Chương 87: Hỏi còn có mấy người ở lại?
Trí Bạch
24/03/2016
Lý Nhàn khua khua hai đao đánh dạt hai mũi tên ra, quay đầu nhìn Hạ Nhược Trọng Sơn đã hấp hối. Tâm tình của hắn rất trầm trọng, gắt gao đuổi tới, vẫn là chậm mất rồi.
- Ai còn có thể hoạt động! Dẫn hắn đi!
Lý Nhàn hô một tiếng, lập tức tháo cung cứng từ trên lưng xuống. Hai tên mã tặc vẫn còn sống nhìn nhau một cái, lập tức gật gật đầu. Hai người bọn họ khiêng Hạ Nhược Trọng Sơn lui về phía sau, sau đó đặt y lên trên yên chiến mã. Hai người lần lượt lên ngựa, kéo con ngựa cõng Hạ Nhược Trọng Sơn đó đi về hướng ngoài đầm.
- Muốn chạy!
Ánh mắt Trương Kim Xưng thâm trầm, chỉ đằng trước quát:
- Ai giết được bọn họ, người đó chính là Thất đương gia!
Mấy đợt mũi tên giết chết mấy trăm tên đồng bọn, đám thân binh của Trương Kim Xưng đã đầy sát khí, sau khi nghe thấy câu này của Đại đương gia, bọn họ gào khóc kêu lên ùn ùn rút hoành đao xông lên phía trước.
Ngoài trăm bước, Lý Nhàn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, chậm rãi đáp trên một chùy phá giáp, giương cung cứng lên, như trăng tròn, ánh mắt hắn hơi nheo lại, nhìn tên nam tử mặc áo gấm có vẻ rất nhỏ gầy đang đứng giữa đám người kia.
- Chết!
Lý Nhàn mạnh mẽ phát ra một tiếng hét lớn, lập tức buông lỏng dây cung.
Cây chùy phá giáp đó bay vèo ra một tiếng, ở giữa không trung vẽ một đường quỹ tích xinh đẹp như sấm như điện bắn thẳng về phía Trương Kim Xưng. Tiếng thét của Lý Nhàn giống như một tiếng sấm rền, xé rách bầu trời đầy mây đen. Mũi tên đó quá nhanh, nhanh đến mức Trương Kim Xưng chỉ kịp hơi né người, mà tên thân binh đứng sau y mới giơ thuẫn lên chuẩn bị chắn trước mặt thì mũi tên đó đã lóe lướt qua, nhanh đến mức tất cả mọi người đều trở nên cứng ngắc trong một giây này, nhanh đến mức đến thời gian dường như cũng dừng lại.
Phập!
Chùy phá giáp trúng ngay giữa ngực Trương Kim Xưng, với lực độ cực mạnh, thân hình gầy yếu của Trương Kim Xưng ngã nhào mạnh về phía sau, lập tức bị đám người của y xông lên bảo vệ vây phủ. Với khoảng cách xa thế này mà một tên trúng mạng, dường như ngoài dự liệu của mọi người! Ngoại trừ Lạc Phó và Triều Cầu Ca, đám giặc cỏ Đầm Cự Dã ai cũng chưa từng thấy tiễn pháp tuyệt vời như vậy! Mũi tên đó giống như từ phía chân trời mà tới, căn bản không thuộc về thế gian.
Trong nháy mắt, toàn cảnh trở nên yên tĩnh, giống như tất cả đều bị một mũi tên này hóa đá vậy.
- Đi!
Lý Nhàn quay đầu ngựa, hai người Lạc Phó và Triều Cầu Ca theo sát phía sau. Lúc này, hai tên mã tặc bảo vệ Hạ Nhược Trọng Sơn rời khỏi mới chạy ra ngoài mười mấy mét, do đó có thể thấy một mũi tên của Lý Nhàn có tốc độ nhanh như thế nào. Mà sau khi Lý Nhàn quay đầu ngựa chạy ra ngoài ba bốn bước, đám phản tặc Đầm Cự Dã bị dọa ngây ngốc mới sực tỉnh lại.
- Giết tên cưỡi ngựa đen đó đi!
- Hắn giết Đại đương gia rồi!
- Báo thù cho Đại đương gia!
Vào lúc đám đạo tặc xông lên chuẩn bị báo thù cho Trương Kim Xưng, Tam đương gia Trịnh Khôn lại cười lạnh. Y đứng tại chỗ căn bản không động đậy, chỉ là nhìn đám người đông đúc đang tìm kiếm bóng dáng Trương Kim Xưng. Trên mặt y không có lấy một tia hỗn loạn và bi thương, thậm chí còn mang theo vài phần khoái ý!
Sở dĩ y như vậy vì y biết tại sao vừa rồi Trương Kim Xưng lại hạ lệnh bắn tên!
Đám loạn binh bị bắn chết, có hơn nửa là người của y, bao gồm cả những thân binh trung thành tận tụy dưới trướng của y, ít nhất có bốn trăm người là quân trong Sơn Tự doanh của y! Trương Kim Xưng đã sớm có ý kiến đối với y, một năm nay không ngừng chèn ép y.Trong lòng Trịnh Khôn hiểu rất rõ, còn chẳng phải vì mình đe dọa đến địa vị của Trương Kim Xưng ở trong Đầm Cự Dã sao? Để bày tỏ sự trong sạch của mình, y đã mấy lần khuyên Trương Kim Xưng xưng vương nhưng lại bị Trương Kim Xưng trách mắng. Y biết với tính tình âm trầm của Trương Kim Xưng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ra tay đối với mình. Nhưng y không ngờ, Trương Kim Xưng lại dùng cách này để giết sạch mấy trăm thủ hạ thân tín của mình.
Hơn nữa y còn không tìm thấy chỗ nói lý lẽ!
Không sai, là người của y vỡ trận rồi, mà binh lính tan tác nếu tấn công trận này, nói không chừng tự tàn sát lẫn nhau, Đầm Cự Dã sẽ bạo phát nguy cơ lớn nhất trước nay chưa từng có. Cho nên Trương Kim Xưng có đủ lý do để hạ lệnh giết người. Ai cũng không nói Trương Kim Xưng nói sao rồi, cho dù người sáng suốt đều nhìn ra được Trương Kim Xưng tính toán điều gì, nhưng vẫn không có người dám đứng về phía y, đặc biệt là thân tín của y đều đã chết hết rồi.
Tuy Sơn Tự doanh dưới trướng y vẫn còn hơn nghìn chiến binh nhưng những người đó căn bản không theo mình mà tạo phản Trương Kim Xưng!
Y nghĩ rất nhiều lần việc rời khỏi Đầm Cự Dã tự lập môn hộ, nhưng trong phạm vi mấy trăm dặm không có nơi nào an thân tốt hơn Đầm Cự Dã, hơn nữa ngay cả Tri Thế Lang Vương Bạc, đã giương cờ hiệu thu nạp tàn quân của Tôn An Tổ là Đậu Kiến Đức đều không dám khinh suất đối địch với Trương Kim Xưng! Thủ hạ của mình chỉ có mấy trăm thủ hạ trung thành, cho dù y đi thì lại có thể đi đến nơi nào chứ? Y biết, nếu mình thực sự làm phản, những người ngày thường có quan hệ rất tốt với mình sẽ không có mấy người dám đứng về phía mình.
Cho nên, lúc người cưỡi hắc mã một tên bắn Trương Kim Xưng ngã xuống đất, Trịnh Khôn chẳng những không có chút lo lắng gì, ngược lại trong lòng y tràn đầy khoái ý!
Trương Kim Xưng, tên khốn nhà ngươi, chết đi!
Trịnh Khôn vui vẻ hò hét lớn trong lòng, tựa như mũi tên kia là do chính mình bắn ra vậy.
- Đáng tiếc...
Lúc Lý Nhàn quay đầu ngựa nhẹ giọng thở dài.
Mũi tên đó không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng hắn lại không có thời gian cũng không có cơ hội bắn ra mũi tên thứ hai nữa, đám giặc Đầm Cự Dã xông tới đã làm tắc đường, mà một nhánh người phía bên cũng sắp chặn đường ra khỏi đầm rồi, còn không đi hắn cũng bị giam tại đây.
Ngũ đương gia Sở Vân của Đầm Cự Dã đích thân dẫn mấy trăm người xông lên, từ một phía muốn chặn đường lui của bọn Lý Nhàn. Y vừa chạy vừa hạ lệnh thủ hạ bắn tên, rất nhanh, hai tên mã tặc dẫn Hạ Nhược Trọng Sơn chạy ra ngoài bị tên bắn ngã khỏi ngựa. Trên vai một người trong đó bị bắn một tên, gã cắn răng bò từ dưới đất lên, nắm dây cương của con ngựa đang chở Hạ Nhược Trọng Sơn, ra sức chạy ra ngoài.
Phập!
Lại một mũi tên nữa bay tới, bắn vào cổ họng gã. Mũi tên xuyên qua cổ họng của gã, một dòng máu phun ra mạnh mẽ.
Trước khi chết, gã dùng sức lực cuối cùng vỗ lên trên mông ngựa một cái.
Con ngựa đó kêu lên một tiếng, vung bốn vó xông ra ngoài.
- Bắn tên! Mau bắn tên!
Sở Vân vừa hét to vừa xông lên trước, thân binh thủ hạ của y bắt đầu ngắm con chiến mã đó để bắn tên, mấy chục mũi tên bay đến, ít nhất có ba bốn mũi trúng mạng. Có một mũi tên còn bắn xuyên qua cổ chiến mã, con ngựa đó kêu rên mấy tiếng rồi ngã nhào về trước. Bùm một tiếng, Hạ Nhược Trọng Sơn ngã mạnh xuống đất.
Ánh mắt của Lý Nhàn run lên, hắn liên tiếp bắn năm mũi, năm tên lâu la ở phía trước, vừa bắn tên vừa xông về phía Hạ Nhược Trọng Sơn. Lạc Phó và Triều Cầu Ca bảo vệ bên cạnh hắn, dùng hoành đao đánh rơi những mũi tên bắn tới tấp đến. Chỉ là, phản tặc tụ tập lại đã càng ngày càng nhiều, vừa mới bắt đầu vẫn chỉ có hơn nghìn người, đến giờ lại còn không dưới năm nghìn tên xông lên. Đường ra khỏi đầm dần dần bị tắc nghẽn, phía trước người đông nghìn nghịt.
Mắt thấy đám phản tặc bộ dạng thủ lĩnh kia đã xông đến bên người Hạ Nhược Trọng Sơn, Lý Nhàn chợt bộc phát ra một tiếng gầm giận dữ:
- Kẻ nào cản ta sẽ chết!
Hắn liên tiếp bắn ra ba mũi tên, bắn chết thân binh bảo vệ bên cạnh Sở Vân, cứng rắn ép Sở Vân lùi về sau bốn năm bước, mà hắn lại giục Đại hắc mã chạy về phía Hạ Nhược Trọng Sơn. Lạc Phó và Triều Cầu Ca một tay cầm đao thay Lý Nhàn đỡ tên, tay kia nâng liên nỏ lên không ngừng bóp cơ quan dọn dẹp lũ loạn phỉ chắn phía trước.
Nhưng đám thổ phí Đầm Cự Dã quá nhiều, nhiều đến nỗi ngăn chặn ba người bọn họ dường như không có chút khó khăn nào.
Sở Vân được sự bảo vệ của mười mấy tên thân binh cuối cùng đến bên Hạ Nhược Trọng Sơn. Y đá một cái khiến Hạ Nhược Trọng Sơn lật ngửa mặt lên trời. Sở Vân nhìn cái người rõ ràng đã hấp hối này, nhớ tới bằng hữu tốt nhất trước đây Vương Lão Thất chính là bị người này một đao chém bay đàu, trong lòng y liền có một ngọn lửa giận dâng lên.
- Giết huynh đệ của ta!
Sở Vân hung hãn mắng:
- Chết con mẹ mày đi!
Nhưng lúc này, Hạ Nhược Trọng Sơn thần trí đã không còn minh mẫn vẫn đang nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Sống cùng sống... chết cùng chết. Trương Kim Xưng, giết... báo thù.
- Chết đi!
Sở Vân mạnh mẽ giơ hoành đao lên, chuẩn bị giáng một đao xuống đầu Hạ Nhược Trọng Sơn.
Phập!
Một thanh đoản đao từ sau lưng Sở Vân đâm vào, thanh đao đó vừa vặn đâm xuyên qua thân thể y. Mũi đao xuyên qua ngực y, một giọt máu đỏ sẫm từ mũi đao chậm rãi nhỏ xuống. Vẻ mặt Sở Vân đang giơ hoành đao cứng ngắt, không thể tin nổi cúi đầu nhìn. Chỉ là y vừa cúi thấp đầu, mũi đao kia liền nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa. Rất nhanh, mũi đao lại lần nữa xuất hiện. Người đứng đằng sau y lại một đao một đao xuyên vào lưng y, mỗi đao đều xuyên trước qua sau. Cũng không biết người sau lưng y và y có thâm cừu đại hận gì, hạ thủ tàn bạo như vậy.
Sở Vân gian nan quay đầu, lúc y nhìn thấy người kia đột nhiên bật ra một hơi trọc khí, lập tức từ trong miệng phun ra một ngụm lớn máu, thân hình mềm nhũn ngã xuống.
Cái người giết Sở Vân đó mặt không chút biểu tình nhìn thi thể ngã xuống mặt đất kia, khom lưng ôm Hạ Nhược Trọng Sơn đang trọng thương lên.
- Ta ẩn thân chính là để có một ngày có thể báo thù cho Đại đương gia!
Người đó ôm Hạ Nhược Trọng Sơn, nói từng câu từng chữ:
- Lúc chúng ta đi theo Đại đương gia đều đã từng thề, sống cùng sống, chết cùng chết. Ta không quên, Đại đương gia chết rồi, ta không chết, không phải là ta tham sống mà là vì nếu không giết Trương Kim Xưng thì ta không còn mặt mũi nào đi xuống gặp Đại đương gia! Huynh đệ, ngươi mạnh hơn ta! Ta nên sớm giống như ngươi, cho dù không giết được Trương Kim Xưng cũng không thể để người khác coi thường anh em của thủ hạ Tôn An Tổ
Y đứng thẳng người, hùng hỏ hét lớn một tiếng:
- Ông mày hỏi một câu, huynh đệ hồ Cao Kê còn mấy người?
Sau một tiếng hô to, liền nghe thấy bốn phương tám hướng đồng thời đều truyền đến tiếng đáp lại.
- Có ta!
- Có ta!
- Có ta!
Xem ra, đám người tập trung đông nghịt từ bên cạnh lại có hơn nửa phát ra tiếng hò hét.
- Giết xông ra! Đưa huynh đệ chúng ta đi! Chúng ta đã làm mất mặt Đại đương gia, hôm nay chúng ta sẽ cho đám khốn kiếp Đầm Cự Dã này thấy, Tôn Gia quân chúng ta có phải là hèn nhát không!
Gã đàn ông ôm Hạ Nhược Trọng Sơn đó hét to một tiếng, lập tức chỉ về phía trước:
- Xông ra ngoài!
Thậm chí có hơn nghìn người múa may binh khí đột nhiên ra tay với đám lâu la Đầm Cự Dã ở bên cạnh, trong nháy mắt đã giết hết bảy tám trăm người của Đầm Cự Dã. Thế công vây đuổi đến trong giây lát cứng lại, vòng vây đã dần dần hình thành ầm ầm vỡ nứt! Ai cũng không thể ngờ, lúc này thủ hạ Tôn An Tổ ẩn dưới trướng Trương Kim Xưng lại đột nhiên làm khó dễ! Bọn họ vốn dĩ đều đã bị Trương Kim Xưng đánh tan tác ra bố trí ở các lộ, không ngờ hôm nay bọn họ lại cùng tập hợp với nhau trong trường hợp thế này.
- Huynh đệ, đa tạ ngươi trượng nghĩa cứu giúp, xin hỏi quý tính đại danh?
Người đàn ông tinh tráng đang ôm Hạ Nhược Trọng Sơn ngẩng đầu hỏi Lý Nhàn lúc này đã vọt tới phía trước.
Lý Nhàn nói:
- Không có thời gian nói cái này, đưa người của ngươi đi, chia thành hai đội, một đội mở đường một đội chặn hậu, bố trí cho những người có thể bắn tên ở phía sau!
Người kia hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:
- Được!
Lý Nhàn giơ tay đỡ Hạ Nhược Trọng Sơn, nói với người đó:
- Đừng tham chiến!
Người đó ừ một tiếng gật đầu mạnh, lập tức bắt đầu điều hành nhân mã, thấy bộ dạng của gã dường như rất có uy vọng trong đám thủ hạ Tôn An Tổ, đám binh lính kia dường như đều biết gã. Dưới sự chỉ huy của gã dần dần bày trận, chia thành hai bộ phận xông ra ngoài đầm. Tôn An Tổ vốn là xuất thân tướng tá binh phủ Đại tùy, về binh pháp rất có trình độ. Người này tính là đệ tử trong nhà của Tôn An Tổ, tuy không mang danh sư đồ nhưng cũng đạt được chân truyền của binh pháp Tôn An Tổ. Gã ẩn thân Đầm Cự Dã, vốn chính là để tìm cơ hội thay Tôn An Tổ báo thù. Hôm nay đám Hạ Nhược Trọng Sơn đột nhiên đánh tới, lại khiến gã cũng có chút trở tay không kịp. Người liên lạc làm lỡ rất nhiều thời gian, nhân mã đều bị Trương Kim Xưng phân tán, gã có thể làm được đến ngày hôm nay đã không phải là dễ rồi.
Đội ngũ hơn ngàn người dưới sự chỉ huy của gã, tuy rằng có vẻ hơi hoảng loạn nhưng cũng miễn cưỡng chỉnh đốn trận hình. Đám lâu la của Đầm Cự Dã bị tấn công bất thình lình đến rối loạn, không ngờ không ngăn cản được.
Sau khi xông ra khỏi Đầm Cự Dã, đại đội nhân mã không dám chậm trễ mà rời đi.
Mà Trương Kim Xưng sống chết chưa rõ ràng, Đầm Cự Dã lại không có ai dám đuổi theo!
- Hồ Cao Kê hiện tại bị Đậu Kiến Đức chiếm rồi, huynh đệ thủ hạ của Đại Đương gia có hai ba nghìn người đều đầu quân cho y. Lúc Đại đương gia chúng ta giương cờ, chính là Đậu Kiến Đức dồn hết gia sản giúp đỡ. Người này nghe nói vô cùng nghĩa khí, hiện giờ Hạ Nhược Trọng Sơn đại ca thân mang trọng thương, hay là...
Người dẫn quân xông ra Đầm Cự Dã đi đến trước mặt Lý Nhàn, thử thăm dò hỏi một câu.
Lý Nhàn nhìn Hạ Nhược Trọng Sơn đang hấp hối, nói:
- Đây là việc của các ngươi, ta không quen biết ngươi, cũng không thể tính là quen thân gì, Hạ Nhược đại ca hiện giờ cần cứu chữa cấp bách, nếu Hồ Cao Kê có lương y, các ngươi đưa hắn đi được rồi.
Thái độ của hắn có chút lạnh nhạt, trên mặt cũng không có chút nhiệt tình gì.
Đối với người xông ra vào thời khắc cuối cùng này, thoạt nhìn xem ra Lý Nhàn hẳn phải cảm kích y mới đúng, nhưng Lý Nhàn đối với người này lại không có chút cảm tình nào, chỉ cảm thấy người này tâm cơ hơi sâu một chút. Nếu như trước khi người của Trương Kim Xưng không tập hợp lại với quy mô lớn, y chỉ cần dẫn hai ba trăm người, đủ để cứu Hạ Nhược Trọng Sơn ra ngoài. Nhưng rõ ràng người này không định như thế. Nếu không phải mũi tên cuối cùng của Lý Nhàn bắn ngã Trương Kim Xưng, chỉ e người này còn muốn mai phục tiếp mà không đứng ra thôi.
Không sai, y là vì báo thù cho Tôn An Tổ mà làm như vậy.
Nhưng Lý Nhàn thực sự không có chút cảm tình nào với loại người bình tĩnh đến mức không hợp tình người này, tuy nhiên nhiều lúc Lý Nhàn cũng hy vọng mình là một người như vậy. Bắt đầu từ lúc vẫn còn đang quấn tã, hắn đã gặp qua nhiều cảnh sinh ly tử biệt và âm mưu quỷ kế, có lúc Lý Nhàn thực muốn làm một người lãnh huyết mất hết tính người, chỉ cần có thể đảm bảo mình không chết là được, nhưng hắn thực sự làm không được.
Vì hắn biết, nếu thực sự có thể làm được một người máu lạnh, thì bắt buộc phải đóng chặt lòng mình, trừ mình ra không bao giờ có thể đưa thêm bất cứ người nào vào. Nếu ai thực sự làm được điểm này, như vậy không nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ lớn mạnh vô cùng.
Người trước mặt Lý Nhàn này tuy không đạt được mức bình tĩnh tuyệt đối nhưng có thể bình tĩnh hơn người bình thường rất nhiều. Người như vậy, tiến một bước lại là kiêu hùng, lùi một bước chính là cặn bã.
- Ta tên là Kỷ Hạo Thiên, xếp thứ chín trong số thủ hạ của Tôn Đại đương gia. Ngươi có thể gọi ta là Kỷ Tiểu Cửu, xem ra ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu không ngại ngươi cũng có thể giống bọn họ, gọi ta một tiếng Tiểu Cửu Ca.
Y áy náy nhìn Lý Nhàn một cái nói:
- Ta không biết Hạ Nhược Trọng Sơn.
Lý Nhàn ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ phải chăng mình đã để lỡ gì đó rồi.
Kỷ Hạo Thiên ngồi xuống đám cỏ bên cạnh Lý Nhàn, thở dài nói:
- Ta vào Hồ Cao Kê muộn, Hạ Nhược Trọng Sơn cả năm nay đều ở Tái Bắc, ta chưa từng gặp y. Nói thật, ta thậm chí không biết đến cái tên Hạ Nhược Trọng Sơn này. Từ sau khi đi theo Tôn Đại Đương gia, ta vẫn nghiên cứu binh pháp rất ít khi ra ngoài, cũng ít khi tiếp xúc với người khác. Lúc đám Hạ Nhược Trọng Sơn vào Đầm Cự Dã, ta căn bản không biết là người của mình đến rồi...
Y ngẩng đầu nhìn Lý Nhàn một cái, cười chua xót.
- Nếu không phải là sau đó ta nghe bọn họ hò hét giết Trương Kim Xưng, sống cùng sống, chết cùng chết, ta cũng không biết hóa ra bọn họ đều là huynh đệ dưới tay Tôn Đại Đương gia.
Vẻ mặt của y rất chân thành, trong lời nói không có gì là giả dối.
- Bất luận thế nào, cảm ơn ngươi, ta trù tính rất lâu, vẫn không tìm thấy cơ hội hợp lý để ra tay. Ta thay mặt anh em Hồ Cao Kê cảm ơn ngươi, ngươi giết Trương Kim Xưng, báo thù cho Đại Đương gia.
- Ai còn có thể hoạt động! Dẫn hắn đi!
Lý Nhàn hô một tiếng, lập tức tháo cung cứng từ trên lưng xuống. Hai tên mã tặc vẫn còn sống nhìn nhau một cái, lập tức gật gật đầu. Hai người bọn họ khiêng Hạ Nhược Trọng Sơn lui về phía sau, sau đó đặt y lên trên yên chiến mã. Hai người lần lượt lên ngựa, kéo con ngựa cõng Hạ Nhược Trọng Sơn đó đi về hướng ngoài đầm.
- Muốn chạy!
Ánh mắt Trương Kim Xưng thâm trầm, chỉ đằng trước quát:
- Ai giết được bọn họ, người đó chính là Thất đương gia!
Mấy đợt mũi tên giết chết mấy trăm tên đồng bọn, đám thân binh của Trương Kim Xưng đã đầy sát khí, sau khi nghe thấy câu này của Đại đương gia, bọn họ gào khóc kêu lên ùn ùn rút hoành đao xông lên phía trước.
Ngoài trăm bước, Lý Nhàn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, chậm rãi đáp trên một chùy phá giáp, giương cung cứng lên, như trăng tròn, ánh mắt hắn hơi nheo lại, nhìn tên nam tử mặc áo gấm có vẻ rất nhỏ gầy đang đứng giữa đám người kia.
- Chết!
Lý Nhàn mạnh mẽ phát ra một tiếng hét lớn, lập tức buông lỏng dây cung.
Cây chùy phá giáp đó bay vèo ra một tiếng, ở giữa không trung vẽ một đường quỹ tích xinh đẹp như sấm như điện bắn thẳng về phía Trương Kim Xưng. Tiếng thét của Lý Nhàn giống như một tiếng sấm rền, xé rách bầu trời đầy mây đen. Mũi tên đó quá nhanh, nhanh đến mức Trương Kim Xưng chỉ kịp hơi né người, mà tên thân binh đứng sau y mới giơ thuẫn lên chuẩn bị chắn trước mặt thì mũi tên đó đã lóe lướt qua, nhanh đến mức tất cả mọi người đều trở nên cứng ngắc trong một giây này, nhanh đến mức đến thời gian dường như cũng dừng lại.
Phập!
Chùy phá giáp trúng ngay giữa ngực Trương Kim Xưng, với lực độ cực mạnh, thân hình gầy yếu của Trương Kim Xưng ngã nhào mạnh về phía sau, lập tức bị đám người của y xông lên bảo vệ vây phủ. Với khoảng cách xa thế này mà một tên trúng mạng, dường như ngoài dự liệu của mọi người! Ngoại trừ Lạc Phó và Triều Cầu Ca, đám giặc cỏ Đầm Cự Dã ai cũng chưa từng thấy tiễn pháp tuyệt vời như vậy! Mũi tên đó giống như từ phía chân trời mà tới, căn bản không thuộc về thế gian.
Trong nháy mắt, toàn cảnh trở nên yên tĩnh, giống như tất cả đều bị một mũi tên này hóa đá vậy.
- Đi!
Lý Nhàn quay đầu ngựa, hai người Lạc Phó và Triều Cầu Ca theo sát phía sau. Lúc này, hai tên mã tặc bảo vệ Hạ Nhược Trọng Sơn rời khỏi mới chạy ra ngoài mười mấy mét, do đó có thể thấy một mũi tên của Lý Nhàn có tốc độ nhanh như thế nào. Mà sau khi Lý Nhàn quay đầu ngựa chạy ra ngoài ba bốn bước, đám phản tặc Đầm Cự Dã bị dọa ngây ngốc mới sực tỉnh lại.
- Giết tên cưỡi ngựa đen đó đi!
- Hắn giết Đại đương gia rồi!
- Báo thù cho Đại đương gia!
Vào lúc đám đạo tặc xông lên chuẩn bị báo thù cho Trương Kim Xưng, Tam đương gia Trịnh Khôn lại cười lạnh. Y đứng tại chỗ căn bản không động đậy, chỉ là nhìn đám người đông đúc đang tìm kiếm bóng dáng Trương Kim Xưng. Trên mặt y không có lấy một tia hỗn loạn và bi thương, thậm chí còn mang theo vài phần khoái ý!
Sở dĩ y như vậy vì y biết tại sao vừa rồi Trương Kim Xưng lại hạ lệnh bắn tên!
Đám loạn binh bị bắn chết, có hơn nửa là người của y, bao gồm cả những thân binh trung thành tận tụy dưới trướng của y, ít nhất có bốn trăm người là quân trong Sơn Tự doanh của y! Trương Kim Xưng đã sớm có ý kiến đối với y, một năm nay không ngừng chèn ép y.Trong lòng Trịnh Khôn hiểu rất rõ, còn chẳng phải vì mình đe dọa đến địa vị của Trương Kim Xưng ở trong Đầm Cự Dã sao? Để bày tỏ sự trong sạch của mình, y đã mấy lần khuyên Trương Kim Xưng xưng vương nhưng lại bị Trương Kim Xưng trách mắng. Y biết với tính tình âm trầm của Trương Kim Xưng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ra tay đối với mình. Nhưng y không ngờ, Trương Kim Xưng lại dùng cách này để giết sạch mấy trăm thủ hạ thân tín của mình.
Hơn nữa y còn không tìm thấy chỗ nói lý lẽ!
Không sai, là người của y vỡ trận rồi, mà binh lính tan tác nếu tấn công trận này, nói không chừng tự tàn sát lẫn nhau, Đầm Cự Dã sẽ bạo phát nguy cơ lớn nhất trước nay chưa từng có. Cho nên Trương Kim Xưng có đủ lý do để hạ lệnh giết người. Ai cũng không nói Trương Kim Xưng nói sao rồi, cho dù người sáng suốt đều nhìn ra được Trương Kim Xưng tính toán điều gì, nhưng vẫn không có người dám đứng về phía y, đặc biệt là thân tín của y đều đã chết hết rồi.
Tuy Sơn Tự doanh dưới trướng y vẫn còn hơn nghìn chiến binh nhưng những người đó căn bản không theo mình mà tạo phản Trương Kim Xưng!
Y nghĩ rất nhiều lần việc rời khỏi Đầm Cự Dã tự lập môn hộ, nhưng trong phạm vi mấy trăm dặm không có nơi nào an thân tốt hơn Đầm Cự Dã, hơn nữa ngay cả Tri Thế Lang Vương Bạc, đã giương cờ hiệu thu nạp tàn quân của Tôn An Tổ là Đậu Kiến Đức đều không dám khinh suất đối địch với Trương Kim Xưng! Thủ hạ của mình chỉ có mấy trăm thủ hạ trung thành, cho dù y đi thì lại có thể đi đến nơi nào chứ? Y biết, nếu mình thực sự làm phản, những người ngày thường có quan hệ rất tốt với mình sẽ không có mấy người dám đứng về phía mình.
Cho nên, lúc người cưỡi hắc mã một tên bắn Trương Kim Xưng ngã xuống đất, Trịnh Khôn chẳng những không có chút lo lắng gì, ngược lại trong lòng y tràn đầy khoái ý!
Trương Kim Xưng, tên khốn nhà ngươi, chết đi!
Trịnh Khôn vui vẻ hò hét lớn trong lòng, tựa như mũi tên kia là do chính mình bắn ra vậy.
- Đáng tiếc...
Lúc Lý Nhàn quay đầu ngựa nhẹ giọng thở dài.
Mũi tên đó không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng hắn lại không có thời gian cũng không có cơ hội bắn ra mũi tên thứ hai nữa, đám giặc Đầm Cự Dã xông tới đã làm tắc đường, mà một nhánh người phía bên cũng sắp chặn đường ra khỏi đầm rồi, còn không đi hắn cũng bị giam tại đây.
Ngũ đương gia Sở Vân của Đầm Cự Dã đích thân dẫn mấy trăm người xông lên, từ một phía muốn chặn đường lui của bọn Lý Nhàn. Y vừa chạy vừa hạ lệnh thủ hạ bắn tên, rất nhanh, hai tên mã tặc dẫn Hạ Nhược Trọng Sơn chạy ra ngoài bị tên bắn ngã khỏi ngựa. Trên vai một người trong đó bị bắn một tên, gã cắn răng bò từ dưới đất lên, nắm dây cương của con ngựa đang chở Hạ Nhược Trọng Sơn, ra sức chạy ra ngoài.
Phập!
Lại một mũi tên nữa bay tới, bắn vào cổ họng gã. Mũi tên xuyên qua cổ họng của gã, một dòng máu phun ra mạnh mẽ.
Trước khi chết, gã dùng sức lực cuối cùng vỗ lên trên mông ngựa một cái.
Con ngựa đó kêu lên một tiếng, vung bốn vó xông ra ngoài.
- Bắn tên! Mau bắn tên!
Sở Vân vừa hét to vừa xông lên trước, thân binh thủ hạ của y bắt đầu ngắm con chiến mã đó để bắn tên, mấy chục mũi tên bay đến, ít nhất có ba bốn mũi trúng mạng. Có một mũi tên còn bắn xuyên qua cổ chiến mã, con ngựa đó kêu rên mấy tiếng rồi ngã nhào về trước. Bùm một tiếng, Hạ Nhược Trọng Sơn ngã mạnh xuống đất.
Ánh mắt của Lý Nhàn run lên, hắn liên tiếp bắn năm mũi, năm tên lâu la ở phía trước, vừa bắn tên vừa xông về phía Hạ Nhược Trọng Sơn. Lạc Phó và Triều Cầu Ca bảo vệ bên cạnh hắn, dùng hoành đao đánh rơi những mũi tên bắn tới tấp đến. Chỉ là, phản tặc tụ tập lại đã càng ngày càng nhiều, vừa mới bắt đầu vẫn chỉ có hơn nghìn người, đến giờ lại còn không dưới năm nghìn tên xông lên. Đường ra khỏi đầm dần dần bị tắc nghẽn, phía trước người đông nghìn nghịt.
Mắt thấy đám phản tặc bộ dạng thủ lĩnh kia đã xông đến bên người Hạ Nhược Trọng Sơn, Lý Nhàn chợt bộc phát ra một tiếng gầm giận dữ:
- Kẻ nào cản ta sẽ chết!
Hắn liên tiếp bắn ra ba mũi tên, bắn chết thân binh bảo vệ bên cạnh Sở Vân, cứng rắn ép Sở Vân lùi về sau bốn năm bước, mà hắn lại giục Đại hắc mã chạy về phía Hạ Nhược Trọng Sơn. Lạc Phó và Triều Cầu Ca một tay cầm đao thay Lý Nhàn đỡ tên, tay kia nâng liên nỏ lên không ngừng bóp cơ quan dọn dẹp lũ loạn phỉ chắn phía trước.
Nhưng đám thổ phí Đầm Cự Dã quá nhiều, nhiều đến nỗi ngăn chặn ba người bọn họ dường như không có chút khó khăn nào.
Sở Vân được sự bảo vệ của mười mấy tên thân binh cuối cùng đến bên Hạ Nhược Trọng Sơn. Y đá một cái khiến Hạ Nhược Trọng Sơn lật ngửa mặt lên trời. Sở Vân nhìn cái người rõ ràng đã hấp hối này, nhớ tới bằng hữu tốt nhất trước đây Vương Lão Thất chính là bị người này một đao chém bay đàu, trong lòng y liền có một ngọn lửa giận dâng lên.
- Giết huynh đệ của ta!
Sở Vân hung hãn mắng:
- Chết con mẹ mày đi!
Nhưng lúc này, Hạ Nhược Trọng Sơn thần trí đã không còn minh mẫn vẫn đang nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Sống cùng sống... chết cùng chết. Trương Kim Xưng, giết... báo thù.
- Chết đi!
Sở Vân mạnh mẽ giơ hoành đao lên, chuẩn bị giáng một đao xuống đầu Hạ Nhược Trọng Sơn.
Phập!
Một thanh đoản đao từ sau lưng Sở Vân đâm vào, thanh đao đó vừa vặn đâm xuyên qua thân thể y. Mũi đao xuyên qua ngực y, một giọt máu đỏ sẫm từ mũi đao chậm rãi nhỏ xuống. Vẻ mặt Sở Vân đang giơ hoành đao cứng ngắt, không thể tin nổi cúi đầu nhìn. Chỉ là y vừa cúi thấp đầu, mũi đao kia liền nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa. Rất nhanh, mũi đao lại lần nữa xuất hiện. Người đứng đằng sau y lại một đao một đao xuyên vào lưng y, mỗi đao đều xuyên trước qua sau. Cũng không biết người sau lưng y và y có thâm cừu đại hận gì, hạ thủ tàn bạo như vậy.
Sở Vân gian nan quay đầu, lúc y nhìn thấy người kia đột nhiên bật ra một hơi trọc khí, lập tức từ trong miệng phun ra một ngụm lớn máu, thân hình mềm nhũn ngã xuống.
Cái người giết Sở Vân đó mặt không chút biểu tình nhìn thi thể ngã xuống mặt đất kia, khom lưng ôm Hạ Nhược Trọng Sơn đang trọng thương lên.
- Ta ẩn thân chính là để có một ngày có thể báo thù cho Đại đương gia!
Người đó ôm Hạ Nhược Trọng Sơn, nói từng câu từng chữ:
- Lúc chúng ta đi theo Đại đương gia đều đã từng thề, sống cùng sống, chết cùng chết. Ta không quên, Đại đương gia chết rồi, ta không chết, không phải là ta tham sống mà là vì nếu không giết Trương Kim Xưng thì ta không còn mặt mũi nào đi xuống gặp Đại đương gia! Huynh đệ, ngươi mạnh hơn ta! Ta nên sớm giống như ngươi, cho dù không giết được Trương Kim Xưng cũng không thể để người khác coi thường anh em của thủ hạ Tôn An Tổ
Y đứng thẳng người, hùng hỏ hét lớn một tiếng:
- Ông mày hỏi một câu, huynh đệ hồ Cao Kê còn mấy người?
Sau một tiếng hô to, liền nghe thấy bốn phương tám hướng đồng thời đều truyền đến tiếng đáp lại.
- Có ta!
- Có ta!
- Có ta!
Xem ra, đám người tập trung đông nghịt từ bên cạnh lại có hơn nửa phát ra tiếng hò hét.
- Giết xông ra! Đưa huynh đệ chúng ta đi! Chúng ta đã làm mất mặt Đại đương gia, hôm nay chúng ta sẽ cho đám khốn kiếp Đầm Cự Dã này thấy, Tôn Gia quân chúng ta có phải là hèn nhát không!
Gã đàn ông ôm Hạ Nhược Trọng Sơn đó hét to một tiếng, lập tức chỉ về phía trước:
- Xông ra ngoài!
Thậm chí có hơn nghìn người múa may binh khí đột nhiên ra tay với đám lâu la Đầm Cự Dã ở bên cạnh, trong nháy mắt đã giết hết bảy tám trăm người của Đầm Cự Dã. Thế công vây đuổi đến trong giây lát cứng lại, vòng vây đã dần dần hình thành ầm ầm vỡ nứt! Ai cũng không thể ngờ, lúc này thủ hạ Tôn An Tổ ẩn dưới trướng Trương Kim Xưng lại đột nhiên làm khó dễ! Bọn họ vốn dĩ đều đã bị Trương Kim Xưng đánh tan tác ra bố trí ở các lộ, không ngờ hôm nay bọn họ lại cùng tập hợp với nhau trong trường hợp thế này.
- Huynh đệ, đa tạ ngươi trượng nghĩa cứu giúp, xin hỏi quý tính đại danh?
Người đàn ông tinh tráng đang ôm Hạ Nhược Trọng Sơn ngẩng đầu hỏi Lý Nhàn lúc này đã vọt tới phía trước.
Lý Nhàn nói:
- Không có thời gian nói cái này, đưa người của ngươi đi, chia thành hai đội, một đội mở đường một đội chặn hậu, bố trí cho những người có thể bắn tên ở phía sau!
Người kia hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:
- Được!
Lý Nhàn giơ tay đỡ Hạ Nhược Trọng Sơn, nói với người đó:
- Đừng tham chiến!
Người đó ừ một tiếng gật đầu mạnh, lập tức bắt đầu điều hành nhân mã, thấy bộ dạng của gã dường như rất có uy vọng trong đám thủ hạ Tôn An Tổ, đám binh lính kia dường như đều biết gã. Dưới sự chỉ huy của gã dần dần bày trận, chia thành hai bộ phận xông ra ngoài đầm. Tôn An Tổ vốn là xuất thân tướng tá binh phủ Đại tùy, về binh pháp rất có trình độ. Người này tính là đệ tử trong nhà của Tôn An Tổ, tuy không mang danh sư đồ nhưng cũng đạt được chân truyền của binh pháp Tôn An Tổ. Gã ẩn thân Đầm Cự Dã, vốn chính là để tìm cơ hội thay Tôn An Tổ báo thù. Hôm nay đám Hạ Nhược Trọng Sơn đột nhiên đánh tới, lại khiến gã cũng có chút trở tay không kịp. Người liên lạc làm lỡ rất nhiều thời gian, nhân mã đều bị Trương Kim Xưng phân tán, gã có thể làm được đến ngày hôm nay đã không phải là dễ rồi.
Đội ngũ hơn ngàn người dưới sự chỉ huy của gã, tuy rằng có vẻ hơi hoảng loạn nhưng cũng miễn cưỡng chỉnh đốn trận hình. Đám lâu la của Đầm Cự Dã bị tấn công bất thình lình đến rối loạn, không ngờ không ngăn cản được.
Sau khi xông ra khỏi Đầm Cự Dã, đại đội nhân mã không dám chậm trễ mà rời đi.
Mà Trương Kim Xưng sống chết chưa rõ ràng, Đầm Cự Dã lại không có ai dám đuổi theo!
- Hồ Cao Kê hiện tại bị Đậu Kiến Đức chiếm rồi, huynh đệ thủ hạ của Đại Đương gia có hai ba nghìn người đều đầu quân cho y. Lúc Đại đương gia chúng ta giương cờ, chính là Đậu Kiến Đức dồn hết gia sản giúp đỡ. Người này nghe nói vô cùng nghĩa khí, hiện giờ Hạ Nhược Trọng Sơn đại ca thân mang trọng thương, hay là...
Người dẫn quân xông ra Đầm Cự Dã đi đến trước mặt Lý Nhàn, thử thăm dò hỏi một câu.
Lý Nhàn nhìn Hạ Nhược Trọng Sơn đang hấp hối, nói:
- Đây là việc của các ngươi, ta không quen biết ngươi, cũng không thể tính là quen thân gì, Hạ Nhược đại ca hiện giờ cần cứu chữa cấp bách, nếu Hồ Cao Kê có lương y, các ngươi đưa hắn đi được rồi.
Thái độ của hắn có chút lạnh nhạt, trên mặt cũng không có chút nhiệt tình gì.
Đối với người xông ra vào thời khắc cuối cùng này, thoạt nhìn xem ra Lý Nhàn hẳn phải cảm kích y mới đúng, nhưng Lý Nhàn đối với người này lại không có chút cảm tình nào, chỉ cảm thấy người này tâm cơ hơi sâu một chút. Nếu như trước khi người của Trương Kim Xưng không tập hợp lại với quy mô lớn, y chỉ cần dẫn hai ba trăm người, đủ để cứu Hạ Nhược Trọng Sơn ra ngoài. Nhưng rõ ràng người này không định như thế. Nếu không phải mũi tên cuối cùng của Lý Nhàn bắn ngã Trương Kim Xưng, chỉ e người này còn muốn mai phục tiếp mà không đứng ra thôi.
Không sai, y là vì báo thù cho Tôn An Tổ mà làm như vậy.
Nhưng Lý Nhàn thực sự không có chút cảm tình nào với loại người bình tĩnh đến mức không hợp tình người này, tuy nhiên nhiều lúc Lý Nhàn cũng hy vọng mình là một người như vậy. Bắt đầu từ lúc vẫn còn đang quấn tã, hắn đã gặp qua nhiều cảnh sinh ly tử biệt và âm mưu quỷ kế, có lúc Lý Nhàn thực muốn làm một người lãnh huyết mất hết tính người, chỉ cần có thể đảm bảo mình không chết là được, nhưng hắn thực sự làm không được.
Vì hắn biết, nếu thực sự có thể làm được một người máu lạnh, thì bắt buộc phải đóng chặt lòng mình, trừ mình ra không bao giờ có thể đưa thêm bất cứ người nào vào. Nếu ai thực sự làm được điểm này, như vậy không nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ lớn mạnh vô cùng.
Người trước mặt Lý Nhàn này tuy không đạt được mức bình tĩnh tuyệt đối nhưng có thể bình tĩnh hơn người bình thường rất nhiều. Người như vậy, tiến một bước lại là kiêu hùng, lùi một bước chính là cặn bã.
- Ta tên là Kỷ Hạo Thiên, xếp thứ chín trong số thủ hạ của Tôn Đại đương gia. Ngươi có thể gọi ta là Kỷ Tiểu Cửu, xem ra ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu không ngại ngươi cũng có thể giống bọn họ, gọi ta một tiếng Tiểu Cửu Ca.
Y áy náy nhìn Lý Nhàn một cái nói:
- Ta không biết Hạ Nhược Trọng Sơn.
Lý Nhàn ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ phải chăng mình đã để lỡ gì đó rồi.
Kỷ Hạo Thiên ngồi xuống đám cỏ bên cạnh Lý Nhàn, thở dài nói:
- Ta vào Hồ Cao Kê muộn, Hạ Nhược Trọng Sơn cả năm nay đều ở Tái Bắc, ta chưa từng gặp y. Nói thật, ta thậm chí không biết đến cái tên Hạ Nhược Trọng Sơn này. Từ sau khi đi theo Tôn Đại Đương gia, ta vẫn nghiên cứu binh pháp rất ít khi ra ngoài, cũng ít khi tiếp xúc với người khác. Lúc đám Hạ Nhược Trọng Sơn vào Đầm Cự Dã, ta căn bản không biết là người của mình đến rồi...
Y ngẩng đầu nhìn Lý Nhàn một cái, cười chua xót.
- Nếu không phải là sau đó ta nghe bọn họ hò hét giết Trương Kim Xưng, sống cùng sống, chết cùng chết, ta cũng không biết hóa ra bọn họ đều là huynh đệ dưới tay Tôn Đại Đương gia.
Vẻ mặt của y rất chân thành, trong lời nói không có gì là giả dối.
- Bất luận thế nào, cảm ơn ngươi, ta trù tính rất lâu, vẫn không tìm thấy cơ hội hợp lý để ra tay. Ta thay mặt anh em Hồ Cao Kê cảm ơn ngươi, ngươi giết Trương Kim Xưng, báo thù cho Đại Đương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.