Chương 38: Bón cơm
Vạn Phi Ngư
03/07/2023
Editor: Tây An
Tay Bùi Dương rất ấm, che nóng chân của cô xong, lại lấy một đôi tất ra đi vào cho cô, cau mày nhìn hồi lâu, cảm thấy mỏng quá, cầm một cái chăn nhỏ trùm lên, sau đó tỉ mỉ đắp kín chăn bông, mới chuyển sang đầu giường.
“Có cảm thấy ổn hơn tí nào không?”
Bạch Cẩn mở đôi mắt, khéo léo gật gật đầu trong chăn. Thật ra chỉ là ấm chân thôi, quặn đau ở bụng dưới vẫn như cũ, nhưng cô không muốn làm phật ý tốt của anh.
“Vậy là tốt rồi ——” Bùi Dương thở ra một hơi, cứ như bản thân cũng là bệnh nhân, cảm xúc thay đổi rất nhanh.
Anh rướn đầu tới, mặt đối mặt cô, đụng trán một cái, “Vừa vào đã thấy em đổ xuống ở trước mặt anh, dọa chết anh…” Lòng anh sợ, dán mặt cùng cô, nói khẽ: “Sau này nhất định phải nuôi em thật trắng trẻo mập mạp, không phải chịu tội thế này…”
Bạch Cẩn nghe mà buồn cười, muốn mở miệng nói “Chuyện này đâu phải mập gầy là có thể quyết định”, há miệng lại phát hiện mất tiếng, khóe mắt chảy ra chất lỏng hôi hổi, dường như cô sợ Bùi Dương nhìn thấy, nghiêng người đưa lưng về phía anh, “… Hơi buồn ngủ, em ngủ trước.”
Bùi Dương dịch dịch chăn, dịu giọng nói: “Ngủ đi, anh sẽ ở đây cùng em.”
Một giấc ngủ cực kỳ lâu.
Sắp đến giờ cơm tối Bạch Cẩn vẫn ngủ, Bùi Dương ngồi phòng khách, cầm điện thoại tra phương pháp trị đau bụng kinh mãi, trên mạng cái giống gì cũng có, như uống canh gừng đường đỏ, bấm huyệt, ăn nhiều táo đỏ cẩu kỷ các thứ, Bùi Dương đọc mà hoa mắt.
Anh yên lặng nhớ mấy cái mình cho rằng là đáng tin cậy, lòng âm thầm tính toán, tìm thời gian dẫn cô đi chỗ ông Tống một chuyến.
Ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, anh tính Bạch Cẩn ngủ sắp năm tiếng rồi, lo cô ban đêm sẽ ngủ không được, thế là đến phòng gọi cô tỉnh.
“Bé mèo lười ơi, tỉnh nào, đừng ngủ nữa.” Bùi Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn, Bạch Cẩn xoay đầu lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, “Hở?”
Cô hừ hừ một tiếng, phát hiện triệu chứng quặn đau giảm bớt một tí, nháy mắt mấy cái với anh, “Anh ở cả trưa à? … Em không sao, nếu anh bận cứ đi trước đi, đi làm mà.”
Bùi Dương dìu cô dựa vào gối đầu, đưa tay cào mái tóc dài cô ngủ rối cả lên, “Đồ ngốc, em thế này anh yên tâm đi làm được chắc? Anh xin nghỉ hai ngày, ở lại chỗ em.”
Dứt lời, anh lại trông mong nhìn, cẩn thận dò hỏi: “Có được không?”
Anh đã nói như vậy, Bạch Cẩn còn có thể nói gì, đành phải gật đầu.
Bụng lúc này rất biết phấn đấu kêu một tiếng, Bạch Cẩn ngượng ngùng cúi đầu, “A, em… cả ngày em không ăn gì…”
Bùi Dương cười vuốt vuốt tóc cô, “Chờ một tí——” đi đến phòng bếp nhanh nhẹn hâm cháo thịt nạc, bưng đến bên giường, muốn đút cho Bạch Cẩn.
“Em tự ăn ——” Bạch Cẩn muốn nhận lấy bát, anh lại không nhường, “Đừng nhúc nhích, bát bỏng, anh cầm là được.”
Bất đắc dĩ, Bạch Cẩn đành phải “Cơm đến há miệng”.
Bùi Dương lại hào hứng vô cùng, múc một thìa cháo thổi một hơi, đút tới bên môi cô. Bạch Cẩn cứ lẳng lặng dựa vào gối đầu, cụp mi mắt an tĩnh ăn, cô không nói lời nào, trên mặt cũng rất ít biểu cảm, Bùi Dương lại cảm thấy vui ngất trời, muốn bón bát này cháo mãi mãi.
Gian phòng không lớn, ánh đèn dìu dịu, và người trong lòng.
Những thứ đang ở trước mắt, là khát vọng bí ẩn nhất trong lòng Bùi Dương nhiều năm qua.
Nói cho cùng anh cũng là kẻ tục tằng, lúc cầu mà không được cũng sẽ đau lòng khó chịu, nghĩ tới chuyện từ bỏ. Thật sự có những người không phải bạn không nhớ thì người đó không hiện hữu, ký ức hồi nhỏ quá vững bền, anh dần dần phát hiện trừ người ấy, trái tim này của anh khó mà đập lên vì ai khác.
Mối tình đầu khó quên là thứ gì đó đẹp đẽ xa xôi, những năm tháng đó nhờ ánh trăng kia vẽ ra đường vân thần thánh, những bóng ảnh mơ hồ cũng biến thành quá khứ quý giá đẹp đẽ nhưng ít ỏi trong lòng ai đó, không thể theo đuổi không thể tiếp xúc, cũng càng thêm khiến người ta nhớ nhưng.
Lần đầu con người ta cảm thấy mình đã đến trung niên, có lẽ chính là khi trông thấy làn da của mối tình đầu của mình xệ xuống, vẻ mặt già trước tuổi, hoặc biến thành người nội trợ khuôn mặt đáng ghét, hoặc biến thành người đàn ông bụng phệ mập mạp, bản thân bôn ba trong khói lửa trong bụi trần, ngạc nhiên gặp phải ở một góc đường nào đó, sau đó bất ngờ nhận nhau, cắt đứt chút nhớ nhung cuối cùng của tuổi trẻ, lại vội vàng rời xa.
Bùi Dương cảm thấy mình may mắn, khi anh lần nữa gặp được Bạch Cẩn, cô vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, lạnh nhạt xinh đẹp, giống như mười năm với cô là không đáng để nhắc tới, trong mắt cô anh tìm thấy kết cục của chấp niệm mình giữ đã nhiều năm.
Từ đó càn khôn xoay chuyển, năm tháng ngược dòng, anh chỉ cần ở bên cạnh cô, sẽ mãi là cậu thiếu niên xanh thẳm.
Anh bằng lòng đem chân thành và nhiệt huyết, xúc động và ngây ngô của thiếu niên, dâng cho cô không giữ lại chút nào.
Bạch Cẩn ở nhà nằm trên giường hai ngày, rốt cục ổn lại, ngày thứ ba mặt trời lên cao, cô vịn cái eo mình nằm đến mỏi nhừ tìm đồ ăn khắp nơi.
Bùi Dương đã sớm đi làm rồi, chăn lông trên ghế sa lon chỉnh chỉnh tề tề chồng một bên, trên bàn trà đặt một tờ giấy —— “Trong lò vi ba có sữa đậu nành và bánh bao hấp, em ăn trước, giữa trưa chờ anh về nấu cơm cho em.”
Bạch Cẩn nắm tờ giấy mỉm cười.
Sau khi ăn xong, cô nhìn chằm chằm chăn lông trên ghế sa lon, suy tư rất lâu. Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, một phòng khác làm nhà kho, thế là hai ngày nay Bùi Dương chỉ ngủ ở trên ghế sa lon. Bạch Cẩn không đành lòng để anh núp trên cái ghế sa lon nho nhỏ, khuyên anh về nhà nói mình không sao, Bùi Dương lại nói gì cũng không muốn về, thoạt nhìn như là bị cô dọa sợ, phải ở đây trông coi.
Trong lòng Bạch Cẩn thấy ngọt ngào, tuy có hơi thương anh ngủ ghế sô pha, làm thế nào cũng không nói được mấy lời cùng giường chung gối. Dù sao giờ là thời kì đặc thù, chính Bạch Cẩn cũng cảm thấy mùi trên người không dễ ngửi, không muốn để anh tới gần.
Hay mua cho anh một cái giường để ở nhà kho nhỉ, không biết anh có ghét bỏ không? Ờ trước đó hẳn nên thu dọn gian phòng kia một chút, nhưng vốn cũng không có nhiều đồ.
Bạch Cẩn tính đợi Bùi Dương về sẽ hỏi ý kiến.
Lúc Bùi Dương về đang trông thấy Bạch Cẩn rửa chén ở phòng bếp, ở trước cửa đã hô với cô: “Em để đó đừng làm, nước lạnh đó…”
Anh kéo Bạch Cẩn đến phòng khách ngồi xuống, lại cầm khăn mặt cẩn thận lau khô tay của cô, nói liên miên lải nhải: “Hôm nay cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Bữa sáng ăn chưa? Sau này đừng dùng nước lạnh rửa bát, sắp đến mùa đông, tay chân em lạnh buốt thì nên chăm cho tốt, những việc này giao cho anh là được…”
Bạch Cẩn bật cười: “Em có phải bệnh nặng mới khỏi đâu, không cần cuống như vậy, hôm nay…” Cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Đã ổn hơn khá nhiều…”
Bùi Dương lơ đãng mà “Ồ” một tiếng, vẫn rót một cái túi chườm nóng đưa cho cô, mình thì vén tay áo lên sang phòng bếp rửa bát.
Bạch Cẩn cầm túi chườm nóng dựa bên cửa phòng bếp, suy nghĩ một lát mở miệng nói: “Mua cho anh cái giường để ở phòng kia được không? Như thế thì cũng không cần ngủ ghế sô pha mãi.”
Bùi Dương quay đầu thật mạnh, áo sơmi may đo vừa vặn quấn lấy phần eo gầy.
“Anh chuyển đến được à?”
Tay Bùi Dương rất ấm, che nóng chân của cô xong, lại lấy một đôi tất ra đi vào cho cô, cau mày nhìn hồi lâu, cảm thấy mỏng quá, cầm một cái chăn nhỏ trùm lên, sau đó tỉ mỉ đắp kín chăn bông, mới chuyển sang đầu giường.
“Có cảm thấy ổn hơn tí nào không?”
Bạch Cẩn mở đôi mắt, khéo léo gật gật đầu trong chăn. Thật ra chỉ là ấm chân thôi, quặn đau ở bụng dưới vẫn như cũ, nhưng cô không muốn làm phật ý tốt của anh.
“Vậy là tốt rồi ——” Bùi Dương thở ra một hơi, cứ như bản thân cũng là bệnh nhân, cảm xúc thay đổi rất nhanh.
Anh rướn đầu tới, mặt đối mặt cô, đụng trán một cái, “Vừa vào đã thấy em đổ xuống ở trước mặt anh, dọa chết anh…” Lòng anh sợ, dán mặt cùng cô, nói khẽ: “Sau này nhất định phải nuôi em thật trắng trẻo mập mạp, không phải chịu tội thế này…”
Bạch Cẩn nghe mà buồn cười, muốn mở miệng nói “Chuyện này đâu phải mập gầy là có thể quyết định”, há miệng lại phát hiện mất tiếng, khóe mắt chảy ra chất lỏng hôi hổi, dường như cô sợ Bùi Dương nhìn thấy, nghiêng người đưa lưng về phía anh, “… Hơi buồn ngủ, em ngủ trước.”
Bùi Dương dịch dịch chăn, dịu giọng nói: “Ngủ đi, anh sẽ ở đây cùng em.”
Một giấc ngủ cực kỳ lâu.
Sắp đến giờ cơm tối Bạch Cẩn vẫn ngủ, Bùi Dương ngồi phòng khách, cầm điện thoại tra phương pháp trị đau bụng kinh mãi, trên mạng cái giống gì cũng có, như uống canh gừng đường đỏ, bấm huyệt, ăn nhiều táo đỏ cẩu kỷ các thứ, Bùi Dương đọc mà hoa mắt.
Anh yên lặng nhớ mấy cái mình cho rằng là đáng tin cậy, lòng âm thầm tính toán, tìm thời gian dẫn cô đi chỗ ông Tống một chuyến.
Ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, anh tính Bạch Cẩn ngủ sắp năm tiếng rồi, lo cô ban đêm sẽ ngủ không được, thế là đến phòng gọi cô tỉnh.
“Bé mèo lười ơi, tỉnh nào, đừng ngủ nữa.” Bùi Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn, Bạch Cẩn xoay đầu lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, “Hở?”
Cô hừ hừ một tiếng, phát hiện triệu chứng quặn đau giảm bớt một tí, nháy mắt mấy cái với anh, “Anh ở cả trưa à? … Em không sao, nếu anh bận cứ đi trước đi, đi làm mà.”
Bùi Dương dìu cô dựa vào gối đầu, đưa tay cào mái tóc dài cô ngủ rối cả lên, “Đồ ngốc, em thế này anh yên tâm đi làm được chắc? Anh xin nghỉ hai ngày, ở lại chỗ em.”
Dứt lời, anh lại trông mong nhìn, cẩn thận dò hỏi: “Có được không?”
Anh đã nói như vậy, Bạch Cẩn còn có thể nói gì, đành phải gật đầu.
Bụng lúc này rất biết phấn đấu kêu một tiếng, Bạch Cẩn ngượng ngùng cúi đầu, “A, em… cả ngày em không ăn gì…”
Bùi Dương cười vuốt vuốt tóc cô, “Chờ một tí——” đi đến phòng bếp nhanh nhẹn hâm cháo thịt nạc, bưng đến bên giường, muốn đút cho Bạch Cẩn.
“Em tự ăn ——” Bạch Cẩn muốn nhận lấy bát, anh lại không nhường, “Đừng nhúc nhích, bát bỏng, anh cầm là được.”
Bất đắc dĩ, Bạch Cẩn đành phải “Cơm đến há miệng”.
Bùi Dương lại hào hứng vô cùng, múc một thìa cháo thổi một hơi, đút tới bên môi cô. Bạch Cẩn cứ lẳng lặng dựa vào gối đầu, cụp mi mắt an tĩnh ăn, cô không nói lời nào, trên mặt cũng rất ít biểu cảm, Bùi Dương lại cảm thấy vui ngất trời, muốn bón bát này cháo mãi mãi.
Gian phòng không lớn, ánh đèn dìu dịu, và người trong lòng.
Những thứ đang ở trước mắt, là khát vọng bí ẩn nhất trong lòng Bùi Dương nhiều năm qua.
Nói cho cùng anh cũng là kẻ tục tằng, lúc cầu mà không được cũng sẽ đau lòng khó chịu, nghĩ tới chuyện từ bỏ. Thật sự có những người không phải bạn không nhớ thì người đó không hiện hữu, ký ức hồi nhỏ quá vững bền, anh dần dần phát hiện trừ người ấy, trái tim này của anh khó mà đập lên vì ai khác.
Mối tình đầu khó quên là thứ gì đó đẹp đẽ xa xôi, những năm tháng đó nhờ ánh trăng kia vẽ ra đường vân thần thánh, những bóng ảnh mơ hồ cũng biến thành quá khứ quý giá đẹp đẽ nhưng ít ỏi trong lòng ai đó, không thể theo đuổi không thể tiếp xúc, cũng càng thêm khiến người ta nhớ nhưng.
Lần đầu con người ta cảm thấy mình đã đến trung niên, có lẽ chính là khi trông thấy làn da của mối tình đầu của mình xệ xuống, vẻ mặt già trước tuổi, hoặc biến thành người nội trợ khuôn mặt đáng ghét, hoặc biến thành người đàn ông bụng phệ mập mạp, bản thân bôn ba trong khói lửa trong bụi trần, ngạc nhiên gặp phải ở một góc đường nào đó, sau đó bất ngờ nhận nhau, cắt đứt chút nhớ nhung cuối cùng của tuổi trẻ, lại vội vàng rời xa.
Bùi Dương cảm thấy mình may mắn, khi anh lần nữa gặp được Bạch Cẩn, cô vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, lạnh nhạt xinh đẹp, giống như mười năm với cô là không đáng để nhắc tới, trong mắt cô anh tìm thấy kết cục của chấp niệm mình giữ đã nhiều năm.
Từ đó càn khôn xoay chuyển, năm tháng ngược dòng, anh chỉ cần ở bên cạnh cô, sẽ mãi là cậu thiếu niên xanh thẳm.
Anh bằng lòng đem chân thành và nhiệt huyết, xúc động và ngây ngô của thiếu niên, dâng cho cô không giữ lại chút nào.
Bạch Cẩn ở nhà nằm trên giường hai ngày, rốt cục ổn lại, ngày thứ ba mặt trời lên cao, cô vịn cái eo mình nằm đến mỏi nhừ tìm đồ ăn khắp nơi.
Bùi Dương đã sớm đi làm rồi, chăn lông trên ghế sa lon chỉnh chỉnh tề tề chồng một bên, trên bàn trà đặt một tờ giấy —— “Trong lò vi ba có sữa đậu nành và bánh bao hấp, em ăn trước, giữa trưa chờ anh về nấu cơm cho em.”
Bạch Cẩn nắm tờ giấy mỉm cười.
Sau khi ăn xong, cô nhìn chằm chằm chăn lông trên ghế sa lon, suy tư rất lâu. Trong nhà chỉ có một phòng ngủ, một phòng khác làm nhà kho, thế là hai ngày nay Bùi Dương chỉ ngủ ở trên ghế sa lon. Bạch Cẩn không đành lòng để anh núp trên cái ghế sa lon nho nhỏ, khuyên anh về nhà nói mình không sao, Bùi Dương lại nói gì cũng không muốn về, thoạt nhìn như là bị cô dọa sợ, phải ở đây trông coi.
Trong lòng Bạch Cẩn thấy ngọt ngào, tuy có hơi thương anh ngủ ghế sô pha, làm thế nào cũng không nói được mấy lời cùng giường chung gối. Dù sao giờ là thời kì đặc thù, chính Bạch Cẩn cũng cảm thấy mùi trên người không dễ ngửi, không muốn để anh tới gần.
Hay mua cho anh một cái giường để ở nhà kho nhỉ, không biết anh có ghét bỏ không? Ờ trước đó hẳn nên thu dọn gian phòng kia một chút, nhưng vốn cũng không có nhiều đồ.
Bạch Cẩn tính đợi Bùi Dương về sẽ hỏi ý kiến.
Lúc Bùi Dương về đang trông thấy Bạch Cẩn rửa chén ở phòng bếp, ở trước cửa đã hô với cô: “Em để đó đừng làm, nước lạnh đó…”
Anh kéo Bạch Cẩn đến phòng khách ngồi xuống, lại cầm khăn mặt cẩn thận lau khô tay của cô, nói liên miên lải nhải: “Hôm nay cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Bữa sáng ăn chưa? Sau này đừng dùng nước lạnh rửa bát, sắp đến mùa đông, tay chân em lạnh buốt thì nên chăm cho tốt, những việc này giao cho anh là được…”
Bạch Cẩn bật cười: “Em có phải bệnh nặng mới khỏi đâu, không cần cuống như vậy, hôm nay…” Cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Đã ổn hơn khá nhiều…”
Bùi Dương lơ đãng mà “Ồ” một tiếng, vẫn rót một cái túi chườm nóng đưa cho cô, mình thì vén tay áo lên sang phòng bếp rửa bát.
Bạch Cẩn cầm túi chườm nóng dựa bên cửa phòng bếp, suy nghĩ một lát mở miệng nói: “Mua cho anh cái giường để ở phòng kia được không? Như thế thì cũng không cần ngủ ghế sô pha mãi.”
Bùi Dương quay đầu thật mạnh, áo sơmi may đo vừa vặn quấn lấy phần eo gầy.
“Anh chuyển đến được à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.