Tướng Minh

Chương 26: Không phải là con đường của ánh sáng.

Trí Bạch

24/03/2016

- Ngươi là Lý Nhàn?

- Còn ngươi là Đáp Lãng Trường Hồng?

Lý Nhàn không trả lời câu hỏi của Đáp Lãng Trường Hồng mà đáp lại bằng một câu hỏi, sau đó thì cả hai đều nhíu mày nhìn nhau.

- Ngươi thật là không lễ phép, chàng trai người Hán.

Tiếng Hán của Đáp Lãng Trường Hồng tuy là không được lưu loát cho lắm nhưng ít nhất là vẫn nghe hiểu những gì y nói. Lý Nhàn cũng không không thể nào tưởng tượng được rằng tiếng Hán là phổ biến đến như vậy. Hôm nay mấy người trên thảo nguyên mà hắn gặp được đều nói được vài câu. Hắn lại quên mất một chuyện, những người trên thảo nguyên sở dĩ đều nói được vài câu tiếng Hán là vì Đại Tùy không hề cấm vận chuyện buôn bán với người của thảo nguyên, nhiều thương nhân người Hán thường hay tới các bộ lạc trên thảo nguyên và những vùng đất đai Trung Nguyên, bởi vì người thảo nguyên cần đến trà lá, vải vóc, đồ sứ của người Hán, còn người Hán lại cần đến đồ bằng da thú và gia súc của họ.

Thương nhân người Hán cũng có thể nói được vài câu nói của người thảo nguyên, nên chẳng có gì ngạc nhiên khi người thảo nguyên cũng có thể nói được vài câu tiếng Hán.

Hơn nữa, người Thất Vi của vùng sâu nhất trên thảo nguyên cũng có quan hệ qua lại với người Hán, chứ đừng nói đến người Hề, người Khiết Đan ở vùng Liêu Hà, lưu vực sông Tây La Mộc Luân.

- Ta không lễ phép?

Lý Nhàn nhìn Đáp Lãng Trường Hồng, rồi dùng tay vẽ lại thân hình cao lớn của y và nói:

- Ngươi gần như là cao gấp đôi ta, lúc nói chuyện tay của ngươi cũng cầm lấy chuôi đao, lẽ nào đó gọi là lễ phép sao?

Nói xong hắn nhếch mép cười mà rằng:

- Chẳng trách người ta lại nói rằng đầu óc và lá gan là hai thứ đối lập nhau.

Đáp Lãng Trường Hồng không biết được cái gọi là đối lập, nhưng y biết Lý Nhàn chắc chắn không phải là đang khen y.

Nhưng những lời nói trước đó của Lý Nhàn, y đều hiểu cho nên tay của y dần dần buông khỏi chuôi đao. Chỉ là y không cho rằng đây là một chuyện làm mất mặt, mặc dù y biết rằng người thanh niên trước mặt y chắc chắn là không đỡ nổi một cú đấm của mình.

- Đây chính là thói quen của ta, lúc phát hiện hoặc là có nguy hiểm gần kề, thì ta của ta luôn nắm chặt lấy chuôi đao, bất luận lúc đó trước mặt ta là một con sói hay là một con chó.

Đáp Lãng Trường Hồng đáp lại.

Lý Nhàn nhảy từ trên chạc cây xuống, đặt hai tay của mình lên người Đáp Lãng Trường Hồng, rồi nhìn thẳng vào mắt y và nói:

- Ngươi nói cũng rất có lý, nhưng cách nhìn của chúng ta lại không giống nhau.

Ánh mắt hắn đang suy tư gì đó, rồi khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong, rồi hắn lại nhìn thẳng vào mắt của Đạt Lang Trường Hồng nhưng tâm hồn lại đang bay lơ lửng tên chín tầng mây:

- Từ trước đến giờ chưa bao giờ ta để ý đến bọn súc vật trừ những lúc ta lột da ăn thịt chúng, cho nên đối phó với chúng ta rất lười sử dụng binh khí.

Bả vai của Đáp Lãng Trường Hồng khẽ giật lên, tuyết ở dưới chân y cũng tự nhiên sâu thêm vài phân.

Nhưng y vẫn không động thủ.

Còn Lý Nhàn thì lại chọn cách là không nhìn thấy, hắn vẫn cứ nghênh ngang đi qua đi lại trước mặt của Đáp Lãng Trường Hồng, lấy đôi giày trong tay của Âu Tư Thanh Thanh :

- Còn muốn nữa không?

Âu Tư Thanh Thanh là một cô gái đơn thuần đến mức ngốc nghếch, cho nên mặc dù đã ngửi thấy mùi thuốc súng giữa Lý Nhàn và Đạt Lang Trường Hồng nhưng cô vẫn coi như không thấy gì. Cô là một cô gái một giây trước có thể đau lòng vì lỡ chân dẫm chết một con châu chấu nhưng một giây sau có thể vui vẻ lên bởi đã giết được kẻ thù tự nhiên của bươm bướm, cho nên trong lòng cô mặc dù có cảm nhận được một cảm giác bất an nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng đến xiêu lòng người của Lý Nhàn thì cô lại lập tức quên hết những phiền muộn.

Cô thích cười, và cũng rất thích người khác cười với cô.

- Muốn!

Cô nhận lấy đôi giày từ tay Lý Nhàn, rồi cúi người xuống rồi tháo đôi giày của Lý Nhàn ra.

Lý Nhà mở to mắt ra nhìn, rồi bật cười thành tiếng:

- Cái tên cao to kia chính là Đáp Lãng đại ca của cô? Mấy câu mà hắn ta nói trước kia phần lớn đều là vớ vẩn, nhưng có một câu lại nói rất đúng. Cô là một cô gái ngốc.

Lý Nhàn chỉ chỉ xuống chân của Âu Tư Thanh Thanh và nói:

- Cô cởi đôi giày của cô ra đưa cho ta, vậy cô đi cái gì?

- Ta?



Âu Tư Thanh Thanh hơi sửng sốt:

- Ta đi giày của ta là được rồi.

Mặt của cô đỏ lên một chút, nhưng lại rất đáng yêu.

- Giữ lại làm kỷ niệm đi!

Lý Nhàn cười cười , rồi quay người đi về phía trước:

- Thực ra chỉ là lúc nãy ta gặp được Tiểu Hôi cho nên tiện đường đem đến tặng cho cô vậy, nếu như đại ca Đáp Lang của cô đang ở đây thì ta không cần phải lo lắng cho cô nữa.

Hắn nhanh chóng tháo đôi dày trên thi thể của người Hề ra, rồi lại cắt hai miếng vải trên người này buộc xuống chân. Cảm nhận được hơi ấm của bàn chân, Lý Nhàn quay đầu lại hét lớn lên với Âu Tư Thanh Thanh:

- Cuộc đời còn dài, chúng ta nhất định sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.

Tự cảm thấy những lời này có phần tự nhiên và phóng khoáng quá nên Lý Nhàn cong lưng chạy thẳng về phía trước.

Hắn nhất định phải chạy, bởi chỉ có như vậy thì mới có thể khiến máu ở đôi chân lạnh cóng của hắn tuần hoàn được, nếu không thì nói không chừng hắn sẽ trở thành Phó Hồng Tuyết thì hắn cũng không cảm thấy đây là một chuyện vui.

Kỵ binh của người Hề bị những đám khói dày đặc trong rừng làm cho hồ đồ, nhưng cũng chỉ cần một chút thời gian là họ lại có thể tìm được đến đây. Nếu như bây giờ mà không chạy thì hắn đúng là một tên ngốc và Lý Nhàn cũng không cảm thấy việc chém giết giữa cảnh trời tuyết này là một chuyện thú vị. Hắn hít một hơi, chạy một mạch ba bốn dặm thì gặp được Triều Cầu Ca cùng với 30 Huyết Kỵ. Hắn thuật lại mọi chuyện một cách sơ lược rồi sau đó cùng với Triều Cầu Ca quay về doanh địa.

Sau khi biết có kỵ binh người Hề đang truy đuổi Ai Cân Ma Hội của bộ tộc Hà Đại Hà Khiết Đan, Đạt Khê Trường Nho và Đông Phương Liệt Hỏa liền dẫn theo hơn chục Huyết Kỵ đi kiểm tra một vòng. Một giờ sau thì hai người bắt được hai tên kỵ binh người Hề, và khi về đến doanh địa thì họ lập tức hạ lệnh yêu cầu mọi người phải tăng cường đề phòng cảnh giác.

Sau khi tách hai tên kỵ binh người Hề ra thẩm vấn, thì họ đã có được tin tức để chứng minh cho những phán đoán của Lý Nhàn.

Người Hề sở dĩ phải dời khỏi thảo nguyên rộng lớn của mình để di chuyển đến phương bắc, thực sự là không có liên quan gì đến Đại Tùy. Ba tháng trước, tộc đệ A Sử Na Khứ Hộc của Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn đã thống lĩnh một vạn Lang Kỵ Đột Quyết xuôi nam, và tuyên bố rằng triều đình Đột Quyết muốn độc chiếm thảo nguyên của người Hề, đồng thời họ cũng vẽ ra một cánh đồng thảo nguyên khác chia cho người Hề. Nhưng cánh đồng thảo nguyên đó lại thuộc về bộ tộc Hà Đại Hà Đột Quyết, dụng ý của việc làm này của Vương đình Đột Quyết thì không cần nói ai cũng biết, phân tích đơn giản thì có thể nhìn thấy dã tâm một mũi tên trúng hai đích của họ.

Lý Nhàn phân tích.

Thứ nhất:

Đại Tùy sắp chinh phạt Liêu Đông, và chuyện này cũng không còn là bí mật nữa. Từ tết đến bây giờ thì lương thảo ở các nhà kho như kho Lê Dương, kho Hưng Lạc đã bắt đầu được vận chuyển đến trấn Hoài Viễn, và Đường Công Lý Uyên hiện tại đang giữ chức đốc lương ở trấn Hoài Viễn. Đại tướng quân Tả Đồn Vệ Tân Thế Hùng cũng đã dẫn theo binh mã đến đóng quân trước ở bờ tây Liêu Đông rồi. Nếu tính toán ra thì Lý Nhàn đến thảo nguyên cũng được một năm rồi, và bây giờ đang là Đại Tùy Đại Nghiệp năm thứ 7, và đến tháng 3 năm Đại Nghiệp thứ 8, Đại Tùy sẽ bắt đầu vượt sông, như vậy là tính đến thời điểm bây giờ là còn một năm một tháng nữa. Sự chuẩn bị khoa trương đến như vậy, nếu như người Cao Câu Lệ còn không có bất kỳ phản ứng gì thì đúng là họ có chút vấn đề về đầu óc rồi. Binh lực của Đại Tùy tập trung toàn bọ ở vùng Liêu Tây, dã tâm đuổi người Hề ra khỏi thảo nguyên của người Đột Quyết đã quá rõ ràng rồi. Nếu như muốn thừa cơ hội thì phải nhân cơ hội xuôi nam lần này của chúng.

Thứ hai: mấy năm nay sự phát triển của người Hề rất lớn, tổng binh lực của năm bộ tộc người Hề nếu tập trung lại một chỗ thì có thể lên tới 7-8 vạn người. Mặc dù nếu đem so sánh với binh lực lớn mạnh của Vương đình Đột Quyết thì đúng là chẳng đáng là gì nhưng Thủy Tất Khả Hãn A Sử Na Đốt Cát Thế tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện người Hề càng ngày càng lớn mạnh. Đuổi người Hề về phía bắc, thì người Khiết Đan và người Tập sẽ không thể nào giương mắt ra nhìn thảo nguyên của họ bị người Hề chia nhỏ, chỉ cần chiến tranh xảy ra, cả ba sẽ đều suy yếu, đây mới chính là kết cục mà Thủy Tất Khả Hãn muốn xem.

Đương nhiên, cứ cho là kết cục này sẽ xuất hiện thì Lý Nhàn cũng sẽ không nói ra. Bởi dù gì thì cái kết cục này phần lớn là đến từ những kiến thức có sẵn trong đầu hắn. Ví dụ như hắn biết chính xác thời gian Tùy Dương Đế lần đầu tiên chinh phạt Liêu Đông, biết chính xác ngày 14 tháng 3 năm Đại Nghiệp thứ 8, quân Tùy sẽ vượt qua sông Liêu Hà. Hậu thế sau này đã tranh luận rất nhiều về đề tài có liên quan đến Tùy Dương Đế, dường như các diễn đàn đều có những bài tranh luận của mình cho nên Lý Nhàn nhớ rất rõ được ngày này, nhưng chỉ có điều, nếu bây giờ hắn nói ra, e rằng khó mà giải thích được.

Nhưng chuyện hắn lo lắng không phải chuyện này, mà là hắn đang lo lắng cho Trương Trọng Kiên.

Người của Thiết Phù Đồ đang ẩn nấp ở Yến Sơn, cách bộ lạc người Hề không xa. Lang Kỵ Đột Quyết thì đang xuôi nam, không biết chuyện này có ảnh hưởng đến Thiết Phù Đồ hay không.

Có lẽ là không.

Lý Nhàn tự an ủi mình.

Thiết Phù Đồ tổng cộng có hơn 60 người, cứ cho là họ giỏi giang đi chăng nữa thì cũng không thể chủ động đi tìm một vạn Lang Kỵ Đột Quyết được.

A gia đúng là một con quỷ nát rượu, nhưng tuyệt đối không phải là một kẻ ngốc.

Sau khi Đạt Khê Trường Nho hỏi rõ ràng mọi chuyện thì sai người của Huyết Kỵ lôi hai tên người Hề này đi chém đầu. Nỗi cô đơn hiện rõ trên khuôn mặt của y. Sau khi thẩm vấn xong, y đứng lặng người dưới gốc cây tùng lớn trong doanh địa.

- Sư phụ, người đang lo lắng chuyện gì vậy?

Lý Nhàn nhìn thấy Đạt Khê Trường Nho đứng lặng ở đó thì liền chạy đến hỏi thăm.

- Trời sắp tối rồi, thế đạo cũng sắp loạn rồi!

Đạt Khê Trường Nho thở dài một tiếng rồi nói:

- Lần này Đại Tùy chinh phạt Liêu Đông, bại nhiều thắng ít, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người phải để mạng ở nơi đất khách quê người. Bệ Hạ đã hạ lệnh cho tấ cả thanh niên trai tráng con nhà lành phải tự đi đên huyện Trác đầu quân, nhưng thời gian được ấn định cho lần chinh phạt Liêu Đông lần này lại là năm sau. Sự chuẩn bị khoa trương như vậy, người Cao Cú Lệ lẽ nào lại không có sự chuẩn bị hay sao? Lương thực ở các kho chuẩn bị cho lần chinh phạt Liêu Đông lần này đều được tập trung ở ba trấn của Hoài Viễn, chỉ dựa vào một mình Tân Thế Hùng mà mong phòng thủ được ba nơi hay sao, Bệ Hạ không sợ người Cao Cú Lệ sẽ phóng hỏa đốt kho lương hay sao?

- Nếu như lần chinh phạt Cao Cú Lệ lần này thất bại … thiên hạ e rằng sẽ loạn lên mất!



Từ trong những câu nói này của Đạt Khê Trường Nho, Lý Nhàn cũng có thể nhận ra được rằng, mặc dù ông đã không biết bao nhiêu lần tự nói với bản thân là mình không còn là tướng quân của Đại Tùy nhưng ông vẫn chưa ngày nào hết lo lắng cho Đại Tùy.

- Sư phụ … có lẽ là mọi chuyện sẽ không thảm hại như người nghĩ đâu.

Lý Nhàn đành phải nói một câu nói dối bất đắc dĩ, khó nghe nhất mọi thời đại.

- Mười hai năm trước, pháp sư cũng đã nói, Thiên hạ của Đại Tùy nhiều nhất cũng chỉ được mười mấy năm thái bình yên ổn. Bây giờ xem ra … ông ấy đã nói đúng rồi!

- Điều này thì chưa chắc! Võ lực của Đại Tùy là vô địch, trong mười hai năm qua vẫn chưa gặp được một đối thủ nào xứng tầm.

Lý Nhàn thấy vậy liền lên tiếng an ủi.

Đạt Khê Trường Nho cười cười đáp lại:

- Ta hiểu được ý của con. Ta chỉ là có chút hoài cảm mà thôi. Bắt đầu từ cái ngày ta rời khỏi Hoằng Hóa, thực ra ta đã không còn là người của Đại Tùy nữa. Con hãy quay về chuẩn bị đi, đợi sau khi người Hề rút lui, ta sẽ dẫn con đến hồ Thanh Ngưu. Nhân cơ hội người Hề và Người Khiết Đan giao chiến, chúng ta nhất định phải tìm được khối vẫn thạch đó.

- Hồ Thanh Ngưu cách đây bao xa?

- Chưa đến 300 dặm.

- Chỉ có hai chúng ta thôi sao?

- Cho Tiểu Triều cùng đi vậy! Võ công mã thượng mã hạ của gã chỉ thua có mỗi Thiết Lão Lang thôi, nhưng Thiết Lão Lang lại phải ở lại trấn thủ doanh địa.

- Sư phụ, Lang Kỵ Đột Quyết xuôi nam, a gia con lại ở Yến Sơn, liệu a gia con có gặp nguy hiểm gì không?

Thấy Lý Nhàn hỏi những câu này, Đạt Khê Trường Nho cũng có chút lo lắng nhưng lập tức cười cười đáp lại:

- Yên tâm đi! Trận chiến Bạch Đạo Xuyên năm đó, người Đột Quyết đã bị đánh cho sợ mất vía. Cứ cho là binh lực của Đại Tùy đều tập trung ở Liêu Đông thì người Đột Quyết cũng không dám tùy tiện vượt qua bắc Trường Thành. A Sử Na Đốt Cát Thế không phải là một tên ngốc, y đương nhiên hiểu rằng lúc này y không nên trêu tức Đại Tùy.

Y dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

- Cứ cho A Sử Na Khứ Hộc là một kẻ điên thì y cũng không dám động đến tướng quân U Châu La Nghệ! Một vạn Lang Kỵ xuôi nam, chưa là gì cả.

Lý Nhàn thở phào nhẹ nhõm:

- Thật ạ! Tướng quân U Châu La Nghệ, 5000 tinh giáp, Trường Thành hữu khích, Hổ Bí vô song.

Đạt Khê Trường Nho vỗ vỗ vào bả vai của Lý Nhàn:

- Thế đạo sắp loạn, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, con phải chịu khó luyện tập, thời loạn có thể dựa vào võ công lập nghiệp, con chính là người mà pháp sư tin tưởng, thì nhất định sẽ không sai cho nên con cần phải nỗ lực hơn nữa, không được để cho người đời cười chê.

Lý Nhà lắc đầu cười khổ:

- Con không được đi chơi hay sao?

- Chơi?

Đạt Khê Trường Nho hơi sửng sốt trước câu hỏi này của Lý Nhàn, y nghiêm khắc đáp lại:

- Thiên hạ nguy nan, bách tính lầm than, tại sao con có thể nghĩ đến chuyện đi chơi?

Lý Nhàn bị bộ dạng nghiêm túc của Đạt Khê Trường Nho làm cho hoảng sợ, hắn lắp bắp không biết nên nói làm sao cho phải:

- Quan trọng là, tại sao lại cứ là con?

Đạt Khê Trường Nho nhìn Lý Nhàn, đột nhiên y lại nghĩ đến chuyện đem một gánh nặng lớn như vậy đặt lên vai một đứa trẻ chưa đầy 13 tuổi liệu có phải là một chuyện quá tàn nhẫn hay không? Lời tiên tri mười mấy năm trước của pháp sư, đã khiến hắn mất đi quá nhiều thứ rồi. Hắn thoạt nhìn vẻ ngoài hoạt bát lanh lợi nhưng đằng sau lại là một trái tim với nhiều nỗi khổ?

Đạt Khê Trường Nho đứng cạnh lý Nhàn và chỉ về dãy núi phía xa và nói:

- Chỉ có những người đứng trên chỗ cao nhất thì mới có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất. Mười hai năm trước khi Trương Trọng Kiên cõng theo con mở một con đường máu từ thành Trường An trốn đi, con đã bắt đầu leo lên ngọn núi này rồi, bây giờ chỉ còn phải xem con có đủ nhanh hay không thôi.

Lý Nhàn không đáp lại, bởi vì hắn không biết mình nên nói cái gì. Lão vu bà vừa đáng ghét vừa đáng kính đó dường như đã vạch ra cho hắn một con đường bằng phẳng đầy ánh hào quang, nhưng thật ra … con đường đó phủ đầy chông gai và khó bụi.

Chỉ cần sơ xuất một chút là có thể bị ngã chết, cơ thể mang đầy thương tích, xương gãy gân đứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook