Tướng Minh

Chương 158: Đường về (11).

Trí Bạch

24/03/2016

.

Sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn dưới ngọn núi kia đội ngũ lại tiếp tục xuất phát. Thời gian hai ngày vẫn không đủ đến đám lính tiêu hóa hết đại sự Độc Cô Chân chết. Lúc đội quân này xuất phát, mọi người vẫn đang bàn luận. Nhưng Lý Nhàn là người của thời đại khác bất ngờ đi vào thế giới này, trong chuyện khống chế chiều hướng phát triển dư luận không ai để ý bằng hắn. Cũng không có ai thủ đoạn lại thuần thục bằng hắn, dù sao ở kiếp trước hắn cũng có nhiều kinh nghiệm để mượn hơn.

Chân tướng ý đồ Độc Cô Chân hạ độc Yến tướng quân và cướp binh quyền của Tiết tướng quân, qua người của Phi Hổ mật diệp truyền bá đã đến tai từng người trong thời gian ngắn nhất. Tin tức như vậy khiến đám lính đều cảm thấy rất hứng thú. Một truyền mười, mười truyền một trăm, một trăm truyền một ngàn… Chỉ chưa đến nửa ngày, đội quân hơn 2 vạn người gần như không ai là không biết sự nham hiểm của Độc Cô Chân.

- Biết không, nghe nói cái tên Độc Cô Chân kia đã đòi binh quyền của Yến tướng quân chúng ta. Yến tướng quân giao một ngàn trọng giáp của Hùng giáo úy cho hắn, ngoài ra còn giao tám ngàn nhân mã cho hắn nữa. Tên kia rõ ràng còn chưa thỏa mãn, đã dám hạ độc mưu hại Yến tướng quân để cướp binh quyền. Y bảo Tiết tướng quân, nói là mời Yến tướng quân và Tiết tướng quân uống rượu, thực ra là đã hạ độc trong rượu! Còn bố trí người mai phục ngoài trướng vải. Nếu không phải đúng lúc gặp Hùng giáo uý dẫn quân đến phân phối cấp cho Độc Cô Chân theo chỉ đạo của Yến tướng quân, chỉ e Yến tướng quân và Tiết tướng quân đã sớm bị tên kia hạ độc thủ rồi.

- Đúng vậy, đây gọi là gì? Cái này gọi là rắn không nuốt được voi, những tên xuất thân thế gia này, con mẹ nó không phải là thứ tốt đẹp gì.

- Ngươi không thể nói như vậy được, Tiết tướng quân cũng rất được mà.

- Cũng đúng, nhưng Tiết tướng quân như vậy cũng chỉ một thôi, lão tặc Vũ Văn Thuật còn không phải là bán rẻ đám người chúng ta sao? Ngươi hãy nhìn xem, Đại tướng quân Tiết Thế Hùng đến con mình cũng đánh mất, người thế gia, không có tình người đấy!

- Yến tướng quân cứu chúng ta ra, Độc Cô Chân cũng dám hạ độc thủ, tình người? Tôi thấy y không bằng cả chó heo.

- Ngươi xem, bên kia đỡ có phải là Tiết tướng quân không?

- Ừ, nghe nói trúng độc khá nặng.

- Hình như Yến tướng quân khỏe hơn một chút, uống rượu ít nhất.

- Nhưng nói đến, Độc Cô Chân cũng thật độc ác, dù sao nếu là ta ta cũng không dám tự uống rượu độc vào bụng, cho dù trong tay có thuốc giải ta cũng không dám. Không những độc ác với người khác mà còn độc ác với chính mình. Độc Cô Chân này quả là một nhân vật độc ác.

- Đám ngu ngốc các ngươi còn có tâm trạng cười được à!

Một đội trưởng lạnh lùng nói:

- Cái chết của Độc Cô Chân có gì đáng cười? Các ngươi không nghĩ xem, Độc Cô Chân là tộc đệ của Hình Bộ Thị Lang Độc Cô Học. Độc Cô Chân chết như vậy, y sẽ từ bỏ ý đồ sao? Chỉ cần Yến tướng quân vừa về ngay lập tức sẽ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích! Đừng nói đến công lao, có thể giữ được tính mạng cũng là khá lắm rồi. Yến tướng quân xuất thân hàn môn, có thể đấu được Độc Cô gia sao? Các ngươi còn có tâm trạng cười nữa, nghĩ lại đi, Yến tướng quân đối xử với các ngươi thế nào!

- Đúng vậy!

Có người bừng tỉnh ngộ nói:

- Yến tướng quân có bị liên lụy hay không?

- Mẹ kiếp! Ông đây chỉ biết mạng của mình là do Yến tướng quân cứu. Nếu triều đình có dám thế nào với Yến tướng quân, ông đây làm phản là được.

- Xuỵt, mẹ ngươi nhỏ giọng một chút, muốn chết à?

- Sợ cái chó gì!

...

- Tướng quân, cáng tôi đã bảo người làm cho hai cái, xương cốt ngài hơi yếu nên nghỉ ngơi nhiều đi. Tôi thấy hay là nằm một lúc, tôi đi tìm mấy thân binh khỏe mạnh khiêng ngài, đảm bảo sẽ không xóc.

Vương Khải Niên ghé vào phía sau Lý Nhàn nịnh nọt.

Lý Nhàn cười cười nói:

- Nếu ta nằm trên cáng cứu thương, ngươi cho rằng quân đội sẽ thành thật như vậy nữa sao?

Vương Khải Niên hơi sửng sốt rồi lập tức hiểu ý của Lý Nhàn. Tuy nhìn vẻ bề ngoài, đám lính đều đứng về phía Lý Nhàn, nhưng đội ngũ hơn 2 vạn người này trong đó có kẻ muốn đục nước béo cò hay không thì không ai biết. Nếu Lý Nhàn cũng nằm xuống, không thể nói trước được sĩ khí có bị ảnh hưởng hay không? Lòng quân có loạn không, đấy là còn chưa nói đến kẻ khác ra quấy rối. Bản thân mình cũng không thể biết trước chuyện gì.

Cái chết của Độc Cô Chân vốn dĩ giống như hòn đá ném xuống mặt hồ, còn chưa dậy sóng. Nếu mọi người nhìn thấu, Lý Nhàn đã không còn sức mà nắm toàn cục trong tay nữa rồi, chắc chắn sẽ có những người thấy lợi mà nhảy vào. Dù sao, đội quân hơn 2 vạn người, loại người nào cũng có. Không ít Giáo úy cũng đều xuất thân từ các thế gia. Có lẽ bọn họ không có giao tình gì với Độc Cô Chân nhưng gia tộc sau lưng bọn họ chắc chắn là có muôn vàn những mối liên hệ với Độc Cô gia.

Có thể bọn lính nghĩ vì cái chết của Độc Cô Chân, sau khi trở về người của Độc Cô gia chắc chắn sẽ có hành động gì đó. Hơn nữa các Đại tướng quân đều chạy trốn hết. Một tiểu tử xuất thân hàn môn không ngờ lại dẫn một đội quân hơn 2 vạn người về. Những Đại tướng quân này có thể chấp nhận được Yến tướng quân sao? Trước mặt nhiều gia tộc thế gia như vậy, Hoàng đế cũng đành đứng về bên thế gia. Binh lính bình thường cũng có thể nghĩ ra đạo lý này thì người xuất thân từ những thế gia này dĩ nhiên càng hiểu rõ hơn.

Cho nên, rất nhiều người sau cái chết của Độc Cô Chân sẽ có lựa chọn.

Tuy bây giờ trong đội ngũ này người xuất thân thế gia không có một ai là thành viên chủ chốt của các gia tộc, nhưng điều này cũng không thể hiện rằng bọn họ không có lực lượng. Những người bị gia tộc mình từ bỏ này không chết ở Tát Thủy ít nhiều cũng có cảm kích Lý Nhàn. Nhưng lúc dính đến vận mạng tiền đồ của mình, bọn họ tuyệt đối sẽ không đứng về phía Lý Nhàn.

Cho nên đừng nói Lý Nhàn không trúng độc mà hắn có thực sự trúng độc thì hắn cũng sẽ không nằm trên cáng cứu thương.

- Hùng Khoát Hải, chia đội quân chấp pháp của ngươi làm 10 đội. Ngươi đích thân dẫn người quay lại tuần tra, nếu như phát hiện có người cố tình làm nhiễu loạn quân tâm, giết!

Lý Nhàn thấp giọng dặn dò.

Hùng Khoát Hải ôm quyền nói:

- Thuộc hạ tuân lệnh.

- Thiết Lão Lang, Lưu Mãn, Lạc Phó, Triều Cầu Ca. Bốn người các ngươi, mỗi người dẫn 500 kỵ binh bảo vệ hai cánh quân, nếu có người cổ động làm phản, giết!

- Vương Khải Niên!



- Có thuộc hạ!

Lý Nhàn nhìn Vương Khải Niên gằn từng tiếng một nói:

- Dẫn theo binh của Quân nhu doanh bảo vệ tốt lương thảo. Nếu có người phản loạn rất sẽ có ý đồ đánh vào quân nhu doanh trước. Cho nên trách nhiệm của quân nhu doanh rất nặng nề. Ta sẽ điều Đông Phương Liệt Hỏa dẫn 500 kỵ binh cùng ngươi bảo vệ lương thảo. Nếu xảy ra sai lầm gì, ta sẽ chém đầu hai ngươi.

Đông Phương Liệt Hỏa nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Vương Khải Niên nghiêm túc nói:

- Tướng quân, tôi cảm thấy một mình Đông Phương giáo úy cũng đủ đảm nhiệm trọng trách này…

- Được!

Lý Nhàn gật đầu nói:

- Đông Phương Liệt Hỏa tự mình dẫn người đi bảo vệ quân nhu doanh. Nếu quân nhu doanh xảy ra chuyện, y làm còn sống ta sẽ chém ngươi.

.

Vương Khải Niên rụt cổ lại, ngại ngùng cười nói:

- Cái đó, thuộc hạ chỉ là đang giảm bớt căng thẳng. Tướng quân ngài biết đấy, quân nhu doanh đó là chỗ nào chứ? Đó là nhà cũ của Vương Khải Niên đấy, bảo vệ quân nhu doanh thuộc hạ cũng tận tâm tận lực như bảo vệ nhà của mình vậy.

Trong lòng Lý Nhàn tự nhủ, ngươi lải nhải nhiều quá đấy, nhưng hắn lại gật đầu nói:

- Vậy trở về bảo vệ tốt cho nhà ngươi đi.

Hắn gọi Trần Tước Nhi nói:

- Hôm qua mấy người kia nói, ngươi đích thân dẫn người theo dõi. Nếu bọn họ muốn quấy rối, ta không ngại ngần mà tiễn chúng đến Địa phủ làm bạn với Độc Cô Chân.

Trần Tước Nhi thấp giọng nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi, đêm qua thuộc hạ đã phái người theo dõi rồi.

Lý Nhàn gật đầu nói:

- Ta đi tìm Tiết Vạn Triệt nói chuyện.

...

Tiết Vạn Triệt nằm trên cáng cứu thương vẫn yếu ớt như vậy. Cũng không biết là nắng làm chói mắt hay y không muốn nhìn bất cứ ai mà từ lúc đội quân xuất phát đến giờ y vẫ không mở mắt. Sắc mặt của y vẫn rất khó coi, trên mặt gần như không có huyết sắc nào.

Tiết Vạn Triệt nhíu mày rất chặt, không biết là vì chút độc còn tồn lại làm đau hay là trong lòng có điều rối rắm gì khó nói rõ mà thoạt nhìn hai đầu lông mày chau lại chán ghét.

Trên thực tế, Giáo úy, Lữ suất trong đại quân xuất thân thế gia đêm qua gần như tất cả đều đến thăm y. Mục đích của những người này đến thăm y không chỉ là ân cần thăm hỏi. Ngay từ đầu họ nói còn khá mịt mờ, thấy Tiết Vạn Triệt từ chối cho ý kiến, có mấy người lập tức nói rõ, đồng ý ủng hộ y thống soái đại quân. Lý do rất đơn giản, bọn họ cũng không muốn đi theo Yến Vân chịu chết, cho nên chỉ có thể để Yến Vân đi chết.

Đây chính là chỗ rối rắm của Tiết Vạn Triệt.

Y biết những người đó nói không sai, chỉ cần Yến Vân dẫn đám người đó quay về thành Liêu Đông. Những Đại tướng quân chạy trở về tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Với một tiểu tử bần hàn không lý lịch, không chỗ dựa vững chắc như Yến Vân, nếu bị những đại tướng quân này tính kế… chỉ e đến đường sống cũng không có, mà xương cốt trong khoảnh khắc cũng sẽ bị nghiền thành bột! Cho dù hoàng đế có thưởng thức năng lực của hắn thì sao chứ? Chưa biết chừng ông ta đã sớm quên Yến Vân lên chín tầng mây rồi. Mà cho dù ông ta còn muốn Yến Vân, chẳng lẽ hoàng đế sẽ vì hắn mà đắc tội với nhiều thế gia đại tộc hay sao?

Vũ Văn Thuật, Vu Trọng Văn, Kinh Nguyên Hằng, Vương Nhân Cung, đằng sau những người này không người nào là không có một gia tộc khổng lồ? Cho dù bệ hạ hồ đồ cũng phải biết nặng nhẹ! Đừng nói đến nhiều thế gia đang đối lập với Yến Vân, chỉ mỗi một Độc Cô gia thôi thì kết cục của Yến Vân cũng chỉ có con đường chết. Con người Độc Cô Chân, tâm địa độc ác đến Diêm vương cũng phải sợ y.

Nhưng Tiết Vạn Triệt căn bản là không muốn làm hại Yến Vân, cũng bởi vì hôm đó ở bờ Tát Thủy, Lý Nhàn đã cứu y một mạng từ trường mâu của Cao Cú Lệ . Cũng bởi vì trong mắt Yến Vân y là một người đầu đội trời chân đạp đấp, y không thể hạ thủ. Y không giống với đại bộ phận những kẻ xuất thân thế gia, Tiết Thế Hùng dạy bảo huynh đệ y khác một trời một vực với đám Vũ Văn Thuật. Tiết Thế Hùng từng nói với Tiết Vạn Triệt, chuyện trong quan trường có thể giúp sẽ không hại, Tiết gia chúng ta không phải là Vũ Văn gia, cũng không phải là Độc Cô gia. Sở dĩ mấy năm nay vẫn chưa ngã cũng là vi phụ chưa từng hại bất cứ người nào.

Những lời này Tiết Vạn Triệt vẫn luôn nhớ kỹ, chưa bao giờ quên.

- Cảm giác đỡ hơn chút nào không?

Đang suy nghĩ miên man thì chợt có người hạ giọng nói bên tai Tiết Vạn Triệt. Nghe ra là tiếng của Yến Vân, y mở to mắt cười nói:

- Đỡ hơn nhiều, đa tạ Yến tướng quân đã nghĩ đến!

Lý Nhàn khẽ cười nói:

- Ta hỏi Độc Cô rồi, hắn nói đã giải hết độc cho ngươi rồi, cái thứ đen tuyền mà ngươi nôn ra đầy đất, nhưng chỉ cần nôn ra thì không có gì đáng ngại. Chỉ có điều chắc chắn sức khỏe sẽ suy yếu. Hơn nữa, ngươi cảm ơn ta làm gì? Sao đột nhiên lại xa lạ như vậy?

- Tính ra…. ngươi đã cứu ta hai lần rồi.

Tiết Vạn Triệt có hơi đa cảm nói.

Lý Nhàn khoát tay áo nói:



- Tiết lão tướng quân đã cứu ta hai lần. Một lần ở Liêu Thủy, lần tiếp ở thành Bình Nhưỡng, đừng nói những lời khách sáo như vậy.

- Yến Vân…

Tiết Vạn Triệt suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu chúng ta có thể bình an quay lại thành Liêu Đông, ngươi định thế nào?

Lý Nhàn cười khổ nói:

- Ngươi đoán, ta sẽ đợi bị người ta giết cả trăm lần hay đang chạy trốn?

Tiết Vạn Triệt ngẩn ra nhìn Lý Nhàn rồi nói:

- Ngươi rõ ràng là còn có tâm trạng đùa giỡn!

Lý Nhàn nói:

- Vậy ngươi nói xem ta còn có thể thế nào được nữa? Lẽ nào ta còn đường khác để đi sao? Đương nhiên, đường chắc chắn là có, chỉ có điều đứng lên đi không nỡ mà thôi.

- Yến Vân, ngươi nói thật cho ta biết, vì sao ngươi lại phái người theo dõi ta và Độc Cô Chân?

Tiết Vạn Triệt đột nhiên hỏi.

Lý Nhàn suy nghĩ một chút một lúc rồi nói rất nghiêm túc:

- Ngươi và Độc Cô Chân đều xuất thân từ thế gia.

- Ta biết ngay mà!

Tiết Vạn Triệt cười khổ nói:

- Ngươi làm như vậy vốn dĩ cũng không có gì sai nhưng ngươi đã đề phòng ta và Độc Cô Chân rồi thì sao không diệt trừ hết chúng ta? Chỉ cần ta và Độc Cô Chân chết, trong quân đội ai còn có thể uy hiếp được địa vị của ngươi? Con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ quá mềm lòng. Ta biết ngươi chắc không đáng thương như vừa nói, trong lòng ngươi sớm đã nghĩ kỹ phải làm thế nào rồi đúng không? Đừng nói dối ta, ta không phải kẻ ngốc!

- Giết ngươi!

Lý Nhàn nói rất chân thành:

- Độc Cô Chân chết rồi, đã có người bắt đầu không ngồi yên được nữa. Nếu thêm ngươi, chỉ e quân đội đã sớm bất ngờ làm phản rồi! Nhưng cho dù không có tạo phản bất ngờ ta cũng không hạ thủ. Dù sao chúng ta cũng từng đồng sinh cộng tử đấy.

- Ôi…

Tiết Vạn Triệt thở dài nói:

- Bản tính của ngươi như vậy còn muốn làm chuyện lớn hay sao?

Lý Nhàn chân thành nói:

- Mưu Viễn huynh, ngươi nhầm rồi!

- Ta không hạ thủ huynh, nhưng không có nghĩa là không hạ thủ kẻ khác. Ta tới thăm huynh, đầu tiên là muốn xem huynh hồi phục thế nào. Thứ hai, ta muốn nói cho huynh biết, nói đến giết người, thực ra ta không nhát gan đâu. Nếu thật sự đến lúc không thể không giết người, ta tuyệt đối sẽ không chậm hơn bất cứ kẻ nào.

Tiết Vạn Triệt chau mày dò hỏi:

- Ngươi muốn bắt đầu giết người?

- Ta không giết người, thì người sẽ giết ta.

Lý Nhàn hỏi:

- Ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?

Tiết Vạn Triệt hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Thôi được, nếu như ngươi muốn giết người thì hãy giết sạch sẽ một chút.

Lý Nhàn ngẩn người ra rồi lập tức gật đầu, không nói thêm một câu nào nữa.

Hôm đó, đại quân bắc phản bất ngờ tạo phản, có kẻ ý đồ châm ngòi đám lính phản lại Lý Nhàn nhưng lập tức bị chấp pháp quân của Hùng Khoát Hải và đám kỵ binh do Lạc Phó suất lĩnh tiêu diệt. Giáo úy, Lữ Suất bị giết hơn 20 người, thân binh của bọn họ không dưới 100 người. Sau khi Tiết Vạn Triệt biết được kết quả này, chỉ cười khổ một tiếng lẩm bẩm:

- Yến Vân... Đây là ngươi ép ta đi cùng đường với ngươi rồi!

Không ai bất ngờ làm phản, Lý Nhàn nói có thì đó là có.

Đứng giữa lựa chọn ngươi chết và ta chết, Lý Nhàn luôn rất khiêm nhường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook