Chương 108: Thị uy
Thiên Sơn Trà Khách
15/08/2018
Từ sau khi Kinh Quan Sinh và Kinh Sở Sở đến đây, không khí Thẩm phủ trở
nên hết sức vi diệu. Tất cả mọi người đều biết Thẩm lão phu nhân là một
kẻ ít kỷ keo kiệt, không phải người nhiệt tình hào phóng. Vậy mà đối với hai đứa cháu nhà mẹ đẻ mới lần đầu gặp mặt này lại hết sức thân thiết,
thường xuyên tặng lễ vật cho họ.
Hai người cháu này cũng có vẻ muốn ở lại Thẩm phủ lâu dài, không hề có ý rời đi. Thẩm lão phu nhân khách khí với bọn họ nên hạ nhân trong phủ cũng hết sức cung kính.
Tại nhà kề Đông viện, Vạn di nương ngồi trước bàn thêu túi thơm, màu sắc rực rỡ dần dần hiện ra dưới bàn tay nàng, nàng nhìn Thẩm Đông Lăng đang luyện chữ sau bình phong nói: “Lão thái thái đang tính toán chuyện gì, sao lại đối với biểu thiếu gia và biểu tiểu thư tốt như vậy, so với ngươi còn tốt hơn.”
“Lòng lão phu nhân có tâm tư.” Thẩm Đông Lăng ngồi ở sau bình phong, khí sắc so với trước đây tốt hơn rất nhiều, gương mặt không còn trắng bệch. Từ ngày Thẩm Quý thường xuyên đến chỗ Vạn di nương, nàng cũng được thơm lây, hắn cho người mang đến rất nhiều dược liệu. Thái độ của Thẩm Quý tác động đến bọn hạ nhân tại Thải Vân uyển, nhưng cũng có người cho rằng dù Nhiệm Uyển Vân nổi điên thì Thẩm Viên vẫn còn đó, Vạn di nường dù được sủng ái thì Thẩm Đông Lăng cũng chỉ là một nữ nhi.
“Lăng nhi cũng thấy kỳ quái phải không?” Vạn di nương ngừng động tác trong tay: “Nhưng mà vì sao lão thái thái phải lấy lòng bọn họ?”
Thẩm Đông Lăng cười cười: “Thiếu gia tiểu thư trẻ tuổi thì có điểm gì để lợi dụng, lão phu nhân tất nhiên hy vọng họ lấy sắc câu người rồi.”
Vạn di nương giật mình một cái, đột nhiên hiểu ra, nhìn về phía Thẩm Đông Lăng: “Lão phu nhân muốn bọn họ quyến rũ ai?”
“Người nhà mẹ đẻ lão phu nhân xuất thân nghèo hèn, không quyền không thế.” Thẩm Đông Lăng cẩn thận hạ bút: “Lão phu nhân hận ai nhất, tất nhiên là muốn quyến rũ người đó.”
Đúng như lời Thẩm Đông Lăng, giờ phút này tại Tây viện, Thẩm Khâu và Thẩm Tín luyện tập một lúc thì giao lại cho thủ hạ tiếp tục thao luyện, bản thân nghĩ ngơi chốc lát, vừa quay đầu đã thấy một cô gái áo vàng từ cuối sân đi tới.
Thiếu nữ này xinh đẹp mềm mại, tay cầm một cái giỏ trúc, chọc người thương tiếc. Nàng tiến đến gần, cúi đầu gọi một tiếng: “Biểu ca, biểu thúc.”
Nàng chính là Kinh Sở Sở.
La Tuyết Nhạn đang ở bên kia sửa lại động tác cho binh lính, Thẩm Tín và Thẩm Khâu thấy Sở Sở đến có chút ngạc nhiên. Thẩm Khâu tiến lên hỏi: “Biểu muội tới đây làm gì?”
Hắn nói hai chữ “Biểu muội” không quen, dù sao trước giờ chưa từng gặp, giờ tự dưng lòi ra một biểu muội, ai cũng khó chấp nhận.
Kinh Sở Sở ngượng ngùng cười, đặt giỏ trúc lên bàn đá nhỏ giọng nói:“Sở Sở làm chút điểm tâm, nghĩ binh lính và biểu ca luyện kiếm mệt mõi, nên mang đến mời mọi người dùng, hy vọng biểu ca, biểu thúc đừng ghét bỏ.” Nói xong, cúi đầu mở giỏ trúc, từ bên trong lộ ra những cái bánh nho nhỏ, tinh xảo đáng yêu mùi thơm lan tỏa, Thẩm Tín chưa nói cái gì, Thẩm Khâu đã nuốt nước miếng ừng ực.
Thẩm Tín cảm thấy vui mừng, Kinh Sở Sở khiếp đảm nhu nhược, nhưng nhìn qua có vẻ chân thành, lá gan hơi nhỏ nhưng không sao, cô gái khéo tay làm bánh mang đến chi bọn họ tất nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh, nhất là cô gái này còn rất đẹp. La Tuyết Nhạn là nữ tướng, không khéo léo quan tâm chuyện bếp núc, một cô gái trẻ tuổi lại vì bọn họ xuống bếp nấu cơm, cha con Thẩm Tín đều có ấn tượng rất tốt.
Kinh Sở Sở nói: “Huynh muội Sở Sở đã quấy rầy ở lại nhiều ngày, trong lòng cũng ngại ngùng, Sở Sở không có tài cán gì, chỉ có thể làm chút điểm tâm biểu đạt lòng biết ơn đối với Thẩm phủ.”
Nhìn xem, nhìn xem, đúng là người tốt mà, còn hiểu được có ơn phải báo đáp. Cha con Thẩm tín thích nhất là người biết trước biết sau, võ tướng trọng tình cảm, Kinh Sở Sở bắt đúng mạch, hốt đúng thuốc a.
Thẩm Khâu nói: “Biểu muội không cần lo lắng, cứ coi nơi này là nhà của ngươi, người một nhà có gì mà quấy rầy chứ.”
Kinh Sở Sở xấu hổ cúi đầu, Thẩm Khâu cầm lấy một khối điểm tâm cười nói: “Ta đây sẽ không khách khí.” Đang lúc hắn muốn cắn một cái, đột nhiên nghe được tiếng của Thẩm Diệu từ phía sau truyền đến: “Đại ca!”
Thẩm Khâu quay đầu, nhìn thấy Thẩm Diệu không biết đến từ lúc nào, mang theo bốn nha đầu đứng ở trong sân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Không hiểu sao, Thẩm Khâu có cảm giác chột dạ, theo bản năng thả điểm tâm trong tay xuống hỏi: “Sao muội muội lại đến đây?”
Thẩm Diệu không đáp mà nhấc chân đi đến chổ bọn họ, đợi đến gần Thẩm Khâu mới thấy trong tay Cốc Vũ, Kinh Trập, Bạch Lộ, Sương Giáng mỗi người đều cầm một cái rổ, Thẩm Tín hỏi: “Kiều Kiều, ngươi mang cái gì trong rổ thế?”
“Hôm nay thời tiết hơi lạnh, ta nghĩ binh lính luyện kiếm lâu sẽ mất nước, nên hầm chút canh gà.” Thẩm Diệu thản nhiên nhìn lướt qua Thẩm Khâu, lưng Thẩm Khâu chợt lạnh, nàng tiếp tục nói: “Bảo mấy tiểu binh đến đây uống đi, sáng sớm uống chút canh gà, vừa bổ vừa làm ấm thân thể rất tốt.”
“Ta đi gọi bọn họ!” A Trí đứng bên cạnh Thẩm Khâu nghe được mừng rỡ, chạy tới chỗ huấn luyện, chỉ lát sau mấy chục tiểu binh theo sau hắn chạy đến.
Thẩm Diệu bảo mấy người Kinh Trập chia canh cho cả bọn, đây đều là những binh lính đắc lực dưới trướng Thẩm Tín nên mới được đưa đến tập luyện trong phủ tướng quân. Nhóm binh lính thấy có canh gà để uống, ai nấy đều cao hứng cười nói: “Vẫn là tiểu thư quan tâm săn sóc chúng ta! Tiểu thư thật có lòng tốt!”
Những binh lính thô ráp này chính là những người dễ hài lòng nhất, Thẩm Diệu biết rõ điều đó. A Trí uống một ngụm canh, thở dài nói: “Canh này thật ngon!” Nói xong hắn đưa chén cho Kinh Trập bảo: “Thêm một chén nữa!”
Kinh Trập lườm A Trí một cái: “Tất nhiên là ngon rồi, canh này chính tay tiểu thư tự mình nấu đấy.”
Thẩm Tín và Thẩm Khâu nghe vậy thì sửng sốt, Thẩm Khâu nhìn Thẩm Diệu: “Muội muội tự mình nấu sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Diệu thản nhiên nói.
“Con mẹ nó, dừng lại hết cho ta!” Thẩm Tín đột nhiên hét lớn một tiếng: “Không được uống!” Hắn nhìn Cốc Vũ quát: “Cho ta chén lớn nhất!”
La Tuyết Nhạn vừa uống xong ngụm canh, cũng rất kinh ngạc: “Kiều Kiều, canh này chính ngươi làm sao? Trù nghệ của ngươi dường như tiến bộ rất nhiều?”
Mùi canh gà nhẹ nhàng thơm lừng bay lên, làm người thèm nhỏ dãi, Thẩm Diệu cười nói: “Tùy tiện làm thôi.” Kiếp trước vài năm đầu mới cưới nàng muốn Phó Tu Nghi vui vẻ nên thường luyện tập nấu nướng, sau đó làm con tin ở nước Tần, chịu đủ uất ức khó dễ khiến nàng học được không ít món ăn. Tay nghề của nàng là luyện được dưới khẩu vị của hoàng thất hai nước, tất nhiên là có điểm hơn người, về phần cô gái nghèo nàn quê mùa lần đầu bước chân đến kinh thành kia… Thẩm Diệu quét ánh mắt về phía Kinh Sở Sở, nàng ta đứng ở sau cây cột, lúc này không cúi đầu mà đang cắn môi, ánh mắt ngập nước nhìn một đám thô nhân ăn uống náo nhiệt, đúng là mười phần ủy khuất.
Đại tiểu thư con vợ cả tự tay nấu canh, chắc chắn là quý giá hơn so với điểm tâm do biểu tiểu thư làm rồi. Huống hồ Thẩm Diệu còn mang cho đám binh lính mỗi người một phần, so với Sở Sở chỉ nghĩ tới Thẩm Tín và Thẩm Khâu đúng là rộng rãi hơn rất nhiều, Sở Sở khí độ thấp hơn, không thể lên được mặt bàn.
Kinh Sở Sở xấu hổ, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu đầy hận ý.
Thẩm Khâu cũng muốn lấy canh uống, nhưng mấy người Cốc Vũ không chịu đưa cho hắn, hắn cũng nhìn ra có lẽ hắn làm Thẩm Diệu tức giận, nhưng hắn lại không biết mình làm sai điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, Thẩm Diệu đợi đến lúc tất cả mọi người đều uống sắp xong mới bảo Bạch Lộ mở tầng đáy của rổ mang ra một cái bát đưa cho hắn rồi nói: “Ngươi thích ăn ngọt, bát này ta đã thả chút mật ong, uống đi.”
“Muội muội thật tốt!” Thẩm Khâu mừng rỡ, đoạt lấy uống từng ngụm từng ngụm, bộ dáng như chết đói tới nơi làm Thẩm Diệu không đành lòng nhìn.
Nhóm binh lính biết Thẩm Diệu tự tay làm canh, trong lòng vừa thích thú vừa cảm động, nịnh hót Thẩm Diệu lên tận trời xanh, bọn họ cảm thấy Thẩm Diệu vừa xinh đẹp lại gần gũi, không hề có tính đại tiểu thư cao cao tại thượng.
Thẩm Diệu được nhóm binh lính vây quanh, Kinh Sở Sở thì bị lạnh nhạt vắng vẻ, mấy lần nàng định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ở lại.
Chờ đến khi mọi người đều tiếp tục đi luyện tập, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng đi, Thẩm Khâu ngồi trên lưng sư tử đá nghĩ ngơi, Thẩm Diệu mới tiến đến chỗ Kinh Sở Sở, cười nói: “Biểu tỷ làm điểm tâm thật là thơm, nhưng mà người luyện võ lúc tập luyện rất mệt, lại khát nước, ngươi làm bánh ngọt cho họ ăn họ chỉ càng thêm khát thôi.” Thẩm Diệu cười tủm tỉm nói: “Sau này muốn làm thì làm canh gà đi.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, nương nương sống hai đời còn chơi lầy, ăn hiếp tiểu cô nương mười sáu tuổi, status: đang cảm thấy tức giận. Hahaha…]
Mặt Kinh Sở Sở hết xanh lại hồng, lời Thẩm Diệu đã vạch trần việc nàng đưa điểm tâm chỉ là ngụy trang, đưa đồ ăn khô cằn như vậy rõ ràng tâm tư không hề thật sự suy nghĩ vì người luyện võ. Lòng Kinh Sở Sở tức giận, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ bối rối cúi đầu, giống như đang sợ hãi: “Đa tạ biểu muội chỉ điểm, Sở Sở đã nhớ kỹ.” Nói xong lại nhìn Thẩm Khâu, ánh mắt tìm sự giúp đỡ, mong hắn có thể giải vây giúp nàng.
Đáng tiếc tuy rằng Thẩm Khâu cá tính chân thành, nhưng trong việc nam nữ lại không hiểu chuyện, hắn thắc mắc nhìn Kinh Sở Sở. Thẩm Diệu thấy thế liền cười nói: “Vừa rồi Đại ca vẫn chưa ăn điểm tâm của biểu tỷ, hay là bây giờ ăn một chút đi.”
“Thôi.” Thẩm Khâu khoát tay: “Mới vừa uống một chén canh, ta đã no rồi, không muốn ăn nữa, để tối lại ăn tiếp.”
Thẩm Diệu hết sức hài lòng. Bát canh chuẩn bị cho hắn nàng đã sớm ước lượng, nàng không tin Thẩm Khâu uống hết bát canh đó còn có thể ăn thêm điểm tâm của Sở Sở, trừ khi hắn là heo đầu thai.
Kinh Sở Sở thất vọng, Thẩm Khâu đứng dậy, nói: “Ta cũng tiếp tục luyện tập đây.” Rồi đi về phía sân tập. [Edit: Phan Ngọc Huyền. Ây gu, đại thiếu gia vô tình thế này, ta thấy lo cho Phùng An Ninh nha, nàng là người ta tuyển cho Thẩm Khâu nha, không biết tác giả có cho hai người đó thành cặp không nữa, haizzz].
Nhìn bóng dáng Thẩm Khâu đi xa, Kinh Sở Sở không cam lòng, muốn gọi với theo để nói gì đó, nhưng chỉ có thể cắn môi nhìn. Thẩm Diệu mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng: “Điểm tâm biểu tỷ làm nếu để lạnh thì không thể ăn được, nếu biểu tỷ không ngại thì có thể mang đến cho Nhị ca.”
“Nhị ca?” Kinh Sở Sở nghi hoặc nhìn Thẩm Diệu.
“Đúng vậy,” Thẩm Diệu mỉm cười nhẹ nhàng nói như ru ngủ: “Đại ca của ta ấy, quanh năm suốt tháng đều ở Tây Bắc, nơi đó là vùng biên giới, chiến tranh liên miên lại rất lạnh lẽo khô cằn, không biết bình phẩm điểm tâm ngon hay dỡ đâu, chỉ cần có thể nhét đầy bụng là được, Nhị ca thì khác nha, hắn tuổi trẻ đã sắp làm quan, lại có thể trụ ở kinh thành, tiền đồ rộng mở.” Thẩm Diệu lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc bên cạnh vẫn chưa có người chiếu cố, nam nhân ấy mà, đối với việc ăn mặc thường không chu đáo, tay nghề làm điểm tâm đến từ Tô Châu của biểu tỷ, không chừng lại hợp khẩu vị của Nhị ca.”
Kinh Sở Sở nghe vậy, trong lòng dao động. Thẩm Diệu che miệng cười nói: “Nếu sau này Nhị ca cưới vợ, ta cũng có thể đi theo hưởng lộc ăn, không biết vị cô nương nào có phúc phận được làm nhị tẩu của ta, biểu tỷ còn chưa biết đâu, Nhị ca ta là người trong lòng của rất nhiều tiểu thư nhà quan ở Định kinh đấy.”
“Nhị thiếu gia...” Kinh Sở Sở do dự một chút, hỏi: “Còn chưa có người trong lòng sao?”
Thẩm Diệu thở dài: “Nhị ca cả ngày bận việc chính sự, làm gì có thời gian gặp gỡ ai đâu?”
Thấy Kinh Sở Sở trầm ngâm, Thẩm Diệu không nói về Thẩm Viên nữa, mà chỉ nói thêm một chút về Thẩm Khâu, rằng Đại phòng có ý định cư lâu dài ở Tây Bắc, Kinh Sở Sở nghe xong mới rời đi.
Kinh Sở Sở đi rồi, Thẩm Khâu mới trở lại, thận trọng nhìn Thẩm Diệu rồi nói: “Muội muội, ta thấy ngươi hôm nay có gì đó là lạ?”
“Ta lạ cái gì?” Thẩm Diệu hùng hổ nói: “Đại ca tức giận vì vừa rồi ta chen ngang không để ngươi ăn điểm tâm của biểu tỷ à?”
“Ta không có ý đó.” Thẩm Khâu gấp đến nỗi mặt cũng đỏ bừng, lại nghe Thẩm Diệu không thèm để ý khoát tay nói: “Thôi bỏ đi, ngươi cũng lớn rồi, biết bao cô gái đều nhìn chằm chằm vào ngươi, sau này chọn tẩu tử cho ta nhớ mở to hai mắt.”
Lời này Thẩm Khâu hiểu, hắn bất đắc dĩ nói: “Muội muội đang nói gì vậy, biểu muội đâu có ý đó, nàng chỉ mang chút điểm tâm đến mà thôi.”
“Nếu ngươi thích như vậy, sao không cầm lấy ăn hết luôn đi.” Nói xong Thẩm Diệu tiêu sái bỏ đi. Từ khi trở về đến nay, Thẩm Khâu chưa từng thấy Thẩm Diệu giận hắn, trong lòng hắn hoảng sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Diệu đi xa.
Trên đường trở về, Cốc Vũ hỏi: “Có phải tiểu thư không thích biểu tiểu thư hay không, sao lại tức giận đến như vậy?”
“Đúng, ta không thích.” Thẩm Diệu xoa mi tâm. Nàng thật sự rất hận Kinh Sở Sở, đối với người kiệt ngạo như Thẩm Khâu, làm cho hắn gãy chân, đầu bị cắm sừng, cuối cùng còn bị tống vào đại lao vì tội giết người, loại nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy, nàng hận không thể lột da Kinh Sở Sở. Hiềm một nỗi Thẩm Khâu trời sinh tính tình thiện lương, không hiểu lòng người hiểm ác, nhìn thấy Thẩm Khâu khù khờ bị Kinh Sở Sở che mắt ngay trước mặt, Thẩm Diệu bỗng nhiên cảm thấy tức giận thật nhiều.
“Nhưng mà tiểu thư vừa nhắc đến Nhị thiếu gia,” Cốc Vũ nói: “Có lẽ từ nay biểu tiểu thư sẽ chuyển hướng sang nhị thiếu gia.” Những lời Thẩm Diệu nói với Kinh Sở Sở không giấu các nha hoàn, Cốc Vũ có thể nghe được ý tứ trong những lời nàng nói.
Thẩm Diệu lắc đầu: “Nàng ta không phải kẻ ngu, nếu bị ta nói hai ba câu đã thay đổi chủ ý, thì đó không phải là Kinh Sở Sở.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Nhưng mà gieo được vào lòng nàng ta một cái mầm móng cũng tốt rồi.”
Mấy nha hoàn cảm thấy kỳ quái, tại sao Thẩm Diệu lại đánh giá cao một người nhìn có vẻ nhu nhược yếu ớt như biểu tiểu thư.
...
Bảo Hương lâu là thanh lâu lớn nhất Định kinh, nếu nói thanh lâu cũng chia ba bảy loại thì Bảo Hương lâu chắc chắn là nơi cao cấp nhất. Một cô nương bất kỳ ở đây, đều có thể trở thành người nổi bật nhất ở một thanh lâu bình thường, gầy béo cao thấp, mạnh mẽ, ôn nhu, khả ái thiên chân hay phong tình quyến rũ, chỉ cần khách muốn, Bảo Hương lâu đều có thể đáp ứng.
Vì thế giá của các cô nương ở đây cũng rất cao.
Ngoài cửa các cô nương xinh đẹp đang vẫy tay đón khách thì có một nam nhân đi đến, vài vị cô nương ở đây đã quen mặt hắn.
Người có thể đến Bảo Hương lâu không phú thì cũng quý, phần lớn đều là công tử nhà giàu hoặc quan lại, mà người trước mặt này không giống công tử nhà giàu, sát khí phát ra từ trên người hắn làm các cô nương ở đây không dám tới gần. Cho đến khi một tú bà mặc áo hồng có vẻ hết thời bước ra, nhìn thấy hắn mới đon đả cười nói: “Mạc công tử lại tới đấy à? Hôm nay vẫn tìm Lưu Huỳnh phải không?”
Mạc Kình gật gật đầu, lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ngực áo đưa cho đối phương. Tú bà kia cầm ngân phiếu cười đến hai mắt híp lại: “Mời công tử theo ta, ta đưa ngài lên lầu, Lưu Huỳnh vẫn đang trông ngóng ngươi a.”
Mạc Kình cố vượt qua sự cứng ngắt toàn thân, vẻ mặt thản nhiên theo người này lên lầu.
Cô nương ở Bảo Hương lâu xinh đẹp nhất, đồng thời cũng đắc giá nhất. Lưu Huỳnh mặc dù là một trong những người đẹp hàng đầu ở đây, nhưng đó cũng chỉ là những lời đồn thổi bên ngoài để tạo danh tiếng, còn thực tế ở đây mỗi ngày đều có cô nương mới đến, tài nghệ khuôn mặt đều tuyệt hảo, lại trẻ trung mới mẻ, nam nhân ai cũng thích của lạ, khách của Lưu Huỳnh đã giảm sút rất nhiều.
Nhưng mà gần đây người của Bảo Hương lâu ai ai cũng biết, Lưu Huỳnh có mối làm ăn lớn, có một nam tử trẻ tuổi đến đây chỉ để tìm mỗi mình nàng. Tại Bảo Hương lâu, khách nhân mỗi lần đến chỉ gặp một cô nương là rất hiếm thấy, vì thế mọi người đều đoán vị này muốn chuộc thân cho Lưu Huỳnh.
Mạc Kình theo tú bà đến một gian phòng, tú bà cười cười lui ra. Trên nhuyễn tháp đã có một nữ tử mặc áo mỏng đỏ tươi đang ôm đàn nhẹ gãy, ánh mắt ẩn tình, đôi môi ướt át tươi cười ám muội, áo cố tình để lộ nửa bên vai, chọc người ngứa ngáy.
Mạc Kình hít sâu một hơi, không nhìn nàng mà bước đến bên bàn trà ngồi xuống, tự rót một ly trà rồi bắt đầu hành trình…ngẩn người.
Tiếng đàn im bặt, Lưu Huỳnh tức đến hổn hển, buông đàn đi đến trước mặt Mạc Kình, cả giận nói: “Mạc công tử đến đây vài lần, đều không đoái hoài đến Lưu Huỳnh, chẳng lẽ chỉ đến để trêu chọc Lưu Huỳnh? Hay là chê Lưu Huỳnh thân mình bẩn thỉu?”
Các tỷ muội đều hâm mộ nàng ra mặt, bởi vì có nam nhân nguyện ý đến tìm một mình nàng, chẳng ai biết nam nhân này nhìn được nhưng không dùng được, dù nàng dùng cách gì hắn cũng không nhìn đến nàng, đừng nói làm chuyện khác.
Mạc Kình lắc đầu không nói, ánh mắt nhìn chén trà trước mặt chằm chằm. Trong lòng hết sức bất đắc dĩ, Thẩm Diệu nói không sai, Lưu Huỳnh đúng là một nữ tử phong tình vạn chủng, nàng tìm mọi cách khiêu khích hắn ở mọi thời điểm, Mặc Kình cũng là nam nhân, nếu không cật lực khắc chế bản thân có lẽ hắn đã không cầm giữ được, mỗi lần hắn đến đây là một lần chịu giày vò, nhưng Thẩm Diệu vẫn buộc hắn đến.
Lưu Huỳnh nhìn hắn như vậy thì càng tức giận, trên mặt lộ ra một nụ cười dụ hoặc, đặt mông ngồi lên đùi Mặc Kình, hai tay ôm lấy cổ đối phương, đôi môi kề sát tai hắn thổi khí: “Mạc công tử, ta ngồi thế này ngươi chịu nổi sao?”
“Ba” một tiếng, Mạc Kình dùng tay đẩy Lưu Huỳnh ngã trên mặt đất.
[Edit: Phan Ngọc Huyền. Ta lại bỏ một phiếu cho cặp này nha anh em, ahihi…]
…
Đối diện Bảo Hương lâu có một tửu lâu gọi là Khoái Hoạt lâu, tại một gian phòng trên tầng thượng của tửu lâu này có ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn ngọc dùng cơm, trên bàn đặt nhiều món ăn trân quý, đủ sắc hương vị. Lúc này bên ngoài có một thị vệ tiến vào, cúi đầu nói nhỏ vào tai thiếu niên áo tím mấy câu.
“Lại nói,” Quý Vũ Thư mở đầu câu chuyện: “Vì sao Thẩm tiểu thư lại để thị vệ của mình đến Bảo Hương lâu tìm kỹ nữ?”
“Hơn nữa thị vệ này chỉ nhìn chứ không ăn.” Cao Dương bổ sung.
Hiện tại Cao Dương và Quý Vũ Thư không còn xem Thẩm Diệu là một tiểu thư con nhà tướng bình thường nữa, mỗi động tác của nàng đều có thâm ý. Vì thế, khi biết tin nàng phái Mạc Kình đến Bảo Hương lâu, cả hai người đều nghĩ không biết Thẩm Diệu lại tính kế ai đây.
Người của Bách Hiểu Sanh bủa vây suốt mấy ngày, nhận được tin tức làm người ta kinh ngạc là thị vệ kia chẳng làm gì Lưu Huỳnh cả, chỉ ngồi ở trong phòng cả đêm rồi rời đi. Họ cẩn thận hỏi thăm thân thế vị cô nương kia thì biết đó chỉ là một cô gái bị bán vào nơi phong trần như nhiều người khác chứ không co gì đặc biệt, tin tức này càng làm bọn họ mù mờ không biết Thẩm Diệu tính toán chuyện gì.
“Chẳng lẽ nàng muốn bồi dưỡng một thái giám?” Ý nghĩ của Quý Vũ Thư luôn quỷ dị: “Nên bây giờ muốn làm cho thị vệ kia thích ứng dần dần?”
“Ngươi lúc nào cũng điên khùng thế à.” Cao Dương trầm ngâm: “Ta nghĩ nàng đang muốn mua chuộc Lưu Huỳnh để đối phó hai phòng còn lại. Nhưng tại sao phải là Lưu Huỳnh a, cô nương khác ở Bảo Hương lâu không được à.” Hắn nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tạ tam, ngươi thấy việc này thế nào?”
Tạ Cảnh Hành nhìn ngoài cửa sổ, nghe vậy lười biếng nhìn lướt qua hai người, nói: “Các ngươi nhàn rỗi đến vậy sao?”
“Nói thế nào thì ta và Thẩm tiểu thư cũng có chút giao tình, chẳng lẽ không nên quan tâm hay ư?” Quý Vũ Thư nói: “Tạ Tam ca, ngươi thông minh hơn ta, ngươi nhất định biết ý định của nàng là gì.”
“Ta không muốn biết.” Tạ Cảnh Hành đánh gãy lời nói của hắn: “Sắp tới ta sẽ ra khỏi thành một chuyến.”
“Là vì chuyện lúc rằm tháng giêng à?” Cao Dương nhíu mày hỏi.
“Đầu xuân này hoàng đế định để cho Tạ lão nhân xuất chinh,” Tạ Cảnh Hành nói: “Không thể đợi được nữa.” Hắn nói “Tạ lão nhân” Chính là Lâm An hầu Tạ Đỉnh.
Cao Dương trầm mặc một lúc, mới nói: “Nếu vậy, sợ là thời gian không kịp.”
“Nghe nói Thẩm Viên gần đây hay qua lại với Định vương.” Tạ Cảnh Hành nhếch khóe môi: “Chắc là chuẩn bị đối phó Đại phòng?”
“Thẩm tiểu thư lại gặp xui xẻo rồi?” Quý Vũ Thư giật mình nói: “Sao nàng cứ luôn đụng phải những người xấu thế nhỉ. Định vương kia chẳng tốt lành gì đâu, bị hắn để mắt sẽ không có kết cục tốt.”
“Định vương này ẩn giấu rất sâu,” Cao Dương nhíu mày: “Bề ngoài có vẻ vô tâm quyền thế, nhưng thèm muốn của hắn đối với quân đội không nhỏ hơn những người khác. Trong tay Thẩm Tín lại nắm binh quyền, thất phu vô tội hoài bích có tội, gia nghiệp Thẩm gia to lớn, vốn đã bị hoàng gia kiêng kị, nếu Định vương ra tay, chỉ sợ Thẩm Tín sẽ gặp phải rắc rối to.”
“Như vậy thì Thẩm tiểu thư gặp nguy hiểm rồi?” Quý Vũ Thư nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tạ Tam ca, ngươi có thể giúp nàng không?”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Tại sao ta phải giúp nàng?”
“Ngươi, các ngươi không phải... Không phải là bằng hữu sao.” Quý Vũ Thư trợn to hai mắt: “Lúc trước ngươi còn cứu nàng ấy, chẳng lẽ không định giao hảo ư?”
Tạ Cảnh Hành cười như không cười nhìn Quý Vũ Thư, đôi mắt sâu như đáy hồ, bộ dạng rõ ràng là rất phong lưu, nhưng lời nói ra lại lạnh bạc hờ hững, hắn nói: “Ta cần thêm thời gian, Thẩm gia giúp ta kéo dài một chút cũng tốt, Định vương đối phó Thẩm Tín lúc này…rất đúng lúc.”
Quý Vũ Thư hút một ngụm khí lạnh.
...
Tại phủ Định vương ở Định kinh.
Một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu trầm đang ngồi trên ghế trung tâm của sảnh chính, bộ dáng hắn lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với hạn nhân cử chỉ hết sức thân thiết, hòa tan bớt sự lạnh lùng kia. Người này chính là Phó Tu Nghi.
Trong sảnh có vài người đang ngồi, đều là phụ tá của Phó Tu Nghi. Hắn có mắt nhìn người, lại biết cách chiêu hiền đãi sĩ, những hoàng tử khác mua chuộc lòng người bằng tiền tài ruộng đất, ngoài những thứ đó Phó Tu Nghi còn cho người tài sự tôn trọng, phụ tá đắc lực có thể cùng ngồi cùng ăn với hắn, khi nói chuyện cũng rất cung kính lãnh giáo, bởi vì thái độ hắn như vậy nên chiêu mộ được rất nhiều người tài dưới trướng, cùng hắn trù tính đại kế.
Ngồi ở giữa có một người trẻ tuổi mặt áo lam, bề ngoài của hắn cùng những phụ tá ngồi đây rất khác biệt, đơn giản vì hắn trẻ nhất, Phó Tu Nghi nhìn hắn hỏi: “Thẩm Viên, ngươi có ý tưởng gì không, nói một chút nghe xem.”
Thẩm Viên đứng dậy chắp tay. Hắn mới tiến vào quan trường đã đầu quân vào phe cánh của Phó Tu Nghi, Thẩm Viên có tài có dã tâm, cũng biết nhẫn nhịn kiên trì ra bên ngoài rèn luyện nên được Phó Tu Nghi xem trọng.
Thẩm Viên nói: “Trước mắt mọi người đều đang âm thầm tranh đoạt binh lực, ai có nhiều binh lực người đó sẽ có lợi thế. Nói đến binh lực Minh Tề mọi người có câu ‘Nam Tạ Bắc Tín’, tức phía Nam thì có Lâm An hầu Tạ Đỉnh, phía Bắc thì có Thẩm Tín trấn thủ, binh lực Tạ gia mặc dù rất mạnh, nhưng bệ hạ dự tính mùa Xuân sẽ để Lâm An hầu xuất chinh, tất nhiên là có tính toán đối với binh lực trong tay hắn, thứ bệ hạ đã tính toán, chúng ta không thể động vào, nhưng binh lính của Thẩm gia thì khác.” Thẩm Viên dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Thẩm Tín chủ động yêu cầu được ở lại kinh thành nửa năm, người muốn mượn sức Thẩm Tín không ít, quân đội Thẩm gia là mối họa trong lòng hoàng đế, nếu chúng ta không chiếm được, chi bằng phá hủy, nếu làm được chúng ta có thể giúp bệ hạ trừ họa, cũng chứng minh Định vương không có dã tâm.”
Thẩm Viên là người Thẩm gia, lại một câu Thẩm Tín, hai câu quân đội Thẩm gia, rõ ràng muốn rạch ròi ranh giới với Thẩm Tín, Phó Tu Nghi mỉm cười nhìn hắn, ý tưởng của Thẩm Viên đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại. Hắn nói: “Ngươi nói rất đúng, nhưng Thẩm gia làm việc nghiêm cẩn, nếu muốn tìm ra sai lầm cũng không dễ.”
Thẩm Viên im lặng không nói.
Ánh mắt Phó Tu Nghi lóe lên, giọng điệu càng thêm thân thiết: “Ngươi ở trong Thẩm phủ, có thể biết rõ một số việc mà người bên ngoài không biết.” Hắn nhìn Thẩm Viên: “Được rồi, nếu lần này thành công, công lao của ngươi lớn nhất.”
Nghe xong lời này, Thẩm Viên mới cung kính mở miệng: “Hồi bẩm điện hạ, trước nay vi thần vẫn luôn chú ý hành động của quân đội Thẩm gia, lúc trước tác chiến ở Tây Bắc, có thời điểm quân đội Thẩm gia làm việc không theo quy củ. Hiện tại thần vẫn đang thu thập chứng cứ, một khi đầy đủ, vi thần sẽ hai tay dâng lên điện hạ. Vi thần cam đoan, nếu không thể làm quân đội Thẩm gia sụp đổ, thí ít nhất cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề.”
Phó Tu Nghi cười nhẹ: “Vậy phải làm phiền ngươi rồi.”
Thẩm Viên cúi đầu mỉm cười.
Hai người cháu này cũng có vẻ muốn ở lại Thẩm phủ lâu dài, không hề có ý rời đi. Thẩm lão phu nhân khách khí với bọn họ nên hạ nhân trong phủ cũng hết sức cung kính.
Tại nhà kề Đông viện, Vạn di nương ngồi trước bàn thêu túi thơm, màu sắc rực rỡ dần dần hiện ra dưới bàn tay nàng, nàng nhìn Thẩm Đông Lăng đang luyện chữ sau bình phong nói: “Lão thái thái đang tính toán chuyện gì, sao lại đối với biểu thiếu gia và biểu tiểu thư tốt như vậy, so với ngươi còn tốt hơn.”
“Lòng lão phu nhân có tâm tư.” Thẩm Đông Lăng ngồi ở sau bình phong, khí sắc so với trước đây tốt hơn rất nhiều, gương mặt không còn trắng bệch. Từ ngày Thẩm Quý thường xuyên đến chỗ Vạn di nương, nàng cũng được thơm lây, hắn cho người mang đến rất nhiều dược liệu. Thái độ của Thẩm Quý tác động đến bọn hạ nhân tại Thải Vân uyển, nhưng cũng có người cho rằng dù Nhiệm Uyển Vân nổi điên thì Thẩm Viên vẫn còn đó, Vạn di nường dù được sủng ái thì Thẩm Đông Lăng cũng chỉ là một nữ nhi.
“Lăng nhi cũng thấy kỳ quái phải không?” Vạn di nương ngừng động tác trong tay: “Nhưng mà vì sao lão thái thái phải lấy lòng bọn họ?”
Thẩm Đông Lăng cười cười: “Thiếu gia tiểu thư trẻ tuổi thì có điểm gì để lợi dụng, lão phu nhân tất nhiên hy vọng họ lấy sắc câu người rồi.”
Vạn di nương giật mình một cái, đột nhiên hiểu ra, nhìn về phía Thẩm Đông Lăng: “Lão phu nhân muốn bọn họ quyến rũ ai?”
“Người nhà mẹ đẻ lão phu nhân xuất thân nghèo hèn, không quyền không thế.” Thẩm Đông Lăng cẩn thận hạ bút: “Lão phu nhân hận ai nhất, tất nhiên là muốn quyến rũ người đó.”
Đúng như lời Thẩm Đông Lăng, giờ phút này tại Tây viện, Thẩm Khâu và Thẩm Tín luyện tập một lúc thì giao lại cho thủ hạ tiếp tục thao luyện, bản thân nghĩ ngơi chốc lát, vừa quay đầu đã thấy một cô gái áo vàng từ cuối sân đi tới.
Thiếu nữ này xinh đẹp mềm mại, tay cầm một cái giỏ trúc, chọc người thương tiếc. Nàng tiến đến gần, cúi đầu gọi một tiếng: “Biểu ca, biểu thúc.”
Nàng chính là Kinh Sở Sở.
La Tuyết Nhạn đang ở bên kia sửa lại động tác cho binh lính, Thẩm Tín và Thẩm Khâu thấy Sở Sở đến có chút ngạc nhiên. Thẩm Khâu tiến lên hỏi: “Biểu muội tới đây làm gì?”
Hắn nói hai chữ “Biểu muội” không quen, dù sao trước giờ chưa từng gặp, giờ tự dưng lòi ra một biểu muội, ai cũng khó chấp nhận.
Kinh Sở Sở ngượng ngùng cười, đặt giỏ trúc lên bàn đá nhỏ giọng nói:“Sở Sở làm chút điểm tâm, nghĩ binh lính và biểu ca luyện kiếm mệt mõi, nên mang đến mời mọi người dùng, hy vọng biểu ca, biểu thúc đừng ghét bỏ.” Nói xong, cúi đầu mở giỏ trúc, từ bên trong lộ ra những cái bánh nho nhỏ, tinh xảo đáng yêu mùi thơm lan tỏa, Thẩm Tín chưa nói cái gì, Thẩm Khâu đã nuốt nước miếng ừng ực.
Thẩm Tín cảm thấy vui mừng, Kinh Sở Sở khiếp đảm nhu nhược, nhưng nhìn qua có vẻ chân thành, lá gan hơi nhỏ nhưng không sao, cô gái khéo tay làm bánh mang đến chi bọn họ tất nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh, nhất là cô gái này còn rất đẹp. La Tuyết Nhạn là nữ tướng, không khéo léo quan tâm chuyện bếp núc, một cô gái trẻ tuổi lại vì bọn họ xuống bếp nấu cơm, cha con Thẩm Tín đều có ấn tượng rất tốt.
Kinh Sở Sở nói: “Huynh muội Sở Sở đã quấy rầy ở lại nhiều ngày, trong lòng cũng ngại ngùng, Sở Sở không có tài cán gì, chỉ có thể làm chút điểm tâm biểu đạt lòng biết ơn đối với Thẩm phủ.”
Nhìn xem, nhìn xem, đúng là người tốt mà, còn hiểu được có ơn phải báo đáp. Cha con Thẩm tín thích nhất là người biết trước biết sau, võ tướng trọng tình cảm, Kinh Sở Sở bắt đúng mạch, hốt đúng thuốc a.
Thẩm Khâu nói: “Biểu muội không cần lo lắng, cứ coi nơi này là nhà của ngươi, người một nhà có gì mà quấy rầy chứ.”
Kinh Sở Sở xấu hổ cúi đầu, Thẩm Khâu cầm lấy một khối điểm tâm cười nói: “Ta đây sẽ không khách khí.” Đang lúc hắn muốn cắn một cái, đột nhiên nghe được tiếng của Thẩm Diệu từ phía sau truyền đến: “Đại ca!”
Thẩm Khâu quay đầu, nhìn thấy Thẩm Diệu không biết đến từ lúc nào, mang theo bốn nha đầu đứng ở trong sân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Không hiểu sao, Thẩm Khâu có cảm giác chột dạ, theo bản năng thả điểm tâm trong tay xuống hỏi: “Sao muội muội lại đến đây?”
Thẩm Diệu không đáp mà nhấc chân đi đến chổ bọn họ, đợi đến gần Thẩm Khâu mới thấy trong tay Cốc Vũ, Kinh Trập, Bạch Lộ, Sương Giáng mỗi người đều cầm một cái rổ, Thẩm Tín hỏi: “Kiều Kiều, ngươi mang cái gì trong rổ thế?”
“Hôm nay thời tiết hơi lạnh, ta nghĩ binh lính luyện kiếm lâu sẽ mất nước, nên hầm chút canh gà.” Thẩm Diệu thản nhiên nhìn lướt qua Thẩm Khâu, lưng Thẩm Khâu chợt lạnh, nàng tiếp tục nói: “Bảo mấy tiểu binh đến đây uống đi, sáng sớm uống chút canh gà, vừa bổ vừa làm ấm thân thể rất tốt.”
“Ta đi gọi bọn họ!” A Trí đứng bên cạnh Thẩm Khâu nghe được mừng rỡ, chạy tới chỗ huấn luyện, chỉ lát sau mấy chục tiểu binh theo sau hắn chạy đến.
Thẩm Diệu bảo mấy người Kinh Trập chia canh cho cả bọn, đây đều là những binh lính đắc lực dưới trướng Thẩm Tín nên mới được đưa đến tập luyện trong phủ tướng quân. Nhóm binh lính thấy có canh gà để uống, ai nấy đều cao hứng cười nói: “Vẫn là tiểu thư quan tâm săn sóc chúng ta! Tiểu thư thật có lòng tốt!”
Những binh lính thô ráp này chính là những người dễ hài lòng nhất, Thẩm Diệu biết rõ điều đó. A Trí uống một ngụm canh, thở dài nói: “Canh này thật ngon!” Nói xong hắn đưa chén cho Kinh Trập bảo: “Thêm một chén nữa!”
Kinh Trập lườm A Trí một cái: “Tất nhiên là ngon rồi, canh này chính tay tiểu thư tự mình nấu đấy.”
Thẩm Tín và Thẩm Khâu nghe vậy thì sửng sốt, Thẩm Khâu nhìn Thẩm Diệu: “Muội muội tự mình nấu sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm Diệu thản nhiên nói.
“Con mẹ nó, dừng lại hết cho ta!” Thẩm Tín đột nhiên hét lớn một tiếng: “Không được uống!” Hắn nhìn Cốc Vũ quát: “Cho ta chén lớn nhất!”
La Tuyết Nhạn vừa uống xong ngụm canh, cũng rất kinh ngạc: “Kiều Kiều, canh này chính ngươi làm sao? Trù nghệ của ngươi dường như tiến bộ rất nhiều?”
Mùi canh gà nhẹ nhàng thơm lừng bay lên, làm người thèm nhỏ dãi, Thẩm Diệu cười nói: “Tùy tiện làm thôi.” Kiếp trước vài năm đầu mới cưới nàng muốn Phó Tu Nghi vui vẻ nên thường luyện tập nấu nướng, sau đó làm con tin ở nước Tần, chịu đủ uất ức khó dễ khiến nàng học được không ít món ăn. Tay nghề của nàng là luyện được dưới khẩu vị của hoàng thất hai nước, tất nhiên là có điểm hơn người, về phần cô gái nghèo nàn quê mùa lần đầu bước chân đến kinh thành kia… Thẩm Diệu quét ánh mắt về phía Kinh Sở Sở, nàng ta đứng ở sau cây cột, lúc này không cúi đầu mà đang cắn môi, ánh mắt ngập nước nhìn một đám thô nhân ăn uống náo nhiệt, đúng là mười phần ủy khuất.
Đại tiểu thư con vợ cả tự tay nấu canh, chắc chắn là quý giá hơn so với điểm tâm do biểu tiểu thư làm rồi. Huống hồ Thẩm Diệu còn mang cho đám binh lính mỗi người một phần, so với Sở Sở chỉ nghĩ tới Thẩm Tín và Thẩm Khâu đúng là rộng rãi hơn rất nhiều, Sở Sở khí độ thấp hơn, không thể lên được mặt bàn.
Kinh Sở Sở xấu hổ, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu đầy hận ý.
Thẩm Khâu cũng muốn lấy canh uống, nhưng mấy người Cốc Vũ không chịu đưa cho hắn, hắn cũng nhìn ra có lẽ hắn làm Thẩm Diệu tức giận, nhưng hắn lại không biết mình làm sai điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, Thẩm Diệu đợi đến lúc tất cả mọi người đều uống sắp xong mới bảo Bạch Lộ mở tầng đáy của rổ mang ra một cái bát đưa cho hắn rồi nói: “Ngươi thích ăn ngọt, bát này ta đã thả chút mật ong, uống đi.”
“Muội muội thật tốt!” Thẩm Khâu mừng rỡ, đoạt lấy uống từng ngụm từng ngụm, bộ dáng như chết đói tới nơi làm Thẩm Diệu không đành lòng nhìn.
Nhóm binh lính biết Thẩm Diệu tự tay làm canh, trong lòng vừa thích thú vừa cảm động, nịnh hót Thẩm Diệu lên tận trời xanh, bọn họ cảm thấy Thẩm Diệu vừa xinh đẹp lại gần gũi, không hề có tính đại tiểu thư cao cao tại thượng.
Thẩm Diệu được nhóm binh lính vây quanh, Kinh Sở Sở thì bị lạnh nhạt vắng vẻ, mấy lần nàng định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ở lại.
Chờ đến khi mọi người đều tiếp tục đi luyện tập, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng đi, Thẩm Khâu ngồi trên lưng sư tử đá nghĩ ngơi, Thẩm Diệu mới tiến đến chỗ Kinh Sở Sở, cười nói: “Biểu tỷ làm điểm tâm thật là thơm, nhưng mà người luyện võ lúc tập luyện rất mệt, lại khát nước, ngươi làm bánh ngọt cho họ ăn họ chỉ càng thêm khát thôi.” Thẩm Diệu cười tủm tỉm nói: “Sau này muốn làm thì làm canh gà đi.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, nương nương sống hai đời còn chơi lầy, ăn hiếp tiểu cô nương mười sáu tuổi, status: đang cảm thấy tức giận. Hahaha…]
Mặt Kinh Sở Sở hết xanh lại hồng, lời Thẩm Diệu đã vạch trần việc nàng đưa điểm tâm chỉ là ngụy trang, đưa đồ ăn khô cằn như vậy rõ ràng tâm tư không hề thật sự suy nghĩ vì người luyện võ. Lòng Kinh Sở Sở tức giận, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ bối rối cúi đầu, giống như đang sợ hãi: “Đa tạ biểu muội chỉ điểm, Sở Sở đã nhớ kỹ.” Nói xong lại nhìn Thẩm Khâu, ánh mắt tìm sự giúp đỡ, mong hắn có thể giải vây giúp nàng.
Đáng tiếc tuy rằng Thẩm Khâu cá tính chân thành, nhưng trong việc nam nữ lại không hiểu chuyện, hắn thắc mắc nhìn Kinh Sở Sở. Thẩm Diệu thấy thế liền cười nói: “Vừa rồi Đại ca vẫn chưa ăn điểm tâm của biểu tỷ, hay là bây giờ ăn một chút đi.”
“Thôi.” Thẩm Khâu khoát tay: “Mới vừa uống một chén canh, ta đã no rồi, không muốn ăn nữa, để tối lại ăn tiếp.”
Thẩm Diệu hết sức hài lòng. Bát canh chuẩn bị cho hắn nàng đã sớm ước lượng, nàng không tin Thẩm Khâu uống hết bát canh đó còn có thể ăn thêm điểm tâm của Sở Sở, trừ khi hắn là heo đầu thai.
Kinh Sở Sở thất vọng, Thẩm Khâu đứng dậy, nói: “Ta cũng tiếp tục luyện tập đây.” Rồi đi về phía sân tập. [Edit: Phan Ngọc Huyền. Ây gu, đại thiếu gia vô tình thế này, ta thấy lo cho Phùng An Ninh nha, nàng là người ta tuyển cho Thẩm Khâu nha, không biết tác giả có cho hai người đó thành cặp không nữa, haizzz].
Nhìn bóng dáng Thẩm Khâu đi xa, Kinh Sở Sở không cam lòng, muốn gọi với theo để nói gì đó, nhưng chỉ có thể cắn môi nhìn. Thẩm Diệu mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng: “Điểm tâm biểu tỷ làm nếu để lạnh thì không thể ăn được, nếu biểu tỷ không ngại thì có thể mang đến cho Nhị ca.”
“Nhị ca?” Kinh Sở Sở nghi hoặc nhìn Thẩm Diệu.
“Đúng vậy,” Thẩm Diệu mỉm cười nhẹ nhàng nói như ru ngủ: “Đại ca của ta ấy, quanh năm suốt tháng đều ở Tây Bắc, nơi đó là vùng biên giới, chiến tranh liên miên lại rất lạnh lẽo khô cằn, không biết bình phẩm điểm tâm ngon hay dỡ đâu, chỉ cần có thể nhét đầy bụng là được, Nhị ca thì khác nha, hắn tuổi trẻ đã sắp làm quan, lại có thể trụ ở kinh thành, tiền đồ rộng mở.” Thẩm Diệu lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc bên cạnh vẫn chưa có người chiếu cố, nam nhân ấy mà, đối với việc ăn mặc thường không chu đáo, tay nghề làm điểm tâm đến từ Tô Châu của biểu tỷ, không chừng lại hợp khẩu vị của Nhị ca.”
Kinh Sở Sở nghe vậy, trong lòng dao động. Thẩm Diệu che miệng cười nói: “Nếu sau này Nhị ca cưới vợ, ta cũng có thể đi theo hưởng lộc ăn, không biết vị cô nương nào có phúc phận được làm nhị tẩu của ta, biểu tỷ còn chưa biết đâu, Nhị ca ta là người trong lòng của rất nhiều tiểu thư nhà quan ở Định kinh đấy.”
“Nhị thiếu gia...” Kinh Sở Sở do dự một chút, hỏi: “Còn chưa có người trong lòng sao?”
Thẩm Diệu thở dài: “Nhị ca cả ngày bận việc chính sự, làm gì có thời gian gặp gỡ ai đâu?”
Thấy Kinh Sở Sở trầm ngâm, Thẩm Diệu không nói về Thẩm Viên nữa, mà chỉ nói thêm một chút về Thẩm Khâu, rằng Đại phòng có ý định cư lâu dài ở Tây Bắc, Kinh Sở Sở nghe xong mới rời đi.
Kinh Sở Sở đi rồi, Thẩm Khâu mới trở lại, thận trọng nhìn Thẩm Diệu rồi nói: “Muội muội, ta thấy ngươi hôm nay có gì đó là lạ?”
“Ta lạ cái gì?” Thẩm Diệu hùng hổ nói: “Đại ca tức giận vì vừa rồi ta chen ngang không để ngươi ăn điểm tâm của biểu tỷ à?”
“Ta không có ý đó.” Thẩm Khâu gấp đến nỗi mặt cũng đỏ bừng, lại nghe Thẩm Diệu không thèm để ý khoát tay nói: “Thôi bỏ đi, ngươi cũng lớn rồi, biết bao cô gái đều nhìn chằm chằm vào ngươi, sau này chọn tẩu tử cho ta nhớ mở to hai mắt.”
Lời này Thẩm Khâu hiểu, hắn bất đắc dĩ nói: “Muội muội đang nói gì vậy, biểu muội đâu có ý đó, nàng chỉ mang chút điểm tâm đến mà thôi.”
“Nếu ngươi thích như vậy, sao không cầm lấy ăn hết luôn đi.” Nói xong Thẩm Diệu tiêu sái bỏ đi. Từ khi trở về đến nay, Thẩm Khâu chưa từng thấy Thẩm Diệu giận hắn, trong lòng hắn hoảng sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Diệu đi xa.
Trên đường trở về, Cốc Vũ hỏi: “Có phải tiểu thư không thích biểu tiểu thư hay không, sao lại tức giận đến như vậy?”
“Đúng, ta không thích.” Thẩm Diệu xoa mi tâm. Nàng thật sự rất hận Kinh Sở Sở, đối với người kiệt ngạo như Thẩm Khâu, làm cho hắn gãy chân, đầu bị cắm sừng, cuối cùng còn bị tống vào đại lao vì tội giết người, loại nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy, nàng hận không thể lột da Kinh Sở Sở. Hiềm một nỗi Thẩm Khâu trời sinh tính tình thiện lương, không hiểu lòng người hiểm ác, nhìn thấy Thẩm Khâu khù khờ bị Kinh Sở Sở che mắt ngay trước mặt, Thẩm Diệu bỗng nhiên cảm thấy tức giận thật nhiều.
“Nhưng mà tiểu thư vừa nhắc đến Nhị thiếu gia,” Cốc Vũ nói: “Có lẽ từ nay biểu tiểu thư sẽ chuyển hướng sang nhị thiếu gia.” Những lời Thẩm Diệu nói với Kinh Sở Sở không giấu các nha hoàn, Cốc Vũ có thể nghe được ý tứ trong những lời nàng nói.
Thẩm Diệu lắc đầu: “Nàng ta không phải kẻ ngu, nếu bị ta nói hai ba câu đã thay đổi chủ ý, thì đó không phải là Kinh Sở Sở.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Nhưng mà gieo được vào lòng nàng ta một cái mầm móng cũng tốt rồi.”
Mấy nha hoàn cảm thấy kỳ quái, tại sao Thẩm Diệu lại đánh giá cao một người nhìn có vẻ nhu nhược yếu ớt như biểu tiểu thư.
...
Bảo Hương lâu là thanh lâu lớn nhất Định kinh, nếu nói thanh lâu cũng chia ba bảy loại thì Bảo Hương lâu chắc chắn là nơi cao cấp nhất. Một cô nương bất kỳ ở đây, đều có thể trở thành người nổi bật nhất ở một thanh lâu bình thường, gầy béo cao thấp, mạnh mẽ, ôn nhu, khả ái thiên chân hay phong tình quyến rũ, chỉ cần khách muốn, Bảo Hương lâu đều có thể đáp ứng.
Vì thế giá của các cô nương ở đây cũng rất cao.
Ngoài cửa các cô nương xinh đẹp đang vẫy tay đón khách thì có một nam nhân đi đến, vài vị cô nương ở đây đã quen mặt hắn.
Người có thể đến Bảo Hương lâu không phú thì cũng quý, phần lớn đều là công tử nhà giàu hoặc quan lại, mà người trước mặt này không giống công tử nhà giàu, sát khí phát ra từ trên người hắn làm các cô nương ở đây không dám tới gần. Cho đến khi một tú bà mặc áo hồng có vẻ hết thời bước ra, nhìn thấy hắn mới đon đả cười nói: “Mạc công tử lại tới đấy à? Hôm nay vẫn tìm Lưu Huỳnh phải không?”
Mạc Kình gật gật đầu, lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ngực áo đưa cho đối phương. Tú bà kia cầm ngân phiếu cười đến hai mắt híp lại: “Mời công tử theo ta, ta đưa ngài lên lầu, Lưu Huỳnh vẫn đang trông ngóng ngươi a.”
Mạc Kình cố vượt qua sự cứng ngắt toàn thân, vẻ mặt thản nhiên theo người này lên lầu.
Cô nương ở Bảo Hương lâu xinh đẹp nhất, đồng thời cũng đắc giá nhất. Lưu Huỳnh mặc dù là một trong những người đẹp hàng đầu ở đây, nhưng đó cũng chỉ là những lời đồn thổi bên ngoài để tạo danh tiếng, còn thực tế ở đây mỗi ngày đều có cô nương mới đến, tài nghệ khuôn mặt đều tuyệt hảo, lại trẻ trung mới mẻ, nam nhân ai cũng thích của lạ, khách của Lưu Huỳnh đã giảm sút rất nhiều.
Nhưng mà gần đây người của Bảo Hương lâu ai ai cũng biết, Lưu Huỳnh có mối làm ăn lớn, có một nam tử trẻ tuổi đến đây chỉ để tìm mỗi mình nàng. Tại Bảo Hương lâu, khách nhân mỗi lần đến chỉ gặp một cô nương là rất hiếm thấy, vì thế mọi người đều đoán vị này muốn chuộc thân cho Lưu Huỳnh.
Mạc Kình theo tú bà đến một gian phòng, tú bà cười cười lui ra. Trên nhuyễn tháp đã có một nữ tử mặc áo mỏng đỏ tươi đang ôm đàn nhẹ gãy, ánh mắt ẩn tình, đôi môi ướt át tươi cười ám muội, áo cố tình để lộ nửa bên vai, chọc người ngứa ngáy.
Mạc Kình hít sâu một hơi, không nhìn nàng mà bước đến bên bàn trà ngồi xuống, tự rót một ly trà rồi bắt đầu hành trình…ngẩn người.
Tiếng đàn im bặt, Lưu Huỳnh tức đến hổn hển, buông đàn đi đến trước mặt Mạc Kình, cả giận nói: “Mạc công tử đến đây vài lần, đều không đoái hoài đến Lưu Huỳnh, chẳng lẽ chỉ đến để trêu chọc Lưu Huỳnh? Hay là chê Lưu Huỳnh thân mình bẩn thỉu?”
Các tỷ muội đều hâm mộ nàng ra mặt, bởi vì có nam nhân nguyện ý đến tìm một mình nàng, chẳng ai biết nam nhân này nhìn được nhưng không dùng được, dù nàng dùng cách gì hắn cũng không nhìn đến nàng, đừng nói làm chuyện khác.
Mạc Kình lắc đầu không nói, ánh mắt nhìn chén trà trước mặt chằm chằm. Trong lòng hết sức bất đắc dĩ, Thẩm Diệu nói không sai, Lưu Huỳnh đúng là một nữ tử phong tình vạn chủng, nàng tìm mọi cách khiêu khích hắn ở mọi thời điểm, Mặc Kình cũng là nam nhân, nếu không cật lực khắc chế bản thân có lẽ hắn đã không cầm giữ được, mỗi lần hắn đến đây là một lần chịu giày vò, nhưng Thẩm Diệu vẫn buộc hắn đến.
Lưu Huỳnh nhìn hắn như vậy thì càng tức giận, trên mặt lộ ra một nụ cười dụ hoặc, đặt mông ngồi lên đùi Mặc Kình, hai tay ôm lấy cổ đối phương, đôi môi kề sát tai hắn thổi khí: “Mạc công tử, ta ngồi thế này ngươi chịu nổi sao?”
“Ba” một tiếng, Mạc Kình dùng tay đẩy Lưu Huỳnh ngã trên mặt đất.
[Edit: Phan Ngọc Huyền. Ta lại bỏ một phiếu cho cặp này nha anh em, ahihi…]
…
Đối diện Bảo Hương lâu có một tửu lâu gọi là Khoái Hoạt lâu, tại một gian phòng trên tầng thượng của tửu lâu này có ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn ngọc dùng cơm, trên bàn đặt nhiều món ăn trân quý, đủ sắc hương vị. Lúc này bên ngoài có một thị vệ tiến vào, cúi đầu nói nhỏ vào tai thiếu niên áo tím mấy câu.
“Lại nói,” Quý Vũ Thư mở đầu câu chuyện: “Vì sao Thẩm tiểu thư lại để thị vệ của mình đến Bảo Hương lâu tìm kỹ nữ?”
“Hơn nữa thị vệ này chỉ nhìn chứ không ăn.” Cao Dương bổ sung.
Hiện tại Cao Dương và Quý Vũ Thư không còn xem Thẩm Diệu là một tiểu thư con nhà tướng bình thường nữa, mỗi động tác của nàng đều có thâm ý. Vì thế, khi biết tin nàng phái Mạc Kình đến Bảo Hương lâu, cả hai người đều nghĩ không biết Thẩm Diệu lại tính kế ai đây.
Người của Bách Hiểu Sanh bủa vây suốt mấy ngày, nhận được tin tức làm người ta kinh ngạc là thị vệ kia chẳng làm gì Lưu Huỳnh cả, chỉ ngồi ở trong phòng cả đêm rồi rời đi. Họ cẩn thận hỏi thăm thân thế vị cô nương kia thì biết đó chỉ là một cô gái bị bán vào nơi phong trần như nhiều người khác chứ không co gì đặc biệt, tin tức này càng làm bọn họ mù mờ không biết Thẩm Diệu tính toán chuyện gì.
“Chẳng lẽ nàng muốn bồi dưỡng một thái giám?” Ý nghĩ của Quý Vũ Thư luôn quỷ dị: “Nên bây giờ muốn làm cho thị vệ kia thích ứng dần dần?”
“Ngươi lúc nào cũng điên khùng thế à.” Cao Dương trầm ngâm: “Ta nghĩ nàng đang muốn mua chuộc Lưu Huỳnh để đối phó hai phòng còn lại. Nhưng tại sao phải là Lưu Huỳnh a, cô nương khác ở Bảo Hương lâu không được à.” Hắn nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tạ tam, ngươi thấy việc này thế nào?”
Tạ Cảnh Hành nhìn ngoài cửa sổ, nghe vậy lười biếng nhìn lướt qua hai người, nói: “Các ngươi nhàn rỗi đến vậy sao?”
“Nói thế nào thì ta và Thẩm tiểu thư cũng có chút giao tình, chẳng lẽ không nên quan tâm hay ư?” Quý Vũ Thư nói: “Tạ Tam ca, ngươi thông minh hơn ta, ngươi nhất định biết ý định của nàng là gì.”
“Ta không muốn biết.” Tạ Cảnh Hành đánh gãy lời nói của hắn: “Sắp tới ta sẽ ra khỏi thành một chuyến.”
“Là vì chuyện lúc rằm tháng giêng à?” Cao Dương nhíu mày hỏi.
“Đầu xuân này hoàng đế định để cho Tạ lão nhân xuất chinh,” Tạ Cảnh Hành nói: “Không thể đợi được nữa.” Hắn nói “Tạ lão nhân” Chính là Lâm An hầu Tạ Đỉnh.
Cao Dương trầm mặc một lúc, mới nói: “Nếu vậy, sợ là thời gian không kịp.”
“Nghe nói Thẩm Viên gần đây hay qua lại với Định vương.” Tạ Cảnh Hành nhếch khóe môi: “Chắc là chuẩn bị đối phó Đại phòng?”
“Thẩm tiểu thư lại gặp xui xẻo rồi?” Quý Vũ Thư giật mình nói: “Sao nàng cứ luôn đụng phải những người xấu thế nhỉ. Định vương kia chẳng tốt lành gì đâu, bị hắn để mắt sẽ không có kết cục tốt.”
“Định vương này ẩn giấu rất sâu,” Cao Dương nhíu mày: “Bề ngoài có vẻ vô tâm quyền thế, nhưng thèm muốn của hắn đối với quân đội không nhỏ hơn những người khác. Trong tay Thẩm Tín lại nắm binh quyền, thất phu vô tội hoài bích có tội, gia nghiệp Thẩm gia to lớn, vốn đã bị hoàng gia kiêng kị, nếu Định vương ra tay, chỉ sợ Thẩm Tín sẽ gặp phải rắc rối to.”
“Như vậy thì Thẩm tiểu thư gặp nguy hiểm rồi?” Quý Vũ Thư nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tạ Tam ca, ngươi có thể giúp nàng không?”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Tại sao ta phải giúp nàng?”
“Ngươi, các ngươi không phải... Không phải là bằng hữu sao.” Quý Vũ Thư trợn to hai mắt: “Lúc trước ngươi còn cứu nàng ấy, chẳng lẽ không định giao hảo ư?”
Tạ Cảnh Hành cười như không cười nhìn Quý Vũ Thư, đôi mắt sâu như đáy hồ, bộ dạng rõ ràng là rất phong lưu, nhưng lời nói ra lại lạnh bạc hờ hững, hắn nói: “Ta cần thêm thời gian, Thẩm gia giúp ta kéo dài một chút cũng tốt, Định vương đối phó Thẩm Tín lúc này…rất đúng lúc.”
Quý Vũ Thư hút một ngụm khí lạnh.
...
Tại phủ Định vương ở Định kinh.
Một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu trầm đang ngồi trên ghế trung tâm của sảnh chính, bộ dáng hắn lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với hạn nhân cử chỉ hết sức thân thiết, hòa tan bớt sự lạnh lùng kia. Người này chính là Phó Tu Nghi.
Trong sảnh có vài người đang ngồi, đều là phụ tá của Phó Tu Nghi. Hắn có mắt nhìn người, lại biết cách chiêu hiền đãi sĩ, những hoàng tử khác mua chuộc lòng người bằng tiền tài ruộng đất, ngoài những thứ đó Phó Tu Nghi còn cho người tài sự tôn trọng, phụ tá đắc lực có thể cùng ngồi cùng ăn với hắn, khi nói chuyện cũng rất cung kính lãnh giáo, bởi vì thái độ hắn như vậy nên chiêu mộ được rất nhiều người tài dưới trướng, cùng hắn trù tính đại kế.
Ngồi ở giữa có một người trẻ tuổi mặt áo lam, bề ngoài của hắn cùng những phụ tá ngồi đây rất khác biệt, đơn giản vì hắn trẻ nhất, Phó Tu Nghi nhìn hắn hỏi: “Thẩm Viên, ngươi có ý tưởng gì không, nói một chút nghe xem.”
Thẩm Viên đứng dậy chắp tay. Hắn mới tiến vào quan trường đã đầu quân vào phe cánh của Phó Tu Nghi, Thẩm Viên có tài có dã tâm, cũng biết nhẫn nhịn kiên trì ra bên ngoài rèn luyện nên được Phó Tu Nghi xem trọng.
Thẩm Viên nói: “Trước mắt mọi người đều đang âm thầm tranh đoạt binh lực, ai có nhiều binh lực người đó sẽ có lợi thế. Nói đến binh lực Minh Tề mọi người có câu ‘Nam Tạ Bắc Tín’, tức phía Nam thì có Lâm An hầu Tạ Đỉnh, phía Bắc thì có Thẩm Tín trấn thủ, binh lực Tạ gia mặc dù rất mạnh, nhưng bệ hạ dự tính mùa Xuân sẽ để Lâm An hầu xuất chinh, tất nhiên là có tính toán đối với binh lực trong tay hắn, thứ bệ hạ đã tính toán, chúng ta không thể động vào, nhưng binh lính của Thẩm gia thì khác.” Thẩm Viên dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Thẩm Tín chủ động yêu cầu được ở lại kinh thành nửa năm, người muốn mượn sức Thẩm Tín không ít, quân đội Thẩm gia là mối họa trong lòng hoàng đế, nếu chúng ta không chiếm được, chi bằng phá hủy, nếu làm được chúng ta có thể giúp bệ hạ trừ họa, cũng chứng minh Định vương không có dã tâm.”
Thẩm Viên là người Thẩm gia, lại một câu Thẩm Tín, hai câu quân đội Thẩm gia, rõ ràng muốn rạch ròi ranh giới với Thẩm Tín, Phó Tu Nghi mỉm cười nhìn hắn, ý tưởng của Thẩm Viên đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại. Hắn nói: “Ngươi nói rất đúng, nhưng Thẩm gia làm việc nghiêm cẩn, nếu muốn tìm ra sai lầm cũng không dễ.”
Thẩm Viên im lặng không nói.
Ánh mắt Phó Tu Nghi lóe lên, giọng điệu càng thêm thân thiết: “Ngươi ở trong Thẩm phủ, có thể biết rõ một số việc mà người bên ngoài không biết.” Hắn nhìn Thẩm Viên: “Được rồi, nếu lần này thành công, công lao của ngươi lớn nhất.”
Nghe xong lời này, Thẩm Viên mới cung kính mở miệng: “Hồi bẩm điện hạ, trước nay vi thần vẫn luôn chú ý hành động của quân đội Thẩm gia, lúc trước tác chiến ở Tây Bắc, có thời điểm quân đội Thẩm gia làm việc không theo quy củ. Hiện tại thần vẫn đang thu thập chứng cứ, một khi đầy đủ, vi thần sẽ hai tay dâng lên điện hạ. Vi thần cam đoan, nếu không thể làm quân đội Thẩm gia sụp đổ, thí ít nhất cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề.”
Phó Tu Nghi cười nhẹ: “Vậy phải làm phiền ngươi rồi.”
Thẩm Viên cúi đầu mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.