Chương 153: Đường về (6).
Trí Bạch
24/03/2016
.
Lúc Vũ Văn Sĩ Cập từ trong hành cung Hoàng đế đi ra đã là nửa đêm rồi. Nói thật, gã luôn chờ đợi ngày hôm nay Bệ hạ cho gọi. Bởi vì, không chỉ vì Bệ hạ, gã đã rất lâu không nhận được thư phụ thân Vũ Văn Thuật gửi về báo bình an. Đây chỉ có thể chứng minh một điều rằng, đó là đường lui của quân Đại Tuỳ đã bị chặn đứt rồi, tất cả tin tức đều không gửi về được, bất luận là chiến báo gửi triều đình hay là thư nhà.
Vũ Văn Sĩ Cập đã sốt ruột không chịu nổi từ lâu rồi. Không có ý chỉ của Bệ hạ gã cũng không dám một mình xuất doanh. Hơn nữa, trong tay gã không có binh quyền, xuất doanh còn có thể như thế nào?
Cho nên gã vẫn đang mong đợi có một ngày Bệ hạ có thể phát hiện ra đã mất liên lạc với quân viễn chinh. Nhưng Bệ hạ Đại Tuỳ chơi chưa đã ở Vọng Hải Đột chỉ ở lại ngoại thành Liêu Đông không tới mười ngày. Sau khi đại quân do Vũ Văn Thuật dẫn đầu xuất phát, Hoàng đế cũng dẫn theo thiên tử lục quân một lần nữa tới Vọng Hải Đột xem điềm lành mới nhất. Lần này, nghe nói một con Tam Túc Kim Ô xuất hiện ở Vọng Hải Đột, lưu lại ba ngày sau bay đi, còn rơi một chiếc lông chim ánh vàng rực rỡ.
Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng mừng khấp khởi nhanh chóng tới Vọng Hải Đột xem lông Tam Túc Kim Ô. Lần này đi, cho đến ba ngày trước đó mới trở về ngoại thành Liêu Đông. Không ngoài dự tính, Hoàng đế Bệ hạ nhìn thành Liêu Đông vẫn không phá được giận dữ chém ba lang tướng "công thành bất lợi", sau đó hạ lệnh triệu dân phu dồn đất đi trước, cứng rắn rải một con đường lớn rộng vài trượng ở ngoài thành Liêu Đông, mệnh lệnh binh lính theo đường lớn tiến công lên tường thành. Chỉ có điều người Cao Cú Lệ dùng bao cát ngăn tường thành thành từng đoạn ngắn đoạn ngắn, cho dù tấn công lên tường thành cũng căn bản không thể mở rộng khu vực chiếm lĩnh, binh lính lên tường thành chỉ có thể tiến công ở một khu vực nhỏ hẹp rất nhanh đã bị người Cao Cú Lệ dùng mũi tên lông vũ bắn chết. Mà có người ý đồ từ trên tường thành nhảy vào nóc nhà dân cư trong thành nhưng dân cư dưới tường thành đều bị dỡ bỏ, còn đào một rãnh sâu rộng hai trượng tại bên trong tường thành, binh lính Đại Tùy nhảy đi vào tất cả đều rơi thành bánh thịt.
Sau khi Hoàng đế trở lại doanh trại Đại Tuỳ ở ngoại thành Liêu Đông đã nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán giết vài người, sau đó nghĩ ra biện pháp công thành mới rải một đường lớn ngư lương như vậy, sau đó tâm tư lại lần nữa rời khỏi chiến trường, ngày ngày dẫn Tiêu hoàng hậu lên bên Liêu Thủy câu cá, hoàn toàn chẳng quan tâm quân vụ. Tựa như việc Vũ Văn Thuật mang theo ba mươi vạn đại quân viễn chinh ông ta đã vứt bỏ lên chín tầng mây rồi.
Trên thực tế ông ta đã thực sự quên mất. Nếu không phải cơn ác mộng buổi chiều, không chừng Dương Quảng cũng khó mà nhớ tới việc Vũ Văn Thuật dẫn người đi đã lâu rồi.
Hoàng đế triệu kiến Vũ Văn Sĩ Cập, hỏi một vấn đề rất hồ đồ hoang đường. Điều này làm cho Vũ Văn Sĩ Cập có chút buồn bực. Nhưng nhìn đến sự chân thành trong ánh mắt của Bệ hạ lại không có cách nào tức giận.
Dương Quảng hỏi:
- Vũ Văn Thuật có báo tin tức gì cho ngươi không?
Tin tức!
Lúc ấy Vũ Văn Sĩ Cập nghe được câu này suýt nữa nổi giận.
Quân viễn chinh đã bị mất liên lạc một tháng, chẳng lẽ Hoàng đế cho rằng cha mình không có thời gian viết chiến báo thì có thời gian viết mấy bức thư nhà hay sao?
Vũ Văn Sĩ Cập rất nghiêm tức trả lời nói rằng đã một tháng không nhận được tin tức. Dương Quảng thở dài nói:
- Cho dù hắn có nóng vội lập công, chẳng lẽ đến việc dành chút thời gian ra viết chiến báo cũng không có hay sao?
Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập bi thương, tự nhủ, Bệ hạ quả nhiên là già rồi.
- Trẫm ban cho ngươi hai vạn nhân mã, ngươi đi theo đường đại quân tiến công để tìm, để xem đã xảy ra chuyện gì.
Dương Quảng chậm rãi nói.
Bệ hạ không hồ đồ!
Vũ Văn Sĩ Cập đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ là ông ta… chỉ là ông ta không muốn tin quân viễn chinh đã bại trận, không muốn tin rằng chiến báo của phụ thân gửi rồi nhưng không đến được. Mà là thà rằng tin phụ thân vì nóng vội muốn lập công mà quên viết chiến báo, thà rằng tin đại quân đã nắm trong tay được đô thành Bình Nhưỡng của Cao Cú Lệ… Bệ hạ không muốn suy nghĩ rằng, đường về của đại quân đã bị đứt.
- Thần tuân mệnh!
Vũ Văn Sĩ Cập khom người nói.
Dương Quảng gật đầu, khoát tay áo một cách mệt nhọc nói:
- Nhìn thấy Vũ Văn Thuật, ngươi thay trẫm hỏi hắn một chút. Có phải Cao Nguyên xưng thần rồi không.
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người ra, cúi người quỳ xuống:
- Tạ ơn hồng ân của Bệ hạ!
Sự kích động trong lồng gã khó mà bình tâm lại. Đã đến nước này, Bệ hạ còn suy xét cha ta, còn suy xét Vũ Văn gia ta! Hỏi phụ thân Cao Nguyên có phải xưng thần rồi hay không. Đây chắc chắn là vì giải vây cho phụ thân ta!
- Đi đi. Trẫm mệt rồi.
Dương Quảng khoát tay áo nói.
Vũ Văn Sĩ Cập khom người hành lễ rồi đi ra ngoài. Suốt đêm điểm đủ hai vạn nhân mã. Có ý chỉ của Hoàng đế, gã có thể cố gắng hết sức tuyển chọn tinh binh, lo lắng cho sự an nguy của Vũ Văn Thuật, cho nên Vũ Văn Sĩ Cập đơn giản chỉ cần từ hai vạn chiến mã trong tay Binh bộ thượng thư Phùng Thế Cơ, dẫn theo mấy trăm tên gia tướng thân binh còn có đội ngũ với hai vạn binh mã. Sáng sớm hôm sau mang đủ đồ tế tiếp tiếp viện lập tức xuất phát.
Bay như tên bắn trên chiến mã, sắc mặt của Vũ Văn Sĩ Cập đầy nghiêm nghị, nhưng trong lòng thì bất an:
- Phụ thân… Chờ con!
...
Vài bóng đen lặng yên không một tiếng động từ trong rừng cây chui ra, ló đầu nhìn chung quanh một chút, xác định không ai phát hiện, sau đó men theo đường nhỏ ven làng mò đến dưới tường. Vài người khác gật đầu nhanh chóng tách ra. Trong bóng đêm, mấy người áo đen hiện ra kì dị như vậy. Thân thủ của bọn họ đều rất tốt, mạnh mẽ linh hoạt, trong đêm đen giống như linh vượn. Có mấy người bò men theo tháp canh xây dựng bằng gỗ, mà người trên tháp canh bảo trại lại vẫn cứ ngủ say, căn bản không biết tử thần đã đến.
Người áo đen động tác linh hoạt leo lên tháp canh. Sau khi quay đi vào nhìn thoáng qua thấy lính gác vẫn còn ngủ say. Nơi khóe miệng của người áo đen kia hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Sau khi ngồi xuống bịt miệng bọn lính canh kia, đâm thẳng một đao vào trong cổ họng. Mũi đao xuyên qua xuyên lại trong cổ họng vài nhát, chân lính gác đạp vài lần lập tức người dần mềm nhũn đi.
Bốn năm người áo đen lại men theo tháp canh bò xuống, lên tường bao của bảo trại. Trên tường bao cũng không có thủ binh chỉ có một số ít của đội tuần tra qua lại vài lần. Sau khi đợi thôn dân cầm đuốc từ trên tường vây đi ra, hắc y nhân cầm đầu lấy dây móc từ trong người ra buộc trên tường vây ném vào bên trong bảo trại, sau đó hán theo sợi dây trượt xuống.
Từ lúc trèo tường giết người đến tiến vào trong bảo trại cũng chỉ mất năm phút. Bởi vậy có thể thấy thân thủ của những người áo đen tốt như thế nào. Bọn họ… chính là Phi Hổ quân của Lý Nhàn.
.
Sau khi từ Tát Thuỷ giết ra khỏi trùng vây, Lý Nhàn cố ý tổ chức và xây dựng hai đội ngũ, bổ sung một hàng ngũ. Tổ chức và xây dựng hai đội ngũ, một là cho doanh trại quân lương của Vương Khải Niên, một đội ngũ khác là chọn lựa kỹ lưỡng một ngàn người tinh binh hùng tráng từ hai vạn ba nghìn lính bộ binh giao cho Hùng Khoát Hải, do Hùng Khoát Hải luyện binh và duy trì quân kỷ. Đội ngũ một ngàn người này trở thành từ binh lính thành chấp pháp quân. Binh sĩ chấp pháp quân đều dùng mạch đao hoặc là binh khí nặng Bối hoàn thủ đại đao, Lý Nhàn ký thác kỳ vọng vào một ngàn người này.
Về phần bổ sung chi đội ngũ kia, chính là Mật điệp Phi Hổ quân thuộc hạ của hắn. Phi Hổ mật điệp lúc thành lập chỉ có năm người. Đó là bởi vì số Yến Sơn tặc quá ít. Đội ngũ một ngàn hai trăm người thực sự tuyển không ra quá nhiều binh lính thông minh tháo vát. Mà Phi Hổ mật điệp là đội quân Lý Nhàn cực kì coi trọng, nhân viên tốt thà ít mà tốt. Hiện tại hắn có thể lựa chọn nhân viên trong đội ngũ hơn hai vạn người. Phi Hổ mật điệp nhận được sự bổ sung rất lớn.
Phi Hổ mật điệp hiên tại đã là một đội ngũ dũng mãnh với hơn bốn trăm người. Nhân viên của Phi Hổ mật điệp cũng đều nhất định phải là binh lính thiện chiến tinh nhuệ. Nhiệm vụ của bọn họ là tình báo, thăm dò chứ không phải là ra trận giết địch. Đương nhiên, một bộ phận của Phi Hổ mật điệp có nhiệm vụ là lẻn vào và ám sát.
Trong đêm đen, những người áo đen lẻn vào một bảo trại của người Cao Cú Lệ đó chính là nhóm người có thân thủ ưu tú nhất của Phi Hổ mật điệp.
Tuột xuống theo dây thừng từ trên tường, thủ lĩnh mật điệp đánh mấy thế phòng thủ, những người khác lập tức phân tán ra, giám thị xem động tĩnh chung quanh. Mấy người bọn họ đều là lão Binh của Yến Sơn trại được Lý Nhàn dẫn ra, cho nên phối hợp lẫn nhau đã vốn đã rất ăn ý. Hai người lặng lẽ bò lên, bịt miệng lính gác cửa từ phía sau rồi đâm chết. Sau đó nhanh chóng tiến lên đẩy cửa chính của bảo trại từ bên trong ra.
Sau khi đẩy cửa chính ra, thủ lĩnh mật điệp lấy từ trong lồng ngực áo ra một cái còi bỏ vào miệng, thổi vài tiếng rất nhanh nhưng âm thanh ngắn gọn sắc bén.
Tiếng còi vừa mới dứt, từ trong rừng đối diện với bảo trại mấy trăm mét không biết bao nhiêu là phủ binh của Đại Tuỳ lao tới!
...
Đánh hạ bảo trại của tiểu bộ tộc người Cao Cú Lệ này rất nhanh, gần như không có thương vong đã hoàn toàn khống chế được cục diện. Nam nhân còn ở lại trong bảo trại này không nhiều, hầu hết đều theo tiểu thủ lĩnh của bộ tộc đuổi theo giết bại binh của Đại Tuỳ rồi. Số nam nhân lưu lại trong bải trại này cũng không đến ba trăm người, trong đó còn có hơn một trăm người già và trẻ nhỏ.
Nhóm phủ binh của Đại Tuỳ sau khi vọt vào bảo trại, không ai hạ lệnh bọn họ giết người, đương nhiên cũng không ai bắt họ giết người. Tuy nhiên, sau nửa giờ phàm là nam nhân có thể giơ đao thép lên đều đã bị chém đầu. Mà người Cao Cú Lệ phản kháng vô cùng mãnh liệt. Phụ nữ người già đều cầm gậy gỗ đánh lại đám binh sĩ Đại Tuỳ. Nhưng dù có chống cự quyết liệt thì bọn cũng không ngăn nổi phủ binh tinh thần tràn đầy tinh nhuệ.
Lúc Lý Nhàn đi vào bảo trại này, có khoảng hơn hai ngàn người Cao Cú Lệ đã bị xua đuổi tụ tập lại trên một mảnh đất trống. Trong đó đa số là nữ. Phủ binh Đại Tuỳ đã tìm được kho lúa, Vương Khải Niên đang dẫn theo binh sĩ quân nhu doanh kiểm kê.
- Yến tướng quân, đám người Cao Cú Lệ đó làm sao bây giờ?
Hung Khoát Hải thấp giọng hỏi.
Nếu không phải gã dẫn theo chấp pháp quân tiến vào bảo trại thì nói không chừng phủ binh Đại Tuỳ lúc này đã giết chết gần hết người Cao Cú Lệ rồi. Mặc dù chấp pháp quân vào bảo trại, vẫn có mấy trăm nữ nhân Cao Cú Lệ bị chém chết. Đối với người Cao Cú Lệ, phủ binh Đại Tuỳ hiện giờ không có gì là không ra tay được. Mà trước kia mấy cái bảo trại này quá nhỏ, chỉ có vài trăm người trên cơ bản lúc công phá thì đã giết sạch người rồi. Lần này dù sao cũng có hơn hai ngàn dân chúng Cao Cú Lệ cho nên Hùng Khoát hải không thể không qua đây chờ lệnh.
Lý Nhàn quay đầu lại nhìn Độc Cô Chân, lại nhìn Tiết Vạn Triệt một chút.
- Tiết tướng quân, Độc Cô tướng quân, các ngài xem phụ nữ và trẻ em Cao Cú Lệ đó xử trí thế nào?
Độc Cô Chân nhìn nhìn Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Tiết tướng quân, người thấy thế nào?
Tiết Vạn Triệt há to miệng thở dốc, trừng mắt nhìn Lý Nhàn và Độc Cô Chân một cái, trong lòng thầm nghĩ hai cái tên hồ ly này hồ giảo hoạt giống nhau, không ngờ đem vấn đề nan giải này cho ta. Tuy nhiên Tiết Vạn Triệt cũng không phải người ngu, con người của y đảo một vòng liền nghĩ ra đối sách.
- Yến tướng quân, hôm nay là đại quân dẫn đầu, chuyện này vẫn là nên để ngài quyết định đi.
Lý Nhàn vốn im lặng lập tức cười nói:
- Trước tiên kiểm kê lương thực đã rồi tính sau. Sau đó đồ quân nhu dùng được mang tất cả đi. Quần áo, chăn, hễ là dùng được, cái gì cũng không được bỏ qua.
- Hùng Khoát Hải.
- Có thuộc hạ.
Ngươi dẫn chấp pháp quân tuần tra trước, tạm thời không nên động vào đám người Cao Cú Lệ này. Đợi thu hết lương thực và đồ quân nhu sạch sẽ rồi, ta cùng với hai vị tướng quân thảo luận một chút rồi quyết định.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hùng Khoát Hải lĩnh mệnh đi rồi, Vương Khải Niên vẻ mặt ti tiện tươi cười chạy chậm lại.
- Tướng quân, lần này xem như bắt được cá lớn. Hai ngày trước đánh tan mấy cái bảo trại hoàn toàn là không có lương thực gì. Cái bảo trại lớn này ít nhất phải có năm sáu ngàn người. Vừa rồi thuộc hạ nhìn qua, lương thực phải đủ cho chúng ta ăn tới mười ngày đấy! Lần này đúng là phát đạt, ha ha!
Lý Nhàn khẽ cười nói:
- Đêm này ở lại bảo trại này nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Ngươi đem người và lương thực kiểm kê lại.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Vương Khải Niên cười ha hả gật đầu, sau đó chạy chậm rời khỏi.
Lần này bưng được một hang ổ lớn của người Cao Cú Lệ, Độc Cô Chân và Tiết Vạn Triệt cũng đều rất cao hứng. Đội ngũ đã đi về hướng Bắc được sáu ngày rồi. Nếu như vẫn không tìm được kho lúa của người Cao Cú Lệ, đội ngũ có thể cạn kiệt lương thực. May mắn vận khí của bọn họ cũng không tệ. Bảo trại này chính là nơi gần với nơi tập kết lương thực của người Cao Cú Lệ vài trăm mét.
- An Chi, ngươi thật sự là không có ý định giết đám phụ nữ và trẻ em Cao Cú Lệ này à? Nếu giữ lại bọn họ, chỉ cần chúng ta vừa đi bọn họ sẽ chạy đi tìm Ất Chi Văn Đức nói ra tung tích của chúng ta. Thật vất vả mới bỏ ra truy binh, không thể vì mấy người Cao Cú Lệ này khiến cho đội ngũ lại lâm vào trùng vây.
Tiết Vạn Triệt nhíu mày nói.
Lý Nhàn lắc đầu, vừa đi ra ngoài bảo trại vừa trả lời một đằng nói:
- Đêm nay ta không qua đêm ở bảo trại rồi, nhị vị, chúc mọi người đêm nay ngủ ngon.
Tiết Vạn Triệt còn muốn đi theo hỏi, lại bị Độc Cô Chân kéo lại.
Độc Cô Chân cười hỏi:
- Ngươi đã quên lúc trước hắn tuyên bố sáu điều quân pháp à?
- Không tuân theo mệnh lệnh, giết!
- Lâm trận nao núng, giết!
- Cứu viện không tận lực, giết!
- Đồng bào đánh nhau, giết!
- Làm hỏng thời cơ chiến đấu, giết!
- Lãng phí lương thực, giết!
Độc Cô Chân nhìn Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Vẫn không rõ à?
Tiết Vạn Triệt vỗ trán một cái nói:
- Nhưng không có quy định có thể không giết tù binh dân chúng Cao Cú Lệ
Độc Cô Chân chậm rãi bước ra ngoài bảo trại, vừa đi vừa nói:
- Đêm nay ta cũng ngủ ở bên ngoài, ngươi thì sao?
- Ta và ngươi cầm đuốc soi nói chuyện trong đêm!
Tiết Vạn Triệt cười nói.
Độc Cô Chân bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Có lẽ ngươi phái người gọi Hùng Khoát Hải, nói chỗ ta vẫn còn mấy bình rượu mạnh.
Tiết Vạn Triệt cười ha ha.
Lúc Vũ Văn Sĩ Cập từ trong hành cung Hoàng đế đi ra đã là nửa đêm rồi. Nói thật, gã luôn chờ đợi ngày hôm nay Bệ hạ cho gọi. Bởi vì, không chỉ vì Bệ hạ, gã đã rất lâu không nhận được thư phụ thân Vũ Văn Thuật gửi về báo bình an. Đây chỉ có thể chứng minh một điều rằng, đó là đường lui của quân Đại Tuỳ đã bị chặn đứt rồi, tất cả tin tức đều không gửi về được, bất luận là chiến báo gửi triều đình hay là thư nhà.
Vũ Văn Sĩ Cập đã sốt ruột không chịu nổi từ lâu rồi. Không có ý chỉ của Bệ hạ gã cũng không dám một mình xuất doanh. Hơn nữa, trong tay gã không có binh quyền, xuất doanh còn có thể như thế nào?
Cho nên gã vẫn đang mong đợi có một ngày Bệ hạ có thể phát hiện ra đã mất liên lạc với quân viễn chinh. Nhưng Bệ hạ Đại Tuỳ chơi chưa đã ở Vọng Hải Đột chỉ ở lại ngoại thành Liêu Đông không tới mười ngày. Sau khi đại quân do Vũ Văn Thuật dẫn đầu xuất phát, Hoàng đế cũng dẫn theo thiên tử lục quân một lần nữa tới Vọng Hải Đột xem điềm lành mới nhất. Lần này, nghe nói một con Tam Túc Kim Ô xuất hiện ở Vọng Hải Đột, lưu lại ba ngày sau bay đi, còn rơi một chiếc lông chim ánh vàng rực rỡ.
Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng mừng khấp khởi nhanh chóng tới Vọng Hải Đột xem lông Tam Túc Kim Ô. Lần này đi, cho đến ba ngày trước đó mới trở về ngoại thành Liêu Đông. Không ngoài dự tính, Hoàng đế Bệ hạ nhìn thành Liêu Đông vẫn không phá được giận dữ chém ba lang tướng "công thành bất lợi", sau đó hạ lệnh triệu dân phu dồn đất đi trước, cứng rắn rải một con đường lớn rộng vài trượng ở ngoài thành Liêu Đông, mệnh lệnh binh lính theo đường lớn tiến công lên tường thành. Chỉ có điều người Cao Cú Lệ dùng bao cát ngăn tường thành thành từng đoạn ngắn đoạn ngắn, cho dù tấn công lên tường thành cũng căn bản không thể mở rộng khu vực chiếm lĩnh, binh lính lên tường thành chỉ có thể tiến công ở một khu vực nhỏ hẹp rất nhanh đã bị người Cao Cú Lệ dùng mũi tên lông vũ bắn chết. Mà có người ý đồ từ trên tường thành nhảy vào nóc nhà dân cư trong thành nhưng dân cư dưới tường thành đều bị dỡ bỏ, còn đào một rãnh sâu rộng hai trượng tại bên trong tường thành, binh lính Đại Tùy nhảy đi vào tất cả đều rơi thành bánh thịt.
Sau khi Hoàng đế trở lại doanh trại Đại Tuỳ ở ngoại thành Liêu Đông đã nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán giết vài người, sau đó nghĩ ra biện pháp công thành mới rải một đường lớn ngư lương như vậy, sau đó tâm tư lại lần nữa rời khỏi chiến trường, ngày ngày dẫn Tiêu hoàng hậu lên bên Liêu Thủy câu cá, hoàn toàn chẳng quan tâm quân vụ. Tựa như việc Vũ Văn Thuật mang theo ba mươi vạn đại quân viễn chinh ông ta đã vứt bỏ lên chín tầng mây rồi.
Trên thực tế ông ta đã thực sự quên mất. Nếu không phải cơn ác mộng buổi chiều, không chừng Dương Quảng cũng khó mà nhớ tới việc Vũ Văn Thuật dẫn người đi đã lâu rồi.
Hoàng đế triệu kiến Vũ Văn Sĩ Cập, hỏi một vấn đề rất hồ đồ hoang đường. Điều này làm cho Vũ Văn Sĩ Cập có chút buồn bực. Nhưng nhìn đến sự chân thành trong ánh mắt của Bệ hạ lại không có cách nào tức giận.
Dương Quảng hỏi:
- Vũ Văn Thuật có báo tin tức gì cho ngươi không?
Tin tức!
Lúc ấy Vũ Văn Sĩ Cập nghe được câu này suýt nữa nổi giận.
Quân viễn chinh đã bị mất liên lạc một tháng, chẳng lẽ Hoàng đế cho rằng cha mình không có thời gian viết chiến báo thì có thời gian viết mấy bức thư nhà hay sao?
Vũ Văn Sĩ Cập rất nghiêm tức trả lời nói rằng đã một tháng không nhận được tin tức. Dương Quảng thở dài nói:
- Cho dù hắn có nóng vội lập công, chẳng lẽ đến việc dành chút thời gian ra viết chiến báo cũng không có hay sao?
Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập bi thương, tự nhủ, Bệ hạ quả nhiên là già rồi.
- Trẫm ban cho ngươi hai vạn nhân mã, ngươi đi theo đường đại quân tiến công để tìm, để xem đã xảy ra chuyện gì.
Dương Quảng chậm rãi nói.
Bệ hạ không hồ đồ!
Vũ Văn Sĩ Cập đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ là ông ta… chỉ là ông ta không muốn tin quân viễn chinh đã bại trận, không muốn tin rằng chiến báo của phụ thân gửi rồi nhưng không đến được. Mà là thà rằng tin phụ thân vì nóng vội muốn lập công mà quên viết chiến báo, thà rằng tin đại quân đã nắm trong tay được đô thành Bình Nhưỡng của Cao Cú Lệ… Bệ hạ không muốn suy nghĩ rằng, đường về của đại quân đã bị đứt.
- Thần tuân mệnh!
Vũ Văn Sĩ Cập khom người nói.
Dương Quảng gật đầu, khoát tay áo một cách mệt nhọc nói:
- Nhìn thấy Vũ Văn Thuật, ngươi thay trẫm hỏi hắn một chút. Có phải Cao Nguyên xưng thần rồi không.
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn người ra, cúi người quỳ xuống:
- Tạ ơn hồng ân của Bệ hạ!
Sự kích động trong lồng gã khó mà bình tâm lại. Đã đến nước này, Bệ hạ còn suy xét cha ta, còn suy xét Vũ Văn gia ta! Hỏi phụ thân Cao Nguyên có phải xưng thần rồi hay không. Đây chắc chắn là vì giải vây cho phụ thân ta!
- Đi đi. Trẫm mệt rồi.
Dương Quảng khoát tay áo nói.
Vũ Văn Sĩ Cập khom người hành lễ rồi đi ra ngoài. Suốt đêm điểm đủ hai vạn nhân mã. Có ý chỉ của Hoàng đế, gã có thể cố gắng hết sức tuyển chọn tinh binh, lo lắng cho sự an nguy của Vũ Văn Thuật, cho nên Vũ Văn Sĩ Cập đơn giản chỉ cần từ hai vạn chiến mã trong tay Binh bộ thượng thư Phùng Thế Cơ, dẫn theo mấy trăm tên gia tướng thân binh còn có đội ngũ với hai vạn binh mã. Sáng sớm hôm sau mang đủ đồ tế tiếp tiếp viện lập tức xuất phát.
Bay như tên bắn trên chiến mã, sắc mặt của Vũ Văn Sĩ Cập đầy nghiêm nghị, nhưng trong lòng thì bất an:
- Phụ thân… Chờ con!
...
Vài bóng đen lặng yên không một tiếng động từ trong rừng cây chui ra, ló đầu nhìn chung quanh một chút, xác định không ai phát hiện, sau đó men theo đường nhỏ ven làng mò đến dưới tường. Vài người khác gật đầu nhanh chóng tách ra. Trong bóng đêm, mấy người áo đen hiện ra kì dị như vậy. Thân thủ của bọn họ đều rất tốt, mạnh mẽ linh hoạt, trong đêm đen giống như linh vượn. Có mấy người bò men theo tháp canh xây dựng bằng gỗ, mà người trên tháp canh bảo trại lại vẫn cứ ngủ say, căn bản không biết tử thần đã đến.
Người áo đen động tác linh hoạt leo lên tháp canh. Sau khi quay đi vào nhìn thoáng qua thấy lính gác vẫn còn ngủ say. Nơi khóe miệng của người áo đen kia hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Sau khi ngồi xuống bịt miệng bọn lính canh kia, đâm thẳng một đao vào trong cổ họng. Mũi đao xuyên qua xuyên lại trong cổ họng vài nhát, chân lính gác đạp vài lần lập tức người dần mềm nhũn đi.
Bốn năm người áo đen lại men theo tháp canh bò xuống, lên tường bao của bảo trại. Trên tường bao cũng không có thủ binh chỉ có một số ít của đội tuần tra qua lại vài lần. Sau khi đợi thôn dân cầm đuốc từ trên tường vây đi ra, hắc y nhân cầm đầu lấy dây móc từ trong người ra buộc trên tường vây ném vào bên trong bảo trại, sau đó hán theo sợi dây trượt xuống.
Từ lúc trèo tường giết người đến tiến vào trong bảo trại cũng chỉ mất năm phút. Bởi vậy có thể thấy thân thủ của những người áo đen tốt như thế nào. Bọn họ… chính là Phi Hổ quân của Lý Nhàn.
.
Sau khi từ Tát Thuỷ giết ra khỏi trùng vây, Lý Nhàn cố ý tổ chức và xây dựng hai đội ngũ, bổ sung một hàng ngũ. Tổ chức và xây dựng hai đội ngũ, một là cho doanh trại quân lương của Vương Khải Niên, một đội ngũ khác là chọn lựa kỹ lưỡng một ngàn người tinh binh hùng tráng từ hai vạn ba nghìn lính bộ binh giao cho Hùng Khoát Hải, do Hùng Khoát Hải luyện binh và duy trì quân kỷ. Đội ngũ một ngàn người này trở thành từ binh lính thành chấp pháp quân. Binh sĩ chấp pháp quân đều dùng mạch đao hoặc là binh khí nặng Bối hoàn thủ đại đao, Lý Nhàn ký thác kỳ vọng vào một ngàn người này.
Về phần bổ sung chi đội ngũ kia, chính là Mật điệp Phi Hổ quân thuộc hạ của hắn. Phi Hổ mật điệp lúc thành lập chỉ có năm người. Đó là bởi vì số Yến Sơn tặc quá ít. Đội ngũ một ngàn hai trăm người thực sự tuyển không ra quá nhiều binh lính thông minh tháo vát. Mà Phi Hổ mật điệp là đội quân Lý Nhàn cực kì coi trọng, nhân viên tốt thà ít mà tốt. Hiện tại hắn có thể lựa chọn nhân viên trong đội ngũ hơn hai vạn người. Phi Hổ mật điệp nhận được sự bổ sung rất lớn.
Phi Hổ mật điệp hiên tại đã là một đội ngũ dũng mãnh với hơn bốn trăm người. Nhân viên của Phi Hổ mật điệp cũng đều nhất định phải là binh lính thiện chiến tinh nhuệ. Nhiệm vụ của bọn họ là tình báo, thăm dò chứ không phải là ra trận giết địch. Đương nhiên, một bộ phận của Phi Hổ mật điệp có nhiệm vụ là lẻn vào và ám sát.
Trong đêm đen, những người áo đen lẻn vào một bảo trại của người Cao Cú Lệ đó chính là nhóm người có thân thủ ưu tú nhất của Phi Hổ mật điệp.
Tuột xuống theo dây thừng từ trên tường, thủ lĩnh mật điệp đánh mấy thế phòng thủ, những người khác lập tức phân tán ra, giám thị xem động tĩnh chung quanh. Mấy người bọn họ đều là lão Binh của Yến Sơn trại được Lý Nhàn dẫn ra, cho nên phối hợp lẫn nhau đã vốn đã rất ăn ý. Hai người lặng lẽ bò lên, bịt miệng lính gác cửa từ phía sau rồi đâm chết. Sau đó nhanh chóng tiến lên đẩy cửa chính của bảo trại từ bên trong ra.
Sau khi đẩy cửa chính ra, thủ lĩnh mật điệp lấy từ trong lồng ngực áo ra một cái còi bỏ vào miệng, thổi vài tiếng rất nhanh nhưng âm thanh ngắn gọn sắc bén.
Tiếng còi vừa mới dứt, từ trong rừng đối diện với bảo trại mấy trăm mét không biết bao nhiêu là phủ binh của Đại Tuỳ lao tới!
...
Đánh hạ bảo trại của tiểu bộ tộc người Cao Cú Lệ này rất nhanh, gần như không có thương vong đã hoàn toàn khống chế được cục diện. Nam nhân còn ở lại trong bảo trại này không nhiều, hầu hết đều theo tiểu thủ lĩnh của bộ tộc đuổi theo giết bại binh của Đại Tuỳ rồi. Số nam nhân lưu lại trong bải trại này cũng không đến ba trăm người, trong đó còn có hơn một trăm người già và trẻ nhỏ.
Nhóm phủ binh của Đại Tuỳ sau khi vọt vào bảo trại, không ai hạ lệnh bọn họ giết người, đương nhiên cũng không ai bắt họ giết người. Tuy nhiên, sau nửa giờ phàm là nam nhân có thể giơ đao thép lên đều đã bị chém đầu. Mà người Cao Cú Lệ phản kháng vô cùng mãnh liệt. Phụ nữ người già đều cầm gậy gỗ đánh lại đám binh sĩ Đại Tuỳ. Nhưng dù có chống cự quyết liệt thì bọn cũng không ngăn nổi phủ binh tinh thần tràn đầy tinh nhuệ.
Lúc Lý Nhàn đi vào bảo trại này, có khoảng hơn hai ngàn người Cao Cú Lệ đã bị xua đuổi tụ tập lại trên một mảnh đất trống. Trong đó đa số là nữ. Phủ binh Đại Tuỳ đã tìm được kho lúa, Vương Khải Niên đang dẫn theo binh sĩ quân nhu doanh kiểm kê.
- Yến tướng quân, đám người Cao Cú Lệ đó làm sao bây giờ?
Hung Khoát Hải thấp giọng hỏi.
Nếu không phải gã dẫn theo chấp pháp quân tiến vào bảo trại thì nói không chừng phủ binh Đại Tuỳ lúc này đã giết chết gần hết người Cao Cú Lệ rồi. Mặc dù chấp pháp quân vào bảo trại, vẫn có mấy trăm nữ nhân Cao Cú Lệ bị chém chết. Đối với người Cao Cú Lệ, phủ binh Đại Tuỳ hiện giờ không có gì là không ra tay được. Mà trước kia mấy cái bảo trại này quá nhỏ, chỉ có vài trăm người trên cơ bản lúc công phá thì đã giết sạch người rồi. Lần này dù sao cũng có hơn hai ngàn dân chúng Cao Cú Lệ cho nên Hùng Khoát hải không thể không qua đây chờ lệnh.
Lý Nhàn quay đầu lại nhìn Độc Cô Chân, lại nhìn Tiết Vạn Triệt một chút.
- Tiết tướng quân, Độc Cô tướng quân, các ngài xem phụ nữ và trẻ em Cao Cú Lệ đó xử trí thế nào?
Độc Cô Chân nhìn nhìn Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Tiết tướng quân, người thấy thế nào?
Tiết Vạn Triệt há to miệng thở dốc, trừng mắt nhìn Lý Nhàn và Độc Cô Chân một cái, trong lòng thầm nghĩ hai cái tên hồ ly này hồ giảo hoạt giống nhau, không ngờ đem vấn đề nan giải này cho ta. Tuy nhiên Tiết Vạn Triệt cũng không phải người ngu, con người của y đảo một vòng liền nghĩ ra đối sách.
- Yến tướng quân, hôm nay là đại quân dẫn đầu, chuyện này vẫn là nên để ngài quyết định đi.
Lý Nhàn vốn im lặng lập tức cười nói:
- Trước tiên kiểm kê lương thực đã rồi tính sau. Sau đó đồ quân nhu dùng được mang tất cả đi. Quần áo, chăn, hễ là dùng được, cái gì cũng không được bỏ qua.
- Hùng Khoát Hải.
- Có thuộc hạ.
Ngươi dẫn chấp pháp quân tuần tra trước, tạm thời không nên động vào đám người Cao Cú Lệ này. Đợi thu hết lương thực và đồ quân nhu sạch sẽ rồi, ta cùng với hai vị tướng quân thảo luận một chút rồi quyết định.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hùng Khoát Hải lĩnh mệnh đi rồi, Vương Khải Niên vẻ mặt ti tiện tươi cười chạy chậm lại.
- Tướng quân, lần này xem như bắt được cá lớn. Hai ngày trước đánh tan mấy cái bảo trại hoàn toàn là không có lương thực gì. Cái bảo trại lớn này ít nhất phải có năm sáu ngàn người. Vừa rồi thuộc hạ nhìn qua, lương thực phải đủ cho chúng ta ăn tới mười ngày đấy! Lần này đúng là phát đạt, ha ha!
Lý Nhàn khẽ cười nói:
- Đêm này ở lại bảo trại này nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Ngươi đem người và lương thực kiểm kê lại.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Vương Khải Niên cười ha hả gật đầu, sau đó chạy chậm rời khỏi.
Lần này bưng được một hang ổ lớn của người Cao Cú Lệ, Độc Cô Chân và Tiết Vạn Triệt cũng đều rất cao hứng. Đội ngũ đã đi về hướng Bắc được sáu ngày rồi. Nếu như vẫn không tìm được kho lúa của người Cao Cú Lệ, đội ngũ có thể cạn kiệt lương thực. May mắn vận khí của bọn họ cũng không tệ. Bảo trại này chính là nơi gần với nơi tập kết lương thực của người Cao Cú Lệ vài trăm mét.
- An Chi, ngươi thật sự là không có ý định giết đám phụ nữ và trẻ em Cao Cú Lệ này à? Nếu giữ lại bọn họ, chỉ cần chúng ta vừa đi bọn họ sẽ chạy đi tìm Ất Chi Văn Đức nói ra tung tích của chúng ta. Thật vất vả mới bỏ ra truy binh, không thể vì mấy người Cao Cú Lệ này khiến cho đội ngũ lại lâm vào trùng vây.
Tiết Vạn Triệt nhíu mày nói.
Lý Nhàn lắc đầu, vừa đi ra ngoài bảo trại vừa trả lời một đằng nói:
- Đêm nay ta không qua đêm ở bảo trại rồi, nhị vị, chúc mọi người đêm nay ngủ ngon.
Tiết Vạn Triệt còn muốn đi theo hỏi, lại bị Độc Cô Chân kéo lại.
Độc Cô Chân cười hỏi:
- Ngươi đã quên lúc trước hắn tuyên bố sáu điều quân pháp à?
- Không tuân theo mệnh lệnh, giết!
- Lâm trận nao núng, giết!
- Cứu viện không tận lực, giết!
- Đồng bào đánh nhau, giết!
- Làm hỏng thời cơ chiến đấu, giết!
- Lãng phí lương thực, giết!
Độc Cô Chân nhìn Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Vẫn không rõ à?
Tiết Vạn Triệt vỗ trán một cái nói:
- Nhưng không có quy định có thể không giết tù binh dân chúng Cao Cú Lệ
Độc Cô Chân chậm rãi bước ra ngoài bảo trại, vừa đi vừa nói:
- Đêm nay ta cũng ngủ ở bên ngoài, ngươi thì sao?
- Ta và ngươi cầm đuốc soi nói chuyện trong đêm!
Tiết Vạn Triệt cười nói.
Độc Cô Chân bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Có lẽ ngươi phái người gọi Hùng Khoát Hải, nói chỗ ta vẫn còn mấy bình rượu mạnh.
Tiết Vạn Triệt cười ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.