Tướng Môn Độc Hậu

Chương 152: ĐỒNG MINH

Thiên Sơn Trà Khách

05/03/2021

Giọng nói trầm thấp êm tai vang lên trong mật thất, làm tim người ta đập nhanh.

Tạ Trường Triều sửng sốt, lập tức buông Thẩm Diệu, quay đầu nhìn người đang tới.

Trên vách tường treo mấy chiếc sừng trâu, dùng để đặt ngọn nến chiếu sáng gian phòng, người đang tới vô tình đứng ngay vị trí khuất ánh sáng, nên không nhìn rõ gương mặt.

Chỉ thấy đó là một thanh niên vóc người rất cao, mặc áo khoát lông chồn màu đen, bên trong mặc áo bào màu tím đậm, đai lưng bằng ngọc, chân đi giày da hươu, một thân quý khí. Hắn đeo mặt nạ bạc che nửa mặt, dưới ánh nến phản chiếu sự lạnh lẽo, nhưng trong mắt lại lộ ra sự lo lắng.

Tạ Trường Triều ngây dại kêu lên: “Duệ vương!”

Hắn từng thấy Duệ vương ở tiệc triều cống, cũng gặp ở yến hội do thái tử tổ chức. Người mang mặt nạ bạc không phải Duệ vương thì còn có thể là ai? Nhưng tại sao vào lúc này Duệ vương lại xuất hiện ở đây? Trong lòng hắn trầm xuống, hỏi: “Sao người biết được nơi này?”

Đây là mật thất phủ Lâm An hầu, vô cùng bí mật, sao hắn có thể lẻn vào.

Thẩm Diệu nhìn thấy Tạ Cảnh Hành thì nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vui sướng. Nàng tất nhiên có thể liều mạng với Tạ Trường Triều, sau đó nghĩ cách thoát thân. Nhưng lỡ có sơ suất, tương lai sẽ rất bất lợi. Giờ Tạ Cảnh Hành xuất hiện thì khả năng sơ suất này đã giảm xuống rất nhiều.

“Nói mau! Vì sao ngươi biết nơi này có mật thất?” Trong lòng Tạ Trường Triều rất bất an, sự bất an này không phải vì đối phương là Duệ vương, mà là một sự sợ hãi đã ăn sâu vào máu.

“Ở phủ Lâm An hầu, không có chỗ nào ta không biết cả.”

Thanh niên rảo bước chầm chậm tiến lên, ra khỏi vùng tối, khóe môi hắn nhếch lên, tươi cười trào phúng, đưa tay lên gỡ mặt nạ.

Lòng Thẩm Diệu nao nao, Tạ Trường Triều nuốt nước miếng, không thể tin nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.

Dưới ánh nến hiện ra một khuôn mặt gần như hoàn mỹ, trên môi vẫn là nụ cười bất hảo, đôi mắt hoa đào lắng đọng qua năm tháng, không còn vẻ ngả ngớn của thiếu niên, thêm vài phần điềm tĩnh. So với hai năm trước lại càng anh tuấn hơn, như dòng nước sâu không thấy đáy.

Cũng chính là kẻ mọi người tưởng đã chết rồi, kẻ bị vạn tiễn xuyên tâm, lột da bêu đầu trên chiến trường.

Tạ Trường Triều hét lớn: “Tạ Cảnh Hành! Là ngươi!”

“Vẫn còn nhớ tên của ta, thật là làm khó cho ngươi.” Tạ Cảnh Hành nhẹ nhàng tiến lên: “Đã lâu không gặp, Tạ Trường Triều.”

“Không phải ngươi đã chết sao?” Tạ Trường Triều sợ hãi, hoảng loạn nói: “Ngươi là người hay là quỷ? Đừng tới đây!”

Tạ Cảnh Hành nói: “Ngươi nói xem?”

Người trước mặt đầy vẻ tao nhã tự phụ, hai năm trước hắn giống như một bảo kiếm đẹp mắt thì hôm nay, thanh kiếm này đã ra khỏi vỏ, mang theo sát khí làm người ta sợ hãi.

Tạ Trường Triều nhìn mặt nạ trong tay Tạ Cảnh Hành, trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn là quỷ sao có thể xuất hiện với thân phận Duệ vương. Khó hai anh em họ luôn cảm thấy Duệ vương rất quen thuộc, không ngờ họ lại sụp bẫy kim thiền thoát xác của Tạ Cảnh Hành.

Nghĩ kỹ, Tạ Trường Triều cười lạnh: “Thì ra là thế, ngươi không chết mà chạy đến Đại Lương xin nương tựa, chẳng biết dùng thủ đoạn gì nhanh chóng biến hóa thành Duệ vương. Kẻ phản quốc như ngươi, không xứng là con cháu Tạ gia, phụ thân mà biết việc này chắc chắn xấu hổ, nhục nhã. Đại ca, tiểu đệ thật bội phục ngươi.”

Thẩm Diệu lùi đến một góc mật thất, nghe vậy thì kinh ngạc, Tạ Trường Triều bị điên hay sao mà lại nghĩ Tạ Cảnh Hành là tặc tử, nước Đại Lương dù có hậu đãi nhân tài thì cũng không thể ban cho thân phận huynh đệ của vua Vĩnh Nhạc, người có tư cách kế thừa vương vị.

Tạ Cảnh Hành cười nhẹ: “Đừng nhập chung dòng máu dơ bẩn của ngươi với ta. Ngươi không đủ tư cách gọi ta là huynh đệ.”

Tạ Trường Triều khinh thường nói: “Chẳng lẽ vớ được vỏ bọc Duệ vương, ngươi đã nghĩ mình thật sự là huynh đệ ruột thịt của hoàng đế Vĩnh Nhạc? Tạ Cảnh Hành, ngươi từ trước đến nay luôn tự cho rằng bản thân thông minh tài trí, nay lại học đòi mộng tưởng hão huyền.”

Tạ Cảnh Hành lười trả lời, thấy vậy sắc mặt Tạ Trường Triều dần dần thay đổi: “Ngươi… Chẳng lẽ ngươi thật sự là Duệ vương của Đại Lương?”

“Thì sao?” Tạ Cảnh Hành nhìn hắn: “Ta từng nói với ngươi, đồ của ta, đừng có động vào.”

Tạ Trường Triều giật mình, hai anh em hắn từ nhỏ đã chán ghét Tạ Cảnh Hành. Trước đây trong phủ Lâm An hầu đều là người của công chúa Ngọc Thanh, ngẫu nhiên trò chuyện đều nói công chúa Ngọc Thanh qua đời là do Phương thị bức chết, không ai nghĩ công chúa khó sinh mà mất, tất cả lỗi lầm đều là do Tạ Cảnh Hành, vậy mà Tạ Đỉnh còn hết lòng yêu thương hắn. Ở phủ Lâm An hầu, những thứ ăn, mặc, dùng của Tạ Cảnh Hành đều là những món tốt nhất, hắn muốn làm gì không ai dám cản, dù hắn phạm tội tày trời như đánh hoàng tử hoặc thiếu gia con của trọng thần, thì Tạ Đỉnh cũng sẽ đứng ra gánh vác. Có một lần chủ thuyền hàng nước ngoài đến đưa một bộ da hổ vẹn nguyên không chút tì vết, Tạ Đỉnh cho người mang đến cho Tạ Cảnh Hành, khi đó Tạ Trường Triều và Tạ Trường Võ nhỏ tuổi đã lấy trộm ra chơi, bị Tạ Cảnh Hành bắt gặp, hắn ghét bỏ bảo hạ nhân cầm tấm da đi đốt, rồi nói: “Đừng động vào đồ của ta. Bẩn!”

Tạ Đỉnh nghe chuyện đã nghiêm khắc răn dạy hai huynh đệ, lại không trách Tạ Cảnh Hành chuyện bé xé ra to, từ đó Tạ Trường Triều đã thề phải chiếm cho bằng được những thứ Tạ Cảnh Hành coi trọng.

Hắn nở nụ cười, nhìn thoáng qua Thẩm Diệu, ác ý nói: “Tạ Cảnh Hành, ta vừa sờ soạng nữ nhân của ngươi, nàng bẩn rồi, ngươi có muốn đem nàng đi thiêu sống không?”

Thẩm Diệu căm hận, Tạ Trường Triều, cái tên đáng chém ngàn đao, vừa mở miệng đã khiến người khác muốn đánh hắn, đừng nói tính nết mưa nắng của Tạ Cảnh Hành, dù là trầm tĩnh như nàng nghe xong cũng muốn rút đao ra chém.

“Nàng không giống da hổ.” Tạ Cảnh Hành mỉm cười: “Năm đó da hổ trong mắt ta không đáng một đồng, muốn đốt thì đốt. Còn nay…” Ánh mắt Tạ Cảnh Hành chuyển từ trên người Thẩm Diệu đến Tạ Trường Triều: “Ta nghĩ hay là thiêu ngươi đi.”

Nội tâm Tạ Trường Triều dần dần sợ hãi, hắn nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Tạ Trường Triều, nhiều năm như vậy ngươi vẫn không hề tiến bộ.” Tạ Cảnh Hành thở dài: “Ngươi đã biết bí mật của ta, ngươi nghĩ ngươi còn đường sống sao?”

Thẩm Diệu cảm thấy buồn cười, thủ đoạn của Tạ Trường Triều trước mặt Tạ Cảnh Hành thật ấu trĩ, từ lúc Tạ Cảnh Hành gỡ bỏ mặt nạ nàng đã biết Tạ Trường Triều không còn khả năng nhìn thấy mặt trời.



Tạ Trường Triều lắp bắp: “Ngươi sẽ không dám, ta là con của phụ thân, nơi này là phủ Lâm An hầu, ngươi giết ta mọi người sẽ truy tìm tung tích, ngươi sẽ không yên ổn!”

“Yên tâm đi,” Tạ Cảnh Hành mỉm cười: “Hôm nay Lâm An hầu và Tạ Trường Võ dự tiệc, đến tối mới trở về, sẽ không ai để ý đến ngươi đâu. Nghĩ tình ngươi gọi ta là đại ca nhiều năm, ta sẽ không để ngươi cô đơn dưới hoàng tuyền. Ngươi cứ đi trước một bước, Tạ Trường Võ sẽ nhanh chóng đến gặp ngươi.”

Tạ Trường Triều hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, hai năm trước hắn không phải là đối thủ của Tạ Cảnh Hành, hiện giờ cũng vậy, hắn vừa chạy đã bị đá vào đầu gối, một ánh kiếm lóe lên, yết hầu Tạ Trường Triều bị cắt ngọt.

Trước mắt Thẩm Diệu bỗng nhiên tối đen, Tạ Cảnh Hành cởi áo choàng trùm lên người nàng che đi toàn bộ tầm nhìn, hắn nói: “Đừng nhìn.”

Hắn dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với nàng, nhưng đồng thời cũng lạnh lùng hạ sát Tạ Trường Triều. Lần đầu tiên Thẩm Diệu thấy hắn ra tay giết người, hết sức bình tĩnh và quyết đoán.

Một lát sau, không gian dần yên lặng, nàng lôi áo choàng xuống trả lại cho Tạ Cảnh Hành, hắn quét mắt nhìn nàng một cái, quay đầu đi nói: “Ngươi cứ giữ lấy.”

Thẩm Diệu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy vạt áo của mình bị Tạ Trường Triều xé tung, lộ ra chiếc yếm nhỏ, lập tức thầm mắng tên súc sinh kia cả ngàn lần, nàng kéo lấy áo choàng quấn chặt thân thể.

Áo của Tạ Cảnh Hành quá lớn, nút thắc lại nhiều, Thẩm Diệu quấn cả buổi vẫn chưa gọn. Tạ Cảnh Hành không nghe tiếng, quay đầu lại thấy Thẩm Diệu vẫn còn bối rối nên bước đến giúp nàng.

Bàn tay hắn rất đẹp, từng khớp xương thon dài rõ ràng, chuyển động nhẹ nhàng linh hoạt, lông mi hắn dài và dày, lúc nhìn xuống, ánh mắt bình thường rất lợi hại trở nên mềm mại, ôn hòa, nếu xem nhẹ gương mặt lạnh của hắn thì mọi thứ coi như hoàn hảo.

Tạ Cảnh Hành thắc xong cái nơ bướm, đang định đứng lên, Thẩm Diệu liền nói: “Thật ra ngươi không cần giết hắn.”

Tạ Trường Triều nói đúng, tuy hắn là con thứ, nhưng dù sao cũng là máu mủ của Tạ Đỉnh, giết hắn rồi Tạ Cảnh Hành ít nhiều sẽ gặp phiền toái.

“Hắn thấy mặt ta, còn có thể sống sao?”

Thẩm Diệu liếc Tạ Cảnh Hành, rõ ràng chính hắn chủ động cởi bỏ mặt nạ, động sát tâm với Tạ Trường Triều, giờ lại lấy lý do gượng ép như vậy.

“Sau này bớt ra ngoài đi.” Tạ Cảnh Hành nói: “Ta đến chậm một chút thì ngươi xong đời rồi.” Khi nói mấy lời này, trông hắn như một sư phụ dạy bảo học trò, mày nhíu lại, gương mặt lạnh lẽo.

Thẩm Diệu hỏi: “Cha, nương, đại ca ta thế nào rồi?”

“Thẩm gia điều động quân đội, lục soát kinh thành mấy lần vẫn không có kết quả. Không ai nghĩ ngươi lại ở phủ Lâm An hầu.” Dừng một chút, hắn lại nói: “La Đàm bị thương rất nặng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Cao Dương đã đến Thẩm trạch cứu người.”

“La Đàm bị thương từ khi nào? Còn là trọng thương sao?”

“Bị trúng đao.” Tạ Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn Thẩm Diệu: “Ngươi không biết?”

Thẩm Diệu lắc đầu: “Lúc đó ta bị đánh bất tỉnh… Nhưng… La Đàm bị thương hôn mê, vậy sao ngươi lại đến nơi này?”

Tạ Cảnh Hành không hiểu: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Thẩm Diệu thầm nghĩ, La Đàm bị thương không thể thực hiện giao dịch với Tạ Cảnh Hành, vậy hắn đến đây là do hắn chủ động ư?

Ánh mắt Tạ Cảnh Hành lóe lên, vây Thẩm Diệu vào lòng, cười nói: “Ý của ngươi là, ngươi bảo La Đàm đến tìm ta cầu cứu?”

Thẩm Diệu đẩy hắn ra, nàng biết Tạ Cảnh Hành rất thông minh, nên không giấu diếm nói: “Ta tin ngươi có bản lĩnh cứu ta, vả lại thân phận ngươi rất tiện, ta bảo La Đàm chuyển lời cho ngươi, đợi cứu ta ra rồi ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”

“Trả thù lao?” Tạ Cảnh Hành thất vọng: “Thẩm gia treo giá vạn lượng hoàng kim để tìm ngươi, nhưng ta không cần, ngươi nghĩ quốc khố Đại Lương thiếu chút bạc còm này sao, ngươi định trả công ta thứ gì cho xứng đáng đây?”

Thẩm Diệu cắn răng: “Chỉ cần không lấy thân báo đáp, còn lại cái gì cũng được.”

Tạ Cảnh Hành nhướng mày nhìn nàng: “Thì ra ngươi đang nghĩ chuyện này, có phải ngươi muốn nhắc khéo ta, chuyện ngươi muốn gả cho ta là sự thật đúng không?”

Thẩm Diệu cười lạnh.

“Thôi.” Tạ Cảnh Hành tỏ vẻ rộng rãi nói: “Cứu người là việc nhỏ, ta cũng không làm khó dễ ngươi. Ngươi làm thơ, đánh đàn, làm điểm tâm, thêu thùa may vá cho ta trả ơn đi.”

Thẩm Diệu nói: “Đổi cái khác đi.”

“Không đổi.” Tạ Cảnh Hành cự tuyệt rồi kéo Thẩm Diệu đứng lên.

“Ngươi mất tích ba ngày bên ngoài có rất nhiều lời đồn, nếu bây giờ trở về ngay tất sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh. Bây giờ ta sắp xếp ngươi đến phủ công chúa, nàng sẽ thay ngươi giải vây.”

Thẩm Diệu giật mình nhìn Tạ Cảnh Hành, hỏi: “Công chúa Vinh Tín biết thân phận của ngươi?”

Tạ Cảnh Hành lắc đầu: “Thân thế của ta, ở Minh Tề chỉ có mình ngươi biết.”

Thẩm Diệu trầm mặc. Tạ Cảnh Hành chán ghét nhìn thi thể Tạ Trường Triều, bỗng nhiên nói: “Hôm nay ta vì cứu ngươi mà ra tay giết người, chọc phải phiền toái. Từ nay về sau, chúng ta ngồi chung trên một con thuyền, là đồng minh của nhau, hiểu chưa?”



“Chưa hiểu.” Thẩm Diệu khó thở.

“Ta hiểu là được rồi.” Tạ Cảnh Hành vui vẻ, búng tay một cái, bên ngoài có hai người áo đen đi vào.

“Lôi hắn đi.” Tạ Cảnh Hành dùng chân đá vào thi thể Tạ Trường Triều ra hiệu.

Thẩm Diệu kinh ngạc: “Ngươi muốn làm gì?”

Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Cái xác này còn có chỗ dùng.”

Mệt cho hai huynh đệ nhà họ Tạ tự xây dựng mật thất, ngay cả hạ nhân ở phủ Lâm An hầu cũng không biết, vậy mà người của Tạ Cảnh Hành có thể tự do ra vào, lại tránh được cổng chính, tiện hơn rất nhiều.

...

Tại phủ công chúa, đã lâu lắm rồi không có khách đến thăm.

Hai năm trước, tin Tạ Cảnh Hành chết trận sa trường làm công chúa Vinh Tín đổ bệnh, dù trị khỏi nhưng từ đó về sau cả người yếu ớt, không còn quan tâm đến những sự kiện hoàng gia, thậm chí có người đến thăm nàng cũng từ chối không gặp. Công chúa Vinh Tín không có con cái, luôn đối đãi với người cháu Tạ Cảnh Hành như con ruột, lúc trước Tạ Cảnh Hành thường tới lui thăm viếng, nay hắn chết trận, tính tình công chúa lại càng nghiêm túc cũ kỹ, từ đó phủ đệ trở nên vắng vẻ.

Hôm nay phủ công chúa có khách.

Nha hoàn phủ công chúa khá đứng tuổi, nhìn qua một cái đã nhớ ra người này chính là vị tiểu thư từng đến vào hai năm trước, lúc ấy công chúa còn nhiệt tình tiếp đãi nàng, gọi là Thẩm tiểu thư, nhưng tên gì thì không nhớ rõ.

Thông báo không bao lâu thì nha hoàn thân cận của công chúa vội vã đi ra, đón nữ khách và thị vệ vào trong.

Mấy nha hoàn bên ngoài thấy vậy, túm tụm bàn tán: “Rốt cuộc là tiểu thư nhà nào vậy? Hai năm nay công chúa không hoan nghênh khách đến thăm, hôm nay lại cho mời nàng vào.”

“Xem chừng còn rất mong đợi ấy chứ, chắc là có giao tình với công chúa, thật là hiếm thấy.”

“Vị tiểu thư này hai năm trước đã từng đến đây, nàng họ Thẩm, ta nhớ lúc đó nha hoàn thân cận của công chúa còn đích thân đưa nàng về.”

Nha hoàn đứng ở ngoài cùng đột nhiên vỗ trán, nói: “Ta nhớ ra rồi, nàng chính là đích nữ của Uy Vũ đại tướng quân, Thẩm Diệu a!”

Mọi người bừng tỉnh, ánh mắt bát quái trở nên phấn khích vạn phần.

Các nàng tất nhiên biết chuyện huyên náo mấy ngày nay của Thẩm Diệu, nàng ta mất tích ba ngày không thấy bóng dáng. Thẩm Tín treo giá vạn lượng hoàng kim cứu người, ai cũng nghĩ nàng ấy đã gặp chuyện chẳng lành, không ngờ giờ lại xuất hiện ở phủ công chúa.

Thẩm Diệu ngồi ở chính sảnh, mấy nha hoàn đem trà và điểm tâm đến đều len lén nhìn nàng. Nàng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt bọn họ, đúng như lời Tạ Cảnh Hành nói, nàng không thể một mình về phủ để những lời đồn đãi tiếp tục truyền ra. Nàng phải tìm một người quyền cao chức trọng lại có uy tín ra mặt chứng minh cho nàng, hai năm trước gặp nạn trong lần đi xem hoa đăng, công chúa Vinh Tín đã ra mặt giúp nàng, nay lại phải nhờ thêm lần nữa. Công chúa Vinh Tín là người quang minh chính trực, nếu từ miệng công chúa xác nhận, thì không ai có thể nghi ngờ.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Diệu quay lại thấy công chúa được nha hoàn nâng tay đi đến.

Thẩm Diệu kinh ngạc, công chúa mặc trang phục thẫm màu, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ vẫn không che được vẻ tiều tụy, lần trước gặp mặt công chúa rất có tinh thần, nay lại như cái xác không hồn, trong lòng Thẩm Diệu cảm thấy chua xót.

Kiếp trước dù công chúa vẫn già đi, nhưng không hề có vẻ tiều tụy khắc khổ như vậy, có lẽ Tạ Cảnh Hành mất đi là đả kích rất lớn đối với nàng, nên chỉ mới hai năm đã thành bộ dạng như vậy.

Thẩm Diệu đứng dậy hành lễ.

Công chúa thấy nàng, nhớ lại chuyện trước đây, cười nói: “Hai năm rồi không gặp ngươi, lúc trước Thẩm tướng quân đến Tây Bắc gấp quá, bổn cung chưa kịp đưa lễ từ biệt, lúc ngươi hồi kinh bổn cung lại nhiễm phong hàn, sau đó ta cũng không dự tiệc triều cống nên không có cơ hội gặp mặt.” Công chúa Vinh Tín ngồi xuống, ra hiệu cho Thẩm Diệu ngồi theo.

Thẩm Diệu gật đầu nói: “Là thần nữ nên đến bái kiến mới phải.”

“Hai năm trước ta đã nghĩ ngươi lớn lên nhất định rất xinh đẹp, bây giờ xem ra bổn cung đoán không sai, ngươi càng ngày càng xuất chúng, nếu cháu trai ta còn sống…” Giọng nói của nàng dần thấp xuống, trong lòng đau xót không nói được nữa.

Thẩm Diệu đành im lặng.

Công chúa Vinh Tín ổn định cảm xúc rồi cười nói: “Là lỗi của bổn cung, đã làm ngươi mất hứng rồi, mỗi lần ta đều tự nhủ đừng nghĩ đến nữa, cuối cùng vẫn không làm được.”

Công chúa là người cường ngạnh, giờ lại nhận sai với nàng, Thẩm Diệu kinh ngạc đồng thời cũng thương cảm.

Công chúa nói tiếp: “Chuyện của ngươi bổn cung đã nghe qua, tất nhiên sẽ ra mặt giúp ngươi.”

Thẩm Diệu chỉ nói mình bị kẻ xấu bắt đi, do gần phủ Lâm An hầu nên được ám vệ của Tạ Cảnh Hành cứu giúp, nhưng nếu cứ như vậy hồi phủ sẽ bị thị phi vây bủa, nên mới nhờ công chúa giúp đỡ.

Chỉ cần nhắc đến Tạ Cảnh Hành, công chúa phá lệ trở nên khoan dung, thêm vào đó là có lệnh bài mà Tạ Cảnh Hành đưa cho ám vệ, nên công chúa không hề hoài nghi. Hơn nữa nàng có hảo cảm với Thẩm Diệu nên sảng khoái đồng ý.

“Thần nữ đa tạ công chúa điện hạ.” Thẩm Diệu nói: “Lần nào cũng đến làm phiền công chúa, thần nữ thật có lỗi.”

“Có gì phiền toái đâu.” Vinh Tín cười khổ: “Trước đây mỗi khi Tạ Cảnh Hành gây lỗi, đều chạy đến đây trú thân, lần nào cũng là lỗi lớn nhưng không thấy hắn lo lắng chút nào. Ta vốn muốn giúp hắn giải quyết phiền toái, chờ sau này già đi sẽ đổi lại là hắn giải quyết giúp ta, không ngờ… Bây giờ ta muốn tiếp tục giúp hắn giải vây…cũng không được nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tướng Môn Độc Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook