Chương 97: Lão nhân mê y thuật
Trí Bạch
24/03/2016
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà mười ngày đã đi qua, cả ngày Lý Nhàn đều quan sát Lục Thập Tam và Thiết Lão Lang luyện binh. Một tháng trôi qua, đội quân hơn một ngàn sơn tặc của Yến Sơn đã có sự thay đổi không nhỏ về khí chất. Chỉ là đối với Lý Nhàn mà nói, đây vẫn chưa thể được coi là một đội quân theo đúng nghĩa. Tạm thời không bàn đến chuyện trang bị và tiếp viện, chỉ đơn giản là so sánh với trình độ huấn luyện của quận binh Đại Tùy thì khoảng cách vẫn còn rất xa. Chuyện này thì Lục Thập Tam cũng đã nói , nếu như muốn huấn luyện đội quân sơn tặc này thành những chiến binh thực sự, ít nhất cũng phải cần đến hơn một năm, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể nào làm được.
Lý Nhàn cũng đã hỏi thăm qua, nếu như đội quân này giao chiến với phủ binh của Đại Tùy, thì phải cần bao nhiêu phủ binh mới có thể đánh bại được sơn tặc Yến Sơn. Lục Thập Tam nghe xong thì do dự một lúc rồi mới trả lời:
- Nếu như đánh chính diện và không kể đến những nguyên nhân khác thì cần khoảng ba trăm người là đủ.
Nghe xong Lý Nhàn liền hỏi luôn, những nguyên nhân khác ở đây là có ý gì, Lục Thập Tam liền đáp:
- Ngươi đã từng nhắc đến một người bằng hữu, tên của huynh ấy là Ngô Lai Lộc, khi xưa huynh ấy đã dẫn theo hơn một trăm người đánh tan 700-bảy tám trăm tên sơn tặc Đầm Cự Dã, đây chính là đảo quyền châu liêm. Nếu như hình thành được thế trận như vậy, hai trăm phủ binh có thể đánh tan hơn một ngàn sơn tặc Yến Sơn, đây chẳng phải cũng được coi là một chuyện thần thoại hay sao?
Lý Nhàn đáp lại:
- Vậy có khả năng hơn một ngàn sơn tặc của ta đánh bại đội quân phủ binh gấp ta ba lần hay không?
Lục Thập Tam cười cười đáp lại:
- Vậy thì ta sẽ coi những lời vừa rồi của ngài là lời nói mơ là được.
Lý Nhàn im lặng, thực ra hắn biết Lục Thập Tam không hề nói khoa trương. Sức chiến đấu của phủ binh Đại Tùy là thiên hạ vô song, Đại Tùy dựng nước đến nay cũng được hơn hai mươi mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ thua trận bởi bất cứ đối thủ bên ngoài bao giờ. Phủ binh có trang bị đầy đủ, huấn luyện bài bản, về cơ bản thì đám giặc cỏ ô hợp, bát nháo kia hoàn toàn không xứng đáng để so sánh.
Vốn dĩ là hắn rất kỳ vọng vào đám sơn tặc Yến Sơn nhưng Lý Nhàn biết rằng chuyện mà bản thân muốn làm thì vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.
- Huấn luyện trong một tháng này, mặc dù có một chút thành tựu nhưng ta thực sự vẫn muốn khuyên ngài một câu, đừng có đem đám người này đến Liêu Đông, và đừng có dùng những thứ như là công danh lợi lộc để mê hoặc họ. Trên chiến trường thực sự họ chỉ là một đám ô hợp, đối với họ chỉ có một con đường chết mà thôi. Đừng có nói đến chuyện lập công dựng nghiệp, chỉ cần đảm bảo là trên chiến trường họ không sợ đến mức tè ra quần đã là một chuyện đáng mừng lắm rồi. Thiếu Đương Gia, nếu như ngài vẫn khư khư cố chấp làm như vậy thì đó chính là tạo nghiệt.
Lục Thập Tam rất nghiêm túc nói tiếp:
- Sát nghiệp, trả mấy đời cũng không hết nợ đâu!
Lý Nhàn im lặng, gật đầu đáp lại:
- Ta biết rồi! Những ngày qua phải cảm hơn huynh rất nhiều, Lục giáo úy!
Lục Thập Tam cười cười nói:
- Ta cũng vì kính trọng ngài nên mới nói ra những lời như vậy. Nếu đúng ra mà nói, ngài là sơn tặc còn ta là quan quân, đám sơn tặc mấy người đều chết hết ta nên vui mừng mới đúng, nhưng những ngày hợp tác vừa qua, đám sơn tặc dưới trướng của ngài đúng là như những gì ngài đã nói, họ đều là con dân của Đại Tùy, đều vì bị ép buộc đến đường cùng, không còn sự lựa chọn khác nên mới phải làm sơn tặc, cho nên ta không hi vọng họ sẽ cùng ngài đi đến chỗ chết. Nếu như ngài vẫn coi ta là bạn bè, thì ta khuyên ngài một câu: hãy yên phận ở Yến Sơn đi, đừng có ra ngoài làm chi!
Y nhìn Lý Nhàn, nói một cách đầy ẩn ý:
- Trời sắp tối, nếu như muốn sống sót trong màn đêm đen tối đó thì bản thân buộc phải có ánh sáng riêng!
Lý Nhàn hiểu được ý nghĩa của câu nói này, hắn gật gật đầu đáp lại:
- Huynh định khi nào đi vậy?
Lục Thập Tam đáp lại:
- Ngày mai, ta sẽ không đợi Trương Đại Đương gia và mọi người nữa, ta cũng đã đi cả tháng trời rồi, chỉ e rằng đại tướng quân đang mắng nhiếc ta rồi, sau khi ta quay về chưa biết chừng vài chiếc roi da đang đợi ta đó.
- Cũng tốt, chúng ta … chung quy thì không phải là cùng đi trên một con đường.
Lục Thập Tam đứng dậy, hành lễ với Lý Nhàn:
- Lần trước, ngài đã nói với ta về chuyện hi vọng ta sẽ để lại cho ngài một ít trang bị, ta thấy, cái trại của ngài tuy nghèo thật đó nhưng cũng có đến hơn 200 con ngựa tốt. Thế này đi, ta để lại cho ngài 200 trang bị của khinh kị, coi như là quà của ta tặng một người bạn là ngài, trước lúc chia tay. Nói hơi gàn dở một chút thì …
Lục Thập Tam dừng lại một lúc ròi mới nói tiếp:
- Lần sau khi chúng ta gặp lại, chưa biết chừng sẽ là kẻ địch của nhau đó!
Lý Nhàn lặng người đi, rồi vỗ nhẹ vào vai của Lục Thập Tam :
- Nếu như đúng là có một ngày như vậy, nếu như huynh thắng, huynh có giết ta không?
Lục Thập Tam gật đầu:
- Nếu như đại tướng quân hạ lệnh, Lục mỗ không thể không tuân theo.
Lục Thất cười cười đáp lại:
- Nếu như phần thắng nằm trong tay ta, ta sẽ tha cho huynh một lần.
Lục Thập Tam cười ha ha:
- Con người của ngài chính là kiêu ngạo như thế đó! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như chúng ta buộc phải là kẻ thù của nhau, thì ta hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Nói xong, Lục Thập Tam xoay người bước ra khỏi phòng.
- Là thuốc!
Lý Nhàn nhìn theo chiếc lưng của y và buộc miệng nói ra hai chữ đó.
- Cái gì?
Lục Thập Tam đứng sững lại, quay đầu hỏi lại.
Lý Nhàn cười đáp lại:
- Lần trước huynh có hỏi ta, Kỷ Hạo Thiên tại sao đột nhiên lại phát điên phát khùng lên như vậy, là thuốc, thuốc độc.
Mặt của Lục Thập Tam biến sắc, y lặng người đi một lúc rồi mới có thể phản ứng lại:
- Bây giờ thì ta đã biết, là kẻ địch của ngài là một chuyện đáng sợ như thế nào.
Lý Nhàn lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lục Thập Tam dẫn theo binh mã rời khỏi, Yến Sơn quay về U Châu. Lý Nhàn không xuống núi tiễn y, thậm chí còn không bước ra khỏi phòng, còn Lý Thập Tam cũng như vậy, lúc y rời khỏi Yến Sơn, y cũng không đến cáo từ với Lý Nhàn, cũng không nói với đám người tiễn y xuống núi như là Lạc Phó những câu như là ngày sau gặp lại. Y chỉ chắp tay, rồi nói vẻn vẹn có hai chữ: bảo trọng
Sau khi y rời khỏi, Lạc Phó còn dẫn theo người, lặng lẽ đi theo y khoảng 50 dặm thì mới quay về. Lạc Phó phải xác định chắc chắn rằng y không còn giở trò gì nữa. Tuy rằng bọn họ đã cẩn thận quan sát và kiểm tra và không phát hiện ra bất cứ mật thám đang ẩn nấp nào nhưng Lý Nhàn và mọi người đều hiểu được rằng, Lục Thập Tam nhất định là đã để lại người trong núi chịu trách nhiệm giám sát Yến Sơn Trại, nói không chừng chính là ở trong khu rừng cách sơn trại không xa.
Bằng những tổng kết được đúc rút ra từ kinh nghiệm của hai năm giáo huấn, Lý Nhàn có được hai kết luận: thứ nhất, La Nghệ có một đội ngũ chinh sát chuyên phụ trách việc điều tra, dò hỏi và tình báo tin tức, cũng có thể gọi đây là đội mật thám. Thứ hai, bản thân mình tuyệt đối phải thành lập một đội quân như vậy, có tác dụng rất lớn.
Nếu đã có ý nghĩ như vậy, Lý Nhàn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Trong số sơn tặc của Yến Sơn, hắn đích thân cẩn thận chọn lựa ra 30 người, sau đó để cho hai người Trần Tước Nhi và Đông Phương Liệt Hỏa thay phiên nhau huấn luyện, tạm thời thì đội quân này sẽ được gọi là đội đặc nhiệm Phi Hổ Quân. Trong Thiết Phù Đồ, Trần Tước Nhi chuyên phụ trách việc thăm dò tin tức, còn Đông Phương Liệt Hỏa thì lại có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong lĩnh vực này. Nhưng Lý Nhàn dự định là sẽ biến Phi Hổ quân thành một đội quân tình báo, thành một đội quân toàn năng, không việc gì là không thể, cho nên hắn cũng đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết, thậm chí hắn có tự mình chỉ đạo. Hắn đem tất cả những kỹ năng mà mình có được từ kiếp trước như ẩn nấp, thăm dò, cải trang, nằm vùng, … tận tâm tận lực huấn luyện đội Phi Hổ vẫn còn rất đáng thương này.
Ba ngày sau khi Lục Thập Tam rời khỏi Yến Sơn, đám người Trương Trọng Kiên cuối cùng cũng đã tới được Yến Sơn.
Sau khi nhìn thấy sơn trại và quy mô ban đầu của nó, Trương Trọng Kiên không kiềm nổi cảm xúc mà than lên một câu:
- An Chi, con mẹ nó trời sinh con ra là để làm mã tặc rồi.
Lời nói này khiến cho không ít người phải tức đỏ mắt lên.
- An Chi ca ca!
Tiểu Địch nhìn thấy Lý Nhàn liền lập tức tung tăng chạy đến và sà vào lòng hắn. Mới có mấy tháng ngắn ngủi không gặp mà Tiểu Địch đã cao lên rất nhiều. Cô bé đã 11 tuổi rồi, trông cô càng ngày càng xinh xắn và đáng yêu. Vì một chân của Lý Nhàn đứng không vững nên Lý Nhàn bị Tiểu Địch làm cho ngã, cô bé lại cứ ngồi trên ngực hắn và cười khanh khách.
- An Chi …
Lúc đứng dậy , Lý Nhàn phát hiện ra Âu Tư Thanh Thanh đã đứng cạnh hắn từ bao giờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt cô đã ngân ngấn nước nhưng vì tính cách quật cường nên cô đã giữ cho nó không trào ra.
- Ừ!
Lý Nhàn đáp lại rồi ngay lập tức nắm lấy tay Âu Tư Thanh Thanh.
- Những ngày qua, vất vả cho cô rồi!
Hắn nói.
Những lời này khiến cho mặt của Âu Tư Thanh Thanh đỏ ửng lên, cô cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ:
- Có khổ gì đâu à! A gia và mọi người đều đối xử vơi muội rất tốt, dặc biệt là Hồng Phất cô cô và Tiểu Địch muội muội, hai người họ coi muội như người thân trong nhà vậy.
Lý Nhàn cười cười, kéo tay của Âu Tư Thanh Thanh và bước về phía của đám người Trương Trọng Kiên.
Đêm đó, mọi người cùng mở tiệc ăn mừng.
Cũng gần một năm nay mọi người tụ tập thì ít mà chia xa thì nhiều, không dễ gì mà có cơ hội như ngày hôm nay nên tất cả mọi người đều rất vui mừng. Tuy là một bữa cơm tối nhưng phần lớn mọi người đều uống say. Trong đó có cả Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho, còn có cả ông lão Hứa Trí Tàng râu tóc bạc phơ, tửu lượng của ông không tốt nhưng cứ uống là lại uống như không cần mạng vậy. Từ bộ dạng sau khướt của ông, Lý Nhàn có thể nhìn thấy rằng, ông bề ngoài là một người vui vẻ, lạc quan nhưng thật ra bên trong cũng có nhiều chuyện buồn, khó nói ra.
Đêm đó mọi người không nói chuyện nhưng mới chỉ tờ mờ sáng ngày hôm sau, hai người hôm qua uống say bí tỉ không biết trời đất là gì như Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho lại vội vàng đến phòng của Lý Nhàn, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Hôm qua Lý Nhàn cũng uống hơi nhiều nên sáng nay vẫn còn có cảm giác đau đầu, mới sáng tinh mơ đã phải nhìn thấy mặt của hai người đàn ông vô duyên, hắn liền day day trán và cười:
- Thật không ngờ con lại thua hai người, nhưng xem ra con sắp giỏi hơn hai người rồi đó, ngủ một mạch đến tận bây giờ, quên luôn cả chuyện luyện tập buổi sáng.
Trương Trọng Kiên rót một chén nước đưa cho Lý Nhàn, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Ta nghe nói những binh lính kia của con chính là thuộc hạ của Tôn An Tổ? Con đã đi qua Đầm Cự Dã?
Lý Nhàn một hơi uống hết cốc nước, rồi giả bộ đáng thương nhờ Trương Trọng Kiên rót cho chén nữa:
- Không sai, a gia, con trai của người có ngầu không?
Trương Trọng Kiên gõ nhẹ vài cái vào trán của Lý Nhàn và mắng:
- Ngớ ngẩn!
Đạt Khê Trường Nho cũng phụ họa theo:
- Quá ngớ ngẩn!
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười đáp lại:
- Phú quý chỉ có thể có được trong gian khó, nếu như con không mạo hiểm thì làm sao có thể có được số binh mã đó? Hơn nữa, a gia, sư phụ, hai người vẫn không hiểu con. Trương Kim Xưng tự xưng là có hai vạn binh lính, thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ. Hơn nữa, Hạ Nhược Trọng Sơn có ân tình với con, con không thể không trả.
Trương Trọng Kiên thở dài:
- Chính tính cách này của con luôn khiến ta không yên tâm, bề ngoài thì tỏ ra là một người rất bình tĩnh nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ bồng bột đến ngu ngốc.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu phụ họa theo:
- Còn ngu ngốc hơn cả ngu ngốc.
Lý Nhàn nghe xong thì có chút không vui:
- Hai người đến phòng con sớm như vậy, không phải chỉ là đến mắng con đấy chứ?
Đạt Khê Trường Nho liền đáp lại một cách cực kỳ nghiêm túc:
- Vốn dĩ ta còn muốn treo ngược con lên và đánh cho một trận.
Trương Trọng Kiên cười nói:
- Nói đi, con có kế hoạch gì cho sau này không?
Lý Nhàn cũng đáp lại bằng môt bộ dạng cực kỳ nghiêm túc:
- Có binh mã có địa bàn, có cha có sư phụ, có rượu có nữ nhân, con dự định là sẽ ở lại đây hưởng thụ cho đến chết. Tranh thủ dùng thời gian mười năm xây dựng một cuộc sống hạnh phúc vợ con đề huề.
- Vớ vẩn!
Đạt Khê Trường Nho cả giận nói:
- Thành thật đi!
Lý Nhàn thấy vậy liền cười cười làm hòa:
- Thực ra con đón hai người trở về lần này chính là để trông nhà đó. Vất vả lắm mới có được một chỗ dừng chân, mặc dù luôn bị La Nghệ theo dõi nhưng tốt xấu gì thì cũng không thể để mất nơi này một lần nữa. Con dự định là sau khi ăn tết xong sẽ đi Liêu Đông một chuyến, nhưng lại không có ai quản lý sơn trại nên con không yên tâm.
- Nhất định phải đi sao?
Trương Trọng Kiên hỏi lại.
Lý Nhàn gật gật đầu:
- Nhất định con phải đi, nếu không thì con sẽ hối hận cả đời.
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Được, nhưng con hãy hứa với ta một chuyện.
Lý nhàn vui mừng hỏi lại:
- Đừng nói là mộ chuyện chứ mười chuyện một trăm chuyện con cũng đồng ý .
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Con muốn đi xem thì cứ đi xem nhưng tuyệt đối không được xuất trận.
Lý Nhàn cười tươi, nói như đinh đóng cột:
- Nhất định rồi, con còn chưa muốn chết mà.
…
…
Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên vừa mới rời khỏi phòng thi Lý Nhàn liền đứng dậy chải đầu rửa mặt và đi luyện công. Tiểu Địch đang đỡ ông lão Hứa Trí Tàng run rẩy bước từng bước ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Lý Nhàn, ông lão iền trừng hai lên, quát Lý Nhàn:
- Quyển sách đó là do ngươi viết à?
- Quyển sách nào?
- Phẫu thuật!
- À, là con!
- Người là một thằng điên! Chính là vì cái phương pháp điên khùng của ngươi mà lão già như ta hơn mười ngày rồi chưa được hôm nào ngủ ngon giấc cả, ngươi nói cho ta biết, nếu như ngươi đã có phương pháp này, vậy ngươi có phương pháp giải quyết những đau đớn của người bệnh hay không?
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười nói:
- Cái này … con chỉ là biết sơ sơ thôi.
Ông lão ngẩn người ra, rồi lập tức kéo Lý Nhàn lại gần:
- Mau! Mau nói cho ta biết!
Lý Nhàn cố ý tỏ ra vẻ huyền bí, trong lòng thầm nghĩ, ở thế kỷ 21, đối với đông y thì thuốc mê đã không còn là một chuyện kinh thiên hãi tục rồi, cũng nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện bi kịch giống như bi kịch của thần y Hoa Đà.
- Lấy Mạn Đà La làm thành phần chính, sau đó thì cho thêm thiềm tô, cây tế tân, xuyên ô, thảo ô,…
Lý Nhàn càng nói thì ánh mắt của ông lão Hứa TRí Tàng càng sáng.
- Ngươi nói chậm một chút … thằng nhóc này, đợi ta tìm bút ghi lại đã, Ma Phí Tán của thần y Hoa Đà đã thất truyền từ lâu rồi, phương pháp phẫu thuật của ngươi nếu như không có cách nào để giải quyết những đau đớn của người bệnh thì chỉ có đường chết mà thôi. Nếu như ngươi đã có phương pháp này thì những thứ mà ngươi vừa nói tuyệt đối không phải là những lời nói viển vông.
Ông lão rất kích động, ông nắm chặt lấy tay của Lý Nhan và nói:
- Hôm nay ngươi không được đi đâu cả!
Lý Nhàn bối rối nhìn Tiểu Địch một cái, rồi hắn nói khẽ:
- Vậy thì … con có thể đi ra nhà vệ sinh được không?
Lý Nhàn cũng đã hỏi thăm qua, nếu như đội quân này giao chiến với phủ binh của Đại Tùy, thì phải cần bao nhiêu phủ binh mới có thể đánh bại được sơn tặc Yến Sơn. Lục Thập Tam nghe xong thì do dự một lúc rồi mới trả lời:
- Nếu như đánh chính diện và không kể đến những nguyên nhân khác thì cần khoảng ba trăm người là đủ.
Nghe xong Lý Nhàn liền hỏi luôn, những nguyên nhân khác ở đây là có ý gì, Lục Thập Tam liền đáp:
- Ngươi đã từng nhắc đến một người bằng hữu, tên của huynh ấy là Ngô Lai Lộc, khi xưa huynh ấy đã dẫn theo hơn một trăm người đánh tan 700-bảy tám trăm tên sơn tặc Đầm Cự Dã, đây chính là đảo quyền châu liêm. Nếu như hình thành được thế trận như vậy, hai trăm phủ binh có thể đánh tan hơn một ngàn sơn tặc Yến Sơn, đây chẳng phải cũng được coi là một chuyện thần thoại hay sao?
Lý Nhàn đáp lại:
- Vậy có khả năng hơn một ngàn sơn tặc của ta đánh bại đội quân phủ binh gấp ta ba lần hay không?
Lục Thập Tam cười cười đáp lại:
- Vậy thì ta sẽ coi những lời vừa rồi của ngài là lời nói mơ là được.
Lý Nhàn im lặng, thực ra hắn biết Lục Thập Tam không hề nói khoa trương. Sức chiến đấu của phủ binh Đại Tùy là thiên hạ vô song, Đại Tùy dựng nước đến nay cũng được hơn hai mươi mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ thua trận bởi bất cứ đối thủ bên ngoài bao giờ. Phủ binh có trang bị đầy đủ, huấn luyện bài bản, về cơ bản thì đám giặc cỏ ô hợp, bát nháo kia hoàn toàn không xứng đáng để so sánh.
Vốn dĩ là hắn rất kỳ vọng vào đám sơn tặc Yến Sơn nhưng Lý Nhàn biết rằng chuyện mà bản thân muốn làm thì vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.
- Huấn luyện trong một tháng này, mặc dù có một chút thành tựu nhưng ta thực sự vẫn muốn khuyên ngài một câu, đừng có đem đám người này đến Liêu Đông, và đừng có dùng những thứ như là công danh lợi lộc để mê hoặc họ. Trên chiến trường thực sự họ chỉ là một đám ô hợp, đối với họ chỉ có một con đường chết mà thôi. Đừng có nói đến chuyện lập công dựng nghiệp, chỉ cần đảm bảo là trên chiến trường họ không sợ đến mức tè ra quần đã là một chuyện đáng mừng lắm rồi. Thiếu Đương Gia, nếu như ngài vẫn khư khư cố chấp làm như vậy thì đó chính là tạo nghiệt.
Lục Thập Tam rất nghiêm túc nói tiếp:
- Sát nghiệp, trả mấy đời cũng không hết nợ đâu!
Lý Nhàn im lặng, gật đầu đáp lại:
- Ta biết rồi! Những ngày qua phải cảm hơn huynh rất nhiều, Lục giáo úy!
Lục Thập Tam cười cười nói:
- Ta cũng vì kính trọng ngài nên mới nói ra những lời như vậy. Nếu đúng ra mà nói, ngài là sơn tặc còn ta là quan quân, đám sơn tặc mấy người đều chết hết ta nên vui mừng mới đúng, nhưng những ngày hợp tác vừa qua, đám sơn tặc dưới trướng của ngài đúng là như những gì ngài đã nói, họ đều là con dân của Đại Tùy, đều vì bị ép buộc đến đường cùng, không còn sự lựa chọn khác nên mới phải làm sơn tặc, cho nên ta không hi vọng họ sẽ cùng ngài đi đến chỗ chết. Nếu như ngài vẫn coi ta là bạn bè, thì ta khuyên ngài một câu: hãy yên phận ở Yến Sơn đi, đừng có ra ngoài làm chi!
Y nhìn Lý Nhàn, nói một cách đầy ẩn ý:
- Trời sắp tối, nếu như muốn sống sót trong màn đêm đen tối đó thì bản thân buộc phải có ánh sáng riêng!
Lý Nhàn hiểu được ý nghĩa của câu nói này, hắn gật gật đầu đáp lại:
- Huynh định khi nào đi vậy?
Lục Thập Tam đáp lại:
- Ngày mai, ta sẽ không đợi Trương Đại Đương gia và mọi người nữa, ta cũng đã đi cả tháng trời rồi, chỉ e rằng đại tướng quân đang mắng nhiếc ta rồi, sau khi ta quay về chưa biết chừng vài chiếc roi da đang đợi ta đó.
- Cũng tốt, chúng ta … chung quy thì không phải là cùng đi trên một con đường.
Lục Thập Tam đứng dậy, hành lễ với Lý Nhàn:
- Lần trước, ngài đã nói với ta về chuyện hi vọng ta sẽ để lại cho ngài một ít trang bị, ta thấy, cái trại của ngài tuy nghèo thật đó nhưng cũng có đến hơn 200 con ngựa tốt. Thế này đi, ta để lại cho ngài 200 trang bị của khinh kị, coi như là quà của ta tặng một người bạn là ngài, trước lúc chia tay. Nói hơi gàn dở một chút thì …
Lục Thập Tam dừng lại một lúc ròi mới nói tiếp:
- Lần sau khi chúng ta gặp lại, chưa biết chừng sẽ là kẻ địch của nhau đó!
Lý Nhàn lặng người đi, rồi vỗ nhẹ vào vai của Lục Thập Tam :
- Nếu như đúng là có một ngày như vậy, nếu như huynh thắng, huynh có giết ta không?
Lục Thập Tam gật đầu:
- Nếu như đại tướng quân hạ lệnh, Lục mỗ không thể không tuân theo.
Lục Thất cười cười đáp lại:
- Nếu như phần thắng nằm trong tay ta, ta sẽ tha cho huynh một lần.
Lục Thập Tam cười ha ha:
- Con người của ngài chính là kiêu ngạo như thế đó! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như chúng ta buộc phải là kẻ thù của nhau, thì ta hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Nói xong, Lục Thập Tam xoay người bước ra khỏi phòng.
- Là thuốc!
Lý Nhàn nhìn theo chiếc lưng của y và buộc miệng nói ra hai chữ đó.
- Cái gì?
Lục Thập Tam đứng sững lại, quay đầu hỏi lại.
Lý Nhàn cười đáp lại:
- Lần trước huynh có hỏi ta, Kỷ Hạo Thiên tại sao đột nhiên lại phát điên phát khùng lên như vậy, là thuốc, thuốc độc.
Mặt của Lục Thập Tam biến sắc, y lặng người đi một lúc rồi mới có thể phản ứng lại:
- Bây giờ thì ta đã biết, là kẻ địch của ngài là một chuyện đáng sợ như thế nào.
Lý Nhàn lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lục Thập Tam dẫn theo binh mã rời khỏi, Yến Sơn quay về U Châu. Lý Nhàn không xuống núi tiễn y, thậm chí còn không bước ra khỏi phòng, còn Lý Thập Tam cũng như vậy, lúc y rời khỏi Yến Sơn, y cũng không đến cáo từ với Lý Nhàn, cũng không nói với đám người tiễn y xuống núi như là Lạc Phó những câu như là ngày sau gặp lại. Y chỉ chắp tay, rồi nói vẻn vẹn có hai chữ: bảo trọng
Sau khi y rời khỏi, Lạc Phó còn dẫn theo người, lặng lẽ đi theo y khoảng 50 dặm thì mới quay về. Lạc Phó phải xác định chắc chắn rằng y không còn giở trò gì nữa. Tuy rằng bọn họ đã cẩn thận quan sát và kiểm tra và không phát hiện ra bất cứ mật thám đang ẩn nấp nào nhưng Lý Nhàn và mọi người đều hiểu được rằng, Lục Thập Tam nhất định là đã để lại người trong núi chịu trách nhiệm giám sát Yến Sơn Trại, nói không chừng chính là ở trong khu rừng cách sơn trại không xa.
Bằng những tổng kết được đúc rút ra từ kinh nghiệm của hai năm giáo huấn, Lý Nhàn có được hai kết luận: thứ nhất, La Nghệ có một đội ngũ chinh sát chuyên phụ trách việc điều tra, dò hỏi và tình báo tin tức, cũng có thể gọi đây là đội mật thám. Thứ hai, bản thân mình tuyệt đối phải thành lập một đội quân như vậy, có tác dụng rất lớn.
Nếu đã có ý nghĩ như vậy, Lý Nhàn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Trong số sơn tặc của Yến Sơn, hắn đích thân cẩn thận chọn lựa ra 30 người, sau đó để cho hai người Trần Tước Nhi và Đông Phương Liệt Hỏa thay phiên nhau huấn luyện, tạm thời thì đội quân này sẽ được gọi là đội đặc nhiệm Phi Hổ Quân. Trong Thiết Phù Đồ, Trần Tước Nhi chuyên phụ trách việc thăm dò tin tức, còn Đông Phương Liệt Hỏa thì lại có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong lĩnh vực này. Nhưng Lý Nhàn dự định là sẽ biến Phi Hổ quân thành một đội quân tình báo, thành một đội quân toàn năng, không việc gì là không thể, cho nên hắn cũng đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết, thậm chí hắn có tự mình chỉ đạo. Hắn đem tất cả những kỹ năng mà mình có được từ kiếp trước như ẩn nấp, thăm dò, cải trang, nằm vùng, … tận tâm tận lực huấn luyện đội Phi Hổ vẫn còn rất đáng thương này.
Ba ngày sau khi Lục Thập Tam rời khỏi Yến Sơn, đám người Trương Trọng Kiên cuối cùng cũng đã tới được Yến Sơn.
Sau khi nhìn thấy sơn trại và quy mô ban đầu của nó, Trương Trọng Kiên không kiềm nổi cảm xúc mà than lên một câu:
- An Chi, con mẹ nó trời sinh con ra là để làm mã tặc rồi.
Lời nói này khiến cho không ít người phải tức đỏ mắt lên.
- An Chi ca ca!
Tiểu Địch nhìn thấy Lý Nhàn liền lập tức tung tăng chạy đến và sà vào lòng hắn. Mới có mấy tháng ngắn ngủi không gặp mà Tiểu Địch đã cao lên rất nhiều. Cô bé đã 11 tuổi rồi, trông cô càng ngày càng xinh xắn và đáng yêu. Vì một chân của Lý Nhàn đứng không vững nên Lý Nhàn bị Tiểu Địch làm cho ngã, cô bé lại cứ ngồi trên ngực hắn và cười khanh khách.
- An Chi …
Lúc đứng dậy , Lý Nhàn phát hiện ra Âu Tư Thanh Thanh đã đứng cạnh hắn từ bao giờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt cô đã ngân ngấn nước nhưng vì tính cách quật cường nên cô đã giữ cho nó không trào ra.
- Ừ!
Lý Nhàn đáp lại rồi ngay lập tức nắm lấy tay Âu Tư Thanh Thanh.
- Những ngày qua, vất vả cho cô rồi!
Hắn nói.
Những lời này khiến cho mặt của Âu Tư Thanh Thanh đỏ ửng lên, cô cúi đầu xuống, giọng nhỏ nhẹ:
- Có khổ gì đâu à! A gia và mọi người đều đối xử vơi muội rất tốt, dặc biệt là Hồng Phất cô cô và Tiểu Địch muội muội, hai người họ coi muội như người thân trong nhà vậy.
Lý Nhàn cười cười, kéo tay của Âu Tư Thanh Thanh và bước về phía của đám người Trương Trọng Kiên.
Đêm đó, mọi người cùng mở tiệc ăn mừng.
Cũng gần một năm nay mọi người tụ tập thì ít mà chia xa thì nhiều, không dễ gì mà có cơ hội như ngày hôm nay nên tất cả mọi người đều rất vui mừng. Tuy là một bữa cơm tối nhưng phần lớn mọi người đều uống say. Trong đó có cả Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho, còn có cả ông lão Hứa Trí Tàng râu tóc bạc phơ, tửu lượng của ông không tốt nhưng cứ uống là lại uống như không cần mạng vậy. Từ bộ dạng sau khướt của ông, Lý Nhàn có thể nhìn thấy rằng, ông bề ngoài là một người vui vẻ, lạc quan nhưng thật ra bên trong cũng có nhiều chuyện buồn, khó nói ra.
Đêm đó mọi người không nói chuyện nhưng mới chỉ tờ mờ sáng ngày hôm sau, hai người hôm qua uống say bí tỉ không biết trời đất là gì như Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho lại vội vàng đến phòng của Lý Nhàn, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Hôm qua Lý Nhàn cũng uống hơi nhiều nên sáng nay vẫn còn có cảm giác đau đầu, mới sáng tinh mơ đã phải nhìn thấy mặt của hai người đàn ông vô duyên, hắn liền day day trán và cười:
- Thật không ngờ con lại thua hai người, nhưng xem ra con sắp giỏi hơn hai người rồi đó, ngủ một mạch đến tận bây giờ, quên luôn cả chuyện luyện tập buổi sáng.
Trương Trọng Kiên rót một chén nước đưa cho Lý Nhàn, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Ta nghe nói những binh lính kia của con chính là thuộc hạ của Tôn An Tổ? Con đã đi qua Đầm Cự Dã?
Lý Nhàn một hơi uống hết cốc nước, rồi giả bộ đáng thương nhờ Trương Trọng Kiên rót cho chén nữa:
- Không sai, a gia, con trai của người có ngầu không?
Trương Trọng Kiên gõ nhẹ vài cái vào trán của Lý Nhàn và mắng:
- Ngớ ngẩn!
Đạt Khê Trường Nho cũng phụ họa theo:
- Quá ngớ ngẩn!
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười đáp lại:
- Phú quý chỉ có thể có được trong gian khó, nếu như con không mạo hiểm thì làm sao có thể có được số binh mã đó? Hơn nữa, a gia, sư phụ, hai người vẫn không hiểu con. Trương Kim Xưng tự xưng là có hai vạn binh lính, thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ. Hơn nữa, Hạ Nhược Trọng Sơn có ân tình với con, con không thể không trả.
Trương Trọng Kiên thở dài:
- Chính tính cách này của con luôn khiến ta không yên tâm, bề ngoài thì tỏ ra là một người rất bình tĩnh nhưng thực chất bên trong lại là một kẻ bồng bột đến ngu ngốc.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu phụ họa theo:
- Còn ngu ngốc hơn cả ngu ngốc.
Lý Nhàn nghe xong thì có chút không vui:
- Hai người đến phòng con sớm như vậy, không phải chỉ là đến mắng con đấy chứ?
Đạt Khê Trường Nho liền đáp lại một cách cực kỳ nghiêm túc:
- Vốn dĩ ta còn muốn treo ngược con lên và đánh cho một trận.
Trương Trọng Kiên cười nói:
- Nói đi, con có kế hoạch gì cho sau này không?
Lý Nhàn cũng đáp lại bằng môt bộ dạng cực kỳ nghiêm túc:
- Có binh mã có địa bàn, có cha có sư phụ, có rượu có nữ nhân, con dự định là sẽ ở lại đây hưởng thụ cho đến chết. Tranh thủ dùng thời gian mười năm xây dựng một cuộc sống hạnh phúc vợ con đề huề.
- Vớ vẩn!
Đạt Khê Trường Nho cả giận nói:
- Thành thật đi!
Lý Nhàn thấy vậy liền cười cười làm hòa:
- Thực ra con đón hai người trở về lần này chính là để trông nhà đó. Vất vả lắm mới có được một chỗ dừng chân, mặc dù luôn bị La Nghệ theo dõi nhưng tốt xấu gì thì cũng không thể để mất nơi này một lần nữa. Con dự định là sau khi ăn tết xong sẽ đi Liêu Đông một chuyến, nhưng lại không có ai quản lý sơn trại nên con không yên tâm.
- Nhất định phải đi sao?
Trương Trọng Kiên hỏi lại.
Lý Nhàn gật gật đầu:
- Nhất định con phải đi, nếu không thì con sẽ hối hận cả đời.
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Được, nhưng con hãy hứa với ta một chuyện.
Lý nhàn vui mừng hỏi lại:
- Đừng nói là mộ chuyện chứ mười chuyện một trăm chuyện con cũng đồng ý .
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Con muốn đi xem thì cứ đi xem nhưng tuyệt đối không được xuất trận.
Lý Nhàn cười tươi, nói như đinh đóng cột:
- Nhất định rồi, con còn chưa muốn chết mà.
…
…
Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên vừa mới rời khỏi phòng thi Lý Nhàn liền đứng dậy chải đầu rửa mặt và đi luyện công. Tiểu Địch đang đỡ ông lão Hứa Trí Tàng run rẩy bước từng bước ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Lý Nhàn, ông lão iền trừng hai lên, quát Lý Nhàn:
- Quyển sách đó là do ngươi viết à?
- Quyển sách nào?
- Phẫu thuật!
- À, là con!
- Người là một thằng điên! Chính là vì cái phương pháp điên khùng của ngươi mà lão già như ta hơn mười ngày rồi chưa được hôm nào ngủ ngon giấc cả, ngươi nói cho ta biết, nếu như ngươi đã có phương pháp này, vậy ngươi có phương pháp giải quyết những đau đớn của người bệnh hay không?
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười nói:
- Cái này … con chỉ là biết sơ sơ thôi.
Ông lão ngẩn người ra, rồi lập tức kéo Lý Nhàn lại gần:
- Mau! Mau nói cho ta biết!
Lý Nhàn cố ý tỏ ra vẻ huyền bí, trong lòng thầm nghĩ, ở thế kỷ 21, đối với đông y thì thuốc mê đã không còn là một chuyện kinh thiên hãi tục rồi, cũng nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện bi kịch giống như bi kịch của thần y Hoa Đà.
- Lấy Mạn Đà La làm thành phần chính, sau đó thì cho thêm thiềm tô, cây tế tân, xuyên ô, thảo ô,…
Lý Nhàn càng nói thì ánh mắt của ông lão Hứa TRí Tàng càng sáng.
- Ngươi nói chậm một chút … thằng nhóc này, đợi ta tìm bút ghi lại đã, Ma Phí Tán của thần y Hoa Đà đã thất truyền từ lâu rồi, phương pháp phẫu thuật của ngươi nếu như không có cách nào để giải quyết những đau đớn của người bệnh thì chỉ có đường chết mà thôi. Nếu như ngươi đã có phương pháp này thì những thứ mà ngươi vừa nói tuyệt đối không phải là những lời nói viển vông.
Ông lão rất kích động, ông nắm chặt lấy tay của Lý Nhan và nói:
- Hôm nay ngươi không được đi đâu cả!
Lý Nhàn bối rối nhìn Tiểu Địch một cái, rồi hắn nói khẽ:
- Vậy thì … con có thể đi ra nhà vệ sinh được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.