Tướng Minh

Chương 91: Tú hú chiếm tổ chim khách

Trí Bạch

24/03/2016

- Đại đương gia, luyện binh là đại sự, ngài sao không thương lượng với ta chút nào vậy?

Kỷ Hạo Thiên cau mày nói.

Lý Nhàn giang tay ra, nói ba chữ:

- Ta quên mất.

Kỷ Hạo Thiên ngẩn ra, dù là y tâm cơ thâm trầm cũng không khỏi thay đổi sắc mặt. Vừa mới muốn phát tác, đã thấy mười bảy đại hán chính là thủ hạ của Lý Nhàn cười như không cười nhìn mình, y lại cố nén ép lửa giận của mình xuống. Lý Nhàn bảo ngày mai bắt đầu luyện binh, điều này làm cho Kỷ Hạo Thiên rất khiếp sợ. Y thậm chí nghĩ đến việc có phải Lý Nhàn đã nhận ra gì đó hay không, cho nên mới đưa ra quyết định như vậy. Nhưng kế tiếp Lý Nhàn nói một câu, khiến hắn lại càng nghi hoặc.

- Chút việc đó chúng ta có thể làm được. Ngươi yên tâm, các huynh trưởng của ta ít nhiều đều chân chính hiểu được binh pháp, bọn họ cũng đều là những người ở trên sa trường đã trải qua vô số lần đẫm máu giết người. Năm đó U Châu binh chúng ta ...

Lý Nhàn nói tới đây theo bản năng dừng lại, cười cười che giấu vẻ bối rối trên mặt mình:

- Năm đó chúng ta từ U Châu xuất quan đến tái ngoại, nhưng thực ra là ở trên thảo nguyên đánh với đám mọi rợ đó vài lần.

Tuy rằng hắn thu lại cực nhanh, nhưng tuyệt đối không giấu được Kỷ Hạo Thiên.

- Đại đương gia, các ngươi... Các ngươi là người của triều đình?

Y ngay sau đó hỏi Lý Nhàn.

Lý Nhàn do dự một chút, hơi chút khó khăn nói:

- Chúng ta là ai ngươi đừng để ý, bởi vì chúng ta đối với các huynh đệ không có ác ý. Nếu chúng ta có thể ngàn dặm xa xôi từ U Châu đuổi tới Đầm Cự Dã giúp Hạ Nhược đại ca, cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi các huynh đệ. Hơn nữa nhiều nhất chúng ta có thể dừng lại ở ngọn núi hai tháng, sau này trại này sẽ là của ngươi.

Lý Nhàn rất nghiêm túc nói.

Kỷ Hạo Thiên nghi hoặc nhìn mặt Lý Nhàn, dường như muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra gì đó, nhưng Lý Nhàn là người hai đời tu luyện tâm tính yêu nghiệt, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra manh mối gì cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu như nói Lý Nhàn có ba thứ đáng đắc ý, vậy thì nói dối không đỏ mặt nhất định có thể tính là cái đắc thứ nhất rồi. Còn có hai thứ khác, một cái là nghị lực đối với quá khứ đã qua, một cái là hắn luôn rắm thối coi mình rất ngọc thụ lâm phong.

Cho nên, muốn cùng Lý Nhàn chơi tâm kế và trí tuệ, kỳ thật ngay từ mới bắt đầu Kỷ Hạo Thiên cũng có tính sai một chút.

Y tuy rằng tâm kế thâm trầm, sao có thể so sánh vượt qua được Lý Nhàn, một người đã từng chịu đựng tử vong uy hiếp từ trong tã lót mà không học được dối trá cơ chứ?

- Đại đương gia...

Kỷ Hạo Thiên há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Lý Nhàn rất hiền hoà khoát tay áo nói:

- Đi đi, ngươi nên sắp xếp cái gì thì sắp xếp, lương thảo tiếp tế chuyện là đặc biệt trọng yếu, chuyện này ngươi sẽ tốn nhiều tâm tư. Nếu bây giờ ta còn là Đại đương gia, vậy nên thay các huynh đệ suy xét chu đáo. Hiện bây giờ chúng ta có khoảng hai trăm chiến mã, là Hạ Nhược đại ca liều chết từ thảo nguyên mang về. Trong một tháng, ta sẽ luyện ra hai trăm kỵ binh, mang theo bọn họ đến biên cương xa xôi đi kiếm chiến mã. Tin tưởng ta, luyện kỵ binh, ta có biện pháp.

Vẻ nghi hoặc trong ánh mắt Kỷ Hạo Thiên vẫn rất lớn, nhưng lúc này lại không thể nói cái gì nữa.

Y gật đầu nói:

- Nghe theo Đại đương gia, hiện tại trước tiên ta an bài người đi dò thám đường vận chuyện chuyển lương, còn việc luyện binh... Đại đương gia ngài tự mình chưởng quản.

Lý Nhàn ừ một tiếng, không nói gì mữa.

Kỷ Hạo Thiên mang theo người của y rời khỏi, thời điểm đi được nửa đường vẫn là không kìm nổi quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái. Bên trong cái nhìn này đại biểu hàm ý rất phức tạp, có nghi hoặc, có kinh ngạc, còn có sự hoảng sợ không che giấu được.

Đi ra ngoài hơn mười mét, thân binh phía sau y hạ giọng hỏi:

- Đại ca, những người này rốt cuộc có lai lịch gì? Đệ cảm thấy, bọn họ hình như thật sự là người của triều đình nha.

Kỷ Hạo Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, ngày đó ở Đầm Cự Dã, lực chiến đấu của đám người Lý Nhàn đã biểu hiện hết sức rõ ràng, lập tức chỉ có một khả năng. Chỉ nghĩ đến đây, khi y sợ hãi cả người trở nên lạnh run.

Hay là... Bọn họ xuất thân là Hổ Bí tinh giáp?!

Y quay đầu lại nhìn, chính là vì nghĩ tới khả năng này. Ngoại trừ Lý Nhàn vẻ ngoài hơi gầy yếu chút, còn lại những người đó quả thật tất cả đều có dáng người khôi ngô dũng mãnh, hơn nữa kỹ thuật điều khiển ngựa thành thạo làm người ta tán thưởng. Còn nữa, mười tám con chiến mã kia của bọn họ đều là thượng đẳng, mỗi một con đều là ngựa tốt trăm dặm mới tìm được. Bọn họ cung mã thành thạo, còn có mấy người thiện dùng sóc dài!

Càng nghĩ, Kỷ Hạo Thiên lại càng hoảng sợ.

Một thanh mã sóc tốt như vậy, tuyệt đối không phải là con cháu nhà bình thường dùng được. Hơn nữa, nếu muốn luyện được một thân bản lĩnh như vậy, không có tầm mười năm khổ công tuyệt đối không có khả năng. Mọi người đều biết, sóc so với binh khí khác khó luyện hơn. Hơn nữa một cây mã sóc giá trị chế tạo xa xỉ, người bình thường căn bản mua không nổi! Bọn họ còn có liên nỏ nữa! Chỉ có phủ binh Đại Tùy và biên quân tinh nhuệ mới có thể được trang bị lợi khí giết người như vậy, còn với áo giáp bọn họ, rõ ràng cho thấy là thiết giáp, nếu thật là một đám mã tặc, làm sao có thể có nhiều trang bị phủ binh mới có như vậy?

Nghĩ đến đây, Kỷ Hạo Thiên chợt phát hiện mình đã không để ý đến quá nhiều thứ.

Vốn cho là, tâm tư của mình đã đầy đủ tỉ mỉ, nhưng hiện tại xem ra, mình vẫn rất lơ là sơ suất rồi.

- Nói cho các huynh đệ, trước tiên không cần vội vã động thủ...

Kỷ Hạo Thiên hít một hơi thật dài, lẩm bẩm nói:



- Tôn An Tổ từ khi nào dính dáng đến La Nghệ rồi hả?

Không phải Tôn An Tổ!

Kỷ Hạo Thiên mạnh mẽ cả kinh, phát hiện mình lại không để mắt đến một người. Là Hạ Nhược Trọng Sơn! Hạ Nhược, hắn ta họ Hạ Nhược! Nếu Lý Nhàn bọn họ thật sự là dưới trướng U Châu La Nghệ, như vậy bọn họ tuyệt sẽ không phải tới vì Tôn An Tổ báo thù, mà là đến giúp Hạ Nhược Trọng Sơn, người kia và La Nghệ đã sớm quen biết nhau!

May mắn mình không vội vã động thủ, chẳng trách Lý Nhàn bất kể thế nào cũng phải đưa nhân mã tới Yến Sơn. Nếu như mình không cẩn thận giết bọn họ, nếu đúng là Hổ Bí tinh kỵ không có gì kiên cố mà không phá nổi như trong truyền thuyết, ngàn người mà mình mưu đồ muốn thu về dưới trướng đối với người ta còn không đủ nhét kẽ răng. Nơi này cách U Châu không xa, kỵ binh trong vòng hai ngày có thể đuổi tới, nếu thật sự là không kiên nhẫn giết những người kia mà nói, không chừng mình còn bị chôn theo cùng bọn họ!

Đúng rồi!

Kỷ Hạo Thiên lại nghĩ tới một chuyện.

Vừa rồi Lý Nhàn nói nhiều nhất ở lại trên núi nghỉ ngơi hai tháng.

Tại sao là hai tháng?

Hai tháng sau là vào tháng giêng, đó là ngày Hoàng đế Dương Quảng hạ lệnh thiên hạ lương dân tề tụ Trác quận tham gia nhập ngũ!

Phù...

Kỷ Hạo Thiên thở một hơi thật dài, trong lòng tự nhủ may mắn mình giữ được bình tĩnh. Nghĩ đến lời mà vừa rồi Lý Nhàn nói, dường như là cố ý nói ra xuất thân của bọn hắn. Kỷ Hạo Thiên cười cười, trong lòng thầm than thiếu niên Lý Nhàn này quả nhiên quá tâm cơ, đến ý nghĩ của mình vẫn không thể nào giấu diếm được hắn. Thiếu niên thông minh như vậy, sao có thể để sống sót?

Đương nhiên, không thể xuống tay ở trên Yến Sơn này.

Kỷ Hạo Thiên cũng không muốn dẫn đến việc U Châu Hổ Bí nổi trận lôi đình, đây chính là đội quân mà cho dù là Đột Quyết Lang kỵ được xưng thiên hạ đệ nhất cũng không dám trêu chọc. Nhưng không vẫn không thể tha cho Lý Nhàn, hắn biết sơn trại Yến Sơn, hắn biết tâm tư của mình, nếu chẳng may tương lai hắn mang binh trở lại, mình lấy cái gì đấu cùng hắn?

Giết - tất nhiên phải giết, nhưng phải suy nghĩ một chút, khi nào thì giết, giết như thế nào.

...

- An Chi, vì sao đệ làm cho Kỷ Hạo Thiên nghĩ chúng ta là người của La Nghệ?

Lạc Phó hỏi.

Lý Nhàn cười cười nói:

- Không có gì, Kỷ Hạo Thiên tự cho rằng tâm tư đã suy nghĩ thấu đáo, hắn chính là ưa thích đem sự tình đơn giản làm cho phức tạp. Là một người thích dụng âm mưu, người như vậy chuyện gì đều suy xét hướng âm mưu. Chẳng phải hắn thích đấu trí ư, đệ chỉ là cho hắn một chút dấu hiệu khiến hắn phải suy nghĩ. Về phần hắn muốn trở thành bộ dáng gì nữa, có thể đau đầu hay không, đó chính là chuyện của hắn rồi. Hơn nữa, chúng ta cần một chút thời gian nắm những binh lính kia vào trong tay, một lời nói dối có thể khiến Kỷ Hạo Thiên có chỗ cố kỵ, cớ sao mà không nói dối.

Hắn bổ sung một câu:

- Dù sao nói dối, cũng không bị thiên lôi đánh.

Lý Nhàn môi hơi nhếch lên, trên mặt tràn đầy rạng rỡ:

- Chúng ta là đến cướp người đấy, muốn chơi dĩ nhiên là phải chơi cho thật một chút. Người ta hao tốn tâm tư nhiều như vậy, dù thế nào chúng ta cũng phải có qua có lại mới toại lòng nhau. Tuy nhiên nói thật, có đôi khi đệ cảm thấy mối quan hệ này rất tốt...

Hắn khoa tay múa chân một chút, con dao vừa bổ xuống phía dưới:

- Khi nào đệ lười đối phó hắn, liền trực tiếp xử lý luôn.

Hắn nói với mọi người:

- Sở dĩ nói với Kỷ Hạo Thiên hai tháng gì đó, cũng là khiến hắn nghĩ ngợi lung tung đấy. Hai tháng sau, sơn trại trên cơ bản cũng lập xong, có một nơi để sống an đệ còn lâu mới chịu đi đâu, chim tước mời chim gáy tới, muốn tiễn rất khó khăn nha. Tuy nhiên có câu nói thật, qua mấy tháng đệ thật sự muốn đi ra ngoài một chuyến.

- Đi đâu?

Trần Tước Nhi hỏi.

Lý Nhàn nói rất chân thành:

- Xem đánh nhau.

- Rất nhiều người rất nhiều người đánh nhau, triều đình động tác lớn như vậy chắc chắn dụng binh Cao Cú Lệ, là một chuyện rất lớn rồi, nếu đệ không tới xem, sẽ rất tiếc nuối.

- Chúng ta cùng đi!

Mọi người nói.

Lý Nhàn gật đầu cười nói:

- Chỉ có điều, trước tiên cần phải chiếm được trại tử, thứ hai, chính là tìm được a gia bọn họ. Chúng ta cùng đi Liêu Đông, chẳng phải là nên tìm một lão đầu tử giữ nhà sao?



Đang nói, bỗng nhiên xa xa có một sĩ binh chạy nhanh tới.

- Báo! Đại đương gia, dưới núi có người lên, nói là tới từ U Châu, muốn gặp ngài!

Lý Nhàn kinh hãi!

Để ý như vậy, chẳng lẽ vẫn bị người theo dõi rồi hả? Hắn đứng lên hỏi:

- Người nào, có báo danh hay không?

Người binh lính kia nói:

- Hắn chỉ nói là từ U Châu tới, bảo ta vào báo với Đại đương gia, chỉ nói bạn cũ U Châu phái người mang đến một tin tức, hắn nói Đại đương gia sẽ biết là người nào.

Bạn cũ U Châu...

Lý Nhàn không khỏi thấp giọng mắng một câu:

- Lão già La Nghệ kia, còn phái người theo dõi ta.

Xem ra mình vẫn là chưa đủ cẩn thận, thủ hạ thám báo của La mọi rợ thật sự lợi hại. Năm đó rời khỏi Bá Châu đến Ngư Dương, sau đó quay về Yến Sơn, tựa như La mọi rợ đều biết rất rõ ràng. Người dưới tay y bản lĩnh truy tra thật đúng là không thể khinh thường, đó đều là những thám báo chân chính đã trải qua vô số lần đại chiến trên chiến trường. Lý Nhàn âm thầm thề, về sau có cơ hội, nhất định cũng thành lập một đội ngũ chuyên môn phụ trách thu thập tình báo!

- Mời hắn đến đây!

Lý Nhàn phân phó.

Trong chốc lát, chỉ thấy một người đàn ông cường tráng mang theo bốn năm tùy tùng dưới sự hướng dẫn của sĩ binh đi tới. Lý Nhàn nhận ra được người nọ, chính là Quả Nghị Giáo Úy Lục Thập Tam mang theo hai trăm Hổ Bí từng từ U Châu đuổi theo hắn.

- Thiếu đương gia, đã lâu không gặp!

Sau khi lính gác dẫn đường đi rồi, Lục Thập Tam ôm quyền, mỉm cười nói.

Lý Nhàn liếc mắt nhìn y nói:

- Lâu? Ta thật ra hy vọng cả đời không gặp ngươi mới tốt. La Nghệ rốt cuộc suốt ngày không có chuyện gì khác làm hay sao? Y chỉ nhìn biết theo dõi ta thôi à?

Lục Thập Tam đứng nghiêm, nói rất chân thành:

- Đại tướng quân biết ngươi sẽ hỏi như vậy, cho nên Đại tướng quân nói, hắn hiện tại giúp ngươi một chút, cũng là vì hi vọng ngày sau ngươi sẽ hồi báo cho Đại tướng quân nhiều một chút.

Lý Nhàn không kìm nổi cười nói:

- Y thật quá trực tiếp. Nói đi, lần này đưa đến cho ta thứ tốt gì? Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ở trong núi không ít người, ngươi có hơn một ngàn bộ khôi giáp, binh khí, lương thảo, chiến mã và vân vân đưa ta hay không?

Lục Thập Tam ngẩn ra, lập tức nghiêm túc nói:

- Cái này thật không có...

- Lần này ta đến, là phụng mệnh lệnh Đại tướng quân mang đến Thiếu đương gia một tin tức.

- Tin tức gì?

- Trương Trọng Kiên bọn họ bây giờ đang ở Bác Ngưu Sơn quận Thượng Cốc. Nếu ngươi muốn tìm bọn họ, có thể trực tiếp đi vào trong đó.

Lục Thập Tam nói.

Lý Nhàn sửng sốt, lập tức cả giận nói:

- Con mẹ nó các ngươi đều xuất thân là thợ săn ảnh sao? Nhìn chằm chằm ta còn chưa tính, nhìn chằm chằm người nhà của ta để làm gì!

Lục Thập Tam dĩ nhiên không biết cái gì là thợ săn ảnh, y cũng không tức giận, mà là rất nghiêm túc giải thích nói:

- Thật sự không có... Là Trương Trọng Kiên tự mình tìm Đại tướng quân chúng ta, ông ta nói ông ta muốn tìm đứa con đã mất tích, muốn Đại tướng quân chúng ta hỗ trợ truyền lời nói với con trai của ông ta biết ông ta đang ở chỗ nào. Ông ta nói, ngươi theo dõi con ta còn hơn so với ta, ta không biết con ta ở địa phương nào, nhưng khẳng định ngươi biết... Ông ta nói như vậy với Đại tướng quân chúng ta đấy.

- Hết rồi?

Lý Nhàn hỏi.

- Hết rồi! Ta nghe được chính là như vậy.

Lục Thập Tam nghiêm trang nói:

Lý Nhàn bỗng nhiên mỉm cười, bởi vì hắn phát hiện Lục Thập Tam là một người cũng rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook