lý Nhàn cực kỳ nghiêm túc nói:
- Việc này... thật sự không có.
Tiết Thế Hùng có chút giật mình, ông ta không tin, liền hỏi:
- Ngươi làm Giáo úy Hộ lương binh thế nào đấy? Người khác có lẽ không có được một mâm thịt, nhưng chỗ này của ngươi mà cũng không có à? Lão phu lặn lội đường xa đến đây tống tiền, ngươi tưởng đơn giản một câu “không có” là đuổi được lão phu? Tả Đồn Vệ Tướng quân Tân Thế Hùng nổi danh tửu quỷ, ngươi quản lý việc cung ứng cho y, sao có thể không có rượu?
Lý Nhàn giải thích:
- Ngài cũng biết Tân tướng quân thích uống rượu. Với người thích uống rượu, rượu còn quan trọng hơn cả mạng sống, làm sao có thể an tâm cất rượu ở chỗ này của ta...
Tiết Thế Hùng gật đầu nói:
- Đừng nói với ta chút hàng tích trữ cũng không có!
Lý Nhàn nói:
- Ngày hôm qua còn một túi rượu lớn...
- Ngươi uống hết rồi?
Tiết Thế Hùng bày ra vẻ mặt tiếc hận.
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Không uống, đều dùng để tẩy rửa miệng vết thương.
Tiết Thế Hùng gật đầu nói:
- Biện pháp này không tệ, trước kia ta cũng có dùng qua. Nếu không có rượu, chẳng lẽ thịt cũng không nốt? Trên dưới trong đại quân có người nào không biết, hiện tại giàu có nhất chính là Tả Đồn Vệ các ngươi.
Lý Nhàn nói:
- Trừ phi giết ngựa, bằng không thật sự không có rồi.
Tiết Thế Hùng thở dài nói:
- Lão phu cũng không phải đến đây mượn lương thực, ngươi hà tất dè chừng vòng vo với lão phu?
Lý Nhàn nói nhỏ một câu:
- Thật sự không phải đến mượn lương?
Tiết Thế Hùng cả giận nói:
- Nếu lão phu thật sự đến đây vì mượn lương, lão phu sẽ đi gặp một tên Giáo úy nho nhỏ như ngươi sao?
.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, lập tức gọi thân binh vào rồi thấp giọng phân phó:
- Từ khẩu phần thịt của Tân tướng quân chia ra một mâm bưng vào đây.
Thân binh lĩnh mệnh rời đi. Tiết Thế Hùng hừ một tiếng, nói:
- Xem ra ngươi còn biết điều!
Không bao lâu sau, một mâm thịt kho được bưng vào. Tiết Thế Hùng cởi xuống túi rượu giắt bên thắt lưng, uống một hớp rượu ăn một miếng thịt, cũng không để ý đến Lý Nhàn mà tự mình ăn uống. Nhìn không ra ông ta ngần ấy tuổi rồi lại có sức ăn lớn như vậy, mới qua năm phút, một mâm ước chừng hai cân thịt bò kho, một túi rượu đã bị ông ta tiêu diệt sạch sẽ. Lý Nhàn ngồi ở một bên nhìn Tiết Thế Hùng mồm to ăn thịt mồm to uống rượu, trong lòng tự nhủ lão nhân này cũng khá có ý tứ, quả là không khách khí.
Cơm nước no nê, Tiết Thế Hùng vỗ vỗ cái bụng no căng, thỏa mãn thở dài nói:
- Đãi ta ăn một mâm thịt rồi, xem như ngươi đã trả ân tình bên bờ Liêu Thủy cho ta.
Lý Nhàn lập tức nói:
- Tướng quân rộng lượng.
Tiết Thế Hùng lườm hắn một cái nói:
- Là bao tử của lão phu không nhỏ!
- Yến Vân...
Ông ta bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, nói:
- Có thể giúp lão phu một chuyện hay không?
Lý Nhàn nói:
- Mời Đại tướng quân phân phó, nếu ty chức có thể làm được, tuyệt không chối từ.
Tiết Thế Hùng thấy hắn đáp ứng quyết đoán, thuận miệng hỏi:
- Sao lại đồng ý nhanh lẹ như vậy, không sợ ta hại ngươi à?
Lý Nhàn cười khổ nói:
- Đương nhiên là phải nhanh lẹ rồi, Đại tướng quân có chuyện gì hãy mau chóng phân phó, nội trong hôm nay ta sẽ lập tức đi làm, nếu chờ tới ngày mai, chỉ sợ có lòng giúp Đại tướng quân cũng không còn cơ hội.
Tiết Thế Hùng hừ lạnh nói:
- Hóa ra ngươi cũng không ngu!
Lý Nhàn chân thành nói:
- Ty chức cũng biết mình không ngu ngốc, chỉ là đôi khi nhất thời sốt ruột mà làm ra chuyện dại dột.
Tiết Thế Hùng thấy hắn dáng vẻ đáng thương cũng không tiếp tục đả kích, mà nghiêm túc hỏi:
- Ngươi đã nghĩ ra được biện pháp gì chưa?
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Không có biện pháp.
Tiết Thế Hùng thở dài nói:
- Bên bờ Liêu Thủy lão phu đã làm lá chắn cho ngươi rồi, vốn tưởng ngươi là một thằng nhãi thông minh tuyệt đỉnh, cớ sao hôm qua lại làm ra việc ngốc nghếch đến bực này? Êm đẹp ở trong Hộ lương binh của ngươi đi, dù không lý tưởng, dù không thể lập công lao, nhưng có thể sống sót trở về không phải tốt hay sao? Nếu Bệ hạ còn nhớ ngươi, ngươi khỏi phải quản lần này xuất chinh có thể lập được chiến công gì. Nếu Bệ hạ đã quên ngươi, dù ngươi có lập được nhiều công lao vĩ đại thì thế nào? Ngươi đừng nói ngươi truy Ất Chi Văn Đức không phải là vì lập công, mà chỉ vì suy nghĩ đường lui cho đại quân đó nhé.
Lý Nhàn nói:
- Ta... đúng là nghĩ như vậy.
Tiết Thế Hùng cười cười nói:
- Thiếu niên lang ngươi, hãy còn khuyết thiếu kinh nghiệm nhiều lắm.
Lý Nhàn nói:
- Đại tướng quân có việc gì thì cứ dặn dò để ta đi làm.
Tiết Thế Hùng nói:
- Ngươi cũng biết, Tả Ngự Vệ của ta phụ trách yểm hộ đường lui của đại quân, ở những vị trí hiểm yếu dọc đường, ta đều để lại nhân sự thủ hộ. Một đường từ Liêu Đông đến đây, Tả Ngự Vệ đã để lại không dưới vạn nhân mã cản ở phía sau. Hôm qua Vũ Văn nguyên soái tìm ta, thương nghị về chuyện lưu lại một chi binh mã ở Tát Thủy thủ hộ đường lui cho đại quân, nhưng quân của ta quả thật đã ở trong tình trạng giật gấu vá vai rồi, căn bản không rút ra được bao nhiêu binh mã. Cho nên ta tới tìm ngươi, cùng ta với hai đứa con trai ta là Tiết Vạn Triệt và Tiết Vạn Quân lãnh binh thủ hộ bến Tát Thủy, thế nào?
Ông ta là tới giải nguy cho mình hay sao?
Lý Nhàn sửng sốt, lập tức thở dài:
- Nhưng ta dù sao cũng là người của Tả Đồn Vệ...
Tiết Thế Hùng cười ha hả nói:
- Điều này ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần trả lời ta có nguyện đi thủ hộ Tát Thủy hay không, không nguyện thì sáng mai mang theo lính của ngươi đi tấn công Bình Nhưỡng?
Lý Nhàn chân thành nói:
- Đương nhiên là thủ Tát Thủy rồi.
Tiết Thế Hùng cười nói:
- Vậy là tốt rồi. Hôm qua ta đã cùng Vũ Văn nguyên soái thảo luận qua, từ Tả Ngự Vệ của ta điều động năm Chiết Xung doanh, do con ta Ưng Dương lang tướng Tiết Vạn Triệt suất lĩnh, từ Tả Đồn Vệ lại điều động ba Chiết Xung doanh, đồng thời giao cho Tiết Vạn Triệt chỉ huy, lấy việc đảm bảo cho hậu phương của đại quân vô lo. Trước khi ta đến đây, đã gặp qua Tân tướng quân. Sáng sớm ngày mai, ngươi dẫn binh mã của ba Chiết Xung doanh bên ngươi đến hội hợp với Vạn Triệt, cùng nhau xuất phát.
Lý Nhàn hoàn toàn ngơ ngẩn, nhất thời không kịp phản ứng.
Tiết Thế Hùng muốn cứu ta, không có lý do. Nghe ý tứ của ông ta, Vũ Văn Thuật dường như cũng không muốn để hắn ngày mai đi chịu chết, lại càng vô lý!
Chuyện khác thường tất có nguyên do, nhưng vấn đề là nguyên do gì?
...
...
Bên trong đại trướng trong đại doanh Tùy quân, tiễn Tiết Thế Hùng đi rồi, Vũ Văn Thuật lại chậm rãi ngồi xuống băng ghế của người Hồ, quan sát bức địa đồ Cao Cú Lệ mới vẽ, ánh mắt dừng lại ở thành Liêu Đông.
- Sĩ Cập, con đã muốn thu dụng tên tiểu tử kia, vi phụ sẽ giúp hắn một lần. Gia nghiệp của Vũ Văn gia ta cuối cùng đều sẽ thuộc về Hóa Cập, vi phụ có thể chia giúp con một phần, vậy liền giúp con đi. Chỉ mong tên tiểu tử kia là một người có ơn tất báo, ngày sau có thể trở thành phụ tá đắc lực của con, không uổng công hôm nay vi phụ nghĩ cách giúp hắn thoát thân.
Khóe miệng của ông ta hơi run rẩy, thì thào tự nói.
Nhớ tới Tiết Thế Hùng vừa đi, ánh mắt Vũ Văn Thuật lại trở nên mê man, ông ta đã vắt óc suy nghĩ thật lâu, vẫn không thông suốt vì sao Tiết Thế Hùng lại muốn giúp đỡ tên không có căn cơ không có đầu óc kia.
...
...
Trong lều vải của Lý Nhàn, Tiết Thế Hùng ăn no nê rồi đứng lên, bước đi ra ngoài.
- Yến Vân, sự việc cũng không như lời ta nói trước đó là muốn ngươi giúp ta, về phần tại sao lại để ngươi cùng con trai ta thủ hộ bến Tát Thủy, ngươi hẳn là hiểu được.
Lý Nhàn đưa tiễn, vừa đi vừa nói:
- Đại tướng quân yên tâm, ta tất sẽ bảo hộ cho an toàn của hai vị thiếu Tướng quân.
Tiết Thế Hùng gật đầu thở dài:
- Một thân võ nghệ này của ngươi thật không tệ, không tệ!
Lý Nhàn cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lý Nhàn không biết trong lịch sử vào thời điểm này Vũ Văn Thuật và Tiết Thế Hùng có thật đã phái ra tám Chiết Xung doanh một vạn binh canh giữ tại bến Tát Thủy hay không? Nếu trong lịch sự thật sự cũng đã diễn ra như vậy, thế thì lúc Đại Tùy rút quân về Tát Thủy có thể ngăn ngừa bại trận, nhưng trên thực tế sau khi vượt qua Tát Thủy quân đội Đại Tùy đã bị quân Cao Cú Lệ tập kích chặt đứt nguồn lương thực, từ đó đại quân bắt đầu lâm vào cảnh tan tác toàn diện.
Nếu trong lịch sử Vũ Văn Thuật không làm như vậy, chợt Lý Nhàn kinh ngạc nghĩ đến, chẳng lẽ là do mình trong vô tình đã cải biến lịch sử?
Nếu như không có thảm bại ở Tát Thủy, ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ của Đại Tùy có phải cũng sẽ không bị vùi thây nơi đất khách quê người hay không?
Lý Nhàn không biết, hắn chỉ biết mình cuối cùng đã tránh thoát được một kiếp, hơn nữa cũng không cần vì nhất thời kích động đuổi giết Ất Chi Văn Đức mà đưa đến kết quả lén lút trốn chạy khỏi quân doanh như chó nhà có tang. Việc tiếp theo hắn phải làm là dẫn theo binh mã của ba Chiết Xung doanh đi hội hợp với hai người con trai của Tả Ngự Vệ Tiết Thế Hùng là Tiết Vạn Quân và Tiết Vạn Triệt, cùng nhau thủ vững Tát Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.