Chương 175: Rối loạn.
Trí Bạch
24/03/2016
.
Ngày mùng 5 tháng 2 năm Đại Nghiệp thứ 9, sau khi thương nghị 4, 5 ngày, bởi vì phản đối đại quân vượt sông sang phía bắc mà Tứ đương gia Vương Vận Lai đã bất ngờ ngã chết, khiến cho mấy vị đương gia còn lại cũng đã thay đổi tư tưởng trước đây. Đại đương gia Đầm Cự Dã Trương Kim Xưng tuyên bố, ba ngày sau sẽ dẫn bốn vạn chiến binh Đầm Cự Dã xuất động, vượt sông Hoàng Hà giải vây cho Hồ Cao Kê. Trên thực tế, câu nói này không có ai tin. Nhưng đại cờ đạo nghĩa vẫn tung bay. Mặc dù biết là nói dối những cũng có thể đánh lừa người ta tăng thêm lòng can đảm.
Gia quyến người già trẻ em trong trạch tiễn đi rất xa. Các binh lính không ngừng quay đầu lại nhìn tỏ ý người nhà của mình mau về đi. Đây đã không phải là lần đầu tiên họ xuất trạch đi cướp bóc, mỗi lần trở về đều mang về lượng lớn lương thực và dân chúng gia nhập, lần này xuất chinh kỳ thực cũng là tất nhiên. Từ sau khi đại quân của triều đình chinh phạt Liêu Đông trở về, Đại đương gia Trương Kim Xưng cũng không dám dẫn người ra ngoài tấn công quận huyện. Đám thổ phỉ không có thói quen tích trữ lương thực, cũng không có lương thực để cho chúng tích trữ. Mùa đông này kỳ thực đã trôi qua không tốt lắm, cho nên đối với đám thổ phỉ xuất chinh Đầm Cự Dã lần này trong lòng mỗi người đều có chút kỳ vọng.
Ban đầu khi đánh hạ vài huyện thành đầu tiên, cảm giác kích thích đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức. Lương thực trong kho huyện thành bị bọn chúng cướp hết. Lương thực tích trữ của đại hộ cũng đều bị cướp hết. Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng là trong số họ không ít người đều có cơ hội ngủ với người phụ nữ của đại hộ, cảm giác đó khiến người ta cả đời khó mà quên được. Nếu họ không gia nhập vào Đầm Cự Dã, họ sao có cơ hội nằm đè lên các tiểu thư khuê các của những nhà giàu có đó chứ?
]Có lần đầu tiên, thì sẽ nghiện.
Đây mới là quang cảnh của hơn hai năm ngắn ngủi, trong Đầm Cự Dã đã có hàng vạn người rồi. Ngay cả minh chủ Lục Lâm đạo phương bắc Cao Sĩ Đạt cũng không dám gì với Đầm Cự Dã, thực sự đánh nhau không nhất định là ai thắng ai thua. Hơn nữa, lần này xuất trách, mọi người không phải chính là lật Cao Sĩ Đạt sao? Đám thổ phỉ của Hồ Cao Kê đã đánh nhau với quan quân mười mấy ngày rồi, sau khi vượt qua sông Hoàng Hà nói không chừng Hồ Cao Kê đã bị quan quân san bằng rồi cũng nên.
Đây là thời cơ tốt nhất để thế lực của Đầm Cự Dã phát triển thế lực sang phía bắc Hoàng Hà, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha được.
Bởi vì phủ binh lại một lần nữa chinh Liêu, Trương Kim Xưng không có gì lo lắng. Bốn vạn binh mã đông nghìn nghịt lộ liễu đi giữa quan đạo, huyện thành bên đường không cửa thành nào không đóng chặt. Những Huyện lệnh Huyện thừa đại nhân đó không chừng đã trốn ở chỗ nào đó mà run sợ rồi, không ai dám dẫn mấy chục tên sai dịch ra cổng tìm tới các chết. Thậm chí, nhân mã của Đầm Cự Dã đã cách huyện thành rất xa rồi, Huyện lệnh đại nhân đã sai người mang lương thực và tiền bạc tới để đổi lấy sự bình an. Điều này khiến cho sỹ khí của nhân mã Đầm Cự Dã càng tăng cao.
Đại quân thẳng tiến về hướng bắc, chỉ năm ngày đã tới bờ sông Hoàng Hà.
Sớm đã nghe nói thổ phỉ của Đầm Cự Dã lại đi ra đánh nhà cướp của, người lái đó bên sông Hoàng Hà đã chuyển nhà bỏ chạy rồi. Nhưng người thì chạy mà thuyền không mang theo, hơn nữa binh lính của Đầm Cự Dã hầu như ai nấy đều có khả năng bơi lội, cho nên vượt sông đối với họ mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhưng con người Trương Kim Xưng lại rất cẩn trọng quan sát, không tùy tiện vượt sông Hoàng Hà. Trước tiên y cử người đi quyền qua, tuần tra kỹ bờ bên kia một lượt, xác định trong vòng 20 dặm không có bóng dáng của quan quân mới bắt đầu hạ lệnh vượt sông. Trong khoảng thời gian ngắn, hàng trăm con thuyền chỉ qua lại ngang sông cũng đã trở lên đồ sộ. Chính ngay bản thân thổ phỉ cũng đều bị cảnh đồ sộ này cảm nhiễm, trong lòng mỗi người đều toát ra hào khí không thể diễn tả được.
Chưa đầy nửa tháng trước, Cao Thiên Bảo từ Hồ Cao Kê tới Đầm Cự Dã làm Thất đương gia, vốn dẫn theo Định Tự Doanh theo mình đi ở phía sau cùng, sau khi tới bờ sông Hoàng Hà, nhân mã của y lại quay lại chạy về. Giặc cỏ chính là giặc cỏ, vừa nhìn thấy Hoàng Hà đám thổ phỉ của Đầm Cự Dã đã loạn rồi. Cộng thêm quan phủ trên đường lần này không ai dám trêu chọc vào, khiến cho họ đều cảm thấy mình đã là thiên hạ vô địch.
Binh mã bẩy doanh Trung Dũng Nhân Nghĩa Sơn Hà Định này, Vương Vận Lai đương gia của Trung tự doanh đã “chết oan chết uổng”. Như vậy Trung tự doanh đã bị tách ra bị Dũng tự doanh của Trương Kim Xưng và Nghĩa Tự doanh của Tiền Lộc nuốt chửng rồi. Mà khi hành quân thổ phỉ Đầm Cự Dã còn miễn cưỡng có thể bảo vệ được thành hàng, tới bên bờ Hoàng Hà đã hỗn loạn thành cháo. Cho dù là thiên vương lão tử tới cũng không thể phân biệt được ai trong số họ là lính của doanh trại nào.
Bởi vì Định Tự Doanh của Cao Thiên Bảo đi sau cùng lại cộng thêm nhân mã ít nhất, cho nên đội ngũ của họ rõ ràng là vẫn còn nghiêm khắc chỉnh tề một chút, ngoài ra, còn có Sơn tự doanh dưới trướng Lục đương gia Liễu Bạch. Ngưu Tiến Đạt hiện giờ chính là Lữ suất của Sơn tự doanh, thủ hạ có một trăm tên lâu la, trong đó bao gồm mấy tên thân tín của gã dẫn tới.
Cao Thiên Bảo hạ lệnh để các thân binh duy trì đội ngũ, mình cưỡi ngựa đi về phía trước tìm Trương Kim Xưng.
- Đại đương gia! Như vậy không được rồi!
Cao Thiên Bảo nhíu mày nói.
- Cái gì không được?
Trương Kim Xưng đang vui vẻ nhìn cảnh trăm thuyền đua nhau, nghiêng đầu theo bản năng hỏi một câu.
- Ngộ nhỡ bên kia có quan binh mai phục, hò hét loạn xạ thế này thì hỏng bét. Không có trận tự, người qua sông ở doanh trại nào cũng có, không có chỉ huy thống nhất, một khi quan binh đánh tới chúng ta chắc chắn không thể ngăn cản được! Trong binh pháp có nói, có thể một nửa qua sông đánh, tình hình của chúng ta hiện tại rất bất lợi.
Cao Thiên Bảo nói lời không cát lợi khiến cho Trương Kim Xưng thấy buồn bực trong lòng. Nhưng y cũng còn phải dùng tới Cao Thiên Bảo cho nên cũng không nổi giận:
- Trước khi ta qua sông đã sai thám báo đi thăm dò rồi, không phát hiện thấy dấu vết của quan quân. Nhưng lũ ranh con này quả là quá loạn, vậy Thất đương gia, theo ngươi thấy nên thế nào?
Cao Thiên Bảo nói:
- Phải để một doanh binh mã qua trước, không thể để tất cả các doanh đều qua trước. Như vậy ngộ nhỡ có quan binh tới tập kích, bởi vì là một doanh binh mã, đương gia có thể thống nhất chỉ huy cũng không thể bại được. Sau khi sang sông lập tức bày trận phòng ngự ở bờ bắc sông, cẩn tắc vô áy náy.
- Cũng được.
Trương Kim Xưng suy nghĩ một hồi, lời của Cao Thiên Bảo quả thực rất có lý. Cẩn tắc vô áy náy, Trương Kim Xưng y có thành tựu ngày nay có quan hệ mất thiết với tính cẩn thận.
- Vậy theo ý của Thất đương gia thì...
Cao Thiên Bảo liền chắp tay nói:
- Đại đương gia, sau khi ta tới Đầm Cự Dã nhận được sự quan tâm của Đại đương gia, để ta làm ở vị trí quan trọng thứ bảy, nhưng chưa lập được công trang, trong lòng cũng cảm thấy khó nghĩ. Ta nguyện thống lĩnh các huynh đệ Định Tự Doanh qua sông trước, để mở đường cho Đại đương gia tới.
Mắt Trương Kim Xưng nheo lại, nghĩ kỹ xem Cao Thiên Bảo có mục đích gì? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Vậy được, làm phiền Thất đương gia rồi.
Sở dĩ y đồng ý là vì y thực sự không ngờ tên Cao Thiên Bảo này lại có thể làm ra điều gì bất lợi cho Đầm Cự Dã. Định Tự Doanh qua sông, dù trên danh nghĩa là lính của Cao Thiên Bảo nhưng trên thực tế không có lệnh của Trương Kim Xưng thì những binh lính đó cái gì cũng không thể làm. Cao Thiên Bảo vội qua sông như vậy, đơn giản chính là lo cho sự an nguy của Cao Sĩ Đạt. Trương Kim Xưng cười thầm mấy tiếng, thầm nhủ chờ tới khi ông mày tới Hồ Cao Kê người giết đầu tiên chính là ngươi.
Cao Thiên Bảo chắp tay, lập tức trở về chỉnh đốn binh mã. Trương Kim Xưng liếc nhìn thủ hạ lộn xộn quả thực có chút chán ghét, liền hô lớn:
- Con mẹ nó đừng tranh nhau nữa, để nhân mã của Định Tự Doanh qua sông trước đi!
Thân binh dưới trướng y xông tới bờ sông loạn đả, xua tan đám người đi.
Cao Thiên Bảo dẫn theo nhân mã của Định Tự Doanh bắt đầu lên thuyền, nhân lúc không chú ý, Ngưu Tiến Đạt cũng trà trộn vào đội ngũ của y. Hai người trò chuyện chớp nhoáng vài câu, lập tức tách ra.
Không sai, Trương Kim Xưng đã sai thám báo qua sông thăm dò trước trong vòng 20 dặm, không phát hiện thấy dấu tích của quan quân. Nhưng họ không ngờ, một cánh quân khả năng cơ động của Lý Nhàn lại là khinh kỵ binh tinh nhuệ dũng mãnh. Lộ trình trong vòng hơn 20 dặm, với tốc độ của kỵ binh Nhuệ Kim doanh chưa đầy nửa giờ đã có thể đánh tới rồi.
Binh lính của Định Tự Doanh qua sông trước dưới sự chỉ huy của Cao Thiên Bảo bắt đầu kết thành mấy phương trận. Họ hình thành phương trận ép ra phía ngoài, để trống lại khoảng một dặm cho nhân mã tiếp tục lên bờ. Hơn nghìn người qua sông trước cũng tạm thời nhập vào tổ chức đội ngũ phòng ngự của Định Tự Doanh. Trương Kim Xưng ở bên bờ nam thấy Cao Thiên Bảo bố trận cẩn thận cũng thấy yên tâm. Lại chờ thêm một lát nữa, sau khi thấy an toàn Dũng tự doanh của y mới bắt đầu qua sông. Cùng đi với y còn có Tiền Lộc và mấy vị đương gia.
Hơn bốn vạn người muốn qua sông không phải là chuyện nhất thời. Chỉ riêng nhân mã của Định Tự Doanh và Dũng Tự doanh qua sông cũng đã mất hơn một canh giờ. Thấy mặt trời đã tới đỉnh đầu rồi, nếu không nhanh chóng qua sông trời tối toàn bộ nhân mã cũng không kịp. Trương Kim Xưng liền gấp gáp, để thân binh ở lại chém bọn lâu la cướp thuyền, duy trì trật tự ở bờ sông. Cứ như vậy, tốc độ sang sông quả nhiên đã nhanh lên không ít.
Khi mặt trời ngả về tây, nhân mã của Đầm Cự Dã đã qua sông khoảng một nửa rồi. Đại khái có hai vạn mấy ngàn người, mấy vị đương gia cũng đều đã qua sông rồi.
Có nhiều thủ hạ như vậy, Trương Kim Xưng cũng đã yên tâm hơn nhiều.
Đúng lúc này, bỗng từ phía bắc truyền tới những thanh âm như sấm rền. Âm thanh đó vang lên từ mặt đất cuồn cuộn mà đến, chấn động lòng người, cảm thấy có chút không thích ứng. Trương Kim Xưng liền ngẩng đầu lên nhìn lên trời vẫn thấy là một khoảng không, lập tức nghiêng tai nghe, bỗng y tái mặt đi.
- Kết trận! Kỵ binh đột kích!
Y lớn tiếng hô lên một câu, lập tức để mấy vị đương gia nhanh chóng tới quản lý thủ hạ của mình. Đúng lúc y tâm hoảng ý loạn, lại phát hiện thấy người dẫn người bố trí phương trận đầu tiên vẫn là Cao Thiên Bảo. Trương Kim Xưng bắt đầu cảm thấy con người Cao Thiên Bảo này có chút thuận mắt rồi.
- Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ!
Cao Thiên Bảo hô lớn:
- Mau, bước lên phía trước đi!
- Trường mâu thủ, đội lên phía trước! Thuẫn bài thủ, đi sau bảo vệ cung tiễn thủ!
Đám phỉ Đầm Cự Dã theo bản năng bắt đầu lao về phía trước, phương trận vốn kết thành liền bị loạn lên. Mệnh lệnh của Cao Thiên Bảo nghe thì không có vấn đề gì, thực tại thì lại khiến cho nhân mã Định Tự Doanh Đầm Cự Dã loạn lên. Cung tiễn thủ cũng chen chúc lao về phía trước, trường mâu thủ cũng chen chúc lao về phía trước, thuẫn bài thủ cũng chen chúc nhau về phía trước, cục diễn bỗng trở lên rối loạn.
- Có chuyện gì thế này?
Thấy phương trận của Định Tự Doanh vốn đã kết thành bỗng loạn lên, mắt phải Trương Kim Xưng liền nhảy lên.
- Mau, Liễu Bạch! dẫn Sơn Tự doanh của ngươi chống tới đi!
Trương Kim Xưng lớn tiếng ra lệnh.
Lục đương gia Liễu Bạch gật đầu, lập tức dẫn nhân mã của mình chen chúc tiến lên phía trước. Đúng lúc này, tiếng sấm vang rền cuối cùng đã tới trước mặt. Chỗ bụi bay lên, phủ binh Đại Tùy cờ chiến màu đỏ thẫm mặc áo giáp màu hoàng thổ không rõ bao nhiêu người đánh tới. Đó là một cánh quân kỵ binh thuần túy, tốc độ nhanh khiến người ta khó thở. Đám thổ phí Đầm Cự Dã trong hỗn loạn bắt đầu bắn tên, mũi tên thưa thớt bắn đi hơn trăm bước căn bản không có tác dụng gì.
Mà trước đó chúng đều không để ý đến một nhân tố quan trọng, thời tiết này, gió thổi là hướng bắc!
Ngày mùng 5 tháng 2 năm Đại Nghiệp thứ 9, sau khi thương nghị 4, 5 ngày, bởi vì phản đối đại quân vượt sông sang phía bắc mà Tứ đương gia Vương Vận Lai đã bất ngờ ngã chết, khiến cho mấy vị đương gia còn lại cũng đã thay đổi tư tưởng trước đây. Đại đương gia Đầm Cự Dã Trương Kim Xưng tuyên bố, ba ngày sau sẽ dẫn bốn vạn chiến binh Đầm Cự Dã xuất động, vượt sông Hoàng Hà giải vây cho Hồ Cao Kê. Trên thực tế, câu nói này không có ai tin. Nhưng đại cờ đạo nghĩa vẫn tung bay. Mặc dù biết là nói dối những cũng có thể đánh lừa người ta tăng thêm lòng can đảm.
Gia quyến người già trẻ em trong trạch tiễn đi rất xa. Các binh lính không ngừng quay đầu lại nhìn tỏ ý người nhà của mình mau về đi. Đây đã không phải là lần đầu tiên họ xuất trạch đi cướp bóc, mỗi lần trở về đều mang về lượng lớn lương thực và dân chúng gia nhập, lần này xuất chinh kỳ thực cũng là tất nhiên. Từ sau khi đại quân của triều đình chinh phạt Liêu Đông trở về, Đại đương gia Trương Kim Xưng cũng không dám dẫn người ra ngoài tấn công quận huyện. Đám thổ phỉ không có thói quen tích trữ lương thực, cũng không có lương thực để cho chúng tích trữ. Mùa đông này kỳ thực đã trôi qua không tốt lắm, cho nên đối với đám thổ phỉ xuất chinh Đầm Cự Dã lần này trong lòng mỗi người đều có chút kỳ vọng.
Ban đầu khi đánh hạ vài huyện thành đầu tiên, cảm giác kích thích đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức. Lương thực trong kho huyện thành bị bọn chúng cướp hết. Lương thực tích trữ của đại hộ cũng đều bị cướp hết. Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng là trong số họ không ít người đều có cơ hội ngủ với người phụ nữ của đại hộ, cảm giác đó khiến người ta cả đời khó mà quên được. Nếu họ không gia nhập vào Đầm Cự Dã, họ sao có cơ hội nằm đè lên các tiểu thư khuê các của những nhà giàu có đó chứ?
]Có lần đầu tiên, thì sẽ nghiện.
Đây mới là quang cảnh của hơn hai năm ngắn ngủi, trong Đầm Cự Dã đã có hàng vạn người rồi. Ngay cả minh chủ Lục Lâm đạo phương bắc Cao Sĩ Đạt cũng không dám gì với Đầm Cự Dã, thực sự đánh nhau không nhất định là ai thắng ai thua. Hơn nữa, lần này xuất trách, mọi người không phải chính là lật Cao Sĩ Đạt sao? Đám thổ phỉ của Hồ Cao Kê đã đánh nhau với quan quân mười mấy ngày rồi, sau khi vượt qua sông Hoàng Hà nói không chừng Hồ Cao Kê đã bị quan quân san bằng rồi cũng nên.
Đây là thời cơ tốt nhất để thế lực của Đầm Cự Dã phát triển thế lực sang phía bắc Hoàng Hà, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha được.
Bởi vì phủ binh lại một lần nữa chinh Liêu, Trương Kim Xưng không có gì lo lắng. Bốn vạn binh mã đông nghìn nghịt lộ liễu đi giữa quan đạo, huyện thành bên đường không cửa thành nào không đóng chặt. Những Huyện lệnh Huyện thừa đại nhân đó không chừng đã trốn ở chỗ nào đó mà run sợ rồi, không ai dám dẫn mấy chục tên sai dịch ra cổng tìm tới các chết. Thậm chí, nhân mã của Đầm Cự Dã đã cách huyện thành rất xa rồi, Huyện lệnh đại nhân đã sai người mang lương thực và tiền bạc tới để đổi lấy sự bình an. Điều này khiến cho sỹ khí của nhân mã Đầm Cự Dã càng tăng cao.
Đại quân thẳng tiến về hướng bắc, chỉ năm ngày đã tới bờ sông Hoàng Hà.
Sớm đã nghe nói thổ phỉ của Đầm Cự Dã lại đi ra đánh nhà cướp của, người lái đó bên sông Hoàng Hà đã chuyển nhà bỏ chạy rồi. Nhưng người thì chạy mà thuyền không mang theo, hơn nữa binh lính của Đầm Cự Dã hầu như ai nấy đều có khả năng bơi lội, cho nên vượt sông đối với họ mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Nhưng con người Trương Kim Xưng lại rất cẩn trọng quan sát, không tùy tiện vượt sông Hoàng Hà. Trước tiên y cử người đi quyền qua, tuần tra kỹ bờ bên kia một lượt, xác định trong vòng 20 dặm không có bóng dáng của quan quân mới bắt đầu hạ lệnh vượt sông. Trong khoảng thời gian ngắn, hàng trăm con thuyền chỉ qua lại ngang sông cũng đã trở lên đồ sộ. Chính ngay bản thân thổ phỉ cũng đều bị cảnh đồ sộ này cảm nhiễm, trong lòng mỗi người đều toát ra hào khí không thể diễn tả được.
Chưa đầy nửa tháng trước, Cao Thiên Bảo từ Hồ Cao Kê tới Đầm Cự Dã làm Thất đương gia, vốn dẫn theo Định Tự Doanh theo mình đi ở phía sau cùng, sau khi tới bờ sông Hoàng Hà, nhân mã của y lại quay lại chạy về. Giặc cỏ chính là giặc cỏ, vừa nhìn thấy Hoàng Hà đám thổ phỉ của Đầm Cự Dã đã loạn rồi. Cộng thêm quan phủ trên đường lần này không ai dám trêu chọc vào, khiến cho họ đều cảm thấy mình đã là thiên hạ vô địch.
Binh mã bẩy doanh Trung Dũng Nhân Nghĩa Sơn Hà Định này, Vương Vận Lai đương gia của Trung tự doanh đã “chết oan chết uổng”. Như vậy Trung tự doanh đã bị tách ra bị Dũng tự doanh của Trương Kim Xưng và Nghĩa Tự doanh của Tiền Lộc nuốt chửng rồi. Mà khi hành quân thổ phỉ Đầm Cự Dã còn miễn cưỡng có thể bảo vệ được thành hàng, tới bên bờ Hoàng Hà đã hỗn loạn thành cháo. Cho dù là thiên vương lão tử tới cũng không thể phân biệt được ai trong số họ là lính của doanh trại nào.
Bởi vì Định Tự Doanh của Cao Thiên Bảo đi sau cùng lại cộng thêm nhân mã ít nhất, cho nên đội ngũ của họ rõ ràng là vẫn còn nghiêm khắc chỉnh tề một chút, ngoài ra, còn có Sơn tự doanh dưới trướng Lục đương gia Liễu Bạch. Ngưu Tiến Đạt hiện giờ chính là Lữ suất của Sơn tự doanh, thủ hạ có một trăm tên lâu la, trong đó bao gồm mấy tên thân tín của gã dẫn tới.
Cao Thiên Bảo hạ lệnh để các thân binh duy trì đội ngũ, mình cưỡi ngựa đi về phía trước tìm Trương Kim Xưng.
- Đại đương gia! Như vậy không được rồi!
Cao Thiên Bảo nhíu mày nói.
- Cái gì không được?
Trương Kim Xưng đang vui vẻ nhìn cảnh trăm thuyền đua nhau, nghiêng đầu theo bản năng hỏi một câu.
- Ngộ nhỡ bên kia có quan binh mai phục, hò hét loạn xạ thế này thì hỏng bét. Không có trận tự, người qua sông ở doanh trại nào cũng có, không có chỉ huy thống nhất, một khi quan binh đánh tới chúng ta chắc chắn không thể ngăn cản được! Trong binh pháp có nói, có thể một nửa qua sông đánh, tình hình của chúng ta hiện tại rất bất lợi.
Cao Thiên Bảo nói lời không cát lợi khiến cho Trương Kim Xưng thấy buồn bực trong lòng. Nhưng y cũng còn phải dùng tới Cao Thiên Bảo cho nên cũng không nổi giận:
- Trước khi ta qua sông đã sai thám báo đi thăm dò rồi, không phát hiện thấy dấu vết của quan quân. Nhưng lũ ranh con này quả là quá loạn, vậy Thất đương gia, theo ngươi thấy nên thế nào?
Cao Thiên Bảo nói:
- Phải để một doanh binh mã qua trước, không thể để tất cả các doanh đều qua trước. Như vậy ngộ nhỡ có quan binh tới tập kích, bởi vì là một doanh binh mã, đương gia có thể thống nhất chỉ huy cũng không thể bại được. Sau khi sang sông lập tức bày trận phòng ngự ở bờ bắc sông, cẩn tắc vô áy náy.
- Cũng được.
Trương Kim Xưng suy nghĩ một hồi, lời của Cao Thiên Bảo quả thực rất có lý. Cẩn tắc vô áy náy, Trương Kim Xưng y có thành tựu ngày nay có quan hệ mất thiết với tính cẩn thận.
- Vậy theo ý của Thất đương gia thì...
Cao Thiên Bảo liền chắp tay nói:
- Đại đương gia, sau khi ta tới Đầm Cự Dã nhận được sự quan tâm của Đại đương gia, để ta làm ở vị trí quan trọng thứ bảy, nhưng chưa lập được công trang, trong lòng cũng cảm thấy khó nghĩ. Ta nguyện thống lĩnh các huynh đệ Định Tự Doanh qua sông trước, để mở đường cho Đại đương gia tới.
Mắt Trương Kim Xưng nheo lại, nghĩ kỹ xem Cao Thiên Bảo có mục đích gì? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Vậy được, làm phiền Thất đương gia rồi.
Sở dĩ y đồng ý là vì y thực sự không ngờ tên Cao Thiên Bảo này lại có thể làm ra điều gì bất lợi cho Đầm Cự Dã. Định Tự Doanh qua sông, dù trên danh nghĩa là lính của Cao Thiên Bảo nhưng trên thực tế không có lệnh của Trương Kim Xưng thì những binh lính đó cái gì cũng không thể làm. Cao Thiên Bảo vội qua sông như vậy, đơn giản chính là lo cho sự an nguy của Cao Sĩ Đạt. Trương Kim Xưng cười thầm mấy tiếng, thầm nhủ chờ tới khi ông mày tới Hồ Cao Kê người giết đầu tiên chính là ngươi.
Cao Thiên Bảo chắp tay, lập tức trở về chỉnh đốn binh mã. Trương Kim Xưng liếc nhìn thủ hạ lộn xộn quả thực có chút chán ghét, liền hô lớn:
- Con mẹ nó đừng tranh nhau nữa, để nhân mã của Định Tự Doanh qua sông trước đi!
Thân binh dưới trướng y xông tới bờ sông loạn đả, xua tan đám người đi.
Cao Thiên Bảo dẫn theo nhân mã của Định Tự Doanh bắt đầu lên thuyền, nhân lúc không chú ý, Ngưu Tiến Đạt cũng trà trộn vào đội ngũ của y. Hai người trò chuyện chớp nhoáng vài câu, lập tức tách ra.
Không sai, Trương Kim Xưng đã sai thám báo qua sông thăm dò trước trong vòng 20 dặm, không phát hiện thấy dấu tích của quan quân. Nhưng họ không ngờ, một cánh quân khả năng cơ động của Lý Nhàn lại là khinh kỵ binh tinh nhuệ dũng mãnh. Lộ trình trong vòng hơn 20 dặm, với tốc độ của kỵ binh Nhuệ Kim doanh chưa đầy nửa giờ đã có thể đánh tới rồi.
Binh lính của Định Tự Doanh qua sông trước dưới sự chỉ huy của Cao Thiên Bảo bắt đầu kết thành mấy phương trận. Họ hình thành phương trận ép ra phía ngoài, để trống lại khoảng một dặm cho nhân mã tiếp tục lên bờ. Hơn nghìn người qua sông trước cũng tạm thời nhập vào tổ chức đội ngũ phòng ngự của Định Tự Doanh. Trương Kim Xưng ở bên bờ nam thấy Cao Thiên Bảo bố trận cẩn thận cũng thấy yên tâm. Lại chờ thêm một lát nữa, sau khi thấy an toàn Dũng tự doanh của y mới bắt đầu qua sông. Cùng đi với y còn có Tiền Lộc và mấy vị đương gia.
Hơn bốn vạn người muốn qua sông không phải là chuyện nhất thời. Chỉ riêng nhân mã của Định Tự Doanh và Dũng Tự doanh qua sông cũng đã mất hơn một canh giờ. Thấy mặt trời đã tới đỉnh đầu rồi, nếu không nhanh chóng qua sông trời tối toàn bộ nhân mã cũng không kịp. Trương Kim Xưng liền gấp gáp, để thân binh ở lại chém bọn lâu la cướp thuyền, duy trì trật tự ở bờ sông. Cứ như vậy, tốc độ sang sông quả nhiên đã nhanh lên không ít.
Khi mặt trời ngả về tây, nhân mã của Đầm Cự Dã đã qua sông khoảng một nửa rồi. Đại khái có hai vạn mấy ngàn người, mấy vị đương gia cũng đều đã qua sông rồi.
Có nhiều thủ hạ như vậy, Trương Kim Xưng cũng đã yên tâm hơn nhiều.
Đúng lúc này, bỗng từ phía bắc truyền tới những thanh âm như sấm rền. Âm thanh đó vang lên từ mặt đất cuồn cuộn mà đến, chấn động lòng người, cảm thấy có chút không thích ứng. Trương Kim Xưng liền ngẩng đầu lên nhìn lên trời vẫn thấy là một khoảng không, lập tức nghiêng tai nghe, bỗng y tái mặt đi.
- Kết trận! Kỵ binh đột kích!
Y lớn tiếng hô lên một câu, lập tức để mấy vị đương gia nhanh chóng tới quản lý thủ hạ của mình. Đúng lúc y tâm hoảng ý loạn, lại phát hiện thấy người dẫn người bố trí phương trận đầu tiên vẫn là Cao Thiên Bảo. Trương Kim Xưng bắt đầu cảm thấy con người Cao Thiên Bảo này có chút thuận mắt rồi.
- Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ!
Cao Thiên Bảo hô lớn:
- Mau, bước lên phía trước đi!
- Trường mâu thủ, đội lên phía trước! Thuẫn bài thủ, đi sau bảo vệ cung tiễn thủ!
Đám phỉ Đầm Cự Dã theo bản năng bắt đầu lao về phía trước, phương trận vốn kết thành liền bị loạn lên. Mệnh lệnh của Cao Thiên Bảo nghe thì không có vấn đề gì, thực tại thì lại khiến cho nhân mã Định Tự Doanh Đầm Cự Dã loạn lên. Cung tiễn thủ cũng chen chúc lao về phía trước, trường mâu thủ cũng chen chúc lao về phía trước, thuẫn bài thủ cũng chen chúc nhau về phía trước, cục diễn bỗng trở lên rối loạn.
- Có chuyện gì thế này?
Thấy phương trận của Định Tự Doanh vốn đã kết thành bỗng loạn lên, mắt phải Trương Kim Xưng liền nhảy lên.
- Mau, Liễu Bạch! dẫn Sơn Tự doanh của ngươi chống tới đi!
Trương Kim Xưng lớn tiếng ra lệnh.
Lục đương gia Liễu Bạch gật đầu, lập tức dẫn nhân mã của mình chen chúc tiến lên phía trước. Đúng lúc này, tiếng sấm vang rền cuối cùng đã tới trước mặt. Chỗ bụi bay lên, phủ binh Đại Tùy cờ chiến màu đỏ thẫm mặc áo giáp màu hoàng thổ không rõ bao nhiêu người đánh tới. Đó là một cánh quân kỵ binh thuần túy, tốc độ nhanh khiến người ta khó thở. Đám thổ phí Đầm Cự Dã trong hỗn loạn bắt đầu bắn tên, mũi tên thưa thớt bắn đi hơn trăm bước căn bản không có tác dụng gì.
Mà trước đó chúng đều không để ý đến một nhân tố quan trọng, thời tiết này, gió thổi là hướng bắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.