Chương 138: GẶP LẠI CỐ NHÂN
Thiên Sơn Trà Khách
20/05/2019
Trên đường trở về, vợ chồng Thẩm Tín vẫn im lặng, thái độ Thẩm Khâu cũng
khác thường, đến nỗi La Đàm là người tùy tiện cũng có thể cảm nhận được, cẩn thận không nói gì.
Hôm nay Thẩm Diệu đắc tội với Minh An, cũng chính là đắc tội với nước Tần. Vừa hồi kinh đã bị bức đến đầu sóng ngọn gió, tuy có Thẩm Tín che chở nhưng có thể phòng bị ngoài sáng, không thể đề phòng trong tối, cả nhà lo lắng Thẩm Diệu bị công chúa Minh An sử dụng thủ đoạn hãm hại.
Nói gì đi nữa thì chuyện cũng đã phát sinh, cũng chỉ còn cách cố gắng hết sức bảo vệ Thẩm Diệu.
Về đến nhà, Thẩm Diệu rửa mặt chải đầu xong thì trời đã tối muộn. Nàng tự tay đốt nến, Cốc Vũ nhìn thấy liền nói: “Sao tiểu thư không ngủ sớm, chẳng lẽ đang lo lắng việc tối nay, tiểu thư đừng sợ, có lão gia phu nhân che chở, vị công chúa nước Tần kia sẽ không làm hại được tiểu thư.”
Thẩm Diệu lắc đầu. Tính tình công chúa Minh An thế nào nàng hiểu rõ, trời sinh đã ích kỷ hiếu thắng, kiếp trước Minh An cũng từng làm khó nàng, bởi trong mắt Minh An, Phó Tu Nghi xuất sắc như vậy lại cưới một thê tử thô bỉ không tương xứng nên rất khinh thường nàng, nay đổi thành Duệ vương xuất sắc hơn, Minh An cũng không buông tha, có lẽ hai người đã có cừu hận từ kiếp trước.
“Các ngươi lui xuống đi.” Thẩm Diệu nói: “Ta chưa ngủ được, muốn đánh cờ một lát.”
Cốc Vũ còn muốn khuyên thêm thì bị Kinh Trập kéo đi, vội vàng nói: “Vậy chúng nô tỳ xin lui xuống trước, tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, ban đêm trời lạnh, nên ngủ sớm một chút.”
Thẩm Diệu đồng ý, Kinh Trập và Cốc Vũ lui ra.
Trên bàn cờ trống rỗng, Thẩm Diệu một tay cờ đen, một tay cờ trắng, tự đánh cờ với chính mình.
Nàng đánh cờ rất nghiêm túc, thời gian trôi qua, ván cờ dần dần phức tạp hẳn lên, tốc độ hạ cờ cũng ngày càng chậm.
Trong bóng đêm, vạn vật trở nên yên tĩnh, người kinh thành say vùi trong giấc ngủ.
Thẩm Diệu nhìn ván cờ, nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian hai năm, thế lực khắp nơi bắt đầu trỗi dậy, những quân cờ mà nàng bố trí cũng đã về đúng vị trí của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ chiến thắng. Nàng cứ tưởng đây chỉ là ván cờ giữa nàng và Phó Tu Nghi, nhưng xem ra suy nghĩ của nàng vẫn còn quá non nớt.
Sự việc trên đời thiên biến vạn hóa, kẻ ngu ngốc mù quáng như nàng còn có thể trùng sinh thì việc khác hoàn toàn có thể thay đổi, mà những thay đổi này nàng không thể lường trước.
Nàng đứng dậy, đi đến mở cửa sổ. Gió thu mát mẻ đập vào mặt, từ cửa sổ nhìn ra bóng cây lay động, nàng nhìn một chút rồi xoay người, ngọn đèn cầy sắp tàn, chút ánh sáng cuối cùng lòe lòe rồi tắt hẳn.
Ánh trăng tựa như dòng nước tiến vào chiếm cứ gian phòng, so với ánh đèn nhìn dịu mắt hơn.
“Cạch” một tiếng, trên bàn cờ có thêm một người ngồi đối diện, tay hắn cầm lấy cờ đen, tùy ý đặt xuống rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu.
Áo bào màu tím dưới ánh trăng càng thêm hoa lệ, chủ nhân của chiếc áo dường như đã quen thuộc với căn phòng này.
Từ khi trùng sinh, Tạ Cảnh Hành thường xuyên làm khách không mời giữa đêm tối, Thẩm Diệu nhìn cũng đã quen, mặt không đổi sắc đóng cửa sổ lại. Thiếu ánh trăng, gian phòng bỗng tối sầm. Thẩm Diệu bước đến cạnh bàn, châm lửa thắp một ngọn nến khác.
Giữa ánh sáng ấm áp, bóng hai người chồng lên nhau nhìn có vẻ ái muội. Thẩm Diệu dời ngọn đèn đến giữa hai người.
“Ngươi đang đợi ta?” Giọng người thanh niên trầm thấp hỏi, hắn cố ý đè thấp giọng, âm thanh phát ra giống như tiếng thì thầm của tình nhân, trong câu hỏi mang theo ý cười, dường như đang rất thoải mái.
Thẩm Diệu nhìn hắn, vẻ anh tuấn không che giấu nỗi dưới lớp mặt nạ, chỉ càng tăng thêm sự thần bí làm rung động lòng người. Ai nấy đồn đãi hoàng thất Đại Lương người người đều xinh đẹp, nàng chưa từng gặp bộ dáng chân thật của Duệ vương, nhưng nàng biết vẻ tao nhã, khí thế cao ngạo này không phải ai cũng có được.
“Điện hạ gõ ba cái lên cột trụ, chẳng phải muốn nói với thần nữ canh ba sẽ đến sao. Tiểu nữ chỉ còn cách tuân mệnh.” Nàng đáp.
Người đối diện nâng khỏe môi, nói: “Thật thông minh.”
Thái độ của hắn ngả ngớn phong lưu, nhưng lại làm người ta cảm thấy có khoảng cách. Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Điện hạ có điều gì muốn nói với tiểu nữ?”
Hắn cầm quân cờ đen trong tay ngắm nghía, ngón tay thon dài trắng nõn đối lập với màu đen của quân cờ càng thêm tinh xảo xinh đẹp. Hắn lướt nhìn ván cờ, nói: “Ván cờ này thật thú vị, tiểu nha đầu, cả thiên hạ bị ngươi gom về trong một ván cờ, không biết Đại Lương nằm ở đâu? Bổn vương là quân cờ nào trên bàn cờ này?”
Thẩm Diệu im lặng.
Hắn không để ý, tự mình tiếp tục nói: “Hôm nay trong yến tiệc triều cống, bổn vương thấy ngươi và công chúa Minh An hình như có quen biết. Ngươi đã từng gặp công chúa Minh An sao?”
Trong lòng Thẩm Diệu căng thẳng, tất nhiên nàng biết công chúa Minh An, nhưng biểu hiện hôm nay của nàng kín kẽ hợp lý, trừ Hoàng Phủ Hạo không ai có thể nghi ngờ. Một bên là công chúa nước Tần, một bên là tiểu thư quan lại ở Minh Tề, hai nước cách xa ngàn dặm, đây cũng là lần đầu công chúa Minh An đến Minh Tề, không ai có thể nghĩ ra hai nàng có liên hệ. Nhưng người ngồi đối diện này lại nghi ngờ, hỏi một câu đúng trọng tâm.
Hắn phát hiện điều gì? Điều tra được cái gì rồi sao? Hay chỉ dựa vào diễn biến trên yến tiệc đã nhận ra có điều không hợp lý, nếu vậy thì sự nhạy cảm của hắn quả là đáng sợ. [Phan Ngọc Huyền: Quỷ đẻ hắn đó nương nương!]
Trong lòng nỗi sóng, bàn tay trong tay áo nắm chặt, nhưng trên mặt nàng vẫn là nụ cười thản nhiên: “Tiểu nữ chưa từng gặp công chúa Minh An, nhưng đối với điện hạ là người quen cũ.”
Thanh niên áo tím nghiêng đầu nhìn nàng, hai tay bỗng nhiên chống lên bàn cờ, làm điểm tựa cho cơ thể tiến sát Thẩm Diệu, nhỏ giọng hỏi vào tai nàng: “Ồ? Là khi nào?”
Thẩm Diệu nhìn hắn gần trong gang tấc, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại hờ hững. Không hiểu nỗi hắn là kẻ lạnh lùng hay cuồng nhiệt, chỉ có điều nàng mẫn cảm thấy được sự nguy hiểm từ con người hắn, theo bản năng chỉ muốn tránh né.
Đôi mắt tối đen như mực nhìn nàng chằm chằm, nàng cúi đầu tránh né, nhìn áo bào thêu hoa văn tinh xảo, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp, Tạ Cảnh Hành.”
Cả gian phòng rơi vào yên lặng, ngọn đèn cầy bị thiêu đốt phát ra tiếng xoẹt xoẹt, nở ra những chùm hoa ánh sáng nho nhỏ rồi nhanh chóng lụi tàn.
Thẩm Diệu ngẩng đầu.
Thanh niên áo tím nhìn nàng cười nhẹ, bóng dáng hai người trên sàn giống hệt như đang hôn nhau, triền miên không dứt.
Hắn chậm rãi trở về vị trí, giọng nói có vẻ vui sướng: “Đã lâu không gặp, Thẩm Diệu.”
Hắn vương tay gỡ mặt nạ ra.
Thời gian hai năm đã biến một thiếu niên môi hồng răng trắng thành một chàng trai tuấn tú mỹ mạo, nụ cười vẫn phong lưu bất hảo, nhưng đôi mắt đã mất đi vẻ cuồng vọng ngày nào. Thay vào đó là một loại quý khí tao nhã, giống như viên ngọc đen tỏa sáng trong bóng đêm, vừa xinh đẹp vừa mị hoặc, mỗi một cử chỉ của hắn đều mang theo khí thế vương giả.
Trở về thân phận thật sự, hắn không cần che giấu hào quang của chính mình, làm người ta nhìn đến chói cả mắt.
Hắn ngồi đó, cười mà như không cười nhìn Thẩm Diệu, giọng điệu ái muội: “Hai năm không gặp, ai cho ngươi lá gan gọi thẳng tên ta?”
Lời lẽ chua ngoa, nhưng trong vô thức hắn đã sửa xưng hô từ “bổn vương” thành “ta”.
Thẩm Diệu châm chọc nói: “Hiện giờ ngươi đã không còn là Tạ tiểu hầu gia của Hầu phủ, nếu ngươi không thích ta gọi tên, vậy ta sẽ gọi ngươi là Duệ vương.” Từ tiểu hầu gia lật người một cái trở thành em ruột của vua Vĩnh Nhạc, Tạ Cảnh Hành có vẻ già đi nhiều.
Tạ Cảnh Hành tươi cười ngả ngớn nói: “Ta không để ý a. Nhưng mà ta quên nói với ngươi, tên thật của ta là Tạ Uyên, Cảnh Hành là nhũ danh, là tên thân mật,… A, ngươi trưởng thành rồi thật là hư hỏng nha, chẳng lẽ ta với ngươi đã thân mật tới mức gọi nhau bằng nhũ danh rồi?”
Thẩm Diệu căm tức nhìn hắn.
Ngoại trừ người thân, chỉ có vợ chồng mới gọi nhau bằng tên thân mật. Thẩm Diệu không ngờ sau khi thay đổi thân phận thì tên của hắn cũng đổi thành nhũ danh luôn rồi, thật là khéo a.
Tạ Cảnh Hành tự nhiên như đang ở nhà, cầm bình trà lên tự rót, tự uống, liếc nhìn Thẩm Diệu đang tức giận, hắn thấy thật thú vị: “Có qua có lại, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì đây, Kiều Kiều?”
Hắn nhấn nhá hai chữ Kiều Kiều mềm nhuyễn làm người ta nhột nhạt, cộng với vẻ mặt anh tuấn vô đối, nếu là cô gái bình thường, có lẽ đã bị mê hoặc đến nỗi không biết đâu là hướng nam, đâu là hướng bắc. Thẩm Diệu thầm nghĩ, nếu hắn không phải người của hoàng thất, đến tiểu quan quán làm trai bao nhất định rất đắc khách, nói không chừng còn có thể nổi danh khắp thiên hạ, diễm áp quần phương.
“Đang nghĩ cái gì?” Tạ Cảnh Hành hỏi.
“Ta đang nghĩ ngươi anh tuấn như vậy, đẹp hơn cả đệ nhất tiểu quan ở kinh thành, hèn chi phải mang mặt nạ che giấu.” Thẩm Diệu cố ý đả kích hắn.
Tạ Cảnh Hành sặc nước trà, vẻ mặt sượng ngắc. Thẩm Diệu thấy thế trong lòng vui sướng. Chưa kịp nói gì đã nghe thấy thanh âm của hắn lại vang lên: “Ngươi lo lắng ta bị nhiều người dòm ngó như vậy, xem ra thật sự thích ta rồi.”
Thẩm Diệu nói: “Duệ vương bớt ảo tưởng đi là vừa.” Nàng ghét bỏ cái tên thân mật Tạ Cảnh Hành, nên đổi cách xưng hô.
“Lúc trước khi ngươi cường hôn ta, cũng không có vô tình như vậy.” Hắn nói.
Thẩm Diệu trợn to hai mắt không thể tin nỗi, bộ dáng giống hệt nai con mới sinh, con ngươi to đen tròn tròn, nhìn đáng yêu cực.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tạ Cảnh Hành đưa tay bẹo má nàng, Thẩm Diệu không ngờ hắn lớn mật như vậy nên không kịp tránh, đến lúc phản ứng lại thì hắn đã rút tay về, hắn u buồn nói: “Xem ra ngươi không nhớ gì cả, chính là cái đêm ngươi rời khỏi kinh thành, ta đã đến tạm biệt ngươi.”
Thẩm Diệu im lặng nhìn hắn không nói.
Tạ Cảnh Hành thở dài một tiếng: “Quả nhiên, ngươi say rượu nên không nhớ rõ đã làm gì ta a?”
Thẩm Diệu rối rắm.
Người ta nói uống rượu hỏng việc. Thật ra tửu lượng của nàng cũng không tệ, chỉ là cơ thể nàng hai năm trước còn nhỏ, không giống kiếp trước, vả lại rượu hôm đó qua ngon, trong lúc mơ hồ nàng đòi ngủ riêng một gian phòng vì không muốn lộ bí mật, nàng không ngờ hôm đó Tạ Cảnh Hành đã tới.
“Duệ vương nói đùa, ta và ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, ta còn có thể làm gì ngươi?” Thẩm Diệu cố gắng kiềm chế bất an trong lòng. Nàng không hiểu biết nhiều về chuyện nam nữ, kiếp trước đối với Phó Tu Nghi cũng chỉ đơn phương lấy lòng, mọi thứ đều non nớt như tờ giấy trắng, sao có thể đối phó với Tạ Cảnh Hành lòng dạ đen tối.
Tạ Cảnh Hành không vội cãi lại, chỉ cười cười, chậm rãi mở miệng: “Dường như ngươi rất muốn làm Hoàng hậu, lúc say rượu cứ lôi kéo Lý công công đi xem pháo hoa, còn muốn thái tử và công chúa đến xem cùng ngươi.” Hắn hứng thú nhìn xoáy vào đôi mắt Thẩm Diệu: “Có phải không Thẩm hoàng hậu?”
Thẩm Diệu nâng ly trà lên uống để che giấu sự bối rối, nghe tới đây thì phun hết ra ngoài.
Đã bao lâu rồi nàng không nghe người khác gọi nàng là Thẩm hoàng hậu, trong nháy mắt nàng có cảm giác mình đang nằm mơ, chỉ sợ cuộc sống sau khi trùng sinh chỉ là một giấc mộng đẹp, hiện thực hóa mong muốn sửa sai của nàng, đến khi tỉnh mộng vẫn là cung điện lạnh băng, chờ đợi nàng là kết cục chết chóc.
Toàn thân Thẩm Diệu cứng ngắc, lúc đầu nàng nghĩ Tạ Cảnh Hành cố ý nói dối để trêu đùa, nhưng hắn kể ra rõ ràng rành mạch như vậy, những lời ấy nếu không phải tự nàng nói, không ai có thể tưởng tượng được, vậy là đêm ấy quả thật hắn đã đến. Trời ạ, đến cuối cùng nàng đã nói những gì, Tạ Cảnh Hành thông minh như vậy, có thể qua những lời nàng nói suy đoán được chuyện gì hay không?
Tạ Cảnh Hành nhìn nàng bất an, ánh mắt tối lại, nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Đừng sợ, ta rất khoang dung với nữ nhân. Có biết lúc đó ngươi đã làm gì ta không?”
“Ta đã làm gì?” Thẩm Diệu trấn định nhìn hắn.
“Cũng… không có gì.” Tạ Cảnh Hành lười biếng lấy tay chống cằm, nhẹ nhàng phun ra một câu kinh người: “Chỉ là ngươi ôm ta cứng ngắt, không cho ta đi, lại đè ta, hôn ta, khóc lóc đòi làm hoàng hậu của ta, muốn ta đừng lạnh nhạt với ngươi thôi.”
Thẩm Diệu cứng người.
“Ta không có làm chuyện đó.” Thẩm Diệu hét lên. Dù nàng say thế nào, cũng không bao giờ có ý tưởng kiều diễm với Tạ Cảnh Hành, huống chi nàng không phải người hành xử tùy tiện như vậy.
“Ngươi muốn chối?” Tạ Cảnh Hành nhíu mày: “Làm vậy là không có đạo đức đâu, Thẩm Kiều Kiều.”
“Ta cho ngươi bạc.” Thẩm Diệu quyết định thật nhanh: “Ngươi muốn bao nhiêu, ta có thể bồi thường cho ngươi.”
Tạ Cảnh Hành lẳng lặng nhìn nàng, không biết vì sao, Thẩm Diệu cảm thấy trong ánh mắt kia tràn ra vô số mũi dao, găm vào người nàng. Sau một lúc lâu, Tạ Cảnh Hành mới nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cho rằng ta là ai? Là tiểu quan hay là nam sủng. Bạc à? Bổn vương đã từng thiếu bạc sao.”
Thẩm Diệu im lặng.
Tạ Cảnh Hành hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc nói: “Làm sao phát hiện?”
Thẩm Diệu khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
Tạ Cảnh Hành vân vê mặt nạ trên bàn: “Làm sao phát hiện thân phận của ta? Hai năm trước tin ta chết trận truyền ra, dù thế nào cũng không thể vừa gặp đã nhận ra, điều này không hợp lý.”
“Trước đây ta chỉ đoán ngươi là người Đại Lương, không biết ngươi là người của hoàng thất. Lúc gặp ở tiệc triều cống, cảm thấy quen thuộc nên cả gan đoán một lần.” Thẩm Diệu nói.
Tạ Cảnh Hành nghe vậy, dần dần cau mày, nhìn Thẩm Diệu, nói: “Hai năm trước ngươi đã đoán được ta là người Đại Lương?”
“Đêm ở chùa Ngọa Long, tiểu hầu gia có hứng thú uống trà, ăn điểm tâm.” Vẻ mặt Thẩm Diệu bình tĩnh: “Trong lúc đó đã cho ta ăn một chút.”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Thì sao?”
“Trùng hợp là ta biết loại điểm tâm này, hương vị do đầu bếp Đại Lương làm ra, rất đặc biệt.”
Tạ Cảnh Hành nao nao.
Hai năm trước, ở chùa Ngọa Long hắn bắt gặp Thẩm Diệu hãm hại Thẩm Thanh và Dự thân vương, vì hứng thú nên đến phòng nàng ngồi trong chốc lát. Đêm khuya đói bụng, hắn lấy điểm tâm mang theo ra ăn, còn đút cho Thẩm Diệu. Trước giờ hắn quen sống sung sướng, đi đâu cũng mang theo đầu bếp riêng, túi điểm tâm kia đúng là do đầu bếp người Đại Lương làm ra.
Tạ Cảnh Hành nghĩ tới rất nhiều manh mối có thể khiến Thẩm Diệu đoán ra thân phận của hắn, lại không nghĩ tới manh mối này. Một chút điểm tâm lại làm hắn lộ sơ hở, nhưng mà… Ánh mắt hắn sắc sảo liếc nhìn Thẩm Diệu: “Làm sao ngươi biết điểm tâm đó do người Đại Lương làm ra?”
“Ta từng nếm qua nên biết thôi.” Thẩm Diệu nói.
Về điều này nàng không nói dối, đúng là nàng đã từng ăn, lễ triều cống Minh Tề các nước đều gửi rất nhiều quà tặng, điểm tâm của người Đại Lương có chút hương vị khác biệt làm nàng có ấn tượng. Vĩnh Nhạc đế là người sành ăn, trong điểm tâm thường thêm chút nước ép hoa quả, nàng thấy rất mới mẻ, vì làm Phó Tu Nghi vui lòng, nàng từng tự tay xuống bếp học làm, nhưng hắn không thích đồ ngọt, thứ nàng làm ra đều thưởng cho hạ nhân, làm nàng hết sức khổ sở.
Điểm tâm Tạ Cảnh Hành ăn đêm đó, đúng là có hương vị hoa quả, lúc đó triều cống vẫn chưa diễn ra, làm Thẩm Diệu nghi ngờ.
Tạ Cảnh Hành nói: “Trùng hợp như vậy à?”
“May mắn mà thôi.” Thẩm Diệu trợn mắt nói dối. Thực ra nàng bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tạ Cảnh Hành bởi từng tình cờ nhìn thấy hắn và Cao thái y qua lại mật thiết, trước đây nàng thấy Cao Dương rất quen mắt, ngẫm lại mới nhớ hắn là trọng thần tháp tùng thân vương nước Đại Lương đến chúc mừng triều cống trong kiếp trước, Cao Dương là người đa mưu túc trí, Phó Tu Nghi từng lưu ý Bùi Lang về người này, sự nghi ngờ ấy cộng với món điểm tâm kia, càng làm nàng khẳng định về thân phận người Đại Lương của Tạ Cảnh Hành.
Sau đó nàng đến Tây Bắc, tin Tạ Cảnh Hành chết trận truyền đến. Sau khi khiếp sợ, nàng chậm rãi suy nghĩ, sau khi nàng trùng sinh đã có rất nhiều chuyện đi chệch quỹ đạo cũ, tại sao chỉ có kết cục của Tạ Cảnh Hành vẫn như trước, với sự lợi hại của hắn, có thể dễ dàng bị người khác mưu tính sao, nàng không tin.
Đổi góc độ khác, nếu nói Tạ Cảnh Hành thực hiện mưu kế ve sầu thoát xác, mưu tính chuyện sâu xa, nàng hoàn toàn có thể tin tưởng. Hiện giờ sự thật chứng minh, hắn lấy cớ chết trận, dùng một thân phận khác xuất hiện trước mặt mọi người, điều này rất phù hợp với tính cách của hắn, dã tâm của hắn không gói gọn trong hầu phủ nhỏ bé kia.
Nhưng cuối cùng thứ hắn muốn là gì, ánh mắt Thẩm Diệu vô tình nhìn qua bàn cờ, những quân trắng đen đan xen chằng chịt, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
“Có vẻ như thần may mắn luôn đừng về phía ngươi.” Tạ Cảnh Hành ung dung nhìn nàng.
“Thật ra…” Thẩm Diệu nhịn không được hỏi: “Ta rất muốn biết ngươi làm cách nào để có được thân phận Duệ vương?”
Thẩm Diệu nghĩ nếu hắn dám mạo danh hoàng thất Đại Lương, em ruột cùng cha cùng mẹ với Vĩnh Nhạc đế, một khi chuyện này bị phát hiện, hậu quả thật khó lường. Nhưng nếu thân phận này là thật, vậy tại sao hắn phải sống hơn mười năm trong vỏ bọc tiểu hầu gia ở phủ Lâm An hầu, con trai thật sự của Tạ Đỉnh hiện giờ đang ở đâu?
“Ta vốn chính là Duệ vương.” Tạ Cảnh Hành nói: “Hiện tại chỉ trở về vị trí của mình mà thôi.”
Thẩm Diệu giật mình: “Tạ Đỉnh không phải là phụ thân của ngươi?”
Tạ Cảnh Hành khinh thường cười: “Lâm An hầu? Hắn có tư cách làm phụ thân của ta sao?”
Thì ra Tạ Cảnh Hành không phải con trai Tạ Đỉnh. Thẩm Diệu càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, thân phận Tạ Cảnh Hành chắc hẳn chứa rất nhiều bí mật, điều này kiếp trước nàng chưa từng chú ý. Thẩm Diệu đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước Phó Tu Nghi tìm mọi cách chèn ép Tạ Cảnh Hành, thậm chí cài người vào quân đội Tạ gia, ám toán Tạ Cảnh Hành và Tạ Đỉnh đến nỗi da ngựa bọc thây, hại Tạ gia ngoài hai kẻ vô dụng Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều không còn ai nối dõi, là vì muốn đoạt lại binh quyền Tạ gia, hay do Phó Tu Nghi đã nghi ngờ thân thế Tạ Cảnh Hành nên muốn nhổ cỏ tận gốc.
Vẻ mặt phức tạp của nàng không qua được mắt Tạ Cảnh Hành, nụ cười trên môi hắn càng thêm sâu. Dung mạo hắn vừa chính vừa tà, nhưng rõ ràng rất đẹp mắt, ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn, nói: “Lâu ngày gặp lại, ngươi tiến bộ không ít.”
Thẩm Diệu phục hồi tinh thần, nhìn hắn nói: “Duệ vương hiện giờ cũng rất oai phong.”
Từ tiểu hầu gia trở thành Duệ vương điện hạ, khí chất của Tạ Cảnh Hành phát ra càng thành thục hơn, trước đây hắn chỉ là tiểu bá vương ngang dọc kinh thành, nay vừa nghe tên đã làm người khác kính sợ.
“Ta như vậy ngươi có hài lòng không?” Tạ Cảnh Hành cười: “Có tự hào không?”
Thẩm Diệu đoan trang nói: “Tiểu nữ là người Minh Tề, điện hạ là người Đại Lương, nước sông không phạm nước giếng, sao có thể vì ngài mà tự hào?”
Tạ Cảnh Hành cầm lấy mặt nạ trên bàn đeo vào. Mặt nạ không che được hào quang của hắn mà còn tăng thêm vẻ thần bí.
“Lúc hôn ta, ngươi không có nói như vậy a.” Ánh mắt hắn sáng như ánh sao, nhìn nàng nói: “Lúc đó ngươi nói, ta đã là người của ngươi.”
Thẩm Diệu liều chết không nhận: “Duệ vương nhớ nhầm rồi.”
“Sau này ta sẽ giúp ngươi nhớ lại.” Tạ Cảnh Hành đứng lên, áo bào xẹt qua mặt bàn, đảo lộn một vài quân cờ. Hắn nói: “Lần sau sẽ trở lại thăm ngươi, Thẩm... Kiều Kiều.”
Tạ Cảnh Hành từ cửa sổ bay ra ngoài. Thẩm Diệu nhìn theo bóng dáng hắn, thầm nghĩ ngày mai phải nhờ Thẩm Khâu sắp xếp thêm vài thủ vệ trong sân. Tốt xấu gì người nhà nàng cũng đều là võ quan, vậy mà có nam nhân đột nhập, đi lại tự nhiên mà không một ai tỉnh ngủ, quả là đáng chê cười.
Tại ngã rẽ bên ngoài Thẩm trạch, nam tử thong thả bước đi, giờ đã là canh ba, bên ngoài không có ai khác ngoài hắn và thị vệ. Thị vệ kia nhìn hắn nói: “Tâm trạng chủ nhân hình như rất vui vẻ.”
Hắn nói là đi thăm hỏi cố nhân, không ngờ từ bên trong đi ra, khóe môi lúc nào cũng giương lên, không biết gặp việc gì mà cao hứng như vậy.
Thanh niên nhìn lướt qua thị vệ, tay áo thêu kim tuyết phiêu động trong gió, dù mặc đồ dạ hành cũng nổi bật vẻ oai hùng. Đôi mắt hắn cười như không cười, thanh âm vui vẻ nói: “Gặp được người thú vị, tâm tình tự nhiên tốt.”
Hôm nay Thẩm Diệu đắc tội với Minh An, cũng chính là đắc tội với nước Tần. Vừa hồi kinh đã bị bức đến đầu sóng ngọn gió, tuy có Thẩm Tín che chở nhưng có thể phòng bị ngoài sáng, không thể đề phòng trong tối, cả nhà lo lắng Thẩm Diệu bị công chúa Minh An sử dụng thủ đoạn hãm hại.
Nói gì đi nữa thì chuyện cũng đã phát sinh, cũng chỉ còn cách cố gắng hết sức bảo vệ Thẩm Diệu.
Về đến nhà, Thẩm Diệu rửa mặt chải đầu xong thì trời đã tối muộn. Nàng tự tay đốt nến, Cốc Vũ nhìn thấy liền nói: “Sao tiểu thư không ngủ sớm, chẳng lẽ đang lo lắng việc tối nay, tiểu thư đừng sợ, có lão gia phu nhân che chở, vị công chúa nước Tần kia sẽ không làm hại được tiểu thư.”
Thẩm Diệu lắc đầu. Tính tình công chúa Minh An thế nào nàng hiểu rõ, trời sinh đã ích kỷ hiếu thắng, kiếp trước Minh An cũng từng làm khó nàng, bởi trong mắt Minh An, Phó Tu Nghi xuất sắc như vậy lại cưới một thê tử thô bỉ không tương xứng nên rất khinh thường nàng, nay đổi thành Duệ vương xuất sắc hơn, Minh An cũng không buông tha, có lẽ hai người đã có cừu hận từ kiếp trước.
“Các ngươi lui xuống đi.” Thẩm Diệu nói: “Ta chưa ngủ được, muốn đánh cờ một lát.”
Cốc Vũ còn muốn khuyên thêm thì bị Kinh Trập kéo đi, vội vàng nói: “Vậy chúng nô tỳ xin lui xuống trước, tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, ban đêm trời lạnh, nên ngủ sớm một chút.”
Thẩm Diệu đồng ý, Kinh Trập và Cốc Vũ lui ra.
Trên bàn cờ trống rỗng, Thẩm Diệu một tay cờ đen, một tay cờ trắng, tự đánh cờ với chính mình.
Nàng đánh cờ rất nghiêm túc, thời gian trôi qua, ván cờ dần dần phức tạp hẳn lên, tốc độ hạ cờ cũng ngày càng chậm.
Trong bóng đêm, vạn vật trở nên yên tĩnh, người kinh thành say vùi trong giấc ngủ.
Thẩm Diệu nhìn ván cờ, nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian hai năm, thế lực khắp nơi bắt đầu trỗi dậy, những quân cờ mà nàng bố trí cũng đã về đúng vị trí của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ chiến thắng. Nàng cứ tưởng đây chỉ là ván cờ giữa nàng và Phó Tu Nghi, nhưng xem ra suy nghĩ của nàng vẫn còn quá non nớt.
Sự việc trên đời thiên biến vạn hóa, kẻ ngu ngốc mù quáng như nàng còn có thể trùng sinh thì việc khác hoàn toàn có thể thay đổi, mà những thay đổi này nàng không thể lường trước.
Nàng đứng dậy, đi đến mở cửa sổ. Gió thu mát mẻ đập vào mặt, từ cửa sổ nhìn ra bóng cây lay động, nàng nhìn một chút rồi xoay người, ngọn đèn cầy sắp tàn, chút ánh sáng cuối cùng lòe lòe rồi tắt hẳn.
Ánh trăng tựa như dòng nước tiến vào chiếm cứ gian phòng, so với ánh đèn nhìn dịu mắt hơn.
“Cạch” một tiếng, trên bàn cờ có thêm một người ngồi đối diện, tay hắn cầm lấy cờ đen, tùy ý đặt xuống rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu.
Áo bào màu tím dưới ánh trăng càng thêm hoa lệ, chủ nhân của chiếc áo dường như đã quen thuộc với căn phòng này.
Từ khi trùng sinh, Tạ Cảnh Hành thường xuyên làm khách không mời giữa đêm tối, Thẩm Diệu nhìn cũng đã quen, mặt không đổi sắc đóng cửa sổ lại. Thiếu ánh trăng, gian phòng bỗng tối sầm. Thẩm Diệu bước đến cạnh bàn, châm lửa thắp một ngọn nến khác.
Giữa ánh sáng ấm áp, bóng hai người chồng lên nhau nhìn có vẻ ái muội. Thẩm Diệu dời ngọn đèn đến giữa hai người.
“Ngươi đang đợi ta?” Giọng người thanh niên trầm thấp hỏi, hắn cố ý đè thấp giọng, âm thanh phát ra giống như tiếng thì thầm của tình nhân, trong câu hỏi mang theo ý cười, dường như đang rất thoải mái.
Thẩm Diệu nhìn hắn, vẻ anh tuấn không che giấu nỗi dưới lớp mặt nạ, chỉ càng tăng thêm sự thần bí làm rung động lòng người. Ai nấy đồn đãi hoàng thất Đại Lương người người đều xinh đẹp, nàng chưa từng gặp bộ dáng chân thật của Duệ vương, nhưng nàng biết vẻ tao nhã, khí thế cao ngạo này không phải ai cũng có được.
“Điện hạ gõ ba cái lên cột trụ, chẳng phải muốn nói với thần nữ canh ba sẽ đến sao. Tiểu nữ chỉ còn cách tuân mệnh.” Nàng đáp.
Người đối diện nâng khỏe môi, nói: “Thật thông minh.”
Thái độ của hắn ngả ngớn phong lưu, nhưng lại làm người ta cảm thấy có khoảng cách. Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Điện hạ có điều gì muốn nói với tiểu nữ?”
Hắn cầm quân cờ đen trong tay ngắm nghía, ngón tay thon dài trắng nõn đối lập với màu đen của quân cờ càng thêm tinh xảo xinh đẹp. Hắn lướt nhìn ván cờ, nói: “Ván cờ này thật thú vị, tiểu nha đầu, cả thiên hạ bị ngươi gom về trong một ván cờ, không biết Đại Lương nằm ở đâu? Bổn vương là quân cờ nào trên bàn cờ này?”
Thẩm Diệu im lặng.
Hắn không để ý, tự mình tiếp tục nói: “Hôm nay trong yến tiệc triều cống, bổn vương thấy ngươi và công chúa Minh An hình như có quen biết. Ngươi đã từng gặp công chúa Minh An sao?”
Trong lòng Thẩm Diệu căng thẳng, tất nhiên nàng biết công chúa Minh An, nhưng biểu hiện hôm nay của nàng kín kẽ hợp lý, trừ Hoàng Phủ Hạo không ai có thể nghi ngờ. Một bên là công chúa nước Tần, một bên là tiểu thư quan lại ở Minh Tề, hai nước cách xa ngàn dặm, đây cũng là lần đầu công chúa Minh An đến Minh Tề, không ai có thể nghĩ ra hai nàng có liên hệ. Nhưng người ngồi đối diện này lại nghi ngờ, hỏi một câu đúng trọng tâm.
Hắn phát hiện điều gì? Điều tra được cái gì rồi sao? Hay chỉ dựa vào diễn biến trên yến tiệc đã nhận ra có điều không hợp lý, nếu vậy thì sự nhạy cảm của hắn quả là đáng sợ. [Phan Ngọc Huyền: Quỷ đẻ hắn đó nương nương!]
Trong lòng nỗi sóng, bàn tay trong tay áo nắm chặt, nhưng trên mặt nàng vẫn là nụ cười thản nhiên: “Tiểu nữ chưa từng gặp công chúa Minh An, nhưng đối với điện hạ là người quen cũ.”
Thanh niên áo tím nghiêng đầu nhìn nàng, hai tay bỗng nhiên chống lên bàn cờ, làm điểm tựa cho cơ thể tiến sát Thẩm Diệu, nhỏ giọng hỏi vào tai nàng: “Ồ? Là khi nào?”
Thẩm Diệu nhìn hắn gần trong gang tấc, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại hờ hững. Không hiểu nỗi hắn là kẻ lạnh lùng hay cuồng nhiệt, chỉ có điều nàng mẫn cảm thấy được sự nguy hiểm từ con người hắn, theo bản năng chỉ muốn tránh né.
Đôi mắt tối đen như mực nhìn nàng chằm chằm, nàng cúi đầu tránh né, nhìn áo bào thêu hoa văn tinh xảo, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp, Tạ Cảnh Hành.”
Cả gian phòng rơi vào yên lặng, ngọn đèn cầy bị thiêu đốt phát ra tiếng xoẹt xoẹt, nở ra những chùm hoa ánh sáng nho nhỏ rồi nhanh chóng lụi tàn.
Thẩm Diệu ngẩng đầu.
Thanh niên áo tím nhìn nàng cười nhẹ, bóng dáng hai người trên sàn giống hệt như đang hôn nhau, triền miên không dứt.
Hắn chậm rãi trở về vị trí, giọng nói có vẻ vui sướng: “Đã lâu không gặp, Thẩm Diệu.”
Hắn vương tay gỡ mặt nạ ra.
Thời gian hai năm đã biến một thiếu niên môi hồng răng trắng thành một chàng trai tuấn tú mỹ mạo, nụ cười vẫn phong lưu bất hảo, nhưng đôi mắt đã mất đi vẻ cuồng vọng ngày nào. Thay vào đó là một loại quý khí tao nhã, giống như viên ngọc đen tỏa sáng trong bóng đêm, vừa xinh đẹp vừa mị hoặc, mỗi một cử chỉ của hắn đều mang theo khí thế vương giả.
Trở về thân phận thật sự, hắn không cần che giấu hào quang của chính mình, làm người ta nhìn đến chói cả mắt.
Hắn ngồi đó, cười mà như không cười nhìn Thẩm Diệu, giọng điệu ái muội: “Hai năm không gặp, ai cho ngươi lá gan gọi thẳng tên ta?”
Lời lẽ chua ngoa, nhưng trong vô thức hắn đã sửa xưng hô từ “bổn vương” thành “ta”.
Thẩm Diệu châm chọc nói: “Hiện giờ ngươi đã không còn là Tạ tiểu hầu gia của Hầu phủ, nếu ngươi không thích ta gọi tên, vậy ta sẽ gọi ngươi là Duệ vương.” Từ tiểu hầu gia lật người một cái trở thành em ruột của vua Vĩnh Nhạc, Tạ Cảnh Hành có vẻ già đi nhiều.
Tạ Cảnh Hành tươi cười ngả ngớn nói: “Ta không để ý a. Nhưng mà ta quên nói với ngươi, tên thật của ta là Tạ Uyên, Cảnh Hành là nhũ danh, là tên thân mật,… A, ngươi trưởng thành rồi thật là hư hỏng nha, chẳng lẽ ta với ngươi đã thân mật tới mức gọi nhau bằng nhũ danh rồi?”
Thẩm Diệu căm tức nhìn hắn.
Ngoại trừ người thân, chỉ có vợ chồng mới gọi nhau bằng tên thân mật. Thẩm Diệu không ngờ sau khi thay đổi thân phận thì tên của hắn cũng đổi thành nhũ danh luôn rồi, thật là khéo a.
Tạ Cảnh Hành tự nhiên như đang ở nhà, cầm bình trà lên tự rót, tự uống, liếc nhìn Thẩm Diệu đang tức giận, hắn thấy thật thú vị: “Có qua có lại, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì đây, Kiều Kiều?”
Hắn nhấn nhá hai chữ Kiều Kiều mềm nhuyễn làm người ta nhột nhạt, cộng với vẻ mặt anh tuấn vô đối, nếu là cô gái bình thường, có lẽ đã bị mê hoặc đến nỗi không biết đâu là hướng nam, đâu là hướng bắc. Thẩm Diệu thầm nghĩ, nếu hắn không phải người của hoàng thất, đến tiểu quan quán làm trai bao nhất định rất đắc khách, nói không chừng còn có thể nổi danh khắp thiên hạ, diễm áp quần phương.
“Đang nghĩ cái gì?” Tạ Cảnh Hành hỏi.
“Ta đang nghĩ ngươi anh tuấn như vậy, đẹp hơn cả đệ nhất tiểu quan ở kinh thành, hèn chi phải mang mặt nạ che giấu.” Thẩm Diệu cố ý đả kích hắn.
Tạ Cảnh Hành sặc nước trà, vẻ mặt sượng ngắc. Thẩm Diệu thấy thế trong lòng vui sướng. Chưa kịp nói gì đã nghe thấy thanh âm của hắn lại vang lên: “Ngươi lo lắng ta bị nhiều người dòm ngó như vậy, xem ra thật sự thích ta rồi.”
Thẩm Diệu nói: “Duệ vương bớt ảo tưởng đi là vừa.” Nàng ghét bỏ cái tên thân mật Tạ Cảnh Hành, nên đổi cách xưng hô.
“Lúc trước khi ngươi cường hôn ta, cũng không có vô tình như vậy.” Hắn nói.
Thẩm Diệu trợn to hai mắt không thể tin nỗi, bộ dáng giống hệt nai con mới sinh, con ngươi to đen tròn tròn, nhìn đáng yêu cực.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tạ Cảnh Hành đưa tay bẹo má nàng, Thẩm Diệu không ngờ hắn lớn mật như vậy nên không kịp tránh, đến lúc phản ứng lại thì hắn đã rút tay về, hắn u buồn nói: “Xem ra ngươi không nhớ gì cả, chính là cái đêm ngươi rời khỏi kinh thành, ta đã đến tạm biệt ngươi.”
Thẩm Diệu im lặng nhìn hắn không nói.
Tạ Cảnh Hành thở dài một tiếng: “Quả nhiên, ngươi say rượu nên không nhớ rõ đã làm gì ta a?”
Thẩm Diệu rối rắm.
Người ta nói uống rượu hỏng việc. Thật ra tửu lượng của nàng cũng không tệ, chỉ là cơ thể nàng hai năm trước còn nhỏ, không giống kiếp trước, vả lại rượu hôm đó qua ngon, trong lúc mơ hồ nàng đòi ngủ riêng một gian phòng vì không muốn lộ bí mật, nàng không ngờ hôm đó Tạ Cảnh Hành đã tới.
“Duệ vương nói đùa, ta và ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, ta còn có thể làm gì ngươi?” Thẩm Diệu cố gắng kiềm chế bất an trong lòng. Nàng không hiểu biết nhiều về chuyện nam nữ, kiếp trước đối với Phó Tu Nghi cũng chỉ đơn phương lấy lòng, mọi thứ đều non nớt như tờ giấy trắng, sao có thể đối phó với Tạ Cảnh Hành lòng dạ đen tối.
Tạ Cảnh Hành không vội cãi lại, chỉ cười cười, chậm rãi mở miệng: “Dường như ngươi rất muốn làm Hoàng hậu, lúc say rượu cứ lôi kéo Lý công công đi xem pháo hoa, còn muốn thái tử và công chúa đến xem cùng ngươi.” Hắn hứng thú nhìn xoáy vào đôi mắt Thẩm Diệu: “Có phải không Thẩm hoàng hậu?”
Thẩm Diệu nâng ly trà lên uống để che giấu sự bối rối, nghe tới đây thì phun hết ra ngoài.
Đã bao lâu rồi nàng không nghe người khác gọi nàng là Thẩm hoàng hậu, trong nháy mắt nàng có cảm giác mình đang nằm mơ, chỉ sợ cuộc sống sau khi trùng sinh chỉ là một giấc mộng đẹp, hiện thực hóa mong muốn sửa sai của nàng, đến khi tỉnh mộng vẫn là cung điện lạnh băng, chờ đợi nàng là kết cục chết chóc.
Toàn thân Thẩm Diệu cứng ngắc, lúc đầu nàng nghĩ Tạ Cảnh Hành cố ý nói dối để trêu đùa, nhưng hắn kể ra rõ ràng rành mạch như vậy, những lời ấy nếu không phải tự nàng nói, không ai có thể tưởng tượng được, vậy là đêm ấy quả thật hắn đã đến. Trời ạ, đến cuối cùng nàng đã nói những gì, Tạ Cảnh Hành thông minh như vậy, có thể qua những lời nàng nói suy đoán được chuyện gì hay không?
Tạ Cảnh Hành nhìn nàng bất an, ánh mắt tối lại, nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Đừng sợ, ta rất khoang dung với nữ nhân. Có biết lúc đó ngươi đã làm gì ta không?”
“Ta đã làm gì?” Thẩm Diệu trấn định nhìn hắn.
“Cũng… không có gì.” Tạ Cảnh Hành lười biếng lấy tay chống cằm, nhẹ nhàng phun ra một câu kinh người: “Chỉ là ngươi ôm ta cứng ngắt, không cho ta đi, lại đè ta, hôn ta, khóc lóc đòi làm hoàng hậu của ta, muốn ta đừng lạnh nhạt với ngươi thôi.”
Thẩm Diệu cứng người.
“Ta không có làm chuyện đó.” Thẩm Diệu hét lên. Dù nàng say thế nào, cũng không bao giờ có ý tưởng kiều diễm với Tạ Cảnh Hành, huống chi nàng không phải người hành xử tùy tiện như vậy.
“Ngươi muốn chối?” Tạ Cảnh Hành nhíu mày: “Làm vậy là không có đạo đức đâu, Thẩm Kiều Kiều.”
“Ta cho ngươi bạc.” Thẩm Diệu quyết định thật nhanh: “Ngươi muốn bao nhiêu, ta có thể bồi thường cho ngươi.”
Tạ Cảnh Hành lẳng lặng nhìn nàng, không biết vì sao, Thẩm Diệu cảm thấy trong ánh mắt kia tràn ra vô số mũi dao, găm vào người nàng. Sau một lúc lâu, Tạ Cảnh Hành mới nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cho rằng ta là ai? Là tiểu quan hay là nam sủng. Bạc à? Bổn vương đã từng thiếu bạc sao.”
Thẩm Diệu im lặng.
Tạ Cảnh Hành hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc nói: “Làm sao phát hiện?”
Thẩm Diệu khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
Tạ Cảnh Hành vân vê mặt nạ trên bàn: “Làm sao phát hiện thân phận của ta? Hai năm trước tin ta chết trận truyền ra, dù thế nào cũng không thể vừa gặp đã nhận ra, điều này không hợp lý.”
“Trước đây ta chỉ đoán ngươi là người Đại Lương, không biết ngươi là người của hoàng thất. Lúc gặp ở tiệc triều cống, cảm thấy quen thuộc nên cả gan đoán một lần.” Thẩm Diệu nói.
Tạ Cảnh Hành nghe vậy, dần dần cau mày, nhìn Thẩm Diệu, nói: “Hai năm trước ngươi đã đoán được ta là người Đại Lương?”
“Đêm ở chùa Ngọa Long, tiểu hầu gia có hứng thú uống trà, ăn điểm tâm.” Vẻ mặt Thẩm Diệu bình tĩnh: “Trong lúc đó đã cho ta ăn một chút.”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Thì sao?”
“Trùng hợp là ta biết loại điểm tâm này, hương vị do đầu bếp Đại Lương làm ra, rất đặc biệt.”
Tạ Cảnh Hành nao nao.
Hai năm trước, ở chùa Ngọa Long hắn bắt gặp Thẩm Diệu hãm hại Thẩm Thanh và Dự thân vương, vì hứng thú nên đến phòng nàng ngồi trong chốc lát. Đêm khuya đói bụng, hắn lấy điểm tâm mang theo ra ăn, còn đút cho Thẩm Diệu. Trước giờ hắn quen sống sung sướng, đi đâu cũng mang theo đầu bếp riêng, túi điểm tâm kia đúng là do đầu bếp người Đại Lương làm ra.
Tạ Cảnh Hành nghĩ tới rất nhiều manh mối có thể khiến Thẩm Diệu đoán ra thân phận của hắn, lại không nghĩ tới manh mối này. Một chút điểm tâm lại làm hắn lộ sơ hở, nhưng mà… Ánh mắt hắn sắc sảo liếc nhìn Thẩm Diệu: “Làm sao ngươi biết điểm tâm đó do người Đại Lương làm ra?”
“Ta từng nếm qua nên biết thôi.” Thẩm Diệu nói.
Về điều này nàng không nói dối, đúng là nàng đã từng ăn, lễ triều cống Minh Tề các nước đều gửi rất nhiều quà tặng, điểm tâm của người Đại Lương có chút hương vị khác biệt làm nàng có ấn tượng. Vĩnh Nhạc đế là người sành ăn, trong điểm tâm thường thêm chút nước ép hoa quả, nàng thấy rất mới mẻ, vì làm Phó Tu Nghi vui lòng, nàng từng tự tay xuống bếp học làm, nhưng hắn không thích đồ ngọt, thứ nàng làm ra đều thưởng cho hạ nhân, làm nàng hết sức khổ sở.
Điểm tâm Tạ Cảnh Hành ăn đêm đó, đúng là có hương vị hoa quả, lúc đó triều cống vẫn chưa diễn ra, làm Thẩm Diệu nghi ngờ.
Tạ Cảnh Hành nói: “Trùng hợp như vậy à?”
“May mắn mà thôi.” Thẩm Diệu trợn mắt nói dối. Thực ra nàng bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tạ Cảnh Hành bởi từng tình cờ nhìn thấy hắn và Cao thái y qua lại mật thiết, trước đây nàng thấy Cao Dương rất quen mắt, ngẫm lại mới nhớ hắn là trọng thần tháp tùng thân vương nước Đại Lương đến chúc mừng triều cống trong kiếp trước, Cao Dương là người đa mưu túc trí, Phó Tu Nghi từng lưu ý Bùi Lang về người này, sự nghi ngờ ấy cộng với món điểm tâm kia, càng làm nàng khẳng định về thân phận người Đại Lương của Tạ Cảnh Hành.
Sau đó nàng đến Tây Bắc, tin Tạ Cảnh Hành chết trận truyền đến. Sau khi khiếp sợ, nàng chậm rãi suy nghĩ, sau khi nàng trùng sinh đã có rất nhiều chuyện đi chệch quỹ đạo cũ, tại sao chỉ có kết cục của Tạ Cảnh Hành vẫn như trước, với sự lợi hại của hắn, có thể dễ dàng bị người khác mưu tính sao, nàng không tin.
Đổi góc độ khác, nếu nói Tạ Cảnh Hành thực hiện mưu kế ve sầu thoát xác, mưu tính chuyện sâu xa, nàng hoàn toàn có thể tin tưởng. Hiện giờ sự thật chứng minh, hắn lấy cớ chết trận, dùng một thân phận khác xuất hiện trước mặt mọi người, điều này rất phù hợp với tính cách của hắn, dã tâm của hắn không gói gọn trong hầu phủ nhỏ bé kia.
Nhưng cuối cùng thứ hắn muốn là gì, ánh mắt Thẩm Diệu vô tình nhìn qua bàn cờ, những quân trắng đen đan xen chằng chịt, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
“Có vẻ như thần may mắn luôn đừng về phía ngươi.” Tạ Cảnh Hành ung dung nhìn nàng.
“Thật ra…” Thẩm Diệu nhịn không được hỏi: “Ta rất muốn biết ngươi làm cách nào để có được thân phận Duệ vương?”
Thẩm Diệu nghĩ nếu hắn dám mạo danh hoàng thất Đại Lương, em ruột cùng cha cùng mẹ với Vĩnh Nhạc đế, một khi chuyện này bị phát hiện, hậu quả thật khó lường. Nhưng nếu thân phận này là thật, vậy tại sao hắn phải sống hơn mười năm trong vỏ bọc tiểu hầu gia ở phủ Lâm An hầu, con trai thật sự của Tạ Đỉnh hiện giờ đang ở đâu?
“Ta vốn chính là Duệ vương.” Tạ Cảnh Hành nói: “Hiện tại chỉ trở về vị trí của mình mà thôi.”
Thẩm Diệu giật mình: “Tạ Đỉnh không phải là phụ thân của ngươi?”
Tạ Cảnh Hành khinh thường cười: “Lâm An hầu? Hắn có tư cách làm phụ thân của ta sao?”
Thì ra Tạ Cảnh Hành không phải con trai Tạ Đỉnh. Thẩm Diệu càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, thân phận Tạ Cảnh Hành chắc hẳn chứa rất nhiều bí mật, điều này kiếp trước nàng chưa từng chú ý. Thẩm Diệu đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước Phó Tu Nghi tìm mọi cách chèn ép Tạ Cảnh Hành, thậm chí cài người vào quân đội Tạ gia, ám toán Tạ Cảnh Hành và Tạ Đỉnh đến nỗi da ngựa bọc thây, hại Tạ gia ngoài hai kẻ vô dụng Tạ Trường Võ và Tạ Trường Triều không còn ai nối dõi, là vì muốn đoạt lại binh quyền Tạ gia, hay do Phó Tu Nghi đã nghi ngờ thân thế Tạ Cảnh Hành nên muốn nhổ cỏ tận gốc.
Vẻ mặt phức tạp của nàng không qua được mắt Tạ Cảnh Hành, nụ cười trên môi hắn càng thêm sâu. Dung mạo hắn vừa chính vừa tà, nhưng rõ ràng rất đẹp mắt, ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn, nói: “Lâu ngày gặp lại, ngươi tiến bộ không ít.”
Thẩm Diệu phục hồi tinh thần, nhìn hắn nói: “Duệ vương hiện giờ cũng rất oai phong.”
Từ tiểu hầu gia trở thành Duệ vương điện hạ, khí chất của Tạ Cảnh Hành phát ra càng thành thục hơn, trước đây hắn chỉ là tiểu bá vương ngang dọc kinh thành, nay vừa nghe tên đã làm người khác kính sợ.
“Ta như vậy ngươi có hài lòng không?” Tạ Cảnh Hành cười: “Có tự hào không?”
Thẩm Diệu đoan trang nói: “Tiểu nữ là người Minh Tề, điện hạ là người Đại Lương, nước sông không phạm nước giếng, sao có thể vì ngài mà tự hào?”
Tạ Cảnh Hành cầm lấy mặt nạ trên bàn đeo vào. Mặt nạ không che được hào quang của hắn mà còn tăng thêm vẻ thần bí.
“Lúc hôn ta, ngươi không có nói như vậy a.” Ánh mắt hắn sáng như ánh sao, nhìn nàng nói: “Lúc đó ngươi nói, ta đã là người của ngươi.”
Thẩm Diệu liều chết không nhận: “Duệ vương nhớ nhầm rồi.”
“Sau này ta sẽ giúp ngươi nhớ lại.” Tạ Cảnh Hành đứng lên, áo bào xẹt qua mặt bàn, đảo lộn một vài quân cờ. Hắn nói: “Lần sau sẽ trở lại thăm ngươi, Thẩm... Kiều Kiều.”
Tạ Cảnh Hành từ cửa sổ bay ra ngoài. Thẩm Diệu nhìn theo bóng dáng hắn, thầm nghĩ ngày mai phải nhờ Thẩm Khâu sắp xếp thêm vài thủ vệ trong sân. Tốt xấu gì người nhà nàng cũng đều là võ quan, vậy mà có nam nhân đột nhập, đi lại tự nhiên mà không một ai tỉnh ngủ, quả là đáng chê cười.
Tại ngã rẽ bên ngoài Thẩm trạch, nam tử thong thả bước đi, giờ đã là canh ba, bên ngoài không có ai khác ngoài hắn và thị vệ. Thị vệ kia nhìn hắn nói: “Tâm trạng chủ nhân hình như rất vui vẻ.”
Hắn nói là đi thăm hỏi cố nhân, không ngờ từ bên trong đi ra, khóe môi lúc nào cũng giương lên, không biết gặp việc gì mà cao hứng như vậy.
Thanh niên nhìn lướt qua thị vệ, tay áo thêu kim tuyết phiêu động trong gió, dù mặc đồ dạ hành cũng nổi bật vẻ oai hùng. Đôi mắt hắn cười như không cười, thanh âm vui vẻ nói: “Gặp được người thú vị, tâm tình tự nhiên tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.